← Hồi 324 | Hồi 326 → |
- Bá! Bá! Bá!
Từng đợt tiếng vang giòn truyền tới từ trong rừng trúc, Mặc Y nghe mà cảm thấy vui sướng. một tên công tử còn lại hết hồn, không tự chủ được mà che lấy mặt mình, giống như mấy bạt tai kia đang giáng lên mặt chúng.
Tát mấy cái xong, miệng tên béo đã ứa máu, phun ra mấy cái răng rụng. Tần Tiêu càng nhìn tên đầu heo này lại càng thấy tức giận, một tay ném y sang bên cạnh, lúc thân hình y bay lên không còn đá thêm một cái vào mông y. tên đầu heo nhất thời hét thảm một tiếng, rơi bịch xuống đất, nằm quay cuồng, gần như chết thảm.
Tần Tiêu lại tiến lên vài bước, lật tên đầu heo lại, giẫm lên ngực y, vỗ mặt y, lạnh lùng nói:
- Sướng không? Muốn thêm chút nữa không?
Tên mập gần như đã chết ngất, hàm hồ lắc đầu:
- Ngươi đừng nên đánh ta, ngươi gặp xui lớn rồi! Ta... phụ thân ta là đương triều Tể Tướng, là đương triều Tể Tướng!
Dứt lời, đầu y nghiêng một cái, hiển nhiên hôn mê. Tần Tiêu thử mạch đập ở cổ cùng hơi thở trên mũi y, chắc là không chết được, mình ra tay vẫn luôn chú ý, không đánh vào những nơi yếu hại.
Bốn tên công tử còn lại đã sợ tới mức quỳ rạp trên đất, liên thanh cầu xin tha thứ.
Tần Tiêu coi như xả được giận, không còn lửa cháy đùng đùng như trước nữa, để bọn họ ngẩng đầu lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống chúng, lạnh lùng nói:
- Nói đi, tư nói xem công tử nhà ai, gia phụ làm quan gì, đều nói hết. Còn nữa, tên mập này, phụ thân hắn là người thế nào?
Tên quỳ ở trước tiên nói:
- Tiểu... tiểu nhân tên Thường Phẩm Lương, gia phụ Thường Viễn là Tả Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân. Còn vị này là công tử nhà Nông giam trung cấp sự Lưu Đại Nhân, vị này là nghĩa tử của Lễ bộ thị Hứa đại nhân, vị còn lại chính là chất nhi của Đặng đại nhân ở Trung Thư xá nhân viên. Tên mập mạp kia tên là Đậu Nhân Tắc, là tam công tử của đương triều Tể tướng Đâị Hoài Trinh...
- A, không tệ lắm, tất cả đều là nhân vật có lai lịch lớn, trách không được lại có đặc quyền, trong mật thất hưởng thụ đặc thù đãi ngộ. Những nữ tử kia là loại người nào?
- Là...
Thường Phẩm Lương nhát gan không dám nói.
- Nói!
Tần Tiêu lớn tiếng quát.
- Là...
Thường Phẩm Lương nuốt nc miếng một cái:
- Là mấy tiểu thiếp của tướng tá, quan lại tư nuôi, còn có mấy người là cung nữ trong cung...
- Chó thật, gan thật đúng là đủ lớn!
Tần Tiêu xách y lên, bạt tai vài cái:
- Cung nữ cũng dám trộm ra ngoài, đừng nói là ngươi, cho dù là lão tử nhà ngươi Thường Vô Giai làm ra loại chuyện này cũng là mất đầu! Cung nữ, cung nữ là thứ mà các ngươi có thể chạm vào sao? Thật sự là sắc đảm! Đậu Hoài Trinh tam công tử thì sao? Kim Tiên Quan là địa phương nào, là gia nghiệp ban cho công chúa! Bản Đô Đốc đây đánh vào bọn đệ tử cao lương mỹ vị ỷ vào gia thế chạy khắp nơi làm xằng làm bậy như đám các ngươi!
Thường Nguyên bị tát mấy cái, trước mắt tối sầm, cảm giác giống như tròng mắt cũng sắp rụng ra, nhất thời la như tiếng heo sắp bị thịt. Ba tên còn lại nhất thời sợ tới mức oa oa kêu to, nhào tới bên chân Mặc Y cầu xin tha thứ:
- Hổ tướng quân, Anh Dực tướng quân! Tiểu nhân có mắt như mù, tha mạng! Xin ngài hãy nói Đại Đô Đốc tha mạng!
Mặc Y chán ghét lui chân lại đằng sau, Tần Tiêu nhìn bộ dạng người không giống người, chó không giống chó của mấy tên đó, nghĩ đến chuyện bọn hắn cư nhiên dám trêu đùa lão bà của mình, không khỏi lại giận dữ, bay thẳng lên, đá ba đá vào từng tên.
- Tất cả đều là đám phế vật, nương ngươi sinh đám các ngươi ra còn không bằng sinh một khối xiên nướng! Lại còn dám đùa bỡn nữ nhân của lão tử!
Tần Tiêu giận dữ, mắng to lên, đang định mạnh tay thưởng thêm cho mỗi tên mấy chưởng, Mặc Y liền tranh thủ chạy đến ôm chặt lất hắn, lắc đầu liên tục nói:
- Lão công, chàng tay nặng chân nặng, nếu còn đánh nữa, sẽ có tai nạn chết người...
Tần Tiêu nghĩ lại, cũng thấy đúng, vì thế hừ mạnh mấy tiếng:
- Đều bò qua đây cho ta!
Bốn tên rầm rì bò ra, kéo tên đầu heo đang choáng váng nửa tỉnh nửa mê theo, cùng nhau quỳ tới trước mặt Tần Tiêu.
Tần Tiêu đi tới trước mặt bọn họ, nặng nề nói:
- Ta bất kể các ngươi là nhi tử của ai, hôm nay ta Tần Tiêu nếu đã tới đây, cho dù là nhi tử của Hoàng Đế, Vương gia, bản Đô Đốc cũng chiếu đánh, chiếu bắt, nên làm gì thì làm đó. Dâm nhân thế nữ, cung nữ, bất kể cái nào đều là những tội không thể nào tha được. không còn gì để nói, chờ xem, các ngươi sẽ thấy! Muốn truyền tin, báo tin gì cho người nhà gì đó cũng theo ta quay về nha môn rồi lại nói. Ta sẽ cho các ngươi cơ hội khai ra kẻ chống lưng, để thử xem, luật pháp của Đại Đường ta cứng rắn, hay là mũ mão trên đầu phụ thân các ngươi cứng hơn! Người đâu! Trói lại toàn bộ cho ta! Trói xong áp đi!
Năm tên thiếu gia khóc thét lên như nhà có tang, thế mới biết sự tình có chút không ổn. Đã sớm nghe nói tên Tần Tiêu này là kẻ luôn khiến người khác đau đầu, không thể trêu vào. Lúc trước cho dù là hai tên Đô Đốc cũng đều có thể một tay lôi xuống ngựa, giờ lại chọc tới Tần Tiêu, đời này chỉ sợ là xong hẳn rồi.
Tần Tiêu ôm Mặc Y gắt gao trong lòng, hôn một cái trên trán nàng, nói:
- Thế này mới giải hận!
Mặc Y kính động ôm chặt lấy Tần Tiêu:
- Lão công, ta... xin lỗi! Đều là ta mang lại tai họa cho chàng, làm chàng tức giận.
- Không, nàng vừa giúp ta làm việc. Có oán thì oán những tên này lại đụng vào hòng bản thân, cho ta một cái cớ để xuống tay. Truyền lệnh xuống, phong Kim Tiên Quan! Toàn bộ đạo cô, những người không rõ thân phận đều giam lại, đợi điều tra rõ ràng thân phận mới xử lý!
- Dạ!
Đám người Hình Trường Phong vội vàng đi làm việc.
một Kim Tiên Quan nhỏ nhỏ lại có hơn hai ngàn đạo cô, còn hỏa công, tạp dịch, đạo trưởng khác đều bị trói lại hết, nhất thời tiếng khóc thét không ngừng vang lên, toàn bộ mọi người đều bị giải đến không bình ở hậu viện.
Sĩ binh lôi Sử Sùng Huyền cái trán đang sưng vù ra, ném tới trước mặt Tần Tiêu. Sử Sùng Huyền tự biết lần này y gặp phải nhân vật tâm ngoan thủ lạt rồi, không đợi y nói xong bốn chữ "Thái Bình công chúa" đã đá cho mình một cước chết khiếp. Xem ra hôm nay y phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Tần Tiêu lấy Kim Ấn mà Lý Trì Nguyệt đưa, ấn xuống từ thối thư (giấy sa thải) do chính tay hắn viết, ném cho Sử Sùng Huyền, lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, ngươi bị bãi miễn rồi. Ý chính là từ giờ khắc này, ngươi không còn là quan chủ của Kim Tiên Quan này nữa, tat hay Kim Tiên công chúa, phế ngươi!
Sử Sùng Huyền giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn Tần Tiêu, hai tay run run cầm lấy tờ giấy mỏng, gượng cười ngẩng đầu lên.
Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Sau đó, ta sẽ quẳng ngươi cho Ngự Sử Thai, tra tội khi quân, dâm đạo, tư tàng công tài. Hai tội đầu tiên thì không tính là nhiều, vửa rồi tìm tòi ở mật thất lại ngoài ý muốn tìm thấy tiểu kim khổ của ngươi. Không tệ, ngươi quả nhiên rất biết vơ vét của cải. Hiện tại quốc khố đang cần bổ sung, ngươi liền cống hiến toàn bộ. Đồng thời, vẫn phải trị tội ngươi, triều đình cấp xuống bao nhiêu khoản để tu sửa chỗ này, trời biết ngươi đã nuốt riêng bao nhiêu chứ! Hừ!
*****
Sử Sùng Huyền mềm nhũn cả người, nặng nề thở dài một hơi, nản lòng ngã ngồi trên đất.
Tần Tiêu nhìn thoáng qua hơn ba ngàn người giữa sân, lớn tiếng nói:
- Ta bất kể các ngươi là đạo sĩ thật hay xướng kỹ giả, hôm nay phải theo ta tới nha môn một chuyến đã, đến lúc đó tự nhiên sẽ có công luận. Nơi này là đạo quan hoàng gia, há lại để cho những thứ quỷ đồ đệ như các ngươi giương nha múa vuốt, biến thành chướng khí mù mịt? Không nói nhiều, toàn bộ mang đi hết! Kim Tiên Quan từ hôm nay phong lại, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm nhập!
- Dạ!
Ba ngàn Thiết Giáp rống to, làm đám người ở giữa kia hồn vía thất lạc.
Đại đội nhân mã giơ thương chấp đao áp những người này, đi ra bên ngoài. Mới ra khỏi Kim Tiêu Quan đã nhìn thấy mấy cỗ kiệu đến gần, còn có mấy người cưỡi ngựa, hốt ha hốt hoảng đón lấy Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn những người này, trong lòng âm thầm cười lạnh: cũng không tồi, tin tức thật nhanh, vội vã tới tìm ta xin người mà.
Người đi tuốt đằng trước chính là Tể tướng Đậu Hoài Trinh, nam tử gần năm mươi tuổi nhưng cũng còn chút phong độ, hơn hẳn tên tam công tử mập như heo nhà lão nhiều, lúc này lão đang vội vàng chạy tới trước mặt Tần Tiêu.
Tần Tiêu bước lên đón lấy lão, cười lạnh:
- A, đây không phải là Đậu đại nhân sao? Thật sự là hạnh ngộ! Hôm nay lại hưng trí thế, vội vàng tới quan đạo dâng hương sao?
Sắc mặt Đậu Hoài Trinh tái nhợt, liên thanh nói:
- Đại Đô Đốc, người ngay không nói láo, ta cũng không khách sáo với ngươi. Kim Tiên Quan này vẫn là ta dốc hết sức đốc tạo. Lúc trước Hoàng Thượng nói sửa quan cho công chúa, cả triều bách quan đều phản đối, vẫn là do bản quan hết sức thúc đẩy. Xem tại chút đỉnh này, sao không thả nhi tử đáng xấu hổ của ta kia ra trước, nếu có chuyện gì thì cũng dễ thương lượng!
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Đậu đại nhân, ngươi đây là ỷ vào giao tình, hay là đang ra lệnh cho ta?
- Ài, sao Đại Đô Đốc lại nói thế?
Đậu Hoài Trinh vội nói:
- Đều là quan đồng liêu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cần gì phải cứng rắn như thế chứ? Khuyển tử cũng chưa phạm phải sai lầm lớn gì? Không phải là... chung đụng với mấy phụ nhân sao? Loại chuyện này, ai mà lại không mở một mắt nhắm một mắt đâu? Đại Đô Đốc làm gì cứng rắn thế?
- Ừm, nói cũng phải, rất có lý.
Tần Tiêu liên tục gật đầu, nhưng lập tức lại xoay lời:
- Nưng mà dâm nhân thê nữ, tư hạ thông gian, còn trộm tàng cung nữ tập thể gian dâm, đây cũng không phải đơn giản chỉ là chung đụng với mấy phụ nhân chứ?
- A? hả?
Đậu Hoài Trinh sợ hãi:
- Còn có cung nữ?
Tần Tiêu cười lạnh:
- Đậu đại nhân thấy ta giống như đang nói đùa sao?
- Điều này...
Đậu Hoài Trinh biết chuyện thành đại sự rồi, Tần Tiêu này cũng tỏ rõ không bỏ qua, không khỏi cắn răng, cất bước đi đến trước mặt mấy tên công tử đang bị trói kia, rút kiếm chém đi một góc áo bào của mình, tức giận nói:
- Nghịch tử! Ta hôm nay cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Ngươi tên súc sinh, không xứng làm con cháu Đậu gia chúng ta, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi gia môn!
Dứt lời phẩy tay áo một cái, giận dữ bỏ đi.
Tên đầu heo tuyệt vọng trợn trắng mắt, gục trên mặt đất.
Tần Tiêu quét mắt nhìn mấy quan viên khác, chậm rãi nói:
- Các người cũng muốn tới đoạn bào cắt nghĩa không?
Mấy tên kia thật đúng mô phỏng lại động tác của Đậu Hoài Trinh, đều chém xuống một góc áo, hốt hoảng bỏ chạy. Mấy tên thiếu gia còn lại đang bị trói trong đám người đều kêu to từng tiếng tuyệt vọng.
Tần Tiêu cùng Mặc Y len ngựa, vẫy vẫy tay:
- Mang hết đi, trước hết giam hết vào trong lao của Hoàng Thành Ngự suất ti. Nếu lao phòng không đủ thì lâm thời giành riêng một mảnh giáo trường, nghiêm ngặt trông giữ!
- Dạ!
Thiết Giáp hô lên, vang vọng một vùng, cư dân chung quanh đều thấy run sợ trong lòng, nhưng đều ngầm vỗ tay khen hay.
Tần Tiêu cùng Mặc Y ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi trước. Mặc Y cảm giác Tần Tiêu vẫn buộc chặt người, cuối cùng mới có thể thả lỏng chút. Cánh tay ôm lấy nàng cũng ôn nhu hơn.
Tần Tiêu ghé xuống tai Mặc Y, thấp giọng nói:
- Đã không? Giải hận không?
Mặc Y cười yếu ớt:
- Đã cực kỳ! Những tên này đáng nhận kết cục như thế, thật sự là sảng khoái nhân tâm!
Ba ngàn quân Thiết Giáp của Hoàng Thành Ngự suất ti áp tải ba ngàn tù đồ quay về nha môn, nhất thời toàn bộ Hoàng thành, thành Trường An chấn kinh rồi.
Dân chúng thành Trường An kỳ thật rất oán giận mấy đạo quan chùa miếu hoang dâm, tham ô, tàn bạo, bất đắc dĩ đạo quan này lại do triều đình dốc hết sức chống đỡ, cho nên đều giận ma không dám nói gì. Nay Tần Tiêu dùng thủ đoạn lôi đình đột nhiên sửa trị Kim Tiên quan, đạo quan lớn nhất của thành Trường An, nhất thời dân chúng vỗ tay ủng hộ ầm ầm.
Tần Tiêu vốn cũng không để ý những điều này. Hắn chỉ nghĩ, sản nghiệp nhà mình lại xuất hiện loại chuyện ghê tởm như thế, cho nên trong lòng giận dữ trắng đêm khó yên, làm như thế đơn giản cũng là vì rửa sạch ô danh của mình cùng ltn. Những Phò Mã khác đã quen với việc đội nón xanh hay yếu ớt sợ sệt là chuyện của bọn họ, Tần Tiêu ta tuyệt đối không cho phép những chuyện như thế xảy ra.
Đại đội nhân mã rời khỏi Kim Tiên Quan, đi vào trong Thanh Long môn của Hoàng Thành. Dọc đường đi bao nhiêu người vây xem, từ dân chúng tới quan viên đều kinh ngạc không thôi. Nhìn khắp toàn bộ Trường An này cũng chỉ có Tần Tiêu có hậu trường cứng rắn, dũng khí đầy đủ mới dám làm ra loại chuyện thế này. Bắt lấy tay chân của Thái Bình công chúa, lại bắt hết sạch toàn bộ đạo sĩ lớn nhỏ trong quan, hành hung nhi tử của đương triều Tể tướng. Bất luận là việc nào đều có thể xưng là kinh hãi thế tục, thậm chí có những người còn đang suy đoán, hay là trong Hoàng Thành này sắp có chuyện gì lớn xảy ra? Nha môn mẫn cảm như Hoàng Thành Ngự suất ti lần đầu xuất động Thân Dực phủ Thiết giáp, cư nhiên lại mang đầu mâu đánh về hoàng thân quốc thích hiển hách cùng đương triều đại thần trụ cột.
Chỉ có Tần Tiêu cùng Mặc Y biết, toàn bộ những điều này chẳng qua là Tần Tiêu nhất thời giận dữ mà thôi. Hậu quả? Có thể có hậu quả gì không! Cho dù là đắc tội Thái Bình công chúa cùng Đậu Hoài Trinh thì lần này bọn họ cũng chỉ có thể câm điếc ngậm bồ hòn, có đắng cũng không dám nói lên lời.
Ai bảo là ta có lý chứ? Cố tình bọn họ lại làm ra việc như thế trong sản nghiệp Tần gia ta, thế thì đừng có trách ta không buông tha cho bọn họ, trong lòng Tần Tiêu thầm đắc ý.
Nha môn của Hoàng Thành Ngự suất ti có diện tích thật lớn, trừ bỏ đại sảnh làm việc công, hậu đường Thân Triêu phủ Thân Binh doanh cũng có một đại giáo tràng, làm nơi thao luyện của Thân Dực phủ. Ban ngàn tội đồ không thể giam hết vào trong nhà giam, nên mới lâm thời dùng một khoảng Đại giáo tràng, dựng hàng rào, chống đỉnh bùng chia thành hai bên nam nữ. một ngàn Hà Giáp cầm thương ngày đêm thay phiên nhau trông coi đám tội đồ này.
← Hồi 324 | Hồi 326 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác