Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 017

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 017: Dị đoan nổi bật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu nghe xong thì tức giận không thôi, rốt cuộc kềm nén không được quát lên:

- Quả thực là hỗn láo mà! Không ngờ dám bảo toàn bộ thương nhân trong huyện phải tặng quà, không ngờ Triệu huyện lệnh lại xem dân chúng là thịt cá mà.

Đám người lập tức an tĩnh lại, mọi người ngay ngắn nhìn qua công tử đang giận dữ này, trong nội tâm kinh ngạc không thôi.

Tần Tiêu bước lên phía trước, hắn đẩy dòng người đang xếp hàng đi vào cửa, nghiêm nghị bước vào Triệu phủ.

Đập vào mắt là một cái bàn án, bên cạnh chất đống quà tặng như núi, một tiên sinh đang múa bút viết nhanh, hình như là đăng ký lễ vật được tặng.

Tần Tiêu long hành hổ bộ đi tới trước bàn, một chưởng vỗ mạnh lên bàn, quát:

- Triệu huyện lệnh đi ra gặp ta!

Tên tiên sinh văn thư này hoảng sợ, mực trên bút lông vẫy ra bàn lưu lại một vũng nước đọng. Lập tức tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào Tần Tiêu tức giận quát:

- Tiểu tặc nơi nào lại dám tới phủ thái gia giương oai, chán sống rồi đúng không?

Phạm Thức Đức nghe xong lời này lập tức thẹn quá hoá giận, đột nhiên tiến lên hai bước vung tay tát cho hai tên tên tiên sinh này hai cái, giận dữ nói:

- Nô tài lớn mật, lại dám nhục mạ Khâm Sai! Cái đầu chó trên cổ của ngươi đặt trên cổ nặng quá rồi đúng không!

Tên tiên sinh này bị tát hai cái nhất thời có chút mông lung, nháy mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức, trong nội tâm cả kinh nói: thân thế của đại gia chính là gia sư của huyện thái gia, trong huyện Vũ Xương này cũng là một nhân vật, trừ huyện thái gia thì không có ai dám lớn tiếng với ta, hai người này công nhiên đánh ta, chẳng lẽ thật sự là Khâm Sai?

Nghĩ đến đây toàn thân của tên tiên sinh này run lên, trong miệng cũng không dám nói lung tung, vội vàng hấp tấp chạy ra hậu đường. Dòng người xếp hàng từ yên lặng lên tiếng nghị luận:

- Thật sự là Khâm Sai sao?

- Nói chừng qua một đoạn thời gian trước ta nghe nói triều đình mới phong Khâm Sai đi tuần tra Giang Nam đạo, người đó rất trẻ tuổi, hơn nữa là thiên hạ Võ Trạng Nguyên...

Trong nội tâm Tần Tiêu vô cùng buồn bực, xoay người lại vẻ mặt sương lạnh nhìn qua dân chúng, nói ra:

- Mọi người nghe đây, Triệu huyện lệnh ra lệnh cho các ngươi phải tặng quà, đây là chuyện vi phạm pháp luật rồi. Ta phụng mệnh của thiên tử đi tuần tra Giang Nam đạo, Khâm Sai Tần Tiêu, lần này ta điều tra Triệu huyện lệnh. Hôm nay các ngươi không được rời đi, lưu lại làm chứng xác nhận!

Mọi người nghe xong quá sợ hãi, lập tức như tạc nồi, có người âm thầm thối lui, muốn chuồn mất.

Đúng lúc này cửa ra vào Triệu phủ có tiếng thét lên như lôi đình.

- Đều đứng lại cho ta, quay trở lại trong sân!

- Ta chính là Thiên Tử Vệ Suất Thiên Ngưu Vệ, phụng mệnh đi bảo vệ Khâm Sai tuần tra Giang Nam đạo. Ai dám chạy trốn thì nghiêm trị!

Sau đó một đám người hoảng sợ đi vào trong sân nhỏ, ở phía sau có một hán tử mặt đen đi tới, chính là Lý Tự Nghiệp!

Lý Tự Nghiệp bước nhanh tới trước mặt của Tần Tiêu, chắp tay vái chào, cúi đầu nói:

- Bẩm Khâm Sai đại nhân, người tặng lễ toàn bộ tập trung ở nơi này, thỉnh Khâm Sai đại nhân định đoạt.

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm buồn cười, Lý Tự Nghiệp này không phải đang ở trong khách sạn sao, lúc nào đã chạy tới Triệu phủ rồi? Lại đi tham gia chuyện náo nhiệt này, đánh bậy đánh bạ tới nơi đây, ngược lại cũng tiện hỗ trợ cho hắn.

Tần Tiêu nghiêm sắc mặt, nhìn đám dân chúng nói:

- Bọn ngươi tặng lễ xuất phát từ tự nguyện hay bị ép buộc bổn quan sẽ tự kiểm tra hư thực và có cách xử trí. Người hôm nay đi nơi đây phải ký tên xác nhận, các ngươi phải chứng thực quà tặng ở nơi này, ngày sau chắc chắn trả lại cho mọi người. Mọi người không cần kinh hoảng.

Đám người lúc này hoàn toàn yên tĩnh lại, đều ngay ngắn đi qua nhìn Tần Tiêu, riêng phần mình đều có vẻ mặt hiếu kỳ.

Tần Tiêu nhìn thấy ánh mắt và biểu lộ của đám người này, trong nội tâm thầm suy nghĩ:

- Những người này thấy ta trẻ tuổi hay là hoài nghi đây? Từ trước mọi người đều ưa thích trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ đang nghĩ gì, ta cũng là người ba mươi tuổi rồi đấy.

Đúng lúc này ở hậu đường có một người mặc quan bào chạy tới, đầu đội mũ cánh chuồn chừng bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt kinh hoảng chạy đến trước mặt Tần Tiêu, ầm ầm quỳ xuống run giọng nói:

- Huyện Vũ Xương tội quan Triệu Thế Tài khấu kiến Khâm Sai đại nhân! Không thể nghênh đón từ xa, vạn mong Khâm Sai đại nhân thứ tội! Thứ tội!

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Tốt cho Triệu huyện lệnh, chính mình gả con gái lại bảo thương nhân toàn thành tặng quà, xếp hàng còn dài như vậy nữa, còn đem luật pháp Đại Chu vương triều để vào mắt sao?

Toàn thân Triệu Thế Tài run lên, nằm rạp trên mặt đất cúi đầu không dám ngẩng lên, rung giọng nói:

- Hạ quan không dám... Đều là hàng xóm tới tặng quà, hạ quan không cách nào chối từ, lúc này mới, lúc này mới...

Tần Tiêu quát lên một tiếng chói tai, cả giận nói:

- Triệu Thế Tài lớn mật, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn dám hoa ngôn xảo ngữ ở trước mặt bổn quan nói bậy bạ, tội tăng thêm một bậc.

Một tiếng này đã dọa cho đám người tặng quà phía sau hỏng bét, nhao nhao mềm nhũn đầu gối, quỳ rạp xuống đất kinh hoảng không thôi. Triệu Thế Tài sợ toàn thân phát run, mặt mũi tái nhợt không còn chút máu, nói:

- Hạ quan biết sai, hạ quan đáng chết! Hạ quan sẽ cho người trả lại toàn bộ quà tặng, kính xin Khâm Sai đại nhân thứ tội, cho hạ quan một cơ hội!

Lúc này Phạm Thức Đức tiến đến bên tai Tần Tiêu, nói khẽ:

- Cưỡng ép nhận quà tuy đáng giận, nhưng cũng không phải là tội lớn đại ác, nhiều nhất là giáng chức xử lý. Theo như luật pháp Đại Chu thì thu lấy vàng bạc mới xem là tham ô hối lộ. Hơn nữa trước mắt không phải lúc xử trí.

Tần Tiêu có chút gật gật đầu, nhìn Triệu Thế Tài nói ra:

- Ngươi đã nhận tội thì chuyện này bổn quan trước ghi nhớ lại. Ta tới đây vốn có chuyện hỏi ngươi.

Hắn xoay người nói với đám người tặng quà:

- Tất cả mọi người, Triệu huyện lệnh xem như đã nhận tội, tất cả mọi người trở về đi, đem toàn bộ tặng phẩm về được rồi.

Mọi người như được đại xá, nhao nhao đứng dậy rời đi, trong miệng đều nói:

- Tạ Khâm Sai đại nhân

Triệu Thế Tài đứng dậy, toàn thân của hắn mềm như con chi chi, không dám ngẩng đầu lên.

Tần Tiêu nhìn qua bộ dáng của hắn thì trong nội tâm nhịn không được cười lạnh: quan, đây chính là quan gì chứ, một kẻ bất lực! Nếu không phải vừa tới thấy huyện Vũ Xương này được thái bình, một huyện lệnh lục phẩm như ngươi sẽ là gia hỏa bị ta khai đao đầu tiên tới Giang Nam này.

Tần Tiêu chậm rãi nhìn qua Triệu Thế Tài nói ra:

- Triệu huyện lệnh, ta hỏi ngươi. Bổn quan nghe nói trong huyện Vũ Xương này muốn báo án trước phải giao tiền, còn có vài hạng phí tổn khác nữa, nếu không thì không thụ lý, ngươi và đám nha dịch đều ăn tiền bòn rút của dân, có chuyện này không?

Triệu Thế Tài quá sợ hãi, cuống quít quỳ rạp xuống đất:

- Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội!

- Ngươi đứng lên cho ta!

*****

Tần Tiêu quát lên chói tia, Triệu Thế Tài như bị điện giựt từ mặt đất đứng thẳng lên.

Tần Tiêu nói:

- Ta mặc kệ ngươi gả con gái hay chiêu con rể, việc tư bận rộn cũng không thể có chuyện không thẩm án. Triều đình cho ngươi làm huyện lệnh để phục dụ người dân, ngươi vì việc riêng của mình mà trễ nãy việc công. Ngươi còn công nhiên vơ vét tài sản của dân!

Tần Tiêu nhìn qua, chậm rãi hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi có mấy cái đầu?

Triệu Thế Tài sợ tới mức toàn thân bắn ra, cuống quít dập đầu liên tục:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân, tha mạng ah! Hạ quan biết sai, biết sai rồi!

Tần Tiêu cười lạnh:

- Muốn ta tha cho ngươi cũng được. Ngày hôm nay phải bỏ toàn bộ những quy định kia, tất cả đều dựa theo luật pháp của Đại Chu mà làm việc. Từ khai tòa tới tra án lập tức mở đường thẩm tra vụ án, ngươi có thể làm được không?

- Có thể, hạ quan có thể! Hạ quan nhất định làm tốt!

Triệu Thế Tài liên tục trả lời không ngừng.

Tần Tiêu nhìn qua Triệu Thế Tài vài lần, dừng một chút, nói:

- Nếu không phải trông thấy dân chúng huyện Vũ Xương này thái bình, thành phố thông thương với nước ngoài sinh động, tạm thời chưa có trọng án nào xảy ra nên bổn quan hôm nay không có lấy cái mũ cánh chuồn của ngươi xuống!

- Tạ Khâm Sai đại nhân rộng lượng, hạ quan kể từ hôm nay nhất định sẽ cải tính, sẽ làm quan tốt!

Trong nội tâm Triệu Thế Tài thở dài một hơi, nói thầm: Khâm Sai đại nhân này vì sao lại tới huyện Vũ Xương của ta, không ngờ ta một chút tin tức cũng không có. Cũng không biết hắn đến bao lâu, càng làm rõ bao nhiêu chuyện ở Vũ Xương này! Không ngờ vì vài câu đã xử lý được mọi việc, cũng thật sự là lợi hại, không nghĩ tới là thiếu niên không tới hai mươi tuổi.

Tần Tiêu nói ra:

- Hiện tại đi tới huyện nha khai đường đi, dán bố cáo, ra lệnh cho dân chúng sau này không cần phải tốn phí tổn nào nữa. Những người nào có oan tình thì nhanh chóng đến đây báo án. Đám bộ khoái ở huyện nha cũng phải răn dạy một phen, hiệu quả như thế nào bổn quan đều nhìn vào trong mắt. Ngươi đi đi.

- Dạ. Hạ quan sẽ làm theo, lập tức làm theo. Đại nhân nếu không chê hạ quan nguyện dọn ra khỏi hàn xá, đem nơi này làm chỗ nghỉ chân cho Khâm Sai đại nhân...

- Không cần.

Tần Tiêu phất phất tay, nói:

- Bổn quan tự đi dịch quán là được.

Nhìn qua bốn phía một hồi, lại lạnh lùng nói ra:

- Hàn xá này của ngươi tuyệt đối không phải hàn xá nha!

Triệu Thế Tài đổ mồ hôi lạnh, cuống quít thối lui. Tần Tiêu và Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đi tới huyện nha.

Lý Tự Nghiệp tiến đến bên người Tần Tiêu, nói:

- Đại nhân, tại sao không trừng trị cẩu quan này, còn cho hắn tiếp tục làm quan?

Tần Tiêu cười cười:

- Triệu Thế Tài tham tài tuy đáng giận, nhưng mà chiến tích ở huyện Vũ Xương này cũng là sự thật. Huống chi trước mắt chúng ta không có quá nhiều chứng cớ gì. Nếu như chỉ là tiểu ác thì nên hù dọa hắn một chút là được rồi. Triều đình muốn bồi dưỡng một quan tốt không dễ dàng, nếu như có thể làm cho bọn chúng thu liễm bản tính của mình cũng là một kế sách tốt.

Phạm Thức Đức chắp tay nói:

- Đại nhân cao kiến! Bội phục, bội phục! Phạm mỗ trước kia đã từng theo Khâm Sai đi tuần, thường thường nhìn thấy một ít Khâm Sai làm việc bất công, điều tra quan viên địa phương thì vừa thấy có việc gian liền cắt chức hoặc là che mắt thiên hạ ra tay giết hại, như vậy đã đi ngược với nhiệm vụ của Khâm Sai. Sử dụng thủ đoạn ân uy tịnh thi như đại nhân mới là biện pháp hay!

Lý Tự Nghiệp đảo mắt, thình lình nói:

- May mắn ta không phải là Khâm Sai ah, đổi lấy là ta thì một đao chém chết tên Triệu huyện lệnh rồi, làm như vậy có đúng không

Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức nhìn nhau cười cười, đều không nói chuyện, Lý Tự Nghiệp có chút bực mình.

Trong nội tâm của Tần Tiêu thầm hô thống khoái, thầm suy nghĩ nói: cây gậy và củ cà rốt chính là thuật dùng người, ngược lại lúc nào cũng có tác dụng. Trước kia nhìn thấy tên đại đội trưởng, hắn chỉ đạo những thủ hạ thì mắng chửi người không cần bản nháp, đánh người không chọn địa phương, mắng xong đánh xong thì ân cần hỏi han, càng khiến những tiểu binh kia vừa kính vừa sợ. Ân, biện pháp hay, không tệ không tệ!

Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm đi tới huyện nha, thình lình có hai nữ tử lao ra, vội vàng hấp tấp chạy tới Triệu phủ, hơn nữa hai người đều khóc lóc nức nở.

Tần Tiêu cảm thấy kinh ngạc, tiến lên ngăn lại:

- Hai vị cô nương tại sao kinh hoàng như vậy, chuyện gì phát sinh?

Một người trong đó vội vàng đẩy Tần Tiêu ra một bên, nói:

- Tránh ra tránh ra, ra đại sự! Tiểu thư nhà ta nhảy sông tự vận, chúng ta phải đi bẩm báo lão gia!

Tần Tiêu kinh hãi, vội hỏi:

- Tiểu thư nhà ngươi, không phải là con gái Triệu huyện lệnh đấy chứ?

- Đúng vậy! Các ngươi mau tránh ra!

Hai nữ tử bối rối chạy vào Triệu phủ, Tần Tiêu cùng Phạm Thức và Lý Tự Nghiệp nhìn nhau, hôm nay là kết hôn lại có chuyện nhảy sông tự vận?

Lần này cả huyện Vũ Xương đều bạo động lên, con gái của Triệu Huyện lệnh vừa kết hôn tự dưng nhảy sông tự vận!

Người nhà Triệu Huyện lệnh kêu trời kêu đất ở bờ sông nhưng chưa tìm thấy thi thể con gái. Nước sông đầu xuân mặc dù không chảy xiết như mùa thu, nhưng mà cũng thừa sức cuốn một tiểu thư gầy yếu đi.

Tần Tiêu mang theo Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đến bờ sông, nhìn thấy Triệu Thế Tài quỳ rạp xuống bờ sông khóc rống lên như sắp đứt hơi mà chết, trong lòng cũng có cảm giác buồn vô cớ, nhìn mấy nha sai nói ra:

- Nhanh chóng tìm vớt thi thể ven sông, đem lão gia các ngươi về nhà nghỉ ngơi. Công sự của huyện nha ta sẽ làm thay cho hắn.

Mấy nha sai lên tiếng rời đi.

Tần Tiêu gọi hai cô gái báo tin kia lại, đây là tiểu nha hoàn thiếp thân của Triệu tiểu thư, nhìn nàng hỏi:

- Tiểu thư nhà ngươi vì sao nhảy sông, các ngươi có biết tình huống cụ thể hay không?

Hai cô gái vừa nhìn thấy Tần Tiêu giờ mới hiểu được người chặn đường lúc trước chính là Khâm Sai đại nhân, bọn họ quỳ rạp xuống đất, kinh hoảng nói:

- Mạo phạm đại nhân nô tài đáng chết, mong đại nhân thứ tội.

Tần Tiêu nâng các nàng đứng dậy:

- Người không biết vô tội. Các người nói xem, tiểu thư nhà ngươi đang đại hôn và xử lý việc vui, tại sao lại nhảy sông?

Một nha hoàn áo đỏ tên là Tiểu Lan lắc đầu, nói ra:

- Tiểu thư hai ngày gần đây đều rất tốt, không thấy có gì không bình thường. Nhưng mà ngày hôm nay có chút buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút, sau khi đi tới bờ sông chúng ta nhất thời không chuẩn bị thì tiểu thư đã nhảy xuông sông rồi, lập tức không thấy bóng dáng. Ta cùng Tiểu Lệ (một nha hoàn khác) đứng gọi hồi lâu nhưng không thấy tiểu thư ngoi lên, cho nên kinh hoàng quay về phủ báo tin.

Tần Tiêu cau mày:

- Triệu tiểu thư biết bơi lặn sao?

Tiểu Lan đáp:

- Tiểu thư bình thường đều không ra khỏi cửa, cũng không xuống nước. Chắc là bị nước chảy xiết cuốn lấy tiểu thư rồi dìm ngập...

Trong nội tâm Tần Tiêu suy nghĩ: làm gì có đạo lý này? Bất kể là nhảy sông tự sát hay là không cẩn thận rơi xuống nước, xuất phát từ bản năng có lẽ đều giãy dụa vài cái lên mặt sông a. Mà Triệu tiểu thư nhảy sông tự vận thì thật sự quỷ dị.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<