Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 198

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 198: Xuất tẫn phong đầu (xuất ra danh tiếng)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Võ Tắc Thiên im im lặng lặng ngây người sau nửa ngày, giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Tiêu khiến trong lòng hắn không khỏi sợ hãi.

Võ Tắc Thiên ho khan phá vỡ trầm mặc giữa hai người. Tần Tiêu bước lên phía trước đem gối đầu thay nàng kê lót rồi đỡ nàng nằm xuống.. Đúng lúc này, hắn cảm giác tựa như mấy năm trước, hầu hạ mẫu thân bệnh nặng trước giường bệnh. Nữ hoàng uy nghiêm lãnh khốc giờ phút này cũng không còn khí thế, chỉ giống như một bà lão bình thường bệnh nặng, mà còn là một bà lão không có thân nhân bên cạnh.

Võ Tắc Thiên ho đến vẻ mặt đỏ bừng, thật vất vả thở gấp một hơi, nhẹ nhàng khoát tay áo, Tần Tiêu lui về sau chắp tay đứng ở một bên.

- Tần Tiêu...

Thanh âm của Võ Tắc Thiên khàn giọng:

- Vì sao, ngươi cho trẫm cảm giác luôn kỳ quái như vậy? Luôn không giống người bên cạnh trẫm? Ngoại trừ ngự y, thị nữ, còn không có ai dám chủ động đến bên cạnh trẫm thay trẫm kê lót gối đầu. Ngươi... Ngươi cho trẫm một loại cảm giác người từ bên ngoài tới.

Trong lòng Tần Tiêu phát lạnh: thật là lợi hại! Điều này cũng có thể cảm giác được! Ta thực chất bên trong chính là người của 21 thế kỷ, cảm giác đối với quân quyền, đẳng cấp không coi trọng bằng người hiện tại. Điều này.. giải thích như thế nào đây?

Võ Tắc Thiên nói tiếp:

- Kỳ thật, từ vừa mới bắt đầu ta biết ngay, ngươi mang Tiên nhi theo bên cạnh. Chỉ là ta một mực không có thể hạ quyết tâm, đem bọn ngươi xử quyết. Ngươi biết không dựa theo tính tình trước kia của ta, các ngươi cũng đã sớm chết oan chết uổng rồi. Chỉ là người già rồi, luôn đa tình rất, cho dù là giống như ta giết người vô số. Vì vậy, ta đem Thượng Quan Uyển Nhi phái đến Giang Nam, truyền đạt ý của ta... Chuyện tình từng làm qua hiện tại tổng nhớ lại để cho ta hối hận vạn phần. Kết quả là bà già tám mươi tuổi ta đây chỉ có thể cô độc nằm ở trong cung điện lạnh như băng, không người nào hỏi thăm, không người nào quan tâm... Ta cái gì cũng không có được, cái gì cũng đều đã mất đi!...

Võ Tắc Thiên nói xong, thời gian dần qua trở nên kích động lên, lại ho khan một hồi kịch liệt.

Tần Tiêu không khỏi có chút ngây dại: đây là nữ hoàng bao trùm thiên hạ sao? Nàng hiện tại cũng tự xưng là ' ta ', mà không phải ' trẫm ' rồi... Đúng lúc này, nàng ở đâu còn như một quân vương, rõ ràng là một người đàn bà bình thường, đồng dạng cũng có cảm tình của con người, lo được lo mất, chỉ là khát vọng nhiều một phần thân nhân yêu mến cùng người tri kỷ.

Tần Tiêu dừng ở trước người Võ Tắc Thiên, chắp tay bái nói:

- Tội thần... Cảm tạ bệ hạ ân không giết, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tội thần một đời một thế, cảm hoài tại tâm!

Võ Tắc Thiên buồn bã lắc đầu:

- Không cần cám ơn, Tiên nhi là hảo hài tử, ta cũng là nhất thời hồ đồ. Có lẽ chính là trời toan tính trêu người, nàng rõ ràng sống sót, lại gặp ngươi ở Giang Nam cùng các ngươi tạo nên duyên phận như thế. Cổ có mây, phá kính khó tròn, nhưng mà một đoạn tội nghiệt của ta nghiệt, lại trời đưa đất đẩy làm sao cứu vãn trên tay ngươi. Trong nội tâm của ta, kỳ thật...

Thanh âm Võ Tắc Thiên đột nhiên có chút nghẹn ngào, trên cổ rõ ràng có hai vệt nước mắt nhàn nhạt:

- Thật cao hứng, thật sự, thật cao hứng!...

Tần Tiêu kinh ngạc nhìn Võ Tắc Thiên, cảm giác trong lòng từng đợt có cảm xúc khác lạ, hắn nhẹ nhàng mà nói:

- Bệ hạ, Tần Tiêu... Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ hy vọng bệ hạ bảo trọng Long thể nhiều hơn, mau chóng khôi phục khỏe mạnh.

Võ Tắc Thiên chậm rãi gật nhẹ đầu:

- Tần Tiêu, ta bất kể ngươi hôm nay đã làm gì, ta đều không trách ngươi. Bởi vì người trong triều đình trừ danh lợi thì nhiều hơn là muốn sống sót. Chuyện tình Tiên nhi ta một mực chôn sâu ở trong lòng không có nói với bất kỳ người nào. Ngươi... Ngươi tới đây!

Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Tần Tiêu chần chờ tiêu sái đến bên cạnh long sàng của Võ Tắc Thiên, thấp giọng nói:

- Bệ hạ có gì phân phó?

Võ Tắc Thiên hơi dời đi thân thể, đưa tay tìm được dưới đệm chăn, xuất ra một mảnh kim giản dài ước chừng một xích(0, 33m) rộng bằng bàn tay:

- Tần Tiêu, hai ba năm trước, ta đi một chuyến đến Tung Sơn, hướng lên trời cầu phúc tiêu giảm tội nghiệt, giản này gọi là Trừ Tội Kim Giản. Hiện tại ngươi cùng Tiên nhi trở thành thân, cũng là tôn tế của ta, tuy rằng hôn sự của các ngươi không tiện lộ ra, nhưng mà ta đây rất cao hứng. Khối kim giản này ta tặng cho ngươi và Tiên nhi, coi như hạ lễ tân hôn.

Hai tay Tần Tiêu tiếp nhận, rồi xem xét, đằng sau viết một hàng chữ: "Đại chu quốc chủ vũ chiếu hảo nhạc chân đạo trường sinh thần tiên, cẩn nghệ trung nhạc tung cao sơn môn, đầu kim giản nhất thông, hất tam quan cửu phủ trừ vũ tội danh, thái phát canh tử thất nguyệt giáp thân sóc thất nhật giáp dần tiểu sử thần hồ siêu kê thủ tái bái cẩn tấu." (Đại ý là: Đại Chu quốc chủ Võ Chiếu tới cao môn quăng kim giản, trừ tội danh. Giờ giáp thân, ngày Giáp dần... chắp tay bái lạy)

(Chú giải của người biết: Thực sự có vật này, đây là văn vật trân quý, hiện tại đang ở bảo tàng tỉnh Hà Nam)

Tần Tiêu kích động nói:

- Bệ hạ... Thần, thay Tiên nhi tạ ơn bệ hạ!

Trên mặt Võ Tắc Thiên cuối cùng xuất hiện vẻ mỉm cười:

- Ngươi cùng Tiên nhi quả nhiên là một cặp trời đất tạo nên! Nàng có cơ hội một lần nữa làm người gả chồng như ngươi, cũng Thượng Thiên ban ân. Ta cả đời giết người vô số, làm rất nhiều chuyện sai, hiện tại thoái vị trước khi chết, cuối cùng có cơ hội nho nhỏ đền bù, trong lòng cũng coi như ít có an ủi. Kỳ thật ta một mực cũng rất muốn ngươi làm quận mã hoặc phò mã, ngươi lại chậm chạp không chịu đáp ứng, suy đoán cũng là bởi vì Tiên nhi a? Lại nói tiếp, ngươi coi như là đại trượng phu có tình có nghĩa! Tốt!

Trong lòng Tần Tiêu rõ ràng cũng có một loại cảm giác coi Võ Tắc Thiên như thân nhân, hắn, chân thành nói:

- Bệ hạ ngài là nãi nãi của Tiên nhi thì cũng là nãi nãi của Tần Tiêu. Tôn nhi chỉ hy vọng hoàng đế nãi nãi có thể khỏe mạnh, trường thọ, chúng ta còn muốn ôm chắt trai đến cho ngài xem.

Võ Tắc Thiên lập tức lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói:

- Tốt, Tôn nhi... Chắt trai! Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng có người coi ta là thân nhân.... Tần Tiêu, ta thật sự cảm tạ ngươi...

Tần Tiêu nhấc chân đi ra Trường Sinh Điện, tâm tình có chút trầm trọng. Nữ hoàng, nữ hoàng không ai bì nổi khinh thường thương khung nguyên lai cũng là da thịt có cảm xúc. Xem ra, quyền lực, ngôi vị hoàng đế, thật có thể đem một người bình thường trở nên có ý chí sắt đá giết người như ngóe. Một năm trước, ta ở huyện Bành Trạch trong thôn chỉ là một dân chúng thấp cổ bé họng bình thường, sinh hoạt vô lo một người ăn no cả nhà không đói bụng. Không nghĩ tới vào kinh một chuyến trở thành Võ Trạng Nguyên, có thể phát sinh nhiều chuyện tình như vậy, người chết ở trên tay của ta số lượng cũng không ít rồi. Mà ta làm những chuyện này chỉ có một mục đích: sống sót!

*****

Bên ngoài Trường Sinh Điện, Lý Tự Nghiệp cầm chiến bào đỏ tươi tới cho Tần Tiêu. Lý Đa Tộ dẫn binh cấm vệ, chứng kiến Tần Tiêu đi ra, tam phẩm vũ Lâm tướng quân ngược lại tiến lên đây chào hỏi:

- Tần tướng quân, bệ hạ gọi ngươi ở lâu như vậy là vì bản án của hai tên kia sao? Nàng biết rõ ngươi tự tay giết hai người có trách tội ngươi không?

Tần Tiêu chắp tay trở về đáp lễ, cười khổ lắc đầu:

- Không có, bệ hạ không có nói chuyện của hai người kia. Chỉ là kéo ta đi nói chuyện nhà...

Lý Đa Tộ ngây ngẩn cả người:

- Nói... chuyện nhà?

Tần Tiêu cười cười, gật gật đầu, xoay người cỡi Đạm Kim Mã:

- Lý tướng quân, ta trước mang các huynh đệ trở lại Tả Vệ Suất, cáo từ!

Lý Đa Tộ vừa chắp tay:

- Tần tướng quân tạm biệt! Có thể cùng tướng quân sóng vai chiến một trận, thật sự là vinh hạnh của Lí mỗ.

- Lý tướng quân quá khách khí! Lý tướng quân mới là trụ cột của quốc gia Đại Chu ta, Tần Tiêu hà đức hà năng?

Khách sáo vài câu, Tần Tiêu hướng Trường Sinh Điện chuẩn bị lệnh tướng sĩ Tả Vệ Suất, hắn vung tay lên:

- Các huynh đệ, thu binh hồi doanh!

Tần Tiêu vỗ ngựa, chiến bào màu đỏ tươi bào đón gió bay múa, sau lưng Lý Tự Nghiệp và Đặc Chủng Doanh chặt chẽ đi theo sau lưng. Hai nghìn thiết kỵ uy vũ hùng tráng đi trên đường, rời khỏi Huyền Vũ môn.

Lý Đa Tộ nhìn bóng lưng đám người Tần Tiêu rời đi, hắn chậm rãi lắc đầu, thở dài:

- Hổ tướng... Kỳ tài!...

Huyền Vũ môn lồng lộng, mặt trời đỏ lơ lửng trên cao, vạn đạo kim quang chiếu lên vết máu loang lổ ở cổng thành, cảnh tượng thê lương cùng bi tráng. Thủ thành vệ sĩ xa xa chứng kiến đám người Tần Tiêu thì mở cửa thành nổi lên trống quân. Mỗi người tướng sĩ Tả Vệ Suất ngẩng đầu ưỡn ngực, kể cả con ngựa dưới háng cũng khí phách hiên ngang, đắc ý phi phàm.

Một chuyến thiết kỵ ra bắc môn, tiến ra đường cái Trường An.

Hôm qua ban đêm, binh biến bão tố lập tức truyền toàn bộ thành Trường An. Hiện tại trên đường cái người ở thưa thớt, chỉ vẹn vẹn có mấy người đi đường cũng hốt hoảng bỏ chạy, có phần hương vị trong loạn thế. Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: trận này náo xuống, có lẽ đã dọa những thần tử cùng dân chúng bình thường không có tham dự biến cố. Ta... Ta rõ ràng tự tay làm diễn viên chính để cho lịch sử phát sinh chuyển hướng chính biến đình sao?

Chu Tước hoàng thành cửa thành đóng chặt đề phòng sâm nghiêm. Tần Tiêu suất người tới dưới cổng thành, trên lầu lập tức đưa ra vô số cung nỏ:

- Hãy xưng tên ra, nếu không giết không tha!

Tần Tiêu đang chuẩn bị nói chuyện, trên cổng thành một người phẫn nộ quát:

- Lớn mật, còn không lui xuống! Đây là Tả Vệ Suất Tần tướng quân lĩnh Khải Hoàn chi sư đắc thắng trở về!

Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Trọng Tuấn!

Lý Trọng Tuấn trên cổng thành, xa xa hướng Tần Tiêu chắp tay lạy dài, lớn tiếng nói:

- Mở cửa thành ra, nổi trống trợ nhạc, hoan nghênh Tả Vệ Suất tiến cung!

Đám người Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp nhao nhao xuống ngựa chắp tay đáp lễ.

Chu Tước đại môn bị mở ra, trống trận rung trời vang lên, tấu Khải Hoàn chi khúc! Tần Vương Phá Trận Nhạc quen thuộc.

Lý Trọng Tuấn áo bào màu vàng tự mình đi tới trước cửa thành lâu tới trước mặt Tần Tiêu, nắm tay của hắn vỗ vai Tần Tiêu nói:

- Hảo huynh đệ khổ cực! Mời vào thành.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Điện hạ nói quá lời rồi.

Dứt lời hắn vung tay lên:

- Tả Vệ Suất xếp thành hàng vào thành!

Lý Trọng Tuấn cũng trở mình lên ngựa, hơn nữa tự mình cùng Tần Tiêu đi chung.

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn cứ như vậy dẫn Tả Vệ Suất dọc theo Thừa Thiên môn đi qua Hồng Lư Tự, Ngự Sử đài, Thượng thư tỉnh, môn hạ tỉnh, đến trước cửa cung Thái Cực Thừa Thiên. Cửa cung mở rộng ra, hai bên chỉnh tề hơn vạn binh mã, áo giáp ngăn nắp, binh qua lóng lánh, tinh kỳ phần phật, uy phong lẫm lẫm, là binh mã đông cung Hữu Vệ Suất.

Đỉnh đầu của binh mã có hoàng miện che, Lý Hiển đứng trên bảo tọa bước tới vài bước:

- Tần tướng quân, các tướng sĩ Tả Vệ Suất các ngươi khổ cực rồi.

Đám người Tần Tiêu cuống quít xuống ngựa quỳ xuống đất bái:

- Thái tử mời về bảo tọa!

Thái tử vài ngày sau là hoàng đế, rõ ràng dùng lễ tiết long trọng như vậy hoan nghênh Tần Tiêu cùng Tả Vệ Suất! Quân vương xuống bảo tọa nghênh đón chỉ dùng hoan nghênh sứ thần quốc gia hoặc là hoàng tộc quý thích.

Lý Hiển nhanh đi vài bước đến trước mặt của Tần Tiêu, tự mình nâng Tần Tiêu dậy:

- Chúng ái khanh đứng lên.

Tả Vệ Suất tướng sĩ đồng loạt mà đứng dậy:

- Tạ thái tử điện hạ!

Lý Hiển dắt tay Tần Tiêu đi về phía trước:

- Tần tướng quân lần này khôi phục Lý Đường giang sơn, ngươi cùng Tả Vệ Suất công lao hàng đầu, ta sẽ không quên, ít ngày nữa ta ngồi lên long bảo sẽ ban thưởng trọng hậu.

Dứt lời Lý Hiển vung tay lên:

- Đông cung Vệ suất cho Tả Vệ Suất mở đường nhường đường.

Hơn vạn binh mã chỉnh tề tránh sang hai bên nhượng xuất một con đường.

Lý Hiển nói với Tần Tiêu:

- Tần tướng quân, một đêm chém giết các tướng sĩ đều khổ cực. Ngươi lĩnh bọn hắn trở lại Tả Vệ Suất Phủ nghỉ ngơi đi. Trải qua trận này, Tả Vệ Suất đã nổi danh nhất trong Vệ suất của hoàng thành, là quân đội quang vinh nhất làm cho ta cảm thấy tự hào.

- Tạ điện hạ khích lệ!

Tần Tiêu chắp tay hành lễ rồi trở mình lên ngựa:

- Tả Vệ Suất hồi doanh!

Sừng trâu thổi lên, trống trận ầm ầm, Tả Vệ Suất dưới nghi thức phô trương trước đó chưa từng có, đội ngũ chỉnh tề uy phong lẫm lẫm tiến vào Đông Cung Tả Vệ Suất phủ.

Trong lòng Tần Tiêu vẫn muốn nói: trong hoàng cung náo một hồi như vậy, ta xem như danh tiếng lên cao. Lại trở thành danh nhân rồi. Hoàng đế Võ Tắc Thiên trở thành hoàng đế Lý Hiển, xem ra nhân duyên của ta không tệ lắm...

Tần Tiêu tiến vào Tả Vệ Suất phủ, khi đặt mông lên cái ghế dựa lớn, lúc này hắn mới cảm giác mình mệt đến không chịu nổi. Hai ngày hai đêm không có ngủ bôn ba vãng lai tại Hà Nam, Lạc Dương cùng Trường An, lại chém giết một đêm như vậy.

Thật là muốn về nhà a...

Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân đều đến Suất phủ, mỗi người vui vẻ ra mặt, vô cùng lớn tiếng nói giỡn. Đi đến trước mặt Tần Tiêu vừa chắp tay nói:

- Đại nhân!

Tần Tiêu lười biếng khoát tay áo:

- Các huynh đệ đều ngồi đi, các ngươi không phiền lụy sao? Ta ngồi trên lưng ngựa cũng muốn ngủ rồi.

Lý Tự Nghiệp cười ha ha nói:

- Mệt cái trứng thì có, ta không thấy phiền. mỗi ngày giống như vậy ta cũng không mệt mỏi, giết được đã ghiền lại có thể ra oai, những huynh đệ chúng ta đi theo đại nhân thật sự là danh tiếng vọt lên trời.

Điền Trân cũng cười to nói:

- Lý huynh nói đúng ah! Chúng ta Tả Vệ Suất lúc nào nghĩ tới có thể có vinh quang hôm nay, đây hết thảy đều là phúc của đại nhân.

Tần Tiêu cười toe toét miệng, cười ngây ngô vài tiếng:

- Các ngươi cứ giỡn nữa đi, ta không còn khí lực, phải về nhà ngủ ngon rồi. A...... Truyền lệnh xuống, hôm nay Tả Vệ Suất toàn thể nghỉ một ngày, thao luyện cũng ngừng lại. Nhưng có một điều phải nhớ kỹ -- không thể ly khai Tả Vệ Suất Phủ!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<