Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 272

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 272: Mỹ nữ và bầy sói
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Không nghĩ tới ta lại dùng kế lừa gạt sao?

Tần Tiêu cười ha hả:

- Tả Sương Sát đại nhân, muốn thực sự ở trên Đại Lang Nguyên cùng kỵ binh Đột Quyết các ngươi hội chiến, bản tướng dẫn theo Tả Uy Vệ cùng các ngươi liều mạng, cũng tối đa chỉ có năm thành phần thắng như vậy. Bất quá, ta càng thích áp dụng một ít phương pháp đặc biệt, để chiến tranh trở nên giản đơn mà hữu hiệu nhất. Do đó, không phải ta coi khinh Tả Sương Sát và Dương Ngã Chi Đặc Lặc, các ngươi có thể thực sự không phải đối thủ của ta.

- Xác thực, ta thừa nhận.

Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Ban đầu, ta cũng có đề phòng đại tướng quân đùa giỡn quỷ kế thế nhưng một đường đi tới, ta cũng như mê muội thiếu cảnh giác vậy. Lúc đầu chúng ta chỉ là kiêng kỵ Tần đại tướng quân ở trước trận võ dũng giống như Lang ma, không nghĩ tới, còn có thể thiết đặt cái bẫy như thế... Bốn vạn người, bốn vạn đại quân Đột Quyết a! Cư nhiên ở trong một trận hỏa quang kia, toàn bộ biến mất...

Đốt Phiên Bồ dần dần có một chút kích động, đều sắp muốn khóc lên.

Tần Tiêu khẽ cười cười:

- Người đến, thỉnh Tả Sương Sát đại nhân xuống phía dưới nghỉ ngơi, hầu hạ rượu thịt. Mời đi thôi, Tả Sương Sát đại nhân!

Đốt Phiên Bồ như cái xác không hồn đứng dậy, một tay đặt ở ngực, khom lưng thi lễ:

- Đa tạ đại tướng quân... Đốt Phiên Bồ đã là tù binh bị bắt, là nô lệ, làm sao dám hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

- Không có vấn đề gì, kỳ thực ngươi cũng có một vài địa phương, đáng để ta chú ý.

Tần Tiêu đạm nhiên nói rằng:

- Hơn nữa, Đường quân chúng ta không giống người Đột Quyết các ngươi là tương đối nói nhân tính một chút, sẽ không tùy ý tàn sát. Đây là một hồi chiến tranh ngoài ý muốn, cũng không có nghĩa là ý tứ của Đột Quyết Hãn Quốc các ngươi. Do đó, trước khi chính trị can thiệp, ngươi đều sẽ được đối xử tử tế.

Hai tiểu tốt đi vào nói:

- Mời đi thôi!

Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Đốt Phiên Bồ, không khỏi cười khẽ hai tiếng:

- Ngươi nếu là rơi xuống trên tay đại đầu quỷ như Lý Tự Nghiệp, sẽ không tiện nghi tiện nghi nha. Lý Tự Nghiệp thế nào còn không có trở lại, lúc này cũng đã sắp tối rồi đó!

Tần Tiêu có điểm lo lắng, đi tới ngoài trướng nhìn sắc trời, phía tây mặt trời chiều dần tan biến. Mắt thấy bầu trời sắp tối đen. Đại đội quân Đường lục tục tiến về doanh trại, trở về truân sở bản quân. Đống lớn lửa trại được đốt lên, cây đuốc san sát, trong quân doanh vẫn như trước bận rộn bất kham.

Tần Tiêu không khỏi nhíu mày: Không phải chứ, Mặc Y. Lúc này, ngươi cũng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tần Tiêu bước đi thong thả tới phía trước, đi tới bắc môn trạm canh gác, từ trên cao nhìn xuống nhìn sơn đạo phía sau.

Đại đội quân Đường mang theo ngựa đồ quân nhu và binh sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh đều hướng đến trong đại trại đi tới. Duy chỉ có Mặc Y bạch y ngân giáp chói mắt kia là không thấy đâu.

Đúng lúc này, xa xa nhìn thấy Lý Tự Nghiệp mang theo Mạch Đao đội bước nhanh chạy trở lại, trong lòng Tần Tiêu căng thẳng đã đi xuống trạm gác tới tiếp đón.

Lý Tự Nghiệp vẻ mặt uể oải:

- Lão đại... Ta đây vô dụng. Tìm khắp Nam Bắc hai đỉnh núi, chỉ ở bên cạnh con đường nhỏ trên núi phía Nam sơn đạo, phát hiện ngân thương của Mặc Y cắm trên mặt đất, mặt trên xuyên Tuyết Hoa mã. Sau đó ta dẫn các huynh đệ tìm mỗi tấc đất vài lần, cũng không thấy được người.

Tần Tiêu trong lòng lộp bộp vang lên, sắc mặt thì có chút vặn vẹo. Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đối với Lý Tự Nghiệp nói rằng:

- Mệt mỏi một ngày rồi, ngươi trước tiên dẫn các huynh đệ trở lại trại nghỉ ngơi đã!

- Lão đại, ta... !

Lý Tự Nghiệp tràn đầy tự thẹn và tự trách, giống như là hài tử làm sai chuyện gì vậy, nặng nề thở dài một hơi:

- Lão tử thực con mẹ nó vô dụng mà!

Tần Tiêu miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ cánh tay lớn của Lý Tự Nghiệp:

- Đi thôi, ta biết ngươi đã tận lực rồi. Chuyện này, ta tự mình nghĩ biện pháp xử lý.

Lý Tự Nghiệp nặng nề thán một tiếng:

- Đi thôi đi thôi, còn đứng phát ngốc ở chỗ này.

Nói rồi dẫn theo thủ hạ trở lại trong quân trại.

Tần Tiêu nhìn một mảnh đỉnh núi phía Nam tối đen, trong lòng dần dần kéo căng ra: Phiến sơn địa này ở giữa Đại thảo nguyên cùng Ngưu Đầu Sơn, tuy rằng sơn thế không cao, thế nhưng diện tích rất rộng, địa hình tương đối phức tạp, Lý Tự Nghiệp tìm không được người cũng là tình có khả năng. Hơn nữa nói không chừng trên núi thật có độc trùng mãnh thú. Hiện tại lại vừa cuối hạ đầu thu, chính là thời kỳ hoạt động đỉnh cao của mấy động vật này.

Trong lòng Tần Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đem Quách Tử Nghi kêu gọi đến. Bảo hắn mang theo trước một nhóm hai nghìn kỵ binh, cùng chính mình ra khỏi quân trại, hướng tới Nam Sơn đi đến.

Hai ngàn người đốt cây đuốc lên, từ Nặc Chân Thủy bắt đầu kéo dài tìm tự tìm kiếm, cũng dọc theo đường đi hô gọi tên Mặc Y.

Tới gần rừng cây bên cạnh sơn đạo đều bị lửa đốt qua, thế nhưng từ chân núi đi lên, lại là cỏ dại và bụi cây cực sâu, rất khó hành tẩu. Ngựa không đi được, không thể làm gì khác hơn là tất cả đều xuống ngựa đổi thành đi bộ, lưu lại một nhóm người trông giữ ngựa, những người khác cầm đao thương mở đường. Tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới.

Tần Tiêu múa Phong Tuyết đao chém bụi cây, bụi gai. Nội tâm lo lắng càng lúc càng trầm trọng. Trong đầu liên tục nhớ lại giọng nói cùng dáng điệu, nụ cười của Mặc Y. Từ lần đầu tiên gặp nhau trong Thiên Thánh Sơn, đến Sở Tiên Sơn Trang cùng giết cừu nhân, trên quan đạo Lạc Dương gắn bó sinh tử, trên Linh Võ chiến trận đồng sinh cộng tử, cùng với một ít sự tình vụn vặt trong hai ba năm qua sinh sống cùng nhau, tất cả đều nhất nhất hiện lên trong lòng.

Trong lòng Tần Tiêu có chút mê thất...

Nguyên lai, chính mình đã từ trong tâm nhãn cũng đều vẫn quan tâm nàng như vậy.

Tuy rằng trước bên người vẫn có Lý Tiên Huệ. Sau này lại có Thượng Quan Uyển Nhi, thế nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút, nguyên lai Mặc Y đối với ta mà nói, thực sự là một tồn tại rất đặc biệt. Vô hình trung, trong sinh hoạt của ta đã không thể thiếu khuyết nàng được. Có thể, ta chưa từng có đem nàng trở thành hồng phấn tri kỷ gì, thế nhưng ta xác thực là thập phần quen thuộc có nàng ở bên cạnh.

Có đôi khi, con người chính là như thế này. Đợi đến lúc mất đi mới có thể phát hiện một sự vật thật tốt đẹp.

- Giả như... Giả như Mặc Y thực xảy ra chuyện gì. Hiện tại đã rời khỏi ta. Vậy ta nên đối mặt như thế nào?

- Không, không được!

Tần Tiêu thì thào lẩm bẩm:

- Ngươi đừng làm ta sợ, Mặc Y!

Lúc này, Tần Tiêu mới lãnh tĩnh suy nghĩ một chút. Cảm tình giữa hắn và Mặc Y, đây không phải giống như Lý Tiên Huệ va chạm lưỡng tình tương duyệt cũng không phải như Thượng Quan Uyển Nhi tình đầu ý hợp trải qua khúc mắc tu thành chính quả. Loại cảm tình vi diệu này cũng giống như giọt nước chảy nhỏ giọt trong dòng suối. Vẫn đều đang nhẹ nhàng chậm rãi, bất động thanh sắc chảy xuôi xuống. Nó tĩnh lặng tựa hồ để hai người đều có chút quên mất nó tồn tại.

Thanks

*****

Đó là một loại cảm tình nhẵn nhụi thâm trầm, điệu thấp, mịt mờ, thẳng đến đem nó biến thành một loại thói quen. Biến thành sự ỷ lại giữa hai bên. Cũng giống như tay trái quen thuộc đối với tay phải, tuy rằng hai bên không thể thiếu khuyết, bằng không sẽ là một tay khó kêu. Nhưng lại vẫn không có minh bạch, thì ra đối phương đối với bản thân cư nhiên lại quan trọng như vậy.

Thẳng đến có lúc có khả năng mất đi đối phương, mới bừng tỉnh đại ngộ minh bạch cái gọi là "yêu" thực sự đã không nhận thức được, biến thành một loại thói quen.

Trong lòng Tần Tiêu càng nghĩ càng loạn, như là bị mèo cào vậy, phiền muộn khó chịu nổi.

Nhịn không được đã hét lên như xé nát yết hầu:

- Mặc Y, ngươi đang ở đâu?

Bên cạnh chân núi sát biên giới Nam Sơn, dưới một chỗ đá vụn.

Mặc Y từ từ tỉnh lại, trong đầu một trận ảm đạm, trên người truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Hơi di động một chút thân thể, còn tốt, hẳn là không có chỗ nào bị gãy xương. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một vầng trăng sáng đã nhô lên cao, gió lạnh thổi xung quanh.

Hơi qua một hồi, nàng mới hồi tưởng lại một màn lúc chiều kia. Trên núi Nam Sơn, nàng một kiếm đặt trên cổ Dương Ngã Chi, đang áp giải hắn đi trở về. Không ngờ đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra một con gấu đen bị kinh hãi, phẫn nộ hướng về hai người vọt tới.

Dương Ngã Chi nhất thời sợ đến cũng sắp vãi tè cả ra quần rồi. Đối với gấu đên trong Mạc Bắc Sơn, hắn cũng là quen thuộc. Loại động vật này tuyệt đối là hung thú giết người như ma!

Lúc đó Dương Ngã Chi đã bất chấp kiếm kề trên cổ, quát to một tiếng nhanh chân hướng tới phía sau chạy đi.

Nguyên bản lấy thân thủ của Mặc Y phi thân nhảy lên trên đại thụ cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng là nàng không cam lòng cứ như vậy buông tha Dương Ngã Chi, cũng không có thể để Hắc Hùng giết hắn. Tần Tiêu có quân lệnh muốn bắt sống người này. Lúc đó chỉ đành một đường truy kích Dương Ngã Chi, một đường còn phải chống đỡ gấu đen lớn tập kích!

Ban đầu, Mặc Y đuổi theo Dương Ngã Chi rời xa đại chiến tràng, lúc này đã cách xa vài chục dặm rồi, một đường điên cuồng chạy đi, đã tiếp cận sát biên giới Nam Sơn.

Gấu đen bị đại chiến tràng làm kinh hãi vẫn cứ đuổi theo không bỏ, vài lần đã muốn đem Mặc Y bổ gã, hoặc là kéo đến Dương Ngã Chi. Mặc Y chỉ dựa vào thanh bội kiếm tinh xảo kia cùng Hắc Hùng du đấu. Tuy rằng đem kích thương mấy chỗ, thế nhưng cũng chỉ bất quá càng thêm khiến nó tức giận hơn mà thôi.

Chạy đến tận cùng sơn lộ, cư nhiên là một chỗ vách núi này. Tuy rằng không cao lắm, thế nhưng cực kỳ dốc ngược. Mặc Y đuổi theo Dương Ngã Chi hoảng sợ chạy không mục đích tới nơi này, cư nhiên là một chỗ tuyệt địa. Đại Hắc Hùng lao qua đây, mấy ngày liền bùn đất bị nước mưa cọ rửa rất mềm, nhất thời đổ nát, hai người một hùng nhất thời đều rơi xuống.

Mặc Y rõ ràng ghi nhớ, lúc đó rơi xuống căn bản không có địa phương nào có thể mượn lực được, chính mình miễn cưỡng ở trên vách núi đá cắm mấy kiếm làm giảm lực đạo, cuối cùng vẫn là nặng nề ngã xuống, hôn mê đi mất.

Nghỉ ngơi một hồi sau đó, Mặc Y điều trị một chút nội tức, tỉ mỉ kiểm tra thân thể chính mình một chút, hoàn hảo chỉ là tay trái có chút thương tích rất nhỏ, có chiến giáp che chở, trên người cơ bản là hoàn hảo không tổn hao gì. Lung lay lắc lư đứng dậy, mới phát hiện trên đầu một trận ẩm ướt, chạm vào thấy đau đớn. Xốc lên mũ giáp mới phát hiện.

Nguyên lai da đầu bị đập vỡ, chảy ra một dòng máu, hiện tại cũng đã khô rồi. Xem ra lúc rơi xuống bị đụng vài cái, bị táng đá đụng thương đầu. Còn may có mũ giáp, bằng không mạng nhỏ khẳng định xong đời.

Mặc Y khẽ cắn môi, một lần nữa đem mũ giáp đội lên, địa phương cách chính mình mấy trượng phát hiện thanh kiếm phản chiếu ánh trăng hiện lên, sau đó tìm kiếm tung tích của Dương Ngã Chi ở xung quanh. Trong lòng nàng cũng không phải rất thích nhìn, lúc đó Dương Ngã Chi đúng là cứ như vậy hoang mang rối loạn ngã xuống. Vẫn kêu thảm thiết liên tục. Lấy loại thân thủ mèo ba chân này của hắn, hẳn là mạng không tốt thế nào còn có thể sống sót.

Dưới vách núi là một chỗ gò núi bằng phẳng, có chút cỏ dại và bụi cây, cũng may mắn mấy thứ này giảm chậm lại lực đạo, Mặc Y mới giữ được cái tính mệnh. Lúc này nàng đã phủi ra đám cỏ dại bụi cây này, bắt đầu đi tìm người.

Dưới ánh trăng sáng trong, Mặc Y ngân giáp sáng chói vẫn bắt mắt như cũ, áo choàng phía sau cũng đã là một mảnh vải loạn bị nghiền nát bất kham. Dọc theo đường núi tìm kiếm một trận, nàng đã thở gấp, tim đập gia tốc, cảm giác có chút tiêu hao thể lực.

Khát nước cực kỳ lợi hại. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm giác chính mình phảng phất như nhớ lại vài năm trước, ở dưới tay Vi Đình làm sát thủ, cũng là mù mịt không manh mối và cô độc tịch mịch như thế này. Làm bạn bên người chỉ có tiếng gió thổi trống vắng cùng tiếng côn trùng kêu gọi huyên náo.

Nếu có thể lập tức trở lại bên cạnh người nọ hẳn là sẽ tốt biết bao. Cho dù là lẳng lặng không có hoa ngôn phiến ngữ gì, hoặc là cách một gian quân trướng nghe tiếng ngáy đều đều của hắn...

Mặc Y khẽ cắn môi. Miễn cưỡng lại đứng dậy, chưa từ bỏ ý định tiếp tục đi tìm Dương Ngã Chi.

Đi theo bên cạnh người nọ, Mặc Y ngoại trừ muốn chăm sóc cho hắn thật tốt, càng muốn làm ra chút sự tình hữu dụng.

- Dương Ngã Chi! Cư nhiên nhảy ra khỏi chiến tràng bỏ chạy, may là ta đúng lúc phát hiện, há có thể để hắn đào tẩu!

Mặc Y oán hận thầm nghĩ:

- Nam nhân xấu xa này, hẳn là sẽ không đoản mệnh như vậy đấy chứ?

Một bên nhổ cỏ cây tìm kiếm, Mặc Y vừa hô lên:

- Dương Ngã Chi, ngươi nếu là còn sống, nghe được thì lên tiếng, ngươi đang ở đâu?

Dọc theo đường núi ngang dọc trên dưới tìm kiếm một trận, không thấy Đại Hắc Hùng, cũng không có nhìn thấy Dương Ngã Chi. Mặc Y cảm giác chính mình cũng sắp hư thoát rồi, nhưng vẫn cố cắn chặt răng tiếp tục tìm kiếm khắp nơi. Trên đầu bị đụng thương, nghe trái tim thình thịch nhảy lên, chỗ cổ tay bị thương cũng có chút sưng phù, trong bụng đói đên từng đợt sôi sục òng ọc, tiếng nói cũng đã có chút khàn khàn, tựa hồ sẽ bốc khói lên.

Rốt cục, ở dưới tàng cây nhỏ, nghe được một thanh âm yếu ớt:

- Ta... ta ở chỗ này!

Mặc Y tinh thần chấn động, nhất thời toàn thân đều dâng trào lực lượng, bước nhanh hướng phía trước đã chạy tới. Quả nhiên đập vào mắt nhìn thấy, Dương Ngã Chi bị cái cây nhỏ này đè ngang lên, tứ chi mềm oạt rũ xuống, đang nửa chết nửa sống rên rỉ. Tại địa phương cách đó không xa, đầu đại Hắc Hùng kia đang nằm sấp thẳng cẳng trên mặt đất, đỉnh đầu vẫn còn máu chảy ra, xem ra là đầu bị đập trúng tảng đá mà đi đời nhà ma.

Mặc Y đi tới, dắt Dương Ngã Chi để hắn đứng dậy, oán hận mắng:

- Gian tặc! Ngươi đúng là mệnh lớn, Hắc Hùng cũng đã ngã chết, ngươi cư nhiên vẫn còn sống!

Dương Ngã Chi đầy bụi đất tự tiếu phi tiếu nói rằng:

- Ta không chết, ngươi không phải cũng rất vui vẻ sao? Như vậy ngươi có thể đem ta bắt trở lại lĩnh thưởng. Bất quá, hai chân của ta hình như đều đã gãy rồi, xem ngươi làm thế nào đưa ta trở lại.

Thanks

*****

Mặc Y căm giận buông lỏng tay, Dương Ngã Chi kêu thảm một tiếng, giống như đống bùn mềm, té ngã trên mặt đất. Mặc Y lấy kiếm đặt trên hầu hắn, nhìn xương đùi của hắn một chút, quả nhiên cả hai bên đều đã bị gãy, sưng phù lớn lên.

- Làm sao bây giờ? Dương Ngã Chi một hán tử thân hình cao lớn Dương Ngã Chi, lưng ta khẳng định là cõng không được.

Mặc Y cắn môi suy tư nói:

- Đúng rồi... đốt lửa lên! Hắn nhất định sẽ phái người tới tìm ta! Trong đêm tối thấy hỏa quang, sẽ có người tới cứu chúng ta!

Quyết định chủ ý, Mặc Y đã tìm kiếm xung quanh tới bó củi khô, thật vất vả mới đốt lên một đống lửa, Dương Ngã Chi vẫn lẳng lặng nhìn Mặc Y, không khỏi nói rằng:

- Ngươi rất thông minh.

Mặc Y mặt lạnh như sương, trợn trừng với hắn một cái, không nói một lời. Sau đó lại bên người Đại Hắc Hùng, chém xuống mấy kiếm chặt đứt một cánh tay của nó, lột đi lớp da, dùng kiếm tước bỏ sạch sẽ, đã xiên lên thân kiếm đem nướng. Két két mỡ gẩu chảy ra, chảy lên đống lửa, một trận hương vị thịt quay phiêu tán khắp nơi.

Dương Ngã Chi nhịn không được nuốt một chút nước bọt:

- Ngươi làm sai một việc.

Mặc Y lạnh lùng trừng mắt với hắn:

- Ngươi tốt nhất không nên đùa giỡn âm mưu gì.

- Hương vị thịt quay sẽ dẫn tới bầy sói đói.

Dương Ngã Chi có chút vui mừng vì người khác gặp họa nói rằng:

- Không tin cứ chờ xem. Không cần bao lâu nữa, sẽ có một đám con mắt xanh lục lấp lánh tụ tập lại đây. Phiến sơn lâm này thường thường sẽ có chó sói trên Đại Lang Nguyên và Ngưu Đầu Sơn chạy tới săn thức ăn. Hiện ở nơi nào đóng quân, phỏng chừng đều đã chạy tới bên cạnh đây rồi.

Mặc Y không khỏi cả người run rẩy một chút, hơi bị nghĩ mà sợ hãi. Tuy rằng nàng hận chết Dương Ngã Chi này, nhưng nàng càng minh bạch, đối với loại địa phương như Mạc Bắc này, Dương Ngã Chi so với nàng quen thuộc hơn nhiều. Hắn nói, nhất định là rất có đạo lý. Nghĩ tới đây, Mặc Y cầm tay gấu nửa đời không quen nhìn cắn mấy miếng nuốt vào bụng, thịt gầu quá nhiều mỡ không muốn ăn nhiều, đã đem nó ném cho Dương Ngã Chi, chính mình lại tìm thêm chút cành cây, chuẩn bị dùng để phòng chó sói.

Khi mới vừa đi không được vài bước, quả nhiên ở phía trước đã thấy mấy đôi mắt xanh lúc lấp lóe đang hướng tới bên phía mình di động đến!

Mặc Y cảm giác như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống dưới chân mình, một loại sợ hãi theo bản năng từ nội tâm dâng lên, chậm rãi lui về phía sau bỏ đi, trở lại bên cạnh đống lửa.

Dương Ngã Chi lang thôn hổ yết ăn sạch toàn bộ tay gấu bị nướng đến đen thui, nhìn thấy Mặc Y thần sắc kinh hoảng, hướng phía trước nhìn lại, còn kém chút kêu lên sợ hãi.

Con mắt xanh lục càng lúc càng nhiều, dần dần từ chu vi áp sát lại đây, khoảng chừng có hơn hai ba mươi con, có lúc còn không ngừng phát sinh một tiếng sói tru.

Mặc Y nắm chặt kiếm, đem một ít bó củi còn lại đều ném vào trong đống lửa, trên người căng cứng thật chặt, từng đợt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Dương Ngã Chi tuyệt vọng rên rỉ nói:

- Xong, xong rồi! Chúng ta chết chắc! Đây là một đám dã lang đói khát mà hung ác, ngay cả Đại Hắc Hùng gặp phải chúng nó, cũng chỉ có chết chắc!

- Câm miệng, ngươi tên nhu nhược này!

Mặc Y phẫn nộ quát khẽ một tiếng, mấy con dã lang đang chậm rãi tiến lại gần hướng phía sau nhảy ra. Một bên khác, lại có mấy con dã lang len lén áp sát qua, đem thi thể Đại Hắc Hùng lôi kéo về phía sau. Nhất thời, toàn bộ bầy sói hướng về phía Đại Hắc Hùng tụ tập lại gần, nhanh chóng, gọn gàng xé rách da lông dày đặc của Đại Hắc Hùng, xé thịt cắn nuốt.

Mặc Y nhìn cảnh tượng trước mắt, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn thân cây nhỏ này, rõ ràng là chịu không nổi hai người, lại thêm Dương Ngã Chi hai chân thụ thương, muốn hắn đưa đi tới cũng là khó càng thêm khó.

Dương Ngã Chi cười khổ nói rằng:

- Cô nương, ngươi vẫn là cho ta một kiếm đi, đem đầu ta cắt xuống, thẳng thắn một ít. Ta không muốn bị bầy sói tươi sống xé xác thành mảnh nhỏ. Nơi này ít nhất có đến ba mươi con dã lang, lại thêm bọn chúng không phải quá thích ăn thi thể, càng thích ăn thịt sống hơn. Xem đi, chúng nó đã đi qua rồi!

Mấy đầu dã lang bên mép đã chảy nước dãi, ở bên cạnh hai nười quanh quẩn hồi lâu, giảo hoạt lách đến phía sau cây nhỏ, chuẩn bị đánh lén. Dương Ngã Chi ngồi dưới đất, cả kinh chợt kêu lên một tiếng:

- A, bên này!

- Ở đây cũng có!

- Còn có chỗ này, ở đây nữa!

Mặc Y nắm chặt trường kiếm, khẩn trương nhìn chung quanh, bị tiếng kêu sợ hãi của Dương Ngã Chi khiến cho phiền muộn vô cùng, một kiếm để ở trên yết hầu của hắn, oán hận quát khẽ nói:

- Ngươi nếu là lại làm loạn, ta tùy thời sẽ đem ngươi ném cho đám dã lang này, chính mình nhảy lên trên cây mà trốn, vạn sự đại cát!

Dương Ngã Chi trợn lớn con mắt hung lệ nhìn Mặc Y, cảm giác nàng tuyệt không giống như đang nói giỡn. Vì vậy trái lại ngâm miệng, ngay cả con mắt đều nhịn không được đóng chặt.

Mặc Y cảm giác trong lòng bàn tay chảy ra một trận mồ hôi, tim đập lợi hại. Tuy rằng nàng võ nghệ không tầm thường, nhưng nói đến cùng vẫn là cô nương gia, bình thường thấy con chuột đều một trận lông tóc dựng đứng, huống chi là một bầy sói như thế này! Cái loại sợ hãi theo bản năng phát ra từ nội tâm khiến nàng rất là bất an!

Nhưng đúng lúc này, bầy sói cắn xé thi thể Đại Hắc Hùng một trận, sau đó có thể đã cảm thấy buồn tẻ vô vị, hướng phía hai người tấn công tới.

Mặc Y trên lưng mát lạnh, theo bản năng chém ra một kiếm, nhất thời chém trúng con dã lang đầu tiên lao lên, đem móng vuốt của nó chém ra một bên. Dã lang kêu thảm thiết hai tiếng lăn lộn sang một bên. Mặt khác lại có hai con nhảy lên, vồ tới, một con từ đỉnh đầu lao đến, một cao khác nhắm đến cắn chân của Mặc Y. Mặc Y kêu sợ hãi hai tiếng động thân nhảy sang phía sau. Dương Ngã Chi bên kia lại kêu to, gỡ xuống vỏ đao bên hông liều mạng huy vũ, xua đuổi dã lang xung quanh. Mặc Y thấy thế nhảy qua, muốn hai kiếm bức lui mấy con dã lang đang chuẩn bị nhảy qua cắn xé Dương Ngã Chi, oán hận mắng:

- Vẫn là đem ngươi ném cho đám dã lang này tương đối thỏa đáng một chút.

- A! A! Không nên a!

Dương Ngã Chi kêu to:

- Ngươi đem ta một kiếm đâm chết hoặc là chém đầu cũng được!

Mặc Y cười nhạt:

- Các ngươi người Đột Quyết không phải vẫn sùng bái lang sao? Như thế nào thấy bầy sói lại không thấy ngươi quỳ bái, còn sợ thành bộ dáng như vậy?

Dương Ngã Chi nuốt nước bọt:

- Đó... đó là hai chuyện khác nhau!

Lúc này, bầy sói ở hai bên đã vây quanh, áp sát đến, đều nhảy lên muốn lao đến cắn xé hai người. Đống lửa trại kia cũng dần dần nhỏ lại. Chỉ còn một điểm hỏa quang yếu ớt. Mặc Y trái tim cũng dần dần lạnh xuống, cảm giác được một cổ tuyệt vọng. Cái cây nhỏ kia cũng thật sự là quá nhỏ một chút, tuy rằng chính mình có thể bằng vào khinh công nhảy lên được, nhưng khó bảo đám đám dã lang này không đem nàng đập xuống. Hoặc là chờ đợi thật lâu, đến khi mình chịu không nổi mà ngã xuống.

Thanks


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<