Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 181

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 181: Tiểu thái muội đập phá quán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Nhìn mấy cái nha hoàn vào phòng, Tần Tiêu cũng không quay đầu lại nhanh chân chạy mất dép, trong lòng cười xấu xa nói: ta cho ngươi dâm đãng, dám câu dẫn tỷ phu của ngươi. Một chưởng này là thay tỷ tỷ ngươi đánh thôi. Ngày mai ta liền cáo bệnh không đến Tả Vệ Suất đưa tin, loại chuyện này xem ngươi cáo trạng như thế nào. Ha ha! Trước mặt mình mất hết không sai biệt lắm!

Lúc về đến nhà trời đã tối rồi, ánh sao lung linh trên trời. Lý Tiên Huệ sớm đã biết Tần Tiêu dẫn Tả Vệ Suất trở về Kinh Thành, rất sớm đứng ở bên cạnh chờ, thấy Tần Tiêu vào cửa, vội vàng nghênh đón, một phen bổ nhào vào trong ngực Tần Tiêu.

Tần Tiêu ôm chặt Lý Tiên Huệ, hắn ngửi mùi hương quen thuộc trên tóc nàng, trong lòng thầm than thở: đây mới là thật sự, đây mới là thật sự, vợ của ta, Tiên nhi!

Ngày hôm sau vào lúc sáng sớm, Tần Tiêu vẫn còn trong mộng đẹp đã bị Lý Tiên Huệ vỗ vỗ mặt gọi dậy.

- Rời giường đi, phải đi Tả Vệ Suất rồi.

Lý Tiên Huệ thấp giọng gọi.

Tần Tiêu một bên chu miệng miệng, một bên xoay người đè lên người Lý Tiên Huệ mơ hồ không rõ lên tiếng;

- Đêm qua mệt muốn chết rồi, hôm nay nghỉ ngơi, không đi đông cung nữa.

Khuôn mặt Lý Tiên Huệ lập tức trở nên đỏ bừng, đẩy mặt Tần Tiêu ra không cho hắn hôn:

- Nói bậy gì vậy, còn không mau lên!

Tần Tiêu nghiêng đầu hôn lên mặt Lý Tiên Huệ nói:

- Ta nói thật. Ngày hôm qua rời cung ta đã tới Chiêm Sự Phủ cáo bệnh, nghỉ ngơi ba ngày. Dù sao huấn luyện đã xong, Tả Vệ Suất hiện tại cũng không có việc gì, giao cho đám người Điền Trân quản lý là được rồi, hắc hắc!

Tần Tiêu không biết nói cho Lý Tiên Huệ, chính mình trốn tránh không đi Tả Vệ Suất là vì cô em vợ Lý Khỏa Nhi, miễn cho nàng phiền lòng.

Lý Tiên Huệ bất đắc dĩ mặc cho Tần Tiêu làm ẩu, nàng nhẹ giọng nói:

- Vậy chàng thật sự không có bệnh chứ? Ở bên ngoài lăn lộn hai tháng trở về, người cũng gầy đi nhiều rồi, mặt đen như Thiết Nô, lúc nửa đêm đều thấy không rõ mặt của chàng luôn. Nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt.

- Không có bệnh, ta khỏe lắm.

Tần Tiêu cười tà ác đề nghị:

- Đến đây đi, lão bà đại nhân! Bắt đầu kế hoạch tạo người.

- Mới sáng sớm mà, thật sự là...

- Đây là cái gì?

- Dương Tràng Tử làm, cái này...

-... Xấu quá, ý của Tiên nhi là tạm thời không cần kết quả, chỉ cần quá trình hưởng thụ thôi sao? Thế cũng được! Ha ha!

Thẳng đến lúc ăn sáng Tần Tiêu mới biết, Mặc Y từ Giang Nam trở lại ở cùng với Tử Địch. Hai tỷ muội đứng ở cùng một chỗ, giống như là đúc từ một khuôn, nhưng chỉ cần mở miệng nói chuyện thì lập tức phân biệt rõ.

Mặc Y ổn trọng dịu dàng như trước, im im lặng lặng ở bên cạnh bận rộn hầu hạ Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ăn sáng, còn Tử Địch thì là nhảy đến, nhảy đi sai bọn người hầu làm này làm vậy, nghiễm nhiên rất có dáng vẻ của một đại tổng quản.

Tần Tiêu nói với Mặc Y:

- Mặc Y, muội cũng ngồi xuống cùng ăn đi, Giữa hè nóng bức phải chạy một chuyến xuống Giang Nam. Thật sự là vất vả cho muội rồi. Thế nào, sự tình thuận lợi chứ?

Mặc Y ngồi xuống, nàng cười gật nhẹ đầu:

- Hết thảy thuận lợi, tướng quân yên tâm. Mặc Y đem bà cháu Ngọc Hoàn dàn xếp, còn cùng đám người ở chung hai ngày mới khởi hành đến Trường An. Thư của Tướng quân ta cũng tự tay giao cho Mạc Vân Nhi. Nàng còn nhờ ta nhắn với tưởng qua, mau chọn người thích hợp quản lý Sở Tiên Sơn Trang. Nàng sợ ứng phó không xuể.

Tần Tiêu gật gật đầu cười cười:

- Mặc Y làm việc khiến cho ta rất an tâm. Chuyện tình bên kia của Mạc Vân Nhi cùng Dương Ngọc Hoàn tạm thời cứ như vậy đi. Sau này có thời gian mới tính tiếp. Nếu có người đi Giang Nam tiện thể mang theo chút tiền bạc tới cho họ. Cuộc sống các nàng ở chỗ đó chắc có lẽ không có vấn đề gì cùng phiền toái đấy. Dù nói thế nào, ta ở Giang Nam cũng có ba phần danh tiếng, không ai dám làm xằng bậy với trạch tử (nhà hoặc biệt viện) của ta.

Thiết Nô dắt ngựa đến tiền đường, Tần Tiêu khoát tay áo:

- Dắt nó trở lại đi, hôm nay không cần đi trong nội cung, sau đó ngươi tới đây ăn chút điểm tâm.

Thiết Nô ' A... A... ' gật đầu, dẫn ngựa đi.

Người trong phủ bận rộn qua lại, sau khi an gia ở Trường An Tần Tiêu cùng mọi người trải qua cuộc sống an nhàn, cảm giác có nhà thực sự rất vui, vừa ăn xong bữa sáng, Tần Tiêu đến đình viện múa kiếm, hắn hát một khúc Tinh Trung Báo Quốc, đang hăng say rống lên thì ngoài cửa lớn truyền đến một tiếng rống của sư tử Hà Đông:

- Tần Tiêu. Ngươi cút ra đây cho ta!

Hạ nhân đang chăm sóc hoa và cây cảnh ở tiền viện vội lên nghênh đó:

- Tiểu thư là người phương nào, vì sao lại tới đây hò hét?

- Tiểu thư? Tên gia nô ngươi bị mù sao, bổn quận chúa có thể để ngươi tùy tiện gọi? Nhanh đi gọi Tần Tiêu ra đây cho ta, bằng không thì ta đốt lửa thiêu cháy cả trạch tử này.

Mặc Y cùng Tử Địch nhao nhao đứng lên muốn ra ngoài thì Tần Tiêu vội vàng ngăn trở:

- Các muội cùng Tiên nhi đến hậu đường đi!

Lý Tiên Huệ cũng sớm nghe ra thanh âm người tới, nàng vừa sợ vừa nghi hỏi:

- Tần đại ca, làm sao chàng lại... Chọc Khỏa Nhi tiểu sát tinh này?

Tần Tiêu liên tục khoát tay:

- Hiện tại không tốt giải thích. Các muội trước tránh một chút đi.

Tam nữ đi rồi, Tần Tiêu kêu Thiết Nô lại phân phó:

- Đi, mang quận chú mời tới chánh đường.

Thiết Nô đi đến cửa lớn, đuổi những người nô bộc mời Lý Khỏa Nhi đi vào. Lý Khỏa Nhi vừa rồi vẫn còn hung hăng càn quấy vô cùng thấy Thiết Nô, nhất thời có chút sợ ngây người, một bên đi vào trong nội viện, một bên thì thào:

- Đây... Đây là quái vật gì, vừa đen như than lại còn cao to như thế?

Thiết Nô nhe răng nhìn nàng khiến Lý Khỏa Nhi sợ quá chạy thật nhanh vào chánh đường.

Tần Tiêu thản nhiên ngồi ở trên ghế, hắn nhàn nhã uống một ly trà, ngượng ngùng nói:

-A. Là quận chúa điện hạ. Hôm qua say rượu đến thể vậy mà cũng tỉnh nhanh thật.

- Ngươi! Ngươi thật to gan!

Lý Khỏa Nhi vọt tới trước mặt Tần Tiêu chỉ vào hắn nổi giận mắng, ngón tay của nàng mém nữa dí thẳng vào mũi hắn;

- Ngươi lại dám đánh lén bổn quận chúa, ý đồ lăng nhục, may mắn thị vệ cùng nha hoàn kịp thời đuổi tới, ngươi... Ngươi nhất định phải chết! Ta muốn phụ hoàng cùng hoàng đế chém đầu của ngươi!

Tần Tiêu nhẹ nhàng đẩy tay của Lý Khỏa Nhi ra, hắn lạnh nhạt nói:

- Quận chúa bớt giận. Loại chuyện này, muốn đi thì phải mau chóng đi nha, sao có thể trì hoãn được? Hơn nữa, ngươi còn chạy đến phủ ta náo loạn, không sợ ta giết người diệt khẩu sao?

Trong lòng của Tần Tiêu nghĩ quá hiểu: Tiểu ny tử này chỉ phô trương thanh thế thôi, ngươi nếu thật chạy đến thái tử cùng hoàng đế cáo trạng thì còn lâu mới bực tức tới náo loạn phủ ta.

Lý Khỏa Nhi quả nhiên tức giận đến nhảy dựng lên:

- Ngươi... Ngươi quá vô sỉ rồi! Khi dễ bổn quận chúa, còn châm chọc như thế, ngươi thật không phải nam nhân!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cảm thán cười nói:

- Vậy theo ý tứ của quận chúa, Tần Tiêu phải làm gì đây?

*****

- Lấy ta!

Lý Khỏa Nhi tức giận quay mặt qua chỗ khác, hai tay khoanh lại trước ngực nói:

- Chuyện ngày hôm qua rất nhiều người đã biết. Ngươi đánh ta ngất cũng nhiều người rõ, chuyện này nếu truyền đi thì ta sao còn mặt mũi nhì ai? Trừ phi ngươi lấy ta, bằng không thì ta nhất định liều mạng muốn phụ vương cùng hoàng đế...

- Chém đầu ta phải không?

Tần Tiêu không kiên nhẫn ngắt lời Lý Khỏa Nhi:

- Từ chém này nói nhiêu lần, ngươi không thể đổi chút uy hiếp mới lạ hơn sao?

Lý Khỏa Nhi trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu:

- Kỳ thật ta đã sớm biết, phụ vương cùng hoàng đế đều muốn cho ngươi lấy ta. Ngươi một mực ra sức khước từ không đồng ý. Như thế nào bổn quận chúa xấu như thế sao? Hậu duệ quý tộc danh sĩ tài tử muốn kết hôn với ta nhiều không kể xiết, ngươi chỉ là gia nô của Đông cung, không ngờ còn cự tuyệt! Thật sự là tức chết ta! Ta bất kể, hôm nay ngươi hoặc là đáp ứng lấy ta hoặc là theo ta trở về gặp phụ vương cùng hoàng đế, chém...

Lý Khỏa Nhi buồn bực hừ một tiếng, đem câu nói kế tiếp dừng lại.

Tần Tiêu lắc đầu, dở khóc dở cười nói:

- Hôm nay ta bệnh rồi, phải nghỉ ngơi. Muốn ta tiến cung thì mang thánh chỉ lại đây, Tần Tiêu xuất thân bần hàn, thân phận thấp kém. Thật sự là không xứng với quận chúa điện hạ. Quận chúa nên tìm người khác thì hơn.

- Tức chết ta, tức chết ta, thật sự là tức chết ta!

Lý Khỏa Nhi vỗ bàn nhảy lên quát:

- Một tiểu bạch kiểm gia nô chướng mắt bổn quận chúa, nói ra thật sự là không có cách nào. Tần Tiêu, ta. Ta... Ta không để yên cho ngươi! Ta muốn đốt trạch tử của ngươi.

- Ai to gan như vậy, muốn đốt phủ đệ của Tần tướng quân?

Bên ngoài tiền đường truyền đến một tiếng gầm lên hùng hậu:

- Không phải là chán sống rồi hả?

Tần Tiêu cùng Lý Khỏa Nhi đồng thời nhìn ra bên ngoài, thì ra là Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ đến! Lý Trọng Tuấn đang sải bước đi tới.

- Là muội, Khỏa Nhi, làm sao muội lại đến nơi đây. Giữa ban ngày chạy đến nơi đây đến náo cái gì? Thật sự là không ra thể thống gì!

Lý Trọng Tuấn trầm giọng răn dạy:

- Còn không mau hồi cung đi!

Lý Khỏa Nhi nhếch miệng:

- Chuyện của ta, ai cần ngươi lo? Chỉ cho phép ngươi mỗi ngày tại ngoài cung khoái hoạt, ta thì không thể đi ra sao? Thật sự là buồn cười!

Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn huynh muội hai người cãi nhau.

Lý Trọng Tuấn nghiêm mặt, thấp giọng cả giận nói:

- Còn ngại không đủ mất mặt sao. Mau trở về cho ta!

Lý Khỏa Nhi nghe xong lại nổi giận, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lý Trọng Tuấn:

- Lý Trọng Tuấn, ngươi chỉ là tiểu dã chủng của hậu phi sinh ra cũng dám quản chuyện của ta? Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ làm tướng quân chỉ huy nam nha, trong mắt quận chúa ngươi vẫn chỉ là một cái bao cỏ.

- Láo toét!

Lý Trọng Tuấn giận dữ, hắn vung tay tát Lý Khỏa Nhi một cái, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hổn hển một hồi.

Trên mặt của Lý Khỏa Nhi xuất hiện mấy dấu ngón tay, lập tức nàng khóc lớn chạy ra bên ngoài:

- Tiểu dã chủng, Tần Tiêu, bổn quận chúa không để yên cho các ngươi.

Tần Tiêu vừa thấy sự tình huyên náo lớn rồi, cùng Lý Long Cơ tiến lên tới khuyên Lý Trọng Tuấn, để cho hắn hạ hỏa.

Lý Trọng Tuấn vô cùng phẫn hận ngồi xuống, một quyền chùy đập lên bàn:

- Đó là Vi thị tiện nhân kia mê hoặc thái tử, nuông chiều tiểu tiện nhanh thành bộ dáng này. Mỗi ngày gây chuyện khắp nơi sinh sự làm mất mặt đông cung. ! Đáng hận! Vừa rồi thực nên bổ cho nó một chưởng.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Vi thị? Chính là Vi Hậu nổi tiếng trong lịch sử Đại Đường sao? Nguyên lai Lý Trọng Tuấn là thứ tử, trách không được Lý Khỏa Nhi kiêu ngạo như vậy...

Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ tốt khích lệ một hồi, cuối cùng để cho Lý Trọng Tuấn chậm rãi tiêu tan hỏa khí. Tần Tiêu gọi gia nhân đóng đại môn lại, ba người tới tòa lầu gỗ nho nhỏ ở trong hậu đường, hắn chậm rãi kể lại chuyện hôm qua và gọi Lý Tiên Huệ tới.

Sau khi nghe xong, Lý Tiên Huệ cau mày, nói khẽ:

- Tam ca, Khỏa Nhi từ nhỏ đã có tính tình như thế, không phải anh không biết. Hơn nữa tuổi của nó còn nhỏ, huynh không nên tức giận như thế. Trước mặt mọi người đánh nàng một bạt tai, trở về khẳng định tìm phụ thân cùng mẫu thân khóc lóc thêm mắm thêm muối, đến lúc đó lại tìm huynh trả thù.

- Chẳng lẽ ta lại sợ nó.

Lý Trọng Tuấn lại tức giận, thậm chí trừng mắt nhìn Lý Tiên Huệ:

- Tiên nhi, không phải Tam ca nói muội. Chính do muội và đại ca quá nuông chiều nó, thấy nó từ nhỏ chịu khổ, một mực che chở nó. Nhìn xem bây giờ thành tình tình gì? Sáng nay ta đi đông cung chỉ thấy nó đang tìm phụ thân khóc lóc kể lể giày vò, bảo là muốn đem Tần Tiêu trói lại đi giao cho nàng xử trí. Cũng may phụ thân không có xằng bậy như nó....

Lý Tiên Huệ cả kinh hỏi:

- Tần đại ca, chuyện gì xảy ra? Sao huynh lại đắc tội Khỏa Nhi?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một hồi, đem chuyện ngày hôm qua nói ra.

Lý Tiên Huệ xấu hổ lắc đầu cảm thán, nàng sâu kín nói:

- Kỳ thật Khỏa Nhi cũng rất đáng thương, mẫu thân ban đầu trên đường lưu vong sinh hạ nàng ở trên xe ngựa. Lúc ấy tìm không thấy một mảnh vải làm tã lót cho nàng. Thời tiết rét lạnh dị thường, phụ thân tự mình cởi y phục trên người choàng cho nàng. Vì vậy mới gọi là gọi ' Khỏa Nhi '. Bởi vì nàng nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ lại lưu vong bốn phía chịu nhiều đau khổ, chúng ta đều một mực bảo vệ nàng, cha mẹ đối với nàng cũng đặc biệt cưng chiều. Không nghĩ tới lại có tính tình như bây giờ.

- Tiên nhi, nghe ta nói đây...

Lý Trọng Tuấn tức giận lên tiếng:

- Từ hai năm trước sau chuyện của muội, lòng phụ thân cũng tan vỡ. Muội là nữ nhi ôm sủng ái nhất, từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện lại thiện lương dịu dàng. Từ khi xảy ra chuyện kia, mọi tâm tư của ông đều đặt lên người Khỏa Nhi khiến cho nàng càng ngày càng ngang ngược càn rỡ. Nếu không thu liễm một chút thì sớm muộn gì cũng gây chuyện lớn.

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: xem ra, Lý Khỏa Nhi cùng Lý Trọng Tuấn ng là mâu thuẫn không nhỏ nha... Lý Trọng Tuấn tính tình nóng nảy, chuyện tình nhìn không quen thì quả quyết không cho phép. Tiểu thái muội Lý Khỏa Nhi lại làm xằng làm bậy khiến hai huynh muội cãi nhau khó mà thu thập. Chuyện của ta thôi thì cứ nói cho thái tử, mời hắn ra mặt điều giải miễn cho càng náo càng lớn, cũng không có chỗ tốt.

Thấy mọi người càng nói càng phát hỏa, Lý Long Cơ đi ra hoà giải:

- Những chuyện không vui này trước hết để đó không nói a. Tam ca, hôm nay chúng ta đến thăm bệnh người, đừng chút ít khó chịu để cho người bệnh thêm chán chường, làm tổn thương thân thể!

Lý Trọng Tuấn cười ha ha nói:

- Nói đúng, nói đúng! Những chuyện gia sự nhỏ như lông gà vỏ tỏi này nói càng nhiều càng mất mặt. Tần huynh đệ, bệnh của ngươi chính là hạn phúc sao? Tiên nhi khẳng định cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi hầu hạ bên cạnh a? Không nhớ rõ mời anh vợ như ta tới uống chén rượu mừng thiếu nợ luôn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<