← Hồi 317 | Hồi 319 → |
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Còn bất định đúng không, ngươi đừng cao hứng quá sớm. Tuy ta là lão đại Hoàng Thành Ngự Suất Ti, nói một câu không ai phản đối, nhưng nếu ném việc không thích hợp cho ngươi làm, ngươi cũng không được thư thái.
Thượng Quan Uyển Nhi cười tủm tỉm nói ra:
- Kỳ thật ta cũng chỉ tùy ý đi thực tế một chút. Trong nội cung cùng sự vụ của phủ đài quản lý không giống nhau, một ít nha môn quan hệ với nhau khó xử lý chuyện, thập phần vi diệu, không thể so với trong cung. Lúc ấy trong cung một đạo chỉ dụ xuống thì ai dám không theo, còn trong nha môn không như vậy... Ta biết rõ. Kỳ thật Uyển nhi là đang nghĩ...
- Nghĩ cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cười sáng lạn:
- Dùng tiềm lực và danh vọng của lão công thì sớm muộn gì cũng khai phủ -- tòa nhà này không phải chứng minh tốt nhất sao? Đến lúc đó, trong phủ không thiếu chỗ dùng người, nếu là dùng người, sao không dùng lão bà của mình chứ? Cho nên nha, Uyển nhi mới muốn đi Hoàng Thành Ngự Suất Ti làm quen việc nha môn, tương lai có thể trợ giúp lão công giải quyết công việc.
- Ồ nha nha, đúng là lão bà có ánh mắt tốt!
Tần Tiêu cười lên ha hả, ôm Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái, nói:
- Khai phủ không khai phủ cũng không phải vội vàng. Ngươi có tâm tư và suy nghĩ này ta đúng là vui vẻ. Tiên nhi xử lý sự vụ trong nhà, Mặc Y Tử Địch có thể xuất trận, hiện tại lại có chuyên gia chính trị quản lý công việc. Chậc chậc, lão tử đúng là phúc khí tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách, từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra:
- Không có đứng đắn -- sắp ăn cơm! Ta đi gọi Mặc Y các nàng.
Dứt lời đi gõ phòng ngủ Mặc Y.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu to của Tử Địch:
- Lão tử chân nhuyễn, không ăn cơm, ngủ!
Mặc Y nghiêm nghị mắng lên:
- Lớn mật! Nói hưu nói vượn, ngươi vừa rồi là xưng cái gì?
- Hắc hắc, là học của người nọ!
- Học tốt, học như vậy sao? Thật sự là đáng đánh!
Tần Tiêu cũng cười rộ lên: Cái nhà này mỗi người một vẻ, quá thú vị.
Tử Địch cuối cùng vẫn bị tỷ tỷ từ trên giường xách xuống, người một nhà vây quanh ăn bữa cơm. Đầu to mọc ra mấy cây răng cũng học ăn cơm, rõ ràng cũng ăn được vài muỗng canh gà thịt nạc, hưng phấn chặc lưỡi, còn muốn leo lên bàn lấy bát đĩa. Người một nhà luống cuống tay chân hầu hạ tiểu tổ tông này, loay hoay chết đi được.
Buổi tối Tử Địch trốn lên lầu ba, ngủ với vú em cùng bọn nhỏ. Hai chân như nhũn ra, không dám lại đánh đêm, thế mới biết Tần Tiêu lợi hại. Thì ra mình nhất thời hưng phấn, rõ ràng cũng không có phát giác được thể lực tiêu hao. Mặc Y thông tình đạt lý hầu hạ Tần Tiêu an an ổn ổn ngủ một giấc, thể lực toàn bộ khôi phục lại.
Trong mộng Tần Tiêu cười ra tiếng, nói mê liên tục:
- Lão bà, hảo lão bà!
Mặc Y bị bừng tỉnh, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ:
- Gọi ai đó?
Trong Ôn Nhu Hương, vừa sáng tinh mơ đã có người từ trong hoàng cung phái tới, chuẩn bị tân phòng cho Lý Tiên Huệ, còn đưa tới y phục cho tân lang, Lễ nghi trượng đội của Kim Ngô viện cũng lục tục chuẩn bị.
Tần Tiêu đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bên đài, sắc trời thật tốt, đúng là ngày lành mà!
Hơn hai trăm kỵ binh của Kim Ngô Viện, người người đều mặc áp giáp sáng màu bạc, bên trong mặc hồng bài, đỉnh đầu có dây tua đỏ, trong tay cầm thương nhọn, thắt lưng đeo đao, nhìn thật uy phong hoành tráng, lại mang vẻ hoa lệ cùng khí khái. Ngay cả những con ngựa mà họ đang cưỡi cũng đều chỉ chọn một màu trắng thuần, tương phản lại với một mảnh màu đỏ lại càng thêm xinh đẹp.
Con ngựa màu vàng nhạt từ đầu đến chân lại được phủ thêm dây tua lụa đỏ, trên yên ngựa cũng có tua vàng, ngay cả đầu ngựa cũng có mảng trang trí màu vàng, chỉ để lộ ra đúng hai mắt cùng đôi tai.
Con ngựa này cảm thấy vô cùng thích thú, cái đuôi đung đưa, phì phì hí lên mấy tiếng, vênh váo tự đắc.
Tần Tiên đứng trên lầu, nhìn đám người bận rộn, ngây ngô cười ha ha. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y đẩy hắn vào trong nhà, thì ra đã chuẩn bị sẵn một thùng nước tắm thật lớn, không nói câu nào đã lột bỏ sạch sẽ quần áo của hắn, đẩy người vào trong thùng.
- Ai nha, thật thoải mái nha.
Tần Tiêu cười ha ha, thi thoảng lại lấy ngón tay nghịch nghịch nước, hất lên người Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y lúc này còn đang bận rỗn đấm bóp lưng cho hắn.
Thượng Quan Uyển Nhi ghé vào lỗ tai hắn dặn dò:
- Lát nữa tiến cung, phải đi cửa Đông Bạch Thú đó biết không, đừng có như mọi khi quen đi cửa Chu Tước nữa, lúc đi ra mới là đi cửa Chu Tước.
- Ừm, biết rồi.
- Lễ đội của Kim Ngô Viện đi trước mở đường, bên cạnh ngươi còn phải mang theo tám thân binh thân thuộc. lúc trở về đằng sau còn có xa liễn của tân nương, đằng sau còn có cửu đội Thiết Giáp, ý là "trường trường cửu cửu", chàng hiểu chưa?
- Ừm, ừm.
- Sáng tới Thái Cực Điện trước đã, Hoàng Thượng sẽ đích thân chủ trì lễ bái thiên địa cho chàng, kiến bái tổ tiên Hoàng Gia. Bởi vì chàng lấy công chúa, coi như là hoàng thân quốc thích rồi, quê quán sẽ nhập vào Lý gia tộc phổ.
- Biết rồi... nhưng mà ta cũng có phải là sáp môn nữ tế (con rể phải ở rể), Hoàng Thượng còn nói rõ rồi, quý phủ này vẫn để tên là Tần Phủ, không phải là Công chúa hay Phò Mã phủ gì hết.
- Ai nha, chàng đừng có ngắt lời, nghe người ta nói hết.
Thượng Quân Uyển Nhi vỗ một cái lên lưng hắn:
- Đây là những người chủ trì trong nội uyển hoàng cung, đã chuẩn bị thật tốt đúng theo quy củ. Nghi lễ tế bái buổi sáng kết thúc, buổi chiều liền tham gia nghi thức tế lễ của cung đình. Điều này vốn chẳng có liên quan gì tới chàng, chính là lễ tế Cải Nguyên đại xá thiên hạ, nhưng mà chàng đã ở đó thì phải tham gia cùng. Sau đó đến giờ mùi, chính là giờ đại cát đại lợi của ngày hôm nay, lúc đó mới xem như hôn lễ của chàng chính thức bắt đầu. Lễ đường dựng ở Đại Minh cung Hàm Nguyên điện, ngươi với Ngọc Nguyệt, Kim Tiên công chúa sẽ bái lạy thiên địa ở đó, sau đó sẽ mang các nàng trở về. Cuối cùng, đại yến sắp xếp ở Vọng Tiên Thai ở Đại Minh cung, thế là xong.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Ừm, ừm, biết rồi, thật là phức tạp. Ngọc Nguyệt công chúa? Ha ha, nghe thật đúng là không quen.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi hờn dỗi nói:
- Ngọc Nguyệt, Kim Tiên, một đôi thật là xứng... Kim chi ngọc diệp, điều tốt đẹp nhất thiên hạ này đều do một mình chàng chiếm lấy.
Tần Tiêu xấu xa nở nụ cười, nhăn nhăn cái mũi:
- Sao ta lại ngửi thấy mùi dấm chua nhỉ? Ha ha!
Giờ Thân một khắc, tân lang xuất thân võ tướng mặc Hoàng Kim Giáp, đại hồng bào, trên mũ giáp lại gắn dây tua đỏ thẫm, bước tới bên cạnh đạm kim mã. Tiếng nhạc cổ vui mừng vang lên, đại đội đón dâu xuất phát tới hoàng cung. Từng tiếng hô to vang dội, tiếng pháo rộn rã nối tiếp nhau. Cũng may những con ngựa này cũng đã quen những trường hợp như thế, không hề kinh hoảng. Đại đội nhân mã chỉnh tề rời khỏi Tần phủ, đi tới ngã tư đường.
*****
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y đứng bên khung cửa, nhìn Tần Tiêu đang đứng xa xa, trong lòng đều tự cảm khái. Nam nhân giống như hắn, muốn độc chiếm gần như là điều không thể, chỉ có thể mong chờ bản thân mình được hướng chút vinh quang, chung sống với hắn thêm chút thời gian nữa.
Bên người Tần Tiêu chính là Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản, Hoàn Tử Đan cùng đồng liêu Hoàng Thành Ngự Suất kia. Đằng sau hắn chính là chín trăm đại đầu binh Thân Dực Phủ, người người đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, toàn bộ mặc quang minh giáp, cưỡi hắc mã. Trong tay mỗi người đều cầm một ngọn cờ, giương thẳng lên, kết hợp với Kim Ngô Viện đội, thống nhất thành một thể.
Toàn bộ đội hình khổng lồ nhưng ngay ngắn, toàn bộ đều chỉ có mấy màu sắc đỏ thẫm cùng vàng óng sang trọng, vô cùng bắt mắt.
Phạm Thức Đức chuyên trách, toàn quyền chăm lo chuyện lễ nghi kết hôn của nhà trai. Mới đi tới đường Tây trong thành, những người dân thành Trường An đã biết tin, đứng vây quanh đường phố như nêm. Ước chừng cũng phải có hơn mấy vạn người dân đứng chờ, thấy Nghi Trượng Đội đi tới, từng tiếng hô oanh động như sấm, gần như có thể thổi bay nóc nhà!
Phạm Thức Đức mang theo mười mấy tinh binh đi trước cố gắng mở đường. Ngã tư đường vốn vô cùng rộng rãi giờ lại trở nên vô cùng chật hẹp. Tần Tiêu giờ đã là đại danh nhân ở thành Trường An này rồi, hon nữa lại đồng thời lấy cả hai công chúa, hơn nữa một người trong đó là Lý Tiên Huệ lại đẹp giống như tiên giáng trần, điều này càng làm cho mọi người càng thêm hứng thú.
Trên đường phố Tây thành, chật như nêm, thương hộ cũng không còn cách nào buôn bán nữa, cũng đứng ở cửa lớn, cùng ngóng xem náo nhiệt với mọi người xung quanh. Tuy rằng cũng từng mang theo mấy vạn người đánh giặc rồi, nhưng đối mặt với dân chúng tình cảm "mãnh liệt" như thế, Tần Tiêu cũng thầm run. Lần trước công chúa An Nhạc thành thân, tuy rằng hắn cũng đã thấy rồi, nhưng dù sao lúc đó hắn cũng không phải là tâm điểm.
Hơn nữa lúc đó Hoàng Đế hạ chỉ, phái ra hơn vạn người để duy trì trị an, cũng cưỡng chế thị dân hạ bái dập đầu, hiểu nhiên là khác với cảnh dân chúng nhiệt tình sôi trào thế này.
Tần Tiêu cảm giác, những tiếng gào thét thật lớn kia thật sự có thể làm cho hắn ép tan ra, vì thế chỉ đành ngồi trên ngựa ôm quyền, máy móc cười đáp lễ dân chúng tứ phía. Tình cảnh như này có vẻ đã hơi quá rồi.
Đại đội nhân mã vất vả lắm mới lội qua đường Tây thành, không nghĩ tới trên đường Chu Tước lại càng nhiều người hơn nữa, mạnh mẽ sôi trào hơn nữa. Lại càng có phần đông là người từ mấy nước xung quanh đến xem hôn lễ kỳ lạ nhất Đại Đường.
Đồng thời lấy hai vị công chúa của Đại Đường cơ mà, tướng quân này thật sự có phúc phần. Trong con mắt người dân mấy nước lân bang, công chúa Đại Đường chính là sự tồn tại sáng ngang tiên nữ. Quốc vương, vương tử của các quốc gia, đều chỉ cần có thể lấy được một "Đường triều chính tông công chúa" đã cảm thấy đắc chí. Thế mà giờ, một tướng quân bình thường lại có thể lấy được hai vị công chúa một lúc.
Chắc rằng tin này chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp tứ phương, làm cho quốc vương, vương tử các nước lân bang ghen hận.
Tần Tiêu nhìn đám người quái dị này, trong lòng âm thầm cười gượng, huynh đệ à, nhường đường đi thôi, ta còn đang chờ mong đến tối được động phòng nha! Cứ tốc độ như này, bao giờ mới có thể vào được hoàng cung mà cưới mỹ kiều nương tử đây?
Trong cửa Chu Tước, có một đội binh lính thật dài, hóa ra Hoàng Đế mói biết trên đại lộ Chu Tước đã kín người không thể thong hành mới điều động một ngàn Vạn Kỵ Tướng Sĩ chuyên mở đường.
Chỉ lúc này Tần Tiêu mới thuận lợi đi qua đại đạo Chu Tước, đến Bạch Thú Môn phía đông hoàng cung.
Tần Tiêu thở phào một hơi, cảm thấy tim mình cuối cùng cũng đập yên ổn rồi, xem như ý chí mình cũng hơi kiên định.
Vào hoàng cung sẽ thuận lợi hơn.
Hai bên đường, toàn bộ đều là Kim Cổ Thủ của Kim Ngô Viện, tiếng kèn ngân vang, chấn động thiên địa. Toàn bộ hoàng thành đều dường như run lên. Men theo con đường nhỏ đi vào Thừa Thiên môn, cuối cùng là vào Thái Cực Cung.
Trước điện Thái Cực, ước chừng hơn vạn người, toàn bộ đều là Kim Ngô Vệ, Thiên Ngưu Vệ cùng binh lính Thân Dực Phủ của Hoàng Thành. Toàn bộ xếp hàng ngay ngắn thành đại trận, đồng thời hô vang hoan nghênh Tân lang quan.
Đại đội nhân mã đi đến trước Thái Cực Điện, đồng thời xuống ngựa.
Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng lên Thái Cực Điện, toàn bộ đều là hoàng kỳ cùng hồng kỳ bay lượn, văn võ bá qua chia nhau xếp hàng sau, nội thích hoàng gia đứng trước.
- Ô, ô, ô!
Một ngàn chiếc Kim Giác đồng thời được thổi lên, lễ thức bắt đầu.
Tần Tiêu dưới ánh nhìn của mấy vạn người, dọc theo đuôi đi thẳng lên trên, quan viên bên cạnh đều chắp tay bái lễ với hắn:
- Chúc mừng Đại Đô Đốc.
Tần Tiêu cười cười đáp lễ.
Quan viên hai bên đi theo đằng sau Tần Tiêu, lên trước Thái Cực Điện, quỳ gối, khấu kiến hoàng đế.
Lý Đán ngồi trên Long ỷ bảo tán, cười ha ha thật to:
- Chúng ái khanh bình thân!
Hai bên gã là Lý Long Cơ cùng Thái Bình Công chúa, còn có hai vị tể tướng.
Lý Đán đứng dậy, nói:
- Đại Đường ta có thể có ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Đại Đô đốc Tần Tiêu. Hôm nay là ngày đại hôn của hắn cùng Ngọc Nguyệt, Kim Tiên công chúa, thật là việc đáng mừng. Dạ tiệc hôm nay ở Thái Minh cung Vọng Thiên Thai, chư vị ái khanh đều phải trình diện tham dự, chúc mừng đại hỷ tân hôn của Đại Đô đốc!
- Vâng, Bệ hạ!
Quần thần cùng nhau bái nói.
Tần Tiêu ôm quyền cúi đầu, hơn loan thắt lưng:
- Đa tạ bệ ha!
- Ừm!
Lý Đán đánh giá Tần Tiêu, vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói:
- Từ hôm nay trở đi, Đại Đường quốc hào của ta đổi thành Thái Cực, đại hưởng ba ngày, đại xá thiên hạ. Giờ, Trẫm tuyên bố chuyện hạ miễn của quan viên.
Thái giám tư tế lấy ra thánh chỉ, tuyên đọc toàn bộ mọi chuyện Tương Tam tỉnh, Lục Bộ nhậm miễn. Quần thần bách quan có chút xôn xao, nhưng hôm nay là ngày đại cát đại hỷ, cũng không ai dám nhảy ra tỏ vẻ bất mãn điều gì. Lý Đán cũng là cố ý giở trò, y biết rõ một số kẻ khó mà phục tùng điều này, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ, không người nào dám nhảy ra ý kiến, đối đầu với toàn thiên hạ.
Đây chính là triều sớm ngày hôm nay rồi.
Ý chỉ này vừa được tuyên đọc xong, tiếp đó là một loạt lễ nghi tế bái rườm rà. Lần này Tần Tiêu không thể tránh được, chỉ đành đáng thương đứng đứng, quỳ quỳ dâng hương cầu nguyện nguyên nửa ngày. Dùng ngọ thiện trong cung xong, lại toàn bộ kéo tới phía bắc Thành Trường An, tế bái thiên địa.
Lần này, Tần Tiêu cũng thấy cứng nhắc cả người, chính hắn đều cảm thấy mình giống như một người gỗ, không thể chỉ huy hành động, ý thức của bản thân mình được. Cuối cùng, cuối cùng... toàn bộ nghi thức tế bái buồn tẻ này cũng kết thúc rồi. Trong lòng mỗi người đều thở dài ra một hơi, về lại Hoàng thành. Nghỉ ngơi trong chốc lát, giờ lành đã đến.
Tần Tiêu giống như con kiến bận rộn, vội vàng dẫn đám người đến Hàm Nguyên Điện. Cũng may hoàng tộc thỉnh thoảng cũng có những nghi lễ tân nương như thế, bằng không Thiên Trọng môn này của hoàng cũng chắc cũng không chỗng đỡ được nữa mất.
← Hồi 317 | Hồi 319 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác