Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 336

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 336: Tâm tư thái tử hoảng loạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Cũng không cần đa lễ như vậy, đã là đồng liêu, lẽ ra phải chiếu cố lẫn nhau! Lũng Hữu nuôi ngựa là cưỡng bức lao động nhưng không khổ lắm, cũng dễ dàng lấy được hảo cảm, nhanh chóng thả ra ngoài. Nếu nói qua một tiếng, biểu hiện của Thường Nhân lại xem được là xong, ta phái người mang một phong thư qua, bảo giám thị lưu đồ bên kia sớm thả người ra.

- Ngươi xem, An Tây bốn trấn như thế nào? Cao Tiên Chi trấn thủ Toái Diệp Trấn hiện giữ tử vệ huân tứ phẩm Trung Lang tướng từng là thủ hạ của ta, tốt xấu gì cũng mua vài phần mặt mũi của ta. Nếu như cho Thường Nhân lưu vong tới đó, chỉ cần ta viết một phong thư, Cao Tiên Chi tất nhiên sẽ không làm khó hắn. Lúc nào muốn thả người trở về cũng là chuyện dễ dàng, theo ngươi thì sao?

Thường Nguyên Giai sớm mừng như điên, trong nội tâm liên tục thầm nghĩ, Tần Tiêu quả nhiên là thần thông quảng đại ah, có người từ trên xuống dưới! Trong miệng chỉ lo tạ ơn:

- Đại Đô Đốc đúng là phụ mẫu tái sinh của Thường gia, ty chức, ty chức nguyện kết cỏ ngậm vành Đại Đô Đốc thề sống chết đền đáp!

Tần Tiêu lạnh nhạt mỉm cười, khoát khoát tay:

- Thường tướng quân không cần nói quá lời. Đều nói chúng ta là đồng liêu, là huynh đệ mà! Làm phụ mẫu không dễ dàng, Tần mỗ cũng bị ngươi làm cảm động. Nhưng mà buổi tối hôm nay ngươi nên đi gặp mặt đứa con bất tài của mình đi, nói ra khó xử cùng gian khổ trong đó, đồng thời nói cho hắn biết việc này không tầm thường, bảo hắn ẩn nhẫn ít xuất hiện, không thể mang chuyện này lộ ra ngoài. Bằng không thì chuyện nào vào tai Thái Bình công chúa thì không chỉ hắn, kể cả ta và ngươi đều phải xong đời, hiểu chưa?

Tần Tiêu đề cao âm thanh, làm Thường Nguyên Giai sợ tới mức toàn thân bắn lên, liên tục đồng ý.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm buồn cười: nếu hai người các ngươi không muốn sống thì lộ ra đi, rơi vào tai Thái Bình công chúa thì ta chẳng có chuyện gì cả. Đến lúc đó ta cũng có lí do thoái thác: Thường Nguyên Giai là người do ngươi đề bạt, hắn đến cầu ta, ta vì mặt mũi của ngươi cho nên cứu con của hắn một mạng, hắc! Trái phải thế nào ta cũng không lỗ.

- Được rồi Thường tướng quân, chuyện quyết định vậy đi, ngươi về trước đi. Sau đó ta đích thân đi Ngự Sử đài, tốt xấu gì Lư đại nhân thiết diện vô tư vẫn bán cho ta chút mặt mũi.

Tần Tiêu hạ lệnh trục khách, nói:

- Buổi tối ít người ngươi nên đi gặp mặt con của mình, coi như là tạm biệt đi. Nhớ kỹ dặn dò hắn, đến An Tây Toái Diệp Trấn biểu hiện thật tốt, sớm ngày được thả ra ngoài.

- Vâng, ty chức cáo lui!

Thường Nguyên Giai lập tức một thân nhẹ nhõm, vui mừng lui ra ngoài.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của hắn và nghĩ trong lòng: lúc nào thả người còn không phải do ta nói sao? Thường Nguyên Giai, lão tử nắm được ngươi rồi! Tâm phúc của Thái Bình công chúa đúng không? Từ hôm nay trở đi ngươi là nô bộc trung thực của Tần mỗ.

Sau khi đuổi Thường Nguyên Giai, trong lòng Tần Tiêu đắc ý, nhàn nhã đi dạo tìm Phạm Thức Đức, sau đó hắn đi Ngự Sử đài một chuyến, dù sao thông lệ dò xét muộn một chút cũng không có vấn đề gì.

Phạm Thức Đức đang ở trong phòng của mình xử lý công vụ, lúc này có đám người Bùi Diệu Khanh cùng Lô Bôn đang vây quanh, thấy Tần Tiêu tiến vào thì bái lễ, Tần Tiêu khoát khoát tay ý bảo bọn họ làm việc của mình đi. Nhìn kỹ vài lần, quân y Lưu Địch rõ ràng đứng trong phòng này, nhìn qua như có lời muốn nói.

- Như thế nào, có chuyện muốn nói với ta?

Tần Tiêu có không không hảo ý nhìn qua hắn.

Lưu Địch chắp tay bái nói:

- Đại Đô Đốc, kỳ thật hôm nay tiểu nhân là tới tìm trưởng sử đại nhân xin phép nghỉ. Tuổi tác ông ngoại đã cao, lại ở Giang Nam, tuy nói có Đại Đô Đốc cung cấp nuôi dưỡng nhưng mà khó nói không nhớ người thân. Tiểu nhân nghe lệnh mẫu thân, muốn xin nghỉ ít ngày quay về Giang Nam thăm ông ngoại. Vừa chuẩn bị nói với trưởng sử đại nhân thì Đại Đô Đốc tiến vào.

- Là chuyện này?

Tần Tiêu nhìn qua hắn:

- Tiểu tử ngươi không thành thật một chút, còn chưa nói hết.

Lưu Địch cười hắc hắc, lấy một bao vải dầu đưa cho Tần Tiêu:

- Mặt khác chính là tặng thứ tốt cho Đại Đô Đốc. Tiểu nhân đi chuyến này phải bôn ba đường xa, đi ít nhất là ba bốn tháng. Những vật này Đại Đô Đốc nhất định phải nhận mới được, vì vậy nha, tiểu nhân mấy ngày nay chế tác tỉ mỉ một chút.

Tần Tiêu xem xét, là một bao bột phấn, hắn lại cười rộ lên, nghĩ thầm: tiểu tặc này, không ngờ làm ra một bao mê tình hương! Tùy tiện trộn vào trong nến và đốt, cho dù liệt nữ cũng biến thành dâm phụ.

Tần Tiêu làm bộ tức giận:

- Tiểu tử ngươi, trong mấy ngày này còn làm cái quỷ này.

Hắn vội vàng đem gói dược phẩm này đưa vào trong ngực, sau đó thấp giọng mắng:

- Ngươi là đồ dâm đãng, đã dùng thứ này hại không biết bao nhiêu nữ nhân nhà người ta rồi! Cánh tay của lão tử cũng bị sáp nến làm phỏng rồi đấy.

- Hắc hắc!

Lưu Địch cười gian:

- Cực lạc nhân gian nha, Đại Đô Đốc không thích sao?

Tần Tiêu nói:

- Đi Giang Nam là chuyện tốt, đi thăm ông ngoại của ngươi. Những huynh đệ Đặc chủng doanh bên kia cũng nên nghỉ, lần này một nửa người sẽ được phê nghỉ bốn tháng đi về quê, đi cùng với ngươi, do Hình Trường Phong dẫn đầu. Đến Giang Nam phải ở với ông ngoại ngươi vài ngày, lão đầu tử thân thể dường như không tốt lắm, thời gian không còn nhiều.

- Ân, Ân, tiểu nhân sẽ, đa tạ Đại Đô Đốc!

Lưu Địch từ trong lòng ngực lấy một tờ giấy đưa cho Tần Tiêu:

- Đây là cách điều chế dược phẩm do tiểu nhân làm ra, Đại Đô Đốc ăn vào long tinh hổ mãnh một đêm ngự vài nữ.

Tần Tiêu nhìn qua tại Lưu Địch cười to, vỗ ót của hắn một cái:

- Ngươi tiểu tử này, tại sao một bụng đầy thứ xấu xa như vậy? Xuân dược, lão tử không cần, ngươi giữ cho mình đi!

Lưu Địch liên tục khẩn trương khoát tay:

- Không phải, không phải, đây không phải xuân dược! Đây là thuốc cố bản bồi nguyên, ích tinh thuận khí! Dược tính ôn hòa không có độc tính, cho dù nữ tử ăn vào có hiệu quả dưỡng nhan bổ huyết, nam nhân ăn tinh khí sung túc thân thể cường tráng. Đương nhiên Đại Đô Đốc thể trạng kinh người không cần thứ này... Nhưng mà Đại Đô Đốc ngài ngẫm lại, nếu sau ngày ngươi bảy mươi tuổi. Người khó tránh khỏi thể trạng già yếu, nếu như có thuốc cố bản bồi nguyên này phụ trợ, tự nhiên là... Hắc, càng già càng dai.

Tần Tiêu một tay cầm phương thuốc.

- Lăn, ngươi đi đi!

Lưu Địch cười hắc hắc:

- Tiểu nhân đi. Đại Đô Đốc nhớ rõ, ba chén nước sắc thuốc làm nửa bát, không nên dùng nước giếng âm hàn. Lấy nước mưa hoặc là nước sông là được.

Tần Tiêu cầm phương thuốc âm thầm buồn cười: cố bản bồi nguyên? Tuy ta hiện tại trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng mà giày vò hơn hai mươi năm đúng là khó bảo toàn không biến thành củi mục, xem ra có chút cần. Trong nhà có mấy đàn bà, bây giờ một so với một hung mãnh hơn nhiều. Nếu không có mấy sát thủ giản, nói không chừng ngày nào đó bị các nàng làm gục chết...

Tần Tiêu lại quay sang phân phó Phạm Phúc Đức chuyện cho phép đặc chiến doanh nghỉ ngơi. Sau đó Tần Tiêu ghi một phong thơ cho Phạm Thức Đức.

*****

Trên phong thơ Tần Tiêu cố ý không có đưa vào bao, cố ý cho Thường Nguyên Giai cùng Thường Nhân nhìn thấy. Trong thơ nói rõ ràng, bảo Cao Tiên Chi đối đãi Thường Nhân tốt một chút, không thể ngược đãi, nếu như biểu hiện hài lòng thì viết thư về xin chỉ thị, nếu Tần Tiêu bên này đồng ý (nói rõ là Trường An có tiếng gió thổi qua) thì thả người về.

Bởi như vậy kẻ đần cũng hiểu mạch máu hương khoi của Thường Nguyên Giai không chỉ do Tần Tiêu cứu, còn nằm trong tay của hắn.

Phạm Thức Đức biết rõ chuyện này trong lòng, cũng không nhiều hỏi, cúi đầu rời đi, đi giải quyết chuyện tư mật này. Loại chuyện này Tần Tiêu là tuyệt đối không ra mặt đi làm, đến một lần sẽ làm Lư Hoài Thận có chút phản cảm, cho rằng Tần Tiêu dùng quan chức áp người; thứ hai dùng thân phận của mình cũng phải làm rụt rè một chút, không thể biểu hiện quá phận chiếu cố Thường Nhân, bằng không thì nói rõ là đang lôi kéo người. Như vậy phái cấp dưới làm chân chạy, đây là thói quen của quan trường, rơi vào lỗ tai Thường Nguyên Giai cũng biết Tần Tiêu thật khó khăn, không dám tự mình ra mặt để tránh ngại.

Những chuyện này thường thường vi diệu như vậy. Một ít chi tiết, tỉ mĩ cũng không thể lộ ra, tránh lòi đuôi.

Tần Tiêu lúc này mang theo vài tên thân binh đi dạo Chu Tước Môn, đi rêu rao khắp nơi trên đường cái Chu Tước. Người gặp đều tránh đường. Một đường đi tới Minh Đức Môn, thủ thành không ngừng chạy ra nghênh đón. Tần Tiêu thông lệ kiểm tra chỗ đứng của quân sĩ và chuẩn bị giáo mác của bọn họ, hết thảy vô sự, đang chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc này một đội lính ở Minh Đức Môn áp một chiếc xe tù đi qua đường Chu Tước, lập tức làm dân chúng chú ý tới. Tần Tiêu nhìn qua hai xe tù khóa hai nam nhân, tay chân xiềng xích và cổ mang gông nặng, thần sắc hờ hững, lại lộ ra nét cương nghị kiên quyết, không giống như thế hệ hèn mọn bỉ ổi ti tiện, nhìn qua còn có uy phong.

Tần Tiêu có chút tò mò, nhìn qua người bên cạnh:

- Hai người này ngươi nhận ra không?

- Đại Đô Đốc không biết việc này sao?

Thủ thành nắm tin tức từ trước, Trường An muốn mang người nào ra vào, triều đình cũng sẽ phóng tin tức từ trước.

- Biết rõ cái gì?

Tần Tiêu nhìn qua hắn:

- Nói đi, không nên dài dòng.

- Đúng, đúng!

Thủ thành vội vàng nói:

- Trước đó không lâu, đông bắc có chiến sự. Quân Hồ xâm lược Ngư Dương, đốt giết bắt người cướp của. Triều đình ra lệnh cho U Châu Đại Đô Đốc Tôn Kiệm lĩnh tả kiêu vệ thu phục đất bị mất. Tôn tướng quân suất lĩnh tả kiêu vệ Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đễ xâm nhập nội đìa nhà Hồ, đại chiến gần núi Hình. Không ngờ tả kiêu vệ đại bại, Tôn Kiệm bị bắt giữ... Hai người trên xe tù chính là phó tướng Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đễ, bị áp tải ra ngoài Trường An trị tội.

- Biết rõ.

Tần Tiêu phát tay, thủ thành lui xuống. trong lòng Tần Tiêu âm thầm thầm nghĩ: U Châu Đại Đô Đốc trước kia không phải Tiết Nột sao, lúc nào đổi thành Tôn Kiệm? Đại bại trong tay tiểu quốc đúng là mất mặt, chính mình còn bị bắt giữ, Tôn Kiệm này là kẻ bất lực, hiện tại còn làm hại phó tướng của mình khó giữ được mạng nhỏ.

Tần Tiêu cũng không muốn xen vào việc của người khác, binh bại trị tội cũng là chuyện bình thường, trong nội tâm âm thầm thổn thức một lúc, mang người tiếp tục đi dò xét các cổng thành khác.

Giữa trưa, Tần Tiêu mang người quay về Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chuẩn b ăn uống, buổi chiều lại tiếp tục mang người đi dò xét hoàng cung, chính mình có đoạn thời gian không xuất hiện, dù sao không phải chuyện tốt. Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản cùng Phạm Thức Đức nhao nhao trở về thì tất cả sẽ thuận lợi.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Cao Lực Sĩ vội vàng chạy vào nha môn, nói yêu cầu gặp Tần Tiêu. Trong lòng Tần Tiêu nói thầm: có đoạn thời gian không có đi đông cung, Lý Long Cơ không kiên nhẫn sai người tới gặp ta sao?

Tần Tiêu bảo Cao Lực Sĩ tiến vào, chỉ thấy bộ dáng của hắn vội vàng, nghi ngờ nói:

- Chuyện gì vậy Cao công công, chớ không phải là mẫu thân của người hoài thai khó sinh sao?

Cao Lực Sĩ lập tức dở khóc dở cười tiến vào:

- Ôi Đại Đô Đốc, ngài đừng chê cười ta. Là thái tử sốt ruột muốn gặp Đại Đô Đốc, tiểu nhân chạy rã cả chân đấy, muốn ta đi mời Đại Đô Đốc đến đông cung một chuyến.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Điện hạ còn có nói là chuyện gì không?

- Cái này... Tuy điện hạ không nói nhưng tiểu nhân biết một ít. Nhưng mà chuyện của điện hạ ta không dám nói.

Cao Lực Sĩ muốn nói lại thôi.

- Nói, bằng không ta cho ngươi ăn xuân dược!

- Khục khục khục!

Cao Lực Sĩ cực kỳ phiền muộn ho khan, áp thấp giọng nói ra:

- Tảo triều hôm nay, đông cung tả hữu vệ suất, Diêu Sùng cùng Tống Cảnh nhị vị đại nhân mạo hiểm thỉnh cầu trị phật đạo. Kết quả lúc ấy nhấc lên sóng lớn, cả triều kinh sợ. Rất nhiều người nhảy ra tỏ vẻ phản đối, tình hình này quả nhiên là muốn xé hai người này ra. Kết quả nghị luận tự nhiên hoàng đế không có đồng ý. Nhưng nếu chuyện này dừng lại ở đây thì bỏ đi, Diêu, Tống hai đại nhân lại thừa cơ giám quan vạch tội Trấn Quốc Thái Bình công chúa, nói người trong hậu cung không được tham gia chính sự...

Tần Tiêu lập tức trừng to mắt:

- Bọn họ không muốn sống?

Cao Lực Sĩ cũng uống một ngụm nước:

- Đương nhiên Thái Bình công chúa lúc đó cũng ở trong triều... Còn kém chút là xông lên giết hai người tại chỗ. Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ chỉ đuổi hai người ra khỏi triều đình. Thái tử cũng bị dọa hỏng mất, không nghĩ tới chuyện nháo thành như vậy, lúc này đông cung đang loạn, cho nên hiện tại không thể không mời Đại Đô Đốc đi qua nghị sự.

Tần Tiêu cũng có chút ngơ ngẩn, hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ nói: hai lão tiểu tử này chán sống rồi sao? Thỉnh cầu trị phật đạo cũng bỏ đi, rõ ràng còn dám giám quan vạch tội Thái Bình công chúa... Bà mẹ nó ah, sợ thiên hạ không đủ loạn sao? Chẳng lẽ là Lý Long Cơ âm thầm sai sử?

Ngu ngốc!

Cao Lực Sĩ thây Tần Tiêu còn không có ý khởi hành, bắt đầu thúc dục.

- Đại Đô Đốc, ngài lão nhân gia đi thôi!

Tần Tiêu trừng Cao Lực Sĩ, ồm ồm nói ra:

- Đi cái gì? Ta không đi! Trở về nói cho thái tử điện hạ, lúc này ta không đi, ta sẽ chờ hắn ở Thiên Khách Vạn Lai trong khu chợ tây, hiện tại công vụ của ta bận rộn, không cách nào đi được.

- À? Cái này...

Cao Lực Sĩ kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu, trong nội tâm suy nghĩ: ngại mặt mũi cực lớn, thái tử cho mời không đi?

Tần Tiêu trừng mắt.

- Ngươi nói lại lời của ta nói cho thái tử là được!

- Vâng!

Cao Lực Sĩ vái chào, bất đắc dĩ thối lui.

Tần Tiêu vẫn mang theo bọn người Hình Trường Phong đi dò xét hoàng cung, trong nội tâm đang suy nghĩ: Diêu Sùng, Tống Cảnh, hỏng bét đó là khẳng định, có thể lưu một mạng hay không còn khó nói. Lý Đán vì chiếu cố mặt mũi của Thái Bình công chúa, ổn định cảm xúc của nàng là tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Diêu, Tống hai người kỳ thật coi như đã có tâm phải chết, đáng tiếc cũng giống như bọn người Trương Giản Chi, gặp chuyện không đủ thanh tỉnh, hảo tâm xử lý thành chuyện xấu...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<