← Hồi 03 | Hồi 05 → |
Thanh âm của tiếng cười cực kỳ cao và chói tai. Tiếp theo đó một giọng nói trong trẻo vang lên từng lời, từng lời một:
– Cách đánh đấm như thế kia chẳng có chút hào hứng nào cả. Tại hạ thật khó mà biết được các vị học ở đâu ra cái thứ võ công này. Rõ ràng thân pháp của hai người đều là không môn bách bộ. Vậy mà chẳng có một ai nhìn ra được.
Lời nói này vừa phát ra, quần hào đều không khỏi thất sắc, cùng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên bậc cấp nơi cửa đại sảnh có một thiếu niên áo vàng đang đứng khoanh tay với dáng vẻ ngạo nghễ.
Thiếu niên đang đứng kia so với người đứng ở bên cạnh còn cao hơn một cái đầu, eo thắt lưng ong, lưng như lưng vượn. Đầu mày cuối mắt đều hiện lên vẻ ngông cuồng ngạo mạn, khóe miệng vẫn còn ẩn hiện nụ cười mỉa. Có ai ngờ người nói những lời khiến cả quần hào kinh ngạc này lại là một thiếu niên vô danh.
Mấy trăm cặp mắt cùng ánh lên tia giận dữ mà nhìn thiếu niên nọ nhưng thiếu niên kia vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, miệng không ngớt cười nhạt.
Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài và Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình đang động thủ, tuy dồn hết tâm trí vào cuộc đấu nhưng cũng đã nghe rõ từnglời từng chữ của thiếu niên kia. Cho dù lời này là của ai nói đi nữa thì với thân phận và địa vị của hai người trong võ lâm đều là sự khinh mạn. Cả hai nhất tề dừng tay, thu hồi chiêu thức, thân hình ngừng lại. Tất cả các hào sĩ đứng trong sân lúc này không có ai là không ngạc nhiên thất sắc. Người thì thầm đoán lai lịch của thiếu niên áo vàng. Người thì rủa thầm, cho rằng tên thiếu niên nói ra những lời này ắt đã điên rồi, với võ công như của Quản Nhất Sài và Vân Trung Trình thì trong khắp thiên hạ có mấy ai lại có thể chế ngự được. Thiếu niên này không phải là đã điên rồi hay sao ?
Sắc mặt Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình và Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài lúc này thật khó coi. Aùnh mắt ẩn chứa đầy vẻ lạnh lùng, trợn trừng nhìn thiếu niên áo vàng kia. Chỉ có Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm là trong lòng lại suy nghĩ khác hẳn.
Thiếu niên này cho dù không bệnh mà điên nhưng mấy câu nói điên cuồng của hắn lại khiến cho nỗi lo lắng của ông giảm hẳn đi. Vì lúc này ông đã thấy rõ thân thủ của Vân Trung Trình không còn được như trước. Chỉ cần có sơ suất nhỏ thôi thì danh tiếng bao nhiêu năm gây dựng há chẳng phải bị tiêu hủy trong một ngày sao.
Trong phút giây này, sự yên ắng bao trùm lên bầu không khí trong sân. Phải biết lời nói của thiếu niên áo vàng là cực kỳ chính xác. Quần hào sau khi ngạc nhiên thất sắc, xem xét thấy đúng như thế nên đều ngớ người ra. Hai người Quản Nhất Sài cùng Vân Trung Trình lúc đó trong lòng vô cùng tức giận nhưng với thân phận và địa vị của họ thì không thể nào mở mồm ra mắng chửi được.
Trong sự yên ắng đó, lại thấy thiếu niên áo vàng phất tay áo, từ từ bước xuống bậc cấp.
Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài bỗng cười nhạt nói:
– Những lời cao luận vừa rồi ắt hẳn là của bằng hữu nói ra. Tại hạ lấy làm khâm phục lắm. Quản mỗ tài nghệ chưa cao, tự biết võ công còn thấp kém. Hôm nay gặp được bằng hữu, thực rất lấy làm vui mừng và còn hy vọng bằng hữu có thể đem chỗ yếu kém trong chiêu thức của tại hạ mà chỉ giáo thêm, khiến tại hạ được học hỏi thêm cao chiêu.
Thiếu niên áo vàng cất giọng cười sang sảng nói:
– Được, được, các hạ quả nhiên là rất khiêm tốn. Chưởng pháp của các hạ tuy rất đẹp mặt nhưng yếu kém quá khiến trong nhất thời làm sao ta có thể nói hết được.
Sau đó thiếu niên lại quay đầu về phía Vân Trung Trình cười nói:
– Chưởng pháp của các hạ so với ông ta cũng chẳng khác bao nhiêu. Nếu không rèn luyện thêm nhiều nữa thì chỉ sợ lúc gặp phải cao thủ thỉ e rằng chẳng chịu nổi vài chiêu. Thế chẳng phải là khó coi lắm sao ?
Thiếu niên áo vàng thốt ra những lời hống hách tự phụ khiến Quản Nhất Sài và Vân Trung Trình mặt mày biến sắc, mi mắt dựng ngược. Vân Trung Trình mặt mày cau có, cười nhạt một tiếng, dường như muốn nói. Bỗng lại nghe Vân Khiêm hừ một tiếng như muốn ngăn không cho nói. Bèn cố gắng ngậm đắng nuốt cay mà im đi. Nhưng bang chủ của Giang Nam Hắc Mễ Bang vốn tính kiêu căng tự phụ nên đã không chịu nổi lời nói của thiếu niên nọ.
Y đã tự cười nhạt rồi nói:
– Nghe lời nói của hảo bằng hữu thì xem ra bằng hữu cũng là cao nhân. Thế thì mời bằng hữu hãy chỉ cho các anh hùng trong thiên hạ thấy Quản mỗ có chịu nổi được ba chiêu của người ta không.
Dứt lời y đưa tay lên vén tay áo. Rõ ràng Vô Sí Thần Ưng đã tức giận đến cực điểm, muốn động thủ ngay lập tức.
Quần hào đứng xem xung quanh tuy đều bất mãn với lời nói của thiếu niên áo vàng nhưng lúc này lại không khỏi lo lắng cho y, ngấm ngầm lo sợ Vô Sí Thần Ưng vừa xuất thủ thì thiếu niên kia đã phải bỏ mạng vì chắc rằng khi Vô Sí Thần Ưng ra tay là hắn sẽ không lưu tình.
Nhưng thiếu niên áo vàng đã cất tiếng cười, một mặt nói lớn:
– Ha ha... tại hạ tuy chưa được coi là cao nhân nhưng nếu muốn đối phó với thân thủ của các hạ thì e rằng chỉ cần vài ba chiêu là đủ. Nếu các hạ không tin thì hãy thử xem. Theo như ý của tại hạ thì tốt nhất là các hạ nên suy nghĩ lại cho kỹ lưỡng. Trước mặt bao nhiêu người như thế này mà có chuyện gì xảy ra thì chẳng khó coi lắm sao ?
Thiếu niên nói xong lại dương dương tự đắc mà cười ha hả.
Tuy quần hào vẫn còn kinh dị nhưng trong số đó cũng có vài người từng trải, lịch duyệt giang hồ đã nhiều, kinh nghiệm không ít với những chuyện lạ đời. Chẳng hạn như Đa Tý Thần Kiếm, Linh Hồ Trí Thủ, Hoành Giang Kim Sách đều thấy rõ tuy thiếu niên áo vàng này cực kỳ cuồng ngạo nhưng một khi đã nói như thế thì tuyệt nhiên không phải là không có thực tài.
Cho nên Vân Khiêm vừa mới ngấm ngầm ngăn cản không cho Vân Trung Trình nói gì cả. Hơn nữa ông biết rằng Quản Nhất Sài không khi nào bỏ qua cho thiếu niên áo vàng kia. Chỉ cần Quản Nhất Sài và thiếu niên động thủø thì với nhãn quang và kinh nghiệm của mình, ông sẽ đoán biết được lai lịch của thiếu niên áo vàng kia.
Quả nhiên Quản Nhất Sài đã nổi giận, gằn giọng nói:
– Thừa hảo ý của bằng hữu nhưng Quản mỗ vốn tính nóng nảy, không đến Hoàng Hà thì lòng không yên. Bằng hữu, nếu bằng hữu tại đây nói xằng nói bậy mà không chứng tỏ cho Quản mỗ thấy thân thủ của bằng hữu có điểm nào cao minh thì họ Quản này cũng không khách khí với bằng hữu.
Thiếu niên áo vàng vẫn cười ha hả, nói:
– Không đến Hoàng Hà lòng chưa yên... được, được, các hạ vