Vay nóng Tima

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 245

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 245: Gậy ông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

Siêu sale Lazada

- Với lại, chỉ cần Hoàng thượng cho rằng y quấy rối thi hội, khẳng định là sẽ trừng phạt thằng nhãi này.

Lý Toàn suy nghĩ một chút nói:
- Bình thường cũng phải làm rập khuân theo Triệu Tông Hán. 

Trần Khác gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Ừ, ta muốn chứng cứ phạm tội của Vương phủ quận Nhữ Nam. Không chỉ là Triệu Tông Huy kia, mà còn cả đám huynh đệ y, người nào từng làm bậy đều phải có chứng cứ chính xác, tất cả đều có trọng thưởng! 

- Ha ha, được.

Lý Toàn cười nói:
- Không thành vấn đề, các huynh đệ thích nhất là làm loại việc này. 

- Lần này làm như vậy, không giống cách làm người của ngươi thì phải?

Từ nhà Trương Thành về, Tống Đoan Bình hỏi:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ đào hố chôn Thường Bạch Ma, sau đó sẽ đánh thẳng tới Bác Nghệ Hiên. 

- Người đã chịu thiệt thòi sẽ nhìn xa trông rộng hơn.

Trần Khác đóng chặt cửa lại, thấp giọng nói:
- Ta lần này nhận được giáo huấn, bất kể làm việc gì đều không thể đem mình đặt vào thế nguy hiểm. Lý Toàn dù sao cũng là người Hoàng Thành Ti, dù ta để cho gã ăn no, nhưng nếu việc đến mức không thể cứu vãn thì khó bảo đảm sẽ không kéo chúng ta vào. 

- Đúng vậy, lòng người khó lường, vẫn không nên thật sự theo chân bọn họ rồi.

Tống Đoan Bình nhỏ giọng nói:
- Cho nên ngươi cố ý nói như vậy? 

- Đúng vậy.

Trần Khác thản nhiên nói:
- Đã biết kẻ địch là ai, ta còn cần bọn họ động thủ sao? 

- Tự chúng ta bắt quản gia kia?

- Từ lúc thi hội xảy ra chuyện đến nay đã nhiều ngày như vậy, lão chắc chắn đã không còn ở Bác Nghệ Hiên rồi.

Trần Khác lắc đầu nói. 

- Quả thật cũng không dễ làm.

Tống Đoan Bình nói:
- Mấy ngày nay ta đều canh chừng Nhữ Nam Vương phủ, Triệu Tông Huy cũng không đi ra... Ta thấy y cũng biết bên ngoài căng thẳng, trốn trong mai rùa không ra. 
Xong lại cười hắc hắc nói:
- Có thể dọa y không dám ra khỏi cửa, ác danh của ngươi cũng lớn đó. 

- Không sao, nếu thật muốn tính kế, có trốn cũng không thoát.

Trần Khác lạnh lùng nói:
- Ta còn không phải là một ví dụ sao? 

Tống Đoan Bình gật đầu nói:

- Ừ, ngươi tính làm như thế nào? 

- Gậy ông đập lưng ông.

Trần Khác căm hận nói:
- Chúng tưởng ta sẽ dùng đến sức, nhưng ta càng muốn dùng đến trí! Bọn chúng muốn vu oan hãm hại ta thế nào, ta sẽ làm lại như vậy!
Hắn thấp giọng nói với Tống Đoan Bình xong rồi đứng lên. 

- Ta khinh... Ta khinh...

Tống Đoan Bình vừa nghe vừa không ngừng ngạc nhiên thán phục:
- Xem ra lần này ngươi rất hận rồi...
Dừng một chút lại nói:
- Chỉ có điều ngươi tìm long bào ở đâu? Không phải có tiền là mua được đâu. 

- Bên trong đoàn hát là đủ rồi.

Trần Khác cười lạnh nói:
- Đâu cần là giả hay thật, đều có thể khiến y chết. 

Buổi chiều cùng ngày, Thường Bạch Ma bị áp giải về Hoàng Thành Ti.

Người vừa đến bắt đầu thẩm vấn, Thường Bạch Ma như tên Hòa thượng với tay không tới đầu* nói:

- Không phải đã thẩm vấn rồi sao?
*Vì suy nghĩ theo cách người khác nên không biết mình suy nghĩ gì. 

Hoạn quan thẩm vấn nhìn quan quân áp giải, người đó cười nói:

- Trên đường hù dọa gã một chút, không ngờ lại dọa đến mức gã khai toàn bộ. 

- Vậy cũng bớt việc rồi.

Hoạn quan kia gật đầu nói:
- Ngươi cứ nói, ai kêu ngươi làm... 

- Đã khai ra hết một lần rồi...

Thường Bạch Ma bĩu môi nói. 

- Ít nói lại đi!

Quan quân trừng mắt nhìn gã nói:
- Mau khai thật ra! 

Sau nửa canh giờ, hoạn quan liền cầm khẩu cung đi bẩm báo với Nội Thị Tỉnh Phó Đô Tri Thạch Toàn Bân việc ở Hoàng Thành Ti.

- Nhanh như vậy đã khai?

Thạch Toàn Bân có chút ngoài ý muốn. 

- Mới hù một chút đã khai ra hết.

Hoạn quan kia vì khoe công nên cũng không nói là mình chỉ đến lấy thành quả. 

- Không tồi.

Thạch Toàn Bân nhìn khẩu cung, vừa lòng gật đầu nói:
- Ngươi lần này giúp chúng ta ít bị mắng rồi. 
Hoàng thượng đối với khoa cử này rất là kỳ vọng, không ngờ lại biến đổi đột ngột, suýt nữa đã thành chuyện cười lớn. Đương nhiên Hoàng thượng rất tức giận, chỉ mới qua vài ngày đã hỏi mấy lần. 

Đợi hoạn quan kia lui ra, Thạch Toàn Bân lại không vội đi bẩm báo mà thấp giọng phân phó với hoạn quan bên mình:

- Đi nói với lão Vương gia một tiếng, chúng ta sẽ báo lên chậm một chút, cũng coi như xứng đáng với cái nhà to lớn của ông ấy. 

- Vâng...

Tiểu hoạn quan khòm người lui ra rồi vội vàng xuất cung. 

Một lát sau, Triệu Doãn Nhượng vẫn chưa hay biết gì, cuối cùng cũng đã biết con mình gây họa lớn.

- Gọi tiểu súc sinh kia đến đây cho ta...

Mấy ngày nay lão Vương gia bị bệnh suyễn, thở ra giống như điếu cày. Lúc này lão lại tức giận, mặt mày tím hết lên. 

Triệu Tông Ý vội vàng vỗ lưng phụ thân, khuyên lão không nên tức giận, cũng phòng ngừa có chuyện bất trắc xảy ra.

- Tức chết ta rồi!

Triệu Doãn Nhượng cặp môi xanh tím, run rẩy nói:
- Một đám tự cho mình đúng làm bừa, không làm ta tức chết thì cũng đem mạng già này hại chết! 

Triệu Tông Huy mấy ngày nay có chút hoảng sợ. Y thật không ngờ tới Trần Tam Lang lại lớn mạng như vậy, có thể gắng gượng trong kết cục phải chết chắc. Điều này khiến cho chiêu bỏ đá xuống giếng của y không thành, còn phải lo lắng tên giết người không chớp mắt kia trả thù.

Y vẫn không bước ra khỏi nhà, thấy cha gọi đến đương nhiên là tới liền. Thấy phụ thân giận đến chết đi sống lại, y vội vàng cúi đầu nói:

- Phụ thân, người làm sao vậy? 

- Ta đánh chết ngươi!

Triệu Doãn Nhượng giơ quải trượng lên đánh tới Triệu Tông Huy, Triệu Tông Huy vội vàng tránh né. Lão Vương gia chỉ đánh trúng bình hoa mà lão rất yêu thích. 

- Phụ thân, con đã làm sai việc gì?

Triệu Tông Huy kinh ngạc nói. 

- Còn giả bộ, người ta đã tóm được cổ rồi!

Triệu Doãn Nhượng chỉ ngón tay run rẩy vào y nói:
- Ta hỏi ngươi, có phải ngươi cho người hãm hại Trần Khác không! 

- Sao lại như vậy?

Triệu Tông Huy đương nhiên là thề thốt phủ nhận:
- Con cửa chính vẫn không ra, làm sao hãm hại hắn? 

- Ngươi ở đây nhưng còn quản gia Bác Nghệ Hiên!

Triệu Doãn Nhượng cầm quải trượng, tức giận nói:
- Hiện tại, Thành Thành Ti đã tra ra lão rồi! Ngươi cứ việc gạt ta, ta cũng không hỏi tới nữa, coi như không sinh ra đồ súc sinh như ngươi, ngươi tự sinh tự diệt thôi! 

Vừa nghe nói đã tra được quản gia của mình, chân của Triệu Tông Huy liền mềm nhũn, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói:

- Làm sao có thể, cha không cho con mở Bác Nghệ Hiên, con liền cho quản gia nghỉ, lão hiện giờ có lẽ đã về nhà rồi! 

Hiểu con không ai ngoài cha, Triệu Doãn Nhượng làm sao có thể không biết tâm địa gian xảo đó. Thấy y đã chùi mông sạch sẽ, lúc này mới bớt giận một chút nói:

- Ta nói cho ngươi rõ, nếu Hoàng thượng điều tra được ngươi, đừng hy vọng ta sẽ dày mặt đi chùi mông cho ngươi giống lần trước! Ngươi không biết xấu hổ nhưng Triệu Doãn Nhượng ta thì biết. 

Triệu Tông Huy kiên trì nói:

- Cha... thật sự không liên quan đến con... 

- Lời này ngươi nói với Tông Chính Tự đi!

Triệu Doãn Nhượng vô tình liếc mắt nhìn y nói:
- Ngươi nếu liên lụy đến Thập Tam, ta sẽ tự tay làm thịt ngươi! 

- Cha...

Triệu Tông Huy nhất thời cảm thấy muốn khóc. Con bà nó, là lão Thập Tam xúi giục ta đi làm! Tên khốn kia, lúc việc xảy ra thì đưa mình ra lãnh hết. 

....

Sau khi đợi cửa cung đóng lại, Thạch Toàn Bân mới đi diện thánh, đem khẩu cung Thường Bạch Ma kia trình lên.

- Thật to gan! Ngay cả đại lễ tuyển nhân tài của triều đình cũng dám làm loạn!

Triệu Trinh xem xong mặt mày xanh mét, một lúc sau mới oán hận nói:
- Cho người điều tra đến cùng! 

- Nếu tra tiếp... sợ là phải tra đến lão Tứ của Nhữ Nam Vương gia.

- Vương tử phạm pháp đồng tội thứ dân.

Triệu Trinh chán ghét phẩy tay nói:
- Ngươi ngày mai nói với Tông Chính Tự đồng loạt điều tra. 
Vì bảo vệ dòng họ hoàng thất, bất luận điều tra cái gì về tôn thất đều phải có Tông Chính Tự. 

- Vâng.

Thạch Toàn Bân lên tiếng đáp rồi lui ra. 

- Đừng kinh động đến Nhữ Nam quận vương.

Lúc này sự tức giận của Hoàng đế mới tiêu tan đi một chút, hậm hực nói:
- Cứ lưu cho lão một chút mặt mũi... 

- Vâng.

Một đêm không có việc gì xảy ra. Ngày hôm sau, Thạch Toàn Bân cầm thủ dụ đi đến Tông Chính Tự tìm được Bắc Hải quận Vương Triệu Duẫn Bật.

Sau khi nghe y nói rõ ý đồ, Triệu Duẫn Bật nhất thời nhớ những lời nói của Triệu Tông Tích đêm qua...

Đêm qua, Triệu Tông Tích nói với lão, nếu Hoàng Thành Ti muốn điều tra Bắc Nghệ Hiên, nhất định phải nghĩ cách làm cho bọn họ lục soát dưới giường Triệu Tông Huy.

Triệu Duẫn Bật hỏi vì sao Hoàng Thành Ti phải điều tra Bác Nghệ Hiên, Triệu Tông Tích nói là vì vụ án phá rối ở thi hội mà tra được Triệu Tông Huy. Triệu Duẫn Bật lại hỏi bên trong có vật gì, Triệu Tông Tích cũng không đề cập tới, chỉ nói nhìn rồi sẽ biết.

Không ngờ mới nói hôm qua, hôm này Hoàng Thành Ti đã đến đây. Triệu Duẫn Bật sau khi bình tĩnh liền đứng dậy nói:

- Thạch công công uống trà chờ một chút, ta đi lấy công văn cho ngài. 

Thạch Toàn Bân nho nhã cười nói:

- Không dám, không dám. Vương gia xin cứ tự nhiên. 

Trong lòng đầy khiếp sợ, Triệu Duẫn Bật tới trong phòng ký tên, rồi để người ghi chép ra ngoài viết công văn, đồng thời gọi quan thừa Tông Chính Tự - Triệu Tòng Chiếu vào trong.

Triệu Tòng Chiếu là nhất hệ Thái Tổ, cháu Triệu Đức Phương. Mặc dù năm đó Thái Tông từng đồng ý hai nhà cùng phú quý, nhưng đó là không thể nào, Thái Tổ nhất mạch không thể tránh khỏi ngày càng suy thoái. Triệu Tòng Chiếu nếu không giao hảo từ thuở nhỏ với Triệu Duẫn Bật, cũng không có khả năng lên làm quan thừa Tông Chính Tự.

Lúc sáng, binh Hoàng Thành Ti và người của Tông Chính Tự bất ngờ tập kích vào Bác Nghệ Hiên ở thành đông.

Những tiểu đồng thanh tú bị đưa tới ép dựa lưng vào tường. Quản sự nội viện Y Nịnh Nương xinh đẹp giận dỗi nói:

- Nơi này là dinh thự của Hoài Khang quân Tiết Độ Sứ, Tứ vương tử quận Nhữ Nam, các ngươi dám làm xằng làm bậy sao? 

- Phụng chỉ, truy tìm phạm nhân.

Triệu Tòng Chiếu đem công văn Tông Chính Tự nói:
- Đây là văn tự do Tông Chính Tự ký. 

- Làm sao cũng phải đợi công tử nhà ta trở về đã.

Y Nịnh Nương nói. 

- Không cần kinh động Tứ công tử.

Chỉ huy Hoàng Thành Ti nói:
- Chỉ cần lấy đồ của Chu quản gia giao cho chúng ta, chúng ta sẽ lập tức rời đi. 

- Chu quản gia đã sớm về nhà rồi.

Y Nịnh nương trong lòng căng thẳng, nét mặt sa sầm nói:
- Mời các ngươi rời đi. 

- Ngươi nói đi rồi thì là đi rồi sao?

Triệu Tòng Chiếu lạnh lùng nói:
- Không phải là đem lão đi giấu rồi chứ? 

- Lão quả thật không ở đây, các vị đi nơi khác tìm đi.

- Xin lỗi, nếu vậy chúng ta trở về cũng không thể nào báo cáo công việc.

Chỉ huy sứ Hoàng Thành Ti cũng không muốn đắc tội Triệu Tông Huy, nhưng theo lời Triệu Tòng Chiếu vừa nói, y cũng chỉ có thể phụ họa theo:
- Nhất định phải lục soát để tìm. 

- Hai vị...

Đôi mày thanh tú của Y Nịnh Nương nhíu lại nói:
- Nếu phải tra xét phủ này, tối thiểu cũng phải đợi công tử nhà ta trở về. 

- Phải nể mặt Nhữ Nam vương gia.

Tần chỉ huy nhỏ giọng nói với Triệu Tòng Chiếu:
- Chúng ta hay là đợi đi. 

Triệu Tòng Chiếu cũng không thể làm quá mức, liền gật đầu nói:

- Ừ, chúng ta đi vào chờ. 

.....

Sau nửa canh giờ, người được phái đi trở về, bẩm báo:

- Lão vương gia nói, Tứ công tử bệnh nặng, cứ việc lục soát. 

Sắc mặt Y Nịnh Nương có chút trắng bệch, nàng biết đây là do lão Vương gia cấm túc Tứ công tử rồi...

Tần chỉ huy đứng lên nói:

- Vậy được, tỏa ra lục soát đi. 

Sau một tiếng ra lệnh, Bác Nghệ Hiên bắt đầu gà bay chó sủa, thỉnh thoảng còn có âm thanh vỡ của đồ sứ. Mỗi một tiếng vang đều làm trong lòng Y Nịnh Nương giật thót, nhưng nàng cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ đứng ở ngoài phòng chính bảo vệ chỗ ở của Triệu Tông Huy.

Trong thời gian uống cạn chén trà liền lục soát hoàn tất, do Y Nịnh Nương đã sớm có đề phòng cho nên đừng nói là Chu quản gia, mà ngay cả một chút đồ chướng mắt gì cũng chưa lục soát được.

- Ngoại trừ phòng ngủ của chủ nhân, những nơi khác đều đã lục soát hết.

Tần chỉ huy nhìn Triệu Tòng Chiếu nói. 

Triệu Tòng Chiếu gật đầu nói:

- Ừ, vậy còn chờ gì nữa? 

- Khụ khụ...

Tần chỉ huy đổ đầy mồ hôi, gã cũng không phải có ý này:
- Vậy được rồi, vào xem một chút. 

Y Nịnh Nương nóng nảy, đưa hai tay ra ngăn, nói:

- Không được! Không cho phép làm ô uế phòng công tử nhà ta! 

- Nói như thế nào ấy nhỉ, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi.

Triệu Tòng Chiếu làm như thật nói:
- Xem ra nhất định có người núp bên trong rồi! 

- Cái này...

Tần chỉ huy cười khổ nói, các người có thù sao? Tuy nhiên, đã nói như vậy cũng chỉ có thể vào xem:
- Mọi người mở cửa đi, chúng ta chỉ cần không làm hư đồ bên trong là được. 

- Hừ...

Y Nịnh Nương hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nghiêng người tránh ra. 

Binh sĩ nối đuôi nhau đi vào. Triệu Tòng Chiếu cũng đi vào theo, lớn tiếng nói:

- Lục soát cẩn thận tất cả nơi có thể giấu người. Sau tấm bình phong, dưới gầm giường, trong tủ quần áo đều phải lục soát. 

- Triệu tự thừa, việc hôm nay công tử nhà ta sẽ có hồi báo!

Y Nịnh Nương hận không thể cắn đứt một miếng thịt của y. 

- Ha ha, không cần khách khí.

Triệu Tòng Chiếu vẻ mặt thật thà chất phác nói:
- Vì sự trong sạch của em họ, làm ca ca phải tận sức. 

Khi nói chuyện, có thị vệ từ dưới gầm giường lôi ra một hòm áo hỏi:

- Đại nhân, xem đây là cái gì? 

- Có thể giấu người sao?

- Đương nhiên.

- Mở ra.

Y Nịnh Nương giống như hóa đá. Phòng của Triệu Tông Huy đều là do nàng thu dọn, làm sao có thể không có chút ấn tượng với cái rương này.

Vừa mở rương ra, mọi người trong phòng đầu tiên là thất vọng. Còn tưởng rằng Triệu Tông Huy giấu dưới gầm giường là bảo bối gì đó, hóa ra chỉ là một rương quần áo.

Đám binh linh tức giận đem xiêm y bên trong đổ ra hết. Mọi người liền sợ ngây người ra, chỉ thấy trong đó vật cất giấu không ngờ là một áo bào có hoa văn rồng màu vàng... Đây chính là màu sắc và đồ án trên y phục mà chỉ có Hoàng đế mới có thể mặc.

Y Nịnh Nương sắc mặt trở nên trắng bệch, the thé giọng nói:

- Đây không phải của công tử nhà ta! 

- Không phải của y, vậy là của ngươi?

Triệu Tòng Chiếu nói. 

- Cũng không phải của ta.

Y Nịnh Nương mồ hôi như tắm nói:
- Là có người vu oan giá họa... 

- Ngươi đừng ngậm máu phun người!

Triệu Tòng Chiếu tức giận nói:
- Từ lúc bắt đầu lục soát đến giờ, ngươi vẫn canh ở cửa. Chúng ta sau khi đi vào, ngươi luôn luôn ở bên trong. Một cái rương lớn như vậy làm sao vu oan? Là ảo thuật à? 

- Ta không phải nói các ngươi...

Y Nịnh Nương vô lực nói:
- Là trước đó có người... 

- Vậy đi mà nói với Hoàng Thành Ti.

Triệu Tòng Chiếu hoàn thành nhiệm vụ cũng không nói nhảm nữa, đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Tần chỉ huy. 

- Bắt tất cả lại!

Tần chỉ huy sợ ngây người, sau một lúc mới hồi phục tinh thần nói:
- Phong tỏa lại hiện trường, ai cũng không được loạn động, chờ ý chỉ của Hoàng thượng! 

....

Nghe nói trong phủ của Triệu Tông Huy tìm được long bào, Thạch Toàn Bân vội vàng chạy đến. Việc này đặt ở triều đại nào cũng là đại án chu di cửu tộc, cho dù là Hoàng thượng nhân từ, Triệu Tông Huy cũng sẽ bị giam cầm cho đến chết.

Vừa đến hiện trường, lão mới thở nhẹ ra. Dù sao cũng hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Hoàng Thượng nhiều năm, Thạch Toàn Bân liếc mắt liền nhìn ra đây không phải thật sự là long bào, mà là long bào giả sử dụng trên sân khấu. Chỉ có điều người Tống trình độ thưởng thức cao, làm có lệ không được, cho nên tất cả đều làm như thật, chỉ có người am hiểu mới có thể nhận ra.

Tuy nhiên, vương tử giấu đồ này trong nhà làm gì? Để ở nhà hát kịch giả Hoàng đế? Tuy chưa phạm tội, nhưng cũng khiến Hoàng thượng chán ghét.

Liên quan đến sự mẫn cảm nhất của Hoàng đế, Thạch Toàn Bân cũng không dám vì tình riêng, thu long bào xong liền nhanh chóng đi về.

Đi vào trong sân, Y Nịnh Nương đã bị bắt lại hét lớn:

- Công công, oan cho công tử nhà ta, có người vu oan giá họa đó! 

Thạch Toàn Bân nhìn nàng thở dài:

- Ai nói kỹ nữ vô tình? Đây cũng là một nữ tử chung tình. 
Nói xong lắc đầu, ngồi vào trong kiệu. 

Một khắc sau, long bào giả liền được đưa đến trước mắt Hoàng thượng. Triệu Trinh mỉm cười kỳ quái nói:

- Toàn Bân, ngươi thấy việc này thế nào? 

- Việc này lão nô không dám nói bừa.

Thạch Toàn Bân nói. 

Triệu Trinh cười rộ lên nói:

- Sợ cái gì, cứ nói không sao cả? 

Thạch Toàn Bân gật đầu nói:

- Vâng, lão nô cả gan nói thẳng. Lão nô cảm thấy có khả năng Triệu Tông Huy bị vu oan rất lớn. Trừ khi là đầu óc có vấn đề, y tại sao lại giấu cái này dưới giường mình? 

- Y chính là đầu óc có vấn đề rồi...

Chỉ nghe Triệu Trinh thản nhiên nói. 

- Hả...

Thạch Toàn Bân lập tức không dám nói nữa, lão phát hiện Hoàng thượng vẫn còn rất tức giận. 

Đang nói chuyện thì nội thị ở cửa bẩm báo:

- Nhữ Nam quận Vương cầu kiến. 

- Tới rất nhanh đó.

Triệu Trinh nhìn lão nói:
- Là ngươi báo tin? 

- Đánh chết nô tài cũng không dám!

Thạch Toàn Bân vội vàng lắc đầu nói. 

- Thật không dám?

Triệu Trinh trào phúng cười nói:
- Ngày hôm qua ngươi cho con nuôi đi ra ngoài làm gì rồi hả? 

Thạch Toàn Bân suýt nữa là bị dọa ngất đi, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, run rẩy nói:

- Lão nô nhất thời hồ đồ...
Lão giờ mới biết được, từ đầu đến cuối mình bị người khác nhìn chằm chằm. 

- Ngươi làm cho quả nhân quá thất vọng rồi!

Triệu Trinh nắm chặt tay, trên mặt tức giận nói:
- Tai mắt của quả nhân, không ngờ thành tai mắt của người khác. Ngươi nói làm sao ta có thể giữ ngươi lại bên người! 

- Hoàng thượng tha mạng!

Thạch Toàn Bân dập đầu ầm ầm, cầu khẩn:
- Lão nô thật sự là nhất thời hồ đồ. 

- Yên tâm, quả nhân sẽ không giết ngươi.

Triệu Trinh thở dài nói:
- Giao nộp tất cả việc cần làm của Hoàng Thành Ti, để Hồ Ngôn Đoái cho ngươi chức quan an nhàn, dưỡng già đi. 

- Đa ta ân điển của Hoàng Thượng...

Thạch Toàn Bân khóc không ra tiếng nói. 

Hoàng thượng phất tay, hai nội thị đi lên lôi Thạch Toàn Bân đi.

- Hoàng Thượng bớt giận.

Đợi Thạch Toàn Bân lui xuống. Hồ Ngôn Đoái đưa một chén trà cho Triệu Trinh, thấp giọng nói:
- Thạch công công cũng không có bất trung, chỉ là có chút tham tiền. 

- Nếu không như vậy, quả nhân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho lão.

Triệu Trinh nhận chén trà, lạnh lùng nói:
- Quả nhân đã nói qua nhiều lần. Yêu cầu đối với nội thần và ngoại thần khác nhau, không cần giỏi, chỉ cần các ngươi trung. 

- Nô tài ghi nhớ trong lòng.

- Xem ra việc này, Thạch Toàn Bân cũng là mới bị mua chuộc gần đây.

Triệu Trinh thở dài nói:
- Xem ra Doãn Nhượng Vương huynh của ta ở nhà cũng không quá nhàn rỗi rồi. 

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:

- Nhữ Nam Vương gia vẫn còn ở bên ngoài, vậy có gặp hay không? 

- Không gặp, đã nói thân thể quả nhân đã mệt. Lão cũng bị bệnh, để ngày khác gặp đi.

Triệu Trinh khép hờ mắt lại nói:
- Về phần chuyện Triệu Tông Huy, ngươi nói y cứ yên tâm. Đứa nhỏ này thích hát kịch cũng không tính là một tật xấu lớn, quả nhân cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu. *Con rể 

- Vâng

Hồ Ngôn Đoái đi ra ngoài truyền lời. 

Đợi nhóm nội thị đều đi rồi, Triệu Trinh cầm lấy long bào vừa cười vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thật là một tên không chịu thiệt thòi, không biết sau này còn làm ra chuyện gì nữa. 

Triệu Trinh làm Hoàng đế ba mươi năm, thường thấy người khác lừa gạt, kỳ mưu chồng chất, thử hỏi trên đời này còn có thủ đoạn nào có thể giấu được ông nữa? Chẳng qua là nhiều khi ông biết nhưng giả bộ hồ đồ thôi.

Ba ngày sau, ý chỉ đến Nhữ Nam quận vương phủ. Triệu Tông Huy cho người hãm hại Cử Tử, gây ra hậu quả xấu, dụng tâm ác độc làm mọi người căm phẫn. Thứ nhất là cắt đi chức vụ, bổng lộc, cấm túc trong vương phủ. Nhữ Nam quận vương Triệu Doãn Nhượng dạy con không nghiêm, phạt nửa năm bổng lộc, phải quản lý các con mình chặt chẽ, coi như cấp cho vụ án này một công đạo.

Trong lúc đó, Trần Khác và Tống Đoan Bình vẫn chờ Hoàng thượng nổi giận, đuổi Triệu Tông Huy ra khỏi kinh thành... Trần Khác đã sắp xếp sẵn người phục vụ, chỉ cần bạn học tiểu Triệu rời kinh thì sẽ được ‘tiếp đón’ trên thuyền. Sau đó một đường xuôi nam, đưa đến Giao Chỉ, cùng đoàn tụ với Dư Tĩnh nếu Dư đại nhân còn sống...

Không ngờ Hoàng thượng chỉ cấm túc Triệu Tông Huy trong nhà, cũng quá tiện nghi cho tên tiểu tử này rồi.

Hoàng thượng tuy rằng nghiêm phạt Triệu Tông Huy, nhưng căn bản lại không nhắc đến việc long bào giả. Kế Trần Khác dùng không được, suýt nữa là bị nội thương. Nhưng Triệu Tông Huy ở trong nhà thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, hắn cũng không thể nào xách đao giết tới cửa. Chỉ đành an bài canh chừng ngày đêm, hắn không tin tiểu tử này không chui ra khỏi mai rùa.

Hơn nữa, Nhữ Nam Vương gia cũng không chỉ có một mình Triệu Tông Huy, còn có Triệu Tông Phụ, Triệu Tông Hữu, Triệu Tông Sở, Triệu Tông Hạo... hai mươi mấy thằng nhãi con. Không bắt được Triệu Tông Huy, cũng không tin mấy thằng nhãi con còn lại không ra khỏi cửa!

Đám huynh đệ bên này cũng biết tính tình hắn, cả ngày luân phiên lôi kéo hắn uống rượu giải sầu. Nhưng Trần Khác luôn nói là không có hứng, ngay cả vài vị hoa khôi tự mình đến cũng khó làm hắn cười.

Mọi người biết rõ, nếu không cho hắn trút được ngụm ác khí này, thế nào cũng phát bệnh. Bất quá bọn họ không ai có thể giúp, chỉ đành kiên nhẫn khuyên giải hắn. Nháy mắt đã tới yết bảng thi hội, đám Gia Hựu học xã liền ước hẹn đi xem bảng cùng nhau. Trần Khác vốn không muốn đi, nhưng lại bị Tống Đoan Bình và Chương Đôn lôi kéo đi đến Lễ Bộ.

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền cảm thấy phía sau có người theo dõi. Tuy nhiên, không chỉ một hai người mà là hàng trăm người... Được lắm, một đám người nhắm mắt theo đuôi phía sau, giống như bầy sói nhìn chằm chằm bọn họ.

- Làm cái gì vậy?

- Xem ra ngươi cũng thật là hồ đồ, chẳng lẽ ngươi quên mỗi lần yết bảng đều có tiết mục bắt tế dưới bảng sao!

Chương Đôn cười ha ha nói:
- Đây đều là những gia đinh của phú hào trong kinh thành, bọn chúng đối với Cử tử chúng ta rõ như lòng bàn tay, đã sớm nhìn chăm chăm lang quân như ý. Đợi người đó trúng cao, liền muốn động thủ cướp người rồi. 

- Ngươi không phát hiện hôm nay Tử Hậu ăn mặc rất đặc biệt sao?

Vương Thiều đùa cợt nói:
- Còn có mấy người chưa kết hôn như bọn Cát Phủ cũng vô cùng chờ mong nữa. 

- Đi chết đi.

Chương Đôn đỏ mặt lên nói:
- Ta mỗi ngày đều như vậy, có được không? 

Lã Huệ Khanh thì trực tiếp làm như không nghe thấy gì.

Càng đi tới Lễ Bộ, dòng người qua lại càng đông đúc, nhìn mọi người trên đường chật như nêm. Bọn người Trần Khác đi lại cũng khó khăn, căn bản không chen chúc được.

- Thôi đi, chúng ta đến trà lầu ngồi, chờ bọn họ xem xong rồi sẽ qua xem.

Tô Thức bị chen lấn đến choáng váng đầu óc đề nghị:
- Dù sao bảng cũng ở nơi này, sớm muộn gì cũng xem được. 

- Cũng tốt.

Mọi người liền chen đến một trà lầu hai tầng bên rìa đường. Vừa đi vào liền thở nhẹ ra, hóa ra khách bên trong trà lầu cũng đều đi ra bên ngoài xem náo nhiệt, bên trong rất vắng vẻ. 

Người hầu trà có chút không tình nguyện đi đến, đón bọn họ lên lầu hai. Chỉ thấy gần cửa sổ lầu hai cũng đã đầy người, mọi người liền ngồi xuống mấy bàn lớn bên cạnh, người hầu trà vội vàng mang trà và bánh trà lên, rồi vội vàng đi xuống xem náo nhiệt.

Tống Đoan Bình cười nói:

- Hay thật, y còn nhiệt tình hơn cả chúng ta. Quang cảnh này đẹp như vậy sao? 

- Không có quang cảnh nào đẹp hơn.

Vương Thiều là một trong những người duy nhất đã chứng kiến, y cười nói:
- Ngươi nghĩ đi, tân khoa cống sĩ mới ra lò, bất luận là lão ấu xấu đẹp gì cũng bị tranh giành. 

Đến lúc đó trên đường lớn, cống sĩ thì trốn, nhà giàu thì truy, còn có người vì tranh giành mà đánh nhau một trận, muốn loạn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Nói như vậy chúng ta ngồi chỗ này chẳng phải làm trễ nãi nhân duyên của Tử Hậu và Cát Phủ rồi sao?

Trần Khác cười nói. 

- Ngươi không cần lo lắng. Người ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng tên họ, nơi ở của bọn họ ở đâu rồi.

Vương Thiều cười nói:
- Giống như quý công tử Tử Hậu, Cát Phủ gia thế thanh hoa, cho dù chôn dưới ba tấc đất cũng bị bọn họ đào ra. 

- Đúng là miệng lưỡi của Vương Tử Thuần!

Chương Đôn cười mắng:
- Chúng ta là củ từ à, sao phải vùi sâu dưới ba tấc đất? 

Vương Thiều cười nói:

- Ta chỉ là ví dụ. Uống trà uống trà... 

Mọi người ngồi uống trà nhưng tâm tư cả đám đều không yên, ngay cả Trần Khác cũng không ngoại lệ... Kì thi loạn thành một bầy, trong lòng của hắn thật ra cũng không nắm chắc.

Miệng còn khuyên mọi người nói:

- Đợi một chút, đừng nóng lòng, ta cho người chen vào xem, khi nào có bảng sẽ trở về bẩm báo. 

Mọi người ngượng ngùng cười rộ lên. Mới uống vài hớp trà liền nghe tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài, tiếng người đột nhiên ồn ào lên. Trước phố mơ hồ truyền đến tiếng hoan hô:

- Yết bảng rồi, yết bảng rồi! 

- Trò hay bắt đầu rồi.

Mọi người vọt tới mặt đường bên cạnh trà lầu. Đám người Tô Thức cũng không kềm nén được, chen chúc nhìn xung quanh, chỉ thấy đầu phố đi tới Lễ Bộ đã loạn cả lên. 

Trong đám người vây quanh trước bảng, thật ra có rất ít người là Cử tử, đa số là các gia đinh phú hào linh tinh. Bọn họ khẩn trương nhìn chằm chằm vào bảng danh sách mới xuất hiện, một khi nhìn thấy ý trung nhân nổi danh trên bảng, liền khẩn trương ra ám hiệu ước định... Bình thường là lấy một lá cờ đưa lên vẫy vẫy.

Trong lúc ấy, người nhà đã sớm định ý trung nhân, chỉ cần nhìn thấy tín hiệu, không cần nói gì, đi ra liền bắt người rồi quay lưng bỏ chạy. Không như vậy cũng không được, tổng cộng chỉ có bốn trăm cống sĩ, sói nhiều mà thịt ít, ra tay lẹ thì có thịt, không thì ăn đất!

Ngươi xem, ra tay chậm một chút đã gặp phải cục diện hai hay nhiều nhà tranh giành. Màn kia có phần giống như trận thi đấu bóng bầu dục đời sau, có người chuyên môn thủ, chuyên môn cướp, cướp được rồi còn phải chạy đến nơi an toàn mới tính là đạt được... Trong lúc người đẩy ta chắn, khó tránh khỏi tức giận lên đánh đập nhau tàn nhẫn, trường hợp hỗn loạn thì càng không chịu nổi.

Rất nhanh, các vị cống sĩ chưa lập gia đình đã bị đoạt đi. Ngay sau đó đến các người lớn tuổi hoặc đã kết hôn, đây cũng là phương án thứ hai của các nhà. Một khi không cướp được người thích hợp thì sẽ đoạt những người này về, nhìn xem có thích hợp hay không thì để nói sau.

Hơn nữa hạng thứ cũng không phải không tốt, lớn tuổi thì biết chiều chuộng, đã kết hôn cũng không thiếu người tài mạo song toàn. Chỉ có chút phiền toán là, trước tiên phải ly hôn rồi mới được kết hôn... Cho nên sau mỗi khoa cử, nhóm tiến sĩ Đại Tống đều dấy lên một phong trào bỏ vợ. Cái gọi là ‘Tao khang chi thê bất hạ đường’, chỉ có số ít người mới có được mỹ đức này.

Việc đoạt tế này như cơn sóng lớn, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt mọi người liền bắt con rể trở về, hoặc là đuổi theo người đã cướp đi con rể. Trước bảng danh sách chỉ còn lại một đám Cử tử thi rớt thất vọng, sự náo nhiệt vừa rồi không quan hệ với bọn họ, khiến cho bọn họ trong lòng tràn đầy chua xót.

- Tại sao lại như vậy chứ?

Lưu Kỷ đã xem đi xem lại bảng danh sách nhiều lần, cả bảng danh sách thi Biệt Đầu cũng đã xem qua, nhưng vẫn không tìm thấy tên của mình. 

Phần lớn các vị ‘tài cao’ của Thái học văn hội cũng không được như ý. Bọn họ thật sự khó có thể tin, làm sao có thể không đậu? Hơn nữa một người cũng không đậu?

Sau khi hít dài một hơi, có người hét lớn:

- Không được, chúng ta phải lấy lại bài thi! Có rớt cũng phải biết rõ!
Điểm này ở đời Tống so với đời sau thì tốt hơn, chính là thí sinh có quyền được đọc bài thi của mình. 

Những lời này được rất nhiều người hưởng ứng.

- Đúng vậy, sao có thể ngay cả Lưu Kỷ cũng đều rớt? Trong chuyện này nhất định có vấn đề! 

- Vậy thì cùng đi!

Nói xong, bọn họ liền đồng loạt vọt tới Lễ Bộ. 

Vào lúc này, Trương Thành đang bị chen trái lấn phải, lảo đảo đi lên lầu, nói với những người xem náo nhiệt:

- Chúc mừng các vị lão gia, tất cả đều đỗ rồi. 

- Hả?

Nhất thời trong lòng mọi người nở hoa, Trương Thành lại nói:
- Sau đó, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, các huynh đệ sắp ngăn không được rồi... 

Còn chưa dứt lời, liền nghe tiếng bước chân dày đặc dưới lầu vang lên:

- Mau, nơi này có một đám Cử tử, tất cả đều tuổi trẻ lại anh tuấn, đừng để cho bọn họ chạy! 

Lời còn chưa dứt, Trương Thành đã bị đẩy sang một bên. Một đám gia đinh như lang như hổ vọt lên, chỉ cần thấy có người ăn mặc như người đọc sách, liền như hổ đói vồ mồi xông lên...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-355)


<