← Hồi 247 | Hồi 249 → |
Chu Dũng kêu lên một tiếng trầm muộn, sải một bước ra xa, xoay người lại đá một cái, tựa như thiểm điện đánh đến trên mặt Hoàn Tử Đan. Nhất thời, Hoàn Tử Đan thân thể tựa như ngực độc, hơi lật nghiên về phía sau, gục xuống phía dưới, nặng nề té lăn trên đất.
Tràng diện yên tĩnh, không có người nói chuyện, đều nhìn Hoàn Tử Đan đang ngã trên mặt đất.
Hoàn Tử Đan trên mặt đất đạp một trận khí thô, lấy tay chống mặt đất, lung lay lắc lư đứng dậy, khóe miệng đã có tiên huyết tràn ra. Nhưng hắn quát khẽ một tiếng, toàn thân vận đủ khí lực, thổ ra một búng máu, lại chấn hưng tinh thần đứng dậy:
- Lại đến!
Lúc này đây, Hoàn Tử Đan giống như không để ý gì chủ động xuất kích, liên tục sử xuất quyền cước công kích về phía Chu Dũng!
Chu Dũng khẽ phiêu nhiên tránh thoát một quyền của hắn, hơi hạ thấp người tới gần trước ngực hắn, trở tay đánh ra củi trỏ vào trong ngực hắn.
Hoàn Tử Đan nhất thời cảm giác một mạch hít thở không thông, chỗ giữa ngực bụng cảm giác đau nhức truyền đến. Cả người đều như muốn tan vỡ. Không tự chủ được nghiêng đầu ra phía trước. Chu Dũng thuận thế từ sau đánh ra một cước, ngay tại chỗ xoay tròn quét tới về phía đỉnh đầu hắn. Hoàn Tử Đan theo bản năng mở ra song chưởng ngăn lại một cái, cả thân thể giống như cái định bị búa sắt đập trúng, sinh sôi lún xuống phía dưới, sau đó ngã ra phía sau. Trong lòng điên cuồng mắng chửi: hỗn đản! Hắn đây là dùng chân hay là thiết bổng vậy!
Hoàn Tử Đan nằm trên mặt đất, ôm bụng lăn lộn một trận, cư nhiên lại đứng dậy! Trên mặt ngoại trừ thống khổ, càng nhiều là phẫn nộ và sát khí lãnh khốc.
Tần Tiêu không khỏi lớn tiếng lớn:
- Cần chính là loại khí thế này! Coi như là đánh không lại, cũng phải có tâm liều mạng! Đây mới là nam nhân! Các huynh đệ, đều nhìn tỉ mỉ. Sau này mỗi ngày vật lộn đánh nhau, đều phải có loại khí thế này!
Hoàn Tử Đan ngay cả con mắt cũng đều đã đỏ lên, gào to một tiếng rồi lao qua đấy. Chu Dũng dò xét không môn, đá ngang một cước tới. Không ngờ Hoàn Tử Đan lúc trước bị trúng mấy chiêu đã học được có chút thông minh. Lúc trước cư nhiên là hư chiêu, lúc này lắc mình tránh một cái, hét lớn một tiếng một quyền thẳng tắp nghênh đón tới, đang đánh về phía bàn chân của Chu Dũng.
Chu Dũng giống như bị búa tạ đánh trúng, cả người bay ngược ra phía sau, trước khi rơi xuống đất đã điểm bước một cái hóa giải lực đạo, vững vàng đứng lại, nhưng trong ánh mắt đã có một tia thần sắc nghi hoặc.
Tần Tiêu trong lòng thất kinh nói: một cước này của Chu Dũng lực đạo lớn cỡ nào a! Hoàn Tử Đan cư nhiên một quyền đem hắn đánh bay trở lại, có thể thấy được lực đạo quyền đầu của hắn còn lớn hơn nữa! Nghĩ không ra thiếu niên nhìn như tên ngốc này, cư nhiên trời sinh thần lực!
Hoàn Tử Đan khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh đằng đằng sát khí, lại kêu gọi xông qua đây.
Chu Dũng lần này không có sơ ý, dương đầu chợt lóe tránh thoát của quyền đầu của hắn, thuận thế đánh bả vai đem thân thể tráng kiện của Hoàn Tử Đan lăng không bắn văng ra, nặng nề té lăn trên đất, một lát không thể động đậy.
Tần Tiêu giơ tay lên một cái:
- Dừng lại!
Nói rồi chậm rãi đi tới bên người Hoàn Tử Đan, chỉ thấy hắn thở hổn hển như trâu, con mắt trợn trừng ngây ngốc nhìn bầu trời, trong miệng, mũi và trên mặt đã toàn bộ là máu.
Tần Tiêu đạm nhiên nói rằng:
- Đã chịu phục chưa?
- Không phục, lại đến!
Hoàn Tử Đan quật cường từ trên mặt đất xoay người bò dậy, làm bộ muốn vận khí, cảm giác cảm giác lực lượng toàn thân mất hết, cả người như nhũn ra, mỗi một khớp xương đều đang đau nhức! Nhe răng nhếch miệng cắn răng một cái:
- Lại đến!
Tần Tiêu bước ra bên cạnh hai bước:
- Vậy thì lại đến đi sao!
Ở đây tất cả mọi người đều kinh nghi: nghĩ không ra, Hầu gia cho tới nay hiểu được đối xử tử tế với sĩ tốt nhất, lần này cư nhiên lại nghiêm khắc như vậy!
Trong lòng Chu Dũng cũng muốn nói: Hầu gia là có ý để ta làm mẫu vật lộn đánh nhau, không thể buông lỏng ứng phó cho qua được!
Chu Dũng thầm thở ra một hơi, chủ động xuất kích, dưới chân phi bước bắn ra, người đã đến tiếp cận sát biên giới tan vỡ, bên người Hoàn Tử Đan, thẳng nhấc chân lên một cái, đá thẳng vào dưới ngực Hoàn Tử Đan!
Hoàn Tử Đan trúng chiêu mà ngã, quỳ rạp trên mặt đất, không còn có chút khí lực nào nữa.
Tần Tiêu đi qua đó, đem Hoàn Tử Đan từ trên mặt đất xách lên:
- Hận Chu Dũng, hận ta chứ?
Hoàn Tử Đan thở hổn hển, khóe miệng từng tia máu tươi chậm rãi tràn ra bên ngoài, trong hai mắt lộ hung quang:
- Hận! Nhưng ta càng hận bản thân mình vô dụng, là một thùng cơm của hắn!
- Được, là một hán tử! Đủ tư cách làm đồ đệ của ta!
Tần Tiêu buông Hoàn Tử Đan ra, để hắn tự đứng dậy:
- Hận chính mình vô dụng thì cần nỗ lực nhiều gấp bội, để siêu việt so với địch nhân của ngươi! Chư vị huynh đệ, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người xuất ra chút tâm huyết nam nhân cho ta. Giống như Hoàn Tử Đan vậy, cho dù bị đánh ngã, cũng không có thể bị đánh bại! Trong Đặc Chủng Doanh chỉ có anh hùng chết trận, không có người nhu nhược sợ chết! Huấn luyện trước đây, so với đặc huấn sau này, tối đa chỉ là gãi ngứa! Là nam nhân đều xốc lên tinh thần cho ta! Đã hiểu rõ chưa?
- Hiểu rõ!
Mọi người trong lòng đều kéo căng tinh thần, gia nhập Đặc Chủng Doanh lâu như vậy rốt cục phải chơi thật rồi!
Hoàn Tử Đan nằm ở trên ghế mây, trên mặt từng đợt vặn vẹo, đau đến run rẩy cả người. Khi đánh nhau còn không cảm thấy, hiện tại yên tĩnh thần kinh thả lỏng, mới cảm giác mũi, dưới ngực, và trên mặt từng đợt đau nhức. Lão nhân Chung Diễn đang rịt thuốc cầm máu trên mặt hắn, mỗi lần rịt thuốc đều khiến hắn đau đến cắn chặt răng lại, hai tay nắm chặt vào tay vịn ghế mây, một trận xương cốt rung động.
Thật vất vả mới trị liệu xong, Chung Diễn phất tay áo nhẹ nhàng lau lau mồ hôi trên trán, hai bình thuốc nhỏ lấy ra từ trong cái hòm thuốc.
Hoàn Tử Đan từ trên ghế tựa đứng dậy, quay về phía Chung Diễn ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ lão tiên sinh!
Chung Diễn khoát khoát tay:
- Bỏ đi, thanh niên nhân. Đừng cảm tạ ta, nên tạ ơn đại ca đối thủ kia của ngươi ở Đặc Chủng Doanh đi sao. Hắn đã nơi chốn thủ hạ lưu tình. Bằng không, ngươi hiện tại chí ít phải nhiều hơn mười chỗ xương khớp bị thương rồi. Tốt xấu gì cũng phải nằm ở trên giường mấy tháng.
Hoàn Tử Đan ngạc nhiên sửng sốt: đây... vẫn còn là thủ hạ lưu tình?
Đảo mắt nhìn Tần Tiêu và Quách Tử Nghi đang ngồi ở bên cạnh một cái. Trên mặt hai người đều lộ vẻ cười nhạt đạm nhiên. Trong lòng Hoàn Tử Đan một trận xấu hổ và ngượng ngùng. Đi tới trước mặt Tần Tiêu, hai gối đã quỳ xuống phía dưới:
- Đồ nhi biết sai rồi, sư phụ thứ tội!
- Đứng lên đi!
Tần Tiêu nói rằng:
- Tuổi trẻ khí thịnh, kỳ thực cũng là chuyện tốt, chí ít ý chí chiến đấu khá tốt. Hiện tại ngươi hẳn là cam tâm tình nguyện cùng người của Đặc Chủng Doanh ở cùng một chỗ tiến hành huấn luyện rồi chứ?
- Đồ nhi nguyện ý cực kỳ! Có thể có thân thủ như Chu Dũng thì đã có hi vọng báo thù rồi!
*****
Hoàn Tử Đan đứng dậy, nét mặt một trận oán hận và tức giận:
- Cha mẹ và người nhà của ta, bị chết quá thảm!
Tần Tiêu đứng dậy vỗ vỗ vai hắn:
- Có cừu oán sẽ có động lực, đây là một mặt có lợi. Nhưng là không nên bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, làm xằng làm bậy. Đặc Chủng Doanh kỷ luật là thập phần nghiêm ngặt. Đây là Quách Tử Nghi, sư huynh của ngươi. Sau này cùng hắn cùng hắn làm bạn đi sao, có gì không hiểu cứ việc hỏi hắn!
Quách Tử Nghi mặt mày hớn hở tiến lên phias trước ôm quyền thi lễ:
- Sư đệ!
Hoàn Tử Đan vội vàng đáp lễ một cái:
- Xin chào sư huynh!
Quan sát Quách Tử Nghi một cái, lại phát hiện hắn ngày thường tuấn mỹ mà tiêu sái. Hào phóng mà không mất vẻ ổn trọng, trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục.
Tần Tiêu nói rằng:
- Ngươi đến muộn hơn so với hắn, phía trước đã lạc hậu một mảng lớn, nhưng ta sẽ không cho ngươi chiếu cố đặc thù gì hết. Bản lĩnh phải do chính mình luyện ra. Không thể dựa vào bất cứ vật gì khác, còn có thể khiến nuông chiều sinh hư. Từ hôm nay trở đi, ngươi cần phải tốn càng nhiều nỗ lực hơn so với người để hi vọng theo kịp. Thẳng đến lúc ngươi có thể đạt được trình độ như binh sĩ Đặc Chủng Doanh mới có tư cách để ta tự mình chỉ dạy cho ngươi. Ngươi có tự tin làm được không?
- Có thể!
Hoàn Tử Đan cắn răng liền ôm quyền:
- Sư phụ ngươi cứ yên tâm đi! Ngay cả là chết còn không sợ, còn có thể sợ chịu khổ sao? Ta lần này đi theo huấn luyện!
- Ừm, đi thôi!
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của Hoàn Tử Đan, âm thầm suy nghĩ: Hoàn Tử Đan này rất tràn đầy ý chí chiến đấu. Sát khí cũng rất mãnh liệt, thậm chí có thể nói là có một cổ lệ khí khổ đại cừu thâm.
Trong Đặc Chủng Doanh đã thiếu đi tinh thần liều mạng như hắn vậy. Tuy rằng hiện tại hắn là người yếu kém nhất, nhưng chỉ cần có thêm thời gian, hẳn là có thể bộc lộ tài năng...
Buổi chiều thể năng và huấn luyện tài bắn cung, không cần hắn phải làm gì. Tần Tiêu đi dạo đến tiền đường, thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang đỡ Lý Tiên Huệ ở dưới tán hoa đi bộ, trong lòng không khỏi khẽ động, đi về phía các nàng.
Nhị nữ đang nhàn nhã bước chậm dạo chơi. Cúi đầu nói chuyện thân mật, thường thường phát sinh một trận cười khẽ. Tần Tiêu nghênh ngang đi qua, cười hì hì nói:
- Nhị vị phu nhân đang nói chuyện gì mà lại hài lòng như vậy?
Lý Tiên Huệ quay đầu nhìn Tần Tiêu một cái, cười hì hì:
- Đi đi, sự tình của nữ hài nhi, ngươi tới nghe cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cũng phụ họa theo nói:
- Đúng đấy!
Tần Tiêu hơi sửng sốt, tiến đến đứng giữa các nàng, khoác vai hai nàng trái phải:
- Không thể nào, trước mặt lão công còn muốn bảo mật?
- Đó là đương nhiên!
Lý Tiên Huệ cười dài nói rằng:
- Có một số việc là thế, đó là bí mật. Mà đã là bí mật, Uyển nhi ngươi nói thế nào đây?
- Hì hì, đúng.
Thượng Quan Uyển Nhi tiếu ý nồng đậm, hơn nữa cười đến rất quỷ dị, rất ám muội.
Trong lòng Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: hai đại nữ nhi này sẽ không phải đang thảo luận chuyện "trên giường" đấy chứ? Cảm tình giao lưu về cảm thụ giữa hai bên nha!
Trên mặt Tần Tiêu một trận hắc ám, cười quái dị:
- Ta biết các ngươi trò chuyện cái gì, ha ha!
Sau đó đưa tay xoa xoa trên cái bụng của Lý Tiên Huệ:
- Di, còn nhỏ như vậy sao?
Lý Tiên Huệ oán trách vỗ lên cái tay của hắn một cái:
- Mới có hai ba tháng, có thể lớn được tới đâu, thực sự là... Cười đến lớn tiếng như vậy, sợ làm kinh hãi đến hài nhi đấy!
Tần Tiêu ngồi xổm người xuống, quấn lấy đem lỗ tai dán vào trên cái bụng của Lý Tiên Huệ, cười trộm hắc hắc một trận.
- Cười cái gì đấy?
Nhị nữ trăm miệng một lời.
- Con ta nói với ta, vừa rồi nha, hai nương của bó đang thảo luận chuyện khuê phòng.
Tần Tiêu cười nói ha hả:
- Ai nha, thực sự là mắc cở chết người!
Nhị nữ nhất thời vẻ mặt ửng nhổ, đồng thời đưa tay làm bộ muốn đánh hắn.
Tần Tiêu cười ha ha né tránh, nhị nữ lập tức đuổi theo Tần Tiêu nhìn bộ dáng cẩn thận của Lý Tiên Huệ, chậm rãi không ngừng dừng lại, chạy tiến lên đỡ lấy nàng:
- A tốt tốt, ta không chạy, tự mình đến tự đầu thú. Ngươi đừng vận động kịch liệt thương hại thai nhi.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng mà véo cái lỗ tai của hắn:
- Bại hoại, đại phôi đản! Uyển nhi, một hồi buổi tối đem hắn đuổi di ra ngoài, không cho hắn lên giường nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt hơi ửng hồng, khẽ giậm chân oán giận nói:
- Tiên nhi!...
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Vậy ta liền lên giường của Tiên nhi!
- Đừng hòng!
Lý Tiên Huệ lè lưỡi một cái:
- Hiện tại đều là Mặc Y cùng ngủ với ta, nào có chỗ cho ngươi!
- Vậy không phải càng tốt hơn sao! Ba người ngủ cùng một giường.
Tần Tiêu làm ra vẻ mặt dâm tà cười quái dị:
- Phúc lộc tề nhân nha!
- Muốn ăn đòn!
Nhị nữ cùng nhau phát bưu, ngọc thủ phấn quyền đã muốn lao lên tìm đánh.
Cuối mùa xuân hạ sơ, vườn hoa cây cỏ trong Sở Tiên sơn trang đang lộ ra màu sắc tươi đẹp. Ba người trêu đùa tới vui vẻ, trên cầu đá nhỏ cong cong có một người chạy tới. Nhìn kỹ là Địch Quang Viễn từ thư phòng đi ra, vội vã chạy nhanh thoạt nhìn như là có chuyện gì xảy ra.
Tần Tiêu nhìn một cái, đi ra khỏi vườn hoa, ngăn cả Địch Quang Viễn:
- Quang Viễn đại ca, vội vội vàng vàng như vậy là có chuyện gì?
- A, Đại Lang ngươi ở chỗ này nha!
Khi không có người ngoài ở đây, Địch Quang Viễn đều theo thói quen vô cùng thân thiết gọi Tần Tiêu là "Đại Lang".
- Trong trang có khách nhân đến bái phỏng, nói là từ Trường An đến, người của Sở Vương.
Người của Lý Long Cơ? Tần Tiêu trong lòng ngẩn ra:
- Mau mời hắn tiến đến!
Vừa mới tiễn người đưa tin Lô Hoán rời đi, đã lập tức lại phái người truyền tin khác đến. Sẽ không phải là có truyện trọng yếu gì chứ?
Tần Tiêu đi tới bên người nhị nữ, ở trên mặt mỗi người các nàng hôn một cái:
- Lão bà đại nhân, ty chức muốn đi xử lý công vụ rồi. Nhị vị tiếp tục nhàn nhã đi chơi. Bận rộn xong, ta sẽ hầu hạ được không?
Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách một trận:
- Nhìn bộ dáng nịnh nọt này của ngươi, đâu còn giống như là Đại Tướng Quân. Mau đi đi, thực sự là... may mắn không có người ngoài, bằng không uy tín đều mất sạch rồi.
Tần Tiêu bát chước làm theo, làm nhiều việc cùng lúc, lại ở trên hai má của hai nàng hôn mỗi người một cái:
- Trước mặt lão bà, ta nào có cái uy tín gì chứ! Ta chỉ sợ buổi tối ngủ khách phòng, thì khổ lắm! Được rồi, các ngươi tiếp tục dạo chơi đi, không khí trong vườn hoa thật đúng là tốt. Ở lại thêm một hồi, sẽ có ích cho thai nhi. Ta đi đây!
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ đỡ lấy Lý Tiên Huệ, vẻ mặt quyến luyến và ôn nhu vừa cười vừa nói:
- Tiên nhi, hắn thật đúng là lão công tốt, nam nhân tốt. Đợi đến khi thành thân mới biết được rõ ràng. Ngoại trừ đa tình ra, còn rất cẩn thận săn sóc yêu thương, quá hiếm có! Vốn tưởng rằng đi sao, hắn chỉ là dũng tướng quân cao lớn thô kệch.
*****
- Không nghĩ tới có đôi khi so với nữ nhân còn cẩn thận tỉ mỉ hơn, cái gì cũng đều hiểu được.
- Không thể như vậy nha!
Lý Tiên Huệ sờ sờ cái bụng của chính mình, lại chuyển qua sờ sờ cái bụng của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ngươi cũng mau chóng mang thai đi. Ta cũng tiện có bạn để chơi nha, hì hì! Cần phải nỗ lực lên! Thân thể lão công đủ bổng, mỗi ngày để hắn giao hai ba lần công khóa cũng được.
Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời vẻ mặt ửng hồng, e thẹn nhăn nhó, thân thể tách ra khỏi bàn tay của nàng:
- Nói cái gì vậy. Tiên nhi! Ngươi nha, thực sự là bị lão công dạy hư rồi, cũng học nói chuyện ba cà chớn, thích ăn đậu hũ của nhân gia như vậy.
Tần Tiêu trở lại tiền đường trong thư phòng ở chính sảnh, Địch Quang Viễn đem người đưa thư dẫn đến. Là một người bộ dáng hạ nhân khoảng chừng hai ba mươi tuổi, vừa vào đã cúi đầu quỳ bái xuống. Tần Tiêu vội vã đem hắn đỡ dậy:
- Sở Vương phái ngươi tới?
- Đúng vậy!
Người đến nói rằng:
- Tiểu nhân là thư đồng cận thân của Sở Vương, có một phong thư ở đây muốn giao cho Hầu gia!
Dứt lời đã lấy phong thư ra đưa cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu tiếp nhận lá thư, nói với Địch Quang Viễn rằng:
- Địch tiên sinh, dẫn hắn xuống phía dưới nghỉ ngơi, hảo hảo chiêu đãi không thể chậm trễ.
Hai người liền rởi đi. Tần Tiêu lấy ra nước thuốc quét lên trên bức thư, tinh tế đọc. Trong lòng nhịn không được kích động một trận. Đường Hưu Cảnh rốt cục tự xin từ quan về nhà dưỡng lão! Ngay sau một tháng khi ngũ vương bị hại, lão nhân rốt cục chi trì không được, cởi giáp quy điền.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm vui mừng, Đường Hưu Cảnh vừa đi, Lũng Hữu đạo mất đi một tấm lá chắn. Tuy nói trú quân không có giảm thiểu một người, thế nhưng thiếu khuyết Đại Nguyên Soái thống nhất chỉ huy điều hành. Nói cách khác, hiện tại Tây Bắc thiếu người!
Nghĩ lại một chút, lại có chút tỉnh táo lại: cho dù không có Đường Hưu Cảnh, trong triều người có thể sử dụng được vẫn là còn rất nhiều a... Hơn nữa hiện tại, biên cương không có chiến sự, có An Tây tứ trấn đại đô hộ và mấy phương trấn Đại Đô Đốc vẫn là không có chuyện gì cho ta làm nha! Thực sự là... phiền muộn a!
Bất quá, mặc kệ nói như thế nào, Đường Hưu Cảnh vừa đi, sắp sửa lưu lại ghế trống cực lớn. Chung quy so với cơ hội trước đây muốn nhiều hơn một ít. Đường Hưu Cảnh chiến tranh là thiên tài, đối với Thổ Phiên thất chiến thất tiệp, uy tín ở trong quân cực kỳ tốt. Đây chính là một tướng tài hiếm có trên Đường sử. Có hắn ở đó, Thổ Phiên, Đột Quyết đều có chút sợ ném chuột vở đồ không dám mạo phạm biên cương. Vi Hậu và Võ Tam Tư cũng vẫn không dám bắt hắn hay đùa giỡn chuyện này. Dù sao trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu như động đến Đường Hưu Cảnh, sợ rằng sẽ ở trong quân đội chọc tới nhiều người tức giận. Làn sóng biểu tình sẽ sôi trào lên.
Mặt khác, trong bức thư của Lý Long Cơ còn nói vài kiện chuyện nhỏ. Lý Khỏa Nhi tiếp tục phát điên, Tương Vương và Thái Bình công chúa tiếp tục trang bức, chính mình và Thái Tử tiếp tục giả bộ làm ngơ. Hơn nữa bản thân hắn sắp sửa làm cha, túc cầu cũng chơi ra hoa dạng. Mỗi ngày ở cùng Lý Trọng Tuấn một chỗ chơi đổ cầu, tìm mấy vương phi dạy các nàng chơi mạt chược, rất thoải mái, vẫn luôn không học được, rất không vui, rất hoài niệm những ngày tháng tụ tập chơi bời cùng Tần Tiêu; rất hi vọng có thể đến Giang Nam du ngoạn một chuyến.
Tần Tiêu không khỏi buồn cười một trận. Lý Long Cơ này thật đúng là có thể tìm vui trong nỗi khổ.
Lúc này, cửa thư phòng bị nhẹ nhàng gõ vang lên, một thanh âm mười phần tính trẻ con ở bên ngoài hô vang:
- Hầu gia ca ca, ngươi có ở bên trong không?
Dương Ngọc Hoàn? Tần Tiêu trong lòng cười, đi qua đi mở cửa, ngồi xổm người xuống đem nàng ôm vào trong lòng:
- Ngọc Hoàn nha, ngày hôm nay thế nào không có luyện đàn khiêu vũ đây?
Dương Ngọc Hoàn đem miệng mở ra thật dài nói:
- Vân nhi tỷ tỷ thành thân, ở trong đại lâu hậu viện. Tử Địch tỷ tỷ xuất môn đến xưởng làm bàn chải đánh răng rồi. Không ai chơi với ta. Lòng ta cảm thấy không vui, không muốn học.
- A, ha hả!
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Ngươi còn có tâm tình không tốt nha? Vậy ca ca chơi cùng ngươi được không?
- Quá tốt rồi! Hầu gia ca ca là tốt nhất!
Dương Ngọc Hoàn tấm tắc ở trên mặt Tần Tiêu hôn hai cái:
- Chúng ta cùng đi chèo thuyền được chứ? Ta tấu từ khúc cho ngươi nghe.
- Được nha!
Tần Tiêu buông Dương Ngọc Hoàn ra:
- Ngọc Hoàn chờ ta một chút đã.
Đi tới bên cạnh bàn, chuẩn bị đem thư tín do Lý Long Cơ viết cho thu lại, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ: Lý Long Cơ nói có cơ hội muốn đến Giang Nam một chuyến? Đến Giang Nam!
Chơi trò gì vậy!
Nếu như thực sự đến đây, ma xui quỷ khiến để hắn và Dương Ngọc Hoàn gặp mặt...
Pháp khách! Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được oán hận mắng một câu: có trời mới biết giữa bọn họ có thể làm ra "hỏa hoa" gì hay không, lịch sử tái hiện? Ta vẫn là nên cẩn thận đề phòng mới được. Chỉ cần Lý Long Cơ dám đến, ta lập tức đem Dương Ngọc Hoàn giấu đi, để Tử Địch mang theo nàng đến chỗ của Giang Châu Thứ Sử phủ Hà Khai ở vài ngày.
Tần Tiêu thu lấy thư tín, nắm tay của Dương Ngọc Hoàn đi tới vườn hoa ở tiền viện, Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đang ở trong đình viện ngắm hoa, nói chuyện phiếm đấy.
Tần Tiêu cười ha hả đi qua đó:
- Nhị vị lão bà, cùng đi trong Sở Tiên Hồ chơi thuyền đi sao!
- Được nha!
Nhị nữ lập tức phụ họa, đứng dậy cao hứng bừng bừng đã đi. Thượng Quan Uyển Nhi còn đi tới, ôm lấy Dương Ngọc Hoàn, ở trên mặt nàng hôn một cái, khiến cho Dương Ngọc Hoàn cười khanh khách, né tránh tả hữu.
Trong Hầu phủ có thuyền hoa du thuyền đặc chế, chuyên cung cấp cho Tần Tiêu tiêu. Trong khoang thuyền màu vàng trên tàu, trang sức rất tráng lệ, mỗi ngày đều có người dọn rửa sạch sẽ.
Bốn người lên thuyền, người chèo thuyền đêm thuyền đưa ra giữa hồ, đều thức thời nghe lời trốn ở trong phòng nghỉ ngơi dưới hầm thuyền, không đi ra ngoài.
Tần Tiêu ngồi vào cái ghế tựa ở trên đầu thuyền, nhàn nhã bắt chéo chân huýt sáo, cầm một cái cần câu cá trong hồ. Thượng Quan Uyển Nhi còn lại là cùng Dương Ngọc Hoàn ngồi vào trước một cái đàn tranh. Chỉ đạo nàng đánh đàn tấu khúc.
Nước trong hồ rất đẹp, nhẹ nhàng gió thổi, khẽ đánh lên cổ khúc, Tần Tiêu cảm giác cực kỳ thích ý. Thái dương ấm áp chiếu lên trên người, tựa hồ sẽ buồn muốn ngủ.
Lý Tiên Huệ khẽ đi tới phía sau hắn, thay hắn xoa bóp vai, nhỏ giọng nói:
- Lão công, xem ra ngươi lại có tâm sự nha?
- A? Không có gì đâu, ta đang hưởng thụ, đang nhàn hạ mà.
- Lại lừa dối người ta rồi! Ngươi câu cá cũng không có mồi câu, thì câu cái gì? Rõ ràng là không yên lòng mà! Vừa rồi lại có khách đến, có phải cũng là từ Trường An đến?
- Ha hả, lão bà đại nhân của ta, ngươi từ khi nào liệu sự như thần được như vậy?
Tần Tiêu trìu mến lôi kéo Lý Tiên Huệ, để nàng ngồi vào trên đùi của mình:
- Nói thật nhé, thật là A Man viết thư gửi đến, nói cho ta biết Đường Hưu Cảnh đã cáo lão về quê
← Hồi 247 | Hồi 249 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác