← Hồi 13 | Hồi 15 → |
Ngẩng đầu nhìn lên không, chờ cho vầng máu đỏ tưới xuống phiến đá, Trầm Miên Tích lợi dụng ngay khoảnh khắc ấy, tung mình rơi đáp cạnh bên.
Trầm Miên Tích vận nhãn lực nhìn lên mặt chính của phiến đá, trừ bốn chữ ấy, không có đường nứt hay một kẽ hở nhỏ.
Chàng ước lượng trọng lượng của tảng đá ít nhất cũng ngoài hai tấn nặng, phía bên dưới chôn lấp xuống mặt đất chẳng biết bao sâu, muốn xê dịch đi nơi khác, tất phải tốn nhiều sức lực.
Chàng lại ước lượng thời gian khoảng cách giữa hai làn nước phún lên, chỉ ngắn ngủi không hơn mấy phút.
Phía sau xa, Tuyết Sơn Chân Quân bỗng kêu lên:
- Trầm hiền điệt, mau quay lại!
Tiếng gọi củaTuyết Sơn Chân Quân khiến Trầm Miên Tích giật mình nhớ đến vầng nước đỏ sắp sửa tưới lên, vội vã phi thân vọt lui đến cạnh Trâm Hoa Mai.
Nàng hỏi:
- Trầm huynh đã khám phá được điều gì chưa?
Trầm Miên Tích cười nhẹ ôn tồn:
- Nhích dời phiến đá là có thể đi vào Các Mộng sơn, điều ấy không cần phải hoài nghi gì nữa. Nhưng muốn dời phiến đá đó đi, không phải là chuyện dễ làm.
Tuyết Sơn Chân Quân chợt ngẩng đầu gặng hỏi:
- Vậy theo ý của hiền điệt phải làm thế nào đây?
Trâm Hoa Mai cũng nôn nao hối thúc:
- Trầm huynh mau nghĩ phương pháp để tìm vào, kẻo nhân vật giang hồ đua nhau kéo đến là hỏng cả việc to đấy!
Sực nghĩ ra được một điều gì, Trâm Hoa Mai bỗng reo lên mừng rỡ:
- Hay là làm thế này vậy! Chúng ta cứ đợi thêm một thời gian, để thiên hạ quần hùng kéo đến đây, mặc cho họ xông xáo tìm tòi, mượn đao giết người, đấy là kế một đá giết hai chim.
Tuyết Sơn Chân Quân gật gù đầu, xoay tay cười hăng hắc:
- Hay! Kế sách của Hà cô nương thật là tuyệt diệu!
Trầm Miên Tích trầm ngâm đôi lúc rồi cất lời:
- Kế của Hà muội tuy hay, nhưng mà chúng ta phải tìm cách vào Các Mộng sơn vẫn tốt hơn, biết đâu chừng sẽ còn có lắm kỳ ngẫu đợi chờ mình.
Tuyết Sơn Chân Quân lắc đầu phản đối:
- Không! Nên làm theo ý của Hà cô nương lợi hơn, chúng ta tìm nơi kín đáo quanh đây nấp kín, để bọn họ thử trước ta xem. Nếu như họ dời được phiến đá nọ, chúng ta nhanh chân theo vào. Bằng trái lại họ làm không xuể, chúng ta ít nhất cũng rút tỉa được một vài kinh nghiệm đỡ hiểm nguy hơn.
Trầm Miên Tích vẫn cương quyết:
- Như thế chẳng phải là kế vẹn toàn. Tiểu điệt nghĩ rằng phiến đá to kia không thể nào do sức người di chuyển nổi, mà nhất định phải do cơ quan khống chế, chẳng qua chúng ta chưa tìm được thôi.
Trâm Hoa Mai vội chen lời:
- Tiểu muội đã có cách rồi...
Lời nàng chưa trọn câu, từ trên đỉnh chót vót của Các Mộng sơn bỗng vang lên từng loạt hú dài...
Tuyết Sơn Chân Quân vội hai tay kéo nhanh Trầm Miên Tích và Trâm Hoa Mai:
- Chúng ta mau ẩn mình, im lặng theo dõi biến cuộc, sẽ thừa cơ mà hành động hay hơn.
Cả ba cùng giở tuyệt đỉnh khinh công, thoắt nhanh vào bụi cỏ rậm cạnh đấy ẩn mình.
Thanh âm của loạt hú càng lúc càng thêm gần, khoảnh chốc sau, hàng mấy mươi bóng người veo veo như những đường tên thoát nỏ, từ chót vót đỉnh cao phóng xuống cạnh Huyết Tuyền.
Qua kẽ hở của bụi cỏ lấp kín đầu, Trầm Miên Tích chong mắt nhìn vào trận cuộc.
Một tốp người vận áo ngũ sắc đáp xuống trước, tiếp theo đó là một lão già tóc đinh bạc trắng, vận áo tía với môn khinh công tuyệt luân Hạc Cô Luân Vũ.
Trầm Miên Tích định thần nhìn kỹ, té ra lão già áo tía chính là Tế Đài Hán Tử, người đã giết sư phụ chàng cách đây ba năm về trước tại Phù Long cốc.
Đôi mắt chàng long lên niềm phẫn hận.
Tuyết Sơn Chân Quân biết ý, thúc nhẹ cùi tay vào hông chàng nhắc nhở:
- Hiền điệt phải bình tĩnh một chút!
Tế Đài Hán Tử vừa đáp xuống cục trường, ánh mắt liền chạm ngay Thanh Long Tam Giác đang ngồi bẹp dưới đất, không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc, quay sang một tên giáo đồ Hỏa Đăng giáo:
- Hãy tóm gã kia sang đây cho ta hỏi vài điều!
Gã nọ ứng tiếng dạ vang, khẽ lắc vai đã xê đến cạnh Thanh Long Tam Giác, xách hỏng người gã lên gọn gàng như tóm một con gà.
Trầm Miên Tích chắc lưỡi than thầm:
"Hỏng mất rồi! Chúng ta lúc nãy quá vội nên quên khuấy mất chuyện đem giấu Thanh Long Tam Giác, thật là một sơ hở to tát".
Tuyết Sơn Chân Quân trái lại vuốt râu cười đắc ý:
- Hiền điệt đừng lo lắng! Những điều hắn nói chính là ống loa trung thành nhất để phát thanh những gì chúng ta muốn nói.
Lúc bấy giờ, gã giáo đồ Hỏa Đăng giáo đã ném Thanh Long Tam Giác xuống ngang bên chân Tế Đài Hán Tử.
Bằng một giọng sắc lạnh, Tế Đài Hán Tử bắt đầu cuộc gạn tra:
- Mi là ai, hãy nói mau! Nếu không chớ trách ta độc ác!
Thanh Long Tam Giác lồm cồm chỗi dậy, bi thiết:
- Tại hạ là Thanh Long Tam Giác.
- Mi thuộc môn phái nào? Ai sai mi đến đây? Và mi đến đây được bao lâu, có thấy gì khác lạ không?
Thanh Long Tam Giác rúng động quá, một mưu lược thoáng nhanh lên đầu óc:
- Tại hạ là cao thủ của Huyết Ma Nhân, phụng lệnh Giáo chủ đến đây, vừa bị người ta điểm huyệt...
Tế Đài Hán Tử gật đầu gạt ngang:
- Điều ấy ta biết, vậy ai điểm huyệt mi?
Thanh Long Tam Giác lắc đầu:
- Vì họ bao mặt, nên tại hạ không sao rõ được.
Gã giấu biệt những gì vừa xảy ra giữa nhóm Trầm Miên Tích và gã.
Tế Đài Hán Tử lại hỏi:
- Bọn chúng đâu rồi?
Thanh Long Tam Giác nghĩ thầm:
"Từ lâu nghe danh Tế Đài Hán Tử thủ đoạn rất tàn độc, ta nên mượn cơ hội này mà diệt bớt bọn lão, bớt đi một kình địch cho phái ta!"
Nghĩ thế, Thanh Long Tam Giác đằng hắng khan lên vài tiếng mới đáp:
- Xin các hạ giải mở trước huyệt đạo cho tại hạ, tại hạ mới có thể thuật rõ ngọn ngành sự tình đã nghe thấy.
Tế Đài Hán Tử trù trừ bất định, ánh mắt nghi hoặc nhìn xoáy lên người gã.
Nhìn thấu được tâm ý đối phương, Thanh Long Tam Giác vội vã nói:
- Các hạ bất tất phải kinh ngạc, tại hạ biết rõ các hạ đã thay mặt Hỏa Đăng giáo chủ, đến dự dạ hội tại Thông Lộ Bảo dạo nọ, chắc hẳn các hạ còn nhớ chứ?
Tế Đài Hán Tử khẽ à lên một tiếng:
- À... kể ra trí nhớ ngươi khá tốt đấy!
Lão quay sang gã giáo đồ ban nãy, thốt:
- Ngươi đến giải huyệt cho gã, dù gã có muốn trốn cũng chẳng trốn đi đâu được!
Gã nọ cúi đầu tạ lệnh, rồi đến trước mặt Thanh Long Tam Giác tay thoăn thoắt như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã giải tỏa tất cả huyệt đạo bị bế tắc trên người Thanh Long Tam Giác.
Thanh Long Tam Giác sau khi vận chuyển cho khí huyết lưu thông trở lại, lập tức đứng lên vòng tay tạ ân:
- Đa tạ, đa tạ!
Tế Đài Hán Tử nóng nảy giục giã:
- Bọn chúng có mấy người, hiện đi về hướng nào, nói mau!
Thanh Long Tam Giác cố tạo vẻ nghiêm trang.
- Bọn chúng tổng cộng có ba người, võ công vô cùng cao diệu, họ sau khi thăm dò được nơi vào Các Mộng sơn, thì vừa lúc tại hạ đến nơi, họ liền ra tay điểm chế huyệt đạo của tại hạ và phóng nhanh về hướng đông.
Trầm Miên Tích núp yên trong bụi, nghe xong lòng rất lo âu, dùng Truyền Âm Nhập Mật hỏi Tuyết Sơn Chân Quân:
- Thúc thúc, tên khốn ấy định đem sự bí mật của phiến đá khai ra đấy.
Tuyết Sơn Chân Quân vội trấn an:
- Hiền điệt chớ lo ngại! Xem ra tên khốn đó đang dụng mưu thần, cứ nghe tiếp sẽ rõ.
Bên ngoài trận cuộc, Tế Đài Hán Tử nóng nảy hỏi dồn:
- Lối vào Các Mộng sơn ở đâu? Mi mau nói cho ta nghe!
Thanh Long Tam Giác sắc diện vẫn nghiêm trang, đưa tay trỏ về phiến đá nọ, chậm rãi trang trọng:
- Tại phiến đá ấy! Chính nhờ bốn chữ ghi trên đó mà họ nghiệm ra.
Tế Đài Hán Tử càng nóng nảy:
- Bốn chữ chi?
- Nguyệt Tùng Huyết Thạch.
Tế Đài Hán Tử trầm ngâm giây phút chợt quát lên:
- Không lẽ bốn chữ ấy có thể chỉ dẫn lối vào Các Mộng sơn?
- Đúng như sự suy đoán của các hạ.
- Ba người đó có tìm được không hả?
Thanh Long Tam Giác gật đầu:
- Họ chỉ nghiệm suy một lúc là tìm ra ngay. Chính ở dưới phiến đá to ấy, chỉ cần xê dịch phiến đá là có lối vào Các Mộng sơn.
Tế Đài Hán Tử lẩm bẩm đọc đi đọc lại bốn chữ nọ:
- Nguyệt Tùng Huyết Thạch.
Lão ngước nhìn vầng trăng tư lự, lại nhìn phiến đá bên cạnh cội tùng, nước đỏ từng loạt phun lên rồi lại rơi ào xuống phiến đá.
Tế Đài Hán Tử chợt ngộ thức ngay nhè nhẹ gật đầu:
- Lời mi kể cũng có lý đấy.
Thanh Long Tam Giác chộp ngay cơ hội, vòng tay từ tạ:
- Mọi chân tình tại hạ đã bẩm cáo chẳng giấu diếm một chân tơ kẽ tóc, xin các hạ cho phép tại hạ được phép rời khỏi chốn này.
Tế Đài Hán Tử sinh lòng nghi hoặc, buông một câu ướm dò:
- Vậy Giáo chủ của mi phái mi đến đây làm gì?
Thanh Long Tam Giác rúng động thầm, vội đáp:
- Không dám giấu chi các hạ, tại hạ cũng vì mục đích tìm lối vào Các Mộng sơn mà thôi.
Tế Đài Hán Tử hừ lạnh lạt:
- Mi đã đem mọi chi tiết nói hết cho ta nghe rồi, mi làm sao về phục lệnh lại cùng Giáo chủ của mi?
Thanh Long Tam Giác không ngờ Tế Đài Hán Tử lại hỏi vặn điều ấy, nhất thời bối rối không thốt nên lời.
- Điều đó... điều đó... tại hạ...
Tế Đài Hán Tử mắt đầy nộ khí, gằn giọng qua kẽ răng:
- Điều đó thế nào? Rõ ràng mi có ý gạt gẫm ta một điều chi?
Thanh Long Tam Giác vội vàng phân biện:
- Những gì tại hạ vừa bẩm cáo qua toàn là sự thật. Xin các hạ minh xét cho.
Tế Đài Hán Tử buông tiếng cười thâm hiểm:
- Nếu muốn ta tin lời mi là thật, hãy đến dời phiến đá kia cho ta xem.
Thanh Long Tam Giác thầm kinh mang rúng động:
"Thật là lão cáo già hiểm độc!"
Lúc ấy sắc mặt Trầm Miên Tích càng lúc càng tái xanh, điếng người đứng trơ một chỗ, chẳng biết xử trí thế nào.
Tế Đài Hán Tử lại giục giã quát vang:
- Mi có đi hay không thì bảo?
Thanh Long Tam Giác khó nỗi tới lui, đành bặm môi phóng mình đến cạnh phiến đá, vận lực đẩy mạnh, nhưng khác nào thằn lằn bám cột to, dễ chi nhích động nổi phiến đá nặng dư hai tấn ấy.
Giữa lúc Thanh Long Tam Giác cố sức đẩy xê, vầng nước đỏ từ ngọn suối phún rải xuống phiến đá.
Thanh Long Tam Giác chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn, và bổ sấp xuống cạnh phiến đá.
Một mùi khét lẹt cực nồng lập tức xông lên trong khoảnh khắc, thịt da nạn nhân nám vàng như bị đốt và từ từ tiêu thành chất nước vàng, cho đến một lóng xương cũng bị dung hóa chẳng còn hình.
Tất cả những kẻ hiện diện, hay núp cạnh bên trận trường đều sửng sốt hãi hùng cho chất nước đỏ lợi hại kia.
Giọng cười âm trầm của Tế Đài Hán Tử chợt vang lên, khiến mọi người sực tỉnh:
- Tên khốn kiếp dám dùng vải thưa che mắt thánh, mi chết là đáng đời.
Một gã giáo đồ Hỏa Đăng giáo đứng cạnh, không dằn được thắc mắc, rụt rè cất lời hỏi:
- Bẩm sư phụ, do đâu mà sư phụ biết được gã lừa dối?
Tế Đài Hán Tử cười nhẹ:
- Rất đơn giản! Nếu như dễ dàng di động phiến đá nọ để bước vào Các Mộng sơn, tất nhiên tên khốn ấy chẳng dại chi mà nói hết cho chúng ta biết, và ba người lạ mặt nọ chẳng bỏ đi như thế.
Gã kia nhè nhẹ gật đầu:
- Sư phụ quả thật cao minh, vậy bốn chữ kia là một câu chuyện lếu láo do gã lếu láo do gã thêu dệt ra.
Tế Đài Hán Tử lắc đầu:
- Không! Bốn chữ kia có thể là thật, và theo sự suy đoán của sư phụ, đường vào Các Mộng sơn cũng có thể là dưới phiến đá kia, chẳng qua...
Gã nọ càng nghe càng hoang mang khó hiểu:
- Vậy thì gã đã nói thật, nhưng tại sao...
Tế Đài Hán Tử buông tiếng cười to:
- Lý Nhân Nhân, làm sao con biết hết được lòng dạ man trá của nhân vật giang hồ? Chính vì gã muốn hại sư phụ nên mới thật tình thố lộ tất cả mọi việc.
Lý Nhân Nhân vẫn không hiểu:
- Xin sư phụ đừng chê đệ tử ngu muội, thật tình đệ tử chẳng hiểu nổi.
Tế Đài Hán Tử chỉ tay về phía suối máu giảng giải:
- Màu nước suối đỏ thẫm như thế, chứng tỏ là rất độc, lại hướng chiều phun ngay phiến đá nọ. Nếu như mạo hiểm đến xô dời phiến đá đi, tất không tránh khỏi bị nước suối bắn phải.
Lão ngừng lại một lúc rồi tiếp:
- Tên khốn ấy đinh ninh là sư phụ sau khi biết rõ lối vào Các Mộng sơn, tất sẽ chính tay đến dời phiến đá ấy đi, như vậy là đã lọt vào quỷ kế của gã.
Lý Nhân Nhân lúc ấy mới bàng hoàng vỡ lẽ:
- Không ngờ gã ta bên ngoài tỏ vẻ cung kính sư phụ rất mực, mà trong dạ lại chứa đựng kế hiểm thâm như thế.
Tế Đài Hán Tử vừa mở miệng định đáp, chợt từ khoảng không vang vọng một chuỗi hú dài lê thê.
Tế Đài Hán Tử qua phút giây biến sắc, ngửa mặt lên trời đáp lại bằng một tràng cười lanh lảnh.
Thanh âm như chất chứa thù hận và sát cơ.
Tuyết Sơn Chân Quân bên trong bụi cỏ lại chép miệng than dài:
- Một trận đồ sát kinh hồn sắp mở màn ra trước mắt.
Trầm Miên Tích giật nhẹ tay áo Tuyết Sơn Chân Quân khẽ giọng:
- Chúng ta nên thừa cơ hội này chường mặt ra, đánh dạt cánh Tế Đài Hán Tử ra xa, để ngăn chặn âm mưu của lão, thúc thúc thấy thế nào?
Tuyết Sơn Chân Quân lắc đầu lia lịa:
- Lúc này đừng nên vọng động, cứ chờ xem lão ma đầu ấy giở trò chi, đây là cơ hội tốt để ta lợi dụng họ để đẩy phiến đá kia dời đi vậy.
Giữa lúc hai người bàn luận, từ khoảng không cao vút, hơn mười bóng người lao vút xuống trận trường như những chiếc cầu vồng, nhẹ nhàng đáp trên đất không vang một tiếng động nhỏ nào.
Tuyết Sơn Chân Quân xoay mắt nhìn kỹ bọn chúng, gồm cả nhân vật cao thủ của hải ngoại lẫn trung du.
Nào là Đào Tiên cốc chủ Hầu Chế Tăng, Hắc bảo chủ Mã Mao Trung, Hoa Bút Trung Hán Tiêu Long Đàm và Long Môn bang chủ Đoàn Thao Lục.
Ngoài ra còn có hai cao thủ thượng thặng trong Tụ Kiếm bảo: Diện Sát Nhân Lỗ Chí Công và Sát Tinh Vương Phùng Thái Phụng.
Tế Đài Hán Tử đảo mắt nhìn quanh mọi người, buông tiếng cười ngạo nghễ như hỏi chào:
- Thật là hạnh ngộ! Không biết cơn gió nào đưa chư vị đến chốn này?
Đào Tiên cốc chủ Hầu Chế Tăng đầu tiên tiến lên vòng tay đáp lễ:
- Nghe đồn Lâm đại hiệp xa giá đến đây, quả nhiên có thật!
Tế Đài Hán Tử giọng nhạt hơn nước ốc:
- Thế à! Lâm mỗ nghe đồn nơi Các Mộng sơn chứa kỳ vật võ lâm nên vui chân đến đây, may ra có chút ít phước phần chi chăng?
Hắc bảo chủ Mã Mao Trung bật cười lên hô hố:
- Lời đồn đãi biết đâu mà tin nổi, biết đâu đấy là trò lường đảo của một kẻ bí mật nào, định gây cho giang hồ một phen sóng gió sát phạt để họ ở bên ngoài rung đùi xem thỏa mắt đấy thôi.
Bỗng chẳng biết từ phương nào vọng đến, một giọng cười sang sảng hào hùng chui xói vào màng tai tất cả những người có mặt.
- Ai bảo là một trò lường đảo? Đêm nay chính là thời gian Các Mộng sơn mở cửa rước anh hùng hào kiệt khắp tam sơn tứ hải tụ họp tại đây. Cứ đem mọi ân oán giữa nhau bấy lâu nay cùng giải quyết, để chấm dứt đi cuộc tương sát tương tàn kéo dài vô bổ.
Quần hùng nghe xong đều giật mình dáo dác nhìn quanh.
Nơi trận trường không biết từ thời gian nào xuất hiện một lão nhân bạch bào, tuổi hơn trăm, râu dài óng mượt, tóc bạc như tuyết, khí vũ uy nghi như một tiên ông giáng thế khiến người nhìn phải nể khiếp.
Lão nhân bạch bào quét mắt nhìn khắp quần hùng một lượt, đoạn tay ông nhè nhẹ kéo lên cao và đẩy thẳng về phía cội tùng.
Thế chưởng xem ra nhẹ nhàng như bỡn, nhưng khi bàn tay ông vừa đưa tới, một luồng tiềm lực tựa gió lốc ào ra...
"Rắc..."
Cội tùng như bị một sức mạnh khổng lồ kéo bật cả gốc rời khỏi mặt đất lao ra mấy trượng xa mới đổ ầm xuống.
Lập tức, từ lỗ trống sâu hun hút của gốc tùng vừa bật gốc, cuồn cuộn thoát ra một khí lạnh lạ thường.
Quần hùng hiện diện nơi trận cuộc, không một ai lại không cảm thấy buốt da, vội vã vận công để đề kháng lại luồng khí lạnh nọ.
Một hồi lâu sau, khí lạnh đã loãng dần vào không khí, cơ thể họ mới trở lại nhiệt độ của bình thường.
Lão nhân bạch bào bỗng nhếch môi cười nhẹ:
- Chư vị đã có thể vào Các Mộng sơn được rồi. Già này những mong quý vị bình an trở ra, hẹn gặp lại tại Xuyên Tâm đài.
Tất cả mọi người vừa nghe lối vào Các Mộng sơn chính là huyệt đạo nằm ẩn dưới cội tùng. Không chờ đến tiếng mời mọc thứ hai, đã rần rần xô nhau tranh vào.
Bao nhiêu tài nghệ khinh công họ đều dốc ra ứng dụng hết vào đôi chân, chỉ sợ mình lại chậm chân hơn kẻ khác.
Giữa lúc mọi người đổ xô chui vào huyệt đạo, lão nhân bạch bào bỗng dưng nhoáng mất tựa hồn ma...
Trầm Miên Tích vội rời khỏi chỗ nấp kêu lên kinh ngạc:
- Lão tiền bối ấy đâu mất rồi kìa?
Tuyết Sơn Chân Quân cũng lồm cồm đứng lên theo, nhìn quanh dáo dác:
- Lạ thật! Lão phu từ nãy giờ một mực theo dõi từng hành động của lão, thế mà lão ta chỉ nhấc mình một cái là biến mất ngay. Kể ra lão cũng là hạng vô song đấy, theo sự phán đoán của lão phu, có thể lão là chủ nhân của Các Mộng sơn này.
Bất thần, sau lưng họ vang lên một chuỗi cười...
Tất cả ba người đều giật mình quay lại hướng phát xuất thanh âm.
Sau lưng họ chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một nhân vật vận áo trắng, khí thế thập phần uy lẫm.
Trầm Miên Tích sau phút giây sửng sốt, lập tức nhận ra ngay là U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ, chàng vội tiến lên vòng tay:
- Lâu nay không gặp Hà huynh, Hà huynh vẫn mạnh đấy chứ?
U Linh Huyết Kiếm Khách ha hả cười to:
- Trầm đệ lúc này cũng mồm miệng cũng ra phết, con người biến đổi thật mau. Nhớ lại lúc nào tiểu đệ còn khờ khạo, giờ đây đã học được thói đẩy đưa môi miệng ngọt ngào rồi.
Trầm Miên Tích bị U Linh Huyết Kiếm Khách chế cho một hơi, nóng ran da mặt, muốn mở miệng nói mà chẳng biết nói thế nào.
Quay qua Trâm Hoa Mai, U Linh Huyết Kiếm Khách hỏi:
- Hà muội muội! Thế nào, kẻ thù của song thân chúng ta đã tìm được chưa?
Té ra U Linh Huyết Kiếm Khách Hà Ngô Vỹ và Trâm Hoa Mai là hai anh em ruột.
Trầm Miên Tích sững sờ khi nghe U Linh Huyết Kiếm Khách nói thế, bởi bấy lâu nay, Trâm Hoa Mai vẫn giấu nhẹm lai lịch của mình, nàng chỉ cho chàng biết nàng là họ Hà mà thôi.
Nàng nói:
- Đại ca! Vẫn biệt tăm...
Rồi nàng giới thiệu anh mình với Tuyết Sơn Chân Quân để họ chào hỏi nhau.
Đoạn họ như những cánh én, kẻ trước người sau, thoăn thoắt bay vào huyệt đạo dưới cội tùng để vào Các Mộng sơn.
← Hồi 13 | Hồi 15 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác