← Hồi 382 | Hồi 384 → |
Tống Khánh Lễ liên tục chắp tay nói:
- Đại nguyên soái yên tâm, sự tình quan hệ tới quân quốc đại sự, trăm vạn dân sinh, Khánh Lễ làm sao không hết lòng lo lắng, tận trung báo quốc?
Tần Tiêu híp mắt nhìn bọn họ, khẽ gật đầu trầm giọng nói:
- Tốt lắm!
Trong lòng hắn lại nhủ thầm: tốt nhất đừng dưỡng thành thói quen xấu đùa giỡn hoa thương trước mặt của ta!
Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Hiện tại chuyện Tần Tiêu quan tâm nhất chính là vấn đề ăn cơm. Sau khi hăm dọa Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ một trận, Tần Tiêu biết được hai người kia sẽ không còn dám lãnh đạm, tốt xấu cũng làm bọn họ bỏ qua tâm lý may mắn. Mặc dù như thế trong lòng Tần Tiêu vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng. Bởi vì vấn đề lương thảo vẫn luôn là chỗ uy hiếp mấu chốt, chỉ cần có chút sai lầm sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn.
Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ chỉ mới ở chung với Tần Tiêu vài ngày trong lòng đều đã có một ít ý tưởng. Tống Khánh Lễ nói thầm với Cao Lực Sĩ:
- Vị Tần đại soái này không ngờ còn trẻ tuổi như thế nhưng tâm tư thủ đoạn lại đanh đá chua ngoa như vậy. Chẳng thể trách hoàng đế muốn đích thân đến Giang Nam mời hắn rời núi. Cao đại nhân, sau này hai chúng ta nếu còn dám lãnh đạm, chỉ sợ phải ăn quả đắng mà thôi.
Vẻ mặt Cao Lực Sĩ đau khổ lắc đầu nói:
- Tống đại nhân, ngươi không hiểu rõ Tần đại soái. Ta đã sớm nhận thức hắn mấy năm trước, biết rõ thái độ làm người lẫn thủ đoạn của hắn. Ngươi ngẫm lại, năm đó hắn nhập sĩ gần ba năm, lại tham dự rất nhiều đại sự! Như là định nghịch đảng Giang Nam, vặn ngã nhị Trương, khôi phục Lý Đường; tại Sóc Phương đại bại Đột Quyết, xua binh hồi triều tĩnh nan, diệt trừ Vi Thứ Nhân cùng Võ Tam Tư nhất đảng, đem thái thượng hoàng đẩy lên hoàng đình. Về sau còn tự mình mưu đồ buộc tội Thái Bình công chúa...Trời ạ, vô luận là ai tùy tiện tham dự một chuyện như vậy đều là kinh thiên động địa, nhưng hắn lại không bỏ sót chuyện nào! Người từng trải qua nhiều tẩy lễ như vậy, còn không cay độc sao? Hơn nữa đại nhân nghe cho kỹ, Lực Sĩ chỉ âm thầm báo cho đại nhân biết vị Tần đại soái kia chính là người mà đương kim hoàng thượng tín nhiệm nhất, nể trọng nhất. Trước khi hoàng đế bệ hạ đăng cơ, từng kết nghĩa huynh đệ kim lan với hắn, tuy hai mà một!
Nói tới đây, Cao Lực Sĩ lại cảm thán:
- Hà Bắc có hắn, không khác đúc được một cột trụ trời, từ nay về sau hẳn không còn gì đáng lo! Những người như chúng ta, nếu kéo chân hắn làm không xong công việc. Sách! Chậc chậc, Tống đại nhân, bản thân ngươi suy nghĩ đi!
Trong lòng Tống Khánh Lễ không khỏi nổi trống. Kỳ thật hắn cũng từng nghe qua đại danh của Tần Tiêu đã lâu. Nhưng Tần Tiêu quy ẩn ba năm, không tránh khỏi việc ấn tượng mơ hồ. Hơn nữa hắn tự cho rằng hoàng đế xem trọng cựu thần, vì thế trong ấn tượng có chút coi khinh vị bạch diện tướng quân đi cửa sau kia. Hơn nữa hắn biết Cao Lực Sĩ là một vị hoạn quan được hoàng đế thập phần tín nhiệm trọng dụng. Lần này phái hắn đi ra chuyện đảm nhiệm việc quân nhu lương thảo, xem như có chút hương vị không biết trọng nhân tài. Nhưng hôm nay ngay cả Cao Lực Sĩ cũng ngoan ngoãn phục tùng Tần Tiêu, thậm chí còn có chút sợ hãi hắn, trong lòng Tống Khánh Lễ không khỏi có chút nổi trống: thật đúng là hậu sinh khả úy! Một người còn chưa tới ba mươi tuổi, lại có được danh hiệu cùng uy vọng như thế, thật là đáng sợ! Lần này lão phu cũng không thể kéo chân sau của người trẻ tuổi để bị người chê cười. Chuyện an dân thiên tai Hà Bắc phải nhanh chóng thúc giục, bên triều đình hắn cũng không cần mặt mũi, phải đi yêu cầu xin phát xuống thêm tài chính mới có thể làm việc càng tốt hơn...
Tần Tiêu trút xuống một trận bóng gió, vừa trào phúng vừa đe dọa làm cho hai vị đại thần trọng yếu Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ căng thẳng trong lòng, cũng không còn tâm lý may mắn làm kẻ lười biếng. Quan mới nhậm chức phải lấy uy, chỉ cần một mồi lửa Tần Tiêu đã đem cây đuốc ném về hướng hai người kia, trực tiếp nhắm vào vấn đề cung cấp hậu cần cho đại quân.
Quân vụ khẩn trương, Tần Tiêu cảm giác gánh nặng trên vai càng lúc càng trầm trọng, vì vậy hắn cũng không muốn ở lâu tại Ký Châu, chuẩn bị ngựa bắc thượng.
Cao Lực Sĩ cũng giống như được tiếp năng lượng, lập tức ra tay chuẩn bị đi qua Hoàng Hà, đến Hoài Nam "giật tiền cướp lương", tuy rằng Tần Tiêu không nặng không nhẹ dọa nạt hắn một chút, nhưng hắn ở trong tưởng tượng vẫn thật cảm kích Tần Tiêu, bởi vì hiện tại việc cung cấp quân lương cho U Châu quân đích thân là một chuyện phiền toái cực lớn. Có được Tần Tiêu đứng ra gánh vác trách nhiệm, những châu huyện giàu có thịnh vượng của Hoài Nam đều biến thành kho thóc kho tiền. Cứ như vậy không cần sầu nguồn cung cấp quân nhu, thay vì đi cọ xát không chủ định ở các nơi trong Hà Bắc, còn phải mượn danh nghĩa một ít thương nhân đi khắp nơi mua lương, biện pháp như vậy làm hao tốn không biết bao nhiêu tài chính nhưng hiệu suất làm việc lại không cao.
Hai người chuẩn bị trước khi khởi hành Cao Lực Sĩ mời Tần Tiêu đi tới xem lương khố tại thành Ký Châu. Nơi này có tám vạn thạch lương thực mà Cao Lực Sĩ vừa điều động được trước đó không lâu. Quân lương không thiếu, khi hoàng đế mang theo Cao Lực Sĩ đi tới đây đã đặc biệt hạ chỉ điều một trăm vạn quán trong quốc khố đến, ít ngày sau đó vừa lúc vận chuyển tới. Tần Tiêu nhìn thấy xe lương thực cùng xe tiền, để Cao Lực Sĩ đi theo bên cạnh mình, chậm rãi tản bộ, suy tư nói:
- Lực Sĩ, chúng ta tính toán một chút xem. Tám vạn thạch lương thực, cũng chính là tám trăm vạn cân. Người tham gia quân ngũ cho dù không có thịt nhưng cũng ăn rất mạnh, một ngày phải ăn một hai cân. Được rồi, chúng ta chỉ tính mỗi người một ngày một cân đi, mười vạn người một ngày phải mười vạn cân, xem như là một ngàn thạch. Tám vạn thạch nhiều nhất chỉ duy trì được tám mươi ngày. Một đường di chuyển dân phu vận chuyển cùng người của chúng ta cũng cần ăn, lại tính chiết khấu, nhiều lắm chỉ chống đỡ được hai tháng.
Sắc mặt Tần Tiêu trở nên có chút ác liệt:
- Thời gian cấp bách, ngươi phải tranh thủ, quân lương xem như cũng đủ rồi, một trăm vạn quán quân lương bên U Châu tạm thời sẽ không có công trình gì lớn cần đặc biệt kiến tạo, có thể sử dụng được thêm nửa năm, nhưng có tiền thì sẽ dễ làm, ngươi đi một chuyến giúp ta lấy hai ba trăm vạn quán, có vấn đề gì không?
Cao Lực Sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu:
- Việc này...hai ba trăm vạn quán sao! Không phải hai ba trăm vạn tiền đồng, số lượng thật sự có chút lớn. Không biết đại soái khi nào sẽ cần?
Tần Tiêu nhìn vẻ lúng túng của hắn, không khỏi nở nụ cười:
- Đương nhiên càng nhanh càng tốt. Có thể cùng vận chuyển với lương thảo thì là tốt nhất. Ngươi đừng quên, hiện giờ đang mùa xuân hạ, còn chưa cần vận chuyển cỏ khô cho lừa ngựa. Nếu như kéo dài tới thu đông, khi đó càng thêm rối loạn. Số tiền này phải dùng chọn mua vật liệu gỗ đá, an ủi dân chúng địa phương, kiến tạo thành trì công sự, thưởng cho tướng sĩ quân binh.
*****
- Con người của ta không thích làm kẻ không có tiền, cũng không muốn bạc đãi tướng sĩ dưới trướng. Những quan chức dân chúng nội địa, có thể được hưởng an tĩnh thái bình, trải qua cuộc sống giàu có thịnh vượng, lấy ra chút tiền ủy lạo tướng sĩ biên cương cũng là chuyện đương nhiên mà thôi!
Cao Lực Sĩ có chút sợ hãi nói:
- Đại soái nói thật có lý. Chỉ là sợ...chúng ta mạnh mẽ cưỡng chế thuế má của châu huyện nha môn địa phương, có chút làm trái quy củ, đến lúc đó sẽ có ngự sử dâng sớ buộc tội ah! Lực Sĩ chỉ là nội quan, thật sự không sợ bị đánh mất chức vụ, nhưng nếu đại nguyên soái vì chuyện này mà bị liên lụy thì thật không tốt.
Tần Tiêu cau mày, ngón tay út sờ sờ râu quai nón, suy nghĩ một lúc nói:
- Nếu như vậy ngươi thu bao nhiêu tiền hay bao nhiêu lương thì đăng ký trong danh sách cho ta, xem như ta vay mượn của châu huyện Hoài Nam. Viết ra giấy vay nợ, làm cho quan chức địa phương ký tên đóng ấn. Giấy vay nợ chia thành hai phần, một phần lưu cho những châu huyện địa phương, để cho họ cầm lên Hộ bộ báo cáo kết quả công việc; một phần lấy tới cho ta, ta thẩm tra đối chiếu số lượng tài chính cùng lương thực chuyển đến xong sẽ ký tên đóng ấn vào, gởi lên cho hoàng đế. Những khoản đó ta sẽ để cho hoàng đế giúp ta trả nợ.
- A? Ah!
Cao Lực Sĩ hoảng sợ nói:
- Vậy...vậy không tốt đâu!
Tần Tiêu cười hắc hắc nói:
- Nào có gì không tốt? Hoàng đế gọi ta đi đánh giặc, ta không có tiền không có lương chẳng lẽ không thể tự mình động thủ tìm sao? Ta không cướp, không trộm, không ăn hối lộ hay làm trái vương pháp. Chỉ là mượn mà thôi! Hơn nữa mượn tới là dùng trong quân đội, dùng làm quốc sự, không phải để cho hoàng đế cùng triều đình đi trả nợ sao? Nói toạc ra, chính là đem tiền của Đại Đường lấy ra khỏi túi trái, bỏ vào túi phải. Chẳng qua là việc làm này đi lướt qua thật nhiều nha môn cùng đại thần xét duyệt, giảm đi thật nhiều trạm phân phối mà thôi. Ngươi yên tâm, việc này ta hiểu rõ, không có vấn đề gì. Đến lúc đó giấy tờ của ngươi phải rõ ràng, trước tiên lấy danh nghĩa của ngươi đi mượn tiền cùng lương, số lượng phải đăng ký cho rõ ràng. Tới U Châu ta tự mình đếm rõ số lượng không lầm, sau đó mới có thể ký tên, biết không?
Cao Lực Sĩ lại lau mồ hôi lạnh, chỉ đành liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này...thật là chuyện gì cũng dám làm! Đánh chiêu bài của hoàng đế đi "mượn lương"! Làm sao là mượn, rõ ràng là cướp! Còn có người nào dám không cho sao? Châu huyện địa phương vốn cần nộp lên thuế má, đến lúc đó chỉ phải nộp lên hóa đơn tạm, trên đó viết thuế má bị Cao Lực Sĩ này mượn đi. Thật buồn bực ah, giống như loại chuyện này do chính tay ta làm vậy? Đến lúc đó hoàng đế, triều đình, Hộ bộ, cùng các ngự sử tra xét ra, tìm ta hỏi chuyện. Ta chỉ phải đem đầu đuôi sự tình giải thích rõ ràng, ngươi đứng sau màn chỉ huy chẳng những không bị chỉ trích, ngược lại còn được ca tụng vì hiểu được làm sao linh hoạt biến báo. Hoàng đế vốn xem trọng cùng thưởng thức ngươi như vậy, tự nhiên ngươi làm gì đều là đúng cả! Tần Tiêu, ngươi đúng là đủ âm! Mượn tiễn lương đi dùng chính là ngươi, gánh vác oan ức lại là ta. Ngươi bố trí kế hoạch không lưu cho ta chút khe hở, trong danh sách ghi chép số lượng tiễn lương đều ghi rõ trong giấy, phải để cho ngươi kiểm soát qua mới xem như tính vào trướng nợ của U Châu đại đô đốc phủ, bằng không ngươi còn không nhận trướng...Mắt thấy công việc màu mỡ nhất trong thiên hạ trước mắt, biến thành công việc khổ nhất nghèo nhất ah! Thật sự là mạng khổ, lại có thể vướng vào công tác làm người hầu cho vị đại nguyên soái vắt cổ chày ra nước như thế!
Trong lòng Tần Tiêu buồn cười:
- Lực Sĩ, lần này xem như ủy khuất ngươi. Vừa phải giả dạng mặt đen, lại không có lợi lộc gì. Không có biện pháp, nếu không nghiêm khắc quản lý xung quanh đều là một ít tham quan quấy phá, ngươi khấu trừ một chút, ta tham lam một chút, rơi vào trong tay tướng sĩ sẽ cực ít. Ta cần một biện pháp hữu hiệu nhất lẫn nhanh nhất thu được lương hướng, không thể vì hành động này phá hủy một vài quy củ, rơi xuống bêu danh ăn hối lộ làm trái vương pháp. Muốn bò lên Tần Tiêu này để phát tài quốc nạn? Không nên có ý tưởng như vậy là tốt nhất. Về phần giả dạng mặt đen làm "cướp phỉ" sao...hiện tại ta là "anh hùng dân tộc" đại soái một phương, đành phải ủy khuất ngươi một chút. Nếu hình tượng của ta không đủ chói lọi, địa vị trong lòng các tướng sĩ sẽ bị giảm sút, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của ta. Vì suy nghĩ cho đại cục, vậy hi sinh một chút đi, hắc hắc!
