← Hồi 238 | Hồi 240 → |
- Đông lạnh ốm cũng không tốt lắm đâu! Mau chóng đi vào trong phòng tắm nước nóng, thay đổi một bộ xiêm y khác đi!
Địch Quang Viễn một phen lời nói tựa như huynh trưởng phụ thân, nói đến trong lòng Tần Tiêu nóng lên, vừa cười vừa nói:
- Quang Viễn đại ca, không có việc gì, thân thể của ta rất tốt. Ngươi cũng không phải không biết. Khi còn bé, còn không bình thường nhảy vào trong băng hà bắt cá sao? Di, Ngọc Hoàn, ngươi vì sao muốn trốn vậy, ngươi không nhận biết Tần đại ca sao?
Dương Ngọc Hoàn mặc một thân hồng bào lẫn áo, khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn trĩnh, con mắt to tròn đen nháy, khóe miệng lộ ra hàm răng sữa trắng nõn, mười phần trẻ con nói rằng:
- Ngọc Hoàn nhận ra được. Ngươi chính là Tần đại nhân đem ta đưa tới nơi đây. Hiện tại là tướng quân, là hầu gia, cũng là tình lang ca nhi Thượng Quan tỷ tỷ ngày đêm tưởng niệm!
- Ha hả!
Tần Tiêu cười lớn ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ cái đầu của Dương Ngọc Hoàn:
- Thực đáng yêu! Thật thông minh! Ngọc Hoàn, cô nãi nãi của ngươi đâu?
Dương Ngọc Hoàn nhẹ nhàng nhếch miệng lên, có chút thương tâm nói rằng:
- Cô nãi nãi ngủ rồi, ở trên núi nhỏ bên kia.
Mạc Vân Nhi vẫn đứng ở bên cạnh nói rằng:
- Ba tháng trước đã mất rồi. An táng ở trên Lăng Tử Cương ngoài mười dặm dưới chân núi đối diện.
Tần Tiêu đứng dậy, nhìn Mạc Vân Nhi một thân trang phục đạo cô, so với trước đây càng thành thục ổn trọng hơn, mỉm cười nói rằng:
- Vân nhi, mấy ngày nay, ngươi vẫn tốt chứ?
- Rất tốt.
Mạc Vân Nhi gật đầu.
- Người ở đây đều là thân nhân của Vân nhi. Không nghĩ tới, Vân nhi có thể ở chỗ này tìm được cảm giác gia đình. Thực tốt.
- Ừm, vậy thì tốt rồi.
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Mấy ngày nay, vẫn do ngươi ở trong trang quản lý sự vụ, thực sự là khổ cực cho ngươi.
- Rất thanh nhàn nha, hầu như không có chuyện gì để làm.
Mạc Vân Nhi cười đến khóe mắt hơi giương lên, lông mi nhếch:
- So với ở trong đạo quan còn thanh nhàn hơn, mỗi ngày chỉ là tụng kinh tham đạo. Nhất là sau khi Quang Viễn đại ca đến đây, ta càng thêm vô sự để làm hơn. Đại bộ phận thời gian chính là lắng nghe Uyển nhi kể lễ nỗi khổ tương tư.
Bốn nữ tử ở bên cạnh nháo loạn một trận, cuối cùng cũng là tản ra. Thượng Quan Uyển Nhi nghe được Mạc Vân Nhi nói, vội vã giậm chân:
- Vân nhi.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Được rồi, một đống lời muốn nói, chúng ta vào trong phòng rồi kể tiếp đi.
Mọi người kết bạn mà đi, hướng phía Sở Tiên sơn trang đi đến.
Dương Ngọc Hoàn nhẹ nhàng vùng thoát khỏi Mạc Vân Nhi nắm tay nàng, chạy đến bên người Tần Tiêu, túm túm góc áo của hắn:
- Tần đại ca, Thượng Quan tỷ tỷ nói, ngươi nếu là trở lại thăm nàng một cái, nàng lập tức sẽ quyết định gả cho ngươi. Ngươi có nguyện ý lấy nàng không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời đại quẫn:
- Ngọc Hoàn! Ta lúc nào nói qua lời này, ngươi chớ có nói lung tung. Bằng không buổi tối tỷ tỷ sẽ không kể chuyện xưa cho ngươi nghe nữa.
- Ai nha nha, Tần đại ca, Thượng Quan tỷ tỷ uy hiếp ta kìa!
Dương Ngọc Hoàn cười như chuông bạc:
- Vốn dĩ chính là thế mà, đêm qua ngươi còn nói qua đấy. Ngươi kể cho ta nghe cố sự "Bạch Xà truyện", ngươi đã nói, nếu như ngươi là Bạch nương tử, cũng muốn chọn một nam tử như Tần đại ca để gả vậy.
Tất cả mọi người khẽ cười một trận, Thượng Quan Uyển Nhi e thẹn đã chạy tới muốn bắt Dương Ngọc Hoàn:
- Tiểu phản đồ! Tiểu phản đồ!
Dương Ngọc Hoàn cười to hì hì, né tránh chung quanh:
- Ai nha nha, ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi! Tỷ tỷ tha mạng nha!
Lý Tiên Huệ khẽ nhanh nhẹn tiến đến bên người Tần Tiêu, vẻ mặt ôn nhu như nước tiếu ý:
- Lấy đi, coi như bình thê.
Tần Tiêu cười:
- Có thật không? Làm thế nào ngươi còn cấp bách hơn cả ta vậy, chẳng lẽ nàng cho ngươi chỗ tốt gì?
- Ta coi như là vậy đi.
Lý Tiên Huệ cười nhếch miệng, hiện ra hai bên má lúm đồng tiền nhỏ:
- Nhiều thêm một bạn đánh bài cố định đi!
Mọi người đi vào trong Sở Tiên sơn trang, nhìn thấy Hình Trường Phong và Vạn Lôi đang dẫn các tướng sĩ Đặc Chủng Doanh ở trong rừng liễu tiền viện dựng trướng bồng, khí thế ngất trời nhiệt náo mười phần.
Tần Tiêu suy nghĩ một chút, đi qua đem Hình Trường Phong và Vạn Lôi gọi vào một bên, đối với bọn họ nói rằng:
- Đến nơi đây, tất cả mọi người là huynh đệ một nhà, không cần dựng doanh trướng gì cả. Hậu viện Sơn Trang có trên dưới một trăm gian khách phòng, tạm thời đều tới đó ở lại đi. Mấy ngày nay, ta sẽ tìm đến thợ thủ công, chuyên môn đem một mảnh đất trống phía sau Sơn Trang kia mở ra, coi như là quân doanh và sân huấn luyện.
Vạn Lôi do dự nói:
- Hầu gia, chuyện này không tốt lắm đi sao? Sĩ tốt nào dám cùng gia quyến của đại nhân dàn xếp cùng một chỗ?
Tần Tiêu biết ý tứ của Vạn Lôi, đám người tham gia quân ngũ này đều là quỷ đói trong sắc. Vạn nhất gặp phải chuyện phiền toái gì đó, sẽ không dễ xử lý. Vì vậy nói rằng:
- Các huynh đệ Đặc Chủng Doanh theo ta, có thể nói là ăn đủ khổ sở. Hiện tại đều là đường đường bát phẩm kỵ úy, sao có thể nào giống như sĩ tốt bình thường để đãi ngộ đây? Ta không phải còn thực ấp trăm hộ sao, tốt xấu cũng là thành chủ. Thuộc hạ cũng có mấy trăm bách tính tương đương với sản nghiệp tư nhân của ta. Ngày mai ta phải đi tìm Giang Châu Thứ Sử Hà Khai, để hắn an bài cho những người này mỗi người nạp một phòng thất thất, để cho bọn họ an tâm ở lại. Sẽ không quá mức nhớ nhung quê nhà. Vả lại ta ở chỗ này tất cả chi phí tiêu dùng đều do Giang Châu phủ chi trả. Hà Khai cũng không dám không nể mặt mũi của ta.
Hình Trường Phong và Vạn Lôi hai người đều vui mừng nói:
- Hầu gia ân trọng như núi!
Tần Tiêu đặt tay trên đầu vai nhị tướng, cùng với bọn họ hướng chính cư đi đến:
- Vạn Lôi, ngươi tại Nhạc Châu đã có gia thất. Ở đây cũng không ngại dàn xếp một phòng đi. Để ta lo lắng chính là Trường Phong. Ngươi cũng đã già hơn không ít, thế nào vẫn không có cưới thê tử đây?
Hình Trường Phong xấu hổ cười:
- Trường Phong mỗi ngày chỉ suy nghĩ luyện võ. Sự tình khác còn thật chưa có tính toán qua đấy. Trước đây khi làm bộ đầu cũng từng có người đến đề thân, đều nhất nhất cự tuyệt.
Tần Tiêu cười nói:
- Vậy ngươi có nhớ nhung cô nương nào không?
Hình Trường Phong không có ý tứ cười, trầm mặc không nói.
- Đó chính là có đúng không?
Hình Trường Phong gật đầu:
- Là có. Bất quá, đã có vài năm không gặp mặt rồi.
- Ai?
- Sư muội của ta...
Hình Trường Phong cực không có ý tứ cười:
- Chính là... nữ nhi của Đại Chú Kiếm Sư, dị thuật kỳ nhân Kim Lương Phượng kia.
- Nói như vậy, ngươi là nhất kiến chung tình không thể quên được a!
Tần Tiêu cười nói:
- Bất quá, chuyện này đều đã qua vài năm rồi. Nàng khẳng định đã lập gia đình sinh con. Nghĩ không ra, Trường Phong vẫn là một kẻ si tình a!
Vạn Lôi cũng cười cũng, Hình Trường Phong vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ nói rằng:
- Hầu gia, Vạn tướng quân, mau mau đừng cười ta nữa. Việc này, ta đúng là cho tới bây giờ vẫn chưa có nói qua với ai. Thực sự là xấu hổ!
*****
Vừa vặn lúc này, Mạc Vân Nhi nắm Dương Ngọc Hoàn đi tới, đối với Tần Tiêu nói rằng:
- Hầu gia, nước nóng đã đun xong. Nhanh đi tắm rửa thay y phục đi thôi!
Thân thể Hình Trường Phong đột nhiên hơi chấn động, người thì có chút phát ngốc.
Dương Ngọc Hoàn nháy đôi mắt to chỉ vào Hình Trường Phong nói rằng:
- Thúc thúc này sao mặt đỏ bừng vậy, giống như Thượng Quan tỷ tỷ đánh phấn vậy.
Mọi người quay đầu vừa nhìn một cái, không có thể như vậy!
Tần Tiêu tiếp nhận lấy y vật do Mạc Vân Nhi mang tới, quay đầu nhìn Hình Trường Phong một cái. Gia hỏa này, nhãn thần cư nhiên khẽ liếc, thần sắc khẩn trương.
Dương Ngọc Hoàn trẻ nhỏ nói chuyện không cố kỵ một phen, khiến cho Hình Trường Phong rất xấu hổ. Mạc Vân Nhi cũng cảm giác được có chút dị dạng, vội vã thi lễ đem Dương Ngọc Hoàn ôm đi.
Tần Tiêu giảo hoạt nhìn Hình Trường Phong:
- Coi trọng nhân gia?
Hình Trường Phong vội vã xua tay nói:
- Không có, không có... Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Khụ...
Hình Trường Phong xấu hổ cười:
- Năm xưa tiểu sư muội cũng là ăn mặc đạo bào như vậy, do đó... Vừa rồi nhìn thấy trong mắt, vị đạo cô kia đến, đã sản sinh một ít... ảo giác.
- Nàng tên gọi là Mạc Vân Nhi.
Tần Tiêu lôi kéo Hình Trường Phong một cái:
- Đến đây, vừa lúc tắm rửa, thiếu người chà lưng. Ngươi tới giúp ta. Tiện đường cùng ngươi nói một chút cố sự của Mạc Vân Nhi này.
Trong nhà tắm hậu đường thoải mái vô cùng. Hai đại nam nhân ngâm mình ở trong bể. Trên tay Hình Trường Phong lực đạo mười phần, xoa bóp cho Tần Tiêu một trận khiến hắn rất là thư thái. Người trong Đặc Chủng Doanh đều học qua môn kỹ thuật này. Thả lỏng sau khi huấn luyện, hiệu quả thật tốt, mát xa lẫn nhau đã thành tất yếu giống như một ngày ba bữa vậy.
Tần Tiêu đem cố sự của Mạc Vân Nhi kể lại hết cho Hình Trường Phong. Hình Trường Phong không khỏi có chút hơi phát ngốc ra. Trong tay cũng có chút thả lỏng và chậm lại.
Tần Tiêu cười một cái, thản nhiên nói rằng:
- Thế nào, ghét bỏ xuất thân và thân phận của nhân gia hay sao?
- Không có, không phải!
Hình Trường Phong vội vã nói rằng:
- Trường Phong chỉ là cảm giác, nữ tử mệnh khổ này, thực rất hiểu lễ, cũng rất kiên cường. Đổi lại là Trường Phong... sớm đã nhảy xuống sông tự vẫn rồi.
- Đúng nha, nàng xác thực rất không dễ dàng.
Tần Tiêu nói rằng:
- Sau đại kiếp nạn, có thể có cảm ngộ và tâm tính như vậy, thật là cơ trí và hào hiệp khác hẳn với thường nhân. Lúc trước sao, nàng càng vô tội và thê thảm.
Hình Trường Phong trầm mặc không nói, tiếp tục xoa bóp, chà lưng cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu vẫn truy hỏi đến cùng:
- Thế nào, có ý tứ sao?
Hình Trường Phong xấu hổ cười nói:
- Trường Phong thật là rất thương yêu và kính phục nàng... Thế nhưng, người ta là đạo cô nha!
- Hoàn tục không phải là được rồi sao!
Tần Tiêu cười to:
- Hiện tại đạo cô, hoàn tục cực kỳ dễ dàng. Hơn nữa, nàng tuy rằng nhập đạo, thế nhưng cũng không giống người bình thường, cả ngày núp trong đạo quan niệm tụng kinh phật vậy. Mà cùng tục nhân không hề khác biệt. Ngươi nếu là không ghét bỏ, ta đi nói với nàng.
- A... !
Hình Trường Phong có chút khẩn trương hô gọi:
- Không nên a! Hầu gia!
- Thế nào, một đại nam nhân còn xấu hổ, hay là chê bỏ nhân gia đã không phải hoàn bích (ý là không còn trong trắng), đã từng rơi vào phong trần?
- Không phải, Trường Phong thề với trời, cũng không phải ý tứ đó!
Hình Trường Phong liên thanh giải thích, sau đó thanh âm yếu dần xuống:
- Lúc này đều mới vừa gặp mặt nha, giữa hai bên còn chưa có nói chuyện qua đấy...
Tần Tiêu không khỏi cười lớn:
- A, còn cần thời gian bồi dưỡng cảm tình đúng không? Đi, trước tùy theo ngươi. Ở chung một khoảng thời gian đi. Hai người các ngươi nếu là thoả mãn, chuyện hôn nhân này ta liền làm chủ cho.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ đến rõ ràng: hiện tại là Đường triều sao, chơi gái cũng được pháp luật đồng ý, hơn nữa còn là thời thượng. Kỹ nữ hoàn lương lập gia đình cũng không coi là sự tình ngạc nhiên gì cả. Đổi lại là thời đại của ta trước đây, ta công nhiên kéo tấm da như vậy, Hình Trường Phong còn không cùng ta trở mặt không được.
Đầu bếp Sở Tiên sơn trang ngày hôm nay đúng là rất vất vả. Chủ nhân chân chính trở về, đều liều mạng dùng sức xuất ra bản lĩnh giữ nhà. Từng món thức ăn với đủ loại sắc hương vị đều đưa ra từ trù phòng, đặt tới trên bàn tiệc ở đại đường. Từ lần trước sau nạn binh hỏa, tất cả đầu bếp Sở Tiên sơn trang đều là Phạm Thức Đức mới đưa tới, nhân số không nhiều lắm. Hiện tại đột nhiên một lúc phải làm cơm ăn cho mấy chục người, thực sự là vội đến có chút không biết tả sao.
Người của Đặc Chủng Doanh cũng cùng nhau gọi tiến đến dùng cơm, mấy chục người tụ tập một chỗ, ngồi quanh năm sáu cái bàn. Một bữa cơm ăn xong, tuy rằng uống là rượu trắng vài chục độ, Tần Tiêu cũng cảm giác hơi say, về phần đã uống bao nhiêu, thật đúng là có điểm nhớ không rõ được. Đường triều lúc này còn không có phương pháp cất rượu, độ rượu cũng không phải quá cao. Cũng khó trách hơi một tý lại chợt nghe nói ai đó uống hết một đấu rượu. Cho hắn một đấu nhị oa đầu thử xem, không say chết người mới lạ đấy.
Buổi tối, tứ nữ quả nhiên tụ tập cùng với nhau, mở một bàn mạt trượt, hô to gọi nhỏ đánh bạc. Đám người Hình Trường Phong bao gồm cả Quách Tử Nghi đều đến bố trí ở dưới hậu đường. Tần Tiêu có chút choáng váng mơ hồ, sớm trở về trong phòng, ngủ say.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Tần Tiêu cảm giác có người bò đến trên giường, có chút mơ hồ nói rằng:
- Đánh xong rồi, vận may thế nào?
Trong thanh âm của Lý Tiên Huệ tràn đầy trách cứ:
- Ngươi nhìn ngươi kìa, vừa trở về nhà đã uống đến say bí tỉ, ngủ say tiếng ngáy như sấm, ngươi đúng là thoải mái nha. Nhưng người ta Uyển nhi thì làm sao bây giờ?
Tần Tiêu hơi hơi giật mình tỉnh giấc:
- Uyển nhi thế nào rồi?
- Ngốc thật!
Lý Tiên Huệ cởi y phục tiến vào trong ổ chăn, cả người có chút phát lạnh run run dựa vào trên người của Tần Tiêu:
- Lúc này, ngươi không phải đi bồi nàng sao?
- A, hiểu rồi.
Tần Tiêu cười cười, đem Lý Tiên Huệ gắt gao ôm lấy trong lòng:
- Ngươi muốn ta qua đó ngủ cùng với nàng?
- Lại là miệng lưỡi không xương, nên đánh!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng ở trên miệng của Tần Tiêu đánh một cái:
- Không thể như vậy sao, nhân gia đều đã chờ ngươi lâu như thế, trái tim cũng sắp tan vỡ rồi.
- Không vội nhất thời này đi sao?
Tần Tiêu cười trở nên có chút dâm đãng, đưa tay tới cởi ra y phục của Lý Tiên Huệ:
- Chờ ngươi có mang bảo bối nhi, ta sẽ cùng nàng thành thân động phòng!
- Bại họa a!
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng giãy dụa:
- Loại chuyện này, sao có thể nào nói được chuẩn xác?
- Không sợ, thương pháp của ta cực chuẩn!
Tần Tiêu không khỏi phân trần nghiêng người đè lên trên người Lý Tiên Huệ, sa mỏng hung y cũng cởi xuống để qua một bên, đưa tay tới thăm dò.
Ôn nhu mềm mại, vừa vặn bàn tay nắm chặt. Một trái nho tinh tế, run rẩy khẽ động trong lòng bàn tay của hắn.
Lý Tiên Huệ khẽ a một tiếng, đưa tay che gương mặt của Tần Tiêu lay động trái phải:
- Ăn nói linh tinh, bại hoại! Bại hoại!
*****
- Lão bà, sinh nhi tử cho ta đi nha?
- Nữ nhi thì thế nào?
- Đều muốn cả! Sinh một đôi!
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Tiên nhi là vợ cả, là Tiên nhi hiểu ta rõ nhất. Nhất định phải sinh hài tử trước đã... Nhập gia tùy tục đi, hiện tại đó là Đường triều, vương triều phong kiến, mẫu vì tử quý. Nếu không thể để Tiên nhi sinh hạ nhi tử trước, nói không chừng ngày sau thê thiếp tranh thủ tình cảm, khiến ta phiền toái. Chỉ cần Tiên nhi sinh hài tử trước, địa vị của nàng sẽ không thể lay động. Hậu cung này đã có thể ổn định rồi.
- Bại hoại! Còn nói như vậy. Ta chính là một con heo mẹ sao?
- Ngươi nếu là heo mẹ, ta đây chính là một con heo đực. Đến đây đi, lão bà đại nhân!
Một đường từ Trường An đến Giang Nam, đi đường một hai tháng, hai người cũng không có ân ái qua. Lúc này một trận lửa dục thiêu đốt, lại so với lần đầu tiên ân ái ngày trước càng thêm mãnh liệt và điên cuồng hơn.
Sáng sớm ngày thứ hai, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, Tần Tiêu mới ôm lấy Lý Tiên Huệ ngủ được say sửa. Đã mơ hồ nghe được ngoài phòng tiếng hô gọi "hắc rống, hắc rống". Tần Tiêu vừa giật mình đã tỉnh lại. Thanh âm này quá quen thuộc! Khẳng định là Hình Trường Phong và Vạn Lôi, dẫn Đặc Chủng Doanh đang huấn luyện!
Tần Tiêu hơi khẽ động, Lý Tiên Huệ cũng tỉnh lại. Một đêm triền miên, sau đó sắc mặt Lý Tiên Huệ đỏ bừng, càng thêm thanh xuân động nhân. Tần Tiêu nhịn không được hôn một cái ở trên mặt của nàng.
Cánh tay nhu nhược không có xương của Lý Tiên Huệ ôm vòng trên cổ của Tần Tiêu, nghiêng người áp lên trên người hắn, cười hì hì nói:
- Làm khóa sớm!
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Đồng ý! Nhất định phải sinh hảo nhi tử! Nữ nhi cũng được!
Đã tựa như thanh thần vũ lộ, càng có vẻ ngọt ngào cùng tốt đẹp. Hai người điên loan đảo phượng, lên đỉnh Vu sơn, ý nghĩ yêu thương nồng đậm không tách ra được. Trên người Lý Tiên Huệ càng đổ một trận mồ hôi mùi hương thơm, cưỡi ở trên người Tần Tiêu, điên cuồng vũ động. Thân thể mềm mại như ngọc, mặt phấn như ráng mây, tươi đẹp tựa tiên nhân.
Sau một phen ân ái, hai người rửa mặt, thay y phục chỉnh tể, đi đến trong chính đường. Đập vào mắt đã thấy nam nhân một thân khoác áo dài, đầu đội mũ cánh chuồn, đang ngồi thẳng ở đó uống trà. Địch Quang Viễn trước hết chào đón:
- Hầu gia. Giang Châu Thứ Sử Hà Khai Hà đại nhân chờ ngài đã lâu ạ.
Tần Tiêu trong lòng cười: không có ý tứ a, Hà lão gia tử. Ta vội vàng "tạo người", đã khiến ngươi phải chờ lâu rồi.
Hà Khai thấy Tần Tiêu đi ra, vội vàng cười không ngừng đi đến nghênh đón:
- Giang Châu Thứ Sử Hà Khai bái kiến Đại Tướng Quân, Sở Tiên Hầu!
Nói xong đã muốn quỳ xuống bái lạy.
Tần Tiêu đưa hắn một cái nâng lên:
- Hà đại nhân mau miễn lễ. Giữa ngươi và ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, đại lễ như vậy sẽ không cần thiết đi.
Hà Khai cười dài nói rằng:
- Giang Nam đồng liêu nghe nói Hầu gia ở kinh thành hành động vĩ đại, đang có ý phái đại biểu đến kinh thành bái phỏng trước. Hiện tại Hầu gia áo gấm về nhà, chúng ta cùng các đồng liêu này đều rất là vui mừng nha!
Tần Tiêu cười ha hả, thầm nghĩ trong lòng: áo gấm về nha? Mặt ngoài xem ra như vậy thôi.
Ta Giang Nam thổ hoàng đế này, từ sau khi Võ Tắc Thiên hạ đài, cũng dần dần mất đi ý nghĩa chân thực. Bất quá, dù cho không thể dùng nhược điểm đến áp chế, ta đối với những người này cũng xem như là có ân cứu mạng. Cho dù không đối với ta cúi đầu nghe theo, mang ơn cũng là tất nhiên. Hơn nữa, Lý Hiển sau khi đăng cơ đại xá thiên hạ, duy chỉ không tha cho băng đảng Dương Châu Từ Kính Nghiệp. Do đó, tuy rằng ta không thể hiệu lệnh Giang Nam như thời đại Võ Tắc Thiên. Chí ít cũng có thể ở Giang Nam này chiếm chút mặt mũi, nắm giữ ba phần đất đai tứ phương.
Tần Tiêu mời Hà Khai ngồi xuống, ha hả cười nói:
- Hà đại nhân, lần này ta trở lại, nhưng là mang đến cho Giang Châu phủ không ít phiền phức.
- Di, đó lại là phúc của Giang Châu ta!
Hà Khai vẻ mặt xán lạn không gì sánh được, mỉm cười nói:
- Lấy công tích và uy vọng của Hầu gia, đó là mời cũng đều không đến được. Hoàng đế có chỉ, tất cả chi phí tiêu dùng của Hầu gia tại Giang Châu do ti phủ chi. Hầu gia, ty chức bèn đến, chính là muốn hương Hầu gia thương thảo danh sách, để tiện trở lại thống nhất an bài.
Tần Tiêu đối với Lý Tiên Huệ thì thầm một trận, để nàng đến lấy một vài thứ, sau đó nói với Hà Khai rằng:
- Đầu tiên sao, bảng hiệu Lăng Vân Cư này đổi lại cho ta.
- Cái này không nhọc Hầu gia phân phó.
Hà Khai đứng dậy, vỗ tay một cái, bên ngoài mấy tôi tớ đã mang đến một tấm biển lớn, bên trên che phủ một tầng lụa hồng.
Tần Tiêu đi tới trước tấm biển, mở lên khăn hồng, đập vào mắt nhìn thấy mấy chữ vàng lớn "Sở Tiên Hầu Phủ".
Hà Khai nói rằng:
- Hai ngày trước, ty chức đã từng đến qua. Lúc đó Hầu gia còn chưa có trở về nhà. Vì vậy đã mời Thượng Quan cô nương tự tay viết xuống mấy chữ lớn này. A, chữ trên tấm bia đá giữa hồ cũng là xuất từ thủ bút của Thượng Quan cô nương.
Tần Tiêu mỉm cười gật đầu:
- Được, không tệ. Ta rất hài lòng. Hiện tại liền thay cho ta đi thôi.
Lăng Vân Cư này vẫn là danh tự lúc trước Tiểu Nguyệt đã lấy. Nói như thế nào cũng nên thay đổi đi.
Lý Tiên Huệ mang theo Tử Địch và Địch Quang Viễn, mang tới hai rương vàng, đặt ở trong đường. Tần Tiêu nói với Hà Khai rằng:
- Hà đại nhân, đây là lúc chuẩn bị rời đi, hoàng đế ban cho một nghìn lượng hoàng kim. Ngươi cầm lấy, thay ta làm một việc. Lần này cùng ta đến đây, còn có ba mươi gã Vạn Kỵ Kỵ Úy, hoàng đế thân suất, chính bát phẩm tướng quân. Bọn họ theo ta đến Giang Nam, theo lý nên sắp xếp gia thất. Việc này ngươi an bài một chút, người nhà phòng thiếp thất của ba mười người, một người cũng không thể thiếu.
- Cái này...
Hà Khai vội vàng nói:
- Đã là người của quý phủ Hầu gia, lại là mệnh quan triều đình, làm sao dám lấy vàng của Hầu gia? Việc này cứ giao cho ty chức là được!
Tần Tiêu cười một cái:
- Ngày thường chi tiêu, các ngươi phụ trách đi. Cưới vợ nạp thiếp sẽ không cần, miễn cho sẽ có người ở trong triều đàm tiếu về ta. Hà đại nhân không cần khách khí, nhận lấy đi sao. Ta còn có rất nhiều sự tình muốn thỉnh Hà đại nhân hỗ trợ đấy.
- Hầu gia nhất nhất phân phó là được.
- Ừm ngươi nhớ kỹ.
Tần Tiêu nuốt nuốt yết hầu nói rằng:
- Đi giúp ta thỉnh một đám công tượng nghệ nhân đến. Phía sau núi của phủ ta, có một mảnh đất trống thật lớn. ta muốn xây dựng một ít phòng ở, làm thành việc tử độc lập. Khoảng chừng phải xây bốn năm mươi gian phòng ngủ, còn có một số phương tiện dùng huấn luyện. Đến lúc đó, ta sẽ giấy ra giấy cho.
Hà Khai xúc động đồng ý:
- Chuyện này tuyệt đối không là vấn đề. Cả Sở Tiên Hồ phương viên trăm dặm, hiện tại đều là tài sản riêng của Hầu gia. Bách hộ thực ấp chính là ngư dân và trà dân phụ cận nơi này. Mỗi tháng sẽ đến giao nộp tiến cống và thực hiện lao dịch. Sáu mươi khoảnh ruộng đất cũng làm tốt.
← Hồi 238 | Hồi 240 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác