← Hồi 337 | Hồi 339 → |
- Hiểu là tốt rồi, nên bảo trì bình thản đi.
Tần Tiêu nói ra:
- Chỉ cần vững vàng thì vị trí thái tử của ngươi sẽ vững vàng, cũng không điên cuồng như hôm nay, cũng không dẫn lửa thiêu thân, cũng không đâm đầu vào tường chảy máu. Ngươi là người có hùng tài đại lược, sao có thể chắp nhặt với nữ nhân như nàng, tranh giành một ngày có được sao? Ngươi bây giờ là thái tử, là hoàng đế tương lai, là phải trị thiên hạ. Ngươi xem ngươi bây giờ này, đã nghĩ ngợi đấu đá với nữ nhân, ngươi có khác gì đàn bà chanh chua chửi đổng chứ? Cho dù nàng có thế lực lớn, có năng lực cao, nhưng mà nàng có thể lật nghiêng triều chính sao? Có thể giết ngàn vạn dân trong thiên hạ sao?
- Chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm!
Lý Long Cơ như hiểu ra, vui vẻ ra mặt, rót chén rượu cho Tần Tiêu sau đó cùng hắn uống cạn.
- A man...
Tần Tiêu lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt sáng nời nhìn qua Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ có chút ngạ:
- Cái gì?
- Nếu ngươi làm hoàng đế sẽ bỏ qua cô cô của ngươi, Thái Bình công chúa không?
Tần Tiêu bình tĩnh hỏi thăm.
- Ta biết rõ vấn đề này rất đường đột, ngươi có thể không trả lời. Về sau ta cũng không hỏi lại.
Lý Long Cơ sững sờ nhìn qua Tần Tiêu nửa ngày, chậm rãi đứng dậy, bước đi thong thả một hồi sau đó nói:
- Ta cũng không biết...
Đột nhiên Tần Tiêu phát hiện mình lắm miệng.
Đồng thời cũng phát hiện Lý Long Cơ trước mắt này dần dần khó nắm bắt.
Hắn là thái tử, là hoàng đế tương lai... Một câu có thể làm người ta máu chảy đầu rơi, tru diệt thế tộc.
Tần Tiêu cảm thấy có lẽ đây là lần cuối cùng mình có thể cùn ăn rượu như vậy với Lý Long Cơ, còn đánh nhau, chửi mẹ, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không chỗ cố kỵ.
Vật cực tất phản, gần vua như gần cọp. Như vậy có phải quá mức thân mật hay không? Trong lòng Tần Tiêu có chút loạn, đột nhiên vô hình cảm thấy lạnh cả người. Hồi tưởng lại mấy năm trước Lý Long Cơ mang chính mình đi gặp mặt Thái Bình công chúa, lúc đó tự hào và vinh quang cỡ nào. Khi đó hắn còn lấy cô cô này làm vẻ vang; Thái Bình công chúa cũng thập phần yêu thương hắn. Nhưng bây giờ thì sao?
' Nếu ngươi trở thành hoàng đế có bỏ qua cô cô của mình không? " Ta cũng không biết! ' có lẽ Tần Tiêu muốn nói sau khi ngươi làm hoàng đế, nếu như ngày nào đó kiêng kỵ ta sẽ bỏ qua ta không? Lý Long Cơ lại có cảm tưởng gì?
Thế sự vô thường, lợi ích xung đột, thân nhân cùng bằng hữu cũng có thể biến thành cừu địch.
Đột nhiên Tần Tiêu cảm thấy chán nản.
Tàn khốc, lãnh huyết. Độ sức trên chính trị còn khó khăn hơn đọ sức trên chiến trường.
Không có bằng hữu vĩnh hằng, cũng không có địch nhân vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Trước mặt lợi ích tuyệt đối, thân tình và huyết tính đều vô ích, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Lý Long Cơ thấy Tần Tiêu cầm chén rượu mà ngây ngốc, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhẹ nhàng đụng hắn một cái:
- Nghĩ cái gì vậy?
- Không có gì.
Tần Tiêu giả bộ như vô sự khẽ cười cười:
- Kỳ thật hoàng đế đã sớm giao phó với ta một chuyện. Ta vốn không nên nhắc tới trước mặt của ngươi, nhưng mà hiện tại ta phải nói rõ ngọn ngành với ngươi thôi.
Lý Long Cơ lập tức hứng thú:
- Là cái gì?
Tần Tiêu bình tĩnh nói ra:
- Ta từng cam đoan với hoàng đế, chỉ cần Tần Tiêu ta vẫn còn làm ở Hoàng Thành Ngự Suất Ti một ngày. Sẽ không làm cho Trường An cùng trong hoàng cung phát sinh đấu đá đổ máu thêm lần nào nữa.
Lý Long Cơ hồn nhiên tỉnh ngộ. Lẩm bẩm:
- Ta cùng Thái Bình công chúa đều không thể, đúng không?
Biểu lộ của Tần Tiêu có chút nghiêm túc:
- Ngươi cứ nói đi?
- Được rồi, ta hiểu.
Lý Long Cơ gật gật đầu:
- Đại ca có thể nói lời này vói ta, ta xem như hiểu tâm tư của phụ hoàng và dụng ý của đại ca, kỳ thật trong lòng của ta vẫn kính yêu cô cô này, nhưng mà luân phiên tranh đấu cho nên có chút mâu thuẫn. Quên thân tình. Không nói nhiều, về sau ta sẽ chú ý điều chỉnh tâm tình của mình, sẽ không làm ra chuyện khiến người ta buồn phiền. Có câu nói của đại ca, ta yên tâm thoải mái ở lại trong đông cung rồi. Một chút lợi nhỏ mà thôi, nàng muốn chiếm tựu thì chiếm đi. Chỉ cần không xâm phạm tới căn cơ của Đại Đường, không đột phá điểm mấu chốt của ta, ta đều nhẫn.
- Cạn ly!
Tần Tiêu cũng không nhiều lời. Cầm ly rượu lên uống cạn. Hắn hiểu được, Lý Long Cơ là người thông minh, nhất định cũng hiểu ý trong lời của mình. Lý Đán đã tìm Tần Tiêu nói chuyện này, muốn hắn hết sức giữ gìn Trường An và hoàng thành an toàn, cực lực bảo vệ đông cung không mất. Cho dù Lý Đán cũng chiếu cố Thái Bình công chúa, nhưng mà hắn cũng không ngu ngốc, hắn hiểu được chỉ có Lý Long Cơ mới là người thích hợp nhất cầm lái tương lai của Đại Đường. Hy vọng duy nhất của hắn chính là không để xảy ra đổ máu gì đó.
Những đạo lý này, Lý Long Cơ đang táo bạo cũng không rõ, Lý Long Cơ sẽ hiểu được.
Hai người uống rượu tới chạng vạng. Khí trời mát mẻ hơn không ít, trong lòng Lý Long Cơ cũng không nôn nóng như lúc trước, nhẹ nhàng rất nhiều. Tần Tiêu cho hắn quân át chủ bài thì hắn đã hiểu rõ, chỉ cần có hắn thì Thái Bình công chúa náo thế nào cũng không thể lật trời, không thành khí hậu. Hơn nữa đúng như hắn nói, Thái Bình công chúa đã là chướng ngại của vương triều. Nàng bị diệt là không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề thời gian.
Lý Long Cơ không thể không lần nữa xem kỹ đại ca kết nghĩa này. Vốn cho là hắn chỉ là người trẻ tuổi trí tuệ và võ nghệ hơn người. Không nghĩ tới hắn suy nghĩ sâu hơn người thường nhiều, góc độ vấn đề mà hắn nhìn luôn khác hẳn người ta.
Trên thân một người vì sao có đủ loại ưu điểm như vậy? Lý Long Cơ rất buồn bực: vì cái gì, ta cuối cùng cảm giác hắn và tất cả mọi người không giống nhau? Từ lời nói cử chỉ cho tới sinh hoạt đều không giống người cùng tuổi, đồng thế hệ. Đầu óc của hắn sao linh hoạt như vậy?
Trong lòng Tần Tiêu cũng có chút cảm xúc xen lẫn. Hôm nay hắn nói nhiều như vậy với Lý Long Cơ, không thể nghi ngờ đã cho hắn liều thước an thần. Bởi như vậy đã có thể cho hắn bớt táo bạo, cũng có khả năng không còn sợ hãi nữa.
Đồng thời chuyện làm cho hắn uất ức nhất là thân phận của mình bây giờ đã quá mức nguy hiểm. Quá bình công chúa và thái tử cũng không thể làm ra chuyện gà nhà bôi mặt đá nhau.
Nhưng mà hai người này đều muốn như vậy thì Tần Tiêu hắn phải làm sao?
Nghĩ đến đây Tần Tiêu lạnh run cả người, trong nội tâm xuất hiện cảm giác nguy cơ.
Hai người đều có tâm sự tạm biệt nhau, mỗi người đi mỗi ngã.
Thời điểm về phủ, vừa vặn trời tối và người hầu đi ra ngoài thắp sáng đèn lồng, Tần Tiêu xuống ngựa, giao cương ngựa và ngựa cho nô bọc xử lý, bước chân có chút nặng nề đi vào trong phủ.
Trong đại sảnh chỉ có Lý Tiên Huệ ở đây, ôm đầu to nhẹ giọng dụ dỗ nó ngủ, bên cạnh còn có vú em đang vây quanh, đang dùng cây quạt quạt, giúp đỡ xua đuổi con muỗi. Trong sảnh đốt đèn lưu ly, ánh sáng làm gương mặt Lý Tiên Huệ đỏ bừng.
← Hồi 337 | Hồi 339 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác