Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 160

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 160: Tên quy nô chết tiệt bị hao tổn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu nói:

- Ghi nhớ tên này, cho mọi người vào đây, ký tên làm chứng.

Lúc này Lý Trọng Tuấn vừa đi không lâu dã mang một đội nhân mã chạy vào, lớn tiếng nói:

- Nam nha nghe Ngự Sử ủy thác đem mọi người trong công đường mang đi, tất cả đều mang đến Ngự Sử đài!

Mấy ngự y trong đó sợ hãi nhìn nhau, bối rối trương nói:

- Đại nhân, chúng ta nguyện ý ký tên đồng ý làm chứng... Nhưng mà Ngự Sử đài không đi được không?

Trên tay Võ Tắc Thiên nắm Ngự Sử đài, đây là nơi tốt sao? Chỗ đó thủ đoạn tra tấn người còn lão luyện hơn cả nha môn đấy, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Cho dù là đàn ông thiết huyết đi vào phần lớn tình nguyện chết cũng không muốn bị tra tấn, hoặc là lập tức cung khai. Tuy những năm gần đây Võ Tắc Thiên cũng giết một số ác quan làm cho dân chúng phẫn nộ, Ngự Sử hung hăng càn quấy có xu thế suy tàn, nhưng mà chút ít hình cụ và hình phạt vẫn có! Thủ đoạn làm người ta sống không được chết không xong còn nhiều.

Tần Tiêu vẻ mặt sương lạnh, lẫm lẫm nói:

- Nếu không muốn đi Ngự Sử đài cũng tốt, đều tới đây ký tên đồng ý lên phần thẩm tra án, làm chứng cho bổn quan. Nhưng mà ngươi...

Tần Tiêu đem tên nha dịch thi hình kéo từ mặt đất lên, dùng sức ném cho binh sĩ nam nha:

- Không đi không được!

Kỳ thật trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng, hắn chỉ là một tiểu nha dịch, chỉ là tiểu nhân vật trong tay kẻ khác mà thôi, độc thủ chính thức sau lưng chính là Vũ Ý Tông. Sau đó chính là Bùi Tụng Hành xưa nay dùng công chính mà trứ danh Trường An!

Nhưng mà loại chuyện này cho dù nội tâm rất rõ ràng, người bên ngoài có rõ ràng cũng không có chứng cớ, cũng không làm gì người ta. Tần Tiêu đành phải nắm lấy điểm yếu trước mắt bắt nha dịch này trước rồi nói sau.

Lúc này Phùng Niên Tân đã cầm bản ghi chép đưa cho bọn nha dịch ký tên, Bùi Tụng Hành cũng không muốn làm gì, cũng ký tên vào trong đó.

Tần Tiêu tâm tình hậm hực, trầm giọng nói:

- Đi thôi Bùi đại nhân, đến Ngự Sử đài chúng ta lại nói chuyện! Người ở nơi này cũng phải đi.

- A!

Bọn nha dịch kêu lên, nói:

- Đại nhân, chúng ta đã đồng ý làm chứng thì không cần đi mà!

Tần Tiêu nghiêng mắt nhìn Bùi Tụng Hành, lạnh lùng thấp giọng nói:

- Đây là vì tính mạng của các ngươi mà suy nghĩ. Không muốn mất mạng thì theo ta tới Ngự Sử đài. Bổn quan cam đoan chỉ cần các ngươi không làm xằng làm bậy, nhất định không làm khó dễ các ngươi.

Lý Trọng Tuấn cho thủ hạ mang theo bọn nha dịch này ngay ngắn đưa đi, mặc dù không có buộc chặt nhưng cũng phải giao nộp binh khí. Hiện tại bọn họ không dám nháo sự với Lý Trọng Tuấn, bởi vì có Ngự Sử thay triều đình làm việc, mà những tên vệ binh này ngày thường đều là hung thần ác sát, ngày bình thường trên chiến trường giết người như rạ, lúc này hung hãn không thôi, đem những nha dịch này sai khiến rất dễ bảo, ngay cả động cũng không dám lộn xộn. Những nha dịch này bị dây thừng trói lại, hai binh sĩ tả mang theo nên không cách nào bỏ trốn.

Bùi Tụng Hành lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lạnh mắt nhìn tất cả.

Tần Tiêu quay đầu nhìn qua Bùi Tụng Hành:

- Bùi đại nhân, nếu đã là quan viên cùng thẩm tra án thì cũng cùng ta đi tới Ngự Sử một chuyến a!

- Tốt.

Bùi Tụng Hành vẫn bộ mặt bình tĩnh, nói:

- Bổn quan cam tâm tình nguyện phụng bồi.

Tần Tiêu cười lạnh nói:

- Như vậy, xin mời, Bùi đại nhân!

Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn lôi kéo một nhóm người đi ra khỏi huyện nha được vài bước thì cũng không biết từ chỗ nào có một đoàn người chạy tới, cưỡi ngựa cao to, cầm trong tay trường thương, khoác trên vai võ trang đầy đủ, đem bọn người Tần Tiêu vây vào giữa.

Lý Trọng Tuấn giận dữ:

- Lớn mật! Binh tôm tướng cua nơi nào lại dám ngăn cản đường của bổn vương! Muốn tạo phản phải không!

- Ơ, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Vệ Vương điện hạ.

Một đám kỵ binh sau lưng truyền tới âm thanh huyên náo, Võ Ngụy Tông cưỡi ngựa đi tới.

- Không ngờ nha, thì ra là nam nha đại tướng quân, thật sự là thất kính, thất kính nha!

Lý Trọng Tuấn bĩu môi, khinh thường nói:

- Là ngươi? Không ở bắc nha mà chạy đến huyện nha Trường An làm cái gì? Bổn vương đang hiệp trợ Tần đại nhân ban sai, ngươi vô lễ ngăn cản hẳn là muốn tạo phản phải không?

- Dọa, tạo phản? Chụp mũ tốt!

Võ Ngụy Tông đề cao thanh âm, thét lên một tiếng.

- Ta thấy tạo phản trong miệng của các ngươi chính là Tần Tiêu, ngươi thật sự là ăn tim gấu gan báo, ngay cả Hoàng Gia Vệ Suất cũng dàm tùy ý ra đòn hiểm, đem người đang sống đánh chết! Ta thấy ngươi căn bản đang coi rẻ vương pháp, coi rẻ triều đình, coi rẻ hoàng đế!

Tần Tiêu bất động thanh sắc nhìn qua Lý Trọng Tuấn cùng Võ Ngụy Tông hai người đấu pháp, Võ Ngụy Tông lúc này là chụp bô ỉa lên đầu của mình, cười lạnh:

- Võ tướng quân, bổn quan phụng thánh dụ làm việc, đang trong quá trình tra án có án mạng. Ngự Sử ban sai trừ hoàng đế thì người ngoài không được cản trở. Quy củ này Võ tướng quân không hiểu sao? Hiện tại ngươi công nhiên mang binh vây ta lại chớ không phải là muốn ý đồ bất chính giết người diệt khẩu sao?

- Hừ, tốt cho miệng lưỡi xảo biện.

Võ Ngụy Tông kêu lên.

- Bị đánh chết là thuộc hạ của bổn thương. Bổn tướng chẳng lẽ không có quyền lực lên tiếng sao? Tần Tiêu, nói cho ngươi biết a, ngươi xong đời rồi! Ngươi lập tức có thể cút ra khỏi hoàng thành, đến Lĩnh Nam mà đào đá đấy, cả đời cũng mơ tưởng lại quay về triều đình.

Võ Ngụy Tông hung hăng càn quấy quất roi ngựa, nói:

- Chúng ta đi! Không đáng dây dưa với chó rơi xuống nước, hao tổn giá trị con người Thiên Ky Vệ Sĩ chúng ta.

Lý Trọng Tuấn nghiến răng, oán hận nói:

- Cẩu tặc, một ngày nào đó lão tử sẽ lấy cái đầu trên cổ của ngươi, ném cho chuột ăn.

- Điện hạ, không cần phải chấp nhất loại cẩu tặc này, chỉ làm mình tức giận mà thôi. Không có lợi nhất.

Tần Tiêu nhàn nhạt nói ra.

- Chúng ta nên làm chính sự đi.

Lý Trọng Tuấn gật gật đầu:

- Nói cũng phải, Chó cắn ta một cái, chẳng lẽ ta còn phải cắn ngược con chó sao? Nhưng mà làm bổn vương tức giận thì đến lúc đó chém đầu chó là được.

Tần Tiêu cười cười, giục ngựa đi lên phía trước, trong nội tâm kỳ thật còn tức giận hơn cả Lý Trọng Tuấn nhiều lắm: Võ Ngụy Tông, ngươi là quy nô hèn hạ vô sỉ đáng chết! Hôm nay oán cừu đã kết. Ta không cần biết ngươi là cháu ruột của hoàng đế, hồng nhân cái gì đó. Một ngày nào đó lão tử không tha cho ngươi đâu!

Tần Tiêu dẫn theo một nhóm người tiến vào hoàng cung, đến Ngự Sử đài không tránh khỏi bạo động nhỏ. Phàm là quan viên lớn nhỏ gặp được nhao nhao ghé mắt nhìn qua, chỉ trỏ vào thi thể nghị luận.

Tương Vương Lý Đán cũng bị giật mình. Hắn nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Tần Tiêu, ngươi sao không cẩn thận thế, ngươi đánh chết người? Đây chính là Thiên Kỵ Vệ Suất, cũng không phải chuyện đùa đâu! Phiến toái lớn đấy!

Tần Tiêu nói một tiếng:

- Tương Vương yên tâm. Tần Tiêu làm việc gì sẽ tự mình gánh chịu. Người này bị đánh chết hoàn toàn có người cố ý hãm hại Tần Tiêu. Hiện tại có ghi chép thẩm tra và một đám nhân chứng.

*****

- Ai!

Lý Đán thở dài một hơi, nói:

- Tần Tiêu ah Tần Tiêu. Ngươi tuổi còn rất trẻ, quá đơn thuần. Chuyện này làm gì phân trắng đen dễ như vậy, cũng có phiền toái và phân tranh trong đó. Ta nói tận như thế cũng không nên nhiều lời. Tóm lại chính ngươi nên cẩn thận là được, nên nhẫn thì nhẫn, nên làm thì làm, thời điểm không tốt người ta thấy đất trên đũng quần của ngươi nói là phân thì đó là phân đấy. Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, co được dãn được mới là đại trượng phu. Hàn Tín người ta không phải còn chuôi qua hán nhục nhã hay sao? Tính tính toán toán, chuyện này bổn vương không giúp được ngươi cái gì, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Dứt lời Lý Đán lắc đầu, thở dài tự lo trở lại thư phòng đóng cửa lại.

Tần Tiêu cũng không có tâm tình đi quản lão hồ ly 'trang Bức' này, trong nội tâm tính toán nên xử lý chuyện này thế nào. Tuy đủ loại chứng cớ cho thấy chính mình là bị người ta hại, nhưng mà vừa vặn Lý Đán nói chuyện này không phân trắng đen dễ như vậy đâu. Thời nhà Tần chẳng phải Triệu Cao chỉ hươu nói ngựa hay sao? Càng là chuyện hoang đường càng có thể xảy ra với người đùa bỡn quyền mưu...

Những tên nha dịch kia đã bị áp tiến vào trong thiên lao Ngự Sử. Phùng Niên Tân, Lý Trọng Tuấn, Bùi Tụng Hành và một đám quan viên Ngự Sử đài đều lẳng lặng ngồi, thỉnh thoảng nhìn qua Tần Tiêu, xem ra đang đợi hắn nghĩ biện pháp, xem hắn có thể làm ra quyết định gì.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, nhổ ra hai chữ: tiến cung.

Tần Tiêu vừa ra khỏi Ngự Sử đài thì trong nội cung đã phái người đến truyền chỉ. Một tiểu thái giám chạy đến trước mặt Tần Tiêu:

- Tần đại nhân, bệ hạ lệnh cho ngươi tiến cung kiến giá. Bệ hạ đang ở Trường An điện, mời theo tiểu nhân.

Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: quy nô chết tiệt, thật nhanh tay chân. Nhanh như vậy đã đi tới chỗ của hoàng đế rồi, đúng là xảo quyệt.

Trong thư phòng Trường An điện, Võ Tắc Thiên đang nhíu mày, con mắt nhìn lên mặt của Tần Tiêu:

- Tần Tiêu, chính ngươi xem một chút đi! Đây là mấy trăm tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ liên danh thượng tấu, nói ngươi lạm dụng hình phạt riêng vô cớ đánh chết người, muốn trẫm thay bọn chúng chủ trì công đạo.

Tần Tiêu nhìn qua Võ Ngụy Tông đang cười lạnh, nhặt bản tấu lên, xem qua vài lần chắp tay trả lời:

- Hồi bẩm bệ hạ, Chu Bát Cân thụ hình chết đi, trong đó có nguyên do khác. Trong tờ khai đường thẫm hạ thần đã ghi chép lại, cũng có nhân chứng và bằng chứng phụ. Cả chuyện này có kẻ hãm hại vi thần, kính xin bệ hạ minh giám!

- Ghi chép ở đâu, mang tới ta xem.

Tần Tiêu xuất ra bản ghi chép, hai tay trình lên. Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên vài bước nhận lấy đưa tới trước mặt Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên xem vài lần, yên tĩnh hơn nửa ngày mở miệng nói ra:

- Như thế này chính là tên nha dịch dụng hình đánh chết người. Tuy là như vậy, ngươi thân là quan viên đường thẩm. Cũng liền trốn chịu tội

Tần Tiêu đang muốn tranh luận vài câu, nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt với hắn vài lượt lại hồi tưởng lại lời của Lý Đán, sinh sinh đem lời nuốt vào, nhẫn nại nói:

- Vi thần biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.

Võ Tắc Thiên dừng một chút, nói:

- Việc này cũng không cần náo tới tảo triều sáng mai, miễn truyền đi ảnh hưởng tới uy tín Hoàng Gia Vệ Suất. Chuyện này Võ Ngụy Tông, Tần Tiêu, các hai người các ngươi đều có tội thất trách. Trở về nên cảnh tỉnh lại, Tần Tiêu, niệm tình ngươi truy tra án hung sát cũng coi như có công, chống đỡ vượt qua sai lầm, hiện giờ miễn chức Ngự Sử của ngươi, quan gián nhất phẩm, đảm nhiệm Ngũ phẩm Tả Vệ Suất phó suất tướng quân. Chuyện Chủ Suất. Lập công chuộc tội, dùng hiệu quả sau này mà nhìn. Mặt khác, phạt trăm quan, an ủi gia đình người chết. Còn nha sai đánh chết Thiên Kỵ Vệ Sĩ lập tức xử trảm, quan viên cùng đường thẩm cùng Trường An huyện Huyện lệnh Bùi Tụng Hành mỗi người phạt nửa năm bổng lộc.

Tần Tiêu cũng không muốn nhiều lời, chuyện đã rõ ràng. Chuyện này từ khi bắt đầu đã nhắm vào hắn rồi. May mắn chính mình cũng xem như có vài chiêu, hiện tại chỉ là miễn đi chức Ngự Sử xem như lưu lại núi xanh. Hiện tại hắn thấy Võ Tắc Thiên đang tức giận thì không bằng trước tiên lui một bước. Cầu trời cao biển rộng, về sau lại từ từ tìm Võ Ngụy Tông tính sổ, vì vậy chắp tay nói:

- Tạ bệ hạ khai ân...

Võ Ngụy Tông lập tức kêu lên:

- Bệ hạ. Tần Tiêu dụng hình quá độ đánh chết người. Theo như luật phải bãi quan lưu vong ít nhất ba năm, cũng phải hơn hai ngàn dặm mới được. Phán phạt như vậy sợ là khó làm cho Thiên Kỵ Vệ Sĩ tâm phục, đến lúc đó sợ rằng sẽ có người tức giận.

- Đủ rồi!

Võ Tắc Thiên nói:

- Trẫm đã tra rõ ràng, Tần Tiêu có tội thất trách, nhưng cũng không phải lạm dụng hình phạt riêng mà đánh chết người. Việc này trẫm không muốn nói thêm nữa. Ý chỉ đã xuống, bọn ngươi không cần nhiều lời. Đều lui xuống cho ta!

Võ Ngụy Tông cũng không dám nói nhảm nữa, nơm nớp lo sợ rời khỏi ngự thư phòng. Tần Tiêu đương nhiên cũng lui ra ngoài. Võ Ngụy Tông nhìn có chút khó chịu, tức giận nhìn qua Tần Tiêu, nói:

- Ngươi tốt lắm, mạng còn lớn, ngay cả hoàng đế cũng che chở cho ngươi. Nhưng bây giờ ngươi không phải là Ngự Sử, chỉ là một tiểu Tả Vệ Suất Ngũ phẩm phó suất, chính là thủ hạ của lão tử, xem ta sau này giày vò ngươi thế nào.

Tần Tiêu giống như không có nghe nói chuyện, giơ tay áo sờ sờ hai cái cánh chuồn.

- Ai nha, kỳ thật thời tiết hôm nay không tệ lắm, tại sao lại có mưa lốm đốm thế này? Ah, thì ra là có kẻ ngậm máu phun người nhưng miệng lại ngậm đầy phân a!

Dứt lời bỏ qua Võ Ngụy Tông tồn tại, chắp tay sau lưng rời đi.

Võ Ngụy Tông ở phía sau tức dậm chân:

- Tần Tiêu, ngươi là tiểu tử hỗn đản, cho lão tử nhớ kỹ, lão tử không để yên đâu.

Tần Tiêu xiệt chặt nắm đấm răng rắc, nổi gân xanh. Với tình tình của hắn thì sớm xông lên rồi, cho Võ Ngụy Tông một quyền vào mặt, đánh hắn cha mẹ nhận không ra. Nhưng mà Tương Vương Lý Đán vừa nói cũng có vài phần đạo lý. Dù sao hiện giờ là người Võ gia đương quyền, không cần phải bởi vì một ít tiểu tiết làm hỏng đại sự, làm cho mình nửa bước khó đi. Núi không chuyển thì nước chuyển, không bao lâu thì Võ Tắc Thiên xuống đài, quy nô chết tiệt này ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, chúng ta xem như cùng hao tổn. Đến lúc đó nếu như ta cho ngươi chút nhan sắc thì lão tử cũng không phải là nam nhân.

Tần Tiêu buồn bực suy nghĩ những chuyện này, bất tri bất giác đi tới Ngự Sử đài. Lý Trọng Tuấn vội vàng đi lên hỏi:

- Tình huống như thế nào?

Tần Tiêu cười cười:

- Không có gì. Hoàng đế bệ hạ giải quyết dứt khoát, việc này kết thúc. Tên nha dịch kia hiện giờ đoán chừng đã rơi đầu rồi. Tần Tiêu thì bãi chức Ngự Sử, cách chức làm Ngũ phẩm Tả Vệ Suất phó suất, Tư Chủ Suất.

Dứt lời, Tần Tiêu gỡ cái mũ trên đầu và ném một tui bạc, lấy ấn và quan tuy giao cho Phùng Niên Tân:

- Phùng đại nhân, thay Tần Tiêu hướng Tương Vương gửi tới lời cảm ơn chào từ biệt.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<