← Hồi 305 | Hồi 307 → |
Mặc Y giống như lúc trước cưỡi lên người của Tần Tiêu, trùn người xuống, đem 'quái gia hỏa' kia đặt bên dưới của mình. Tử Địch mặt đã đỏ bừng, trong không khí đầy mùi dâm đãng, có chút kinh ngạc nói:
- Đồ vật lớn như vậy, rõ ràng... Oa!
Hai tay của Tần Tiêu bây giờ đặt lên núi đôi của nàng, bắt đầu vuốt ve.
Mặc Y nhìn thấy muội muội lớn lên giông mình bị Tần Tiêu xâm phạm như thế, đã xấu hổ mà lại cả kinh, hơn nữa cảm giác được kích thích thỏa mãn chưa từng có!
Động tác eo của nàng lên xuống nhiều lần, hơn nữa hô hấp dần dần trầm trọng, trong rên rỉ có kinh tâm động phách và thỏa mãn.
Đúng lúc này nha đầu Tử Địch kia cũng ngâm khẽ, sau đó nhanh chóng che miệng của mình lại, trừng to mắt muốn nhảy dựng lên. Mặc Y lúc này đang thở phì phò, lúc này đem Tử Địch đè lại, tiến tới bên tai nói:
- Muội muội ngốc, làm gì có bộ dáng như vậy... Kỳ thật, thực rất vui sướng! Không tin ngươi tới thử xem!
Tử Địch lúc này bị Mặc Y kéo qua, mở to mắt nhìn quái gia hỏa kia, hoảng sợ nói ra:
- Tỷ, ta sợ!
Mặc Y che miệng cười trộm:
- Không sợ!
Dứt lời còn ôm muội muội vỗ nhè nhẹ vào lưng của nàng.
Tử Địch quyết định phải thử xem, dù sao nữ nhân đều phải có ngày hôm nay.
Cứ như vậy làm cho Mặc Y vịn đại gia hỏa kia, chính mình mạo mạo thất thất đặt mông ngồi xuống!
- Ồ nha! Ah nha! Mẹ của ta nha!
Tử Địch kêu to xé cổ họng:
- Đau chết ta!
Mặc Y liên tục vỗ lưng của nàng.
- Ai bảo ngươi làm mạnh như vậy! Đần chết!
Tần Tiêu bị tiếng kêu to này làm nửa mê nửa tỉnh mở con mắt ra, mơ hồ thầm nghĩ:
- Bà mẹ nó, đây là có chuyện gì? Làm mộng xuân rõ ràng cũng nhìn thấy bóng em vợ, hẳn là thực say chết?
Sáng ngày thứ hai, Tần Tiêu nghe được ngoài phòng có tiếng cười nói thì mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp duyên dáng đỏ bừng, đang nằm sấp trên tay của hắn mà ngủ Tần Tiêu âm thầm có chút buồn cười, đêm qua làm mộng xuân thì ra là thật nha, rõ ràng bò lên giường của Mặc Y, xem ra say không chịu nổi.
Tần Tiêu hôn lên mặt của Mặc Y một cái, đột nhiên cảm giác trên giường lớn sau lưng có gì đó. Trở tay nhìn qua, rõ ràng còn có một thân thể mềm mại, bên này cũng có Mặc Y!
Tần Tiêu lập tức hồ đồ, dùng sức vỗ đầu một cái cho tỉnh táo.
Thoáng cái Tần Tiêu xem như hiểu được, đây là xú nha đầu Tử Địch a!
Trong đầu cũng hồi tưởng lại, đêm qua mình nửa tỉnh nửa mê bị một đôi song sinh luân phiên cưỡng gian nha, sau đó mình nhắm mắt lại và đại triển thần uy, đem một người trong đó giáo huấn mềm nhũn nằm trên giường.
Giáo huấn một người? Tần Tiêu nhịn không được muốn cười ha hả, lại sợ các nàng tỉnh giấc, đành phải ra sức chịu đựng.
Sau đó nhấc một góc chăn lên, ba người tất cả đều trần truồng. Đảo mắt nhìn qua Tử Địch nằm bên phải co rúm lại như con chim non, trong nội tâm thật xin lỗi. Đêm qua giày vò nàng như vậy... Đây là đêm đầu tiên a, làm sao thừa nhận được?
Đúng lúc này Mặc Y tỉnh lại, một tay hoàn lên cổ Tần Tiêu, sau đó cọ đầu vào cổ của hắn.
Lập tức hương ngọc đầy cõi lòng. Bộ ngực của Mặc Y chà vào lưng của hắn, Tần Tiêu cảm giác tiểu đệ đã ngóc đầy dậy.
Mặc Y cười rộ lên, một tay duỗi xuống cầm chặt hung khí, sau đó tiến tới bên tai Tần Tiêu hạ giọng nói ra:
- Tối hôm qua giày vò hơn nửa đêm, tỷ muội chúng ta hai người thay phiên ra trận mới đại bại ngươi. Còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu há to mồm nói:
- Tại sao ngươi và Tử Địch cũng trên giường?
- Có cái gì không đúng sao?
Mặc Y mị nhãn như tơ:
- Muội muội cùng ta lớn lên giống như đúc. Hẳn là ngươi còn nhẫn tâm đem gả cho người khác? Thử nghĩ thoáng một chút, một người lớn lên giống lão bà ngủ ở trên giường nam nhân khác ngươi chịu được sao?
Tần Tiêu ngạc nhiên sững sờ:
- Cách nói rất quái lạ... Nhưng mà dường như rất có đạo lý! Tình hình này không khác gì bị đội nón xanh.
- Nón xanh, có ý tứ gì?
- Chính là con rùa đen. Lão bà bị người khác thượng, hắc hắc!
Tần Tiêu quái cười rộ lên:
- Làm buổi sáng nha? Rất lâu không có làm buổi sáng.
- Đừng nha, Tiên nhi hồi phủ, cùng Uyển Nhi đang ở bên ngoài chê cười chúng ta đấy.
Mặc Y đỏ mặt, đứng dậy nhìn qua Tử Địch đang ngủ sau lưng Tần Tiêu, che miệng cười rộ lên:
- Nha đầu kia ngủ còn giống như heo. Đêm qua lão công không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, khiến cho nàng oa oa kêu to lên, thiếu chút làm xương cốt của nàng bị tháo xuống.
- Không thể nào, ta cầm thú như vậy?
Tần Tiêu hoảng sợ nói ra:
- Ta gần đây đều ôn nhu đấy!
- Được rồi, không nói. Rời giường, rời giường, giường nệm đã bẩn cả rồi, còn có máu hồng của muội muội đấy! Vậy là tốt rồi, tỷ muội chúng ta hai người cuối cùng đã được lão công thu!
Mặc Y có chút hân hoan nói ra:
- Lão công, tỷ muội chúng ta bây giờ đều là của ngươi rồi! Lão công ngàn vạn không được bỏ chúng ta đấy.
Tần Tiêu vỗ lưng Mặc Y, quay đầu nhìn qua Tử Địch còn đang ngáy ngủ. Có chút dở khóc dở cười nói ra:
- Yên tâm, yên tâm!
Hai người xuống giường mặc quần áo, sau đó nhìn nhau nhớ lại chuyện hoang đường tối qua, lại chưa phát giác có chút buồn cười. Tử Địch tiếp tục nằm ngáy o.. o... , bộ dáng trời sập cũng không hệ tới nàng.
Ra khỏi cửa phòng. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đang ở trong đại sảnh uống canh tổ yến, nhìn thấy hai người bọn họ đầu tóc rối bờ, không khỏi 'PHỐC' cười cười, thiếu chút nửa phun cả chén canh ra.
Mặc Y lập tức cực kỳ lúng túng, chạy đến bên người Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, sau đó chọc các nàng. Hai nữ cười toe toét sau đó cùng trêu cợt Mặc Y.
Tần Tiêu đờ đẫn nhìn các nàng vài lần, sau đó cho bọn nha hoàn hầu hạ đánh răng rửa mặt.
Ba nữ tử lách vào một đoàn cười nói toe toét, trong lòng Tần Tiêu trong cười thầm: Nghị luận, có gì nghị luận chứ? Không phải là bổn tướng quân thu thêm một người sao?
Rửa mặt hoàn tất thì Tần Tiêu xoay người lại, ra vẻ mặt đứng đắn ho một tiếng.
- Ta đi hoàng cung.
- Này này, đừng nóng vội nha!
Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi cười rộ lên, lôi kéo Tần Tiêu ngồi vào bàn, thập phần cẩn thận múc cho hắn chén cháo tổ yến, đặt trước mặt của hắn:
- Đây, ăn điểm tâm đi.
Tần Tiêu kiên trì, không nhìn tới Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi sau đó buồn bực mà ăn. Sau khi đưa vào thìa vào miệng thì bị bỏng.
Ba nữ tử đều nhìn Tần Tiêu, không có hảo ý cười rộ lên.
Mặc Y đứng lên đi rửa mặt.
Lý Tiên Huệ đi đến đằng sau Tần Tiêu, nhẹ nhàng xoa vai cho hắn, quái thanh quái điều nói:
- Ngày hôm qua vất vả nha, lão công đại nhân.
- A.... Khá tốt, khá tốt.
Tần Tiêu chỉ có thể giả vờ ngây ngốc, sau đó vừa húp cháo vừa hàm hồ.
- Thật là uống nhiều một ít, về sau sẽ chú ý. Đúng rồi, ngươi ngày hôm qua vận may được chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách:
- Tiên nhi, ta đã nói mà! Lão công là kẻ dối trá, am hiểu nhất tránh nặng tìm nhẹ chuyển hướng chủ đề.
*****
Tần Tiêu mê hoặc nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ngươi nói cái gì đấy, ta sao nghe không hiểu? Ta ngày hôm qua say bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết ah!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng véo tai của Tần Tiêu:
- Nhân tiện nghi còn khoe mã, ngươi còn là đại trượng phu sao? Không tệ nha, mượn rượu làm gan, rõ ràng tiến vào phòng của Mặc Y, sau đó giày vò hơn nửa đêm, khi dễ hai tỷ muội người ta. Nói đi, ngươi định làm như thế nào đây?
- Hắc...
Tần Tiêu có chút cười xấu hổ:
- Có thể làm sao, việc nhà, còn không phải dựa vào Tiên nhi làm chủ sao?
- A, ném khoai lang phỏng tay cho ta?
Lý Tiên Huệ cười mắng, hạ giọng:
- Trong chốc lát Tử Địch tỉnh ngủ, xem nàng phát bưu thu thập ngươi thế nào!
- Thu thập ta, không có lầm chứ!
Tần Tiêu oan khuất kêu lên:
- Ta ngày hôm qua là người bị hại các ngươi biết không? Hoàn toàn là đối tượng bị lăng nhục a.
Hai nữ tử lập tức cười tới đau hông, còn kém là không ngồi được.
Tần Tiêu tùy ý bọn họ cười một trận, mặc dù có một chút chột dạ, nhưng suy nghĩ có Mặc Y bảo kê, Tử Địch nha đầu ngốc có lẽ cũng không có khóc náo đâu.
Đúng lúc này trong phòng Mặc Y truyền ra tiếng kêu to.
- Tỷ tỷ!
Trong Tần Tiêu run lên: Tiểu ma nữ tỉnh, chạy nhanh thôi!
- Ta đi làm!
Tần Tiêu ném chén lại. Nhanh chân chạy đi.
Lý Tiên Huệ nhìn bóng lưng Tần Tiêu thì cười yếu ớt lắc đầu, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
- Uyển nhi, việc này còn phải nhờ chúng ta giúp đỡ rồi. Tử Địch cũng không phải ngoại nhân, cũng là hảo tỷ muội của chúng ta, sớm muộn sẽ là người của lão công. Đêm qua đã xuyên qua giới hạn, cũng là bớt việc. Chúng ta đi vào tâm sự với nàng nhé.
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách lên. Bất đắc dĩ nói ra:
- Hắn ngược lại tốt, gây họa phong lưu có chúng ta cản phía sau. Tiên nhi, ngươi làm hư hắn đấy!
Hai nữ tử thản nhiên đi vào phòng của Mặc Y, Tử Địch đang hoảng sợ dùng chăn che nửa người, trong ánh mắt còn có chút ai oán cùng nộ khí. Vừa nhìn thấy Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào, vừa thẹn vừa sợ chui vào trong chăn, cầm chăn che kín đầu.
Hai nữ nhịn cười, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó vỗ mông của Tử Địch:
- Đã dậy rồi, chớ né, chuyện này chúng ta biết rõ.
Tử Địch trong chăn noi:
- Mắc cở chết người! Ta không đi ra!
Hai nữ cười cười, sau đó cùng tiến vào trong chăn, bắt đầu tư tưởng giáo dục dài ba giơ. Tử Địch nghe xong thì cảm thấy hai nàng giống như mụ tú bà vậy, đang khuyên bảo một tiểu hài tử nhảy vào trong hố lửa, lúc này hô to mắc lừa, muốn khóc rống lên thì Mặc Y cũng tới, câu nói đầu tiên giải quyết vấn đề:
- Lão công còn chưa muốn ngươi đấy. Nếu lại náo ta sẽ làm chủ gả ngươi cho Thiết nô!
Tử Địch lập tức câm như hến, u oán nhìn qua Mặc Y:
- Tỷ tỷ. Là ngươi mang xấu ta! Ngươi gạt ta, đã nói chơi tốt. Kết quả thiếu chút nữa bị xú nam nhân kia chơi chết. Ta hận ngươi, từ hôm nay trở đi ta chính là phu nhân, phải nấu cơm đưa cơm, A... A... A....
Ba nữ nhìn bộ dáng của Tử Địch bộ dáng dở khóc dở cười. Mặc Y tiến lên ôm lấy nàng:
- Hảo muội muội, ngươi chớ ngu. Trong lòng ngươi không phải không thích lão công, tại sao lại giả bộ dáng không tim không phổi vậy chứ? Nữ nhân sao, cuối cùng vẫn phải lập gia đình, đây chính là chuyện cả đời. Có thể gả cho lão công chính là phúc khí của chúng ta tu luyện tám đời đấy? Nếu như gả ngươi cho người ngoài lão công, lão công cùng tỷ tỷ sẽ không chịu. Còn nói đêm qua không phải ngươi vụng trộm tiếng vào rình coi sao, cũng không có bắt buộc ngươi nha.
Tử Địch tiến vào trong ngực Mặc Y, giống như cười giống như khóc nói:
- Bị các ngươi đả bại, các ngươi hợp lại khi phụ ta, còn chủ động giúp xú nam nhân kia nạp thiếp.
Tần Tiêu cưỡi ngựa, quen việc dễ làm đi vào trong hoàng cung, ngồi vào bàn công tác Hoàng Thành Ngự Suất Ti. Đúng lúc Phạm Thức Đức cùng Bùi Diệu Khanh đang thương nghị tình hình hôn lễ mấy ngày sau sẽ diễn ra, sau đó liền đem suy nghĩ tham tường Tần Tiêu quyết định, thuận đường sớm chúc mừng Tần Tiêu.
Tần Tiêu vẻ mặt vui vẻ cảm tạ bọn họ, tinh tế nhìn qua nghi thức an bài, không khỏi nhíu mày nói ra:
- Tại sao dùng nhiều người như vậy? Tả hữu Kim vệ được thuyên chuyển một ngàn người, còn vận dụng Vạn kỵ cùng Vũ lâm quân, Hoàng Thành Ngự Suất Ti Thân Dực Phủ cũng xuất động toàn bộ. Có cần phải như vậy?
- Đương nhiên là cần!
Phạm Thức Đức nói ra:
- Đây là chuyện mà hoàng đế bệ hạ dặn dò. Bệ hạ nói, ba ngày sau hôn sự của Đại Đô Đốc phải đồng thời lấy hai công chúa, đây là đại hỷ sự trăm năm khó gặp của hoàng gia, không thể hồ đồ. Nghe nói quan viên hoàng thành ngoài Ngũ phẩm đều tới toàn bộ. Đặc phái viên các nước trong Hồng Lư Tự cũng sẽ tới chúc mừng. Mặt khác, tất cả vương công hoàng thất phải có mặt.
- Không phải chứ, hai hôn sự nhập một, làm sao tốt!
Tần Tiêu luôn miệng nói:
- Hoàng đế sẽ không ủy khuất con gái mình chứ? Ta cùng với Tiên nhi đã sớm thành thân rồi, đây chỉ là hôn lễ bổ sung, nhưng mà Kim Tiên công chúa nhưng mới vừa lấy chồng, đây không phải làm cho Tiên nhi đoạt danh tiếng của nàng, không có nhạc dạo sẽ mâu thuẫn a!
Phạm Thức Đức cùng Bùi Diệu Khanh lắc đầu:
- Những chuyện này ty chức cũng không rõ ràng.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ một hồi: Vẫn đi hỏi Lý Long Cơ, đây là có chuyện gì.
Tâm ý nhất định Tần Tiêu đi tới đông cung, đi gặp Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhếch miệng cười cười, bảo Tần Tiêu ngồi xuống an tâm chớ vội, sau đó nói:
- Kỳ thật chủ ý này không phải người khác, chính là muội tử của ta đưa ra. Đại ca khả năng còn không hiểu Trì Nguyệt, tuy nàng ở trong hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã tiết kiệm. Hơn nữa nàng thuở nhỏ ưa thích tu đạo, cảm thấy phù hoa danh lợi không hứng thú. Hôn lễ với nàng cũng không trọng yếu, chỉ cần phu thê sau này sống tốt là được, có cái gì khó đâu?
Tần Tiêu mỉm cười một hồi:
- Xác thực là rất khó được. Không nghĩ tới trong hoàng tộc còn có người như vậy. Thái tử điện hạ, bộ dáng muội muội của ngươi dài ngắn thế nào? Tuy ta đã từng gặp qua, nhưng mà chưa nhìn được bao nhiêu cái.
- Như thế nào, còn sợ Lý gia gả nữ nhân xấu cho ngươi sao?
Lý Long Cơ cười nói:
- Trì Nguyệt sao, thanh tú tiểu lung linh. Tính tình cũng cùng tướng mạo rất đẹp, tú tú khí khí, thanh âm nói chuyện thật nhỏ. Ngươi là đại tướng quân trên chiến trường uy phong bát diện, nhưng mà nói chuyện thô cuồng sẽ làm cho nàng sợ đấy.
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Trong nhà của ta có một ít người, cũng không phải im lặng, không có một khắc yên tĩnh. Nàng đi qua chắc không quen.
- Đây là chuyện của ngươi, ta không xen vào.
Lý Long Cơ không liên quan khoát tay:
- Ngươi mang theo mấy vạn quân rồi, còn sợ trị không được mấy đàn bà? Chuyện nhà mình nên tự xử lý đi thôi.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cầu nguyện: Tiên nhi, Uyển nhi, Mặc Y cùng Tử Địch, bốn người các nàng rất quen thuộc.
*****
Cảm tình từ trước đến nay cũng tốt. Hy vọng Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt không nên đánh vỡ cân bằng trong nhà... Ai, hôn nhân chính trị thực sự không thú vị. Nàng kia, ta đều chưa nhìn vài lần. Không ngờ đã lấy làm thê tử! Cũng không biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào.
Rời đông cung, Tần Tiêu mang theo Hình Trường Phong, Thạch Thu Khe cùng mấy thủ hạ Đặc chủng doanh, nghênh ngang đi dạo nam bắc nha, thời gian đã qua giờ Mùi. Tất cả bình yên vô sự.
Hình Trường Phong cùng bọn người Thạch Thu Khe hiện tại tạm thời ở trong Hồng Lư Tự. Thời điểm này đang thu xếp chỗ ở, hộ bộ nhất thời chưa kịp an bài trụ sở cho bọn họ.
Tần Tiêu liền đưa bọn họ đi tới ở trong khu nhà của mình, dù sao sương phòng quá nhiều, không ở thì lãng phí, nhiều người còn náo nhiệt một ít. Hình Trường Phong lúc đầu còn khách khí một hồi, nhưng mà Tần Tiêu có hảo ý, đành phải thuận ý của hắn, toàn bộ từ Hồng Lư Tự dọn tới Tần phủ.
Thoáng cái nhiều hơn mấy mươi người, chuyện này thật náo nhiệt. Về nhà Tần Tiêu còn cố ý đi tới chợ tây mướn thêm ba mươi gia nô, an bài bọn họ cho đám đại quan Hoàng Thành Ngự Suất Ti sai sử.
Một người đi ra ngoài, trở về sáu bảy mươi người, trong lòng Tần Tiêu dũng khí mười phần: Tử Địch nha đầu ngốc, trước mặt nhiều người như vậy chắc không tới mức tìm phiền toái a? Hắc hắc!
Một đoàn người đi vào Tần phủ, ngược lại Lý Tiên Huệ đi ra chào hỏi, an bài chỗ ở cho bọn người Hình Trường Phong. Trong lòng Tần Tiêu âm thầm sinh nghi: Tử Địch Đại tổng quản tại sao không thấy ngẩng đầu lên? Chớ không phải là thực tức giận, muốn phát bưu với ta? Tần Tiêu đi theo bên người Lý Tiên Huệ, đi theo nàng thu xếp những việc vặt kia. Lý Tiên Huệ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Tiêu, âm thầm bật cười, sau đó không nói một câu, chỉ lo vội vàng làm việc.
Trong lúc nhất thời, Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình như người dư thừa, rất ảo não.
Rốt cục an bài xong, Tần Tiêu bóp vai của Lý Tiên Huệ, hai người cùng ngồi ở chủ vị. Tần Tiêu nói ra:
- Tiên nhi, ngươi khẳng định đã giúp ta dọn dẹp chuyện Tử Địch rồi chứ?
- Dọn dẹp? Cái gì gọi là dọn dẹp?
Lý Tiên Huệ vừa buồn cười vừa tức giận nói ra:
- Ngươi đường đường là đại nam nhân, chuyện mình làm ra không chịu trách nhiệm sao, rõ ràng bảo một nữ tử như ta ra mặt giải quyết vấn đề cho ngươi, ngươi thật sự không biết xấu hổ nha.
- Hắc! Nữ nhân các ngươi dễ nói chuyện a.
Tần Tiêu cười mỉa nói:
- Tử Địch cũng không phải nữ tử biết phân biệt, cực kỳ điên, nói ra đúng là sợ nàng, lo lắng nàng làm bừa ra chuyện mất mặt. Tiên nhi, nói đi, tình hình thế nào?
- Ngươi cho rằng đang trong chiến tranh, tìm ta trinh sát hỏi tin tức?
Lý Tiên Huệ tức giận cười mắng:
- Cũng không có gì, có Mặc Y là người thông tình đạt lý, sẽ không có chuyện gì, dù sao mọi người hiểu rõ, Tử Địch đã là người của lão công, không có gì không ổn. Nhưng mà đêm qua ngươi quá hoang đường, làm sao đồng thời ngủ với cả hai tỷ muội cơ chứ?
- Trời đất chứng giám, ta thực không phải cố ý!
Tần Tiêu lớn tiếng tranh luận:
- Ta say đến không được, phát sinh những chuyện gì vẫn mơ mơ hồ hồ, không rõ đây này.
- Ai nha, thật sự không chịu được ngươi, ngươi và Tử Địch thật hồ đồ.
Lý Tiên Huệ thật sự là xấu hổ thay Tần Tiêu, không khỏi cười mắng:
- Ngươi sau này đừng uống say như vậy, sau khi say mất bản tính. Ngươi biết không, Tử Địch nha đầu kia thế mới đêm thứ nhất, đã bị ngươi...
Tần Tiêu trừng to mắt, hạ giọng:
- Làm sao vậy?
- Trước ngực bị ngươi véo xanh lên đấy! Thật sự là...
Lý Tiên Huệ căm giận véo Tần Tiêu một cái:
- Ngươi chớ không phải đang nằm mơ trên chiến trường, dùng khí lực lớn như vậy, thật sự là mất mặt! Giống như sói đói sắc quỷ a!
Tần Tiêu đau đến hét lên, sau đó ngây ngốc cười rộ lên:
- Cũng phải, ta phải đi tìm nàng mới được. Hắc, hắc hắc, vẫn là Tiên nhi tốt nhất. Ta biết ngay, trong nhà có Tiên nhi thì mọi chuyện đại cát, ha ha!
- Không nói những chuyện vô dụng này, ta đã nói với ngươi chút ít chính sự.
Lý Tiên Huệ kéo tay của Tần Tiêu và nàng đi vào hành lang sau đó đi vào một gian phòng, lần lượt kéo hắn nói ra:
- Lão công, ngươi còn nhớ rõ, lần trước chúng ta chuẩn bị rời khỏi Trường An thì ngươi đã nói với ta câu chuyện 'chim én cùng chim sẻ' chứ?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm tỉnh thần, gật gật đầu:
- Nhớ rõ, như thế nào?
Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, có chút u buồn nói ra:
- Vốn ta chỉ là nữ lưu, không nên tham dự vào chuyện quan trường của lão công. Thế nhưng mà Tiên nhi thật sự lo lắng cho lão công, cũng lo lắng an nguy của gia đình này, mới ngày đêm suy nghĩ. Lão công, ngươi suy nghĩ một chút, lúc này ngươi tham gia chính biến, trực tiếp đem hoàng đế cùng thái tử đưa lên bảo đỉnh.
- Hiện tại ngươi tại thành Trường An là nhân vật phong quang nhất đẳng, có thể nói con mắt của người khắp thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào ngươi. Trước ngươi đã từng nói qua, trí tuệ của chim én có thể giải quyết khoảng cách giữa nó và người. Ngươi bây giờ không biết ngươi phong quang quá lộ, đi lại với người quá gần sao?
Tần Tiêu hơi một chút nhíu mày, gật gật đầu nói ra:
- Tiên nhi nói đúng. Kỳ thật những vấn đề này ta cũng suy nghĩ trong lòng, thế nhưng mà hoàng đế cùng thái tử dường như muốn kéo gần khoảng cách giữa ta và bọn họ, ta thật sự không có quá nhiều biện pháp. Mượn tòa nhà này mà nói, theo bổn ý của ta chỉ cần ở được là được. Thế nhưng mà hoàng đế cùng thái tử không ngừng đích thân hỏi Tương Tác Giám, đem cả ngôi nhà xây thành quy mô như vậy. Ngươi nói, ta có biện pháp nào? Ta chẳng lẽ hủy đi xây lại, hoặc là không vào đây nghỉ ngơi sao?
Lý Tiên Huệ im lặng, trên mặt lộ ra thần sắc u buồn.
Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Hoàng Thành Ngự Suất Ti cũng bỏ đi, tuy nói mặt ngoài xem như chuyên môn an bài chức vụ cho ta. Thực tế là triều đình chuẩn bị tập trung phòng ngự trong kinh thành, cải cách quân sự một lần. Đủ cho ta ngồi lên vị trí này là tín nhiệm ta. Ta biết rõ bởi như vậy sẽ có rất nhiều người đố kỵ.
- Thế nhưng mà ta cũng không có biện pháp nha! Ngươi nghĩ đi, loại chức vụ này đã cao hơn cả nam bắc nha Đại Đô Đốc cùng Vượng Kỵ Tướng, không phải muốn từ là có thể từ, tùy tiện người nào cũng có thể ngồi lên được. Nếu không phải người có đủ công lao trong triều đình và uy tín trong quân, không ai có thể ngồi lên.
- Phóng nhãn trong triều, Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện quân công và uy vọng trên ta, nhưng mà bọn họ chính biến lần này không có công lao, hoàng đế không yên tâm, những người này uy vọng trong quân đủ nhưng mà ở trong Trường An không có căn cơ; mặt khác một ít Tể tướng, ví dụ như Lưu U Cầu, Trương Thuyết đi, tuy lần chính biến này có đầy đủ công lao đấy, thế nhưng mà bọn họ không hiểu quân sự, ở trong quân không có uy tín nha! Hoàng đế cùng Thái Bình công chúa và thái tử đều không hồ đồ. Bọn họ suy nghĩ tìm mảnh ghép thế vào, những người này suy đi tính lại mãi rồi đưa ra quyết định cuối cùng, thế là cái chức này rơi vào đầu của ta.
← Hồi 305 | Hồi 307 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác