Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 255

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 255: Giao phong vòng thứ nhất
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Quách Tử Nghi nói:

- Như vậy, giải thích này coi như là đúng nhất. Binh sĩ tại ải Tam Quan nhìn thấy đội quân tiếp tế cùng binh lính đến thay quân, thì liền thu thập áo giáp đệm chăn chuẩn bị triệt thoái về phía sau, vì vậy người Đột Quyết mới trà trộn vào dùng thủ đoạn hạ độc thuốc như vậy, bất động thanh nắm sắc âm thầm bắt toàn bộ binh lính Đường quân sắp sửa thoái phía sau, sau đó tiếp tục lại ngụy trang thành thủ binh ở ải Tam Quan, thay cho ải Bạch Hổ, cuối cùng là ải Hạ Lan. Cứ như vậy con đường trên núi Hạ Lan không còn gì ngăn cản nữa, nên đại quân Đột Quyết không kiêng nể gì cả mà xông tới, lao thẳng về phía Hội Châu, Nguyên Châu.

- Nhưng... Nhưng!

Trên trán của Chu Đức Toàn mồ hôi chảy như mưa:

- Nếu như không có binh lính Đường quân đã thay đổi về đưa tin, thì Sa Trá tướng quân cũng sẽ biết tình huống ở trong núi Hạ Lan chứ!

- Đương nhiên là để binh lính Đường quân đã thay đổi trở về báo cáo.

Tần Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng cười lạnh:

- Bọn họ cứ theo một đường ải Tam Quan giải quyết hết, ra khỏi Hạ Lan cốc, lại từ cổng Nam của Linh Vũ huyện nghênh ngang vào trong quân, lại trà trộn vào quân của Chu đại nhân trở lại Hồi Nhạc huyện, nên trong lúc đại chiến thì trong ngoài đều cùng nhau hành động, mở rộng cửa thành, rồi người Đột Quyết xông ra chém giết.

- A hóa ra là như vậy!

Chu Đức Toàn cả kinh đứng lên, vết thương trên ngực lại kịch liệt đau nhứt một hồi, sau đó che ngực ngồi xuống:

- Hèn chi ta cứ cảm thấy mọi chuyện sao lại có vẻ kỳ quái như vậy, ngày đó một trăm kỵ binh dũng mãnh của Đường quân tới Hồi Nhạc huyện, nói là Sa Trá Trung Nghĩa phái tới trợ giúp thủ thành, lúc ấy nội tâm của ta cũng cao hứng, cho rằng tâm tư của Sa Trá tướng quân chu đáo chặt chẽ, ngay cả việc phòng ngự ở huyện nhỏ của ta cũng lo lắng đến như vậy, hiện tại mà nghĩ lại thì chính một trăm kỵ binh Đường quân này ra mở cửa thành! Nên cho mấy tên Đột Quyết một ngàn đao, mấy tên này khi nào lại có thể nghĩ ra quỷ kế đùa bỡn chúng ta như vậy chứ?

Tần Tiêu âm thầm trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Ngay lúc này Đột Quyết tiến công, có thể nói là có kế hoạch rất cẩn thận, đùa giỡn Sa Trá Trung Nghĩa một trận khiến hắn giống như trở thành một con khỉ bị đùa giỡn. Đột Quyết liên tục bắt đi dân chúng cùng thợ thủ công, cho nên nhất định tập tính cùng ngôn ngữ êm dịu của người Trung Nguyên bọn họ rõ như lòng bàn tay, mới phái ra đội quân Đột Quyết ngụy tranh thành binh lính Đường quân một cách hoàn mỹ rồi sau đó tập kích bất ngờ. Trong lúc đó khẳng định bọn họ có cao nhân bày mưu tính kế chúng ta!

Ba ngày sau đó, thám báo báo cáo lại, Trương Nhân Nguyện đại nhân đã nhanh chóng đến Linh Vũ rồi, cách đây khoảng năm mươi dặm. Tần Tiêu đã dẫn binh mã vào trong huyện Linh Vũ, đóng quân ở thành Bắc cách địa phương ba mươi dặm, hơn nữa ải Tam Quan trong núi Hạ Lan cũng phái người đến đó đóng quân, phòng ngừa người Đột Quyết sẽ đột phát ở đây một lần nữa, chém giết phía sau mình. Một ít đoạn sơn đạo để người đi đến tiếp tế cũng đặt trạm gác quan ải.

Thân thể to lớn của Tần Tiêu ngồi ở trong quân trướng, trong tay cầm bản địa đồ cẩn thận nhìn. Mặc Y lặng lẽ rót chén trà đưa tận tay cho hắn, sau đó đứng ở bên cạnh lặng im không nói. Quách Tử Nghi cùng Hình Trường Phong thì dẫn đặc chủng doanh ra đứng ở bên ngoài soái trướng, làm người canh gác.

Tần Tiêu vô cùng nhìn chăm chú vào bản địa đồ, thỉnh thoảng còn dùng tay chỉ trỏ trên tấm bản đồ. Sau nửa ngày, tay hắn tự giác sờ đến chén trà rồi cầm lên uống một ngụm, hắn cảm thấy được một tia khác thường:

- Ngọt?

Mặc Y đứng ở sau lưng khẽ nói:

- Tại thời điểm hạ trại mấy ngày hôm trước, ta thấy được một tổ ong mật ở sườn núi bên cạnh. Vì vậy liền lấy nó xuống, chắt mật trong đó, rồi pha cho Đại tướng quân uống.

- Có bị nó đốt hay không?

Tần Tiêu xoay đầu lại, cẩn thận nhìn dò xét toàn thân từ trên xuống dưới của Mặc Y một lúc.

Mặc Y vội vàng lắc đầu khoát tay:

- Không có, không có. Ta dùng cây đuốc cùng củi chồng chất lên nhau rồi đốt, không bị nó đốt đâu.

- Vậy cái vết trên mặt của ngươi là cái gì?

Tần Tiêu không khỏi có chút ảo não cùng hổ thẹn. Hai ngày này, hắn quá bận rộn chỉ huy người xây dựng lại quân doanh, nên không có đưa mắt nhìn đến Mặc Y một cái nào, chỉ coi nàng như nha hoàn bên người mà sai xử, vậy mà mình cũng không có cảm thấy gì.

Hiện tại nhìn kỹ một lượt, mới phát hiện ra Mặc Y đội một cái mũ che có chùm tua đỏ trước mặt, hở ra hai cái bọc nhỏ, một cái bên trái mặt, còn một cái thì ở trên trán, cái bọc đỏ đó thật là to, thật sự là tổn hại đến vẻ đẹp của gương mặt.

Mặc Y xấu hổ cúi đầu, lập tức mặt ửng đỏ:

- Ta.... nhất thời không cẩn thận, bị nó đốt hai phát...

- Mặc Y. Ngươi ngồi xuống đây.

Tần Tiêu kéo ra một cái ghế nhỏ ở trong quân, để bên cạnh mình:

- Từ sau khi rời đi Giang Nam, ngươi liền ít nói chuyện. Cùng ta tâm sự một lát đi, trong lòng ngươi có phải đang có suy nghĩ gì phải không?

Mặc Y lẳng lặng ngồi xuống, chậm rãi lắc đầu:

- Không có, có thể đi theo Đại tướng quân đến Bắc cương, Mặc Y vô cùng vui vẻ.

Tần Tiêu nháy mắt nhìn Mặc Y vài lần. Giọng nói có vẻ nhỏ nhẹ:

- Mặc Y, hiện tại ở trong quân đội, cũng đừng hầu hạ ta như ở nhà, có biết hay không? Vì để lấy mật ong ngươi bị biến thành như vậy, làm vậy có được lời hay không? Hơn nữa truyền đi, nói ta là Đại tướng quân mà chỉ biết ham hưởng thụ, không có mật ong thì không chịu uống, như vậy thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. Đã biết chưa?

Mặc Y ủy khuất khẽ gật đầu một cái:

- Ta biết sai rồi.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ta hiểu rõ ý tốt của ngươi. Cũng không phải có ý trách cứ gì ngươi cả. Chỉ là, ở trong quân đội thì phải tuân thủ quy tắc đặt ra ở trong quân đội. Cùng binh lính đồng cam cộng khổ không nên lấy đặc quyền của mình ra thì mới có được uy tín, ngươi có hiểu không? Muốn hưởng phúc, thì đợi đánh thắng trận trở về nhà thì sẽ có nhiều cơ hội để hưởng nha!

Mặc Y giương mắt nhìn Tần Tiêu một cái, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:

- Đại tướng quân ngươi không có cảm thấy gì sao, từ ngày ra Sở tiên sơn trang thì ngươi lúc nào cũng cảnh màn trời chiếu đất. Từng ngày càng gầy càng đen hơn. Hiện tại đến Linh Vũ, suốt ngày bề bộn không ngừng, mỗi ngày ngủ chưa đến hai ba canh giờ, ăn uống lương thực phụ cũng giống như binh lính, lấy tuyết chứa cát đun nước nấu trà uống. Cứ tiếp tục như vậy nữa, thì thân thể sẽ không trụ nổi nữa mất thôi, ta sao có thể phụ lòng của Tiên nhi dịu dàng đã giao nhiệm vụ cho ta cơ chứ?

- Làm sao có thể như vậy!

Tần Tiêu an ủi nàng cười nói:

- Ở Giang Nam ta được vỗ béo, nên hiện tại ta thấy thân thể gầy xuống như vậy thì càng tốt hơn. Mặc Y, ngược lại ta lo cho ngươi, nếu ngươi không quen thì ta sẽ sắp xếp phái người đưa ngươi về Trường An. Vốn là ta cũng không muốn mang...

Thanks

*****

Ta không muốn đâu.

Mặc Y cắt đứt lời của Tần Tiêu, rồi nhanh chóng lắc đầu nói:

- Ta nhất định phải đi theo bên người Đại tướng quân!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khẽ, cầm lấy tay của Mặc Y vỗ nhè nhẹ:

- Vậy được rồi, ta cũng để ngươi ở lại chỗ này. Nhưng mà, đã vào trong quân đội, ngươi cũng là chiến sĩ, phải đặt mình như một nam nhân. Hơn nữa, cũng không cần phải chọc tổ ong mật này để lấy mật cho ta nữa có biết không? Trong quân đội phải thật nghiêm túc, không thể so với thời điểm ở Giang Nam được.

- Dạ...

Mặc Y có chút đỏ mặt, đưa tay lên sờ sờ cái bọc nhỏ trên trán cùng mặt, thấp giọng nói:

- Ta biết rồi.

Lúc này, Quách Tử Nghi ở bên ngoài trướng thông báo:

- Đại tướng quân, Trương đại soái phái người mang tin tức đến đây.

Mặc Y đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, cầm kiếm dựng ở một bên. Lúc này Tần Tiêu mới nói:

- Mời hắn vào đi.

Một binh lính có bộ dáng nhỏ bé xốc mành của soái trướng lên rồi đi vào, quỳ một gối xuống dâng lên một phong thư:

- Đại tướng quân, đại soái sai tiểu nhân đến đưa tin, cũng xin Đại tướng quân lập tức trả lời thư.

- Ừ.

Tần Tiêu tiếp nhận thư, mở ra đọc. Trương Nhân Nguyện chất vấn Tần Tiêu, vì sao không xây dựng phòng ngự tại Linh Vũ, mà lại dẫn đại quân dựng đồn trú phòng ngự tại ngoài thành phía Bắc. Tần Tiêu xuất ra văn chương viết một phong thơ, kể rõ mọi chuyện ở núi Hạ Lan cho Trương Nhân Nguyện biết, sau đó đưa thư tín giao cho tiểu hiệu để hắn mang đi.

Tiểu hiệu kia vừa mới đi, Mặc y nói với Tần Tiêu:

- Đại tướng quân, chúng ta đem đại quân đến đóng quân ở đây, sợ vạn nhất người Đột Quyết tấn công ở hoang mạc đối diện thì chúng ta sẽ làm như thế nào đây?

- Vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghênh chiến mà thôi.

Tần Tiêu nói:

- Hiện giờ chúng ta không khác gì người tiên phong mở đường. Vì để đảm bảo đại quân đằng sau có thể bình yên nên chỉ có thể phòng ngự ở tại chỗ này. Canh giữ ở Linh Vũ huyện tuy dễ dàng hơn một chút, nhưng mà như vậy thì lại để trống phòng ngự ở tại ba ải cùng con đường tiếp tế trước mặt cho người Đột Quyết. Bọn họ nếu tấn công tại hai địa phương này, lại từ trong núi Hạ Lan vây phía sau chúng ta lại, hoặc là tập kích bên cạnh Trương Nhân Nguyện đại nhân, như vậy sẽ gây ra tổn thất rất lớn!

Mặc Y cau mày, nói rằng:

- Linh Vũ phía Bắc, tất cả đều là sa mạc cùng hoang mạc mênh mông như vậy, hầu như không có địa hình gì biến hóa cả. Đồn trú của chúng ta cũng không có địa hình gì đáng nói! Tuy rằng dựng trại đột ngột ở đây cũng hơn ba mươi dặm, chúng ta chắn ải tiếp tế cùng với ba ải quan kia đằng sau lưng, cho dù Đột Quyết có mạnh mẽ tấn công vào lúc này, thì cũng không còn đạt hiệu quả như vậy nữa, như vậy không được hay sao?

- Cho nên...

Tần Tiêu nhíu mày, ngưng trọng nói:

- Hai ngày vừa qua, ta một mực nghiên cứu địa hình, nghĩ ra một phương pháp xử lý thích đáng, giải quyết con đường bị động của đại quân Linh Vũ khi bị đánh cục diện.

Đúng lúc này, Vạn Lôi đột nhiên xông vào, trầm giọng nói to:

- Đại tướng quân, bên ngoài phát hiện ra thám mã của người Đột Quyết.

- Sao?

Tần Tiêu đột nhiên đứng dậy:

- Có bao nhiêu người tất cả? Hiện ở chỗ nào?

- Bảy tám người, ước chừng cách đây hơn mười dặm.

Vạn Lôi nói tiếp:

- Thám báo chúng ta phái ra đã nhìn thấy bọn chúng cho nên liền hồi báo tin tức.

Tần Tiêu một tay quơ lấy binh khí Phượng Sí Lưu Kim Đang đang cắm ở trên kệ:

- Đi, đi ra ngoài nhìn xem nào!

Một tay vén màn trướng, Tần Tiêu bước ra soái trường, bên người lập tức có một binh lính mang kỳ lệnh đuổi theo kịp, cầm theo soái kỳ có chữ "Tần" đi theo đằng sau lưng Tần Tiêu. Mặt khác có bảy binh lính Nha kỳ, trên tay cầm lệnh kỳ khác màu, cũng đồng thời đi theo. Hành quân ra bên ngoài, các chư vị tướng lĩnh, đều là xem soái kỳ mà hành động. Bảy mặt Nha kỳ, tiêu chí cùng màu sắc bất đồng, để chỉ huy bảy đội quân gồm tiền quân, hậu quân, tả quân, hữu quân, trung quân và tả hữu quân của hậu. Bảy quân cầm Nha kỳ, cũng cùng bảy người cầm Nha kỳ có màu sắc giống nhau tiên phong đi trước, để tránh quân sĩ lẫn lộn quân lệnh gây ra hỗn loạn.

Hai cánh tả, hữu là quân bảo vệ cho trung quân doanh trướng quân cận vệ đặc chủng.

Đi thẳng theo một con đường lớn có một cái tướng đài điểm quân. Trên đó có bày tám cỗ trống đại và chiêng, tù và. Trên đỉnh cắm một soái kỳ chữ 'Đường' đang đón gió bay phần phật. Đằng trước soái trướng Biên Hòa có bày những tấm bảng bằng gỗ hay da để làm lớp phòng ngự bảo vệ. Một cái hàng rào dùng giáo dài xếp thành cự lộc bịt kín đường, để ngừa kỵ binh quân địch đánh bất ngờ. Hai cái trạm canh gác, trên đó cắm các loại cờ màu sắc khác nhau của Hoàng Long, Hoàng Lộc, Sô Nha, Thương Ô và bày trống, tù và. Một khi có tin tức liền phất cờ và nổi trống thổi tù và cảnh báo. Quân tả, hữu hai bên hàng rào và cả những nơi cung thủ đóng, một khi đã gặp tập kích liền sẽ vạn mũi tên cùng bắn.

Đối với việc dựng trại bày trận, nhiều nhất Tần Tiêu chỉ biết lý luận suông một chút mà thôi, nhờ xem một ít binh thư cùng điển tịch. Lúc trước còn ở Dữ Đường Hưu Cảnh, cùng đám người Trương Nhân Nguyện nhàn rỗi nói chuyện phiếm, nên cũng nghe được không ít về chuyện này. Nhưng mà đến khi chính mình phải tự động nâng cấu tạo hành quân trại, mới phát ra chuyện này cũng không dễ làm. Mỗi một chỗ trong doanh trại, hàng rào xếp chồng chất đều có chủ ý hết. Ví dụ như trận thế hiện tại. Chính là điển hình phòng thủ doanh trại Thất hoàn bình đầu trận, dùng hai bên cạnh cung thủ, để phòng thủ cho chủ lực. Con đường phía trước để ngựa đi qua thì không được mở rộng, để tránh tình trạng địch nhân trắng trợn đột kích truy kích. May mắn trong quân có Vạn Lôi cùng với vài thiên tướng phụ tá hỗ trợ giúp cho Tần Tiêu, nên Tần Tiêu mới hoàn thành một cách dễ dàng. Trong vòng ba ngày đã dựng được hàng rào. Nhưng vừa mới chuẩn bị xong xuôi thì liền nghe được tin tức của người Đột Quyết.

Tần Tiêu lên Điểm Tướng Thai, soái kỳ theo sát phía sau, tất cả khán kỳ phía sau đội quân đang lay động, rất nhanh liền tập trung tại phía trước tướng đài điểm quân. Tay trống cùng người tiên phóng phát ra lệnh, sáu đại hán hồng y cầm đao đứng ở một góc Tây Bắc, dường như là đao phủ xử phạt ở trong quân, chỉ cần có người không phục tùng mệnh lệnh, sẽ lập tức ném ra cổng chém ngay tại chỗ.

Tần Tiêu nhìn thấy người liên can liền nhanh chóng phản ứng, lập tức tụ tập tại trước tướng đài điểm quân, trong nội tâm âm thầm thỏa mãn: Không hổ là Tả Uy vệ chuyên đánh dã chiến, chính xác là đã huấn luyện rất nghiêm chỉnh!

Tần Tiêu lên trạm canh gác dò xét:

- Mau nói tình hình, đã phát hiện ra tình huống dị thường gì?

Thám mã quỳ một bên gối xuống Điểm Tướng Thai:

- Hồi bẩm Đại tướng quân, quân trại phía Bắc ở hoang mạc mười dặm về phía trước, phát hiện ra bảy tên thám mã Đột Quyết. Lúc ấy tiểu đội thám mã chúng ta đang ở chỗ đó thăm dò, ngoài ý muốn gặp mặt nhau, nhưng không có giao chiến, ai nấy đều tự trở lại doanh của mình.

Thanks


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<