Tần Tiêu nhìn thấy trên mặt Cao Lực Sĩ lộ vẻ khổ sở, không khỏi vỗ vai hắn nói:
- Lực Sĩ, đừng nhăn nhó mặt mày như vậy. Quân quốc đại sự tại Hà Bắc là đại sự mà hoàng đế quan tâm nhất. Nếu chúng ta làm tốt chuyện này, tương lai sẽ được trọng thưởng trọng dụng. Hiện tại chịu khổ, chịu mệt thậm chí là gánh oan cũng phải nhẫn nhịn. Người thành đại sự phải thừa nhận lời khen chê vẫn cảm thấy thản nhiên thôi! Quan lại ở những địa phương kia tuy rằng sẽ hận ngươi, nhưng chỉ cần sau này ngươi cho bọn hắn chút ngon ngọt, nói vài lời hay cho họ trước mặt hoàng đế, bọn hắn sẽ không còn gì bất mãn. Dù sao cướp lấy không phải bạc trong túi bọn hắn, vận chuyển lương thực cũng không phải lấy trong nhà kho bọn hắn.
Cao Lực Sĩ cười khổ gật đầu:
- Đại soái phân phó như thế nào Lực Sĩ sẽ làm như thế thôi. Lực Sĩ chỉ là cung nhân, không cầu có công, chỉ cầu không tội. Có thể làm tốt chuyện mà đại nguyên soái dặn dò Lực Sĩ đã cảm thấy vạn hạnh. Khen thưởng ngày sau thật sự cũng không dám nghĩ.
- Đừng nản chí, tiểu tử!
Tần Tiêu đánh nhẹ vào bả vai có chút gầy yếu của hắn:
- Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi buồn rầu đến như vậy đi? Hoàng đế tín nhiệm ngươi như thế, cho ngươi phụ trách cung cấp hậu cầu cho Hà Bắc, đây là vinh hạnh cùng xem trọng ngươi bao nhiêu. Ngươi cần phải giữ vững tinh thần, đừng làm cho người xem thường. Làm như vậy sẽ khiến cho hoàng đế mất mặt biết không?
Thân thể Cao Lực Sĩ run lên, chuyện làm cho hoàng đế mất mặt một thái giám như hắn làm sao dám làm? Vì vậy hắn vội vàng nói:
- Lực Sĩ biết sự tình nặng nhẹ, đại nguyên soái yên tâm đi. Chuyện cung cấp hậu cần cứ giao cho Lực Sĩ. Nếu không mượn được tiễn lương, Lực Sĩ dứt khoát làm mặt đen tới cùng, cần cướp đoạt công khai cũng phải cướp!
Tần Tiêu ha ha cười to:
- Vậy mới đúng thôi! Làm tốt, bên phía triều đình cùng hoàng đế ta sẽ chuyên môn đem thượng tấu giải thích rõ ràng, thay ngươi cởi tội danh trước tiên. Nếu tình hình tai nạn tại Hà Bắc hòa dịu, trước khi khôi phục sản xuất đòi tiền cần lương cứ chiếu biện pháp này đi làm. Nếu cứ làm theo quy củ cũ, giải quyết theo cách nhã nhặn, binh lính U Châu có khả năng phải chịu đói khát.
Cao Lực Sĩ không ngừng cười khổ:
- Xem là nghề làm cướp phỉ còn phải giả dạng không chỉ một lần! Cứ như vậy xú danh của Lực Sĩ ở những địa phương kia sẽ vang dội rõ ràng. Nhưng vì đại cục, xấu mặt một mình Lực Sĩ cũng xem như đền bù hết thảy, Lực Sĩ cũng cam tâm tình nguyện!
← Hồi 382 | Hồi 384 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác