← Hồi 022 | Hồi 024 → |
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: tuy là vết thương thế nhưng miệng vết thương quá mức bằng phẳng, đủ nhìn ra là sau khi chết bị người ta cố tình phá hủy, huyết dịch đều đông cứng trên miệng vết thương, miệng làn da gần vết thương không có dấu máu lan ra.
Sau đó lại quan sát hai tay của thi thể, lại ngoài ý muốn phát hiện trên tay hơi có chút thô ráp, hơn nữa ngón trỏ tay trái còn có một vêt chai, mà chính giữa vết chai có một vết nhỏ mảnh, nhưng nó lại rất sâu.
Trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, nói ra:
- Lưu Nhị, nếu như bổn quan không có nhìn lầm thì nằm ở đây không có Triệu tiểu thư nào cả, là thi thể thê tử của ngươi sau khi chết bị người ta trộm đi.
Mọi người kinh hãi, Lưu Nhị càng là kinh hoảng chạy đến trước thi thể nhìn kỹ một hồi, mờ mịt nói:
- Đại nhân, thi thể thê tử của tiểu nhân đã không nhận ra, vì sao ngài lại nhận ra.
Tần Tiêu nói:
- Đầu tiên cỗ thi thể này cũng không phải Triệu tiểu thư, chuyện này là khẳng định. Bởi vì vết thương trên người của nàng là bị cố tình hủy hoại, hơn nữa cố ý hủy dung mạo không cho ai nhận ra. Còn nữa, chính ngươi nhìn tay trái của nàng sẽ rõ.
Lưu Nhị run rẩy cầm tay trái của thi thể lên, xem một hồi nói ra:
- Đại nhân, không có gì kỳ quái ah! Tay này đã phình to tiểu nhân cũng không phân biệt ra được.
Tần Tiêu nói:
- Tay trái của nàng có chút thô ráp, hiển nhiên không phải tay của thiên kim đại tiểu thư nhà quan lại. Hơn nữa trên ngón trỏ chỗ hơi hướng ra có vết ngấn sâu, trong vết chai này có một vết hần do kéo chỉ lâu năm tạo thành. Lưu Nhị, ngươi là ngư dân, thê tử ngươi cũng xuất thân từ ngư dân, nhất định là mỗi ngày ở nhà dệt lưới bổ lưới, trên tay trái cũng lưu lại vết thương như vậy.
Mọi người thét lên kinh hãi, Lưu Nhị càng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn qua tay của mình nói ra:
- Dạ dạ, đại nhân nói phải, ngư dân chúng ta trừ tung lưới bắt cá thì bổ lưới dệt lưới thường thường sẽ lưu lại dấu vết trên tay! Đúng, tiểu nhân nhớ tới trên cánh tay phải của thê tử có một nốt ruồi thịt màu đỏ, tiểu nhân xem xét liền biết!
Dứt lời vén ống tay phải của thi thể lên, sau đó hô to:
- Thực là thê tử của ta, Trương thị!
Sau đó hắn hồn nhiên quên người khác ở đây, khóc rống lên.
Tần Tiêu vội vàng gọi người kéo hắn lại, bảo hắn không được khóc lóc ầm ĩ, nói:
- Hiện tại bổn quan trả thi thể thê tử của ngươi lại cho ngươi, nhưng chuyện này ngươi phải xem như chưa từng xảy ra, tạm thời không được nói cho bất kỳ người nào, hiểu chưa?
Một đêm chưa ngủ nên Tần Tiêu vừa mới định vào trong dịch quán nghỉ ngơi thì Phạm Thức Đức lại gõ cửa mới hắn thức dậy, nhìn Tần Tiêu nói:
- Đại nhân thứ tội, có chuyện gấp nên hạ quan phải quấy rầy giấc ngủ của đại nhân.
Tần Tiêu nói:
- Phạm tiên sinh không phải cũng cần nghỉ ngơi sao, ngươi cũng vất vả rồi. Lại có chuyện gì xảy ra?
Phạm Thức Đức nói:
- Chuyện thì không có, nhưng mà Ngô Hưng Quốc Thứ Sử Ngạc Châu thì tới dịch quán cầu kiến..
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Tin tức của Ngô Hưng Quốc này rất linh thông, không ngờ đã biết ta tới Vũ Xương, còn chạy tới nơi này gặp ta. Cũng phải, đối đãi chuyện này ta nên sửa sang một chút, dù sao người ta cũng là quan to tam phẩm.
Tần Tiêu đi vào chánh đường của dịch quán, một thân quan phục áo tím tuổi chừng bốn mươi lăm, có sáu người đi tới, vái chào:
- Ngô Hưng Quốc Thứ Sử Ngạc Châu, không biết Khâm Sai đại nhân đã đến Ngạc Châu, không có tiếp đón từ xa mong rằng đại nhân thứ tội!
Tần Tiêu nâng hắn dậy:
- Ngô đại nhân miễn lễ. Đại nhân chính là quan to tam phẩm, quan cư trên cả Tần mỗ, cần gì phải hành đại lễ như vậy, chẳng phải là muốn Tần mỗ chịu tội sao. Tần mỗ nghe qua dân phong Ngạc Châu cảnh sắc ưu mỹ, lại không mời mà tới kính xin Ngô đại nhân không nên trách cứ.
Ngô Hưng Quốc cúi đầu cười nói:
- Đại nhân nói quá lời! Đại nhân là Ngự Sử triều đình, Khâm Sai thay mặt thiên tử, xem như đích thân thiên tử tới, làm sao lại dùng tôn ti quan trường so sánh! Đại nhân có thể đường xa đến Ngạc Châu thâm sơn cùng cốc này thì đó là vinh quang biết nhường nào!
Nhưng trong lòng âm thầm ngạc nhiên nói: sớm nghe nói Khâm Sai đại nhân là thiếu niên chưa đủ hai mươi tuổi, không nghĩ tới lại ổn trọng thành thục như vậy, trách không được bệ hạ ủy thác trách nhiệm làm Khâm Sai!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, hàn huyên một hồi. Ngô Hưng Quốc làm quan nhiều năm tinh thục quan trường, lời nói cử động đều lộ ra nét ổn trọng và nho nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng làm cho Tần Tiêu âm thầm khâm phục.
Nói một lúc thì Ngô Hưng Quốc vào chính đề:
- Tần đại nhân lúc này đi Vũ Xương này nấn ná lâu ngày, chẳng biết lúc nào mới giá lâm Ngạc Châu? Không dối gạt đại nhân, hạ quan nghe nói Khâm Sai đại nhân đã đến Vũ Xương thì đêm tối đã lên đường nghênh đón, không biết đại nhân...
Tần Tiêu cười cười:
- Đa tạ ý tôt của Ngô đại nhân, nhưng mà Tần mỗ còn có chuyện chưa làm xong, chờ một chốc mấy ngày sau Tần mỗ tất nhiên sẽ tới thăm Ngạc Châu, đến lúc đó còn phải quấy nhiễu Ngô đại nhân.
Ngô Hưng Quốc nói:
- Đã như vầy, hạ quan cũng không miễn cưỡng đại nhân. Đại nhân lúc nào giá lâm Ngạc Châu, Ngô Hưng Quốc ta đại biểu nhân dân Ngạc Châu tỏ vẻ hoan nghênh. Mặt khác, huyện Vũ Xương này của Triệu Thế Tài, người này...
Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc:
- Triệu Thế Tài như thế nào?
Ngô Hưng Quốc thở dài một hơi, nói:
- Thực không dối gạt đại nhân, huyện lệnh huyện Vũ Xương này đã sai người báo cho bản quan. Mà Triệu Thế Tài này là cửu tử (em vợ) của bản quan. Mặc dù người này có chút tài năng, nhưng lại xuất thân thiếu gia ăn chơi, dùng tiền vô độ, trời sinh tính có chút tham lam. Hạ quan từng nhiều lần khuyên bảo hắn, mặc dù đã có chút ít thu liễm nhưng lại làm cho dân ý oán than. Nhưng mà người này ở phương diện dạy dân nuôi tầm kinh doanh thì có chút tài năng, cho nên hắn điều hành huyện Vũ Xương này không tính là quá giàu có, nhưng cũng xem như có chút thành tựu. Mong rằng đại nhân cho bản quan chút tình mọn thời điểm xử lý người này nên thả một mặt lưới, cho hắn sửa đổi có cơ hội hướng thiện.
Tần Tiêu mỉm cười, trong nội tâm thầm nghĩ: đến nhà thì ra là cầu tình cho Triệu Thế Tài, Thứ Sử tam phẩm cầu tình cho một huyện lệnh thất phẩm, mặt mũi xem như khá lớn. Vì vậy hắn nói:
- Ngô đại nhân cũng không cần quá lo, Tần mỗ có khảo chứng nhiều mặt, triều đình bồi dưỡng quan viên không dễ, Tần mỗ cũng không muốn tùy ý xét nhà bãi quan của người ta, đoạn đường sống của kẻ khác.
Ngô Hưng Quốc đại hỉ:
- Vậy thì bản quan cảm tạ ân đức của đại nhân!
Ngô Hưng Quốc sau đó cáo từ rời đi, Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu, nói:
- Thì ra huyện lệnh là cửu tử của hắn, hình như chưa ai nói cho ta nghe hắn có tỷ phu làm Thứ Sử a, xem ra cũng ăn nhờ được ít nhiều. Nếu ta vừa mới bắt đầu đã xử lý Triệu Thế Tài thì ngược lại sẽ trở thành oan gia với Thứ Sử tam phẩm. Xem ra chuyện trên quan trường quả thật là rắc rối khó gỡ, chỉ cần động một chút sẽ động cả cánh rừng! Hiện tại ta hiểu vì cái gì ở thế kỷ ai mươi mốt có câu ' phản hủ xướng liêm '. Quan lại bao che cho nhau, từ trước tới nay đây là quy tắc trên quan trường.
*****
Phạm Thức Đức nói:
- Đại nhân, hôm nay chúng ta đi đâu? Vừa rồi Cổ phủ đã dùng kiệu hoa mang Mạc Vân Nhi trở về, dựa theo đại nhân phân phó nên không có đường hoàng, cũng không có thổi kèn pháo hoa, chỉ có mấy họ hàng bên vợ tới chúc mừng.
Tần Tiêu suy tư một chút, nói:
- Tạm thời không cần quấy nhiễu tới hai kẻ tâm mang ma quỷ kia. Chúng ta đi tới nhà của ngư dân Đỗ Viễn Sơn kia nhìn một chút, có đầu mối mới hay không. Ta cuối cùng có cảm giác tên ngư dân này trong bản án sắm một vai cực kỳ trọng yếu.
- Đại nhân có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?
- Không cần, hiện tại lên đường. Mặc thường phục mà đi, chỉ có hai chúng ta mà thôi. Tên hắc đản kia đang ngủ khò khè, tối hôm qua hắn đi canh bãi tha ma chắc đã mệt chết rồi, cứ cho hắn nghỉ ngơi đi.
Làng chài nhỏ, nhà Đỗ Viễn Sơn.
Một gian nhà gỗ vách trúc cùng cỏ tranh che mái, trong phòng có chút mất trật tự, vài món đồ dùng trong nhà đơn sơ, trên giường đệm chăn vẫn còn chỉnh tề, trên tường còn treo mấy cái mũ vành rộng và vài tấm lưới đánh cá..
Gần cửa sổ có một cái bàn, bầy đặt một nghiên mực cùng giá bút cùng vài quyển sách có chút rách nát, phía dưới có đè mấy trang giấy trắng. Tần Tiêu đem giấy rút ra nhìn xem, lại phát hiện trên đó viết một ít câu thơ, phần lớn là thơ tình cảm, ký thác tình yêu nam nữ hương diễm, xem như có chút tài văn chương.
Tần Tiêu đem thi văn đưa cho Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức nhìn qua thì có chút giật mình:
- Không thể tưởng được, một ngư dân thôn làng lại có tài văn chương như thế, xem ra có chút tài văn vẻ.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Xem ra Đỗ Viễn Sơn ngư dân này cũng không phải dốt đặc cán mai như nhà nông bình thường. Đi, chúng ta đi tìm hàng xóm hỏi tình huống của hắn.
Dứt lời nhấc chân đi ra ngoài, con mắt lơ đãng nhìn xuống dưới chân, lại ngoài ý muốn phát hiện một món đồ vật nhỏ màu vàng. Tần Tiêu ngồi xổm người xuống nhặt nó lên, cẩn thận nhìn một hồi, nói:
- Xem ra là hạt châu trên vòng tay, bằng vàng.
Phạm Thức Đức nói:
- Một ngư dân nghèo khổ quả quyết không có loại vật này. Đại nhân, có phải hay không...
Trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, xuất hiện một tình huống.
- Vô cùng có khả năng! Đi, đi bốn phía tìm người hỏi một chút.
Lúc này một đám ngư dân tốp năm tốp ba đi về phía này, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới. Tần Tiêu gọi một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, nhìn hắn nói:
- Vị đại ca kia, ngươi có biết Đỗ Viễn Sơn đi nơi nào hay không?
Nam nhân này nhìn qua hai người dò xét, nói:
- Vị công tử này là tới tìm Đỗ Viễn Sơn du giang phẩm thơ sao? Thằng này thường ngày vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), không chịu đánh cá cho tốt, quỷ mới biết được hắn đi nơi nào.
- Ah?
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm ngạc nhiên, nói,
- Đỗ Viễn Sơn bình thường kết giao đều là người phương nào, hắn ở các huyện khác còn có thân nhân nào không?
Nam nhân cổ quái nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Công tử hỏi như vậy không phải là người quen của hắn sao? Chẳng lẽ Đỗ Viễn Sơn này phạm phải chuyện gì à? Kỳ thật hắn cũng không tính là người xấu, ngày bình thường đối nhân xử thế hoà hợp êm thấm, chỉ là có chút làm ra thanh cao không ngó tới người khác mà thôi. Thân nhân thì không có, hình như hắn là cô nhi. Bằng hữu nha, cái này, ha ha, tương hàng luận giao với hắn hơn phân nửa là nữ. Con gái người ta đều ưa thích loại hình tiểu bạch kiểm, đầu năm nay không phải vũ văn lộng mặc tài tử nổi tiếng.
- Đại ca cũng biết, bình thường hắn kết giao với nữ tử nào mật thiết nhất.
- Ta cũng không biết. Những ngư dân chúng ta từ khi trời sáng đã đi ra ngoài kéo lưới tới lúc mặt trời lặn mới về nhà, cũng không có thời gian dò xét chuyện của người khác. Nhưng mà ta có nhìn thấy một hai lần, hai ngày trước lúc chạng vạng tối có một tiểu nha đầu mặc quần áo màu vàng hơi đỏ đi tới tìm hắn, còn cầm một cái bao, lúc đi ra thì không có mang theo bao.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm rùng mình, quần áo màu vàng hơi đỏ, chẳng lẽ là nha hoàn Tiểu Lan của Triệu phủ? Hai ngày trước chính là thời gian tiểu thư Triệu gia nhảy sông tự vận, vì sao nàng tới nơi này?
Tần Tiêu tạ ơn nam nhân kia, nhìn qua Phạm Thức Đức nói:
- Phạm tiên sinh, chúng ta ngay lập tức quay về Triệu phủ, đem hai nha đầu và Triệu Lão Tam thẩm vấn một phen, bọn chúng vô cùng có khả năng biết rõ tung tích của Triệu tiểu thư.
Phạm Thức Đức gật gật đầu, bước nhanh đi qua đuổi kịp Tần Tiêu:
- Xem ra Triệu tiểu thư mất tích xác đúng là có liên quan tới Đỗ Viễn Sơn!
Hai người ngựa không dừng vó chạy về thị trấn thì cũng đã xế chiều. Đi ngang qua dịch quán vừa hay nhìn thấy Lý Tự Nghiệp đang nôn nóng đi qua đi lại ở cửa, vừa thấy Tần Tiêu thì nghênh đón, đỉnh đạc kêu lên:
- Đại nhân, tại sao đi ra ngoài không gọi ta! Một mình ta đi tới đi lui trong dịch quán, nói cũng không thể nói với ai, buồn muốn chết!
Tần Tiêu phất tay ý bảo cho hắn đi theo, ba người bước nhanh đi đến tới Triệu phủ, đi tới trước cửa vừa hay gặp được Triệu Lão Tam.
- Triệu Lão Tam, ngươi vào đây bản quan có việc hỏi ngươi!
Toàn thân Triệu Lão Tam mềm nhũn suýt nữa co quắp ngã xuống đất thần sắc hoảng hốt đi theo sau lưng ba người vào nhà.
Tần Tiêu đứng thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống mang theo tức giận.
- Triệu Lão Tam lớn mật, lại dám lừa gạt bổn quan, ngươi biết phạm tội gì không!
Triệu Lão Tam sợ tới mức toàn thân run rẩy quỳ rạp xuống đất, liên tục phân biệt nói:
- Tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt Khâm Sai đại nhân, đại nhân phán đoán sáng suốt ah!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi liều chết không nói đúng không, vậy thì tốt, bổn quan hỏi ngươi. Tại sao ngươi và nha hoàn Tiểu Lan, Tiểu Lệ của Triệu phủ lại thông đồng với ngư dân Đỗ Viễn Sơn bắt cóc tiểu thư nhà ngươi?
Triệu Lão Tam sợ tới mức hồn bất phụ thể, run rẩy nói:
- Đại... Đại nhân, những chuyện này ngài cũng biết sao?
Tần Tiêu trừng mắt, quát lên:
- Mau mau nói ra, bằng không bổn quan sẽ nghiêm trị.
Thân thể Triệu Lão Tam mềm nhũn ra, thở dài một hơi, nói:
- Đại nhân, tiểu nhân từ nhỏ nhìn thấy tiểu thư lớn lên, xem nàng thân như cháu ruột của mình, làm sao lại bắt cóc nàng chứ. Chuyện này tiểu nhân biết rõ không nhiều lắm, duy chỉ có nghe tiểu thư phân phó giúp đỡ làm ra chuyện ma quái trên linh đường, diễn một vai tiểu nhân vật. Chuyện khác Tiểu Lan cùng Tiểu Lệ là hai nha đầu này biết nhiều một chút, hai nha đầu này rất tinh quái, thường thường mang theo tiểu thư đi chơi khắp nơi, làm cho người ta lo lắng.
Tần Tiêu cẩn thận quan sát thần sắc Triệu Lão Tam cũng biến hóa, ngược lại dễ dàng nhìn ra được, hắn đúng là có cảm tình với Triệu tiểu thư rất sâu, hơn nữa hai nha đầu Triệu phủ có ý kiến rất lớn. Tần Tiêu nói:
- Đã như vầy, ngươi đứng lên đi. Bổn quan hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi đã sớm quen với Đỗ Viễn Sơn rồi à?
Lý Tự Nghiệp tiến lên trước hai bước Triệu Lão Tam đứng lên.
← Hồi 022 | Hồi 024 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác