← Hồi 13 | Hồi 15 → |
"Bốp!" một tiếng, vai trái của Y Phong trúng một chưởng, tuy chàng cảm thấy khá đau nhưng vẫn chưa đến nỗi thọ thương. Y Phong biết dụng ý của đối phương, song chưởng của chàng lập tức phát ra vù vù theo thế Bát Phong Bát Đả, nhưng chẳng đả thương được một sợi tóc của Vạn Thiên Bình.
Trong lúc xoay chuyển, bỗng nhiên chàng phát hiện chỗ Vũ Khúc Tinh Quân cất giấu bảo vật còn có hai bí động sâu thẳm nằm gần cửa động chính. Tâm cơ chợt phát, Y Phong vừa lui vừa dịch chuyển đến gần hai bí động này. Song chưởng của Vạn Thiên Bình vẫn chập chờn như hai cánh hồ điệp phi vũ trước mặt Y Phong. Lão ta danh chấn võ lâm, chiêu thức quả nhiên cũng có chỗ độc bộ, tuyệt không giống như bất kỳ chưởng pháp nào trong võ lâm. Lúc này tả chưởng của lão xoay một vòng rồi bất ngờ phất ra, đồng thời miệng lạnh lùng châm chọc:
- Tiểu hài tử! Ngươi lấy Thiên Tinh bí kíp ra rồi ngoan ngoãn khấu đầu lạy lão phu ba lạy, một khi lão phu cao hứng thì chẳng những thả ngươi đi mà còn có thể thâu ngươi làm đồ đệ cũng không chừng...
Lão chưa dứt lời thì đột nhiên nghe Y Phong quát lớn một tiếng, song chưởng vận mười thành chân lực mãnh kích tới trước. Vạn Thiên Bình vô cùng ngạc nhiên, nhất thời lão phải lui lại ba bước để tránh né. Nào ngờ chiêu này của Y Phong là dĩ tiến vi thóai, chưởng thế đi được nửa đường thì chàng bất ngờ triệt chiêu, thân hình tung ra sau theo thế Kim Ngư Én Xuyên Ba.
Chàng đã tính kỹ vị thế của động, do đó khi thân hình còn trên không thì chàng đã xoay chuyển nửa vòng, khi chân chạm đất là chàng luồn ngay qua bí động thứ hai.
Vạn Thiên Bình hơi kinh ngạc, nhưng lão lập tức tung người phóng vào bí động.
Bỗng nhiên lão nghe có tiếng gió vù vù, bất giác quay đầu nhìn lại, thì ra phiến đá lớn chấn cửa động cũng theo thế lao vào của lão mà xoay lại. Trong lúc Vạn Thiên Bình ngạc nhiên nhìn tứ phía thì "sầm" một tiếng, phiến đá lớn đã khảm vào vách núi nơi cửa động. Vạn Thiên Bình cả kinh, vì lúc này trong động tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không có. Lão vội phong bế hô hấp, song chưởng phòng bộ trước ngực, bởi lão sợ Y Phong nấp trong bóng tối thi triển ám toán.
Nhưng lão đâu biết rằng Y Phong đã sớm có dự tính, vừa vào trong động bên trái là chàng lập tức luồn qua bí động bên phải rồi phóng ra ngoài. Đồng thời chàng thuận tay đẩy mạnh phiến đá lớn bít kín luôn bí động. Thời gian và bộ vị đều cực kỳ chuẩn xác, nếu không có đầu óc hơn người thì e rằng không thể thực hiện được.
Chỉ một tích tắc sơ ý mà Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình đã bị Y Phong nhốt trong bí động tối đen, lạnh lùng và sâu thẳm.
Đại kế thành công, tâm thần Y Phong cũng trấn định trở lại, gió núi thổi qua người chàng tuy buốt lạnh, nhưng chàng lại cảm thấy thích thú vô cùng. Thế là chàng nhẹ nhàng lướt đến thạch thất, tung mình qua cửa sổ để vào trong, nhìn thấy thư sinh kia vẫn nằm ngay đơ trên đất, bất giác chàng thầm nghĩ:
- "Nếu hắn chết thật thì hóa ra ta cứu hắn mà lại làm hại hắn rồi."
Chàng khom người thử sờ lên mũi thì phát hiện hắn vẫn còn sống, chẳng qua là hôn mê bất tỉnh mà thôi. Chàng vơ số châu báu còn thừa lại cho vào một túi vải, còn như số lớn châu báu kia đi đâu, chàng đã không còn lòng dạ nào để truy cứu nữa. Sau đó chàng cõng thư sinh thọ thương ngất xỉu kia lên vai, đoạn ra khỏi thạch thất và hạ sơn.
Khi tỉnh lại, thư sinh nghèo kia trở về trần thế với số châu báu mà Y Phong cho hắn, và trần thế cũng có thêm một công tử phong lưu coi tiền như rác. Chỉ có điều từ đầu đến cuối hắn không thể nào biết được hiệp sĩ giúp hắn từ nghè hèn biến thành đại phú rốt cuộc là ai?
Còn như Y Phong, bằng vào trí tuệ của mình, chàng đã chiến thắng một đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều, đồng thời còn lấy được cuốn bí kíp để ngạo thị võ lâm thiên hạ, và thuốc giải hy hữu trên thế gian, tâm tình chàng tự nhiên là vui sướng tột độ. Tuy nhiên lúc này chàng cảm thấy thân thể mỏi mệt rồi. Điều này cũng chẳng có gì lạ, dù thân thể chàng bằng sắt đá, nhưng trải qua nhiều ngày đêm không ngủ nghỉ như vậy, lại thêm sự khẩn trương trong lòng và một phen kịch chiến, đương nhiên là chàng không thể chịu đựng nổi.
Do đó vừa đến một tiểu sơn trấn là chàng lập tức tìm một khách điếm nghỉ ngơi ngaỵ Chàng ngủ rất say, vì mấy ngày qua đối với chàng mà nói giấc ngủ là một sự thụ hưởng tuyệt vời nhất trên đời.
Chàng nằm mơ thấy thê tử của chàng trở về bên mình. Khi tỉnh dậy lại càng thêm buồn bã. Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ đến độ xuất thần, bên ngoài chỉ là một màn đen mờ mịt, thì ra lúc này lại là đêm khuya. Chàng không muốn dậy, chỉ muốn nằm yên trên giường nghe tiếng gió bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên chàng nảy ra một cách nghĩ khác lạ đối với rất nhiều chuyện trên đời.
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của thê tử chàng lại hiện ra trong tâm trí, lúc tỏ lúc mờ, chập chờn như cánh bướm. Bỗng nhiên chàng nghe trong tiếng gió bên ngoài cửa sổ thanh âm phần phật từ y phục của dạ hành nhân. Nếu là trước đây, có lẽ chàng không ngần ngại lướt ngay ra ngoài thử điều tra hành động của kẻ đi đêm. Nhưng hiện tại, chàng cảm thấy nằm trên giường vẫn thích thú hơn.
- Ta hà tất phải đi quản vào chuyện của ngươi khác?
Chàng thầm nghĩ:
- "Cũng chẳng có người nào khác quản vào chuyện của ta đấy sao? Khi ở Tô Châu, ta bị ba tên Kim Y hương chủ của Thiên Tranh giáo vây khốn, suýt chút nữa ngộ độc thủ, nhưng lúc đó có ai đến giúp ta đâu? Sau khi ta mất thê tử, lại bị Thiên Tranh giáo ngày đêm truy mệnh, trong võ lâm nhiều người như vậy, nhưng có mấy ai chịu đứng ra nói cho ta mấy câu".
Nghĩ đoạn chàng buông một tiếng thở dài. Trước đây, tư tưởng của chàng rất thẳng thắn. Còn bây giờ theo nhiều chuyện của thế nhân mà có không ít uốn khúc.
Đêm khuya nằm suy tư, chàng lại nhớ đến rất nhiều người, thậm chí chàng còn nhớ đến Trĩ Túc Mạch Tuệ với đôi mắt sáng và vẻ đẹp kiêu kỳ...
Đột nhiên có tiếng kêu thảm truyền lại cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng. Tuy chàng cho rằng mình đã vô tư, nhưng nghe tiếng kêu thảm kia thì chàng không thể nào nằm yên trên giường được nữa. Chàng từng cảnh cáo mình chớ đa sự, phải nhanh chóng đem thuốc giải về Chung Nam sơn trước, nhưng bản chất hiệp nghĩa lại khiến nhiệt huyết trong lòng chàng dâng trào, chàng không thể kháng cự sức mạnh này.
- "Ra ngoài xem thử cũng chẳng sao, và cũng chẳng phí bao nhiêu thời gian".
Chàng vừa vội vàng mặc y phục vào, vừa nghĩ:
- "Không lẽ lại có kỳ nhân kỳ sự gì? Những chuyện ta gặp trong lúc hành tẩu giang hồ trước đây chẳng phải đều có thể giải quyết trong giây lát đó sao?"
Chàng tự tìm lý do cho mình. Đoạn, chàng dùng dây vải buộc y phục lại, sau đó cẩn thận cất thuốc giải và cuốn Thiên Tinh bí kíp vào trong ngực áo. Vì có nhiều năm hành tẩu giang hồ nên chàng hành sự rất cẩn thận.
Sau cùng, chàng tung người phi thân qua cửa sổ, rồi lướt đi về hướng phát ra tiếng kêu thảm. Chàng phát giác các dãy phòng trọ đều tối đen, rất yên tĩnh, còn tiếng kêu thảm kia chỉ đột ngột vang lên rồi im bặt trở lại. Tứ bề bình yên thanh tịnh, căn bản không có bất kỳ điều gì khác lạ.
Chàng thầm trách mình:
- "Tại sao ta không ra sớm một chút chứ?"
Đoạn chàng tung mình lên nóc nhà và quét mục quang nhìn ra tứ phía, đã có nhiều năm rồi chàng không làm lại trò đi đêm trên nóc nhà, nhưng hiện tại nhiệt huyết trong lồng ngực dâng trào, hào khí năm xưa lại trỗi dậy.
Nhất thời chàng đứng yên trên nóc nhà nghiên tai lắng nghe động tĩnh tứ phía.
Đang lúc chàng bắt đầu thấy thất vọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng van xin rất khẽ.
Thế là chàng tức tốc lướt đi về hướng đó, thân pháp nhẹ nhàng và nhanh như một cánh én mùa xuân. Bỗng nhiên chàng thấy trong một cửa sổ vẫn còn ánh đèn mờ mờ, thân hình chàng lập tức dừng lại. Đoạn, chàng lần bước đến đầu mái ngói, hai mũi chân bám chặt vào mái nhà theo thế Kim Liên Đảo Quải rồi cúi đầu nhìn xuống.
Trong phòng có một ngọn đèn dầu lờ mờ, một người ngồi ngay ngắn trên ghế, tay phải cầm trường kiếm, ngón giữa của tay trái khẽ búng vào thân kiếm, phát ra những thanh âm "tâng tâng". Một người khác quỳ trước mặt người cầm kiếm, đó là một hắc y hán tử mặt đầy vết máu, tiếng kêu thảm vừa rồi có lẽ là phát ra từ hán tử này.
Y Phong trông thấy cảnh tượng này thì bất giác thầm nghĩ:
- "Đây là trò quái gì thế?"
Y nghì vừa dứt thì đột nhiên thấy trường kiếm trong tay người ngồi trên ghế lay động, kiếm quang lóe sáng. "Vèo" một tiếng, vành tai trái của người quỳ dưới đất lập tức rơi xuống, máu tươi bắn ra tung tóe. Người ngồi trên ghế lại vận kiếm xoay vòng, chớp mắt vành tai đã dính vào mũi kiếm, lại một tiếng kêu thảm đột nhiên phát ra. Y Phong rùng mình, chàng phát hiện trên mũi kiếm có tới hai vành tai chứ không phải một.
Lòng bất giác phẫn nộ vô cùng, chàng thầm nghĩ:
- "Gã khốn khiếp kia sao lại độc ác tàn nhẫn như thế?"
