Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 310

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 310: Trấn Quốc Thái Bình công chúa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu vỗ vỗ bàn tay trắng nhỏ của Lý Tiên Huệ, ôn nhu nói:

- Công chúa thật ra là người tốt, nhất là đối với con cháu như ngươi, đều phi thường không tệ.

- Như thế.

Lý Tiên Huệ gật đầu.

Xe ngựa chạy nhanh qua đường cái chợ tây, nhắm thành đông là phủ đệ của Thái Bình công chúa mà chạy tới.

Xe ngựa cách cổng chỉnh mấy chục bước. Tần Tiêu vịn Lý Tiên Huệ bước xuống đất, nhìn thấy nàng ăn mặc một bộ quần áo đoan trang, trước ngực lộ ra một mảnh tuyết trắng, còn có hoa văn một đóa hoa mai, thật sự cao quý xinh đẹp. Cho dù hắn là lão công cũng phải kinh diễm.

Lý Tiên Huệ nhìn qua hắn, nói:

- Lão công, ngươi khi nào biết híp mắt như vậy? Thật sự là, không nên mất mặt trước người ngoài.

Tần Tiêu trầm thấp cười rộ lên:

- Tiên nhi, ngươi bình thường đều ăn mặc cẩn thận. Mấy ngày nay mặc váy ngắn khoắc khăn lụa, quả thực là thập phần hấp dẫn người. Ta nhìn có gì không đúng chứ? Hẳn là ngươi nghĩ ta thường xuyên nhìn nữ nhân khác sao?

Lý Tiên Huệ mị nhãn như tơ, nói:

- Ba hoa, làm chính sự đi, còn không thu liễm một chút.

Tần Tiêu cười một cái, nhẹ vỗ eo mềm của Lý Tiên Huệ, đi tới phủ công chúa.

Phủ Thái Bình công chúa quả nhiên cực kỳ to lớn. Tòa nhà của Tần Tiêu so với nơi này quả là dân chơi gặp thứ thiệt. Tối thiểu khác nhau là diện tích kém nhau vài lần, hơn nữa ba bước một cương vị, năm bước một trạm canh gác, tất cả đều là tư binh của phủ Thái Bình công chúa, do vũ lâm vệ rút ra. Tuy những người này nhận ra Tần Tiêu, nhưng mà không bị tiết chế, chỉ nghe một mình Thái Bình công chúa. Nhưng mà cũng gật đầu xem như 'nhận thức', bằng không người bình thường muốn đi tới đây cũng khó khăn. Những quân tốt này nhìn qua Tần Tiêu mặc dù không có lễ bái, nhưng mà vẫn nhìn hắn tỏ vẻ tôn trọng.

Tần Tiêu đi tới cửa, sau đó nhìn bảng hiệu 'Phủ Trấn Quốc Thái Bình Công Chúa' thì trong nội tâm hít một hơi, cầm sổ con trong tay đưa cho thủ vệ:

- Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu, đặc biệt tới đây cầu kiến Trấn Quốc Thái Bình Công Chủ, thỉnh thông báo.

Trong nội tâm âm thầm nói: Ta ngay cả hoàng cung cũng ra vào tự nhiên, đông cung đi như phòng khách nhà mình, nhưng cũng chỉ có phủ Thái Bình công chúa là phiền toái như vậy.

Vệ sĩ nhận ra Tần Tiêu, hai tay tiếp nhận:

- Đại Đô Đốc thỉnh chờ một chút, ty chức lập tức đi vào thông báo!

Lý Tiên Huệ kéo Tần Tiêu, nói khẽ:

- Lão công, ta thấy trong lòng hoảng hốt. Vài năm không gặp, ta và hoàng cô cô này không có gặp nhau, sợ có biến hóa.

Tần Tiêu cười nhạt một tiếng:

- Không sao, có biến thế nào cũng không thay đổi đâu. Người vốn là phức tạp như vậy!

Một lúc sau tiểu tốt từ bên trong hoảng hốt chạy nhanh ra ngoài này, quỳ một gối trước mặt Tần Tiêu, liên tục nói:

- Đại Đô Đốc mau mời vào, ty chức vô lễ ngăn cản, mong Đại Đô Đốc thứ tội!

Tần Tiêu sững sờ nói:

- Sao nói vậy? Ngươi dẫn đường cho ta đi vào.

- Vâng!

Tiểu tốt đứng lên, Tần Tiêu nhìn mặt của hắn đỏ bừng, hiển nhiên là vừa bị ăn thiệt thòi. Âm thầm suy nghĩ nói: chẳng lẽ bị mắng? Khách đến thăm thông báo, không phải quy củ của phủ Trấn Quốc Thái Bình công chúa sao?

Tiểu tốt dẫn đường phía trước, Lý Tiên Huệ lặng lẽ tiến đến bên tai Tần Tiêu nói ra:

- Lão công, có lẽ ngươi có chút không hiểu rõ quy củ của phủ thân vương. Nói như vậy, trừ hoàng đế cùng hậu duệ vương thất quý tộc cũng do tây môn thông báo mà vào. Chúng ta đi vào cửa chính kỳ thật coi như kiêng kỵ. Nhưng mà xem ra Thái Bình công chúa đối với lão công rất coi trọng đấy ah! Ngăn ngươi ở ngoài cửa chắc chắn là bị mắng rồi.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Ta có mặt mũi lớn vậy sao? Nói quá khoa trương a? Cố gắng, ngươi đi gặp cô cô đi.

Lý Tiên Huệ mỉm cười, khóe miệng có má lúm đồng tiền hiện ra, hai gò má đỏ hồng, vô cùng mê lòng người! Tần Tiêu cũng có xúc động ôm Lý Tiên Huệ hảo hảo hôn môi một phen. Lúc này mới nhớ tới đã vài ngày không thân mật với Tiên nhi rồi, trong nội tâm nhất thời cũng rục rịch.

Phủ của Thái Bình công chúa quả thật là nguyên bản của hoàng cung, không chút hạ phong. Những năm gần đây từ thời đại Võ Tắc Thiên thời, Thái Bình công chúa ở đâu cũng được sủng ái, nhưng nàng cũng không phải đặt tất cả tinh lực vào triều đình.

Rất nhiều thời điểm nàng mượn chuyện mua đất mà giấu tài. Nhiều năm trôi qua trong phủ cũng xa hoa, như là tiên cảnh nhân gian. Một đường đi qua, tuy Tần Tiêu đã quen nhìn hoàng cung, cũng rõ ràng có cảm giác như tiểu quan tiến vào nhà của đại quan. Phủ đệ của mình quá khoa trương sao? Tính toán, nhìn thấy phủ của Thái Bình công chúa thì Tần Tiêu cảm thấy mình rất tiết kiệm rồi.

Tần Tiêu không tự giác nhìn qua tôi tớ xách theo quà tặng, đều là hồng tơ từ Giang Nam mang đến, cùng với những món tự nhận là đồ cổ. Tuy nói tùy tiện ném một cái vào nhà bình thường, đó cũng là tổ tôn tám đời không kiếm nổi. Thế nhưng mà Thái Bình công chúa đặt vào mắt sao? Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình quá keo kiệt.

Sĩ tốt dẫn theo Tần Tiêu hai người, quanh co lòng vòng đi thật lâu tới bên ngoài một hành lang, thật vất vả mới đi tới trước phòng này và dừng lại. Tần Tiêu tinh tế xem vài lần, tòa nhà này không phải lớn, tinh xảo đơn giản, có một sân nhỏ độc lập.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ tiến vào, đang định đứng ngoài của thỉnh an thì cửa mở ra.

Ánh nến trong phòng chiếu lên pho tượng kim thân, trở nên ánh vàng rực rỡ, Thái Bình công chúa giống như có kim quang bao phủ toàn thân, lượn lờ đi tới. Vẻ mặt tươi cười nói ra:

- Tần Tướng quân, hảo Tiên nhi, rốt cục cũng tới nhà của ta ngồi một chút sao? Sĩ tốt vô lễ ngăn cản, các ngươi ngàn vạn lần không nên đặt vào trong lòng! Kỳ thật ta sớm nói qua, nếu có Tần Tướng quân cùng Tiên nhi tới chơi. Không cần thông báo mà dẫn người vào.

Lý Tiên Huệ nghe xong Thái Bình công chúa gọi nàng là 'hảo Tiên nhi', giống như mấy năm trước kia, trên mặt cũng có chút kích động, quỳ rạp trước mặt Thái Bình công chúa:

- Cô cô thứ tội, Tiên nhi đến chậm!

- Hảo Tiên nhi, mau đứng lên a!

Thái Bình công chúa cúi người xuống, kéo cánh tay của nàng đứng lên, cười mỉm nói ra:

- Ân, thật sự là không tệ. Vài năm không thấy đã trưởng thành duyên dáng thành đại mỹ nhân rồi. Tiên nhi có tri thức lại khéo hiểu lòng người, hôm nay lại trổ mã xinh đẹp đoan trang như thế. Tần Tiêu, ngươi đúng là phúc khí tốt nha.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Công chúa không nên quá mức tán dương. Bằng không thì Tiên nhi sẽ kiêu ngạo đấy.

Tinh tế dò xét Thái Bình công chúa một phen, phát hiện nàng hôm nay mặc đạo bào. Đường cong thân thể vẫn thướt tha mềm mại; tóc buộc dây vàng, cắm một phượng vĩ trâm.

Thân thể tiêu sái lưu loát, xuất phàm thoát thần. Tuy ít đi ung dung quý phái của ngày thường, nhưng càng lộ ra khí chất ưu nhã, giơ tay nhấc chân nhà nhãn, khắp nơi đều lộ ra bóng dáng của Võ Tắc Thiên.

*****

Lý Tiên Huệ nhìn qua Tần Tiêu, lại ra động tác khiêu khích nghịch ngợm, ngây thơ không thôi. Giống như trước mặt trưởng bối là Thái Bình công chúa thì nàng khôi phục thiên tính. Tuy mới làm mẹ, nhưng mà dù sao nàng mới mười chín tuổi nha, đáng yêu, ngây thơ, thành thục cùng gợi cảm ở trên người của nàng càng hoàn mỹ. Tần Tiêu giống như quay về mấy năm trước, hai người lúc đầu quen biết nhau, giống như cảm giác mối tình đầu.

Tiên nhi đúng là vưu vật tinh linh! Trong lòng Tần Tiêu âm thầm tán dương mình có phúc khí.

Thái Bình công chúa cười rộ lên, lôi kéo tay Lý Tiên Huệ, nhìn qua Tần Tiêu nói ra:

- Các ngươi vợ chồng son, mau tiến vào nhà đi. Nếu muốn tình chàng ý thiếp chớ nên ở trước mặt lão bà như ta.

Lý Tiên Huệ vội vàng nói:

- Cô cô đang lúc phong nhã hào hoa, chỗ nào giống lão bà? Tiên nhi ở trước mặt cô cô như chim sẻ gặp phượng hoàng, tự ti mặc cảm đấy!

- Ha ha, hảo Tiên nhi, đúng là biết nói chuyện.

Thái Bình công chúa cười rộ lên, vuốt eo mềm của Lý Tiên Huệ, có chút kinh nói:

- Vì sao Tiên nhi lại gầy như vậy? Chớ không phải là Tần Tiêu không chịu cho ngươi ăn ngon sao? Nếu là thế thì nói cho cô cô, cô cô làm chủ cho ngươi, trị tội đàn ông phụ lòng này.

- Không phải, không phải, không có!

Lý Tiên Huệ xấu hổ nói:

- Lão công đối đãi ta rất tốt! Nhưng mà Tiên nhi không muốn lớn lên mập mạp, như vậy lúc kiếm vũ sẽ bất lợi. Hơn nữa lão công không thích ta quá béo, hì hì!

Tần Tiêu ở bên cạnh cười ngây ngô:

- Tiên nhi ngươi nói gì thế. Mặc kệ ngươi béo gầy, ta đều thích cả? Rõ ràng ở trước mặt công chúa vu hãm ta.

- Ngươi đại nam nhân, thật không biết tốt xấu, Tiên nhi đang giải vây cho ngươi đấy.

Mắt phượng Thái Bình công chúa trợn lên, ra vẻ giả hờn nói ra:

- Lớn lên béo một chút là rất xinh đẹp sao? Ngươi thật không hiểu thưởng thức gì cả. Bỏ đi, đây là việc của vợ chồng son các ngươi, lão thái bà ta mới không quản. Mang giày mà nói đi chân trần không thoải mái, cũng chỉ có chân mới biết được. Đúng không, Tiên nhi?

Lý Tiên Huệ cười khanh khách, mười phần như hài tử:

- Dạ cô cô! Cô cô đúng là có kiến thức, Tiên nhi thật bội phục!

Thái Bình công chúa mang hai người vào trong phòng, chỉ vào bồ đoàn bên cạnh kỷ trà, nói:

- Các ngươi tới thật không khéo, ta đang ở đây tu tâm dưỡng tính. Không có bàn gì cả, tạm thời ngồi ở đây đi.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều ngồi xuống, Tần Tiêu cho người hầu mang lễ vật vào.

Thái Bình công chúa oán trách nói:

- Các ngươi cho rằng cô cô xem trọng những tục vật này hay sao, cần bái lễ sao? Không bao lâu ta sẽ cho người mang toàn bộ về. Đại hôn của các ngươi cô cô nên tặng lễ a!

Lý Tiên Huệ vội hỏi:

- Cô cô, những vật này là chúng ta mang theo một ít sản vật của Giang Nam tới đây, không coi là quá đáng giá, chỉ là tỏ tâm ý mà thôi. Tiên nhi biết rõ cô cô không thèm tiền tài đồ cổ, cho nên cũng không dám mùa rìu qua mắt thợ mang đi tặng. Cô cô, ngươi thu đi, bằng không thì Tiên nhi sẽ không an lòng. Ở Trường An ở lâu như vậy, cũng không có tới bái phỏng người, trong nội tâm quá hổ thẹn...

Thái Bình công chúa nhắm lại cười rộ lên:

- Đúng là hảo Tiên nhi hiểu chuyện! Trong đồng lứa của ngươi thì cũng chỉ có ngươi là hài tử hiểu chuyện nhất. Mặt khác nha, ta không thấy đứa trẻ nào được như ngươi đâu.

Trong lòng Tần Tiêu đang âm thầm nói cả Lý Long Cơ sao?

Thái Bình công chúa cùng Lý Tiên Huệ ngươi một lời ta một câu kéo việc nhà. Tần Tiêu cũng không nói được gì, nếu là người bình thường nhìn thấy các nàng hai người, lại không biết thân phận của các nàng còn tưởng rằng là cô cháu đang nói chuyện trời đất. Thái Bình công chúa, cũng hoàn toàn không có bộ dáng cao cao tại thượng như ngày thường. Mà biến thành như nữ tử bình thường, bình dị gần gũi không có giá đỡ.

Tần Tiêu tự suy nghĩ: Thái Bình công chúa vẫn không có kết giao thâm tình gì. Nhưng mà bất kể hiện tại hay trong lịch sử, nàng vẫn là người vô cùng lợi hại, vô cùng có thủ đoạn và tâm cơ. Hiện tại xem ra không sờ được mánh khóe nào cả. Quả nhiên lòng dạ rất sâu!

Hai nữ nhân trò chuyện trò từ từ tâm đầu ý hợp. Nói tới chuyện lý thú khi Lý Tiên Huệ còn bé, Tần Tiêu nghe xong cũng cười rộ lên.

Trong lúc nhất thời, giống như người nhà tụ hội. Người hầu cũng đưa bánh ngọt và nước trà tới. Ba người cũng uống mấy chén

Qua một hồi, Thái Bình công chúa nhìn qua bên ngoài kêu to:

- Người tới.

Một nha hoàn đẩy cửa đi vào, bái xuống đất:

- Công chúa điện hạ có gì phân phó?

- Đi phòng ngủ tiền đường mang cái hộp trang sức của ta tới đây.

- Vâng!

Tiểu nha hoàn xem như nha hoàn thiếp thân của Thái Bình công chúa, liên tục lui ra ngoài, còn kéo cửa lại.

Lý Tiên Huệ lập tức ngạc nhiên nói:

- Cô cô. Cái này...

Thái Bình công chúa mỉm cười:

- Tiên nhi, trong thế hệ con cháu thì ta ưa thích ngươi nhất. Hôm nay cô cô cho ngươi vài món trang sức, ngươi phải đeo lúc đại hôn a? Rất là xinh đẹp, làm cho Tần Tiêu không ưa trói buộc có nhiều nữ nhân này phải lóa mắt.

Lý Tiên Huệ không ngớt lời nói:

- Tiên nhi không đưa tặng cô cô đồ tốt gì, sau lại vô duyên vô cớ muốn thứ tốt của cô cô, không được đâu.

- Tiên nhi còn khách khí với cô cô sao? Đây là chuyện nên làm.

Thái Bình công chúa lạnh nhạt nói ra:

- Ta thích ngươi thì tặng đồ cho ngươi. Nếu không phải ưa thích, cho dù thân sinh của ta quỳ xuống hỏi ta cũng quyết định không cho, ngươi biết không?

Lý Tiên Huệ hơi sững sờ, nghe khẩu khí của Thái Bình công chúa đã không cho cự tuyệt, đành phải nói:

- Tiên nhi đa tạ cô cô!

Tần Tiêu ở bên cạnh mỉm cười, trong nội tâm quá hiểu ý của nàng. Xem như Lý Đán nhét ngọc bội cho đầu to và nữu nữu, chẳng lẽ còn thực cho rằng ưa thích hai tiểu hài tử sao? Rõ ràng là biến đổi cách tặng đồ cho Tần Tiêu.

Thái Bình công chúa, quả nhiên không ngoài sở liệu là lung lạc ta. Hôm nay tới đây một chuyến xem ra có ý nghĩa, ít nhất có thể kiểm tra ngọn nguồn của nàng.

Không qua bao lâu, nha hoàn kia ôm một cái gương gỗ tinh mỹ đi vào. Thái Bình công chúa đứng dậy, kéo Lý Tiên Huệ đi vào trong gian sảnh trong, vẫn không quên nhìn qua Tần Tiêu mỉm cười:

- Chuyện của cháu ta ngươi nghe nhiều rồi, chúng ta đi qua bên cạnh nói chuyện tinh tế.

Tần Tiêu mỉm cười, trong nội tâm kinh ngạc: Thái Bình công chúa quả nhiên lợi hại! Không chỉ lợi dụng ưu thế, còn có thể lợi dụng ưu thế đồng tính. Nàng thỉnh Lý Tiên Huệ qua một bên nói cái gì? Tiên nhi tuy cực kỳ thông minh, thế nhưng mà Thái Bình công chúa là người thủ đoạn cao siêu. Tiên nhi ở trước mặt của nàng có thể đoán được ý sao?

Tần Tiêu một mình một người ngồi ngẩn người trầm tư, trong tay vuốt vuốt cái chén ngọc lung linh, đột nhiên phát hiện cái chén đặc thù. Dưới ánh nến có một vài giọt đen sẫm lung linh, giống như lúc Lý Đán ban thưởng cho hắn, chính là chén ngọc tiến cống của Đột Quyết. Cảm thấy cả kinh nói: Thái Bình công chúa là nữ lưu, Lý Đán không có lý do đưa chén ngọc cho nàng. Như vậy hẳn là sứ thần Đột Quyết dâng tặng. Xem ra đặc phái viên ngoại bang triều bái tiến cống rõ ràng cũng phải thông qua cửa ải của Thái Bình công chúa trước đã...

*****

Qua một hồi, Thái Bình công chúa đi ra ngoài, nhìn qua Tần Tiêu mỉm cười thần bí, chân thành đi tới kỷ trà ngồi xuống.

Tần Tiêu không khỏi buồn bực:

- Công chúa điện hạ. Tiên nhi đâu?

- Đang trang điểm và mặc quần áo, ta cố ý may trang phục tân nương cho nàng, tại mặc thử lấy.

Thái Bình công chúa lạnh nhạt mỉm cười, giống như một người hiền hòa. Có thể Tần Tiêu nhìn nàng đang cười, nhưng mà lại cảm thấy tràn ngập nguy cơ.

Quả nhiên...

Thái Bình công chúa trên mặt mỉm cười vẫn đoan trang và hoa lệ, cặp môi đỏ mọng nhìn qua Tần Tiêu nói một câu:

- Tần Tiêu, ta cám ơn ngươi.

Tần Tiêu trong lòng run lên, cười cười:

- Tần Tiêu có lẽ cám ơn công chúa ban thưởng mới đúng, công chúa vì sao trái lại cám ơn ta?

Thái Bình công chúa mỉm cười:

- Hôm nay trước Thái Cực điện. Hoàng Thành Ngự Suất Ti có từng bắt được một gã cuồng đồ?

- Đúng vậy.

Tần Tiêu bình tĩnh trả lời, trong nội tâm vẫn ngạc nhiên, nàng rõ ràng chủ động nói tới việc này.

Thái Bình công chúa hừ nhẹ một tiếng:

- Cuồng đồ to gan, nên hành quyết tại chỗ.

Tần Tiêu nói ra:

- Dĩ nhiên xử quyết, công chúa không nên quan tâm loại chuyện vặt này.

Thái Bình công chúa lạnh nhạt cười nói:

- Cho nên ta muốn cám ơn ngươi. Tần Tiêu, dù sao cũng không phải ngoại nhân, cô cô ở trước mặt ngươi cũng không cần mịt mờ cái gì. Kỳ thật là vì trong thành Trường An phật, đạo tranh giành mà thôi. Mới dẫn phát chuyện hơn đường như vậy, Sử Sùng Vân là do ta đề bạt, hiện là đại diện đạo gia ở Trường An; mặt khác phật môn cũng có người do ta bồi dưỡng. Kim Tiên Quan có chút ít danh tiếng. Chúng tăng phật môn giống như nữ nhân cũng ăn dấm chua, nghĩ ra biện pháp vụng về như vậy đến đả kích Sử Sùng Vân. Lại nói tiếp, những việc này là chuyện nhà của ta. Ngươi giúp ta xử lý việc này thì ta phải cảm tạ.

- Ah, thì ra là như vậy!

Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, trong nội tâm âm thầm nói: Phật gia cũng có nhân vật được 'bồi dưỡng'? Đây cũng là hòa thượng, lại là đạo sĩ... Thái Bình công chúa khẩu vị đúng là kỳ quái! Ở trước mặt ta xưng là 'cô cô', xem ra đúng là không xem ta là ngoại nhân rồi. Nhưng mà ta càng nghĩ càng có khả năng, chắc là biết ta đoán được một ít mới đánh đòn phủ đầu chủ động nói toạc a? Bởi như vậy ta không thể truy vấn cái gì, việc như vậy dừng ở đây, tất cả chấm dứt. Đúng là nữ nhân lợi hại và khôn khéo!

Thái Bình công chúa nói ra:

- Tần Tiêu, ta nửa đời người sống trong hoàng cung, tiếp xúc đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mà cho tới bây giờ ta mới gặp được một gia hỏa thông minh nhất. Người này, chính là ngươi.

Tần Tiêu vội nói:

- Công chúa quá mức thưởng! Ta chỉ là một đầu gỗ, cái gì cũng không hiểu.

- Có lẽ là có rất nhiều không hiểu, nhưng mà trí tuệ và kiến thức của ngươi vượt qua thường nhân nhiều.

Thái Bình công chúa hứng thú nhìn qua Tần Tiêu:

- Ngươi là người mà ta cảm thấy khác biệt với những kẻ khác. Cũng khó trách Tiên nhi là nữ tử xuất sắc như thế cũng bị ngươi thu phục, lưng cõng ngươi mà lúc nào cũng muốn tìm chỗ tốt cho ngươi.

Tần Tiêu cười:

- Tiên nhi nói đó là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó a!

Thái Bình công chúa cũng cười rộ lên:

- Ngươi nói những lời này thật kỳ quái, nhưng mà tư tưởng rất chuẩn xác. Tần Tiêu, ngươi nhập sĩ đã ba năm, trải qua rất nhiều chuyện, cũng khó trách ngươi nhanh chóng bộc lộ tài năng như thế. Đại sự kiện mới thật sự là khảo nghiệm một người có bản lĩnh hay không. Thái bình thịnh thế chỉ cần là người có chút đầu óc thì thích ứng một đoạn thời gian là có thể đảm nhiệm chức quan. Nhưng mà vừa có sóng lớn thì loại người này không chịu được khảo nghiệm. Ngươi không tệ, đúng là rất không tồi. Nhiều lần trải qua các hồi sóng gió mang tính quyết định. Giang sơn Lý Đường có hôm nay thì công lao của ngươi khó bỏ qua được.

- Công chúa quá hân thưởng, đây là chuyện Tần Tiêu nên làm.

Trong lòng Tần Tiêu nói thầm: Bắt đầu dùng thế công nhân tình, theo thông lệ là cổ vũ trước tiên.

Thái Bình công chúa lạnh nhạt nói ra:

- Phóng nhãn trong triều, người người mơ màng, một ít thần tử trong tương lai có thể trọng dụng đúng là không nhiều. Đợi thêm một thời gian, Tần Tiêu ngươi nhất định là hiền thần lương tướng nhất đẳng của Đại Đường, rường cột nước nhà. Tần Tiêu, không phải ta cất nhắc ngươi, nếu phải đem so ngươi với bất cứ người nào trong hai mươi bốn trung thần của Lăng Yên các, kể cả tổ tiên Tần Thúc Bảo của ngươi cũng không lâm vào hạ phong.

- Cái này, cái này, vạn không dám nhận!

Tần Tiêu liên tục líu lưỡi khẩn trương lên, chụp mũ này hơi lớn.

Thái Bình công chúa cười khanh khách, nói:

- Xem ngươi khẩn trương kìa! Như thế nào, vượt qua tổ tiên của mình không phải là chuyện tốt sao? Ngươi văn võ song toàn, trí tuệ hơn người, quả thực là của quý trời ban cho Đại Đường. Ta đã sớm nói, mẫu hậu của ta không có nhìn lầm ngươi. Nhớ năm đó nàng còn sống, nhiều lần nói với ta, Tần Tiêu như thế nào làm sao có thể làm. Lúc đầu ta còn chưa tin, hiện tại ta hiểu được ánh mắt của mẫu hậu rất độc.

Tần Tiêu nghe Thái Bình công chúa tâng bốc đầu óc choáng váng, bên cạnh có tiếng cười như chuông bạc vang lên, Lý Tiên Huệ giống như cửu thiên huyền nữ đi tới đây.

Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ thay trang phục mới, không khỏi có chút ngây người, trong nội tâm chỉ có hai chữ 'kinh diễm'!

Giống như ở chung với nàng ba năm mới phát hiện Tiên nhi lại đẹp tới mức này.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa a? Hắn từ trước tới giờ cho rằng mình đã sớm quen thuộc nàng, nhưng mà hình như chưa từng nghĩ nàng xinh đẹp như vậy a?

Lý Tiên Huệ mặc quần áo tân nương, trên vai khoác trường bào màu đỏ, cánh tay phấn điêu ngọc trạc thon dài, mơ hồ thu vào trong váy lụa, trái, phải cánh tay có ngọc hoàn uốn lượn, vòng tay cũng rất tinh xảo.

Hai vòng xuyến đeo tai do ba vòng vàng tạo thành, cuối cùng xuyến lên một viên bảo thạch lóng lánh. Vốn dáng người thon dài thướt tha, nhưng mà được bộ váy bó sát người ôm lấy người, đường cong hoàn mỹ mê người đẹp tới mức tận cùng. Eo bụng có một đai lưng bạc, trên đó có tơ vàng điểm xuyến, túi thơm nhẹ nhàng.

Nhung y chế tạo từ tơ lụa màu bạc ôm lấy bộ ngực của nàng, phía trên thêu con bướm vườn ao xanh ngát, eo thon nổi bật bộ ngực sữa! Bộ ngực của nàng vốn thùy mị no đủ lại được quần áo tôn lên càng đẹp hơn, càng nổi bật đầy đặn, ở giữa lộ ra hai tòa núi đôi, đủ làm cho tất cả nam nhân nổi hùng tâm tráng chí.

Làn da giống như mỡ dê, mang theo vòng cổ màu tùng vân, che khuất nửa dưới của da thịt, ẩn ẩn lộ ra nét băng cơ ngọc cốt. Vòng cổ có ba chân, ba viên bảo thạch tỏa sáng, chiếu sáng cả nội đường, phát ra ánh hào quang mê người, viên phía dưới cùng lại lọt vào giữa khe ngực, nhẹ nhàng lắc lư, mị hoặc khôn cùng. Tần Tiêu nhìn thấy mà rung động tâm hồn.

Hạ thân là váy áo đỏ tươi. Có tơ vàng mảnh làm thành nếp nhăn nhẹ nhàng, làm cho hai chân của Lý Tiên Huệ vốn dài càng thêm thon dài.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<