Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 268

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 268: Thập diện mai phục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

- Từ Đại Lang Sơn đến Nặc Chân Thủy lại đến Ngưu Đầu Sơn vùng địa hình này chỉ có một đoạn địa hình phía sau hơi phức tạp hơn một ít. Phía trước đa phần là thảo nguyên bằng phẳng. Kỵ binh của người Đột Quyết, tại thảo nguyên quá mức hung hãn, chúng ta cứ như vậy cùng bọn hắn liều mạng quá là thiệt thòi.

- Tử Nghi ngược lại suy nghĩ, có thể đem bọn hắn dẫn tới Nặc Chân Thủy. Sau đó đến một địa phương cách Ngưu Đầu Sơn kia, ở nơi đó có nhiều sơn lâm, khe rãnh, cây cỏ rừng rậm, lại thêm mặt đường dài hẹp thích hợp mai phục, có lợi cho Mạch Đao bộ binh trận của chúng ta phát huy uy lực.

- Không sai, nói rất khá, cùng với suy nghĩ của ta cũng không sai biệt lắm.

Tần Tiêu gật đầu tán thưởng:

- Lúc này đây cũng đến noi theo cách làm của một số cổ nhân, đến kiêu binh chi kế. Vừa lúc Thôn Dục Cốc lão ca kia không ở đây. Chúng ta cũng dễ thành công hơn. Phạm tiên sinh, đầu tiên phóng xuất tin tức giả, nói ta bị triều đình triệu hồi, cố ý để người Đột Quyết biết được. Để cho bọn họ tìm đến Tả Uy Vệ báo thù thì tốt. Sau đó, chúng ta cho Đột Quyết đến thập diện mai phục, tựa như lúc đầu Tào Mạnh Đức đại phá Viên Thiệu vậy.

- Đột Quyết không phải muốn thảo nguyên sao? Đại Lang Nguyên, cho hắn! Ngay cả Nặc Chân Thủy cũng cho hắn. Chủ lực thất quân toàn bộ mai phục đến trong vòng Nặc Chân Thủy đến vùng sơn lâm Ngưu Đầu Sơn. Nghi, ngươi tuổi còn trẻ lạ mặt, tự mình lĩnh một chi kỵ binh làm bộ tại chân núi Âm Sơn dò xét. Sau đó ta sẽ gọi Vạn Lôi tiếp ứng cho ngươi.

- Ngươi thối lui, hắn trên đỉnh đến lúc đó Vạn Lôi bại ra Nặc Chân Thủy doanh trại, ngay cả đồ quân nhu lương thảo đều ném cho người Đột Quyết. Vạn Lôi vừa thối lui, Lý Tự Nghiệp lại lên, rồi lại bại. Ba người các ngươi đều vừa đánh vừa lui, thẳng đến đem người Đột Quyết dẫn dắt vào trong vòng vây của chúng ta. Chúng ta thiết đặt nòng ống mai phục dài ba mươi dặm, chỉ cần người Đột Quyết dám tiến vào, thì một người cũng đừng hòng sống sót rời khỏi. Lão tử muốn học Chư Cát Lượng hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng, đến nướng dã lang sống.

Vào lúc ban đêm, Tần Tiêu đã đem Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi và thất quân sĩ quan cấp cao đều kêu gọi đến, đem quy tắc chi tiết tác chiến giao phí thật rõ ràng.

Nặc Chân Thủy đại trại, dưới soái kỳ Hoàng Long phụ đồ chữ Tần, Lý Tự Nghiệp đem cờ kéo lên cao. Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:

- Yêm nô cũng đã tới, một hồi đại chiến đã nghiền!

Tần Tiêu dẫn ba nghìn kỵ binh nhẹ nhàng rời khỏi đại trại, hướng phía Ngưu Đầu Sơn kia đi đến. Ven đường, liên tục phục hạ sáu chi bộ đội, lại thêm ba chi đội ngũ dụ địch của Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, Quách Tử Nghi cùng nhân mã bản bộ do Tần Tiêu thống lĩnh, thật đúng là vừa vặn mười chi quân đội, thập diện mai phục!

Trên Ngưu Đầu Sơn kia, Trương Nhân Nguyện vừa lúc đi đến nơi đây, dò xét tình huống kiến tạo phong hỏa đài. Xa xa nhìn thấy Tần Tiêu dẫn một đội nhân mã chạy tới, không khỏi trong lòng sinh nghi, vội vã gọi binh sĩ truyền lệnh đem Tần Tiêu mời đến trên núi trong soái trướng lâm thời gặp mặt.

Trương Nhân Nguyện nghi hoặc mà lo nghĩ nói rằng:

- Lão đệ, ngươi ngày hôm nay thế nào lại chạy đến bên này? Nặc Chân Thủy bên kia phòng ngự chuẩn bị thế nào rồi?

Tần Tiêu cười thần bí:

- Đại soái, có một đại sự phát sinh quá đột nhiên, ta cũng không biết đại soái đi tới Ngưu Đầu Sơn, không kịp thông báo đại soái, còn xin thứ tội cho nha!

Trương Nhân Nguyện mở to hai mắt ra nói:

- Đại sự gì vậy?

Tần Tiêu cười hắc hắc vài tiếng, đem sự tình Đột Quyết vương tử Dương Ngã Chi Đặc Lặc điểm binh đến xâm phạm nói ra rõ ràng với Trương Nhân Nguyện, sau đó nói rằng:

- Tần Tiêu cho rằng đại soái còn đang ở tại phòng tuyến tám trăm dặm Hoàng Hà đốc tạo Thụ Hàng Thành, qua lại xin chỉ thị quân lệnh sẽ tốn hao thời gian làm hỏng việc quân cơ. Vì vậy đi đầu nghĩ hạ một kế sách thập diện mai phục dụ ra để giết kiêu binh, còn lừa gạt rằng ta đã bị triều đình triệu hồi.

Trương Nhân Nguyện không khỏi cười ha ha, lại vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào Tần Tiêu nói rằng:

- Lão đệ a, ngươi luôn luôn muốn làm ra chút sự tình không ai ngờ tới nha! Đổi lại tướng lĩnh bình thường, khẳng định trước tiên sẽ phái người tới xin chỉ thị của đại soái như ta. Chờ ta tới Nặc Chân Thủy, sợ là đều đã đánh cho một trận hồ đồ. Binh pháp có viết "tướng tại ngoại, quân lệnh có thể không theo". Huống chi ta còn đem vùng phòng ngự Nặc Chân Thủy toàn quyền ủy thác cho ngươi, nào có cần xin chỉ thị gì nha? Lúc này, lão ca an vị tại Ngưu Đầu Sơn, xem ngươi dụng binh một hồi, mô phỏng Chư Cát Khổng Minh, hỏa thiêu Đột Quyết yêm nô!

- Ha ha ha!

Hai người đều cười lớn sang sảng. Trong lòng Tần Tiêu một trận vui sướng: Cùng với một người rất khiêm tốn như Trương Nhân Nguyện hợp tác với nhau, đó chính là an nhàn.

Đổi lại là một tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi đố kỵ người tài, quân Sóc Phương nào sẽ có được tình cảnh như ngày hôm nay? Thời đại vũ khí lạnh tác dụng của tướng lĩnh, thật đúng là đặc biệt rõ ràng.

Thời gian Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện ở trong soái trướng uống trà bàn quân sự, Quách Tử Nghi dẫn hai nghìn kỵ binh, đã tuần đến dưới chân Đại Lang Sơn cố ý lười biếng đem bộ đội tản ra. Đều tự quần tam tụ ngũ ngồi ở trên cỏ nói chuyện phiếm vô nghĩa, ngựa cũng nhàn nhã đi gặm cỏ.

Mới không qua bao nhiêu lâu, đầy khắp núi đồi người Đột Quyết đã từ trên núi lao xuống. Mấy người Quách Tử Nghi cuống quít cưỡi lên ngựa, qua loa bày binh bố trận, làm bộ chuẩn bị nghênh.

Cùng với lần trước khác nhau, lần này người Đột Quyết vênh váo tự đắc. Đột Quyết Tam vương tử tuổi chừng ba mươi mặc một bộ giáp trụ hoa lệ, đầu đội điêu khôi tinh tế. Do hơn mười người vây quanh khí thế không ai bì nổi đi ra trận, lấy roi ngựa chỉ vào Quách Tử Nghi hét lớn:

- Tướng quân nhà Đường đều chết hết rồi sao? Lại phái một tiểu oa nhi chưa cai sữa mẹ đến Âm Sơn diễu võ dương oai!

Quách Tử Nghi giận dữ nhổ một ngụm nước bọt:

- Thả cứt chó của ngươi! Đại Đường ta có tướng quân để các ngươi nghe tin đã sợ mất mật! Nhớ kỹ trước đó không lâu, Đột Quyết Tả Sương Sát còn đối với Tần đại tướng quân của chúng ta bảo chứng, không hề lỗ mãng vượt qua Âm Sơn. Lúc này mới qua vài ngày. Các ngươi đám tiểu nhân vô tín vô nghĩa này đã hủy đi lời hứa của chính mình! Còn nói cái gì nam nhi Đột Quyết nặng nhất chữ tín, ta nhổ vào! Quả thực chính là thối lắm!

Dương Ngã Chi cười ha ha. Bên người hắn mang theo hơn mười kỵ binh cũng cùng nhau cười lớn theo. Dương Ngã Chi ngày thường đầu báo mặt đầy râu quai nón như hổ, mười phần kiêu ngạo kêu lên:

- Lúc trước Vương thúc ta bất quá là vì phải đòi về thi thể nhị ca ta, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đáp ứng. Tần Tiêu kia không phải rất lợi hại sao, ngươi gọi hắn tới trước trận cùng ta nói chuyện nha! Đến nào! Đến nào! Ha ha, thế nào không được? Người Hán các ngươi không phải có câu nói như thế này sao? Rùa đen rút đầu? Ha ha!

Thanks

*****

Quách Tử Nghi làm bộ tức giận đến cả người run rẩy. Trong lòng lại đang thầm cười nhạt: Xem ra đám người Hình Trường Phong tại hậu phương Đột Quyết rải tin tức giả đã thành công! Ngày hôm qua buông tha mấy gian tế thám mã Đột Quyết, khiến cho bọn hắn càng thêm cực kỳ tin tưởng sư phụ ta đã bị triệu về Trường An, hắc!

Quách Tử Nghi tức giận rống một tiếng:

- Giết đám châu chấu như các ngươi nào xứng để đại tướng quân của chúng ta xuất thủ! Xem ta đem các ngươi bắt qua trận đây!

Dứt lời vỗ ngựa hướng tới phía trước phóng đi.

Dương Ngã Chi mặt lạnh cười, vung tay lên. Bên người hơn mười kỵ binh cũng gào thét phóng ra. Quách Tử Nghi vừa nhìn trận thế không đúng, con chưa kịp giao phong đã thúc ngựa bỏ chạy. Đường quân nhất thời cũng ăn ý theo cùng nhau hướng về sau bỏ chạy như điên. Dương Ngã Chi ở phía sau cười ha ha:

- Đột Quyết nha trướng thập đại tiên phong đại tướng của ta đồng thời xuất mã. Xem ai còn có thể địch nổi, hết thảy xông lên, giết! Giết sạch quân Đường, đoạt lại Đại Lang Nguyên!

Phía sau Dương Ngã Chi Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ vẫn luôn cúi đầu lúc này chậm rãi tiến lên vài bước, ở bên tai của Dương Ngã Chi nói rằng:

- Đặc Lặc, Tần Tiêu kia tuy rằng trở lại Trường An, thế nhưng trong quân Sóc Phương còn có Trương Nhân Nguyện tọa trấn, Tả Uy Vệ mấy viên tướng quân như Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi bao gồm cả tiểu hậu sinh này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nói không chừng sẽ có quỷ kế gì đó, cần phải cẩn thận a!

Dương Ngã Chi coi thường trợn trừng mắt một cái với Tả Sương Sát, lạnh lùng nói rằng:

- Thúc thúc, ngươi chính là quá mềm yếu. Lúc trước khi đến đòi thi thể của nhị ca ta, có phải đã bị Tần Tiêu khi dễ đến lợi hại rồi không? Đột Quyết ta, có khi nào chịu qua loại lăng nhục này? Những lời này nếu là truyền tới trong cái lỗ tai của phụ hãn ta, nhất định sẽ giận dữ. Nói không chừng còn muốn trị ngươi tội làm nhục quốc thể.

- Hiện tại Tần Tiêu không ở đây, chính là lão đầu tử Trương Nhân Nguyện thì có gì đáng sợ? Huống chi ta phái ra thám mã hồi báo, Trương Nhân Nguyện căn bản không ở Nặc Chân Thủy. Nơi đó soái kỳ đã đổi thành chữ "Lý", khẳng định là Tả Uy Vệ tướng quân Lý Tự Nghiệp đang thống lĩnh Nặc Chân Thủy. Hán tử thô lỗ này sẽ có thẻ đùa giỡn quỷ kế gì chứ?

Đốt Phiên Bồ than nhẹ một tiếng:

- Trước đó không lâu ta vừa mới đối với Tần Tiêu làm ra hứa hẹn, không nghĩ tới lập tức đã nuốt lời... Đặc Lặc, ta vẫn là suy nghĩ, không nên sơ ý. Lúc này đây Sóc Phương quân so với Linh Võ quân lúc trước khó đối phó hơn rất nhiều.

- Được rồi, ngươi có phiền phức hay không? Ngươi có còn là nam nhân A Sử Na gia tộc sao?

Dương Ngã Chi oán hận nói rằng:

- Di Niết cùng ta cảm tình tốt nhất, hắn bị Đường quân giết hại, ta làm sao có thể thờ ơ? Đại ca của ta Tiểu Khả Hãn cũng vẫn muốn vì nhị ca báo thù. Hiện tại đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Nếu là có thể đoạt lại Đại Lang Nguyên và Nặc Chân Thủy, chúng ta một đường xua quân giết qua đánh hạ Ngưu Đầu Sơn, giết thẳng đến Hoàng Hà thu hồi thu hồi Thánh Địa cầu phúc Phất Vân Từ của chúng ta. Nơi đó cư nhiên bị lão thất phu Trương Nhân Nguyện kia phá hủy thành bình địa! Đây quả thực là ô nhục lớn nhất đối với Đột Quyết ta!

Ở bên cạnh binh sĩ Đột Quyết dường như thủy triều hướng phía trước xung phong liều chết đến, Dương Ngã Chi đắc ý tràn ngập nói rằng:

- Đại Lang Nguyên, thảo nguyên mỹ lệ sung túc cỡ nào! Từ hôm nay trở đi. Một lần nữa trở lại vòng tay của Đột Quyết ta rồi. Các huynh đệ anh dũng giết địch, thu phục vườn nhà của chúng ta, vì Di Niết Khả Hãn chết trận và các dũng sĩ báo thù!

Dứt lời, Dương Ngã Chi hung hăng trợn mắt giận dữ với Đốt Phiên Bồ một cái. Đốt Phiên Bồ kiên trì rút ra loan đao rống lớn nói:

- Tả Sương Sát kỵ sư các huynh đệ, theo Đặc Lặc bước tiến truy sát quân Đường!

Dương Ngã Chi nhìn bóng lưng Đốt Phiên Bồ chạy vội về phía trước, nhếch miệng cười:

- Thúc thúc đáng thương mà lại nhu nhược của ta, cư nhiên bị đồn đãi của người Hán lừa gạt. Sơn dương người Hán đâu có lang ma gì đó tồn tại!

Quách Tử Nghi mang theo hai nghìn kỵ binh nhẹ chạy vội phía trước, nhìn Đột Quyết kỵ binh phía sau như thủy triều dâng lên đuổi theo, trong lòng âm thầm vui mừng.

Chạy ba mươi bốn dặm, đã sớm đi qua Đại Lang Nguyên. Tiền phương chính là đại trại của quân Đường tại Nặc Chân Thủy. Vạn Lôi dẫn một chi kỵ binh nhẹ tiếp ứng đi lên:

- Tử Nghi, Vạn Lôi đến giúp ngươi.

Quách Tử Nghi cười hắc hắc:

- Chúng ta cùng nhau quay đầu lại chơi đùa với bọn chúng.

Dứt lời, nhị tướng đồng thanh hét lớn lên:

- Cung nỏ kéo lên, chuẩn bị bắn tên!

Ba bốn nghìn kỵ binh cấp tốc trải ra thành hình cánh quạt. Một trận rung động "cốt cốt", cung nỏ trong tay mỗi người đều được kéo thật căng ra.

Kỵ binh Đột Quyết xung phong ở phía trước không kịp dừng cước. Một chút chạy vào trong tầm bắn của quân Đường. Vạn Lôi hét lớn một tiếng:

- Bắn cung!

Nhất thời, mấy nghìn mũi tên bay đến như mưa vọt thẳng về phía người Đột Quyết!

Sức xông lên của ngựa, lại thêm lực lượng của mũi tên, người Đột Quyết vốn là áo giáp không cao minh nhất thời bị bắn xuyên qua, từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Rất nhiều ngựa cũng trúng tên ngã lộn ngay tại chỗ, bị quân sau vượt qua giẫm đạp lên chen lẫn một trận, hay một đoàn người ngã ngựa đổ.

Dù là như vậy, bốn vạn đại quân Đột Quyết vẫn đang giống như cự lãng lao đến. Chiến mã Đột Quyết ngã xuống chỉ là một nhóm mà thôi. Trên thảo nguyên rộng lớn, đông nghịt tất cả đều là kỵ binh người Đột Quyết!

Dương Ngã Chi thúc ngựa chạy ở dưới soái kỳ, liên tục hạ lệnh:

- San bằng hai cổ Đường quân không biết sống chết kia!

Quách Tử Nghi và Vạn Lôi hội ý gật đầu một cái, hai người đều tự dẫn kỵ binh bản bộ hướng tới Nam, Bắc hai phương hướng bôn đằng chạy đi.

Dương Ngã Chi xa xa nhìn thấy, nhất thời có chút ngây người:

- Làm cái gì? Còn không có đấu đã bỏ chạy?

Đốt Phiên Bồ vội vã thúc ngựa chạy tới lên tiếng khuyên nhủ:

- Đặc Lặc Đường quân khẳng định là có chuẩn bị, thiết kế vòng vây. Nhìn phương hướng hai đội nhân mã kia bỏ chạy rõ ràng chính là lách đến phía sau quân ta.

Dương Ngã Chi cau mày suy nghĩ một chút, cười lạnh nói:

- Hai đội nhân mã kia cộng lên cũng chỉ ba bốn ngàn người, mai phục thì có thể thế nào? Truyền lệnh của ta xuống, tả bộ và hữu bộ, đều phân ba nghìn người đi ra ngoài, truy kích Đường quân chạy trốn. Còn lại đại bộ phận đi đánh doanh trại của Đường quân tại Nặc Chân Thủy.

Quách Tử Nghi và Vạn Lôi thấy đại quân Đột Quyết phân ra một nhóm đến truy đuổi bọn họ, không khỏi cười một trận trong lòng, chỉ lo dẫn kỵ binh bản bộ ở trên Đại Lang Nguyên điên cuồng chạy đi, không hề có ý tứ dừng lại tác chiến chút nào.

Ở trước đại trại của quân Đường, tả hữu sương phòng tiễn nỗ doanh từ đâu đã là cung trên tay, giáp trên thân, nghiêm nghị chờ đợi.

Lý Tự Nghiệp đứng ở trên đài điểm tướng, thổi râu mép trợn trừng mắt hét lớn lên:

- Nương nó, Đột Quyết man nô không giữ chữ tín! Dám đến đánh doanh trại của gia gia, tất cả đều đi tìm chết cho ta!

Thanks

*****

Dương Ngã Chi hét lớn một tiếng:

- Giết, giết sạch bọn chúng!

Người Đột Quyết hung hãn không sợ chết, bắt đầu mạnh mẽ công doanh trại!

Lý Tự Nghiệp đem đại Mạch Đao ở trên đài điểm tướng hét một tiếng:

- Bắn cung cho lão tử, bắn chết bọn họ!

Trong tả hữu sương phòng cung tiễn nhất thời giống như phi hoàng hướng tới đại quân Đột Quyết lao tới, nhưng đó căn bản là voi húc vào đá vậy, không thể chống đỡ được a!

Đông môn đại trại Đường quân kéo dài vài dặm, tất cả đều là Đột Quyết đang cường lực công đánh. Lý Tự Nghiệp đại đao vung lên:

- Pháp Khắc lão nương ngươi, lão tử không muốn phá trại này, các huynh đệ, thối lui, thối lui!

Người Đột Quyết hoan hô một tiếng rống lớn lên, đẩy ra cửa trại cuộn trào mãnh liệt mà vào, Lý Tự Nghiệp mang theo bộ binh đội, cấp tốc hướng tới sơn lâm rậm rạp phía sau chạy đi. Người Đột Quyết đang chuẩn bị truy sát, nhảy vào trong trại lại thấy lương thực chồng chất như núi, vải vóc và vàng bạc cùng với trâu dê tán lạc khắp nơi trên đất, đều tiên nắm bắt, tranh đoạt, nào có lo lắng đuổi theo Lý Tự Nghiệp. Lý Tự Nghiệp xa xa nhìn người Đột Quyết ở phía sau, vui vẻ tận thời tranh đoạt đồ vật, nhếch miệng cười hắc hắc:

- Bà mẹ đám gia hỏa các ngươi, mấy thứ này chính là lấy đến đổi tính mệnh của các ngươi, sau này còn phải y nguyên trả lại cho bản gia đấy!

Dương Ngã Chi đứng trên đài điểm tướng ở đại trại của quân Đường, đem một cột cờ mười phần uy mãnh kia, một đao chém ngã. Người Đột Quyết hoan hô một hồi giống như sói tru. Dương Ngã Chi đắc ý dào dạt đối với Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Thế nào thúc thúc, ta nói được không sai chứ? Lý Tự Nghiệp đám người này chính là một bọn ngu ngốc, nào đủ để nam nhân Đột Quyết ta chém giết. Đem tài bảo của quân Đường cất vào túi, ngựa dệ đưa về Đại Lang Nguyên. Ở chỗ này ăn no rượu thịt, sau đó tiếp tục đuổi bắt, đến tận Ngưu Đầu Sơn kia, lại đuổi tới Hoàng Hà giết Trương Nhân Nguyện đi!

Quách Tử Nghi và Vạn Lôi dẫn kỵ binh cuồn cuộn liên tục, kỵ binh Đột Quyết đuổi kịp một trận nhìn dần dần rời khỏi thảo nguyên, cũng không có hứng thú theo chân bọn họ chạy trốn khắp nơi, phẫn nộ thối lui trở lại. Hai người dựa theo đường nhỏ trước đó đã thăm dò rõ ràng, nhiễu trở lại trong sơn lâm phía sau Chân Nặc Thủy, cùng Lý Tự Nghiệp hội binh một chỗ, làm giả bao vây.

Trên Ngưu Đầu Sơn, Tần Tiêu tiếp đón chiến báo do Lý Tự Nghiệp đưa tới, quay về phía Trương Nhân Nguyện cười ha hả nói:

- Đại soái, con cá đang mắc câu. Trong đại trại Chân Nặc Thủy, đúng là có mấy trăm vạn quan tiền đồng lớn, cùng vô số lương thảo, quyên bạch. Cái này người Đột Quyết có thể phát tài lớn!

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Nếu ta là Dương Ngã Chi, đoạt được mấy thứ này rồi bỏ chạy trở về Âm Sơn, cho ngươi mất cả vốn lẫn lời.

- Ha ha, hắn sẽ không đâu.

Tần Tiêu cười nói:

- Dương Ngã Chi là Đặc Lặc hư hỏng lỗ mãng thích công to, bằng không cũng sẽ không không để ý Tiểu Khả Hãn và Tả Sương Sát khuyên can, nhất định phải huy binh báo cừu.

Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm nhìn Tần Tiêu, vừa thưởng thức lại có chút đố kỵ nói rằng:

- Lão đệ nha, ta là thực rất ước ao ba mươi tướng sĩ Đặc Chủng Doanh thủ hạ của ngươi kia, việc quân cơ tình báo gì cũng đều có thể khiến cho ngươi biết được rõ ràng như vậy. Thời gian nào cho lão ca mượn chơi vài ngày?

- Chơi vài ngày? Đi nha! Bất quá chỉ có thể cho thuê.

Tần Tiêu cười:

- Tiền thuê ba nghìn vạn lượng hoàng kim một thời thần.

- Ngươi vẫn là mang theo những người này, đi làm trộm cướp đoạt ngựa đi sao!

Bốn vạn người Đột Quyết ở trong doanh trại Đường quân nhóm lửa trại nhảy múa mừng chiến thắng của người Đột Quyết, hát lên thảo nguyên kính ca kích động nhân tâm.

Cây đuốc và lửa trại sáng loáng hướng lên trời thiêu đốt đỏ hồng, tiếng ca thô lớn cùng tiếng cười tùy ý chấn vang cả thảo nguyên.

Đám người Lý Tự Nghiệp ở phía sau đứng trên núi cao nhìn xuống cử động trong đại trại phía dưới, đều tự cười nhạt một trận. Vạn Lôi và Quách Tử Nghi nói rằng:

- Lý tướng quân, phải nhìn vào ngươi.

Lý Tự Nghiệp vuốt râu, nhếch miệng cười nói:

- Xem ta đây! Cái khác không được, mắng trận đó là nhất lưu!

Dứt lời vung lên một đao:

- Các huynh đệ, cùng yêm nô lên một trận, đem đại trại đoạt trở lại.

Phía sau trong lòng binh sĩ không khỏi phát lạnh ba nghìn cây Mạch Đao, đã đến tìm bốn vạn người Đột Quyết đoạt... đoạt doanh trại, đại hồ tử Hắc Quỷ này có phải là phát ngốc rồi không?

Lý Tự Nghiệp trợn trừng con mắt:

- Lão tử là thượng tướng còn không sợ, các ngươi sợ cái cứt gì? Theo ta đi tới! Không chết được!

Vạn Lôi và Quách Tử Nghi đều tự buồn cười một trận, dẫn kỵ binh mai phục đến chỗ cửa vào sơn đạo, làm bộ phục binh.

Lý Tự Nghiệp đỉnh đạc chạy đến trước doanh trại bắc môn, rống lớn nói:

- Đám rùa con Đột Quyết man nô, đem rượu thịt tiền tài của gia gia trả ra, gia gia sẽ tha cho các ngươi không phải chết!

Dương Ngã Chi cũng không vội mà đi ra đuổi theo, chạy đến trước bắc môn quân trại, chỉ vào Lý Tự Nghiệp cười ha ha:

- Ngươi hắc man tử này ở trên núi sắp chết đói rồi sao? Qua đây nha, nằm úp sấp trên mặt đất học sủa tiếng chó, Bản Đặc Lặc sẽ thưởng cho ngươi một miếng thịt dê để ăn.

Lý Tự Nghiệp tức giận đến oa oa kêu to:

- Các huynh đệ, nhặt lên tảng đá ném xuống cho lão tử! Đập chết bọn trúng!

Dứt lời đầu lĩnh nhặt lên một tảng đá, từ xa xa hướng tới đại trại ném tới, trong miệng mắng chửi:

- Dương Ngã Chi tiểu tạp chủng! Ta chơi mẫu thân ngươi! Chơi tỷ tỷ ngươi, chơi muội muội ngươi nữa! Ha ha! Chơi toàn bộ đàn bà con gái trong nhà ngươi, vừa già lại xấu, làm đại hắc mã cho lão tử chơi nha! Ha ha!

Ở bên cạnh đám binh sĩ đều cười lớn theo, đồng thanh mắng to, đem toàn gia nữ nhân có thể quan hệ thân thuộc của Dương Ngã Chi toàn bộ mằng chửi vài lần.

Địa phương đám người Lý Tự Nghiệp đang đứng, cách đại trại chừng một mũi tên. Tảng đá căn bản là không đập tới được, Dương Ngã Chi nhìn Lý Tự Nghiệp giống như ngoan đồng ba tuổi đùa giỡn loại thủ đoạn này, lúc đầu còn ôm bụng cười lớn, sau này dần dần chợt nghe không chịu nổi nữa, một người đám lên cọc gỗ:

- Xuất binh, giết đám ruồi đen này cho ta!

Đốt Phiên Bồ vội vã khuyên can:

- Đường quân rõ ràng là đang mắng trận hấp dẫn chúng ta rời khỏi quân trại, sau đó tiện bố trí mai phục tập kích. Đặc Lặc không thể mắc lừa!

- Cút!

Dương Ngã Chi giận dữ:

- Nếu không phải ngươi vẫn luôn khuyên can không cho ta vượt qua Âm Sơn, khai chiến cũng vẫn ra sức ngăn trở, nói không chừng hiện tại ta đã dẫn theo đầu của đám người Trương Nhân Nguyện trở lại nha trướng thỉnh công rồi. Truyền lệnh xuống phía dưới, rời trại truy kích, truy kích cho ta!

Đốt Phiên Bồ nhất thời tức giận đến mặt đều xám đen. Hừ lạnh một tiếng cũng sẽ không nói gì nữa.

Dương Ngã Chi điểm khởi đại quân, hướng tới đám người Lý Tự Nghiệp đuổi theo.

Thanks


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<