Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 177

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 177: Phụng chỉ quay về kinh thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Ra ngoài huấn luyện không thể vượt qua hai tháng, lần này Binh Bộ cũng cho đủ Lý Hiển mặt mũi, mới miễn cưỡng đồng ý Tần Tiêu mang binh ra ngoài. Đến lúc đó, bộ đội đặc chủng doanh không phải cân nhắc nữa, giao cho Hình Trường Phong sao? Hắn không phải là tướng quân trong Tả Vệ Suất, không cần phải giống như ta cùng Điền Trân, Lý Tự Nghiệp cũng giống những người này, mỗi ngày đi Chiêm Sự phủ, ý kiến hay!

Buổi tối vào vòng huấn luyện thể năng cuối cùng. Tần Tiêu lại mang theo ba mươi chiến sĩ tụ tập lại dạy văn hóa. Muốn Hình Trường Phong giới thiệu một ít độc vật, ám khí và khói mê giang hồ và các loại bàng môn tả đạo.

Hình Trường Phong thật vất vả thu thập những đồ vật này nọ, từng cái cầm ra cho mọi người xem.

- Đây là Đoạn Trường thảo.

Hình Trường Phong cầm một mảnh lá cây giống như hoa cúc ra.

- Sau khi ăn ruột sẽ biến thành màu đen, dính kết thành một đoàn, người ăn sẽ đau bụng liên tục mà chết. Phương pháp giải độc là ăn tro để ối nó ra ngoài, sau đó dùng đậu xanh, cây kim ngân cùng cam thảo sắc thuốc uống vào để giải độc.

- Đây chính là hạc đỉnh hồng thịnh truyền trên giang hồ, kỳ thật chính là thạch tín. Cái này cũng thông thường nhưng rất hữu ích nên được dùng nhiều nhất. Một chút bột phấn có thể làm cho người ta chết! Phương pháp giải độc cũng là rửa ruột thật nhanh, phục dụng đại lượng nước đậu xanh sau đó dùng Ngư Não Thạch nghiền thành phấn ăn vào.

- Cái này gọi ' Nhất Câu Vẫn', một loại độc kỳ lạ.

Hình Trường Phong cầm một cây toàn thân màu tro, có điểm giống cành trúc khô.

- Sau khi trúng độc toàn thân người ta sẽ co rút lại, co lại thành một đoàn, vì vậy chế thành độc dược xưng là ' Thiên Ky Dược '. Đây là tên của một loại chim, tên là chim cút, nó ăn trái cây Nhất Câu Vẫn mà không có gì, sẽ không trúng độc. Nhưng mà người ăn chim cút này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên chim cút này vào lúc ở dã ngoại không thích hợp bắt ăn.

Mọi người mở rộng tầm mắt, nhao nhao gật đầu.

Hình Trường Phong lại lấy ra một mũi tên hình dáng rất kỳ quái, hắn cầm tên lên, nói:

- Loại tên này dùng kiến huyết phong hầu (gặp máu là toi) chế thành. Kiến huyết phong hầu là tên của loại cây này, cũng được xưng là tiễn độc. Chất lỏng của cây này vô cùng độc. Rơi vào trong mắt, thì mù ngay lập tức; vết thương bị xước gặp máu mặc kệ người làm cái gì, chỉ cần đi ba bước là chết. Nhưng mà dùng gỗ cây này chế thành mũi tên bắn chết dã thú, thịt lại là có thể ăn, người sẽ không trúng độc.

- Cái này gọi ô đầu. Thời Tam quốc Tào Nhân lúc ở Phiến Thành bắn Quan Vũ bịu thương chính là bôi loại độc này...

- Đây là ' tình hoa ' cũng gọi là ' Mạn Đà La hoa ', cực kỳ độc...

Các tướng sĩ lại huy động giấy bút trong tay đem những sự vật kỳ lạ này nhớ kỹ. Về sau Hình Trường Phong lại giới thiệu một ít mê hương, ám khí, mi dược, truyền thụ một ít cách mở khóa, ẩn thân, kề sát đất (nghe phong) biện âm.

Thời gian mới một ngày mà các tướng sĩ đặc chủng doanh cũng hiểu được cái gọi là đặc chủng doanh có điểm gì khác với bộ đội bình thường. Ở chỗ này trừ người có thể năng, lực lượng cùng kỹ xảo vượt qua người thường, còn phải có ngộ tính thật tốt mới lĩnh hội và học tập những tri thức kia.

Dùng Tần Tiêu nói là tứ chi phát triển, người không đủ trí lực không thể vào bộ đội đặc chủng!

Còn các loại kiến thức cơ bản trong kỹ thuật, ' tiễn thuật ' được đổi thành nỏ thuật. Bởi vì số lượng mũi tên thiết có hạn, hơn nữa có thể bắn được cực xa, có thể cắm vào tảng đá thì không tiện thu lại, Tần Tiêu bảo các chiến sĩ tự động thủ gọt một ít mũi tên gỗ để luyện, làm quen với công năng của thiết nỏ. Tần Tiêu cũng đầu nhập vào huấn luyện này, một giờ qua đi liên phục phát nỏ ngay cả cánh tay cũng đau nhức run lên. Nhiều người tập không bao lâu đã ôm cánh tay mệt mỏi muốn chết...

Ngày qua ngày, nắng gắt như lửa, hoặc cơn dông mưa như trút nước. Trong đặc chủng doanh thần bí vẫn kiên trì huấn luyện, mỗi ngày như một không buông bỏ. Nhóm đầu tiên của bộ đội đặc chủng đặc sắc Đại Đường cũng trong tôi luyện tàn khốc này chậm rãi thể hiện hình thức ban đầu...

Trại huấn luyện đã tiến hành nhiều ngày rồi.

Tối hôm đó Tần Tiêu đang chính lý tướng lĩnh làm tổng kết huấn luyện. Mấy ngày hôm trước hắn tự mình mang theo binh sĩ đặc chủng tiến hành huấn luyện việt dã thật sự. Thời gian bảy ngày chỉ mang theo lương khô ba ngày đi ngang qua Tần Lĩnh đến Chung Nam sơn, hành quân hơn ngàn dặm nhưng ba mươi người vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Trong tay Tần Tiêu đang ước lượng phi đao, đâu vào đấy nói ra:

- Lúc này chính là huấn luyện sống ở dã ngoại, trên cơ bản huấn luyện đều làm ta hài lòng. Nhưng mà có một ít huynh đệ làm chưa được tốt. Ví dụ như kỹ thuật phi đao này, nếu có thể một đao lấy mạng địch, lệ không hư phát cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dưới một đao mà chim đang bay không chết là không thành công. Mọi người còn phái huấn luyện siêng năng. Mặt khác cũng khuyết thiếu một ít cảm giác nguy cơ. Có huynh đệ đói bụng đến đuổi theo con thỏ phải chạy rất xa, không cần phải làm như vậy. Giả nếu trong tình cảnh địch bao vây bốn phía, loại hành vi này chẳng khác nào bạo lộ thân phận, đây chính là tự sát. Còn có huynh đệ thấy rắn thì tránh ra thật xa. Phải biết rằng muốn sống ở dã ngoại thì rắn là người bạn tốt. Trừ thịt để ăn thì độc rắn, túi mật rắn đều có thể phát huy tác dụng. Còn có huynh đệ lựa chọn nơi ẩn thân không thỏa đáng. Chẳng phải có huynh đệ chui vào trong hang gấu chuẩn bị ngủ đông ẩn nấp sao, thiếu chút nữa biến thành bữa ăn của gấu rồi.

Các tướng sĩ đều cười rộ lên, một binh sĩ trong đó xấu hổ gãi đầu, nói:

- Ta lúc ấy không có chú ý, ta sai rồi, đại suất!

Tần Tiêu gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Biết rõ sai thì phải sửa. Loại sau lầm này không được tiếp diễn, ta sẽ không xử phạt ngươi thế nào. Dưới tình huống đó bất cứ sơ sảy nào cũng đều là trí mạng. Có thể đi cho tới hôm nay các huynh đệ đều không dễ dàng. Tính mạng các ngươi mới là quý giá nhất. Cho dù là chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, hoặc là trên chiến trường thì đầu tiên cần phải nghĩ chính là phải còn sống. Mọi người hiểu chưa?

- Hiểu!

Tần Tiêu đang chuẩn bị bàn giao công việc huấn luyện của ngày mai là khóa học chém mạch đao trên ngựa do Điền Trân phụ trách. Nhưng không ngờ bên ngoài có một binh sĩ tuần tra chạy vào soái trướng nói Tả Vệ Suất doanh Lý Tự Nghiệp tướng quân, tự mình tiến tới trong đặc chủng doanh nói có chuyện quan trọng bẩm báo.

Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi: lúc đi vào rừng đã bàn giao với Lý Tự Nghiệp rồi. Chuyện trong Tả Vệ Suất ở sẽ do hắn toàn quyền quyết định. Không có chuyện thập phần trọng đại không cần bẩm báo. Đặc chủng doanh thì cả Tả Vệ Suất cũng chỉ có hắn biết rõ. Thời điểm này hắn tới có chuyện gì?

- Mời hắn vào, các huynh đệ trước tán đi nghỉ ngơi đi, ngày mai huấn luyện tiếp tục.

*****

Lý Tự Nghiệp đi vào soái trướng. Hắn đầu tiên là bái chào, nói:

- Đại suất! Lão Lý ta một thời gian không gặp đại suất! Nhờ muốn chết!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Hảo huynh đệ, mau đứng lên! Mấy ngày nay tới giờ thật sự là vất vả ngươi. Nhìn mặt của ngươi còn đen hơn trước kia, mồ hôi chảy ra có thể làm mực viết được đấy, ha ha!

Lý Tự Nghiệp cười ha ha:

- Đại suất, ta nhìn ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu, đen gần bằng ta rồi. Ah nha, đây không phải Hình Trường Phong cùng Điền Trân sao, tại sao trước khi trắng như thư sinh, bây giờ theo đại suất thành như vậy rồi! Ha ha! Vạn Lôi huynh đệ, ngươi đừng nói lớn lên không xấu như ta. Nhưng đen không có vấn đề gì!

Mọi người cùng cười ha hả.

Tần Tiêu mới Lý Tự Nghiệp ngồi xuống:

- Huynh đệ lần này tới là có chuyện trọng yếu sao?

Lý Tự Nghiệp gật đầu:

- Đúng vậy a! Trong nội cung phái người đưa chiếu thư, đưa đến trại huấn luyện của Tả Vệ Suất, ta không dám dẫn hắn đi tới đây, cho nên kêu thái giám chờ ở đó.

- Thánh chỉ?

Trong nội tâm Tần Tiêu kinh nghi, nói:

- Thời điểm này thì hoàng đế có ý chỉ gì cơ chứ? Điền Trân, Vạn Lôi, các ngươi mau đi theo ta nhìn xem. Trường Phong, công việc nơi này sẽ do ngươi phụ trách.

Hình Trường Phong chắp tay nói:

- Đại suất yên tâm là được.

Ba người cùng cởi trang phục đặc chủng ra, mặc giáp trụ lên ngựa, cùng Lý Tự Nghiệp quay trở lại Tả Vệ Suất doanh.

Trong quân trướng có một tiểu thái giám trẻ tuổi có vài phần gấp gáp đi tới đi lui, vừa nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì vui vẻ chào đón:

- Tần tướng quân, Lực Sĩ cuối cùng cũng chờ được ngài tới rồi!

- Lực Sĩ?

Tần Tiêu mở miệng hỏi:

- Công công tên gì?

Tiểu thái giám nói ra:

- Tiểu nhân Cao Lực Sĩ, phụng lệnh trong Đại Minh cung chạy tới đây tuyên chỉ với Tấn tướng quân!

- Ah, là Cao công công, làm phiền làm phiền...

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm kinh nghi: Cao Lực Sĩ, đây không phải là thủ hạ của Lý Long Cơ, thái giám tâm phúc được trọng dụng nhất sao? Thời kỳ Huyền Tông có quyền nghiêng vua và dân, là nhân vật bị tranh luận nhiều nhất, trước mắt chính là tiểu thái giám môi hồng răng trắng này?

Cao Lực Sĩ lấy thánh chỉ trong hộp gấm ra:

- Tả Vệ Suất phó suất Chủ Suất, Tần Tiêu tiếp chỉ!

Bọn người Tần Tiêu quỳ gối:

- Thần, tiếp chỉ!

Cao Lực Sĩ thì thầm:

- Lệnh cho Tần Tiêu, Lý Tự Nghiệp, Điền Trân lập tức hồi cung triều kiến, khâm thử!

Tần Tiêu tiếp chỉ, cầm lên xem một hồi, đúng là bút tích của Thượng Quan Uyển Nhi, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Lực Sĩ, ý chỉ của hoàng đế vì sao chỉ có mấy lời thế này? Trong triều xảy ra chuyện gì?

Cao Lực Sĩ cười cười:

- Tướng quân không cần lo lắng, hoàng đế lão nhân gia có chuyện gì giao cho đại nhân xử lý đây? Hơn nữa tiểu nhân còn có một phong thư tín của Thượng Quan đại nhân, bảo ta chuyển giao cho tướng quân.

- Uyển Nhi?

Tần Tiêu kinh nghi nói:

- Nhanh mang tới ta xem!

Cao Lực Sĩ cười giả tạo đưa một phong thư cho Tần Tiêu, trầm thấp nói:

- Tần tướng quân, tốt phúc khí nhé! Ngay cả Thượng Quan đại nhân trong thâm cung còn một lòng ghi nhớ ngài.

Tần Tiêu cười mỉa hai tiếng, mở thư tín ra xem. Đập vào mắt chính là nét chữ thanh tú của Thượng Quan Uyển Nhi:

Lá cây rụng xuống Động Đình

Nhớ chàng ngoài chốn muôn nghìn dặm xa

Chăn hương lạnh bởi sương sa

Bình phong trống để trăng tà chênh vênh

Giang Nam khúc nhớ trổi lên

Thư chàng Kế Bắc ngày đêm mong chờ

Trong thư biệt ý vô bờ

Sống xa nhau mãi, bao giờ gần nhau.

* Đây là bài Thái thư oán của Thượng Quan Chiêu Dung.

Một bài thơ ký thác tình ý bên trong.

Dưới thi văn là một hàng chữ tinh tế: hoàng đế thiết yến chiêu đãi sứ thần Đột Quyết, lệnh cho võ cử trạng nguyên tiếp khách, không cần nghi ngờ, mau quay trở về!

Trong nội tâm Tần Tiêu thoải mái: làm cho ta khẩn trương, thì ra là ăn cơm với hoàng đế! Mà Thượng Quan Uyển Nhi thật đúng là chiếu cố ta khắp nơi, sợ trong nội tâm của ta sinh nghi nên đem chuyện này nói rất rõ ràng.

Tần Tiêu suy tư một hồi, nói ra:

- Huấn luyện của Tả Vệ Suất cũng sắp hai tháng rồi. Hoàng đế đã triệu chúng ta quay về kinh thành, không bằng hiện tại mang binh về thôi. Lý tướng quân, ngươi truyền lệnh giờ mẹo ngày mai nhổ trại dời doanh, thu binh quay về kinh. Lực Sĩ ở xa tới vất vả, hôm nay xin mời nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày mai theo đại quân của chúng ta quay về nhé?

Cao Lực Sĩ chắp tay lạy dài:

- Đa tạ Tần tướng quân.

Mọi người đều rời đi chuẩn bị, Tần Tiêu an bài nơi ở cho Cao Lực Sĩ, cỡi ngựa vàng chạy vội trở về đặc chủng doanh. Gọi Hình Trường Phong tới, Tần Tiêu nhìn hắn nói ra:

- Trường Phong, hoàng đế bảo ta vào kinh thành. Đặc chủng doanh bên này bắt đầu huấn luyện không thể ngừng. Ngươi tạm thời tiếp nhận quản lý một thời gian ngắn, không cần làm gì cứ chờ ta quay về.

Hình Trường Phong xúc động đồng ý. Tần Tiêu triệu tập các tướng sĩ lại một chút, phân phó một chút công việc sau đó lại nhớ trở về Tả Vệ Suất doanh. Trong soái trướng Cao Lực Sĩ không có nghỉ ngơi, ngồi ở chỗ kia hình như cố ý chờ Tần Tiêu.

Tần Tiêu tiến lên:

- Lực Sĩ, muộn như vậy không nghỉ ngơi, tìm ta có việc gì?

Cao Lực Sĩ cười cười:

- Cũng không có chuyện gì, tiểu nhân nhất thời ngủ không được muốn tìm đại nhân tâm sự.

- Nói chuyện phiếm?

Tần Tiêu cười nói:

- Tốt! Làm chút rượu và đồ ăn chúng ta nói chuyện.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, rượu và thức ăn không bao lâu cũng mang lên, Cao Lực Sĩ nói ra:

- Tần tướng quân, đại danh của ngài tiểu nhân đã sớm nghe nói, thật đúng là văn võ toàn tài nên cực kỳ bội phục!

Tần Tiêu cười khoát khoát tay:

- Có tiếng không có miếng bỏ đi, Lực Sĩ quá khen rồi.

Hàn huyên qua đi, Cao Lực Sĩ bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Kỳ thật, tiểu nhân có mấy lời muốn nói với tướng quân, nhưng lo lắng có chút đường đột...

Tần Tiêu nói:

- Lực Sĩ có lời gì không ngại nói thẳng. Đã ngồi ở đây uống rượu cũng là duyên phận khó có được.

Trong nội tâm âm thầm có chút buồn cười: uống rượu nói chuyện phiếm với thái giám đúng là không được tự nhiên.

Cao Lực Sĩ chắp tay, nói:

- Tướng quân quả nhiên là người hào sảng... Tiểu nhân lần trước bị giáng chức, trước mắt mới một lần nữa được triệu vào cung, đây cũng là nhờ phúc của Lương Vương. Bởi như vậy trong triều có rất nhiều người cho rằng tiểu nhân là người của Lương Vương cho nên có chút buồn rầu. Tiểu nhân biết rõ Tần tướng quân cùng Lâm Truy Vương, Vệ Vương có giao tình không tệ, tiểu nhân cũng có duyên mấy lần gặp Lâm Truy Vương, cả hai nói chuyện xem như hợp ý. Tiểu nhân từng nhiều lần nghe hắn nói về sự tích của đại nhân, quả thực làm lòng người sinh cảm phục!

- Khách khí khách khí...

Tần Tiêu thuận miệng ứng vài câu, trong nội tâm nghĩ thầm: Cao Lực Sĩ thằng này sớm như vậy đã có giao tình với Lý Long Cơ rồi sao? Hắn nói với ta những lời này là có ý gì, cho thấy lập trường sao? Ở trước mặt ta có cần làm như vậy sao?

Cao Lực Sĩ mỉm cười, nói:

- Tuy tướng quân trước mắt không có thế, nhưng tiểu nhân nhìn ra được dùng hùng tài thần võ của tướng quân nhất định thăng chức rất nhanh, đây là chuyện trong tầm tay.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<