Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 188

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 188: Sát cơ tứ phía
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Phạm Thức Đức cười nhạt lắc đầu:

- Đại nhân, Phạm mỗ mặc dù là một kẻ thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng không phải kẻ sợ chết, Tại Giang Nam sinh tử đại sự đều đã trải qua, hiện tại há sẽ có cố kỵ? Đúng như Mặc Y cô nương đã nói, đại nhân ngài hãy để ta bên cạnh ngài điều tra cho rõ cái án này mới thôi.

Tần Tiêu có chút cảm động, cũng có chút bất đắc dĩ, cười cười nói:

- Đã như vầy, vậy được rồi! Bùi Huyện lệnh đã đi bắt người, chúng ta lại đi Bách Linh Lung xem, chỗ đó đúng là không đpưn giản.

Hiện giờ Bách Linh Lung đã bắt đầu buôn bán, đám người Tần Tiêu vừa mới đi tới cửa lớn đã được nghênh đó, Tần Tiêu cũng không nói nói nhiều, hắn tìm một quy nô nói:

- Mời lão bản nương các ngươi tới gặp ta.

Quy nô trả lời:

- Bẩm Tần đại nhân, lão bản nương mới xử lý chuyện tình trong lầu đã rời đi rồi.

- Đi đâu?

- Hôm nay là mùng năm tháng tám, Đạo Gia Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn giáng sinh, lão bản nương theo như lệ cũ đi bảo long đạo dâng hương rồi.

Phạm Thức Đức bên cạnh cả kinh một tiếng:

- Đi Bảo long đạo?

Tần Tiêu nghe được, biết rõ hắn có chuyện muốn nói, vì thế mới đi ra Bách Linh Lung hỏi:

- Phạm Thức Đức ngươi biết những gì?

Phạm Thức Đức rất có băn khoăn nhìn chung quanh, kéo Tần Tiêu tới một nơi yên tĩnh thấp giọng nói:

- Đại nhân có biết chùa Bạch Mã cùng Minh Đường thần đô?

Tần Tiêu suy tư một hồi, hai nơi hiện tại đều là thanh danh hiển hách, là chỗ mà người Đại Chu không có ai không biết. Nhưng mà đặt cùng nhau thì... Trong lòng trong lòng có chút kinh ngạc nói:

- Chùa Bạch Mã cùng Minh Đường, đều cùng có quan hệ nam sủng Tiết Hoài Nghĩa của Vũ Hoàng. Cái thứ nhất là Vũ Hoàng cố ý cho xây dựng tại đó làm trụ trì, thứ hai từng bị hắn một lần thiêu hủy.... Phạm tiên sinh nói những lời này, chẳng lẽ là chỉ Bảo Long Đạo là Vũ Hoàng thay huynh đệ Trương Dịch Chi tu kiến sao?

Thần sắc Phạm Thức Đức khẩn trương gật nhẹ đầu:

- Đúng là như thế! Bảo Long Đạo tuy rằng không nổi danh bằng chùa Bạch Mã cùng Minh Đường, nhưng đúng là Vũ Hoàng thay hai người tạo nên. Vũ Hoàng khả năng cũng có toan tính làm việc a, không có đối với bên ngoài đường hoàng. Gia đạo này như là để cho huynh đệ hai người có một tu tâm dưỡng tính tránh cho quần thần trong triều chỉ trích.

Trong lòng Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Tu đạo? Có mà tu hú... Hiện tại rất nhiều hoàng thất cùng quý tộc đều ngụy trang xuất gia tu đạo, trong tối đi hoang dâm vô đạo. Nhị Nương rõ ràng đi Bảo Long Đạo dâng hương, chuyện này xem ra càng ngày càng kỳ quặc phức tạp rồi! Như thế nào một kiện dân án nho nhỏ vào tay ta lại xuất hiện nhiều chuyện thế? Hẳn là Tam đại nguyên lão đã sớm đoán được sự tình ở trong đó, mới để cho kẻ đáng thương ta đi dò đường? Mẹ kiếp đều là gian nhân đem lão tử làm bia đỡ đạn. Xem ra việc này, khẳng định đơn giản, ta thay họ chuẩn bị biện pháp là chuyện tất yếu.

Hai người vừa đi vừa nói, Mặc Y chen vào một câu nói:

- Phạm tiên sinh nha, ta cảm thấy thế nào có đôi khi cũng trách không được Lý tướng quân chửi, mắng ngươi, ha ha! Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng đi, lại còn vòng vo tam quốc mãi.

Phạm Thức Đức sững sờ một chút, hắn cười nói:

- Mặc Y cô nương giáo huấn chí phải, lão hủ, Thật sự là quá mức khoe khoang cổ hủ rồi.

Trong lúc nhất thời, ba người ngược lại lộ ra vẻ chẳng có mục đích rồi, Phạm Thức Đức thấp giọng nói:

- Đại nhân, hiện tại muốn đi xem Bảo Long Đạo hay không?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Hiện tại không nên đi là tốt hơn. Những chuyện chúng ta biết rất ít, vạn nhất đánh rắn động cỏ, làm cho người ta chó cùng rứt giậu, vậy không ổn rồi! Hoặc là nói bản án cũng có khả năng không có một chút quan hệ nào cùng bên kia? Chúng ta chẳng phải là tự tác tiểu nhân để người nắm thóp sao? Hay là chờ Bùi Huyện lệnh xem sao rồi quyết.

Tần Tiêu không thể tự chủ ngửa đầu nhìn trời, trong lòng lại có một ít ấm ức: quan vị nhỏ bị lừa dối như thế đó. Lần này về Trường An so với Giang Nam thật đúng là Thái Bình Dương cùng ao nhỏ rồi. Ta chỉ nên cầu thắng trong ổn, không thể ra hiểm chiêu rồi...

Ba người đi lại trò chuyện, không tự giác đã tới đường cái Chu Tước. Trên đường cái rộng hơn trăm mét, dòng người xe ngựa náo nhiệt, cảnh tượng phồn vinh.

Tần Tiêu phóng mắt thấy có thể so với đô thị thế kỷ 21 của thế giới hiện đại, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực.. Đối với toàn bộ Trường An, triều đình, đủ loại quan lại mà nói, chính mình thật sự là quá nhỏ bé. bản án này nếu thật sự liên quan đến những người này... Đến lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Phạm Thức Đức đi theo Tần Tiêu hồi lâu, hắn đã luyện được bổn sự quan sát nét mặt, lúc này hắn nói nhỏ:

- "Đại nhân, ty chức có câu đường đột không biết có nên nói hay không.

Mặc Y cười khẽ:

- Phạm tiên sinh lại muốn quanh co lòng vòng rồi. Ngươi biết rất rõ ràng, đại nhân sẽ nói rằng: Phạm tiên sinh mời nói.

Tần Tiêu cười khẽ hai tiếng gật đầu.

Phạm Thức Đức vội ho một tiếng, thấp giọng nói:

- Đại nhân đã biết án này trọng đại liên quan đến nhân vật không thể trêu vào. Vậy có nên cân nhắc... Rời khỏi chuyện này, giữ mình cho tốt, đừng điều tra nữa? Hoặc là lướt qua thì dừng lại, mọi thứ không cần điều tra sâu như vậy. Dù sao lúc ấy, có hoàng đế là chỗ dựa cho đại nhân, nhưng hiện tại tình hình này đã khác nhau rất lớn...

Tần Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Phạm tiên sinh, ngươi nói những điều này, ta làm sao không có nghĩ qua. Nhưng mà trên thực tế, từ một khắc này làm Thiếu Khanh Đại Lý Tự thì ta đã thì không có đường lui rồi. Nếu cái án này thật sự liên quan đến nhân vật cấp quan trọng trong triều thì đám người không có lý do không biết ta đã tra đến trình độ nào. Nói thí dụ như, ta buổi sáng hôm nay đi Bách Linh Lung, sau đó lại phái người đi thăm dò nữ tử trên danh sách, cuối cùng lại đi trong nội cung, tiến vào Hồng Lư Tự. Nếu như ta là bọn hắn, tất nhiên biết Tần Tiêu đã tra ra được những gì, cho dù ta vào lúc đó thu tay lại. Đám người cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Thà rằng sai giết ngàn người, cũng không thể làm cho một người lọt lưới. Tánh mạng của chúng ta, đối với bọn họ thật sự mà nói chẳng là cái gì. Một loại khác tình huống chính là, bổn án căn bản chính là chưa nói tới quan hệ gì với bọn họ, những gì ta thấy chỉ như sương mù biểu hiện giả dối bên ngoài. Nếu ta hiện tại lùi bước. Thứ nhất Đại Lý Tự, Hình bộ bên kia không cách nào ăn nói, thứ hai đắc tội Tam đại nguyên lão. Loại hậu quả này so với cái trước tựa hồ cũng không khá hơn chút nào. Vì thế, ta hiện tại chính là đâm lao phải theo lao. Muốn bình yên thoát thân, chỉ có thể kiên trì hướng phía trước đi. Bất kể là kết quả như thế nào thì sự tình đến cuối cùng đều có lẽ sẽ là một kết cục không tầm thường.

*****

Phạm Thức Đức xúc động thở dài:

- Chẳng lẽ cây mọc thành rừng, gió vẫn không thổi bật rễ sao? Đại nhân là thanh niên tài tuấn cần phải gặp những chuyện này. Ta xem như minh bạch, đại nhân đang ở Tả Vệ Suất Phủ, tại sao phải an bài chuyện này. Chỉ là ta lo lắng, vạn nhất sự tình huyên náo lớn rồi, một kẻ Tả Vệ Suất nho nhỏ cũng chỉ như muối bỏ biển.

Tần Tiêu nhíu mày lắc đầu:

- Trong kinh hiện giờ có mấy nơi lớn, thứ nhất là Vũ Ý Tông Bắc Nha, thứ hai là Lý Trọng Tuấn nam nha. Lại có là đông cung sáu suất. Mà đông cung sáu suất lại nằm trong tay của ta - Tả Vệ Suất cầm đầu. Đồng thời thực lực của đông cung cũng yếu nhất. Mà một số người che giấu thực lực trong triều, trong quân thân tín khá nhiều như Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa cùng Đường Hư Đê. Nhất là Đường Hưu Đê uy vọng của hắn trong quân, không ai sánh kịp. Nếu như thật muốn phát sinh cái đại sự gì, lực lượng của hắn hết sức quan trọng. Lập trường của hắn cũng trực tiếp quyết định cân đối của hai phe. Mà bây giờ, hắn bị điều đến đông cung... Phạm tiên sinh, ngươi cho rằng điều này nói rõ cái gì?

Phạm Thức Đức bừng tỉnh đại ngộ gật nhẹ đầu:

- Xem ra... Vũ Hoàng cũng am hiểu sâu thuật đế vương, quả nhiên là làm một chuyện tình sáng suốt, thực lực cân đối. Cũng khó trách đám người Trương Giản Chi, Diêu Sùng cùng Đường Hưu Đê đi tìm đại nhân, để cho đại nhân xử lý cái cán này. Hiện tại xem ra, Tam đại nguyên lão cũng có thể biết rõ, án này có khả năng liên quan đến đến người nào đúng không? Như vậy thì có Đường Hưu Đê thân là hậu thuẫn, đại nhân cũng có thể thêm mấy phần dũng khí.

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Có hậu thuẫn như thế cũng như gác dao mổ trên cổ mà thôi. Sự tình làm tốt, Tam đại nguyên lão đương nhiên là giúp ta một tay, làm không tốt thì đám người hoặc chẳng quan tâm hoặc là bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện từ nhiên. Trên triều đình cũng chưa có người chính thức thật là tốt, địch nhân cùng bằng hữu. Chỉ có lập trường cùng lợi ích... Chúng ta là những kẻ đáng thương, bị kẹt giữa những điều đó. Phạm tiên sinh, ngươi biết ta hiện tại đang suy nghĩ gì sao?

- Ty chức đần độn, mời đại nhân chỉ giáo.

Mày kiếm Tần Tiêu giận dữ, hắn lạnh lùng khẽ nói:

- Ta là đang nghĩ, nếu ta có một ngày cũng đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay, gậy ông đập lưng ông... Vậy hẳn là một việc rất sung sướng.

Dứt lời, Tần Tiêu chắp tay sau lưng đi về phía trước.

Phạm Thức Đức âm thầm nuốt từng ngụm nước, ngượng ngùng nói:

- Mặc Y cô nương, ngươi có cảm thấy hay không, đại nhân từ khi từ Giang Nam trở về, đều đã thay đổi toàn bộ?

Mặc Y cười nhạt lắc đầu:

- Đại nhân không có đổi. Chỉ là hoàn cảnh bức bách hắn trước mặt chúng ta xuất hiện nhiều điều mới. Phạm tiên sinh, ngươi không có thấy sát khí và khí phách trên chiến trường của đại nhân... Đại nhân rất bá đạo, đồng thời cũng là một nam nhân rất nội liễm. Chỉ có điều đại đa số thời điểm, hoàn cảnh không thể như biểu hiện bên ngoài của hắn....

Phạm Thức Đức ngây ngẩn cả người:

- Có sao? Ta như thế nào một mực không có phát hiện ra?

Bộ khoái Trường An huyện nha phái đi trở về nhanh hơn mấy người Tần Tiêu tưởng tượng, ba người vừa ngồi xuống huyện nha Trường An thì phi mã hồi báo: Có tin tức Tô Vạn Niên!

Tô Vạn Niên mang theo cả nhà lão ấu rời kinh tới Giang Nam tiền nhiệm, trên quan đạo tại Trường An đi thông Lạc Dương bị tập sát, cả nhà 17 miệng ăn, lão ấu không lưu chết ngay tại chỗ, thi thể đã thu nhập Lạc Dương huyện!

Trong đầu Tần Tiêu nổ vang ầm ầm một tiếng: Quả là thế! Xem ra, sự tình thật đã diễn biến theo hướng phiền toái.

Tần Tiêu ngồi yên mặt ghế, hắn thì thào thầm nghĩ: Chân tướng của sự tình, xem ra đã không còn trọng yếu nữa... bản án này giống như là một đoàn dây thừng, kéo một sợi là rối thêm một sợi, chỉ biết ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ trong lòng của Tần Tiêu.

Bùi Tụng đi cùng Phạm Thức Đức thấy Tần Tiêu rơi vào trầm mặc cực khác bình thường thì đều có một chút giật mình. Yên tĩnh sau nửa ngày, Bùi Tụng đi tới nhẹ giọng hỏi:

- Tần đại nhân. Hiện tại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, nói:

- Bùi đại nhân, ngươi trước suất đầu mục Trường An huyện bắt người, mang theo công văn của Đại Lý Tự đi Lạc Dương huyện tiếp nhận án này. Ta phải xử lý một chuyện trọng yếu, sau đó mới tới Lạc Dương tụ hợp cùng Bùi đại nhân.

Bùi Tụng tựa hồ cũng phát giác sự tình không giống bình thường, hắn cả kinh hỏi:

- Tần đại nhân, án này hẳn là... không phải như dân án bình thường?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Tạm thời khó mà nói. cũng không cách nào giải thích, ngươi đi trước đi.

Bùi Tụng chắp tay lạy dài:

- Hạ quan tuân mệnh...

Bùi Tụng rời đi, Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Mặc Y, phi tốc chạy tới đông cung, đến Tả Xuân Phường đi gặp Đường Hưu Đê ngôi sao sáng trong quân.

Đường Hưu Đê tựa hồ đang đợi Tần Tiêu đồng dạng, trên khuôn mặt cổ đồng tuy rằng ẩn ẩn có vẻ tươi cười, nhưng trước sau như một vẫn có một loại cảm giác không giận mà uy, trong ánh mắt cũng lộ ra một cỗ nghiêm trọng.

Tần Tiêu suy tư một hồi rồi mở miệng nói:

- Đường đại nhân, Tần Tiêu hôm qua tiếp nhận đi thăm dò án giết người liên hoàn, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không đơn giản. Tần Tiêu lo lắng, đoạn đường này tra được, sẽ xảy ra đại sự. Vì thế, có chút bàng hoàng cùng do dự. Không biết Đường đại nhân, có thể chỉ bảo Tần Tiêu hay không?

Đường Hưu Đê vuốt râu dài, lạnh nhạt cười nói:

- Tần Tiêu, ngươi thật sự là rất không tồi. Khó trách Trương lão quái cùng Diêu Sùng cũng muốn ủng hộ ngươi. Thực không dám đấu diếm, về cái bản án này, lão phu mặc dù không có bất luận manh mối cùng chứng cớ gì, nhưng mà dựa vào tưởng tượng, cũng mơ hồ đoán được một sự tình. Nó chính xác là có khả năng sẽ dính dấp đến nhân vật đại cục trong triều đình. Ngươi có thể trong vòng một ngày ngắn ngủn đạt được nhiều manh mối cùng nhận thức như vậy đích thật là rất khó được. Bất quá, lão phu chỉ có thể nói một câu đối với ngươi: ngươi bây giờ chính là Đại Lý Tự khanh, triều đình phái đi ra tra án tử. Nên làm gì liền làm cái đó. Những chuyện khác... Không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản. Ngươi minh bạch ý tứ của lão phu chứ?

Tần Tiêu hít thật sâu một hơi khí lạnh, chắp tay đáp:

- Tần Tiêu đã minh bạch, đa tạ biết Đường đại nhân chỉ điểm. Tần Tiêu sẽ chạy tới Lạc Dương tra ra manh mối của án này.

Đường Hưu Đê vuốt râu cười dài:

- Trẻ nhỏ dễ dạy. Đi thôi!

Ba người ra đông cung, Phạm Thức Đức cả kinh hỏi:

- Đại nhân, lời nói của Đường đại nhân đây là ý gì?

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Chín chữ: "không mượn ngươi xen vào, cũng không cần quản" đã nói hết thảy rồi. Xem ra trong triều đang có biến cố trọng đại, thậm chí là... Kịch biến! Mà khởi xướng của tràng kịch biến chính trên tay ta, nó là án giết người liên hoàn nhìn như không quan trọng gì.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<