← Hồi 54 | Hồi 56 → |
Đại Phong cốc lúc bấy giờ tối đen như mực, ngửa bàn tay không trông thấy. Gió lạnh càng lúc càng thổi lên mãnh liệt, làm cho cây lá rì rào, cảnh tượng thật là âm u huyền bí.
Thiên Liên Kiếm Trì Nhược Vân lúc bấy giờ đang ung dung điềm tĩnh kháng cự với Trường Ly Nhất Điểu.
Tuyệt kỹ Thiên Liên kiếm pháp thi triển ra như mây bay gió cuốn, chém vào không khí phát ra những tiếng "riu ríu" rợn người, nếu ai là kẻ tinh đời thoáng nhìn cũng đủ biết tay bá chủ trong làng kiếm thuật này hãy còn chưa dốc hết bình sanh sở học.
Trường Ly Nhất Điểu đã thấy rõ điểm này, nên nhẹ nhàng thư thả dùng Thất Hoàn Trảm ra đối địch, ông ta đang cố tình giết chết thì giờ, để chờ một cơ hội tốt.
Bên kia, Lục Hải và Thiệu Trúc Khê thì đang chiến đấu rất là sôi động, vì nghệ thuật của hai người này suýt soát với nhau, nên chiến cuộc vẫn còn ngang ngửa, cả hai thảy đều dốc hết toàn lực để tranh phần chủ động.
Còn Giang Thanh thì dùng lực lượng Đại Tán Thủ là Chưởng Bất Nhẫn Huyết và Âm Mạc Dương Quan, dung hoà trong thân pháp Như Ý Tam Ảo sử dụng một cách liên hoàn... thỉnh thoảng tung ra Tinh Thiên Chỉ và những thế võ lạ trong võ tập của Nộ Giang phái, lâu lâu lại trổ một đòn Ngân Nguyệt Hàn Tinh song hoàn thức, làm cho đối thủ là Mộng Chân phải dốc hết sức bình sanh mới có thể tạm thời chống cự.
Trường Ly Nhất Điểu bất thình lình cười lên một tiếng, thay đổi lối đánh cơ hồ cùng trong một lúc tung ra bốn đòn hiểm ác liệt là Ba Lai Ba Khứa, Lập Ba Thành Trụ, Hoàn Lăng Thành Ba và Vân Vũ Ba Hoàn.
Chỉ thấy bóng chưởng và bóng cước hoà lẫn với nhau bay ra tua tủa, hai cánh tay của Trường Ly Nhất Điểu tạo thành vô số lượn sóng, lượn này chưa xuống, thì lượn nọ đã phủ lên cuồng phong trỗi dậy như sóng vỗ nước tràn liên miên bất tuyệt. Đó là Huyền Lăng Khí.
Trì Nhược Vân râu tóc rối bời, mắt đỏ hào quang, quần áo của ông ta bị chân khí thổi phồng lên, thanh trường kiếm của lão lồng lên như rồng thiêng xuống biển, hào quang bay ra bốn bể tua tủa, khí thế quả thật hào hùng.
Giang Thanh vừa đánh, vừa liếc xem trong lòng thầm nghĩ:
- "Tam Liên Kiếm danh trấn giang hồ, thật là danh bất hư truyền, kiếm thế của Trì Nhược Vân thật là cao siêu tuyệt đỉnh, cơ hồ có thể liệt vào hàng kiếm thánh, kể từ khi mình xuống núi đến nay, đã chạm trán với biết bao nhiêu cao thủ dùng gươm, mà chưa hề thấy ai trội hoen lão già họ Trì này".
Giang Thanh trổ rằng sáu chưởng liên hoàn, để tránh khỏi ba đường gươm cay nghiệt của đối phương, quay sang hỏi Trường Ly Nhất Điểu rằng:
- Thưa lão tiền bối, gió lạnh rừng khuya, đêm dài dằng dặc, chẳng hay lão tiền bối cạn hứng hay chưa?
Trường Ly Nhất Điểu thong thả trả lời:
- Ta nhường cho hiền đệ quyết định.
Thế rồi thân hình của Giang Thanh vụt bay bổng lên không trung, như một con chim khổng lồ đảo mạnh ba vòng đoạn hỏi lớn:
- Tam Liên Kiếm, nếu các người đồng ý chấm dứt trận chiến, thì bên ta hoàn toàn đồng ý.
Thiên Liên Kiếm cười ồ ồ, chém ra ba đường vùn vụt, nói rằng:
- Đồ trẻ con, miệng còn hơi sữa, mi đừng hòng.
Giang Thanh thét:
- Vệ đảo chủ, thay đổi đối thủ với tôi.
Nói rồi xáp chiến với Trì Nhược Vân, còn Trường Ly Nhất Điểu thì quay sang đối địch với Mộng Chân.
Trì Nhược Vân buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, một bức màn kiếm quang từ từ dâng lên, rồi lan tràn khắp bốn bề.
Giang Thanh không dám khinh địch ngay chiêu đầu chàng đã sử dụng Như Lai thần chưởng tấn công.
Song phương giao chiến qua lại nhanh như điện chớp.
Hơn mười hiệp đã trôi qua. Trì Nhược Vân có phần núng thế, trải qua mấy chiêu nữa.
Thình lình Giang Thanh thét lớn, chiêu Phật Vấn Ca La. Đòn thứ ba trong Như Lai thần chưởng xuất hiện.
Trì Nhược Vân lảo đảo thối lui miệng phun ra một búng máu tươi, cuối cùng gượng không nổi ngã xuống như một món đồ vô dụng.
Cách đó chừng năm thước, là thân hình của Mộng Chân, thanh gươm có chuôi bằng ngọc của Mộng Chân, lúc bấy giờ cắm sâu vào mặt đất.
Trường Ly Nhất Điểu cũng đã kết liễu xong trận đấu.
Cả hai người này, thảy đều toàn thân đẫm máu, hơi thở mỏi mòn.
Chỉ còn Nhân Liên Kiếm Thiệu Trúc Khê đứng bên cạnh thần hồn ngơ ngẩn, đưa mắt nhìn tấn thảm kịch mà ông ta không bao giờ quên được, thanh trường kiếm uể oải chỉ mũi xuống đất một cách ngao ngán...
Tất cả đều im lặng.
Lâu lắm Giang Thanh mới ngửa mặt nhìn trời, đưa tay chỉ vào những lớp mây đen cuồn cuộn, nói rằng:
- Thưa tiền bối, cảnh tượng đêm nay tượng trưng cho cuộc phong vân hội tụ, sau cơn giông tố bão bùng, trời mây sẽ quang đăng.
Trường Ly Nhất Điểu vỗ vai Giang Thanh nói:
- Hai tên này còn có thể cứu sống không?
Giang Thanh gật gù nói:
- Hai tên này không chết, nhưng mà phải cần một thời gian rất dài mới bình phục được.
Vừa nói đến đây, thì ngoài Đại Phong cốc khẩu bỗng hiện lên một vầng sáng vàng tươi, dưới vùng ánh sáng đó hiện thoáng hiện lên mười mấy bóng người đang từ từ đi vào giữa cốc.
Giang Thanh cười lạnh nhạt, nói rằng:
- Thiệu lão sư, những người này là thù hay là bạn, ta còn chưa biết, nhưng thôi không muốn đổ máu nữa làm gì, chúng tôi xin cáo từ lên đường đây.
Thiệu Trúc Khê hậm hực nói:
- Tiểu tử họ Giang kia, món nợ này ta không bao giờ quên, còn Mông Đại Kim có phải vì lãnh đòn của mi mà hồn về chín suốt?
Giang Thanh quay lại, nhìn Mông Đại Kim đang nằm hôn mê cách đó hơn một trượng, nói rằng:
- Người này tính tính độc ác, nhưng ta tha cho tội chết, đã là điều quá đáng. Huyệt Tọa Tâm của hắn đã bị ta dùng Như Lai thần chưởng phong bế, nghĩa là người này không đến nỗi chết nhưng từ nay về sau không thể dùng võ công để hoành hành ngang dọc nữa.
Ngân Liên Kiếm Thiệu Trúc Khê nổi giận nói:
- Tiểu tử họ Giang thật là ác độc...
Giang Thanh bình thản trả lời:
- Ba tiếng đồng hồ nữa, Mông Đại Kim tự nhiên hồi tỉnh... Thôi chúng ta đi đây...
Dứt lời, ba chiếc bóng người bay vù lên như ba con chim tung cánh giữa trời, trong chớp mắt đã lẩn khuất trong màn đêm âm u thâm thẩm...
← Hồi 54 | Hồi 56 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác