← Hồi 033 | Hồi 035 → |
Lý Tự Nghiệp giận dữ, xông vào phòng lấy đại đao ra tính bổ cho mấy tên nha sai thì Tần Tiêu âm thầm ngăn hắn lại nói:
- Xem tình huống đã rồi nói sau.
Nham Tài Trát kinh hoảng không thôi hắn chạy đến trước mặt nha sai, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống run rẩy nói:
- Quan gia, trong trại chúng ta đang bị bệnh tật, không dám vào hiến sinh huyết tế, kính xin quan gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng ta lúc này.
Tần Tiêu chau mày khi nghe đám người nhiều lần nhắc tới lên ' sinh huyết tế ', một cái tên như vậy như vậy là vật gì?
Đầu lĩnh nha sai hung hãn giơ chân lên đá Nham Tài Trát ngã xuống đất, giận dữ quát to:
- Ít lý do lý trấu con mẹ nó đi. Lý Chính nói với ta, trại tử các ngươi mấy năm liên tục không giao tô phú, lần sinh huyết tế này toàn bộ do các ngươi tới nộp. Ngươi không giao, lão tử sẽ vào nhà bắt người.
Dứt lời, hắn lời vung tay lên, nha sai sau lưng liền vọt vào bên trong. Nham Tài Trát bị đá một cước thiếu chút nữa ngất đi, nhưng giờ phút này lại đột nhiên từ trên mặt đất ôm lấy chân nha sa:
- Quan gia, đừng mà. Trại tử của chúng ta gần đây đích thật là có bệnh, đã chết mười mấy người rồi!
Tần Tiêu nhịn không nổi nữa, hắn siết chặt hai đấm chuẩn bị xông lên. Lý Tự Nghiệp vung đao lên nói:
- Đại nhân, đám khỉ con này cứ giao cho ta là được.
Nha sai giận dữ, "keng" một tiếng rút đao ra khỏi vỏ chém xuống Nham Tài Trát.
Mắt nhìn Nham Tài Trát sẽ bị phân thây hai đoạn thì đột nhiên ở đằng sau truyền tới một tiếng rống to, sau đó một đạo bạch quang thoáng hiện, nha sai cảm giác hổ khẩu run lên, còn chưa kịp phản ứng thì chuôi đao trong tay rơi xuống đất kêu "ông ông". Tập trung nhìn xuống thì không ngờ nó chỉ còn lại một nửa.
Một đám nha sai sau lưng đồng thời phát ra một hồi kinh hô, đầu lĩnh cảm giác trước mắt tối sầm, một tên quái vật khổng lồ phảng phất từ trên trời giáng xuống, một tay nắm lấy trường đao, tay kia nắm lấy cổ hắn quăng mạnh xuống đất.
Nha sai đầu lĩnh kêu "Ai ôi!" hai tiếng, hắn bị nện mạnh xuống mặt đất, đột nhiên nhổ một bãi nước miếng xen lẫn răng và máu tươi, mắt hắn trợn trắng như cá chết rồi ngất ngay tại chỗ.
Lý Tự Nghiệp cắm thanh đao chỉ còn một nửa xuống đất, hai mắt như phóng hỏa hét lớn:
- Con mẹ nó, đám cẩu tặc chúng bay ỷ vào chỗ dựa quan phủ chỉ biết là khi dễ bình dân. Gia gia hôm nay cũng cho các ngươi cũng biết một chút về tư vị bị người ta khi dễ.
Bảy tám nha sai còn lại sớm đã bị sợ tới hai chân run rẩy, không cầm nổi đao. Có một người nhát gan thậm chí còn tiểu trong quần, kinh hoảng hô:
- Má... Má ơi! Gặp quỷ rồi! Quái vật ah!!
Lý Tự Nghiệp rống một tiếng, đột nhiên phóng tới mấy nha sai. Trong đó có mấy cái người can đảm, còn vung lên đao bổ tới Lý Tự Nghiệp, thân thể khổng lồ của Lý Tự Nghiệp lúc này lại tuyệt không chậm chạp. Tay không tấc sắt bắt lấy đao ảnh, thủ chưởng vung ra, hai chân bình trụ, thiết quyền đánh cho đám nha sai ngổn ngang lộn xộn ngã trái ngã phải, té trên mặt đất không ngừng kêu khổ, tiếng kêu thảm thiết ngút trời.
Tần Tiêu lạnh lùng đứng ở phía sau, trong lòng cảm thấy như được giải hận, chỉ kém vỗ tay khen ngợi Lý Tự Nghiệp.
Lý Tự Nghiệp tóm lấy một nha sai mập mạp trong đó sai, sải bước đi đến trước mặt Tần Tiêu, sau đó ném nha sai xuống đất nói:
- Con mẹ nó, công tử nhà ta muốn hỏi ngươi. Hỏi cái gì thì trả lời cái gì, nói sai một câu, ta đánh cho ngươi một quyền thành bùn nhão.
Nha sai sớm đã như hồn bất phụ thể, nằm rạp trên mặt đất lạnh run, chỉ biết cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt Tần Tiêu lạnh lùng, nghiêm khắc hỏi:
- Các ngươi là sai dịch ở đâu, ai cho ngươi mượn gan chó chạy tới đây để khi phụ bình dân bá tánh?
Nha sai mập mạp sợ tới không dậy nổi, hắn run rẩy nói:
- Bẩm công tử, chúng ta đều là nha sai của huyện Hán Dương, vâng lệnh của Huyện lệnh đại nhân đến làm việc. Công tử, hảo hán tha mạng ah, chúng ta cũng là người nghe theo lệnh mà thôi.
Hán Dương huyện nha!
Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lồng ngực lửa giận ngùn ngụt, hắn quát to:
- Sinh huyết tế các ngươi nói là cái gì?
Nha sai mập mạp cong mông lên run rẩy nói:
- Công tử gia, từ nơi này đi về phía đông là một ngọn núi, nơi đó có một Quỷ Khốc Sơn Cốc, bên trong có yêu ma quỷ quái. Mười tám năm ở bên trong đó vốn là cái thôn trang, không nghĩ tới trong vòng một đêm bị tàn sát hết. Sau này mỗi khi dông tố kéo đến là truyền ra tiếng kêu thảm thiết như quỷ rống. Về sau có một đạo sĩ vân du bốn phương nói, chỉ cần mỗi tháng dùng một đôi đồng nam đồng nữ đi tế tự sẽ không có việc gì, bằng không thì quỷ quái sẽ chui từ trong đó ra ăn thịt người.
Tần Tiêu nghe vậy cả kinh, việc này ngày hôm qua lên núi hái thuốc thợ săn của dân tộc Thái đã từng nói với hắn. Chỉ là hắn thật không ngờ, hán dương Huyện lệnh lại tin chuyện ma quỷ của thần côn đạo sĩ để làm Sinh huyết tế.
Tần Tiêu giận tím mặt, một tay tóm lấy nha sai mập mạp lên nói:
- Vì thế, các ngươi tới trại tử của dân tộc Thái bắt người đi? Đám ngu xuẩn cặn bã các ngươi, triều đình bổng lộc nuôi các ngươi, không sắp xếp lo giải nạn vì dân lại còn độc hại dân, chết một vạn lần cũng chưa đủ!
Một hồi mùi khai truyền đến, nha sai mập mạp đã tiểu trong quần.
Tần Tiêu chán ghét ném hắn trên mặt đất cả giận quát:
- Nói, các ngươi tổng cộng đã bắt bao nhiêu đồng nam đồng nữ để tế rồi?
Nha sai mập mạp hai mắt đăm đăm, hắn thì thào nói:
- Từ sáu tháng cuối năm năm trước thì tổng cộng là năm lần, mười... mười đứa.
- Những đồng nam đồng nữ đó sau này như thế nào?
Kỳ thật Tần Tiêu không hỏi cũng biết, mấy đồng nam đồng nữ tuổi nhỏ bị ném ở nơi hoang dã xà trùng mãnh thú qua lại sẽ có hậu quả gì, chỉ bất quá hắn muốn ôm lấy một tia hy vọng.
Nha sai mập mạp đang lén lút bò về phía sau, vẻ mặt tro tàn nhìn Tần Tiêu sát khí nghiêm nghị cơ hồ là tuyệt vọng hô:
- Không có... Không có, mất hết! Hài cốt không còn, mất hết!
Lý Tự Nghiệp tức sùi bọt mép, một cước đạp vào ngực của nha sai mập mạp, hắn giơ đại đao lên.
- Dừng tay! Lưu tánh mạng hắn. Đám chó lợn tầm thường này, giết chỉ tổ bẩn tay.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh nhìn Nham Tài Trát còn đang kinh ngạc, hắn nói:
- Tộc trưởng, thực không dám đấu diếm, ta là được triều đình thụ phong tới Giang Nam tuần tra, họ Tần tên Tiêu. Không thể tưởng được, đám cẩu quan của Huyện phủ Hán Dương dám khi dễ dân chúng dân tộc Thái. Ác lại bất nhân, dân chúng chịu khổ làm cho thiên tử triều đình bị bêu danh. Tần Tiêu ở đây, thay triều đình, hoàng đế bệ hạ, hướng ngài bồi tội, hướng các hương thân của dân tộc Thái bồi tội!
Dứt lời, Tần Tiêu không để ý Nham Tài Trát hết sức ngăn cản, hắn quỳ hai gối xuống cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái nghiêm túc.
Bởi như vậy Nham Tài Trát Lý Tự Nghiệp kể cả những nha sai bị đánh rốt cuộc không ai dám đứng đấy, nhao nhao quỳ rạp xuống đất. Nha sai mập mạp trừng mắt, hoảng sợ nói:
- Khâm sai đại nhân!
Nói rồi chán nản không còn bò về phía sau nữa.
← Hồi 033 | Hồi 035 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác