Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 027

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 027: Nhân luân thảm biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu nói:

- Đầu tiên, bốn người Triệu tiểu thư bọn họ nghĩ ra diễn tiểu xiếc mượn xác hoàn hồn thì có lẽ bị ngươi vô tình phát hiện ra, ngươi liền cho rằng đây là cơ hội, lúc này ra mặt trợ giúp cho bọn họ. Từ thôn Cổ Tang trộm thi đến Mạc Vân Nhi chết bất đắc kỳ tử, đều là một tay ngươi thu xếp a? Cùng lúc đó ngươi nhìn ra Đỗ Viễn Sơn chính là nhân vật hư tình giả ý háo sắc tham tài vì vậy cùng hắn mưu đồ diễn một vỡ kịch cho tới bây giờ mới diễn xiếc chú rể say khướt nhảy sông tự vận.

- Bởi như vậy Cổ Tô Toàn chết và Cổ lão gia lưu lại tài sản rơi vào tay của Mạc Vân Nhi. Bởi vì Cổ lão gia lúc trước đã nói chỉ cần Cổ Tô Toàn kết hôn thì sẽ giao một nửa tài sản và gia nghiệp cho hắn. Có thể Mạc Vân Nhi căn bản chỉ là con cờ của ngươi thôi, nàng chính là do ngươi dẫn vào và điều khiển, đến lúc đó muốn vơ vét tài sản thế nào cũng là chuyện dễ dàng.

Lúc này Cổ Như Hải vội la lên:

- Đợi một chút, đại nhân. Chuyện chú rể nhảy sông tự vận là chuyện gì thế? Nghe nói tất cả mọi người tận mắt thấy con của thảo dân lao xuống nước mà, tại sao bây giờ con của thảo dân lại bị giam trong tủ quần áo?

Tần Tiêu có chút dương dương tự đắc:

- Đây chính là thủ đoạn cao minh của Đoạn Như. Khởi điểm ta cũng không có nghĩ thấu là chuyện gì xảy ra, sau khi nha dịch tới tìm ta thì ta mới biết vớt lên được thi thể của Đỗ Viễn Sơn thì tất cả mọi chuyện ta đều rõ ràng.

Đoạn Như cười lành lạnh, khinh thường nói:

- Ta ngược lại mà nhìn, Khâm Sai đại nhân nói đã rõ ràng là như thế nào?

Tần Tiêu nhìn qua Đoạn Như liền nói:

- Đầu tiên đêm nay cả chuyện ngươi và Đỗ Viễn Sơn dự mưu tốt cũng là vì cái gì, Đỗ Viễn Sơn biết rõ chúng ta tại đang tìm hắn ở bốn phía nên hắn mạo hiểm dẫn theo Triệu tiểu thư trốn vào trong Phiêu Hương Lâu. Hắn rất thông minh, biết rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta cũng không nghĩ ra bọn họ lại trốn ở dưới mắt của mình. Đáng tiếc Đoàn lão bản ngươi đã cho dừng sinh ý của Phiêu Hương Lâu nên làm cho ta sinh nghi, vì vậy ta liền phái người điều tra, quả nhiên tìm được Triệu tiểu thư. Có lẽ thời điểm này Đỗ Viễn Sơn còn có chuyện cần làm nên không ở lại trong Phiêu Hương Lâu. Chuyện hắn muốn làm chính là mặc quần áo chú rể đi vào phòng tân hôn, ta nói đúng không Đoàn lão bản.

Đoạn Như hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Tần Tiêu nói tiếp:

- Đợi khách mời và Cổ Tô Toàn đều say mềm thì hắn đi vào trong phòng hoa chúc, đột nhiên ngươi ra tay chế trụ Mạc Vân Nhi cùng Cổ Tô Toàn, mà Đỗ Viễn Sơn thì tóc tai bù xù giả vờ bị điên loạn, sau đó mượn nhờ cảnh đêm chạy ra khỏi sảnh đường và làm ra bộ dạng Cổ Tô Toàn say rượu nổi điên nhảy sông tự vận. Đến lúc đó ngươi lại đem Cổ Tô Toàn đang hôn mê ném vào trong nước sông chết đuối. Bởi như vậy cả kế hoạch này hoàn mỹ! Đây chính là kế hoạch mà ngươi và Đỗ Viễn Sơn lập thành. Đáng tiếc Đỗ Viễn Sơn cũng chỉ biết một bộ phận và hắn hoàn toàn không thể tưởng được ngươi lại theo sát phía sau diệt khẩu hắn rồi ném thi thể vào trong nước.

Mọi người cả kinh nói:

- Một bộ phận?

Mạc Vân Nhi kinh hãi thét lên:

- Đoạn ma ma, tại sao ngươi lại làm vậy? Ngươi trước đó không phải đã nói với ta rồi sao! Ngươi nói sẽ giúp ta chỉ cầu một ít tiền xài, sau đó ta sẽ có nơi quy túc tốt...

Đoạn Như oán độc nhìn qua Mạc Vân Nhi, cũng không nói gì. Mạc Vân Nhi sợ tới mức lui ra phía sau hai bước.

*****

Tần Tiêu bình tĩnh tâm thần, hít thở sâu một hơi, nói tiếp:

- Ta có thể tưởng tượng Đoạn Như cùng Đỗ Viễn Sơn thương nghị kế sách đêm nay Đỗ Viễn Sơn biết rõ cũng nhiều nhất là mưu hại Cổ Tô Toàn, sau đó nghĩ tới việc mang tài sản của Triệu tiểu thư cao chạy xa bay.

- Còn một bộ phận khác là cái gì?

Tần Tiêu quay mặt lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Đoạn Như, trong ánh mắt lộ ra một tia tức giận:

- Mặt khác bộ phận chính là do một mình nữ nhân ác độc này bày ra. Đầu tiên là được hạ độc, chuyện này cũng không có trong kế sách nàng và Đỗ Viễn Sơn định ra. Người say rượu đều khát nước, vì vậy nàng đem thạch tín cho vào trong ấm nước để cho Mạc Vân Nhi mang lại cho Cổ Tô Toàn uống. Thời điểm này nàng không buông tha cho cả Mạc Vân Nhi, hoặc là đem nàng cùng hạ độc chết, hoặc là mưu hại tội danh đầu độc Cổ Tô Toàn lên đầu của nàng. Sau đó nàng lại cho Cổ Tô Toàn đã uống thuộc độc giấu vào trong tủ quần áo chứ không mang hắn đi ném xuống nước. Về sau nàng lại vội vàng đuổi tới bờ sông tới nơi ước hẹn với Đỗ Viễn Sơn gặp mặt để giết người. Đỗ Viễn Sơn là ngư dân, kỹ năng bơi rất tốt, quả quyết sẽ không bị chết đuối. Cho nên hắn chỉ có thể bị Đoạn Như giết chết.

Đoạn Như nhìn qua Tần Tiêu, lạnh lùng nói:

- Ta thừa nhận, ngươi nói rất chính xác.

Mạc Vân Nhi thê lương ngây ngốc lắc đầu:

- Vì cái gì, tại sao ngươi lại làm như vây... Ta với ngươi đã quen nhau hơn mười năm, chưa từng làm sai chuyện gì, chưa từng có phản bội qua ngươi, ta vẫn xem ngươi như mẫu thân của mình.

Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo Mạc Vân Nhi không nên kích động, nói tiếp:

- Thế nhưng mà ta còn có hai chuyện nghĩ mãi không nói rõ. Thứ nhất nếu ngươi vì mưu đồ tài sản của Cổ gia, tại sao phải hợp mưu hãm hại cả Mạc Vân Nhi cùng một chỗ, thậm chí còn có thể hạ độc giết nàng? Bởi như vậy chẳng phải phá hư toàn bộ kế hoạch của ngươi? Còn chuyện vì sao ngươi lại giết Đỗ Viễn Sơn diệt khẩu xong còn muốn ở lại nơi này?

Đột nhiên Đoạn Như ngửa mặt lên trời cười vô cùng thê lương, đột nhiên sau đó quay mặt lại hung hăng nhìn qua Cổ Như Hải:

- Lão tặc Cổ Như Hải, ta ở trước mặt của ngươi lâu như vậy ngươi không nhận ra ta sao?

Cổ Như Hải kinh hãi, hắn dụi mắt nhìn gần một chút, nhìn kỹ một hồi thì đột nhiên la hoảng lên:

- Ngươi, ngươi chính là...

- Hừ, là cái gì? Không giống sao? Hừ! Lão tặc, nếu ngươi sớm nhận ra ta thì kế hoạch của ta làm sao dễ dàng thành công chứ!

Hàm răng Đoạn Như cắn rách môi và máu chảy xuống, trong ánh mắt cũng chứa nước mắt, hận ý khôn cùng nói ra:

- Khâm Sai đại nhân, ngươi nghe xong câu chuyện của ta thì biết tại sao tâm của ta như rắn rết, vì cái gì làm như vậy. Hai mươi năm trước ta tên là Trầm Nghi Nhi, cũng giống như Triệu gia tiểu thư này, là thiên kim đại tiểu thư. Về sau ta gặp được tên lang sói Cổ Như Hải!

Cổ Như Hải quá sợ hãi:

- Ngươi không nên ngậm máu phun người! Đại nhân, tiện nhân này sắp chết muốn kéo thảo dân xuống nước, không nên tin chuyện ma quỷ của ả!

Lý Tự Nghiệp bắt lấy vai của hắn, quát:

- Im miệng cho lão tử! Yên tĩnh lắng nghe. Đại nhân của chúng ta không phải là loại người ngu đần, là thật là giả ngài sao không biết được!

Đoạn Như vẻ mặt bi hận nhìn qua Cổ Như Hải:

- Ngươi chính là lão súc sinh, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn tìm mọi cách ngụy biện, chờ một chốc đi ngươi còn nói được hay không! Ta sẽ đem hành vi ghê tởm của ngươi nói ra.

Sắc mặt Tần Tiêu trầm xuống, quát:

- Ít nói lời vô ích, rốt cuộc là chuyện gì.

- Hai mươi năm trước ta gặp được Cổ Như Hải. Lúc ấy hắn đã lừa gạt ta, hắn lưng cõng ta bỏ trốn cùng với hắn. Hắn xảo ngôn đầu độc bảo ta trộm gia tộc ba vạn lượng ngân phiếu cùng hắn trốn sáng xứ khác. Bởi vì việc này lão phụ ta tức giận mà chết. Không nghĩ tới lão súc sinh này chiếm thân thể của ta xong thì lừa ngân phiếu biến mất không còn tăm hơi. Ta thương tâm gần chết nên đi lên núi muốn tự tử, không nghĩ tới trời không cho ta chết được, ta được ẩn thế cao nhân cứu sống. Về sau người này không chỉ cứu mạng của ta mà truyền cho ta võ nghệ, còn tìm kiếm danh y khắp nơi giúp ta chữa tốt vết thương do dung nham cọ quẹt trên mặt, vì vậy gương mặt của ta đã biến đổi. Bắt đầu từ khi đó ta đã thề nhất định phải tìm được Cổ Như Hải lão súc sinh này, ta phải trả toàn bộ thống khổ của mình lại cho hắn gấp trăm lần!

- Trừ cừu hận thì tâm của ta đã chết. Vì vậy ta liền dấn thân sông Tần Hoài làm kỹ nữ, trở thành một hoa khôi danh tiếng. Về sau trong lúc ta vô tình phát hiện Cổ Như Hải thình lình đã là phú thương nổi danh vì vậy ta đã đi tới nơi này mở Phiêu Hương Lâu.

Tần Tiêu ngắt lời nói:

- Chờ một chút, ngươi muốn báo thù thì với võ nghệ của ngươi trực tiếp giết Cổ Như Hải chẳng phải dễ dàng sao?

- Hừ, như vậy chẳng phải tiện nghi cho hắn sao!

Dứt lời đột nhiên Đoạn Như cười lên như điên.

- Tốt cho mặt người dạ thú Cổ Như Hải, hắn trông coi không cho con mình ra ngoài ăn chơi đàng điếm, chính mình cách năm ba ngày lại chạy tới Phiêu Hương Lâu lêu lổng, mỗi lần đều là quy nô mang cô nương tới biệt viện cho hắn. Khi đó ta không dưới trăm ngàn lần muốn giết ngươi, thế nhưng mà ta vẫn nhịn xuống, ta muốn ngươi đau khổ xấu hổ mà chết!

- Khâm Sai đại nhân, các vị, các ngươi có biết vì sao mà Cổ lão súc sinh này kháng cự con của hắn lấy Mạc Vân Nhi làm thê tử hay không? Hừ! Mọi người thật sự cho rằng hắn là chính nhân quân tử như vậy hay sao? Chuyện này bởi vì con của hắn kết hôn cũng là người mà hắn cũng muốn kết hôn!

Cổ Như Hải thét to một tiếng:

- Tiện nhân, ngươi đừng có nói, đừng có nói tiếp! Mọi người không nên tin nàng, nàng đang vu oan, vu oan đấy!

- Hừ, ta vu oan ngươi sao, Mạc Vân Nhi sẽ nói dối à?

Áp lực làm Mạc Vân Nhi cúi thấp đầu toàn thân phát run, trầm mặc không nói, hai tay dùng sức véo cánh tay của mình, xương cốt ngón tay rung lên, nhìn ra được nàng đau khổ thật lớn.

Đột nhiên Đoạn Như phát ra tiếng cười thảm thiết.

- Lão súc sinh, nhìn cái sắc mặt của ngươi kìa, tính không nhận nợ sao. Nhi tử cùng lão tử một người đầu hôm một kẻ cuối hôm, đúng là vui mà. Nhưng mà chuyện vui không chỉ có như vậy. Nếu ta nói ra thì lão súc sinh ngươi ngàn vạn lần không dám ra gặp người đâu.

Đột nhiên mọi người cảm thấy tâm huyết dâng trào, không biết nữ nhân đáng sợ này sẽ nói ra chuyện gì.

- Lão súc sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ đi. Năm đó ngươi chiếm thân thể của ta xong thì ta đã mang thai. Tên của nó là Mạc Vân Nhi, chính là do ta sinh ra, cũng là con gái ruột của ngươi!

Lời vừa nói ra mọi người đồng thời cảm thấy trong đầu nổ "Ông" lên, Cổ Như Hải giống như bị sét đánh chán nản co quắp té trên mặt đất.

Mạc Vân Nhi ngẩng đầu lên toàn thân si ngốc, trước mắt như trời đất quay cuồng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<