Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 332

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 332: Bo bo giữ mình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tống Cảnh vuốt râu, mỉm cười nói:

- Đại Đô Đốc là người tinh êế, chúng ta cũng không nhiều lời. Kỳ thật hai người chúng ta tới đây là có ý chỉ của thái tử, lại đến gặp Đại Đô Đốc.

Tần Tiêu chau mày:

- Thái tử?

Cảm thấy thằng này lại muốn làm cái gì? Lần trước muỗn trị ta và bị dội nước lã, lần này phái hai người tới định chơi bịp bợm gì đây?

Diêu Sùng nói:

- Kỳ thật chính là chuyện Đại Đô Đốc hôm nay niêm phong Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân Tự.

Tần Tiêu thản nhiên cười:

- Quả là thế. Ta biết ngay, những chuyện này thái tử sau khi gặp chắc chắn sẽ rục rịch không yên.

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cười rộ lên, Diêu Sùng nói ra:

- Đại Đô Đốc làm chuyện này quá đẹp, sau khi thái tử biết cực kỳ cao hứng. Không tránh khỏi hiềm nghi, thái tử, chuyện hôm nay Đại Đô Đốc làm hắn vỗ tay chúc mừng. Điện hạ nhờ hai chúng ta chuyển đạt tâm tình tán thưởng Đại Đô Đốc, ha ha

Tần Tiêu cười cười:

- Những chuyện này không cần nói, Diêu đại nhân, nên nói chính sự đi.

- Ân, tốt.

Diêu Sùng gật gật đầu, âm điệu kéo dài nói ra:

- Lúc này Đại Đô Đốc dùng lôi đình vạn quân sửa trị đạo quan và chùa miếu của hoàng gia, đúng là đại khoái nhân tâm. Nhưng mà trong thành Trường An này có không ít đạo quan như vậy. Tuy từ nay về sau sẽ có thu liễm nhưng không thể trừ tận gôc.

Tần Tiêu cười cười:

- Xem ra lại là chủ ý cùi băp của thái tử rồi. Lại muốn trị đạo phật hai nhà sao? Ta ném một cục đá, hắn muốn nhấc sóng lớn ngàn trượng à?

Diêu Sùng Tống Cảnh nhìn nhau cười cười:

- Đúng vậy!

Tần Tiêu đứng dậy, đi hai bước và nói:

- Phật, đạo hai nhà, từ ngày Đại Đường khai quốc đã từ từ cường thịnh. Không chỉ có như thế, các tôn giáo tới từ bên ngoài cũng phát triển lên. Nhị vị đại nhân nếu muốn sửa trị phật đạo hai nhà hiển nhiên chính là đụng một cái động toàn thân.

Ánh mắt Diêu Sùng sáng ngời:

- Đại Đô Đốc nói thật đúng. Kỳ thật Phật cùng Đạo bản thân không có gì không ổn, đều khuyên người ta hướng thiện. Ta muốn sửa trị phật đạo chính là sửa trị bầu không khí ôm nhiễm hiện tại.

- Ah?

Tần Tiêu ngồi xuống:

- Không ngại nói rõ nghe xem!

Diêu Sùng nói ra:

- Đại Đô Đốc bình thường không vào triều, có khả năng không biết chuyện vụn vặt trong triều. Vài ngày trước đó Hoa Sơn phía đông Hoàng Hà vùng có nạn châu chấu, náo lòng người bàng hoàng, mắt thấy thu hoạch năm nay không còn gì, rất nhiều lương thực bị châu chấu ăn sạch.

- Về sau thì sao?

Tần Tiêu nghe ra một ít hứng thứ. Nạn châu chấu trong điều kiện kinh tế thời cổ đại, với quốc gia cổ đạo lấy nông nghiệp làm gốc thì chính là tai nạn không nhỏ.

Diêu Sùng có chút buồn bực nói ra:

- Một ít quan viên châu huyện là một đám mọt sách mê tín không biết biến báo, cho rằng nạn châu chấu là thiên tai, không thuộc khả năng của mình. Vì vậy ở ruộng bị châu chấu ăn thì xếp đặt hương nến, mời đến đạo sĩ hòa thượng tố pháp sự, cảm hóa trời xanh làm cho nạn châu chấu thối lui!

- Hàaa...

Tần Tiêu cười lạnh một tiếng:

- Còn có chuyện ngu xuẩn như vậy?

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh đồng thời sững sờ:

- Đại Đô Đốc cũng cho rằng, đây không phải thiên tai là chuyện người có khả năng làm gì sao?

- Đó là đương nhiên, còn phải nói sao?

Tần Tiêu không ngớt lời nói:

- Nạn châu chấu chính là nạn châu chấu, có gì không ổn sao?

Diêu Sùng như gặp được tri kỷ, hưng phấn nói ra:

- Diêu mỗ cũng cho rằng như vậy! Thế nhưng mà những những hòa thượng kia nói đó là họa trời, ý chỉ thiên hạ nhiều chuyện, triều đình thi hành biện pháp chính trị vô phương. Mấy ngày hôm trước hoàng đế còn đích thân đi tới phương bắc tế tự, hi vọng trời thứ tội thối lui nạn châu chấu. Đại Đô Đốc có tham gia hay không?

- Nha. Đi phải đi, nhưng mà không tập trung cho nên không nghe hoàng đế nói gì.

Tần Tiêu cười nhạo nói:

- Lúc ấy chỉ nghĩ kết hôn động phòng đấy.

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cười rộ lên, Tống Cảnh nói ra:

- Nói ra thật xấu hổ. Tống mỗ lúc trước cũng tin tưởng châu chấu ứng thần quỷ mà nói. Vì triều đình nhiều chuyện, thiên hạ không yên mà thành. Về sau nghe Diêu đại nhân nói tỉ mỉ mới xem như tỉnh ngộ. Cho nên triều đình hạ chỉ nghiêm lệnh tất cả châu huyện diệt nạn châu chấu, cứu hoa mầu. Bằng không thì vùng Sơn Đông năm nay không có thu vào! Kể từ đó lưu dân không nơi yên sống tạo thành họa lớn.

- Ân, có gì không tốt sao. Hẳn là hoàng đế không được?

Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhíu mày:

- Còn có người nào cản tay à?

Diêu Sùng bất đắc dĩ cười cười:

- Còn không phải ngày hôm nay Đại Đô Đốc xử quyết yêu đạo Sử Sùng Huyền? Hắn ở trước mặt hoàng đế dốc hết sức thổi phồng cái gì trời hại, cửu cung, tử vi không lưu. Diêu mỗ không có gì giải quyết được, nhưng mà ta chỉ biết nếu không cứu hoa màu, Sơn Đông năm nay chắc chắn có nạn đói.

- Là đạo lý kia.

Trong đầu Tần Tiêu trong đầu nhanh chóng chuyển động vài cái. Không khỏi hơi cười rộ lên:

- Vì vậy nhị vị đại nhân cũng cho rằng đây chính là thời cơ tốt nhất đả kích đạo phật hai nhà sao?

- Đúng vậy.

Tống Cảnh hơi cười rộ lên:

- Sử Sùng Huyền thổi phồng yêu pháp tà thuyết, trơớc mắt bị Đại Đô Đốc vạch trần xấu xa, vừa vặn bị thế nhân thóa mạ. Hoàng đế và đủ loại quan lại trong triều không tín nhiệm với hắn, đồng thời với những thứ hắn thổi phồng trước kia tự nhiên sinh ra hoài nghi. Kể từ đó không những xin khuyên hoàng đế hạ lệnh bắt giết châu chấu, còn phải chỉnh đốn phật đạo hai nhà.

- Cụ thể trị như thế nào?

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Sẽ không niêm phong chùa miếu gì đó, sau đó lại thu hút những tăng ni đạo sĩ trong sạch nha? Làm vậy không thực hiện được đâu!

- Tự nhiên không phải.

Diêu Sùng nói ra:

- Tin phật tin đạo không đáng trách. Dùng Phật giáo mà nói từ Thái Tông về sau, phật hiệu đại thịnh. Huyền Trang mang chân kinh truyền Đại Thừa Phật giáo, trong lúc nhất thời Phật giáo mọc lên san sát như nấm sau mưa, như Tịnh Thổ Tông, Thiên Thai Tông, Hoa Nghiêm tông, Thiền Tông dần dần hình thành, muố trừ tận gốc là không thực tế, cũng không phải chuyện tốt. Nhưng mà những năm gần đây tất cả hoàng đế đều xây chùa, đạo quan, không chỉ trắng trợn phô trương, còn động hơn vạn lao dịch, dân chúng không chịu nổi gánh nặng. Cho dù Đại Đường quốc lực hùng hậu, chèo chống được rất tốt. Nhưng mà Đại Đô Đốc, ngươi cũng biết chút chuyện mờ ám trong chùa miếu chứ?

Tần Tiêu thật đúng không phải quá rõ ràng, hắn cũng không thích tiến vào chùa miếu gì đó, nghi ngờ nói:

- Chuyện gì? Hắn là mọi nơi giống như Đại Từ Ân Tự sao, đã ăn hối lộ và làm chuyện dâm dục vô đạo?

- Không tới mức như vậy!

Diêu Sùng liên tục khoát tay:

- Như Huệ Phạm đại dâm tăng dù sao cũng là số ít. Rất nhiều tăng viện đại tăng cũng có người tham thiền phật pháp thành công địa đắc đạo cao tăng. Nhưng mà luật pháp Đại Đường chúng ta quá mức dung túng cho phật giáo. Ví dụ như trong một nhà nếu có một người xuất gia làm tăng làm ni thì cả nhà được miễn thuế và lao dịch.

- Ân, chuyện này ta biết rõ!

*****

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Kỳ thật mà nói ta cũng phản cảm chuyện này. Cạo trọc cũng không cần giao thuế, làm lao dịch, ngược lại còn có người khác nuôi dưỡng, làm vậy là quá phận!

Diêu Sùng nói:

- Đúng vậy a! Kể từ đó trong rất nhiều chùa chiềng xuất hiện tăng ni trên danh nghĩa. Chỉ cần động chút ngón tay và xử lý quan hệ với các tăng ni trong chùa là được, có thể có danh tăng ni. Bởi như vậy mặc kệ là dạng người gì cũng được miễn thuế má, còn có thể né tránh hoặc giảm bớt hình phạt. Kỳ thật tu phật tu đạo vốn là mong người ta hướng thiện, hết lần này tới lần khác thành toàn cho rất nhiều kẻ trái pháp luật, sau khi phạm tội chạy vào trong chùa quy y, có trưởng lão trong chùa chiền làm chỗ dựa, nha môn trong châu huyện nhắm mắt bỏ qua, làm cho những kẻ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Nếu là vậy thì đây là vấn đề xã hội rồi?

- Vấn đề xã hội?

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh nghi hoặc nhìn nhau, tuy không nghe hiểu ý này, nhưng cũng miễn cưỡng lý giải được.

Diêu Sùng tiếp tục nói:

- Như người trong thiên hạ mà làm việc lôi lệ phong hành như Đại Đô Đốc thì có thể tránh được nhiều phiền não. Cũng tỷ như Diêu mỗ hiện tại muốn trị phật đạo vậy, nếu như có mấy chủ trì ra mặt như Đại Đô Đốc thì đó là làm chơi ăn thật.

A, ha ha!

Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:

- Ta hiểu ý của các ngươi rồi, nhị vị đại nhân là muốn Tần Tiêu mượn chuyện Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm lần này nói với hoàng đế đưa ra pháp luật sửa trị tín đồ phật đạo?

- Không tệ!

Tống Cảnh không e dè nói thẳng:

Tuy Đại Đô Đốc hiện tại tuy không trực tiếp tham chính, nhưng mà lời của ngươi rất có lực, cùng có phân lượng. Hoàng đế và văn võ trong triều không có lý do không nghe. Hơn nữa trước mắt xử lý Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm là ví dụ tốt nhất, nói rõ sửa trị tín đồ phật đạo chùa chiền là cần thiết. Vừa rồi Diêu đại nhân có nói, trong chiều chiền của phật môn có quá nhiều tăng ni trên danh nghĩa. Những người này không chỉ không giao thuế phú, không phục lao dịch. Còn phải chi ngân lượng trong quốc khố nuôi dưỡng. Đồng thời cũng làm cho đám phạm tội lợi dụng sơ hở để nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, không tới mức dùng loạn tư pháp. Hơn nữa hiện tại trong chùa chiền phật môn đều truy cầu xa hoa tráng lệ. Tu kiến chùa chiền chế tạo Kim Thân, động cái là bạc triệu. Những con số này quá lớn. Nếu tùy ý cho chuyện này diễn ra thì không thể nghi ngờ là gánh nặng cho Đại Đường. Cũng như vậy. Đạo gia cũng có tình huống như thế, mặt khác còn có một ít giáo phái tới từ bên ngoài. Như Bái Hỏa Giáo, Ma Ni giáo, Cảnh Giáo, triều đình cũng dốc sức nâng đỡ, cũng có hiện tượng này tồn tại. Thử nghĩ nếu trên đát Trường An tự, miếu, quan có ba vạn tín đồ trên danh nghĩa. Phải nuôi những người này, ăn, mặc, ở, đi lại, nói dễ vậy sao!

Tần Tiêu nghe xong Tống Cảnh nói như vậy thì trầm ngâm, sau đó lại quay đầu nhìn qua Diêu Sùng:

- Diêu đại nhân nói tiếp đi.

Diêu Sùng lắc đầu:

- Không sai biệt lắm chính là tình huống như vậy, đã giới thiệu xong. Ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là muốn Đại Đô Đốc cực lực thúc đẩy việc này.

Tần Tiêu lập tức tiếp nhận:

- Vậy đây là ý của thái tử sao?

- Xem như vậy nhưng không hoàn toàn.

Diêu Sùng cười quỷ dị:

- Nếu chuyện này hoàn thành, tự nhiên là công lao của thái tử; nếu như xử lý không thành là ta và Tống đại nhân lén làm việc. Đại Đô Đốc chỉ cần gật đầu nguyện ý ra mặt thúc đẩy, Diêu mỗ và Tống đại nhân xung phong khải tấu bệ hạ nói rõ việc này."

- Có chút ý tứ...

Tần Tiêu khẽ cười, đứng dậy, chậm rãi bước đi cân nhắc, âm thầm suy nghĩ nói: chuyện này có thể cũng coi là ' quốc sách ', muốn ta đi tham dự, kỳ thật cũng có chút vượt quyền. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, vấn đề hạch tâm chính là hoàng đế mềm yếu không có chủ kiến, sẽ tiếp nhận ý kiến này sao? Chèn ép phật đạo, cắt giảm tăng ni đạo sĩ... Đây chính là tôn giáo văn hóa từ khi Đại Đường khai quốc truyền xuống đấy! Hắn có gan này sao? Cho dù hắn có thì Thái Bình công chúa và đám người kia đồng ý sao? Người khác không nói, Thái Bình công chúa xây Thái Bình Quan cho mình, còn Võ Tắc Thiên tu vô số miếu tự xa hoa hắn, nàng ta cho phép chuyện này diễn ra sao? Chẳng phải là tát thẳng vào mặt của nàng à? Lý Long Cơ sao có khả năng vì chuyện này mà đối nghịch với Thái Bình công chúa chứ, hắn biết rất rõ ràng Thái Bình công chúa tín ngưỡng phật đạo... Tử a man, lần này còn tìm hai tên lừa gạt này kéo ta xuống, sợ ta chết không đủ nhanh sao? Tình thế trước mắt mình mới đứng vững bước chân, vừa mới trải qua đại hỉ sự nha. Ai, những chuyện này là do hắn mới lên làm thái tử, thanh niên nhiệt huyết, nói rõ ràng được sao? Sửa trị lại trị, phật đạo đều là chuyện tốt, chuyện tốt cường quốc lợi dân. NHưng mà trước mắt không thích hợp, hắn hẳn là không rõ ràng hay là mượn chuyện này thăm dò công lực của Thái Bình công chúa công?

Đây không phải tìm đánh sao!

Người ta hiện tại nếu sinh lòng độc ác phế thái tử, cũng không phải là không có năng lực này!

Tần Tiêu tự suy nghĩ, Diêu Sùng sau lưng nói khẽ:

- Đại Đô Đốc, nghĩ như thế nào?

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, đi tới ghế ngồi xuống, nhìn vào Diêu Sùng cùng Tống Cảnh:

- Nhị vị đại nhân, bất kể là sửa trị lại trị, hoặc là cắt giảm tăng đạo đều là chuyện tốt, Tần Tiêu ta trong suy nghĩ nguyện ý làm chuyện này. Nhưng mà chỉ sợ ta cự tuyệt đề nghị của thái tử rồi, không có đồng ý làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti cùng Ngự Sử đài cường cường liên thủ sửa trị lại trị, nhị vị đại nhân chắc rõ nguyên nhân trong đó.

Tống Cảnh thẳng thắn:

- Đúng vậy, thái tử điện hạ từng nói với hai người, lúc ấy chúng ta cũng tỏ vẻ đồng ý với giải thích của Đại Đô Đốc.

- Vậy tại sao bây giờ hai vị lại thế?

Tần Tiêu đè thấp âm thanh:

- Sửa trị lại trị không có gì khác nhau, ta chỉ nói tới hậu quả và tính chất của nó khác nhau mà thôi! Cùng là xâm phạm lợi ích của Thái Bình công chúa, hơn nữa sửa trị lại trị càng tổn thương mặt mũi của nàng. Nhị vị đại nhân hẳn là không biết, Thái Bình công chúa vô cùng tín ngưỡng phật giáo nha?

Diêu Sùng thở dài một hơi:

- Đúng vậy a, làm sao ta không biết rõ. Nhưng mà chuyện này nên làm, cũng không thể mặc kệ như vậy được, nguy hại xã tắc Đại Đường chúng ta. Nếu như bởi vì xúc phạm tới lợi ích tư mà làm cho lợi quốc gia và dân sinh là không được, như vậy...

- Như vậy cái gì?

Tần Tiêu không chút khách khí đánh gãy lời của Diêu Sùng:

- Diêu đại nhân. Ngươi là người thông minh, hẳn là biết tình thế trước mắt nha? Hiện tại mặc kệ làm cái gì đều phải cẩn thận, trong triều đình ngoài triều vô cùng mẫn cảm. Ngươi đừng nhìn ta mười phần bá đạo trị Kim Tiên Quan và Đại Từ Ân Tự. Nhưng mà ngươi cho rằng ta không sợ sao? Nếu không phải ước lượng tâm tư của kẻ khác. Lực bảo vệ tự nhiên không dám đâm náo sai lầm được, ngươi cho rằng ta quả thực là người ngu xuẩn làm chuyện sơ suất lớn như vậy?

*****

- Đúng vậy a, đây chính là điểm Diêu mỗ bội phục Đại Đô Đốc. Đã trị gian nhân lại không rước họa vào thân!

Diêu Sùng nói ra:

- Cho nên chúng ta mới đi tìm Đại Đô Đốc hỗ trợ. Đại Đô Đốc trí tuệ hơn người mưu kế tinh diệu, có thể định ra sách lược vạn toàn. Mang quố sách này phổ bêến xuống.

- A, các ngươi quá để mắt ta. Hắn là cho ta thành thần côn à, chuyện gì cũng có thể đảo ngược sao?

Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:

- Ta chỉ chui vào khe hở mà thôi, tiểu đả tiểu nháogiày vò một hồi. Muốn nói phổ biến quốc sách này... Ta nói thẳng, hiện tại không phải là thời cơ. Nếu như miễn cưỡng làm việc sẽ rước lấy tai họa.

Ánh mắt Tống Cảnh sáng quắc nhìn qua Tần Tiêu:

- Tại sao nói vậy, Đại Đô Đốc không muốn ra mặt thúc đẩy?

Trong lòng Tần Tiêu thở dài: hai người này đầu óc cứng ngắc. Hắn là muốn đụng đao sao? Được rồi, đã không kéo được các ngươi thì ta sẽ bảo trụ mình.

Sắc mặt Tần Tiêu nặng nề lắc đầu:

- Ta nguyện ý liên danh với các ngươi, thỉnh cầu triều đình hạ chỉ cho các châu huyện vùng Sơn Đông đập chết nạn châu chấu. Nhưng mà chuyện chèn ép phật đạo thì thứ cho ta không thể phụng bồi. Thật có lỗi, ta cho rằng bây giờ không phải thờ cơ tốt nhất, cho nên ta xin lỗi!

Diêu Sùng nhìn qua Tống Cảnh, thấy hắn cũng có vẻ mặt thất vọng, thở dài một hơi:

- Đã như vầy, vậy được rồi. Người có chí riêng, miễn cưỡng không được. Đại Đô Đốc, chúng ta cáo từ.

Tuy mưu định chưa thành, hai người cũng sinh lòng cảm kích và bội phục Tần Tiêu, ngay ngắn chắp tay từ biệt.

Tần Tiêu tiễn bọn họ ra ngoài cửa, nhìn bóng lưng hai người đi xa thì lắc đầu: lại có người sắp gặp rắc rối, ai! Còn không kéo được! Diêu Sùng Tống Cảnh, không thể không nói các ngươi là lương thần, có năng lực, có giải thích, cũng có phách lực. Nhưng mà tình hình trước mặt không do các ngươi đâu, phải xem tình thế nữa! Giáo huấn bằng máu của ngũ vương còn đó, chẳng lẽ đã quên sao? Ngay cả thân nhân còn bị phế thì chẳng phải cái gì cũng nói suông? Diêu Sùng, năm đó bêến cố Huyền Vũ Môn ngươi và Đường Hưu Cảnh, Trương Giản Chi xem ta trở thành tiên phong, dường như cảm thấy rất thuận tay nha, hiện tại làm đại sự cũng không quên tìm ta. Để mắt ta, ta rất cảm kích. Nhưng mà ta bây giờ không phải ta năm đó, ta có giải thích và chủ trương của mình, càng có hành xử của riêng mình. Không quản các ngươi như thế nào, ta chỉ làm việc theo lý niệm của mình. Đồng thời quan trọng hơn là, ta đã học được nói ' không ' với chuyện nguy hiểm, cho dù là hoàng đế, thái bình, thái tử cũng không làm gì được ta.

Lý Long Cơ nha Lý Long Cơ, mặc dù ngươi có khát vọng và lý tưởng, nhưng mà khí huyết phương cương chưa chắc là tốt, sẽ hủy một nhóm người đấy ngươi biết không? Còn nghĩ kéo ta xuống nước, biết rõ ta sẽ không chút lưu tình dội nước lạnh cho ngươi, vì vậy còn phái hai kẻ lừa gạt đến... Xem ra là dụng tâm lương khổ.

Nhưng mà lúc này ta không thể lẫn vào được. Nếu ngươi một lòng hồ đồ thì náo đi. Trên triều đình huyên náo hung cỡ nào, chỉ cần Hoàng Thành Ngự Suất Ti còn ta ngồi thì ta sẽ bảo vệ đông cung của ngươi không có chuyện gì.

Chuyện cho tới bây giờ, ta là huynh đệ kết nghĩa chỉ có thể cam đoan chuyện này mà thôi, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ a! Lúc này cũng không nên trách ta bo bo giữa mình.

Tần Tiêu một người đứng ở trên sân thượng nhập thần, Lý Tiên Huệ các nàng ở sau lưng đi trở về còn chưa phát giác.

Tử Địch nhìn thấy Tần Tiêu đứng ngẩn người ở chỗ đó, cười quái dị hai tiếng, sở trường lẩm động tác không nói chuyện, trò đùa dai rón ra rón rén đi tới gần Tần Tiêu.

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, sau đó là biết nha đầu quỷ quái này cũng giả bộ như không biết. Tử Địch nhảy dựng lên, đang chuẩn bị hù dọa Tần Tiêu thì không ngờ Tần Tiêu đột nhiên quay người lại rống to một tiếng làm Tử Địch sợ quá kêu to lên, nhanh chóng chạy ra phía sau.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Quỷ nha đầu, còn muốn làm ta sợ! Nói cho ngươi biết a, Bổn tướng quân sớm luyện ra tuyệt kỹ tai nghe tám hướng rồi, sau lưng co cung tiễn gì cũng biết rõ ràng, càng không cần nói đại đầu quỷ ngươi đâu.

Tử Địch trốn ở sau lưng Mặc Y, vỗ ngực còn sợ hãi nói ra:

- Ai nha, tên này thật đáng sợ, hù chết ta rồi.

Lý Trì Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một tiểu thiếp cũng dám náo với phu quân như vậy, quả thực chính là đại bất kính đấy... Nhưng mà hết lần này tới lần khác cảm thấy chơi rất tốt, rất tự nhiên, hơn nữa náo ra thân mật.

Đây cũng là Tiên nhi tỷ tỷ nói ' bác ái ' cùng ' tha thứ ' sao? Lý Trì Nguyệt hết lần này tới lần khác rất là nghi hoặc cùng cảm thấy hứng thú nhìn qua Tần Tiêu: nam tử thật kỳ quái, hoàn toàn không giống những kẻ nàng từng nhìn thấy.

Màn đêm buông xuống, đế đô Đại Đường sôi trào cũng dần dần lạnh xuống. Nha hoàng nô bộc trong Tần phủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có mấy gia đinh hộ viện canh giữ ỏ cửa lớn, thay phiên nhau trực đêm.

Hai gia đinh ngồi bên cạnh bàn xuyên thấu qua phòng chủ nhân ở lầu hai, nghi hoặc nói ra:

- Huynh đệ, ngươi nói cả nhà Đại Đô Đốc mượn như vậy có ngủ được hay không, trời mưa lớn như vậy còn nghe được tiếng cười to, chơi cái gì thế?

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Có gan ngươi đi lên lầu xem đi.

- Tiểu tử ngươi muốn hại ta sao, lầu hai là phòng ngủ của Đại Đô Đốc cùng mấy phu nhân, ai dám đi tới?

- Vậy ngươi cũng đừng đoán. Người ta là Đại Đô Đốc có thời gian, cũng không phải là người như chúng ta.

- Tiểu tử ngươi nói chuyện cũng không ngại miện à, ngươi có từng thấy chủ nhân nào đối đãi với hạ nhân hòa khí như vậy sao?

- Cũng phải!

Trong đại sảnh lầu hai đốt mười cây nến nhỏ, toàn bộ đại sảnh sáng như ban ngày. Người một nhà của Tần Tiêu người ngồi vây quanh một bàn, vui vẻ chơi mạt chược.

Lý Trì Nguyệt cũng bị dụ dỗ, bị kéo ngồi bên cạnh bàn, do Tần Tiêu phụ trách tự mình chỉ điểm chiến đấu với mấy tỷ muội khác. Tử Địch thì gấp tới độ chạy tán loạn, xem hết bài của bốn nhà, sau đó ở phía sau vung tay múa chân làm cho mọi người oán hận, lập tức đuổi đi.

Trong lòng Lý Trì Nguyệt bất ổn, chưa từng làm chuyện thế này. Với tư cách nữ tử nên rụt rè cùng ít xuất hiện, sao có thể ngồi đánh bạc chứ? Nhưng mà sau khi ngồi xuống, nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng giải trí cái gì cũng bị thú vui này hấp dẫn. Thời gian dần qua đi cũng sinh hứng thú, cũng tươi cười ra tiếng.

Tuy nàng ngồi ở trên bàn, trên thực tế chuyện nàng làm rất ít, ngay cả cầm bài cũng là do Tần Tiêu giúp nàng. Nhưng mà sau khi xem qua mấy ván thì kỳ thật thông minh như Lý Trì Nguyệt cũng tự mình đánh được. Tần Tiêu chỉ điểm còn hồ hai bàn. Người mới đánh bạc như Lý Trì Nguyệt được vận may phù hộ, muốn bài gì cũng có, liên tục thắng trận. Bởi như vậy đổ vương như Lý Tiên Huệ có chút kinh ngạc

- Ai nha, gặp thiên tài!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<