← Hồi 170 | Hồi 172 → |
Thượng Quan Uyển Nhi nhàn nhạt nói ra, trong lòng có chút thất lạc.
- Có thể giúp được ngươi chút việc thì ta cũng thật vui vẻ. Nhưng đáng tiếc hôm nay ta phải quay về cung, lần sau rời cung cũng không biết là việc khi nào, muốn gặp mặt cũng không phải dễ dàng...
- Uyển Nhi, ngươi yên tâm.
Tần Tiêu nói ra.
- Ta sẽ hết sức nghĩ biện pháp kiếm chút chuyện cho ngươi rời cung. Một khi thời cơ chín muồi ta sẽ đi làm chuyện này. Ngươi trong khoảng thời gian này nên chuẩn bị kỳ chiêu cho mình thật tốt, được chứ?
- Ân... Được rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn qua Tần Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến cùng không bỏ.
Đúng lúc này cửa lớn có người chạy tới, vừa đi tới đại đường thì vui vẻ kêu lên:
- Tần tướng quân, ngài trở về sao?
Tần Tiêu đứng dậy xem xét, là Vạn Lôi! Vội vàng đứng dậy nghênh đón. Còn chưa đi ra khỏi cứa thì Vạn Lôi chạy nhanh vào trong, đón đầu quỳ bái:
- Mạt tướng Vạn Lôi, bái kiến đại suất!
Tần Tiêu cười ha ha nâng Vạn Lôi đứng lên, nói:
- Huynh đệ nhà mình cả, không cần đa lễ như vậy! Vạn tướng quân, ngươi để ta chờ thật khổ, cuối cùng cũng tới rồi.
Vạn Lôi cũng vô cùng mừng rỡ, nói:
- Mạt tướng vừa mới đi Binh Bộ đưa tin, mới biết được đại suất đã dẫn Tả Vệ Suất ra khỏi thành huấn luyện rồi, Tả Vệ Suất phủ hiện giờ người đi nhà trống, không còn người nào. Vạn Lôi vạn phần nóng vội trở về Tần phủ hỏi, đại suất đem nhân mã mang đi nơi nào, chuyện này ngay cả Binh Bộ cũng không có ghi lại. Không nghĩ tới còn gặp được đại suất! Vạn Lôi thật sự rất cao hứng!
Tần Tiêu nhìn qua cái mặt sẹo này, gương mặt kiên nghị của đàn ông, ưa thích từ trong đáy lòng, nhanh chóng kéo hắn vào trong đại sảnh ngồi. Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy hơi gật gật đầu:
- Tần tướng quân có việc vậy ta sẽ cáo lui trước.
Tần Tiêu cười gật gật đầu:
- Uyển Nhi hơi nghỉ ngơi chút, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, phiêu nhiên rời đi.
Vạn Lôi hơi có điểm kinh ngạc nói ra:
- Đại suất, đây không phải là tùy tùng của hoàng đế đi tới Giang Nam tuyên chỉ hay sao, Thượng Quan đại nhân sao, tại sao nàng...
Lại nói một nửa Vạn Lôi dường như mới ý thức được cái gì đó, xấu hổ cười rộ lên:
- Đại suất thứ tội, mạt tướng lắm miệng...
Tần Tiêu cười ha hả khoát khoát tay:
- Huynh đệ không cần khách khí như vậy. Vào trong phủ này coi như là nhà mình đi, không cần câu thúc. Ngày hôm qua Lý Tự Nghiệp còn nhắc tới hảo huynh đệ kề đao chiến đấu dấy, nói ' Vạn Lôi chết tiệt kia tại sao giờ này còn chưa tới '? Không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi.
Vạn Lôi cười ha ha:
- Vạn Lôi gặp được đại suất, Lý tướng quân là anh hùng hào kiệt thế này, lại còn làm việc chung cũng không uổng đàn ông đời này! Đại suất từ hôm nay trở đi Vạn Lôi ta chính là thủ hạ của đại suất, dẫn ngựa nâng roi xông pha khói lửa, quyết không chối từ!
Tần Tiêu cười to nói:
- Huynh đệ, ta đã nói không nên khách khí như vậy mà, quá xa lạ. Đều huynh đệ nhà mình nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu là được. Ah đúng rồi, hiện tại cách cơm trưa một thời gian ngắn, chúng ta cùng đi tới chợ tây đi, gặp một người.
- Ai?
Tần Tiêu đem bái thiếp Hình Trường Phong đưa cho Vạn Lôi nhìn xem:
- Người này cũng là nhân tài. Nếu có thể kéo vào bên chúng ta cũng như hổ thêm cánh.
Vạn Lôi gật đầu nói:
- Ân, có thể làm được đầu mục bắt người ở Trường An thì hắn đúng là có bổn sự. Đại suất, ngài hiện tại giống như ông sao vây quanh ông trăng vậy, anh hùng hào kiệt đều cam nguyện quăng làm thủ hạ của ngài, đúng là đáng mừng!
Tần Tiêu cười to:
- Đi thôi! Đi gặp Hình Trường Phong!
Khu chợ tây có nhiều thương nhân người Hồ đang lai vãng trong khách sạn.
Hình Trường Phong đang ngồi trong góc đại sảnh uống rượu trong buồn bực. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua cửa ra vào, đột nhiên nhìn thấy Tần Tiêu cùng một tướng quân đi tới lập tức vui mừng chạy tới, không để ý ở có nhiều người ở đây, quỳ bái chào.
- Tần tướng quân, Hình Trường Phong cuối cùng cũng đợi được ngày rồi.
Tần Tiêu đem Hình Trường Phong nâng lên:
- Hình đầu mục bắt người nhanh đứng lên đi. Sao lại không làm đầu mục nữa?
Hình Trường Phong mời hai người tới bàn và ngồi xuống:
- Nói đến cũng bực mình... Đại suất xử bản án kia làm cho Trường Phong cuối cùng mới biết được Bùi Tụng Hành chỉ là tên ngụy quân tử mà thôi, nhớ tới chuyện này thì Trường Phong cũng có trách nhiệm, cùng hãm hại đại nhân. Vì vậy đi tìm Bùi Tụng Hành lý luận, không nghĩ tới hắn trơ mặt ra chết sống không chịu thừa nhận, vì vậy ta và hắn tranh chấp. Dưới sự giận dữ Trường Phong từ công vụ, phiêu bạt giang hồ. Lúc này mới mày dạn mặt dày muốn làm thủ hạ dưới trướng của tướng quân, cho dù làm tiểu tốt gia đinh cũng cam tâm tình nguyện. Vạn mong tướng quân không nên ghét bỏ, nhận lấy Trường Phong, để cho Trường Phong lập công chuộc tội. Nếu không Trường Phong không còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ, không mặt mũi nào đi gặp thế nhân!
Dứt lời, Hình Trường Phong không để ý Tần Tiêu ngăn lại, quỳ bái.
Tần Tiêu cùng Vạn Lôi cười lên ha hả:
- Tốt! Từ nay về sau bên người chúng ta lại có thêm huynh đệ nghĩa khí rồi!
Hình Trường Phong kinh hỉ ngẩng đầu lên:
- Tướng quân... Ngài đáp ứng?
Vạn Lôi cười ha hả, nói:
- Trường Phong huynh, ngươi mau đứng dậy đi! Đại suất chúng ta là người chính trực, rất dễ ở chung. Hắn chịu tới nơi này tìm ngươi cũng xem ngươi là huynh đệ rồi!
Hình Trường Phong mừng rỡ dị thường: "Cơn gió mạnh, bái kiến đại suất!"
Hoàng thành cung Thái Cực, trong Tương Tác Giam.
Một đại tượng hơn bảy mươi tuổi đang xem bản vẽ của Tần Tiêu, hắn như lão tửu quỷ nhìn chằm chằm vào ly rượu ngon, đôi mắt mờ của hắn tỏa sáng.
Chỉ thấy hắn cầm bản vẽ run run lên như không xem ai ra về, thỉnh thoảng dùng ngón tay khoa tay múa chân một chút, lúc thì nhíu mày lắc dầu, lúc thì gật đầu, lúc thì làm ra vẻ khó hiểu, lúc thì bừng tỉnh đại ngộ.
Thượng Quan Uyển Nhi, Hình Trường Phong, Vạn Lôi đều nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Tần Tiêu, Tần Tiêu mặt mỉm cười khoát tay, ý bảo bọn họ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn qua đại tượng này.
Qua một thời gian dài đại tượng này vẫy quan viên bên cạnh, nói:
- Đi tìm Hậu đại nhân gọi tới đây, nhanh đi!
- Lô đại nhân...
Tần Tiêu chắp tay, nói khẽ:
- Lô đại nhân cho rằng bản vẽ thiết kế này của ta có thể chế tạo ra thiết nỏ không?
Đại tượng họ Lô ngửa đầu lên trời, có phần có chút bất mãn nói ra:
- Nghe ý của Tần tướng quân thì đang hoài nghi Tương Tác Giam, không thể chế tạo thiết nỏ sao? Đây không phải thiên đại tiếu thoại sao! Trên đời này nếu có đồ vật Tương Tác Giam cũng không làm ra thì sẽ không có nơi nào làm ra. Lão phu ở trong Tương Tác Giam này hơn ba mươi năm, cơ quan vô cùng tinh diệu gì đó, binh khí chưa từng nhìn thấy qua đã làm rồi. Nhưng mà bản thiết kế nỏ này của Tần tướng quân thì vô cùng phức tạp, bổn quan tuổi tác đã cao, ánh mắt không tốt lắm, đành phải nhờ ngươi chuyên thiết kế tới đây xem.
*****
- Các ngươi đừng xem thường lão già khọm như ta. Trong Tương Tác Giam này không có ai không phải đệ tử của ta cả.
Lão đầu tử nói xong thì có chút tức giận.
Tần Tiêu nhịn cười ý:
- Lô đại nhân đức cao vọng trọng, thanh danh lan xa, Tần Tiêu bội phục, bội phục...
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách, nói nhỏ bên tai của Tần Tiêu:
- Lão đầu tử này lòng tự trọng đặc biệt mạnh, phải hống hắn vui vẻ thì sao trên bầu trời hắn cũng tạo ra cho ngươi. Nói hắn là đại tượng đệ nhất triều đình vẫn không quá đáng. Nhưng mà tính tình hơi quái một chút.
Tần Tiêu nói nhỏ nói:
- Cao nhân thì phải như vậy...
Qua trong chốc lát một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cung kính quỳ gối trước mặt Lô đại sư:
- Đệ tử Hậu Tẩy bái kiến ân sư. Nghe ân sư triệu kiến đặc biệt phục mệnh.
- Bắt đầu đi.
Lô đại tượng nhìn qua bản vẽ. Nhìn cũng không nhìn Hậu Tẩy.
- Sang đây nhìn đi, bản vẽ này...
- Vâng, ân sư.
Hậu Tẩy đi đến trước bàn án. Cúi người nhìn bản vẽ một hồi, lập tức nhíu mày, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Ân sư, ngài lúc nào thiết kế ra vật tinh diệu như vậy? Đệ tử quả thật bội phục.
- Lăn, ít vuốt mông ngựa!
Lô đại tượng nhìn qua Hậu Tẩy bất mãn nói:
- Ta đã có hơn mười năm không có thiết kế ra đồ vật nào. Thiết kế cái rắm! Phần bản vẽ này là Tả Vệ Suất Tần tướng quân thiết kế ra đấy. Người ở bên này.
Lô đại tượng chỉTần Tiêu xong thì ngáp một cái, nói:
- Đồ vật như vậy ta xem cũng chóng mặt rồi, ta cho các ngươi làm việc với nhau, ta đi nghỉ đây, chuyện còn lại cho các ngươi làm.
- Lô đại nhân.
Thượng Quan Uyển Nhi bước nhẹ đi qua, thấp giọng nói ra:
- Lần trước ngài tới Lại Bộ lĩnh sổ con, nói muốn thỉnh lão quy điền, lại cho con trai đi tới thay ca cho ngày, phần sổ tay này vừa đưa tới ngự thư phòng, còn đang nằm trong tay Uyển Nhi đấy.
Cơn buồn ngủ của Lô đại nhân nghe được câu này đã tỉnh táo lại, ngóc đầu lên. Kích động nói ra:
- Thượng quan đại nhân... Phần sổ con này nhất định ngài phải đưa lên bàn của hoàng đế, còn phải nhờ ngài nhiều!
- Chuyện của Lô đại nhân kỳ thật đã sớm có thể làm, nhưng mà phần sổ con này trên nó còn nhiều thứ chồng chất lên... Nhưng mà công việc trong tay Lô đại nhân cũng chống chất rất nhiều. Trước tiên có thể làm được gì hay không còn phải xem tâm tình của đại nhân rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ý vị thâm trường cười nói.
- Lô đại nhân, ngài nói đúng không?
Lô bậc thầy ngơ ngác sững sờ sau nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đi tới bên cạnh bàn, nói:
- Không còn buồn ngủ nữa. Đem bản vẽ tới đây, chúng ta cùng cẩn thận nghiên cứu tính toán một chút. Có cái gì không rõ thì cũng đừng sợ mất mặt, trực tiếp thỉnh giáo Tần tướng quân. Làm như vậy tay nghề mới tinh tiến, mỗi người đều có tuyệt chiêu đặc biệt mà.
Thượng Quan Uyển Nhi đi đến bên người Tần Tiêu, che miệng, trầm thấp cười:
- Lão hồ ly này! Tần đại ca, hiện tại ta chỉ có thể giúp ngươi làm lão quái này nhận việc, khẳng định có thể lập tức làm tốt. Hơn nữa nha, hì hì... Lần này nhất định sẽ làm cực kỳ tốt, sẽ làm cho ngươi thỏa mãn.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Làm phiền ngươi rồi, Uyển Nhi!
- Tần tướng quân!
Hậu Tẩy nói:
- Phiền toái ngài tới đây một chút. Lò xo chỗ này có tác dụng gì?
Tần Tiêu đi đến bên cạnh bàn, nhìn qua bản vẽ nói:
- Lò xo này chủ yếu làm làm thiết nổ cầm tay có thể tự động khép lại, gấp, dễ dàng mang theo.
Lô đại sư vuốt chòm râu, liên tiếp gật đầu:
- Diệu, quả nhiên là diệu ah! Tần tướng quân, nếu như lão phu không có đoán sai thì mãnh dây kẽm này sẽ đặt ở phía trước là thuận tiện cho ngón giữ kéo phải không? Bởi như vậy có thể một tay hoàn thành xạ kích! Cái thiết kế này ngược lại khác với ám tiến của Gia Cát võ hầu, nhưng lại có cách làm giống nhau tới kỳ diệu!
Tần Tiêu dứt khoát cầm lấy bản vẽ, chỉ từng cái cho bọn họ.
- Cả thiết nỏ này cố định ở trên tay, nó chỉ lớn bằng cánh tay mà thôi; dưới thân nỏ thì nhẵn và mịn, cũng giống như đang mặc áo vậy, cố định thiết nỏ trên cánh tay; sau đó thì sao, bộ phận phía trước lộ ra nằm ngón tay, ngón trỏ sẽ là nhẫn bằng sắt chính là mấu chốt khống chế bắn ra.
Hậu Tẩy vui mừng ra mặt, nói:
- Ân sư, Tần tướng quân đưa tới bản thiết kế này vô cùng tinh diệu! Bởi như vậy nỏ này dễ dàng mang theo và tiện tay, tay cũng có thể cầm binh khí, tùy thời có thể cận chiến vật lộn, cao, thật cao.
Lô đại tượng xem rất nhập thần, khoát tay:
- Đợi một chút! Còn cái cò súng đằng sau dây cung này vì sao làm thành kiểu dáng này? Hơn nữa phía trước nỏ có ba rảnh, còn có ba lỗ thủng, làm như vậy không phải cứng ngắc quá hay sao?
Tần Tiêu nói:
- Lô đại nhân quả nhiên là người trong nghề! Kỳ thật Tần Tiêu nghĩ mũi tên của loại nỏ này cũng không phải mũi tên trúc hoặc gỗ, mà là mũi tên thiết đặc chế, hình thể nhỏ ngắn, không sai biệt lắm dài tương đương thân nỏ. Hơn nữa mỗi ba lỗ chính là vị trí gắn tên, xếp đặt thiết kế này vô cùng tinh tế. Sau đó đem ba mũi tên này đặt lên dây cung, lần bắn ba mũi tên.
Dứt lời Tần Tiêu cầm lấy tờ bản vẽ khác cho bọn hắn xem, nói:
- Thời điểm bắn mũi tên ra thì phần đuôi gỗ dễ dàng bị tróc ra. Nhưng thời điểm bình thường Có thể dùng túi da đặc chế mỗi ba cái làm một chỗ, thò tay tiến vào là dễ dàng lấy được ba mũi tên. Không cần phải lấp ba lượt tên.
Lô bậc thầy cùng Hậu Tẩy cầm bản vẽ xem một hồi liên tiếp gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Diệu, thật sự là tinh diệu! Chỉ có điều sử dụng loại nỏ này nhất định phải có lực cánh tay mạnh, muốn điều khiển loại nỏ này thật tốt cũng không phải một ngày hay hai ngày là có thể huấn luyện tốt được!
Tần Tiêu cười nói:
- Lô đại nhân nói đúng. Loại binh khí này trang bị cho lính tinh nhuệ sử dụng. Người bình thường khả năng không có khí lực quá lớn, muốn kéo dây cung của loại nỏ này cần lực lớn. Lô đại nhân, Tần Tiêu còn một thỉnh cầu, tạm thời không nên đem loại binh khí này làm công khai và rầm rộ, bởi vì thành công hay không cũng còn chưa biết.
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh cười nói:
- Tần tướng quân. Ngươi có yên tâm đi, những chuyện này Lô đại nhân chắc chắn biết rõ.
Lô đại tượng liên tiếp gật đầu:
- Đúng vậy a, Thượng Quan đại nhân nói đúng. Bởi vì loại binh khí này liên quan tới cơ mật quân sự, lão phu từ trước tới nay không dám lắm miệng. Tần tướng quân. Việc lần này lão phu sẽ làm liên tiếp ba ngày, làm hàng mẫu đưa cho ngươi nhìn một cái.
Tần Tiêu hơi nhíu mày:
- Ba ngày?
Lô đại tượng ngẩng đầu nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi:
- Hai ngày! Nhanh nhất chỉ có thể như vậy. Hậu Tẩy tiểu tử này không ngủ không nghỉ cũng chỉ có thể nhanh như vậy.
Tần Tiêu vui mừng nói:
- Chuyện này Tần Tiêu thật sự là đa tạ Lô đại nhân! Mặt khác. Tần Tiêu còn có vài món đưa cho Lô đại nhân chế tạo một chút.
- Ân, còn có?
Lô đại tượng có chút không kiên nhẫn, nói:
- A... Cùng xem đi.
*****
Tần Tiêu lấy thêm một vài bản vẽ nữa, nói:
- Đây là mã tấu và phi đao ta thiết kế. Tuy hình thức đơn giản nhưng yêu cầu tài liệu phải tốt một chút. Nhất là loại mã tấu này, tốt nhất nên sắc bén và chống gỉ, cũng phối hợp với vỏ da đao kiếm chuyên dụng, cố định gắn trong giày.
Lô đại tượng cầm qua bản vẽ nhìn xem, hai mắt tỏa sáng:
- Ồ, phi đao này so với những thứ hiệp khách giang hồ sử dụng không khác quá lớn, còn mã tấu này hình thù kỳ lạ, phần lưng còn có rãnh răng, Ân, đích xác là suy nghĩ khác người, xếp đặt thiết kế rất đẹp!
Tần Tiêu âm thầm buồn cười: đây là mã tấu chuyên dụng cho bộ đội đặc chủng, có thể không xinh đẹp sao?
Lô đại tượng suy tư một hồi, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
- Thượng Quan đại nhân, vận khí Tần tướng quân này thật tốt nha, còn không phải tốt bình thường. Trước đó không lâu thì vừa vặn có mang một số huyền băng thạch tới, trong Tương Tác Giam vừa luyện chúng thành thiết tinh huyền thiết, vừa vặn dùng chúng chế tạo mũi tên và mã tấu. Ai nha, lão phu sinh thời có thể chế tạo được binh khí tinh diệu thế này xem như nhân sinh thật đặc sắc! Hậu Tẩy, ngươi đem những món này đi làm cho lão phu, làm ra hai phần tinh phẩm cho lão phu xem!
Hậu Tẩy cung kính nói:
- Ân sư yên tâm! Đệ tử nhất định không phụ sự phó thác!
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười nói:
- Lô đại nhân, việc này xin nhờ lão nhân gia rồi.
Lô đại tượng cười ha hả, nói:
- Thượng quan đại nhân, ngài cứ yên tâm đi! Ngài dặn dò cái gì lão phu dám không dụng tâm sao? Tần tướng quân, ngươi còn có đồ vật gì cần chế tạo thì mang ra đi! Lão phu lần này sẽ hào phóng một lần, việc của ngươi lão phu sẽ tiếp hết!
Tần Tiêu cũng không có khách khí, lấy thêm ra hai phần bản vẽ:
- Lô đại nhân, kiểu binh khí này chắc hẳn ngài nhận ra. Tựu Đây chính là binh khí tùy thân của Vũ Văn Thành Đô, phượng sí lưu kim, Tần Tiêu muốn làm nó.
- Ah, chuyện này đương nhiên lão phu biết rõ. Truyền thuyết nó nặng bôn trăm cân đúng không, mà chuyện này thật vô nghĩa, bốn trăm cân thì cả ngựa cũng không mang nổi! Việc này dễ dàng, dễ dàng. Nhưng mà muốn làm binh khí tốt thì thời gian sẽ lâu một chút, công phu cũng bỏ nhiều, nhiều lắm chỉ cực nhọc mà thôi. Hơn nữa loại binh khí của đại nhân không có khuôn mẫu sẵn, toàn bộ công tượng rèn cũng phải hơn nửa tháng mới được, đây là phần cái gì đó? Quần áo sao? Trong lúc này, là như thế nào tách ra khép lại?
Tần Tiêu cười nói:
- Đây là một loại giáp mỏng do Tần Tiêu thiết kế ra, tài liệu là đồ bình thường trong Tương Tác Giam này đã làm được, nhưng muốn làm mỏng một chút, nhẹ một chút và phải thông khí giải nhiệt tốt. Hơn nữa từ vai tới chân phải hợp làm một, còn phải co dãn thích hợp với các hình thể lớn nhỏ khác nhau. Mặt khác trong này còn có một đồ vật gọi là ' khóa kéo ' có thể dùng kim loại chế thành. Đại nhân mảnh liếc mắt nhìn có thể hiểu được, loại khóa kéo này kéo từ dưới lên thì quần áo khép lại. Kéo xuống thì quần áo cỡi ra. Không cần phải có móc khóa hay là thắt lưng gì đó.
Lô đại tượng kêu to:
- Tốt! Thật sự là quá tốt! Thứ này gọi là gì? ' khóa kéo '? Diệu! Thật sự là khéo! Mặc dù chỉ là một thiết kế nho nhỏ, nhưng mà dụng tâm thật sự chu đáo. Là tiên phong ah! Từ nay về sau loại khóa kéo này vô cùng hữu ích ở nhiều nơi, ví dụ như áo giáp của các tướng sĩ mặc áo giáp vào và kéo một cái thì xong việc! Không cần phải có nhiều người giúp mặc vào! Tần tướng quân, thiết kế này của ngươi quả thực là đại phát minh, tác phẩm tinh phẩm a.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lô đại nhân, ngươi khen quá mức rồi, nhưng không biết Lô đại nhân làm áo giáp này trong bao lâu?
Lô đại tượng tỉnh táo lại, cau mày, lắc đầu:
- Loại tài liệu áo giáp này quả thật không dễ tìm. Đông hải vừa đưa tới da cá sấu, hoặc là người Hồ vừa chuyển tới da lạc đà, nha trâu, da rắn đều phải thử một chút. Hơn nữa còn phải giáp sắt vào phòng đao kiếm chém, vừa phải thông khí tốt, những thứ này nhìn thì vô cùng tinh diệu, nhưng bắt tay vào làm thì quá khó! Còn loại khóa kéo này, nhìn thì thật nhỏ nhưng mà mũi răng của nó phải đều. Chuyện này phải làm một thời gian mới có thể làm xong khuôn mẫu. Như vậy đi. Tần tướng quân, Thượng Quan đại nhân, đồ vật này lão phu tự tay làm. Trong ba tháng nhất định sẽ có hàng mẫu.
Tần Tiêu vui mừng quá đỗi:
- Vậy thì đa tạ Lô đại nhân rồi!
Lô đại tượng có chút sợ hãi, nói:
- Còn nữa không Tần tướng quân?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Còn có một chút vật nhỏ cũng không phiền toái Lô đại nhân tự mình xử lý. Ân, Hậu đại nhân, ở đây có vài món nhỏ nhặt ngươi nhìn một chút, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Hậu Tẩy nhìn qua, nói:
- Đích xác là rất đơn giản. Nhưng mà những thứ này làm cái gì?
Tần Tiêu nói:
- Loại quần áo này gọi là áo ba lỗ chuyên dùng cho huấn luyện, làm từ cỏ là được rồi, dùng cho nó giống màu sắc trong rừng cây, gọi là ' áo ngụy trang '; loại này là thắt lưng chuyên dụng, chính giữa có một cái mấu, chỉ cần bật lên là có thể thích hợp cho vòng eo mỗi người khác nhau; còn loại quần này cũng giống như áo ba lỗ, đây là quân phục ngụy trang, cũng dùng cho huấn luyện. Còn có ủng da này, sau chân phải có chỗ chứa mã tấu chuyên dụng, còn có thể buộc dây giày, dễ dàng cho kỵ binh khống chế bàn đạp, cũng có thể bảo vệ tốt bàn chân.
Hậu Tẩy nói:
- Tần tướng quân, những vật này đơn giản và dễ làm. Nhưng mà những chỗ rất nhỏ này dùng để chứa cái gì? Ngài đừng nói là rất thuận tiện, rất thực dụng! Tần tướng quân, những thứ này phải làm thủ công đấy, dự tính làm bao nhiêu bộ?
Tần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Những bộ trang bị huấn luyện này liền làm một trăm bộ đi. Quá nhiều ta cũng thấy phiến toái mọi người.
- Đi!
Hậu Tẩy gật đầu đáp ứng, nói:
- Một trăm bộ trang bị huấn luyện, cùng hàng mẫu thiết nỏ, trong vòng hai ngày giao cho Tần tướng quân! Tương Tác Giam hơn một trăm tượng sư, hơn một vạn công nhân làm chút việc này không thành vấn đề!
Tần Tiêu vui mừng không thôi:
- Cảm ơn Hậu đại nhân! Ah, Lô đại nhân, chừng nào vũ khí của ta làm xong và giáp mềm hộ thân làm tốt, có thể phái người thông tri Tần Tiêu một tiếng?
- Được, không có vấn đề!
Lô đại tượng vung tay.
- Lão phu mấy tháng rồi không làm gì, có lẽ sẽ chết già, nhưng mà những đồ vật Tần đại nhân bảo làm ta sẽ làm, ah, Thượng Quan đại nhân...
Lô đại tượng cười hì hì kéo Thượng Quan Uyển Nhi qua một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái ống đồng nhỏ giao cho Thượng Quan Uyển Nhi:
- Đồ vật nhỏ này là ngươi lần trước tới tìm ta bảo làm, hiện tại giao cho ngươi!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng tiếp nhận, nói:
- Cảm ơn Lô đại nhân! Lô đại nhân yên tâm đi, sau khi những việc Tần đại nhân giao cho ngài làm xong thì chút việc đó là cái gì đâu, nhất định có thể làm thành, ngài lão cứ yên tâm đi!
← Hồi 170 | Hồi 172 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác