Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 038

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 038: Thiên Hàng Thần Binh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

- Tạo phản?

Một thanh âm bén nhọn khàn khàn từ sau lưng nha sai truyền ra, phảng phất như một con vịt bị bóp cổ:

- Các ngươi kháng cự quan phủ bắt kẻ mạo nhận khâm sai, còn công nhiên ẩu đả quan sai, đây mới thực sự là tạo phản! Hôm nay các ngươi không thúc thủ chịu trói, bổn quan sẽ hành quyết toàn bộ các ngươi tại chỗ.

Người đàn ông trung niên hình thể mập mạp mặc phi sắc quan bào, trong tay nắm lấy một thanh bội đao mô phỏng.

Lý Tự Nghiệp nghe người của Thái Tộc thôn nói người này chính là huyện lệnh huyện Hán Dương, Hùng Tri Quyền, một kẻ lang tâm cẩu đồ chính thức.

Hùng Tri Quyền vẻ mặt dữ tợn hung thần ác sát quát lớn:

- Đám điêu dân đê tiện này dám ẩu đả người của quan phủ, đại nghịch bất đạo coi rẻ vương pháp, hôm nay chính là tử kỳ của các ngươi. Lên cho ta!

Hơn trăm tên nha sai cùng kêu lên một rống, quơ bội đao muốn xông vào bên trong.

Lý Tự Nghiệp giận dữ, thân thể cao lớn như Mãnh Hổ ra khỏi lồng lao thẳng tới bọn nha sai, Phá Phong Trường Đao trong tay chém ngang đi ra ngoài mang ra theo một hồi tiếng nổ mạnh.

Trong tiếng "Bang bang "Phá không đã chặt đứt bội đao của mấy tên nha sai, máu tươi và tứ chi vẩy ra, lập tức kêu thảm thiết liên tục, chúng nha sai bị dọa đến nỗi phải rút lui mấy bước, không dám tiến lên.

Hùng Tri Quyền trừng lớn đôi mắt, cứng ngắc nuốt một miếng nước bọt, cả kinh thét to:

- Bắn tên, bắn tên cho lão tử, bắn chết tên quái vật này.

Quát xong hắn vội nấp sau lưng của nha sai, rút bội đao ra múa may chỉ trỏ đám nha sai xông lên.

Mấy đàn ông Thái Tộc ngay ngắn sau lưng chắn trước người Lý Tự Nghiệp, người trong đó đối với Lý Tự Nghiệp nói:

- Lý ân công, ngươi mau chạy đi. Chúng ta thay ngươi chống đỡ! Đám nha sai này chuyện gì cũng dám làm.

Lý Tự Nghiệp run lên, bàn chân to mãnh liệt đạp lên đất quát:

- Con mẹ nó, nói nhảm cái gì thế! Lão tử đường đường là Thiên Tử Vệ Suất Đại Chu Thiên Ngưu Vệ Tương Quân há có thể lâm trận bỏ chạy! Mấy tên ruồi bu này gia gia còn không để vào mắt!

Một tiếng gào thét như sấm nổ, Lý Tự Nghiệp như quái thú phóng về phía đám sai nha.

Nha sai run rẩy đặt tên lên cung bắn về phía Lý Tự Nghiệp.

Phá Phong Trường Đao của Lý Tự Nghiệp dĩ nhiên múa một vòng, đám người này vũ tiễn đều lộn xộn, nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Nha sai quá sợ hãi, Lý Tự Nghiệp giết người rồi.

Lập tức, Lý Tự Nghiệp như là hổ vào bầy dê, một thanh Phá Phong đao như là ác ma huyết liêu thôn phệ tánh mạng, nha sai kêu lên sợ hãi, kích thích từng đợt quang ảnh huyết lan.

- Sát!!!

Hai mắt Lý Tự Nghiệp phảng phất muốn phun ra hỏa quang, phá phong quét qua hoặc tứ chi không trọn vẹn hoặc tánh mạng chung kết. Máu phun ra như suối, Phá Phong đao sáng như tuyết lưu trên mặt đất, hóa thành thành từng mảnh đất đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Nha sai ngày bình thường nhiều nhất là khi dễ bỗng dân chúng tay không tấc sắt, làm sao bái kiến hung thần bực này. Lập tức có thật nhiều người ôm đầu nhảy lên, mấy người can đảm còn sót lại cũng run rẩy chạy sang một bên, không dám tiến lên chút nào.

- Tất cả dừng tay!

Một tiếng quát chói tai từ sau lưng nha sai truyền tới, mọi người nhìn lại thấy Huyện lệnh Đại Nhân mập mạp như heo, đã bị một thanh niên tuấn mỹ xách cổ, hai chân đạp đạp trên không cách mặt đất một đoạn.

Lý Tự Nghiệp đại hỉ:

- Đại Nhân trở lại rồi!

Tần Tiêu kéo cổ Hùng Tri Quyền chậm rãi lui vào bên trong hàng rào của Thái Tộc:

- Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, người vi phạm, hết thảy luận xử theo như mưu phản.

Hùng Tri Quyền mở to đôi mắt toàn thân phát run, trong cổ họng khanh khách rung động, hắn kinh hoảng kêu lên:

- Buông, các ngươi đều buông... Đại Nhân tha mạng, ty chức... Ty chức là sợ có người mạo danh khâm sai nên cố ý tự mình đến đây nghênh đón...

- Im ngay!

Tần Tiêu quát một tiếng chói tai, lực lượng trên tay hắn tăng thêm mấy phần, thực hận không thể một tay bóp chết tên mập này. Hùng Tri Quyền lập tức mặt như màu đất, hàm răng lập cập đập vào nhau phát ra những tiếng cành cạch.

Nha sai thấy Huyện lệnh đại nhân đều mềm nhũn ra thì nhao nhao kinh hoảng ném ra binh khí, nằm sấp trên mặt đất không dám đứng dậy.

Đúng lúc này, cửa thôn bụi mù bay lên, lập tức nghe được một hồi vó ngựa tung bay, đằng xa kia hình như còn có tinh kỳ tung bay vô cùng khí thế.

Khuôn mặt Hùng Tri Quyền đột nhiên lộ vẻ cuồng hỉ, hắn hung hăng càn quấy kêu lên:

- Haha, ha ha! Các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi! Viện binh của Lão gia đến rồi! Các huynh đệ đừng sợ bọn họ, lên cho ta ah, giết sạch đám phản tặc này cho ta.

Tần Tiêu giận dữ, ngón tay dùng lực, cái cằm Hùng Tri Quyền lập tức bị trật khớp, đôi mắt vừa trợn trắng, đau đến ngất đi. Tần Tiêu tiện tay quăng ra như ném một đống thịt heo vào trong bụi cỏ. Mấy thanh niên Thái Tộc tiến lên trói nghiến hắn lại.

Nha sai nằm rạp trên mặt đất do dự, có mấy người can đảm âm thầm cầm bội đao bị Lý Tự Nghiệp trừng mắt, vừa sợ hãi liền ném xuống.

Lúc này, lộ binh mã đã gần đến phụ cận thôn trang Thái Tộc, ước chừng ba trăm người, toàn bộ đều là kỵ binh cầm trường thương. Dẫn đầu chính là tướng quân Kim Giáp Kỵ Ô Hắc Đại Mã, chỉ thấy hắn cầm trong tay Khai Sơn Đại Đao vung lên:

- Vây quanh, đem đám nha sai tạo phản này bắt lại.

Sau đó, hắn xoay người xuống ngựa, đem đại đao ném cho một quân sĩ, trực tiếp chạy đến trước mặt Tần Tiêu.

Kim giáp tướng quân một gối quỳ xuống chào một cái, nghiêm nghị nói:

- Giang Nam đạo Ngạc Châu phủ Quả Nghị Đô úy Quan Thiết Sơn, bái kiến khâm sai Đại Nhân! Cứu giá chậm trễ, mong rằng Đại Nhân thứ tội!

Lý Tự Nghiệp đại hỉ. Con mẹ nó thật tốt quá! Là người một nhà!

Trong lòng Tần Tiêu cũng vui mừng, hắn liền bước lên phía trước nâng Quan Thiết Sơn lên nói:

- Quan Tướng quân nhanh đứng dậy. Ngươi tới vừa kịp lúc.

Quan Thiết Sơn ước chừng bốn mươi tuổi, thân thể cao lớn cường tráng, mặt mũi tràn đầy cương nghị và chính khí, làn da như đồng đỏ, râu ngắn ba thốn, quả nhiên uy phong lẫm lẫm!

Quan Thiết Sơn thấy Tần Tiêu, quay đầu vừa chắp tay với Lý Tự Nghiệp:

- Vị này là Thiên Ngưu Vệ Tương Quân, Lý tướng quân sao?

Lý Tự Nghiệp mừng rỡ, đem đại đao cắm xuống trên mặt đất đáp lễ lại nói:

- Là ta! Không thể tưởng được Quan Tướng quân nhận thức vô danh tiểu tốt như ta, thật là vinh hạnh.

Ba người thoải mái cười to, âm thanh chấn sơn cốc. Một đám người Thái Tộc cũng hoan hô tung tăng như chim sẻ, kinh hỉ như điên. Cùng lúc đó nha sai đã bị phủ binh tước vũ khí trói lại, một đám hơn trăm người bị bao quanh ngoài ra còn có hơn mười cỗ thi thể bị chôn tại chỗ.

Tần Tiêu dẫn Quan Thiết Sơn vào trong trại nghỉ ngơi, hỏi:

- Quan Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì? Bổn quan đến thôn Phu hưng đã có nguy hiểm?

Quan Thiết Sơn nói:

- Bẩm Đại Nhân, có người hầu của Ngạc Châu phủ vào đêm hôm qua Ngô Hưng Quốc Ngô đại nhân tự mình tìm được mạt tướng, nói khâm sai đại nhân đang gặp nguy hiểm, mạt tướng liền lập tức dẫn theo một đội kỵ binh đêm tối lên đường chạy đi. Ah! Ngô đại nhân cùng Phạm Thức Đức tiên sinh cũng đang chạy tới nơi này.

*****

Trong lòng Tần Tiêu cảm thấy vô cùng cảm kích:

- Tần mỗ hổ thẹn, độc thân xâm nhập làm phiền Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân điều động phủ binh tới cứu. Tần Tiêu về triều tự nhiên hướng bệ hạ cùng báo cáo nguyên do trong đó miễn cho Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân bởi vì chuyện của Tần mỗ mà gánh trên lưng tội điều quân.

Quan Thiết Sơn vội hỏi:

- Đại Nhân nói quá lời! Huyện lệnh Hán Dương dám mưu hại khâm sai, thế cùng phản loạn. Chuyện quá khẩn cấp, phủ binh ra cứu cũng thuộc về phần sự tình khẩn cấp bên trong, triều đình sẽ không truy cứu.

Chính vào lúc này lại có mấy kỵ đuổi tới, Tần Tiêu tập trung nhìn, quả nhiên là Ngô Hưng Quốc cùng Phạm Thức Đức mang theo một đội nha dịch, áp lấy mấy xe đồ vật đến đây.

Ngô Hưng Quốc cuống quít xoay người xuống ngựa, chạy chậm đến trước mặt Tần Tiêu quỳ xuống nói:

- Hạ quan hổ thẹn, lại để cho khâm sai đại nhân lâm nạn, xin khâm sai Đại Nhân giáng tội.

Tần Tiêu đỡ lấy hắn, không để hắn quỳ xuống:

- Ngô đại nhân không cần thiết như thế. Bổn quan bây giờ không phải là bình yên vô sự sao! Nhờ có Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân kịp thời đuổi tới, bổn quan cùng thôn dân Thái Tộc toàn bộ miễn đi tai nạn này. Đại nhân có tội gì, có công không thưởng mới đúng.

Mọi người cất tiếng cười to, nhất thời ai cũng vui vẻ hòa thuận.

Tần Tiêu gọi Phạm Thức Đức mang theo nha dịch Ngạc Châu chuyển lương thực cùng dược vật phân cho Thái Tộc nhân, sau đó dựng nồi sắt nấu chín nước trà để giảm bớt đồng độc của những người bị nhiễm nặng nhất, sau đó chế thuốc giải độc.

Bởi như vậy nguy cơ trúng độc trong trại Thái Tộc xem như đã triệt để được giải trừ.

Ước chừng một hai canh giờ sau, phủ binh bọn họ thu thập tàn cuộc đã định, Tần Tiêu sai người đem Hùng Tri Quyền huyện Hán Dương dẫn theo.

Hùng Tri Quyền hai tay bị trói ném trên mặt đất, không ngừng run rẩy không dám đứng dậy.

Tần Tiêu trầm giọng nói:

- Hùng Tri Quyền, bổn quan hỏi ngươi, là ai mượn cho ngươi mượn lá gan dám mưu hại bổn quan, ý đồ phản loạn!

Toàn thân Hùng Tri Quyền phát run:

- Khâm sai đại nhân tha mạng! Ty chức... Ty chức cho là có người giả mạo khâm sai tạo phản, cho nên mới....

- Nói bậy!

Phạm Thức Đức một bên giận dữ quát:

- Bổn quan đến huyện Hán Dương tìm được ngươi, đưa ra kim ấn của khâm sai đại nhân, ngươi rõ ràng không phân tốt xấu nhốt bổn quan vào ngục, còn âm thầm hạ độc. Thật sự là tội ác tày trời! May mắn bổn quan được cao nhân cứu giúp, mới thoát ra miệng hổ, tiến về Ngạc Châu đem việc này báo Ngô đại nhân biết, nếu chẳng phải là sẽ bị ngươi ám hại sao?

Quan Thiết Sơn ở một bên nghe vậy giận dữ rút đao chém tới Hùng Tri Quyền:

- Cẩu quan lớn mật lại công nhiên tạo phản!

- Chớ vội động thủ.

Tần Tiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc thì đã trễ, đầu người của Hùng Tri Quyền đã nhanh như chớp lăn qua một bên, cái cổ vừa thô vừa to phun ra cột máu cực lớn, thân thể lệch sang một bên đổ vật xuống

Tay của Tần Tiêu dừng lại trên không trung, vẻ mặt hắn nghiêm trọng thì thào nói:

- Quan Tướng quân, đao thật là nhanh ah...

Quan Thiết Sơn không khỏi ngạc nhiên, cuống quít ném đao quỳ xuống:

- Mạt tướng xúc động, xin đại nhân thứ tội!

Tần Tiêu cười cười:

- Hùng Tri Quyền đã phạm tử tội, sớm muộn sẽ phải bị một đao. Tướng quân không cần để ở trong lòng, mau dậy đi.

Lập tức, Tần Tiêu hỏi Ngô Hưng Quốc:

- Ngô đại nhân cũng biết đằng sau dãy núi này có một chỗ là Quỷ Khốc Sơn Cốc không?

Ngô Hưng Quốc có chút mờ mịt lắc đầu:

- Hạ quan điều nhiệm đến Ngạc Châu thời gian không dài, Hán Dương cách Ngạc Châu cũng hơi xa vì thế đối với địa lý nơi này không quen thuộc bằng đại nhân. Thật sự là hổ thẹn!

Tần Tiêu khoát tay áo:

- Đại nhân quá khiêm nhượng. Bổn quan đến chỗ này phát hiện Quỷ Khốc Sơn Cốc có chút kỳ quặc, vì vậy quyết định lên núi tra xét rõ ràng một phen. May mắn Ngô đại nhân cùng Quan Tướng quân lĩnh quân đến, vừa vặn giúp bổn quan một đại ân ah!

Ngay trong ngày Quan Thiết Sơn dẫn phủ binh hạ trại ở phụ cận, Nham Tài Trát mang theo một đám hậu sinh trẻ trung cường tráng tạm thời xây dựng một trúc lâu mời Tần Tiêu cùng Ngô Hưng Quốc vào ở.

Sau bữa cơm chiều, Tần Tiêu âm thầm gọi Phạm Thức Đức qua một bên hỏi:

- Phạm tiên sinh, nói cho ta nghe tình cảnh đến Hán Dương và đi Ngạc Châu.

Phạm Thức Đức giảm thấp thanh âm xuống một chút nói:

- Đại nhân, hạ quan cảm thấy huyện Hán Dương có chút thâm bất khả trắc ah. Ngày hôm qua, hạ quan mang theo kim ấn của đại nhân đến Hán Dương huyện nha tìm được Hùng Tri Quyền. Hắn lúc ấy liền cao hứng bừng bừng nhận lời hạ quan, biểu thị lập tức theo như phân phó của đại nhân đi làm, cũng an trí hạ quan nghỉ ngơi ở dịch trạm. Nhưng đến buổi tối, Hùng Tri Quyền lại đột nhiên phái người vây quanh dịch trạm trói hạ quan lại, sau đó tống vào đại lao rồi vu cho hạ quan cái tội giả mạo khâm sai.

Tần Tiêu cau mày, hơi hơi gật nhẹ đầu:

- Ngươi nói tiếp đi.

- Về sau, mặc kệ hạ quan có kêu la như thế nào cũng không có một người đến phản ứng. Không lâu, lính canh ngục đưa tới đồ ăn, hạ quan nhất thời không đói bụng liền không có ăn. Không nghĩ tới, về sau đồ ăn bị chuột ăn mất, sau đó những con chuột kia toàn bộ đều bị độc chết! Hạ quan sợ hãi, không nghĩ tới huyện lệnh Hán Dương lại có gan lớn như vậy, dám mưu sát hạ quan.

Tần Tiêu hơi nhíu mày, hắn chậm rãi lắc đầu:

- Hắn đương nhiên không có lá gan lớn như vậy. Nếu là hắn có chủ tâm muốn hại ngươi, ngươi vừa mới hiện thân đã bắt ngươi rồi. Sau này ngươi xuất hiện ở Hán Dương huyện nha rồi hắn mới bắt bỏ tù, chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn đã đi xin chỉ thị của cấp trên.

- Cấp trên?

Phạm Thức Đức cả kinh hỏi lại:

- Đại nhân, ý của ngài là chỉ ai?

Tần Tiêu phẩy tay ngắt lời hắn:

- Đều không có bằng chứng, hiện tại không thể đoán mò. Ngươi nói tiếp đi.

Phạm Thức Đức ho nhẹ một tiếng, nói tiếp:

- Đang lúc hạ quan kinh hãi không thôi thì đột nhiên một cao nhân xuất hiện trong lao giết chết lính canh ngục, đem hạ quan cứu ra.. Đại nhân, ngươi nhất định không thể tưởng được là ai cứu được hạ quan...

- Hổ Vạn Cầu!

Phạm Thức Đức kinh hãi, trừng lớn đôi mắt:

- Đại... Đại nhân như thế nào biết được?

Tần Tiêu đáp:

- Ngươi không cần hỏi. Về sau như thế nào?

Phạm Thức Đức nói:

- Về sau hạ quan thoát khỏi Hán Dương liền đêm tối chạy tới Ngạc Châu cầu kiến Ngô đại nhân. Ngô đại nhân liền lập tức mời Quan Tướng quân phát binh đi tới thôn Phu Hưng. Sự tình phía sau, đại nhân cũng biết rồi.

Tần Tiêu chậm rãi gật nhẹ đầu:

- À... Ta đã biết. Phạm tiên sinh, chuyện tình hôm nay chúng ta nói đừng để cho ngoại nhân biết rõ. Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi a.

Phạm Thức Đức chắp tay nói:

- Hạ quan minh bạch!

Sau đó hắn xoay người rời đi.

Tần Tiêu một mình bước chậm rãi tới hàng rào, hắn vùi đầu trầm tư hồi lâu, mới vào nhà trúc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài đột nhiên truyền đến những thanh âm kinh hoảng. Tần Tiêu vội vàng xoay người ngồi dậy đi tới bên ngoài trại. Chỉ thấy mấy Thái Tộc thanh niên kinh hoảng không thôi chạy vào tới đối diện Tần Tiêu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<