Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 174

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 174: Tuyển chọn nghiêm khắc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

- Hình Phong, thật sự trúng chiêu vừa rồi thì xong rồi.

Hình Trường Phong nuốt một ngụm nước bọt, nói:

- Chiêu thức này thật ngoài dự đoán của mọi người, Nhất Kích Tất Sát ah! Nói như vậy lúc đối địch ta thấy có người quét ngang như vậy sẽ tránh né mới tốt, nếu không thì dùng khuỷu tay ngăn cản, nhưng đó cũng là phương pháp có hại chịu thiệt.

Tần Tiêu nói:

- Chuyện này phải vượt qua thử thách tâm lý mạnh mới được. Hình Phong huynh, ngươi xem nắm đấm của ta, nắm đấm kiểu này là kiểu ' quyền tiêm '. Ngón trỏ cùng ngón áp út nương tựa ngón giữa, ngón cái thủ sẵn móng tay ở giữa có thể đem lực đạo áo súc vào diện tích nhỏ nhất gia tăng lực đạo. Nếu như đánh trúng chỗ hiểm như huyệt Thái Dương, có thể lập tức làm người ta mất mạng.

Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi tiến lên tinh tế nhìn nắm đấm của Tần Tiêu.

- Phương thức nắm tay thật kỳ quái!

- Ta nói rồi, đây là kỹ thuật giết người.

Tần Tiêu thu hồi nắm đấm, nói:

- Ngày sau, chúng ta lại tinh tế nghiên cứu. Nếu như là người trong bộ đội đặc chủng đều có thể nắm giữ phương pháp này thuần thục, như vậy có ở Đại Chu này sẽ trở thành cổ máy giết người tốt nhất.

Vạn Lôi nói ra:

- Hơn nữa đại suất trang bị những thứ này thì thật đáng sợ! Loại binh lính này chính là vương giả trên chiến trường, bách chiến bách thắng nha! Đúng như đại suất nói, đây là một đám giết người như ' máy móc ' gì đó, căn bản không thể dùng binh lính thường mà cân nhắc.

Hình Trường Phong ngạc nhiên nói:

- Đại suất, chẳng lẽ ngài muốn huấn luyện một đám thích khách?

- Thích khách?

Tần Tiêu cười cười, lắc đầu nói:

- Thích khách cao minh cũng là ác lang trên chiến trường, hoặc là ẩn núp như báo săn mồi, cá mập trong nước, đồng thời còn có thể thẩm thấu vào hạch tâm của địch nhân đánh cắp tình báo, hoặc tối thì phá hư, dùng sức một mình thay đổi chiến cuộc.

Vạn Lôi trừng to mắt:

- Đại suất, trận chiến này còn đánh được hay sao? Vạn Lôi mang binh nửa đời người chỉ biết ra trận đối địch minh đao minh thương chiến đấu. Nếu có thể gặp phải kẻ có thể lặn vào trong quân trướng trộm cơ mật của ta, hoặc là dứt khoát một đao cắt đầu ta, hoặc mai phục trong một góc nào đó cầm thiết nỏ này bắn ta một mũi tên...

- Vậy rất thê thảm đúng không?

Tần Tiêu cười nói:

- Vạn Lôi huynh đệ, ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi cho rằng là dũng sĩ phải liều sống liều chết trên chiến trường. Nhưng mà ngươi nghĩ lại giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, loại đấu pháp này rất anh dũng. Nhưng mà nhìn thấy huynh đệ của mình cụt tay cụt chân phơi thây sa trường thì rất tốt sao? Mục đích của chiến tranh chính là dùng giết hại ngăn giết hại. Giảm bớt thương vong cho huynh đệ của mình, dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi thì đó là ý đồ ta tổ kiến bộ đội tinh nhuệ này. Một tướng công thành cũng chưa chắc cần vạn cốt khô mà! Ít nhất đừng cho huynh đệ của mình chết trên chiến trường là được. Có thể làm được như vậy ai có thể ngăn cản chúng ta?

Vạn Lôi như thể hồ quan đỉnh, bái phục nói:

- Đại suất anh minh, Vạn Lôi, bội phục!

- Được rồi, huynh đệ, bắt đầu đi.

Tần Tiêu cười vịn lấy Vạn Lôi, nói:

- Những chuyện này tạm thời là tưởng tượng thôi. Nếu muốn làm được điểm này cũng không phải là ngày một ngày hai. Còn cần hảo huynh đệ các ngươi cùng giúp ta mới được.

Ngày hôm sau Tần Tiêu mang theo Vạn Lôi, Hình Trường Phong dẫn mấy gia đinh đem trang bị của Hậu Tẩy đặt lên ba xe ngựa lớn, chuyển ra khỏi thành Trường An đi tới sông Vị Thủy.

Tần Tiêu ngồi trên xe ngựa nhìn qua ngón tay đeo nhẫn, không khỏi hồi tưởng lại ngày hôm qua, chính mình và Lý Tiên Huệ ở cùng nhau, trong lòng không tự giác cười rộ lên. Lúc ấy Tần Tiêu nói với nàng loại nhẫn này tượng trưng cho hôn nhân và tình yêu, phải vĩnh viễn đeo ở ngón danh, cả đời không lấy xuống. Ngón áp út biểu tượng cho phu thê. Lý Tiên Huệ vui rạo rực đeo nhẫn lên, cho còn hôn hắn một cái, sau đó hai người lại bắt đầu điên loan đảo phượng tới nửa đêm.

Tần Tiêu nghĩ thầm: về nhà vài ngày xử lý hôn sự với Tiên Nhi, thành gia lập thất rồi, lúc nào thì nàng sinh hài tử mập mạp cho mình đây? Hoặc là con gái cũng được... Ai nha, ta là phần tử xuyên qua, lấy vợ sinh con có sinh ra thời không vặn vẹo không?

Quân trại Tả Vệ Suất.

Điền Trân, Lý Tự Nghiệp cùng đông đảo quân sĩ đi tới chào đón, Tần Tiêu gọi người mang những trang bị đặc chế vào trong soái trướng, giới thiệu Hình Trường Phong cùng Vạn Lôi cho mọi người quen nhau.

Điền Trân cầm bản danh sách đưa cho Tần Tiêu xem:

- Đại suất, mấy ngày nay mạt tướng cùng Lý tướng quân dựa theo ý của đại suất, tinh tế khảo sát tham tường một hồi, chọn ra ba trăm huynh đệ, đây là danh sách.

Tần Tiêu liếc mắt nhìn, gật đầu nói:

- Các huynh đệ đã vất vả. Ngày mai ta sẽ tự mình mang những người này tuyển chọn đặc thù. Nhóm đầu tiên tham gia huấn luyện nhân số quyết định ở một trăm. Tả, Hữu Lang Tương Vạn Lôi cùng Điền Trân và Hình Trường Phong đảm nhiệm phụ tá, cùng ta phụ trách huấn luyện bộ đội đặc chủng.

Ba trăm tên quân sĩ đứng chỉnh tề trong khoảng đất trống, tinh thần vô cùng phấn chấn, bọn họ vui mừng vì mỗi ngày đều nhận được tiền lương, đi nơi nào tìm được chuyện tốt như vậy.

Tần Tiêu đứng trước sân khấu liếc mắt nhìn binh sĩ dưới đài, khóe miệng nhếch lên khẽ cười cười, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, đều là tinh anh trong Tả Vệ Suất, đều là hảo hán mười dặm chọn một người. Cho dù là thể năng, thân thủ hay là trí tuệ, kiến thức đều phải khá trở lên. Bổn tướng nói lời giữ lời, hôm nay phàm là huynh đệ tới đây mỗi sẽ được lãnh một xâu tiền.

Chúng quân sĩ mặt lộ vẻ vui mừng, nhao nhao ngẩng đầu rất cao, eo cũng ưỡn càng thẳng.

Tần Tiêu đi xuống đài, chậm rãi đi thong thả tới trước mặt những binh sĩ kia.

- Nhưng mà trong ba trăm người còn muốn đào thải một lần. Cuối cùng nhất chỉ lưu lại một trăm người, hai trăm người khác quay về Tả Vệ Suất huấn luyện đi.

Trong nội tâm các binh sĩ nhảy mạnh, trên mặt căng cứng.

- Hơn nữa chọn lựa rât nghiêm khắc. Huấn luyện sau này cũng khổ giống như địa ngục, so với huấn luyện thường ngày của Tả Vệ Suất còn vất vả gắp mười lần, gấp trăm lần. Nếu có huynh đệ nào khiếp đảm, sợ hãi hiện giờ có thể nói với ta, bổn tướng tuyệt đối không trách hắn, cho tiền thưởng, rời đi. Có không?

- Không có!

Các binh sĩ cùng rống to lên. Ai mà đi làm chuyện mất mặt như thế cơ chứ? Tần Tiêu nói những lời này kỳ thật xem có người nào sợ hãi hay không.

- Tốt!

Tần Tiêu lớn tiếng nói:

- Hiện tại tuyển chọn bắt đầu. Do bổn tướng tự mình chủ trì, mỗi huynh đệ đều trải qua khảo nghiệm một lần. Điền Tướng quân theo thứ tự dẫn các ngươi vào doanh trướng.

Dứt lời Tần Tiêu đi vào trong quân trướng.

Chỗ này là nơi huấn luyện đặc chủng, cách doanh trại Tả Vệ Suất chừng ba bốn mươi dặm, nơi này là ven sông, gần đó là sườn núi Tần Lĩnh, rừng rậm cực lớn, là một nơi huấn luyện rất tốt.

Binh sĩ đầu tiên được mang vào doanh trướng. Tần Tiêu ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một mũi tên, nhìn qua người binh lính kia nói:

- Đứng ở bên trái soái trướng.

*****

Người binh lính này nhìn thấy mấy tướng quân đều ngay ngắn nhìn qua hắn, trong nội tâm có chút nhút nhát ngoan ngoãn đứng ở bên trái doanh trướng, phía sau là tấm gỗ lớn.

Tần Tiêu cũng không nói nhảm, đặt mũi tên lên cung nhanh chóng bắn đi.

"Soạt" một tiếng. Mũi tên này bay xoẹt qua bên tai của binh sĩ này, đuôi tên rung động ' ông ông '.

Người binh lính kia lập tức con mắt trắng bệch, hai chân mềm nhũn. Co quắt ngã xuống.

Tần Tiêu lắc đầu:

- Kéo đi ra ngoài, đứng ở sau trướng, đào thải.

Hình Trường Phong bên cạnh sợ hãi nói:

- Đại suất, biện pháp lựa chọn này quả thực có chút dọa người. Ngày hôm qua thời điểm ngươi thử ta nếu không phải Trường Phong tràn ngập tin tưởng tiễn thuật của đại suất, đồng thời tin tưởng đại suất sẽ không làm ta bị thương, cũng sẽ sinh lòng sợ hãi trốn đi rồi.

Tần Tiêu lắc đầu cười khổ nói:

- Bộ đội đặc chủng trọng yếu nhất chính là tố chất tâm lý. Nếu như chỉ dọa một chút đã có bộ dáng như vậy thì chơi cái gì nữa? Tên binh sĩ này dũng khí quá kém. Mang tên khác vào.

Một binh sĩ khác tiến vào, cùng như lúc trước đứng ở trước tấm ván gỗ.

Tần Tiêu bắn mũi tên tới chọc vào nách của hắn. Binh sĩ hơi run người một cái nhưng phản ứng không quá lớn.

Nhưng mà lại nghe mùi khai.

- Đại suất, thằng này đái ra quần...

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài!

Thứ ba đúng là không có chút sợ hãi, thậm chí còn rút mũi tên đưa tới trước mặt của Tần Tiêu, nói:

- Đây là tên của đại suất.

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Không sai, có chút dũng khí. Nói cho ta biết trước khi nhập ngũ ngươi làm cái gì?

- Tiểu nhân là giang hồ chơi xiếc ảo thuật. Đầu nhập vào quan lại thân thích và được đề cử tiến vào Tả Vệ Suất.

- Biết chữ không? Biết bơi không?

- Xem qua một ít thi văn, đi diễn nghệ ở Giang Nam cũng biết chống thuyền bơi lội.

Tần Tiêu thoả mãn đứng dậy, đi vòng quanh tên Tại binh sĩ này một vòng, nói:

- Luyện võ chưa?

- Hồi bẩm đại suất, xác thực đã luyện qua một chút. Đi giang hồ dùng phòng thân.

- Học được mấy thứ gì?

- Thiếu Lâm quyền, trướng thối đều biết một chút.

- Vậy thì tốt.

Tần Tiêu nhìn Hình Trường Phong vẫy tay, nói:

- Vị này từng là bôi khoái huyện Trường An, hiện tại chính là Hình tướng quân. Ngươi đánh hắn hai chiêu.

- Tiểu nhân không dám!

- Ít nói nhảm, ngươi đánh thắng hắn thì ngươi chính là tướng quân, hắn sẽ trở thành tiểu tốt.

- Tiểu nhân đúng là không dám!

- Lớn mật! Dám vi phạm quân lệnh!

Tiểu tốt cắn răng một cái:

- Hình tướng quân, tiểu nhân, đắc tội!

Dứt lời, một quyền đánh về phía Hình Trường Phong. Hình Trường Phong một chiêu bắt được quả đấm của hắn, cười khổ lắc đầu:

- Gạt người, không có tập qua võ công. Bước chân phù phiếm, ra quyền vô lực, hô hấp thù ứ động, đan điền hư không.

Tần Tiêu vỗ bàn một cái, quát:

- Lớn mật! Kéo ra ngoài đánh hai mươi quân côn! Lại dám lừa gạt thủ trưởng, đi lại trên giang hồ nhiều đã trở nên gian xảo!

Tiểu tốt cuống quít quỳ xuống:

- Đại suất tha mạng! Tiểu nhân nhất thời hồ đồ. Tiểu nhân thật sự muốn đi theo đại suất học chút bổn sự, cầu đại suất tha mạng!

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: võ công nội tình thế nào cũng không phải trọng yếu. Thằng này ngược lại cũng có chút dũng khí, cũng là kẻ dối trá linh tinh. So với những kẻ khờ không đầu óc thì hơn mấy phần.

- Vậy thì tốt, bổn tướng hỏi ngươi. Vì sao lại tham gia quân ngũ? Muốn lăn lộn theo bổn tướng, học bổn sự sau này muốn làm cái gì?

Tiểu tốt nhanh chóng đáp:

- Hảo nam nhi phải tham gia quân ngũ. Học bổn sự của đại suất thì cả đời theo đại suất ra sa trường giết giặc, dương danh lập vạn, vinh hoa phú quý.

Tần Tiêu cười lạnh: kỳ thật, là tiểu nhân... Nhưng mà tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân. Chỉ cần trung thành với ta thì có giá trị.

Tần Tiêu nói:

- Được rồi, ta sẽ phá lệ thu ngươi. Nhưng mà đi vào bộ đội đặc chủng phải học được chuyện đầu tiên chính là trung tâm tuyệt đối và phục tùng. Nếu có vi phạm tùy thời sẽ bị xóa tên, hoặc là bị trọng phạt, thậm chí sẽ bị quân pháp xử quyết. Điểm này ngươi tốt nhất nên biết rõ ràng. Đến lúc đó hối hận không kịp.

Tiểu tốt quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm tỏi:

- Tạ đại suất! Tiểu nhân nhất định trung tâm như một, thề sống chết thuần phục!

Tần Tiêu phất tay, nói:

- Hình tướng quân, trước dẫn hắn ra doanh trại dự bị đi, Điền Tướng quân, tiếp tục mang người vào đây.

Hai người đi rồi Vạn Lôi cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Đại suất, ngươi này là tiểu nhân, cho vào...

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Người có nhiều loại, phi đao có ngắn dài. Người khác nhau sẽ có giá trị khác nhau. Mấu chốt ở chỗ chúng ta lợi dụng như thế nào, tránh mạnh tìm yếu. Không phải có câu nói sao, hải nạp bách xuyên. Phải có lòng dạ lớn. Kẻ làm tướng trước tiên phải tiếp nhận khuyết điểm ý chí của thuộc hạ, chỉ như vậy mới phát huy ưu điểm của thủ hạ.

Vạn Lôi mở to hai mắt giống như bừng tỉnh, nhẹ giọng thì thầm:

- Hải nạp bách xuyên, lòng dạ lớn, kinh điển, kinh điển...

Trong nội tâm Tần Tiêu cười trộm: lại ăn cắp câu nói của Từ đại nhân rồi, thật sự có lỗi a...

Trong thời gian cả ngày ba trăm sĩ tốt. Cuối cùng cũng chọn qua một lần. Tần Tiêu dùng hết các loại thủ đoạn thí nghiệm dũng khí, thân thủ, học thức cùng tâm chí của bọn họ. Trải qua chọn lựa nghiêm khắc có một trăm người trúng tuyển.

Những người không trúng tuyển đã đi lĩnh tiền thưởng than thở quay trở lại Tả Vệ Suất. Tần Tiêu mang theo trăm người còn lại tụ tập lại bắt dầu phát biểu.

- Đầu tiên chúc mừng các huynh đệ thông qua lần tuyển chọn đầu tiên, trở thành người dự bị tham gia đặc huấn. Nhưng mà trong số các ngươi sẽ không ngừng bị loại bỏ. Tình huống cụ thể như thế nào phải xem ngộ tinh của các ngươi và hiệu quả huấn luyện. Đi vào trong doanh đặc chủng thì chứng tỏ các ngươi là tinh anh, là vũ khí bí mật của Tả Vệ Suất. Đầu tiên các ngươi phải học được trung tâm cùng phục tùng. Ở chỗ này điều quân lệnh thứ nhất là: trưởng quan chính là tướng lĩnh đầu lĩnh của các ngươi, vĩnh viễn là đúng. Mệnh lệnh là phải chấp hành. Vĩnh viễn không được hoài nghi. Nghe rõ ràng chưa?

- Nghe rõ ràng!"

Một trăm tên lính cùng rống to.

- Vậy thì tốt.

Tần Tiêu tự nhiên nói ra.

- Toàn thể cởi hết quần áo, hôm nay đứng đây một đêm, không cho phép ngủ, không cho phép di động nửa bước, tay cũng không thể lộn xộn. Làm không được đào thải.

Bọn binh lính mắt trợn trừng: đây là quân lệnh gì?

Tần Tiêu cũng không nói gì thêm, xoay người thản nhiên đi trở về trong doanh trướng, cởi áo giáp ngã đầu nằm ngủ. Bên cạnh có Điền Trân, Vạn Lôi cùng Hình Trường Phong cũng không dám hỏi nhiều, tự giác đứng cùng một chỗ với các binh sĩ cởi sạch quần áo của mình, đứng ở cùng một chỗ không chút nhúc nhích.

Tần Tiêu mở to mắt nhìn qua đám người đang cởi truồng kia.

Vào đêm thì mát mẻ. Nhưng mà mũi thì rất nhiều. Tần Tiêu căn bản không có chìm vào giấc ngủ, hắn lẳng lặng đứng bên cạnh soái trướng ở phía sau nhìn qua những tướng sĩ này.

Tất cả mọi người đều đứng thẳng. Nhưng mà có ít người không chịu nổi muỗi đốt nên thỉnh thoảng thò tay vỗ một cái, hoặc là gãi gãi ngứa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<