Chàng khẽ "hừ" một tiếng rồi tung người hạ thân xuống đất. Đồng thời chàng nghĩ rằng, nhất định người cầm kiếm sẽ lướt ra. Nào ngờ đối phương vẫn ngồi bất động trên ghế, song mục lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng "tâng tâng" từ việc búng tay vào thân kiếm vẫn đều đặn phát ra.
Y Phong ngớ người. Bỗng nhiên người kia nâng chén trà trên bàn, uống một hớp rồi lại nhìn ra cửa sổ cười cười. Một lát sau, y mới cất giọng thâm trầm nói:
- Bằng hữu nhiều chuyện ngoài cửa sổ. Bên ngoài gió lạnh lắm, mau quá bước vào trong nói chuyện.
Y Phong quan sát diện mục người này thì thấy khuôn mặt thanh tú nhưng hơi nhợt nhạt, râu mép tỉa ngắn khá tinh xảo. Bất giác chàng thầm cười mình, sao cứ gặp toàn là cớ sự khác thường.
Quái lạ một điều là người bị trường kiếm cắt đứt hai vành tai, tuy đau đớn phải buột miệng kêu thảm, nhưng vẫn quỳ tại chỗ, tựa như trong lòng rất thanh thản và khoái chí.
Y Phong do dự một lát, chàng thấy cửa phòng còn hé mở nên lướt vào trong, và dừng bước cạnh người quỳ dưới đất.
Người cầm kiếm, mỉm cười nói:
- Thân thủ của bằng hữu quả nhiên là hơn người. Quả nhiên không hổ là một hiệp khách can thiệp vào chuyện bất bình. Ha ha!
Y cười ha ha hai tiếng, tựa như là tán thưởng, nhưng cũng giống như chế giễu.
Y Phong trừng mắt và lớn tiếng nói:
- Các hạ và vị này có thù oán gì? Người ta đã quỳ gối van xin, các hạ hà tất phải ép người quá đáng như vậy? Không phải tại hạ nhiều chuyện nhưng có điều các hạ cũng quá tàn nhẫn đấy.
Lời vừa dứt thì người cầm kiếm lại cười ha ha một tràng. Nào ngờ tràng cười chưa dứt thì hắc y hán tử đang quỳ đột nhiên đứng phắt dậy, chân trái soạt qua một bên, thân hình xoay lại và tung một quyền đấm thẳng vào ngực Y Phong. Đồng thời miệng mắng:
- Chuyện của lão tử, ai cần ngươi xen vào?
Quyền phong vù vù, chính là tuyệt diệu của Thiếu Lâm Phục Hổ Thần Quyền, đồng thời công lực trên quyền của hắn chí ít cũng đã có ba mươi năm.
Chuyện hoàn toàn bất ngờ đối với Y Phong, suýt chút nữa là chàng lãnh đủ một quyền thôi sơn. Chàng cũng chẳng ngờ người cầm kiếm không xuất thủ, mà kẻ ra tay lại là người mà mình định trợ giúp. Trong lúc kinh ngạc, chàng vội lánh người tránh né và lui hai bước. Công lực của hắc y hán tử này chẳng những thâm hậu mà chiêu thức cũng rất tinh thuần. Nhất thời khuỷy tay của hắn trầm xuống, song quyền lại phất ra theo thế Tân Bộ Tản Lan Song Tràng Thủ, quyền phong vù vù nhằm kích vào hai vai Y Phong.
Y Phong chợt phát đại nộ, chàng quát lớn:
- Ngươi điên rồi chăng?
Thân hình lại xoay chuyển, hai chưởng lập tức phát ra với năm thành chân lực.
Quả nhiên hắc y hán tử không chống đỡ nổi thứ công lực thâm hậu này. Tuy nhiên với chiêu thức tinh thuần, quyền trầm lực mãnh, hán tử này cũng đáng gọi là một hảo hán.
Chỉ trong nhất thời nửa khắc, hắn và Y Phong đã chiết giải mấy chục chiêu, đánh đến nổi bàn ghế trong phòng vỡ nát, bình chén bay tứ tung.
Người cầm kiếm vẫn ung dung ngồi trên ghế, miệng luôn phát ra những tiếng cười nhạt. Song mục theo dõi rất kỹ thân pháp của Y Phong, chốc chốc lại búng tay vào sóng kiếm phát ra những thanh âm "tâng tâng".
Y Phong cảm thấy dở khóc dở cười, bất giác chàng thầm mắng mình quá nhiều chuyện.
Hắc y hán tử vừa đánh vừa chửi:
- Con bà ngươi! Lão tử ta tình nguyện quỳ trước mặt hắn, tình nguyện để cho hắn cắt tai, ai cần con bà ngươi chạy tới xen vào chứ? Dù bị hắn bửa đầu ra, lão tử ta cũng tình nguyện, đừng nói là cắt tai.
Y Phong bị hắn mắng chửi những lời thô tục nên bất giác nộ khí xung thiên, chưởng ảnh lập tức phất ra như gió, vây chặt lấy hắc y hán tử thô lỗ.
Người cầm kiếm cười ha ha, rồi nói:
- Cổ nhân nói rằng: "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện". Bằng hữu! Ngươi hà tất phải quản vào chuyện của người khác cho khổ thân? Ôi! Lời nói của cổ nhân thật sâu sắc vô cùng! Sâu sắc vô cùng.
Y Phong tức đến độ muốn trào máu, chàng lách người lui ba thước, rồi quát lớn:
- Được! Muốn không quản thì ta không quản...
Nào ngờ một lời chưa nói xong thì hắc y hán tử lại lao tới, song quyền tới tấp xuất kích, tay đánh miệng chửi, tựa như hận không thể xuất một quyền đánh chết ngay Y Phong vậy. Còn Y Phong, chàng chẳng hiểu gì cả, dù nghĩ thế nào cũng nghĩ không thấu tại sao hán tử này phải liều mạng với mình? Bởi lẽ, dẫu sao thì đây cũng là hảo ý của mình đối với hắn.
Hắc y hán tử lại lớn tiêng chửi:
- Con bà ngươi! Phá hỏng chuyện tốt của lão tử ta rồi, lão tử ta không đánh chết ngươi thì không thôi!
Song quyền lại xuất tới tấp đánh về phía Y Phong, có vẻ như hắn định liều mạng với chàng thật sự.
Người cầm kiếm vẫn cười hì hì. Y Phong càng thêm mù mịt, chàng thầm nghĩ:
- "Hán tử này bị cắt hai tai, ta đến cứu hắn, sao hắn lại nói ta phá hỏng chuyện tốt của hắn? Lẽ nào trong đầu của hắn có vấn đề? Không lẽ hắn là một gã điên? Ôi! Thật là xúi quẩy!"
Chàng nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc như thế nào, chỉ đành than thở mình xui xẻo mà thôi.
Chàng hơi phân tâm một chút thì hắc y hán tử lập tức cướp tiên cơ, mãnh công cuồng kích, đồng thời miệng chửi:
- Hôm nay lão tử ta không đánh chết con bà ngươi thì lão tủ ta không kêu bằng Phục Hổ Kim Cương nữa!
Y Phong ngạc nhiên "a" một tiếng, thì ra hắc y hán tử này là Phục Hổ Kim Cương.
Chàng thầm nghĩ:
- "Vậy tại sao hắn lại giống một gã điên thế này?"
Nên biết Phục Hổ Kim Cương Lâm Đại Thành là nhân vật khá có tiếng ở Tứ Xuyên, là một trang hán tử mà ngày thường được nhiều người ngưỡng mộ, vì thế nên vừa nghe danh hiệu của hắn thì Y Phong càng thêm kỳ quái. Bởi chàng biết Lâm Đại Thành tuyệt đối không phải là một gã điên, nhưng hắn không phải một gã điên thì tại sao hắn lại thế này?
Người cầm kiếm thủy chung vẫn ngồi trên ghế, y luôn nhìn Y Phong và cười hì hì, và dường như y rất thích thú khi thấy hai người đánh bừa với nhau.
Chớp mắt, hai người lại chiết giải mấy chục chiêu nữa, đến lúc này thì Y Phong đã có vẻ không thể nhẫn nại. Nên biết công lực của chàng cao hơn Lâm Đại Thành nhiều, chỉ là chàng và hắn không thù không oán, vả lại bổn ý của chàng đến đây là để cứu hắn, nên đương nhiên chàng không dùng công lực nội gia đả thương hắn.
Lúc này Lâm Đại Thành soạt chân trái tới trước, hữu quyền xuất kích thẳng một đòn đầy uy lực. Lần này, Y Phong chỉ khẽ lách người, chàng không dùng chiêu thức như trước nữa, song chưởng vạch nửa vòng rồi xuất ra như chớp, nhằm đánh vào yết hầu và ngực của đối phương.
Phục Hổ Kim Cương cảm thấy trước mắt hoa lên, hắn vội kiềm người lại và định tránh né nhưng đỡ không kịp. "Binh! Binh!" hai tiếng, song chưởng của Y Phong đều trúng vào người Lâm Đại Thành. Tuy chàng không vận toàn lực nhưng cũng đủ khiến Lâm Đại Thành ngã nhào xuống đất.
Chiêu thức này nhẹ nhàng và ảo diệu vô cùng, chính là chiêu mà chàng học lóm của Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình, khi lào tử động thủ với chàng.
Sau khi ngã sóng soài ra đất, Lâm Đại Thành trố mắt nhìn Y Phong, trong lòng hắn đang lấy làm kỳ lạ chẳng hiểu chiêu thức này có gì kỳ quái.
Người cầm kiếm lại búng kiếm một cái và mỉm cười nói:
- Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Quả nhiên rất cao minh! Tại hạ rất khâm phục!
Y Phong hết nhìn Lâm Đại Thành lại nhìn qua người cầm kiếm, chàng không rõ giữa hai người này rốt cuộc có quan hệ gì!
- "Không lẽ hai người này là một chủ một nổ"
Nhưng chàng lập tức phủ nhận ý nghĩ này:
- "Có lý nào Phục Hổ Kim Cương lại đi làm nô tài cho người tả"
Lâm Đại Thành vừa thở hồng hộc vừa lồm cồm bò dậy, tuy bị đánh ngã nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bất phục, tư thế như có ý muốn tiếp tục liều mạng với Y Phong.
Người cầm kiếm lại mỉm cười, nói:
- Thôi đi, Lâm lão đại! Có đánh nữa ngươi cũng không phải là đối thủ của người ta, huống hồ hôm nay ngươi đã vì ta mà hy sinh hai vành tai. Về sau nếu có cơ hội, ngươi hãy thử lại một lần, dù sao thì ta... dù sao thì ngươi cũng biết ta mà.
Y Phong vốn đã mù mịt như ở giữa năm tầng mây, sau khi nghe những lời này, chàng càng không hiểu gì cả. Bỗng nhiên người cầm kiếm chậm rãi đứng dậy, y nhìn Y Phong, mỉm cười rồi lớn tiếng nói:
- Xin hỏi cao danh quý tánh của bằng hữu? Nửa đêm tương phùng, xem ra ta cũng hữu duyên. Nếu bằng hữu không ngại xin mời ở lại đây đàm đạo với tại hạ.
Y lấy bình trà rót ra chén rồi lại cười cười nói:
- Đêm lạnh khách đến, chỉ đành lấy trà thay rượu thôi.
Song mục Y Phong như phát ngẩn, cơ trí của chàng biến hóa trăm bận nhưng cũng đoán không ra lai lịch của người cầm kiếm này. Vả lại người này lúc châm chọc giễu cợt, lúc tỏ ra cung kính giữ lễ, khiến Y Phong chẳng biết tỏ thái độ thế nào cho phải, nên bỏ mặc mà đi hay nên khách khí ngồi lại làm bằng hữu với vị kỳ nhân này?
Đang lúc chàng do dự bất quyết thì Phục Hổ Kim Cương vội vàng đến gần người cầm kiếm và nói:
- Ngươi đừng thấy hắn mặt trắng mà tưởng hắn tốt, thực ra lòng dạ của hắn không tốt như Lâm Đại Thành ta đâu. Vì ngươi mà Lâm Đại Thành ta nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ, bây giờ lại bị ngươi cắt hai tai, lẽ nào ngươi chẳng thương hại ta!
Y Phong nghe mấy lời này thì càng kinh ngạc, chẳng biết Lâm Đại Thành có điên thật hay không? Ssao hắn dùng những lời như đố kỵ trong trường hợp này? Quả thực càng lúc Y Phong càng hoang mang ngơ ngác.
Dường như dưới vành tai của người cầm kiếm hơi ửng đỏ, bỗng nhiên thân kiếm rung lên và ảo hiện một đạo hàn quang, người này quát lớn:
- Lâm Đại Thành! Ngươi phải sáng suốt một chút! Suốt ngày ngươi theo ta từ sáng đến tối, nếu ta không nể ngươi là một trang hảo hán thì ta sớm bửa sọ ngươi ra rồi!
Ngươi còn lải nhải gì thế? Huống hồ tai ngươi bị cắt là do ngươi cam tâm tình nguyện, ngươi cầu xin ta nên ta mới động thủ, lẽ nào ngươi còn trách ta?
Càng nghe Y Phong càng cảm thấy hồ đồ.
Lâm Đại Thành dở khóc dở mếu, bộ mặt tựa như người đưa đám. Nhất thời hắn đứng tro người giữa đương địa, máu tươi không ngừng chảy xuống từ hai vành tai. Trông bộ dạng của hắn, Y Phong vừa buồn cười vừa thương hại, đồng thời cũng lấy làm kỳ quái.
Bất giác chàng thầm nghĩ:
- "Phục Hổ Kim Cương này cũng đáng gọi là nhân vật trong võ lâm, bây giờ sao lại trở thành nông nỗi này?"
Chàng nhìn qua người cầm kiếm rồi nghĩ tiếp:
- "Nếu người này là nữ nhân thì có thể Lâm Đại Thành si tình yêu đơn phương. Nhưng trông người này từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào là giống nữ nhân cả".
Chuyện nữ cải trang thành nam vốn chẳng có gì lạ đối với giang hồ. Y Phong từng gặp không ít trường hợp, bất luận là ai, sau khi hóa trang thành nam nhân thì cũng không thoát hết thứ khí vị nữ nhân, điều này Y Phong cũng đã từng chứng minh nhiều lần. Còn hiện tại, người cầm kiếm tay trắng trẻo thanh tú, nhưng trên miệng có ria mép, cơ bắp cuồn cuộn, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể hóa trang được như vậy. Có thể người thường khó phân biệt được râu giả râu thật, nhưng với một nhân vật lão luyện giang hồ như Y Phong, vừa nhìn là chàng biết ngay.
Nhất thời chàng cảm thấy có phần thông cảm với Lâm Đại Thành và cũng có phần thương hại hắn. Vì Lâm Đại Thành vẫn ngồi đó cúi đầu van xin, đường đường là một trang hảo hán, bây giờ lại rơi vào cảnh ngộ này, quả là chuyện khiến người ta không thể tin được.
Chợt nghe người cầm kiếm bật cười rồi nói:
- Các hạ không nói một lời phải chăng là cho rằng tại hạ trèo cao?
Ngữ khí câu này đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Y Phong ngớ người giây lát rồi vộ nói:
- Đâu dám! Đâu dám!
Chàng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này đã có ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Bất giác chàng bước đến bên cạnh cửa sổ rồi nhìn ra sân viện rất tinh nhã bên ngoài. Bấy giờ chàng mới biết chỗ mình đang ở là hai gian tịnh xá trong hậu viện của một sơn trang. Thế là lòng hiếu kỳ đối với thân phận của người cầm kiếm này càng tăng lên, chàng quay người lại và nói:
- Tại hạ là Y Phong, chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, được các hạ không chê đã là một vinh hạnh rồi...
Chàng vốn muốn hỏi danh tánh thân phận của đối phương, nhưng lại không tiện nói ra.
Người cầm kiếm mỉm cười, nói:
- Với thân thủ của các hạ, nếu nói chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ thì các hạ quá khiêm tốn rồi.
Nói đoạn, y chậm rãi bước về phía cửa sổ. Y Phong mới cảm thấy thân hình người này không cao, chẳng qua chỉ ngang vai chàng mà thôi, điều này khiến chàng hơi động lòng.
Người cầm kiếm nói tiếp:
- Tại hạ là Tiêu Nam, chính tại hạ mới là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ.
Y mỉm cười rồi nói tiếp:
- Nhất định là các hạ lấy làm kỳ quái về chuyện đêm nay, nhưng một khi tại hạ giải thích thì các hạ sẽ hiểu ngay.
Y Phong chú ý lắng nghe nhưng người tự xưng là Tiêu Nam này chỉ nói tới đó rồi thôi, căn bản không giải thích. Y Phong vẫn tiếp tục cảm thấy mù mịt như ở trong mây.
Tiêu Nam quay người, vỗ vỗ vào vai Lâm Đại Thành rồi đổi khẩu khí nói:
- Lâm lão đại! Ngươi còn ngồi ở đó làm gì? Trời đã sáng rồi đấy.
Lâm Đại Thành chau mày, hắn lớn tiếng nói:
- Ngươi không bảo tiểu tử họ Y kia đi, mà lại bảo ta đi, tại sao như vậy chứ?
Tiêu Nam trừng mắt, trong đôi mắt thanh tú lập tức xạ ra hai đạo hàn quang sắc như đao, Lâm Đại Thành vội cúi đầu xuống.
Y Phong thầm thở dài, chàng cảm thấy chuyến đi này thật chán chường. Lời của Lâm Đại Thành tuy nói chẳng khách khí, nhưng Y Phong lại cảm thấy hắn có vẻ đáng thương, do đó chàng không buồn tranh cãi cới hắn chỉ lặng lẽ mỉm cười. Đoạn chàng nhìn qua thanh trường kiếm trong tay Tiêu Nam, thấy hai vành tai đầy máu tươi vẫn còn xâu ở mũi kiếm, bỗng nhiên chàng cảm thấy căm ghét con người này vô cùng.
Nhưng đối phương một người muốn đánh, một người muốn chịu đánh, người bị cắt tai là do cam tâm tình nguyện, như vậy mình là người ngoài cuộc thì còn có thể nói được gì. Nghĩ đoạn chàng cung thủ nói với Tiêu Nam:
- Trời đã sáng, tại hạ cũng phải cáo biệt rồi.
Lâm Đại Thành trừng mắt, nói:
- Ngươi đi ta cũng đi, nếu ngươi không đi thì ta cũng ở lại đây.
Lời vừa dứt thì chợt nghe ngoài sân viện có giọng lanh lảnh cất lên:
- Chao ôi! Sao ta vừa đến là nghe trong đó có người nói muốn đi muốn đi, lẽ nào các ngươi không hoan nghênh việc ta đến?
Dư âm chưa dứt thì ngoài cửa đã có người tha thước đi vào, tóc dài búi cao, dung nhan rạng rỡ. Vừa vào khỏi cửa thì người này liếc khoé thu ba nhìn tứ phía, khiến gian tịnh xá tăng thêm mấy phần xuân sắc.
Cô ta mỉm cười và nói với Tiêu Nam:
- Thì ra là ngươi có biện pháp, mới đêm đầu tiên mà đã có hai khách đến tìm. Tỉ tỉ của ngươi ở đây đã gần ba năm mà chẳng có ma nào đến tìm ta.
Tiêu Nam cười cười và nói:
- Có kẻ nào ăn gan hùm, uống mật gấu đâu mà dám đến tìm ngươi!
Hai người nói cười tự nhiên không chút kiêng kỵ, hình như là quen thân.
Lâm Đại Thành tròn xoe mắt, há hốc mồm đứng trơ giữa nhà, son mục của Y Phong lại nhìn đăm đăm lên mặt Tiêu Nam.
← Hồi 13 | Hồi 15 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác