← Hồi 019 | Hồi 021 → |
Tần Tiêu trở lại linh đường, dặn dò mọi người chuyện đêm nay không được nói lộ ra ngoài, sau đó đi về dịch quán, trên đường đi Lý Tự Nghiệp nói ra:
- Đáng hận không thấy quỷ, ta đã lớn như vậy còn chưa thấy quỷ lần nào, thật sự là mất hứng.
Phạm Thức Đức toàn thân khẽ run rẩy:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì mà sợ!
Lý Tự Nghiệp rống to, nói:
- Quỷ còn không phải mẹ nó sinh ra sao, còn sống là người, chết biến thành quỷ. Sống còn khôn sợ thì sợ gì lúc chết?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lý huynh thật sự nói có đạo lý. Sống còn không sợ còn sợ lúc chết sao? Phàm là chuyện u minh ma quái, không phải là miệng nói tự dọa bản thân hay sao.
Phạm Thức Đức nghe vậy cả kinh, nói:
- Đại nhân, ý ngài nói chuyện ma quái đêm nay hoàn toàn là giả dối sao?
- Tiên sinh cao kiến.
Tần Tiêu gật gật đầu, nói ra:
- Hai nha hoàn Triệu phủ này rất có vấn đề. Còn có gia đinh Triệu Lão Tam kia nói không chừng cũng có chút vấn đề. Cái gì chuyện ma quái, rõ ràng là bọn chúng tạo thế cho người ta nhìn mà. Cho dù là có quỷ cũng chỉ là nội tâm của đám người này.
- Mục đích là cái gì? Tại sao lại làm vậy?
Phạm Thức Đức khó hiểu.
Tần Tiêu hơi đăm chiêu lắc đầu, nói:
- Hiện tại còn không rõ ràng được. Kể cả chuyện trộm thi ở thôn Cổ Tang và Triệu tiểu thư nhảy sông, mục đích và động cơ của chúng còn chưa quá rõ ràng.
Lý Tự Nghiệp võ mạnh cái ót của mình, bực bội nói:
- Ai nha, hai người các ngươi nói quá bí hiểm rồi, ta nghe mà không hiểu gì cả!
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:
- Ha ha, hắc đản gấp rồi! Mục đích và động cơ của bọn chúng rất đơn giản, cứ chờ thêm vài ngày nữa đi, tự nhiên sẽ rõ ràng cả thôi.
Phạm Thức Đức gật gật đầu:
- Nếu đại nhân nói có mục đích, vậy bọn chúng sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, đến lúc đó sẽ rất rõ ràng.
Lý Tự Nghiệp bất đắc dĩ trừng trừng mắt:
- Đại nhân, ngài cũng theo lão nhân này gọi ta là hắc đản sao?
Hôm sau Tần Tiêu mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đi tới huyện, tiếp tục xử lý các bản án năm xưa. Huyện nha hôm nay có rất ít người tới báo quan, đại khái là đều đã đi vây xem tang lễ con gái Triệu Huyện lệnh.
Bận việc ban ngày, Tần Tiêu từ bàn án đứng lên, duỗi người giãn gân cốt một chút, trong nội tâm cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng là xử cho xong bản án.
Đúng lúc này một nha dịch vội vàng chạy vào, quỳ xuông dưới đường la lên.
- Khởi bẩm đại nhân, trong thành lại gặp chuyện không may!
Tần Tiêu tinh thần rùng mình:
- Chuyện gì?
Nha dịch nói:
- Phiêu Hương Lâu Bổn huyện đột nhiên tối hôm qua có một nữ tử thanh lâu chết bất đắc kỳ tử.
- Cái gì, lại là nữ tử?
Tần Tiêu cả kinh, nói:
- Đã kiểm tra xem xét gì chưa, nan nhân chết vì lý do gì?
Nha dịch mờ mịt lắc đầu, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng kinh hoảng nói ra:
- Càng làm người ta kinh ngạc là nữ tử chết bất đắc kỳ tử thì đột nhiên buổi sáng sống lại, hơn nữa, còn...
- Còn cái gì, nói nhanh một chút, dừng có dong dài thừa nước đục thả câu.
Lý Tự Nghiệp gấp lên.
Nha sai trợn trừng mắt, nhổ nước bọt rung giọng nói:
- Đột nhiên nàng sống lại, lại còn tuyên bố nàng là con gái của Triệu Huyện lệnh, mượn xác hoàn hồn!
Lời vừa nói ra ba người đều kinh hãi.
- Cái gì! Có chuyện này?
- Mượn xác hoàn hồn?
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện dấu chấm than.
- Việc này ngược lại còn có quá nhiều tà dị!
Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu gọi nha dịch dẫn đường, nhanh chóng đi tới Phiêu Hương Lâu.
Phiêu Hương Lâu là kỹ viện lớn nhất của huyện Vũ Xương, tú bà trong nội viện là Đoạn ma ma, trước kia từng là danh hoa của sông Tần Hoài, tuổi tác từ từ cao nên dạt tới Vũ Xương này mở một kỹ viện có chút danh tiếng. Cô nương do bà ta huấn luyện ra thì sắc nghệ song toàn, có thể cho nam nhân tiêu hồn nên lăn lộn rất tốt ở huyện Vũ Xương này.
Thời điểm Tần Tiêu đi vào Phiêu Hương Lâu thì thấy nó to lớn, mọi người bảy mồm tám lưỡi nhao nhao nghị luận, Phiêu Hương Lâu lúc này đã kín người. Trừ mấy nha sai canh giữ cửa thì còn có bốn năm quy nô đang đứng ở cửa, mọi người bất an như kiến bò trong chảo lửa, không ngừng giải thích nói chuyện ma quái.
Tần Tiêu ra lệnh cho người tán đi, chính mình mang theo Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đi ra cổng chính. Mấy quy nô nhìn thấy Tần Tiêu chỉ huy nha dịch thì biết quan lớn tới, cuống quít lui qua cho bọn người Tần Tiêu đi vào.
Tần Tiêu đi vào Phiêu Hương Lâu, thấy trong phòng là một phòng màu hồng và bàn trang điểm lớn, nhưng mà hôm nay nhìn có chút quạnh quẽ. Tần Tiêu kêu nha dịch:
- Nữ tử mượn xác hoàn hồn đâu, bây giờ ở đâu rồi?
- Hồi bẩm đại nhân, đang ở trong Tây Sương phòng lầu hai. Cổ công tử đã đi lên rồi, đám người Phiêu Hương Lâu đang ở đó.
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh: tại sao Cổ công tử tin tức linh thông như vậy!
Đi nhanh lên lầu đẩy cửa Tây Sương phòng, đập vào mắt chính là Cổ công tử đang ôm nữ tử áo đỏ đang khóc, bên cạnh có một đám nữ nhân xinh đẹp đang đứng, xem ra là Đoạn ma ma và đám nữ tử dưới trướng.
Đi theo mấy nha dịch tiến vào.
- Khâm sai đại thần giá lâm, Đoạn ma ma còn không mau nghênh đón.
Lời vừa nói ra bọn người Đoạn ma ma nhao nhao quỳ xuống đất, ngay cả Cổ công tử cùng nữ tử đang khóc rống lên cũng quỳ xuống đất dập đầu.
- Bỏ đi, đều đứng lên rồi nói.
Tần Tiêu cẩn thận đánh giá mấy người kia, lần đầu tiên hắn nhìn qua Đoạn Như, bởi vì nàng quá bắt mắt.
Theo lý thuyết thì Đoạn Như này phải ba bốn mươi tuổi, nàng bảo dưỡng như tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi mà thôi, dáng người no đủ hấp dẫn và bộ ngực sữa nửa hở eo mảnh khảng, trên mặt cũng không trang điểm quá nhiều, nhưng mà trong đôi mắt tinh xảo cũng đủ cho người ta cảm thấy lâng lâng.
Đơn giản mà nói nàng chính là nữ nhân yêu tinh, bất luận là nam nhân nào gặp cũng phải sinh ra lòng yêu thích.
Mấy cô nương bên cạnh cũng có tư sắc, nhất là nữ nhân đang được Cổ công tử ôm trong ngực, đây là người xưng là Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn, trước khi tên là Mạc Vân Nhi, tuổi chừng mười tám, quả thật là đoan trang xinh đẹp, tuy đang vùi đầu khóc nhưng cũng có thể cảm nhận được nét xuân thì, phi thường xinh đẹp.
Tần Tiêu đem Cổ công tử kêu đi ra, nhìn hắn nói:
- Ngươi có thể xác định Mạc Vân Nhi nhất định là Triệu tiểu thư?
Cổ công tử vẻ mặt kích động, nói chuyện có chút lộn xộn.
- Có thể, ta có thể xác định! Theo lời nói và cử động thì tất cả đều giống nhau. Tuy tướng mạo khác nhau những ta vẫn nhận ra được. Thậm chí, thậm chí nàng còn biết bí mật giữa chúng ta!
Tần Tiêu nhìn thẳng chằm chằm vào Cổ công tử:
- Bí mật gì?
Đột nhiên Cổ công tử đỏ bừng mặt, nói:
- Cái này... Nàng bảo ta ' Giả Dược Nhi '. Đại nhân có chỗ không biết, nhà của ta kinh thương, phụ thân giao một tiệm bán thuốc cho ta quản lý, Triệu tiểu thư vì thế mà lấy chuyện này trêu chọc ta. Còn có một chút không dám nói ra sợ có chút thiếu nhã nhặn. Tiểu nhân hổ thẹn.
*****
Tần Tiêu gật gật đầu, thầm nghĩ: dân phong cởi mở, đối với chuyện nam nữ chắc là sớm đã vụng trộm ăn trái cấm rồi, không có ý tứ thế này chắc là chuyện phòng the nam nữ. Loại chuyện này với tình lữ thân mật là quá tự nhiên...
Tần Tiêu gọi nàng kia ra, tinh tế dò xét quan sát một phen, phát hiện động tác và cử chỉ của nàng không giống nữ tử phong trần, cử động luôn lộ ra dáng vẻ tiểu thư khuê các. Tần Tiêu hỏi nàng một ít vấn đề, như là Triệu gia có chuyện gì xảy ra, Mạc Vân Nhi đối đáp trôi chảy không sai chút nào, thậm chí còn nói tối hôm qua có về linh đường thăm người thân, không nghĩ tới bị Tiểu Lệ thét to gọi nhiều người tới vì vậy mới rời đi.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: giả ma giả quỷ mà! Ngươi giả được lắm, nhưng mà có sơ hở cực lớn đấy! Vì vậy nói:
- Ngươi làm cách nào mượn xác hoàn hồn?
Mạc Vân nhi hơi có chút kinh hoảng, dừng một chút, nói:
- Tối hôm qua tiểu nữ rời khỏi linh đường liền phiêu đãng ở huyện Vũ Xương. Ngẫu nhiên phát hiện một nữ tử mới chết ở Phiêu Hương Lâu này nên mượn thi thể của nàng hoàn hồn.
Tần Tiêu cười thầm trong bụng: chuyện này cũng quá dễ dàng a. Nói như vậy thì thế gian này chỉ cần có người chết đi thì cũng có thể mượn xác hoàn hồn! Nếu thật sự như vậy thì thế gian vừa có người chết đều có thể sống lại! Hừ hừ, những người các ngươi không cần phải giả bộ quá nhiều đâu, muốn lấy chủ ý kém cỏi là mượn xác hoàn hồn lòe ta sao? Thật đúng là buồn cười, ta xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt đấy.
Tần Tiêu lập tức nghĩ tới một chuyện:
- Ngày đó vì sao đột nhiên ngươi tự vận, ở trong đó có ẩn tình gì không?
Nàng kia nghe xong liền bối rối, ấp úng nói:
- Tiểu nữ tử trượt chân xuống nước, bất hạnh bị nước cuốn trôi đi. Sau khi chết hồn phách không thể tán đi...
Hoang đường! Trong nội tâm Tần Tiêu sinh ra tức giận, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, nói ra:
- Ngươi đi đi, có việc bổn quan sẽ gọi ngươi.
Mạc Vân Nhi vội vàng rời đi, Phạm Thức Đức ở bên cạnh lắc đầu cười rộ lên. Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:
- Ả kỷ nữ này quả thật là Triệu gia tiểu thư mượn xác hoàn hồn?
Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức cười rộ lên, Tần Tiêu nói:
- Lý huynh, người ta là tiểu thư khuê các đấy, sao ngươi lại gọi nhân gia là kỹ nữ chứ?
Lý Tự Nghiệp rung đùi đắc ý nhếch miệng cười, nói ra:
- Lần này các ngươi không cần nói ta cũng rõ! Tuy nàng giả vờ nhã nhặn, nhưng mà ta vẫn có thể từ trong mắt nàng nhìn rõ ràng là kỹ nữ phong trần! Lại nói trên đời không có quỷ hồn, càng đừng đề cập tới mượn xác hoàn hồn!
Phạm Thức Đức cười rộ lên, chống gậy nói:
- Hắc đản còn dễ dạy!
Lý Tự Nghiệp tức giận túm lấy cây gậy của hắn, làm bộ muốn ném đi.
- Lão đầu lại chọc ta! Ta ' Pháp Khắc ' ngươi có tin không?
Phạm Thức Đức cuống quít cướp về.
Đúng lúc Triệu Huyện lệnh cũng mang theo phu nhân tới. Vừa mới lên lầu nàng kia đã bổ nhào vào ngực "Mẫu thân" khóc rống lên, thỉnh thoảng nói ra một vài chuyện trong nhà. Triệu Huyện lệnh và phu nhân vì thương tâm quá độ nên tinh thần hoảng loạn, lại bị Mạc Vân Nhi náo một hồi lại khóc lóc theo. Ba người ôm nhau mà khóc giống như thân nhân lâu ngày mới gặp lại nhau vậy.
Tần Tiêu thấy chuyện này không vãn hồi thì tiên lên trước nói:
- Triệu Huyện lệnh, nơi đây tai mắt hỗn tạp, tránh bị người ta chỉ trích các ngươi nên về nhà đi.
Dừng một chút lại nói:
- Còn Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn này cũng mang về luôn.
Đoạn Như lúc này vội vã chạy tới, nhìn qua Tần Tiêu như có lời muốn nói ra miệng, nhưng bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tần Tiêu suy tư một chút, mang Đoạn Như qua một bên, nói với nàng:
- Đoạn ma ma, việc này quái dị. Bổn quan trước đem Mạc Vân Nhi mang đi. Bổn quan biết rõ chuyện này sẽ làm Phiêu Hương Lâu tổn thất sinh ý, sẽ không vô duyên vô cớ cho ngươi bị tốn hao, sớm muộn sẽ cho ngươi công đạo.
Đoạn Như nghe lời này liền vui vẻ, vái chào thật sâu, nói:
- Đoạn Như nghe Khâm Sai đại nhân làm chủ, đại nhân tự mình thể nghiệm và quan sát tình hình thật là quan tốt.
Dứt lời, một đôi mắt phượng lướt qua người của hắn một vòng, còn kém là dựa sát vào người của hắn.
Trong nội tâm Tần Tiêu ác hàn, mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức rời đi, thầm nghĩ trong lòng: đúng là nữ tử tuyệt đại phong tao, đúng là câu hồn người ta mà!
Lý Tự Nghiệp đi theo sau lưng Tần Tiêu không ngừng nhìn quanh, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Mẹ kiếp, thật sự là bá đạo mà!
Phạm Thức Đức bực mình nói:
- Mất mặt! Thực mất mặt, vô cùng mất mặt!
Bọn người Tần Tiêu trực tiếp đi vào dịch quán, đem một ít việc vặt ở Phiêu Hương Lâu cho bọn nha dịch xử lý.
Trong phòng khách, Tần Tiêu nói ra:
- Phạm tiên sinh, theo ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?
Phạm Thức Đức chậm rãi lắc đầu:
- Tuy việc này quái dị nhưng có một điểm là có thể khẳng định. Cái gọi là Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn chỉ là dọa người.
Tần Tiêu gật đầu:
- Không sai, thủ đoạn của chúng không cao minh, tuy hiện giờ không phải chúng ta có tin hay không. Mà Mạc Vân Nhi kia biết rõ chuyện của Triệu phủ, ngay cả Cổ công tử cũng khó phân biệt thiệt giả, chuyện này làm cho người ta lấy làm kỳ lạ. Mục đích của chúng là gì?
Phạm Thức Đức cũng nhìn không thấu, mờ mịt lắc đầu.
Đột nhiên nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Xem ra chúng ta quên một chuyện trọng yếu rồi!
- Chuyện gì?
Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp trăm miệng một lời.
- Thi thể Triệu tiểu thư!
Tần Tiêu đứng dậy, nói:
- Ngày đó chúng ta cũng không có xem xét thi thể của Triệu tiểu thư, cho nên cũng không thể xác định được nằm trong quan tài có phải là thi thể của Triệu tiểu thư hay không!
Phạm Thức Đức cả kinh nói:
- Đại nhân, ý của ngươi làTriệu tiểu thư có khả năng không chết?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Mặc dù có giả thiết như vậy nhưng không thể xác định. Lý huynh!
- Lý Tự Nghiệp ở đây, thỉnh đại nhân phân phó!
- Ân, ngươi đi gọi mấy gia hỏa trong dịch trạm tới đây, đem Triệu Huyện lệnh mời tới đây luôn, mặt khác gọi Triệu Huyện lệnh đem ngư dân trục vớt thi thể của Triệu tiểu thư tới luôn.
Lý Tự Nghiệp quay người đi ra ngoài, Tần Tiêu như có điều suy nghĩ:
- Cả chuyện này tuy khắp nơi rất quỷ dị, tuy sơ hở trùng trùng điệp điệp làm cho người ta khó mà cân nhắc thấu triệt. Những người này làm những chuyện này có mục đích gì?
Phạm Thức Đức trầm tư một hồi, mở miệng nói ra:
- Đại nhân, hạ quan cũng có chủ ý. Nếu như tiểu thư Triệu gia là giả chắc hẳn là người biết chuyện, không bằng chúng ta gọi nàng tới đại đường, thẩm vấn thì nàng không dám không khai.
Tần Tiêu nhíu mày lắc đầu, nói:
- Như vậy không tốt. Mạc Vân Nhi cũng không có vi phạm pháp luật gì, chúng ta dùng tội gì danh truyền gì bức cung nàng? Chuyện này cũng xôn xao toàn huyện rồi, nếu như không có chứng cớ thì không thể bắt người, hoặc nghiêm hình bức cung, làm vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Ta nghĩ mục đích của chúng còn chưa lộ ra ngoài, không bằng chúng ta chờ thêm vài ngày nữa, tạm thời không nên đánh rắn động cỏ mới tốt.
Qua trong chốc lát Triệu Huyện lệnh đến, vào nhà bái kiến Tần Tiêu.
← Hồi 019 | Hồi 021 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác