Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 010

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 010: Vào cung diện thánh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu nhìn qua biểu lộ cổ quái của binh sĩ chưa phát giác ra chuyện gì, nói:

- Đỗ đại ca làm gì bật cười, chẳng lẽ có cô nương tới phòng của nam nhân sao?

Tần Tiêu nhìn ra người quân sĩ này, hắn là sĩ tốt chân chạy.

Đỗ đại ca tiến đến bên tai Tần Tiêu, thần bí nói:

- Ngươi khoan hãy nói, đúng là cô nương! Hơn nữa xinh đẹp muốn chết!

Tần Tiêu chưa phát giác ra đã buồn cười, người tham gia quân ngũ ai cũng giống ai, thời đại nào cũng như nhau, gặp heo mẹ đều nói mỹ nữ, nói không chừng còn là khủng long nữa, vì vậy nói:

- Chớ giễu cợt, ở nơi nào, ta đi gặp nàng.

Lập tức đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đang mặc nam trang, đầu đội mũ hai cánh, đang nhàn nhã đi qua đi lại. Xa xa nhìn thấy bộ dáng long hành hổ bộ của Tần Tiêu thì chạy lại gần, một khỏa tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn lên, trong nội tâm lẩm bẩm nói: không thể ngờ được Võ Trạng Nguyên lại tuấn mỹ như vậy.

Con mắt Tần Tiêu sáng ngời, đây không phải thị nữ bên cạnh hoàng đế sao? Tại sao tới tìm ta? Đúng là rất xinh đẹp, nếu như sinh hoạt ở thời hiện đại thì loại mỹ nữ này cũng xưng là cực phẩm.

Tần Tiêu đi đến bên người Thượng Quan Uyển Nhi, bình tĩnh tâm thần, ôm quyền nói:

- Tại hạ Tần Tiêu, không biết gọi ta có chuyện gì?

Hắn nhất thời không biết nên xưng hô thế nào? Thượng Quan Uyển Nhi. Tiểu thư? Cô nương? Đại nhân? Nhìn thế nào cũng không thỏa đáng, đành phải nói câu làm lành. Bất kể như thế nào ánh mắt của hắn hoàn toàn bị thân hình thanh lệ thoát tục của Uyển Nhi hấp dẫn.

Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi có một rạng mây đỏ hiện lên, cười cười nói:

- Ngài chính là tân khoa Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu?

- Chính là tại hạ.

Tần Tiêu phát hiện Thượng Quan Uyển Nhi chính trực thẳng nhìn qua hắn, âm thầm cả kinh: mặc dù dân phong hiện tại cởi mở, cô gái trước mặt này quả nhiên là lớn mật, nào có người nào nhìn con trai mà không ngại ngùng chứ!

- Bệ hạ triệu kiến ngài.

Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi trở nên vô cùng thấp, trong mắt xuân ý sáng lạn.

- Ta tới tiếp dẫn ngài.

Trong lòng Tần Tiêu như có dòng diện chạy qua, âm thanh thật êm tai! Thân thể run lên, nói:

- Vâng, ... Kính xin tỷ tỷ dẫn đường.

- Tỷ tỷ?

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười rộ lên, nàng cười bộ ngực run run lên, nói:

- Như thế nào, ta nhìn già lắm sao?

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm kinh hô "Ah", lập tức sửa lời nói:

- Vậy mời muội muội dẫn đường.

Thượng Quan Uyển Nhi càng cười nhiều hơn, ngón tay thon dài mân mê đôi môi anh đào, cười khanh khách không ngừng, âm thanh như thanh tuyền:

- Bỏ đi, tùy ngươi gọi thế nào cũng được. Nhưng mà tên của ta là Thượng Quan Uyển Nhi.

Tần Tiêu cả kinh, cô gái trước mắt lại là Thượng Quan Uyển Nhi? Đó là người văn vẻ xuất chung a, Thượng Quan Uyển Nhi được hoàng đế bệ hạ tín nhiệm sao? Có lẽ nàng không trẻ tuổi như vậy mới đúng, chẳng lẽ cũng như Lý Tự Nghiệp sao, tuổi hỗn loạn? Trong lịch sử Thượng Quan Uyển Nhi chính là nhân vật nổi danh. Nàng hầu hạ Võ Tắc Thiên nên được coi trọng và tín nhiệm, trừ chưởng quản thi văn bình thiết luật của thiên hạ, hình như các tấu chương bình thường phải trải qua nàng phê duyệt mới bẩm báo cho Võ Tắc Thiên. Cho nên mặc dù nàng không phải Tể Tướng nhưng lại có thực quyền của Tế Tướng, là nhân vật nắm thực quyền trong triều.

- Ân...

Thượng Quan Uyển Nhi cuối cùng không có cười nữa, nhìn qua Tần Tiêu thật sâu.

- Chúng ta đi thôi, bệ hạ đang ở ngự thư phòng.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Võ Trạng Nguyên này thật ý tứ, cả triều văn võ đều cung kính với Thượng Quan Uyển Nhi cùng ta có thừa, nhưng đều bằng mặt không bằng lòng. Nhưng chỉ có người này cảm giác chân thật với ta...

Thượng Quan Uyển Nhi đi ở phía trước, dáng người thướt tha hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, cũng hấp dẫn lực chú ý của Tần Tiêu. Dọc theo con đường đi vào hoàng thành tráng lệ Tần Tiêu có cảm giác như mộng như ảo, chẳng lẽ thật sự đi vào hoàng thành Đại Đường sao, Đại Minh cung?

Trong ngự thư phòng Võ Tắc Thiên có chút không yên lòng phê duyệt tấu chương, vừa nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng, vội vàng hỏi:

- Có mang người tới chưa?

- Hồi bẩm bệ hạ, tâm khoa Võ Trạng Nguyên Tần Tiêu đang ở bên ngoài ngự thư phòng truyền triệu.

- Nhanh cho hắn vào!

Võ Tắc Thiên vui vô cùng, trong nội tâm lẩm bẩm nói: Địch công ah Địch công, ngươi đã tặng cho ta vạn hộc minh châu rồi, không ngờ phải hai năm mới thu được hắn!

Tần Tiêu đi nhanh vào ngự thư phòng, khom người quỳ xuống nói:

- Thảo dân Tần Tiêu, tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Nhanh bình thân!

Võ Tắc Thiên khó dấu nổi ý cưng chiều, quay đầu nhìn Uyển Nhi nói ra:

- Ngươi gọi người lui ra đi.

Quan nga thái giám đều rời khỏi ngự thư phòng, chỉ còn lại Thượng Quan Uyển Nhi đứng hầu ở bên cạnh.

Tần Tiêu đứng dậy, dò xét qua Võ Tắc Thiên, trong nội tâm âm thầm cả kinh nói:

- Đây chính là Nữ Hoàng Võ Tắc Thiên duy nhât trong lịch sử sao? Nàng còn lớn tuổi hơn ân sư một chút, hẳn là hơn bảy mươi tuổi rồi, bảo dưỡng đúng là tốt! Bây giờ nhìn lại giống như mới bốn mươi tuổi, dung quang chói lọi như trước, hơn nữa uy nghiêm mười phần, so với những nhân vật đóng phim trên TV còn đẹp hơn nhiều.

Võ Tắc Thiên cẩn thận dò xét Tần Tiêu vài lần, gật đầu khen:

- Tốt, tốt! Không hổ là Võ Trạng Nguyên Đại Chu, bộ dáng đường đường, thân thể lẫm lẫm! Không hổ là hậu nhân của Tần công, môn sinh Địch công!

Tần Tiêu kinh hãi:

- Bệ hạ biết xuất thân của thảo dân?

Võ Tắc Thiên cười to, đem những lời tấu của Địch Nhân Kiệt lúc lâm chung nói ra, nhìn Tần Tiêu nói:

- Đây là phần tấu chương cuối cùng trước lúc lão sư ngươi lâm chung lưu lại. Trong tấu chương hắn long trọng tiến cử ngươi cho ta, Giang Châu Bành Trạch Lang Tần Tiêu. Ngươi đã là Võ Trạng Nguyên, là môn sinh của thiên tử nên không cần xưng là thảo dân.

Buổi nói chuyện này làm cho Tần Tiêu nhớ tới Địch Nhân Kiệt, vô cùng thương cảm nói:

- Vâng, bệ hạ... Chỉ tiếc mấy năm trước lão sư bị điều đi Hà Bắc nên chúng thần đã rời xa nhau. Từ đó về sau vi thần không có duyên gặp lại lão nhân gia. Thời điểm ân sư đi về cõi tiên vi thần bởi vì ở nhà chiếu cố mẫu thân bệnh nguy kịch nên không thể đi phúng viến, thật là tội bất hiếu!

Hai năm trước Địch Nhân Kiệt qua đời thì trước đó một năm mẫu thân Tần Tiêu là Chu thị cũng lâm trọng bệnh, bệnh nặng nên qua đời. Trong lúc nhất thời Tần Tiêu cô đơn chiếc bóng, cảm giác cô đơn quạnh quẽ. Sau này huyện luyện Bành Trạch Huyện biết Tần Tiêu là thiếu niên lang văn võ song toàn vì vậy tiến cử hắn dự thi võ cử, đang rãnh rỗi và tinh thần sa sút vì vậy cũng thuận miệng đáp ứng đi vào Trường An.

*****

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói:

- Việc này không cần lo lắng. Địch công chính là người lòng dạ khoáng đạt, chắc hẳn hắn cũng không trách tội ngươi. Đúng rồi, Tần Tiêu. Lần này ngươi đạt giải nhất võ cử có muốn được ban thưởng cái gì không? Cứ mở miệng nói đi, trẫm nhất định đáp ứng ngươi! Mặt khác trẫm đã có ý chỉ rồi, chỉ chờ ngày mai tuyên đọc mà thôi, phong ngươi làm Vũ Lâm Vệ Thiên Kỵ Trung Lang Tương, chính là quan chức tứ phẩm.

Tần Tiêu nghe vậy thì thầm giật mình, tướng quân Vũ Lâm Vệ tứ phẩm, trời ạ, đây chẳng phải là chức quan to sao? Lập tức nghĩ tới ta còn trẻ tuổi như vậy sau lưng không có chỗ dựa, cũng không có lập công lao sự nghiệp gì, thoáng cái đưa lên làm quan lớn như thế chẳng phải bị người ta chửi mắng sao, mắng ta đi cửa sao nhờ quan hệ? Loại chuyện này cũng không phải thật khéo sao? Hắn nói:

- Vi thần trẻ người non dạ tư lịch cực mỏng làm sao đảm nhiệm chức quan to như vậy? Vi thần tình nguyện làm tiểu binh, bằng quân công của mình lấy được ban thưởng, cũng tốt phục chúng.

Tần Tiêu biết rõ phàm là văn khoa trạng nguyên đều không có trực tiếp làm chức quan ngoài tứ phẩm, có khối người bắt đầu từ thất phẩm bát phẩm. Quan viên tứ phẩm trong triều có được được gọi là quan to, ngay cả Thứ Sử một châu chỉ mới tứ phẩm mà thôi.

Võ Tắc Thiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Cho dù ngươi không phải Võ Trạng Nguyên thì quan chức tứ phẩm cũng đáng. Trẫm tin tưởng Địch quốc lão, cũng tin tưởng ánh mắt của mình, ngươi nhất định đảm nhiệm chức này được!

Tần Tiêu nhất thời im lặng, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Đây chính là vương triều phong kiến, quả nhiên hoàng đế nói được là được, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt cho dù là nhân vật thiên tài cũng không có chút vốn tư lịch và kinh nghiệm thì đứng nghĩ làm quan to.

Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi bên người Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng góp lời vào, nói nhỏ:

- Bệ hạ, nô tài cũng nghĩ ý kiến như vậy cũng không quá tốt.

- Ah, nói nghe một chút.

- Đầu năm nay triều đình đang phái Khâm Sai tiến vào các châu nghe ngóng dân tình. Không bằng bổ nhiệm hắn làm Giang Nam đạo Khâm Sai. Sau khi làm ra thành tích lại cho về triều làm quan to, đúng như lời của Tần công tử nói, đến lúc đó cũng có thể phục kẻ dưới. Hơn nữa mẫu thân Tần công tử mới có tang nên cho người hầu ở Giang Nam một thời gian tảo mộ tận hiếu tâm cũng tốt.

Võ Tắc Thiên nghe vậy mừng rỡ:

- Tốt, Uyển Nhi quả nhiên nghĩ ra ý kiến hay!

- Tần Tiêu, vừa rồi Uyển Nhi nói ngươi nghe chứ? Ngươi có bằng lòng đảm nhiệm chức Khâm Sai hay không, thay trẫm đi tuần tra Giang Nam?

Tần Tiêu nghe vậy vui mừng quá đỗi:

- Vi thần nguyện ý, tạ bệ hạ thiên ân, tạ Thượng Quan cô nương!

Trong nội tâm nghĩ đến:

- Khâm Sai? Chuyện tốt ah! Năm đó ân sư Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm chức Khâm Sai này, giết quan tham trừ kẻ ác rất nhiều, phá kỳ án, uy phong bát diện, đã ghiền!

Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi đều cười rộ lên, Võ Tắc Thiên nói:

- Địch quốc lão làm quan cả đời cũng không có một tên sai vặt biết ăn nói, trừ tạ trẫm thì không bao giờ tạ Uyển Nhi! Nhanh dứng dậy đi, đừng quỳ.

Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng thối lui ra sau lưng, nhìn qua bộ dáng tuấn mỹ khù khờ của Tần Tiêu thì trong nội tâm kích thích rung động nhiều hơn.

Võ Tắc Thiên nhìn qua Tần Tiêu, trong lòng càng ngày càng ưa thích, lòng hiếu kỳ cũng tăng cao hơn, hỏi:

- Tần Tiêu, ngươi nói cho trẫm biết, ngươi cùng Địch quốc công quen biết thế nào, làm sao bái nhập môn tường. Theo lời của Địch quốc công nói thời điểm ngươi bái sư thời không tới mười tuổi, ngươi lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi. Ngươi thân là hậu nhân của danh tướng vì sao lại lưu lạc ẩn nấp ở dân gian Giang Châu?

Tần Tiêu cười ha hả, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Nếu nói cho hoàng đế là ta bị một cước của huấn luyện viên đá từ thế kỷ hai mươi mốt tới thời đại này, nàng nhất định sẽ không tin tưởng. Nói không chừng còn giận dữ phán cho ta tội ' khi quân ', ta không phải bị chém đầu hay sao?

Tần Tiêu sửa sang suy nghĩ một chút đem chuyện phụ thân mất sớm, mẫu thân mang theo hắn trở về nhà mẹ đẻ, cũng như chuyện làm sao gặp được Địch Nhân Kiệt, từ đầu chí cuối nói ra. Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi tập trung tinh thần lắng nghe, liên tục gật đầu. Nghe được chuyện thú vị như Tần Tiêu thấy hai người hàng xóm cãi nhau vì phân heo thì cười ha hả, nhất thời hào khí cũng hài hòa hơn, điều này làm cho Tần Tiêu thở dài, âm thầm yên lòng.

Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh nhịn hồi lâu, rốt cục kềm nén không được nhẹ giọng nói với Võ Tắc Thiên:

- Bệ hạ, nô tỷ thấy Tần công tử võ nghệ tuyệt luân, thật sự không rõ hắn học được ở đâu...

Võ Tắc Thiên gật gật đầu:

- Ân, trẫm cũng tò mò. Tần Tiêu, ngươi nói đi, võ nghệ của ngươi học được ở đâu? Là thần thánh phương nào dạy dỗ ra đồ đệ tốt như vậy?

- Cái này...

Tần Tiêu khó xử khẽ giật mình, nhưng cũng không nên giấu diếm hoàng đế, đành phải nói ra:

- Thực không dối gạt bệ hạ, võ nghệ vui của vi thần đều học từ trong mộng mà ra. Sư phụ của vi thần không bao giờ đề cập tới tên của mình. Mấy ngày trước sư phụ trong mộng nói với thần, chỉ cần ta thi đậu Võ Trạng Nguyên thì duyên phận của chúng ta đã cạn, sau này không gặp lại nữa.

- Ah, có bực chuyện lạ này?

Võ Tắc Thiên và Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Vậy ngươi cũng biết sư phụ là người phương nào không?

Tần Tiêu trì độn một hồi, nói ra:

- Trong mộng sư phụ trong mộng dạy võ nghệ cho vi thần mười lăm năm, phân biệt học Phi Tiên Bộ, Ma Vân Chưởng, Cửu Tiêu Chấn Lôi Tiến cùng Phượng Sí Lưu Kim Đảng. Tuy lão nhân gia không bao giờ nói ra tên của mình, nhưng mà vi thần được Địch Sư lưu lại Hoài Anh Thủ Trát thì biết được ít môn đạo. Lão nhân gia dạy võ công cho ta đoán chừng là danh tướng nhà Tùy Vũ Văn Thành Đô. Là một trong chín tướng khai quốc, danh hiệu Ngư Câu La. Lão nhân gia đã từng đã nói với ta, ' lão phu năm đó từng là một viên phụ tướng của Tần công, hôm nay đem một thân võ nghệ truyền cho ngươi đã giúp Đại Đường có một danh tướng', đoán chừng năm trong đó trong trận chiến hắn đã giết Vệ Hoàng Vương Lý Nguyên Bá!

(Tác giả có vẻ nhầm lẫn, Vũ Văn Thành Đô và Ngư La Câu là hai danh tướng khác nhau chứ)

Võ Tắc Thiên kinh hãi, thở dài:

- Kỳ quá thay! Quái tai! Không ngờ có loại chuyện này! Ngư Câu La, đúng là hơn trăm tuổi rồi, hơn nữa có lẽ đã sớm chết rồi. Địch công tên chữ là Hoài Anh, trong bản Hoài Anh Thủ Trát này hẳn là ngưng tụ trí tuệ một đời của Địch công, đây là chí bảo vạn kim khó cầu.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<