Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 150

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 150: Trang bức chi thần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Thượng Quan Uyển Nhi định ra tây viện, cũng theo yêu cầu của nàng làm. Tuy rằng nàng không nhất định sẽ đến, nhưng mà chuyện đã đáp ứng thì không nên thay đổi. Dù sao trong nhà này có thể chứa được bảy tám chục người khách.

Tần Tiêu đem những ý nghĩ này nói cho Tử Địch, tiểu nha đầu nghe được sững sờ một hồi, còn cầm bút tỉ mỉ ghi xuống, thỉnh thoảng vò đầu không rõ ý của Tần Tiêu là gì, khiến hắn lại phải giải thích một hồi.

Mọi người ngồi trong nhà thưởng thức một hồi, nô bộc nha hoàn đã đi chuẩn bị bữa tối. Tần Tiêu mới nhớ tới, đã sớm đã đáp ứng Tương Vương Lý Đán, muốn đi tới nhà hắn dự tiệc, vì vật hắn nói với Lý Tiên Huệ:

- Tiên nhi, ta cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức đi phủ Tương Vương dự tiệc, không ở nhà ăn cơm tối. Hôm nay muội cùng Tử Địch ăn cơm xong thì sớm nghỉ ngơi đi, không cần chờ chúng ta.

Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt:

- Huynh đi đi. Loại chuyện này, không cần nói với ta. Nam nhân cần xã giao bên ngoài, không nên ở nhà lười nhác cả ngày.

Tần Tiêu nghe được mà cảm thấy ấm áp trong lòng, những lời này của Lý Tiên Huệ giống như là thân nhân của hắn. Tần Tiêu nghĩ thầm: ta có nên cân nhắc đặt Lý Tiên Huệ vào vị trí nào không, cho nàng một cái danh phận? Nhưng mà nàng dù nói thế nào cũng là quận chúa, hơn nữa, hiện tại còn đang là thời kì tương đối mẫn cảm có chút hung hiểm, đồng thời, ta lại vừa mới cự tuyệt hôn sự của hoàng đế...

Suy nghĩ một hồi, Tần Tiêu cảm giác rất mâu thuẫn, còn không xác thực biết rõ ý nghĩ trong lòng Lý Tiên Huệ, vì vậy Tần Tiêu đành phải đem chuyện này giấu kín, sau này mới tính tiếp.

Tần Tiêu mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức vừa đi ra cửa lớn, thiếu chút nữa đụng vào một người, giương mắt lên nhìn thì ra là Vệ vương Lý Trọng Tuấn.

Lý Trọng Tuấn bắt tay Tần Tiêu cười ha ha:

- Huynh đệ, ngươi cuối cùng trở lại... Ân, nha đầu kia đâu?

Tần Tiêu thật muốn chửi ầm lên, đúng là huynh đệ trọng sắc khinh bạn, câu đầu tiên còn không có tán gẫu vài câu đã lập tức hỏi Tử Địch, Tần Tiêu ra vẻ không biết:

-Nha đầu nào?

- Hừ! Ít giả vờ ngốc với ta đi. Tử Địch đâu?

- Hả....

Tần Tiêu hời hợt nói:

- Ở Giang Nam dưỡng thương không có đi theo, sao hả? Ngươi tìm nàng có việc gì?

- Ngươi ngươi ngươi!!!

Lý Trọng Tuấn lập tức phun ra ba từ rồi im tịt, hận không thể nhào tới cắn Tần Tiêu mấy ngụm.

- Ta không phải đã nói rồi sao? Làm sao ngươi có thể không mang nàng đến Trường An? Ha ha! Bổn vương thấy được! Đây không phải là nha đầu sao, ha ha, ngươi dám đùa ta.

Lý Trọng Tuấn từ ngoài cửa lớn vừa vặn rất xa chứng kiến Tử Địch trong hành lang nghênh ngang ngồi ở trên mặt ghế thái sư sai sử người hầu làm này làm kia.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không nghĩ tới, ánh mắt của điện hạ thật đúng là không tệ!

Hai mắt của Lý Trọng Tuấn sém nữa là bắn ra lục quang, hắn vui mừng nói:

- Ân, vậy thì ta an tâm.

Tần Tiêu ngượng ngùng nói:

- Xem ra, Tần Tiêu thật đúng là tự mình đa tình. Vốn cho là điện hạ trong lúc cấp bách có thể đến phá viện gặp ta, không ngờ là tới ngắm mỹ nữ.

- Khục!

Lý Trọng Tuấn thu liễm thần sắc mê mẩn, hắn nghiêm mặt nói:

- Huynh đệ nói cái gì thế. Buổi sáng môn tốt báo lại, nói huynh đệ đã đến Trường An, ta lập tức tới tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi trực tiếp tiến cung kiến giá. Chưa xong nhé, khi biết hoàng đế đem trạch tử (nhà hoặc biệt viện) thưởng cho ngươi, mới ngựa không dừng vó chạy tới. Huynh đệ, ngươi bây giờ thật đúng là vận may rơi trúng đầu a. Chỉ riêng cái trạch tử này đã khiến cho rất nhiều quan lại ở kinh thành tranh giành, không nghĩ tới hoàng đế lại mở kim khẩu. Ngươi ngồi mát ăn bát vàng không cần tốn nhiều sức đã lấy đi. Ta mặc kệ, ngươi phải mời khác, hơn nữa là mời lớn a.

Tần Tiêu nhìn bộ mặt cười nham hiểm của Lý Trọng Tuấn thì hiểu hắn ám chỉ tới tám mươi bạc triệu, vì vậy cười nói:

- Tần Tiêu còn không phải là thịt cá nằm trên thớt của điện hạ sao? Điện hạ muốn làm thịt như thế nào thì làm thịt như thế đó.

- Ha ha!

Lý Trọng Tuấn cười to sau đó giảm thấp thanh âm xuống:

- Ta sớm nói mà, tám mươi vạn sớm muộn là của ngươi. Bổn vương vất vả giúp ngươi từ Giang Nam đưa đến Trường An ra, thu chút phí vất vả cũng không tính là quá phận chứ? Như vậy đi Khúc Uyển Phường Thúy Miên Lâu tốt nhất Trường An, mời ta chơi tám ngày mười ngày là được rồi. Ah, đúng rồi, đoạn trước thời gian, Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến tìm ta, nhận một vạn quan đi nói là giúp ngươi quản lý trạch tử, mướn nô bộc. Tần huynh đệ, da mặt của ngươi không dày đúng là lỗi của nhà ngươi. Rõ ràng tùy tùng của hoàng đế lại là quản gia của ngươi lấy từ ban long hoi.

Tần Tiêu cười mờ ám:

- Điện hạ không phải nói sao, ta chính vận may rơi trúng đầu. Sự tình gi tốt đều rơi vào đầu ta đó.

Lý Trọng Tuấn cười đến dâm đãng:

- Huynh đệ, nói thật, ngươi có phải đã cấu kết cùng nàng hay không?

Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu đi đi lại lại, lải nhải nói một hồi, mọi người đi tới một con đường phía tây của chợ. Lý Trọng Tuấn giông như mới tỉnh ngộ lại, vỗ trán một cái:

- Ah nha, ta thật sự là choáng váng! Ngay cả ngựa cũng ném ở nhà của ngươi rồi, lại còn mang ngươi đi thẳng tới bây giờ.

Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:

- Điện hạ, vậy hiện giờ chúng ta đi đâu?

Lý Trọng Tuấn cười nói:

- Tương Vương đưa thiếp mời, mời ta dự tiệc đấy! Nói là cho đồng liêu tuổi trẻ tài cao của Ngự Sử đài, Giang Nam đạo Khâm Sai đại nhân là khách từ phương xa tới tẩy trần, ha ha, tự nhiên không thiếu ngươi rồi mà, ta sẵn đường đi tới chỗ Vệ Vương ghé qua nhà của ngươi, xem như thuận đường đi, mời ngươi tới làm nhân vật chính.

Trong nội tâm Tần Tiêu mắng thầm: gian nhân! Ngươi làm gì có chuyện thuận đường tới tìm ta chứ, hình như nhà của ngươi ở bên cạnh phủ Tương Vương a, còn thuận đường? Ngay cả ngựa cũng chạy thở hổn hển, rõ ràng là cố ý đi tới đây gặp Tử Địch a!

Vào thời đại Võ Tắc Thiên thì hoàng gia vương công không có đất phong, mà thống nhất ở tại kinh thành, vị trí nằm ngay phía đông đường Chu Tước gần An Quốc Tự, cả nơi đó đều là nơi ở cho hoàng tử hoàng tôn. Mà cái phường này không có tên, bị người ta quen gọi là "Thập Vương Trạch", đến thời Huyền Tông thì đổi tên là "Thập Lục Vương Trạch", nhưng mà hoàng tử hoàng tôn ở nơi đó cũng không chỉ có mười sáu, đây chỉ là tên gọi thôi.

Lý Trọng Tuấn cũng lười quay về lấy ngựa, cùng Tần Tiêu vừa đi vừa trò chuyện, cùng đi bộ qua khu chợ này, hướng về Thập Vương Trạch mà đi. Đi mới không được vài bước Lý Trọng Tuấn đã kêu mệt, vì vậy tạm thời thuê hai con ngựa.

Đến Phủ Tương Vương thì bọn người Tần Tiêu xuống ngựa, cửa ra vào đã có người nghênh đón. Tần Tiêu đi sau lưng Lý Trọng Tuấn tiến vào phủ Tương Vương.

Tương Vương Lý Đán, thân là con thân sinh của Võ Tắc Thiên, cũng là con út, xưa nay ít xuất hiện ẩn nhẫn, trước kia cũng giống như Lý Hiển.

*****

Đã từng leo lên đăng cơ ngắn ngủi, nhưng không lâu lại chủ động thoái vị nhượng hiền do mẫu thân hắn là Võ Tắc Thiên tự mình đăng cơ xưng đế. Lý Đán có bổn sự lớn nhất chính là "Nhẫn", đây cơ hồ là bí mật mà người trong thiên hạ đều biết. Năm đó hắn vừa mới từ đế vị đi xuống, hắn có hai phi tử đã bị Vi Đoàn Nhi mưu hại tố cáo tới chỗ Võ Tắc Thiên, bị bí mật xử tử trong cung. Ngay cả chỗ chôn đến bây giờ cũng tìm không thấy thi thể. Nhưng mà Lý Đán vào thời điểm đối mặt với Võ Tắc Thiên vẫn bình thản ung dung, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà Lư Lăng Vương Lý Hiển vừa mới quay trở về thì hắn không ngừng dâng biểu thỉnh cầu Võ Tắc Thiên lập Lý Hiển làm hoàng thái tử, tránh cho huynh đệ không hợp, tay chân tương tàn.

Tần Tiêu nghĩ cả buổi, mới nghĩ ra từ ngữ chính xác cho Lý Đán, 'trang Bức' chi thần!

Cũng chính vì tuyệt chiêu tuyệt luân 'trang Bức' này làm Lý Đán lại bình yên vô sự và sống yên ổn trong chính trị. Không thể không nói đây đúng là một môn tuyệt kỹ.

Phủ Tương Vương này bố trí cũng không lộng lẫy, đơn giản và đại khí. Trong hành lang rộng rãi Lý Đán ngồi đối diện với mấy người trẻ tuổi:

- Đến rồi.

Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức cùng bước lên hành lễ:

- Bái kiến Tương Vương điện hạ!

Phạm Thức Đức thì mang một bao lễ vật là trăm lượng vàng giao cho quản gia phủ Tương Vương.

Lý Đán tươi cười chân thành:

- Miễn lễ miễn lễ, tư gia tụ hội, mọi người đã là đồng liêu, cũng là bằng hữu. Cũng không cần đa lễ. Mọi người và Trọng Tuấn đều là trẻ tuổi.

- Vâng, thúc phụ.

Lý Trọng Tuấn cười ha hả dẫn theo Tần Tiêu, hắn nhìn qua mấy người trẻ tuổi ngồi cùng chỗ với Lý Đán:

- Vị này chính là trưởng tử của Tương Vương, Trữ Vương Lý Hiến.

Tần Tiêu chắp tay hành lễ:

- Trữ Vương điện hạ tốt.

Lý Hiến quả thực chính là phiên bản của Lý Đán, tướng mạo cử động giống như đúc phụ thân, chắp tay đáp lễ:

- Tần đại nhân khách khí. Ba huynh đệ của ngươi chính là huynh đệ của ta. Tất cả mọi người đều là người một nhà. Đừng khách khí như vậy.

Tần Tiêu cười nói:

- Đáng tiếc hôm nay Lâm Truy Vương không thể đến. Nhưng mà Tần Tiêu cũng từng gặp qua hắn rồi. Lâm Truy Vương nói có việc trì hoãn nữa vài ngày, không lâu sẽ trở về Trường An.

Lý Hiến vẫn nở nụ cười vui vẻ, nói:

- Tốt mà! Đến lúc đó chúng ta cùng hẹn hắn đi tới phủ đi chơi. Tam lang sớm nghe đại danh đỉnh đỉnh của Tần huynh đệ rồi, lần này Tần huynh đệ đi Giang Nam lập nhiều kỳ công, chúng ta cũng muốn nghe chính miệng Tần huynh đệ nói một ít việc ở Giang Nam đấy.

Tần Tiêu cười nói:

- Điện hạ nếu không ngại nhạt nhẽo thì rỗi rãnh rỗi rãnh tự nhiên nói cho điện hạ nghe.

Lý Trọng Tuấn lại giới thiệu:

- Nhị công tử của Tương Vương, Hằng Vương Lý Thành Nghĩa; Tứ công tử, Hoài Vương Lý Long Phạm; Ngũ công tử Triệu Vương Lý Long Nghiệp.

Tần Tiêu thi lễ bái kiến, chúng vương tử mỉm cười đáp lễ.

Cuối cùng, Lý Trọng Tuấn giới thiệu nói:

- Vị này là nhị công tử của Thái Bình công chúa, Tiết Sùng Giản. Hắn và tam lang có quan hệ tốt nhất.

Tần Tiêu cũng đi qua bái kiến hắn, trong nội tâm nghĩ thầm: đây là Thái Bình công chúa cùng con Tiết Thiệu? Gương mặt to lớn đạo mạo, mày rậm thanh tú, cũng rất tuấn lãng. Hôm nay tới đây còn có một it hậu duệ quý tộc hoàng gia...

Tất cả mọi người đều làm quen với nhau, Lý Đán cởi mở nói ra:

- Đến đây, tất cả mọi người mời ngồi. Vốn bổn vương hôm nay muốn mời một ít quan viên Ngự Sử đài, nhưng bọn họ gần đây rất bận rộn. Như thế cũng tốt, chỉ còn người nhà của chúng ta mà thôi, cùng một chỗ nhốn nháo cũng tự nhiên. Được rồi, mọi người đến đông đủ thì mang thức ăn lên, khai tịch!

Lý Đán vung tay lên, một hàng nha hoàn chịu trách nhiệm mang đồ ăn chén dĩa lên, món ngon mỹ vị mang lên bàn, bên âm nhạc ở phòng bên cũng tấu lên.

Lý Đán nói một câu "Toàn người nhà" làm cho hào khí nơi này hòa hợp hơn rất nhiều, tất cả mọi người thoải mái nói chuyện với nhau, mời rượu lẫn nhau, lãnh giáo thi từ tửu lệnh.

Lý Đán ngoắc Phạm Thức Đức lên, bảo hắn ngồi bên cạnh mình, nói ra:

- Hôm nay tới trừ hai lão gia hỏa chúng ta thì đều là người trẻ tuổi. Chúng ta nên cho bọn họ náo đi, Phạm tiên sinh, ta nghe qua ngươi học thức uyên bác, có thể nói cho ta biết một chút phong tình thổ nhưỡng ở Giang nam hay không? Hoặc là nói những chuyện trải qua ở đó.

Lý Đán đều tự xưng "Ta" mà không phải "Bổn vương", lộ ra nét bình dị gần gũi.

Phạm Thức Đức già cổ hủ, cũng cơ hồ quên đi bên cạnh hắn là Thân Vương, mà Lý Tự Nghiệp ngồi ở bên cạnh Tần Tiêu lúc này đã sớm uống rượu ăn thịt, còn đám vương tử học đòi văn thơ căn bản là mắt điếc tai ngơ.

Lý Trọng Tuấn thì thỉnh thoảng nói nhỏ bên tai của Tần Tiêu tìm hiểu tin tức của Tử Địch. Khiến cho Tần Tiêu không kiên nhẫn, về sau nói ra:

- Điện hạ, sau này nếu ngươi muốn tìm hiểu tin tức ta có thể nói. Nhưng hỏi về Tử Địch thì thu phí trước sau như một. Ta cũng không thể nào cung ứng tin tức miễn phí được!

Lý Trọng Tuấn cắn răng một cái:

- Tốt, trước sau như một, chính là trước sau như một, thành giao! Vậy ta hỏi ngươi, Tử Địch nàng có người trong lòng hay chưa?

Tần Tiêu nháy mắt mấy cái, làm bộ suy nghĩ gật gật đầu, lại lắc đầu.

Lý Trọng Tuấn vội la lên:

- Có ý gì? Ngươi nói cho rõ ràng a! Rốt cuộc có hay không có?

- Hai quan!

- Ai nha, ngươi cứ nói đi! Ta rất nghèo a, ngươi còn có tám mươi triệu lạng bạc trong khố phòng đó.

- Ta đây không nói.

- Được, xem như bổn vương gặp phải đối thủ, nhận mệnh không được sao? Những vật kia ngày mai ta sẽ mang tới chỗ của ngươi. Còn nữa, hôm nay là hai quan!

Lý Trọng Tuấn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đem hai chữ "Hai quan" nói rất nặng.

Tần Tiêu cười gian:

- Kỳ thật, vấn đề này... Ta cũng không rõ ràng lắm!

- Ta... kháo!

Lý Tự Nghiệp bên cạnh đang gặm móng heo thì không tự giác nghiêng đầu qua nhìn về phía Lý Trọng Tuấn, thấp giọng nói:

- Điện hạ, phải nói ' Pháp Khắc ', cái gì mà ' kháo ', quá lỗi thời rồi, hơn nữa lại còn quá thô lỗ.

- Đúng rồi!

Tần Tiêu cười mờ ám phụ hợp.

- Đường đường Vương gia, không ngờ còn mắng thô tục như vậy! Xem đi ngay cả thô lỗ nhất trên đời như Lý Tự Nghiệp cũng văn minh hơn điện hạ đấy.

Lý Trọng Tuấn đưa tới xuống đáy bàn, hung hăng véo lên đùi của Tần Tiêu, nói:

- Ngươi bức lão tử!

Bọn người Lý Hiến ở bên cạnh đang ngâm thơ đối liễn thì đảo mắt nhìn nhìn qua bên Tần Tiêu, lên tiếng hỏi:

- Vệ Vương, Tần huynh đệ, các ngươi trò chuyện gì mà vui vẻ quá vậy!

- Ah, không có gì.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Cùng Vệ Vương điện hạ trò chuyện lý thu ở Giang Nam mà thôi.

Lý Hiến hình như đã hứng thú:

- Tần huynh đệ không ngại nói cho mọi người nghe xem!

- Tốt!

Tần Tiêu vỗ vỗ tay, liền chuẩn bị bắt đầu nói, sau đó lại làm bộ đảo mắt nhìn qua Lý Trọng Tuấn, nói:

- Nhưng mà ta sợ có một vị Vương gia không cho ta nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<