Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 156

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 156: Chuyện có kỳ quặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

May mắn Lý Trọng Tuấn cũng uông tới say mèm, bận rộn nhiều việc uống rượu mua vui nên không có tìm Tần Tiêu hỏi Tử Địch. Tần Tiêu gọi hạ nhân chuẩn bị một chiếc xe ngựa mang Lý Trọng Tuấn đưa về phủ Vệ Vương.

Khách mới tán đi, Tần Tiêu chậm rãi đi vào trong sân:

- Kỳ lạ! Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp còn chưa vế! Sẽ không có chuyện gì chứ?

Trong nội tâm của Tần Tiêu có cảm giác bất an, theo lý thuyết thì chuyện nhỏ như đánh nhau thế này chỉ cần hơi có chút quan hệ và bối cảnh cũng sẽ không có giam người qua đêm. Nhưng bây giờ mắt thấy sắp tới giờ Tuất nhưng người còn chưa về.

Lý Tiên Huệ lẳng lặng đi đến bên người Tần Tiêu, nói nhỏ:

- Như thế nào, có việc phiền lòng sao?

Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười:

- Không có gì. Nhưng mà Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp đến bây giờ còn chưa về, có chút lo lắng.

Lý Tiên Huệ an ủi:

- Đừng lo lắng, Tần đại ca. trường An huyện lệnh Bùi Tụng Hành này ta biết rõ. Trước kia hắn làm Kinh Huyền Huyện thừa dùng chuyện công mà không phục quyền quý mà nổi danh. Hiện tại hắn làm huyện lệnh Trường An chắc có lẽ không oan uổng người tốt đâu. Nói không chừng Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp hiện tại đang trên đường quay về.

Nghe Lý Tiên Huệ nói như vậy, Tần Tiêu cảm thấy an tâm rất nhiều:

- Ân, Tiên Nhi nói rất có đạo lý, ta lo ngại nhiều rồi... Tiên Nhi, ủy khuất ngươi rồi, làm ngươi trốn tránh cả ngày, không thể đi ra gặp người.

Lý Tiên Huệ mỉm cười lắc đầu:

- Không có việc gì, ta cũng quen rồi. Hơn nữa Tiên Nhi mấy ngày nay xem như thông suốt một việc, người thân của ta tương kiến không bằng hoài niệm. Cũng giống như ngày hôm qua ta trốn ở phía sau ẩn ẩn nhìn thấy tam ca Trọng Tuấn, cười nói lớn tiếng, miệng lớn uống rượu, rất vui vẻ rất tiêu sái thì ta rất vui vẻ.

Tần Tiêu cười cười, vỗ vỗ lưng của Lý Tiên Huệ:

- Đi thôi, trong sân sương sớm đã buông xuống rồi, muỗi cũng bắt đầu nhiều, trở về phòng đi.

Đúng lúc này cửa phủ vừa đóng bị người gõ vang. Nô bộc tiến lên mở cửa, bên ngoài có người nói:

- Xin hỏi nơi này chính là Tả Vệ Suất đại tướng quân, phủ của Tần tướng quân không?

Nô bộc nói:

- Đúng vậy. Ngươi có chuyện gì vậy?

- Ta là người huyện Trường An đầu mục bắt người Hình Trường Phong, phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân cố ý đến bái kiến Tần tướng quân, có chuyện quan trọng cần chuyển đạt.

Tần Tiêu nghe được rõ ràng, vì vậy nói ra:

- Mời hắn vào.

Hình Trường Phong chạy chậm đến chánh đường gặp Tần Tiêu, chắp tay vái chào:

- Hình Trường Phong bái kiến Tần tướng quân!

Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo hắn miễn lễ:

- Hình đầu mục bắt người mời ngồi, đêm khuya tới chơi có việc gì thế? Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân và tông quản của ta sao còn không thấy thả người trở về?

Hình Trường Phong không có ngồi xuống, thần sắc nghiêm trọng:

- Tiểu nhân vì việc này mà tới!

Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi, có cảm giác không ổn:

- Chuyện gì xảy ra?

Hình Trường Phong chắp tay nói:

- Tần tướng quân, cũng không phải là huyện lệnh đại nhân không cho ngài mặt mũi, làm xằng làm bậy. Theo lý thuyết hành hung đánh nhau trên phố có thể chuộc đồng tha tội, Huyện lệnh đại nhân cũng không có ý giam giữ bọn họ qua đêm. Nhưng mà hôm nay Lý tướng quân, Tử Địch tổng quản đánh nhau với Thiên Kỵ Vệ Sĩ, khi mang về huyện nha Trường An thì đột nhiên có ba người chết bất đắc kỳ tử! Trải qua khám nghiệm tử thi thì nội tạng tổn hại chảy máu, đã chết vì xuất huyết bên trong!

- Cái gì?

Tần Tiêu kinh hãi, hắn đứng phất dậy.

- Tình hình lúc ấy ta cũng nhìn thấy, Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch sớm đã hạ thủ lưu tình, cũng không có đả kích chỗ hiểm của người ta. Bằng không dùng thân thủ của hai người thì đám người kia đã chết cả rồi, cũng không phải là chuyện kỳ quái! Những kẻ bị thương té xuống đất ta cũng xem xét qua, cũng không có thụ thương trí mạng gì cả, cơ bản đều là tổn thương tay chân mà thôi.

Hình Trường Phong cau mày, trên mặt nghi hoặc lắc đầu:

- Tần tướng quân, tiểu nhân lúc ấy cũng ở đó, nhìn tình hình đúng như đại nhân nói, cũng không có người bị thương trí mạng. Nhưng mà bây giờ ba người chết trong huyện nha Trường An, đây cũng là sự thật bày ra trước mắt! Khám nghiệm tử thi thì nói là ' nội tạng bị hao tổn ', tiểu nhân đoán chừng trong quá trình bọn họ đánh nhau thì bị trúng tới ngũ tạng lục phủ, chúng ta không cách nào tra ra.

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm hận: chuyện này thật phiền phức, rõ lại náo tai nạn chết người!

Hình Trường Phong tiếp tục nói:

- Huyện lệnh đại nhân cố ý bảo tiểu nhân tới nơi này báo tin, Lý tướng quân cùng Tử Địch tổng quản hôm nay sẽ không được thả về. Hơn nữa còn phải bị thẩm vấn, thẳng đến khi tra ra được manh mối. Cho nên thỉnh Tần tướng quân phái người đến huyeneh nha Trường An tiến hành một ít thủ tục, đưa quần áo dụng cụ.

Tần Tiêu nói một tiếng:

- Không cần phải nói, ta tự mình đi huyện nha Trường An. Hình đầu mục bắt người, xin mời.

Hình Trường Phong chắp chắp tay, xoay người rời đi, đi trước dẫn đường.

Lý Tiên Huệ kéo tay của Tần Tiêu, nói:

- Tần đại ca, chớ làm việc xúc động! Từ trước tới nay Kinh Huyền Huyện lệnh phá án đều lục thân không nhận, không bị chức quyền đè ép.

Tần Tiêu miễn cưỡng mỉm cười, vỗ vỗ tay của Lý Tiên Huệ:

- Ta hiểu. Yên tâm.

Tần Tiêu hiểu loại bản án liên quan tới nhân mạng, cho dù Lý Tự Nghiệp là tướng quân ngũ phẩm, chỉ sai tay giết người cũng miễn không được trọng tội; Tử Địch chỉ là bình dân thì không cần phải nói, cao nhất có thể phán lưu vong cùng hình phạt treo cổ. Hơn nữa bản án liên quan tới quan viên có hình phạt lưu vong, xoắn thủ, Kinh Huyền sẽ báo cáo lên Đại Lý Tự, thỉnh Đại Lý Tự xem xét quyết định, lại chuyển giao cho Hình bộ xét duyệt.

Chuyện này chính là điểm làm Tần Tiêu sốt ruột, nếu náo đến Đại Lý Tự thì đúng là phiền toái. Vương công quý tộc đi vào cũng không có gì tình cảm gì để nói, nên dùng hình thì sẽ có đại hình hầu hạ.

Tần Tiêu cưỡi bảo mã ra roi thúc ngựa, trong khoảng khắc đi tới huyện nha Trường An.

Hình Trường Phong dẫn Tần Tiêu bước nhanh đi vào phòng riêng của huyện nha.

Đi qua một cổng vòm hình tròn tiến vào hậu viện, Tân Tiêu nghe được bên trong có người nói chuyện:

- Xin trả lời Vũ Tướng quân, hạ quan nhất định bẩm báo theo công lý, chớ quan tâm tới chuyện này.

- Ân, chắc hẳn Bùi đại nhân cũng là người thức thời, sẽ không làm tướng quân thất vọng. Nếu như thế bổn quan cáo từ.

- Đại nhân tạm biệt...

Cửa bị mở ra, một nam tử trung niên hơn bốn mươi thản nhiên đi tới, thần sắc rất kiêu căng. Bùi Tụng Hành tự mình tiễn hắn ra cửa, chắp tay từ biệt.

Tần Tiêu vừa vặn gặp thoáng qua nam tử này, nam tử khinh miệt kêu rên một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng người này, trong nội tâm oán hận thầm nghĩ, chó săn mà thôi, thần khí cái rắm!

- Tần tướng quân, mời vào trong.

Bùi Tụng Hành chắp tay hành lễ, đem Tần Tiêu mời vào trong phòng.

Không đợi Tần Tiêu đặt câu hỏi, Bùi Tụng Hành mở miệng nói:

- Tần tướng quân cũng nhìn thấy, người vừa rồi là Tham Sự bắc nha phủ Tổng Đốc. Hắn phụng mệnh Bắc Nha Thiên Kỵ Vũ Ý Tông Vũ Tướng quân tới đây đưa thiệp mời cho hạ quan.

*****

Tần Tiêu có chút không kiên nhẫn cười lạnh, nói:

- Bùi đại nhân, nói chuyện này với ta có ý gì?

Bùi Tụng Hành lạnh nhạt mỉm cười, đem thiệp mời kia lạnh nhạt đặt lên bàn:

- Không có ý gì. Chỉ muốn trần thuật một việc mà thôi. Tần tướng quân hẳn là cho rằng hạ quan sẽ mượn dẫn Vũ Tướng quân cáo mượn oai hùm đúng không?

Tần Tiêu thấy Bùi Tụng Hành bộ dạng không cho là đúng. Lại hồi tưởng lại lời của Lý Tiên Huệ nói về Bùi Tụng Hành này, xưa nay hắn vì chuyện không sợ cường quyền mà trú danh, vì vậy cũng không muốn vì chuyện này mà nói gì nữa, dùng tính tình của Vũ Ý Tông thì hắn không can dự vào chuyện này đó mới là kỳ quái.

Tần Tiêu ngữ khí hòa hoãn. Lạnh nhạt nói ra:

- Thiếp mời mà thôi, Tần Tiêu không muốn hỏi đến, đó là việc của đại nhân. Ta đến chính là muốn thăm Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch. Hình đầu mục bắt người đã nói tình hình cho ta biết. Ta tới đây là xử lý chuyện thủ tục cho hai người này. Chuyện còn lại là muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Tụng Hành cười cười:

- Hạ quan đêm khuya chưa ngủ chính là đợi đại nhân. Hạ quan tự mình mang đại nhân đi vào trong ngục một chuyến.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu:

- Vậy thì làm phiền Bùi đại nhân.

Hình Trường Phong dẫn đường phía trước, cầm theo một cây đèn đi vào đại lao huyện Trường An. Con đường quanh co và phải đi qua bảy tám cánh cửa khóa kín, nhìn thấy trong hai nhà tù song song với nhau, hai nhà giam này khác với những nơi khác, xem như mở độc lập, trong gian phòng giam này cũng không có mùi ẩm mốc hôi thối.

Trong hai gian phòng giam này phân biệt giam Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch, nhìn thấy Tần Tiêu đi tới, bọn họ lao tới gần lan can gỗ, kinh sợ kêu lên:

- Tướng quân!

Tần Tiêu nhìn thấy hai người bọn họ cũng đã bị đeo gông và xiêng chân, tuy không có thụ hình nhưng bộ dáng vô cùng chật vật.

Bùi Tụng Hành nói ra:

- Hình đầu mục bắt người, mở khóa.

Hình Trường Phong tiến lên cử nhà lao của Lý Tự Nghiệp ra. Gỡ khóa sắt cho Tần Tiêu đi vào.

Lý Tự Nghiệp sầu thảm, buồn khổ ôm đầu, hắn có nhiều lời muốn nói nhưng ngây ngô lâu mà không nói ra được lời nào.

Tần Tiêu dùng ngữ khí hòa hoãn nói. Cười cười vỗ vỗ cánh tay của Lý Tự Nghiệp, nói:

- Đừng hoảng hốt huynh đệ, ta cũng chẳng phải đã tới thăm ngươi sao. Trước nói cho ta biết một chút tình huống lúc ấy.

Lý Tự Nghiệp hung hăng phun một ngụm, nhổ ra một cục đàm, oán hận nói ra:

- Lúc ấy ta cùng nha đầu còn có Thiết Nô đi, đúng lúc đi qua trước tửu quán nọ, nhìn thấy mấy người bên trong đang nháo sự, ăn cơm, uống rượu không trả tiền, còn đạp nát mấy bàn lớn ghế dựa, làm cho khách nhân sợ quá bỏ chạy. Ta lúc ấy cũng không có đem chuyện này là quan trọng, không phải còn vội vã mua vài thứ nên chuẩn bị đi. Không có nghĩ rằng nha đầu Tử Địch còn nóng vội hơn ta, xông lên phân xử cho người ta.

- Phân xử? Nàng lúc ấy có động thủ không?

Tần Tiêu nhíu mày, dùng tính tình của Tử Địch thì đúng là có vài phần không kiên nhẫn.

- Ta không có!

Tử Địch ở nhà giam bên kia kêu lên.

- Ta lúc ấy theo chân bọn chúng nói chuyện, muốn bọn chúng trả tiền, sau đó bồi thường làm hỏng bàn ghế, hơn nữa còn xin lỗi chủ quán...

- Không có bảo ngươi nói chuyện!

Tần Tiêu tức giận quay đầu lại rống một câu.

- Ngươi cho rằng bây giờ còn đang đi lại trong giang hồ sao, giương cao chính nghĩa? Ta thấy lấy lòng mọi người mới đúng! Không có quy không có củ, tập tính phỉ tặc của ngươi không sửa được mà, dã tính khó thuần!

Tử Địch bị Tần Tiêu nói câu này thì ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức trắn xanh, ngơ ngác nhìn qua Tần Tiêu, giống như vô cùng ủy khuất, dần dần cắn môi, cúi đầu, tội nghiệp co lại trong góc tường, buồn bực không lên tiếng.

- Tướng quân, kỳ thật...

Lý Tự Nghiệp cũng không có Tần Tiêu phát qua loại này hỏa, muốn nói chuyện, nhưng cũng có chút chần chờ, ấp a ấp úng nói ra:

- Lúc ấy cũng không nên trách nha đầu...

Tần Tiêu nặng nề thở dài một hơi, nói ra:

- Nói đi, về sau có chuyện gì xảy ra?

Lý Tự Nghiệp nói ra:

- Nha đầu theo chân bọn chúng phân xử, mấy gia hỏa kia mượn rượu giả điên, muốn chiếm tiện nghi của nha đầu, miệng lưỡi trơn tru nói điên nói loạn, còn muốn thân mật với nàng tại chỗ...

- Cái gì?

Tần Tiêu giận tím mặt, ' băng ' một quyền nện vào vách tường, đột nhiên truyền tới tiếng chấn động, tường gạch đá xanh lập tức lưu lại vài vết rách, ngay cả bụi bặm trên tường cũng rơi xuống.

Bùi Tụng Hành ở ngoải cửa nhà lau sợ tới mức thân thể run lên, Hình Trường Phong bên cạnh cũng cảm giác toàn thân chấn động, không tự giác mà sờ chuôi đao bên hông. Tử Địch đem tay chôn vào đầu gối, kinh hãi ủy khuất nhất thời vậy khóc lên, vô cùng thương tâm.

Tần Tiêu lúc này mới nhớ tới vừa rồi Tử Địch nói chuyện bị mình quát lớn, lúc này thấy nàng khóc lên thì nội tâm càng phiền não, quay đầu lại ném một câu:

- Đừng khóc.

Tử Địch thấy ngữ khí của Tần Tiêu mềm hơn rất nhiều thì trong nội tâm cũng được an ủi, nhẹ nhàng gật gật đầu, lau nước mắt cố nén nghẹn ngào.

Tần Tiêu nhìn Lý Tự Nghiệp nói:

- Vì vậy lúc ấy Tử Địch có đánh nhau với bọn chúng không? Sau đó ngươi cũng xông vào trợ trận?

Lý Tự Nghiệp gật đầu:

- Ân. Lão Lý ta cũng xông lên. Đem đồ mua được giao cho Thiết Nô cầm, không nghĩ tới hắn nhìn thì xuẩn ngốc nhưng kỳ thật trong nội tâm cũng xem như cơ linh, trở về báo cho tướng quân.

- Các ngươi lúc ấy ra tay rất nặng sao?

Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt, cả giận nói:

- Nặng cái rắm! Tướng quân ngươi cũng biết, nếu ta nặng tay thì đám hầu tử này còn sông được sao? Phá Phong đao trên lưng của ta lúc ấy còn không sờ qua. Chỉ vung quyền mà thôi, cũng không đánh chỗ hiểm, phần lớn là bả vai, cánh tay, đá mấy cước cũng là đá mông. Không có lý do gì đánh chết người!

Tần Tiêu quay đầu lại nhìn qua Tử Địch, thấy nàng đã không khóc, nhưng vẫn ủy khuất núp trong góc tường, trong nội tâm cũng không đành lòng, nhẹ giọng nói:

- Vậy còn ngươi?

Âm thanh của Tử Địch còn có chút nghẹn ngào:

- Ta cũng không có, chỉ đùa giỡn bọn chúng mà thôi, đùa nghịch mấy quyền cước. Bọn chúng không có thật sự đụng tới ta, bằng không, tạm tha cho bọn chúng. Ta học mấy chiêu liên hoàn cước của đại nhân đều dùng không quen, chỉ đá vào mặt mà thôi, còn không có làm bị thương nơi nào khác.

Tần Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười:

- Ngươi là cô nương đấy, lại còn liên hoàn cước? Chẳng phải ngươi mặc váy sao?

Tử Địch giống như khôi phục bản tính, cấp cấp hô:

- Ta đóng váy rồi đá!

Tần Tiêu chẳng muốn nói nhảm với nàng, khoát khoát tay, ý bảo nàng im tiếng, trong nội tâm tự định giá, đi đến cửa nhà lao nhìn Tụng Hành nói ra:

- Bùi đại nhân, ta có thể đi xem ba cỗ thi thể kia không?

Bùi Tụng Hành cười cười có lỗi, nói:

- Tần tướng quân, ta biết rõ ngươi là Ngự Sử, nhưng mà loại án mạng này Ngự Sử muốn hỏi tới cũng phải có công văn từ Ngự Sử đài phê chuẩn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<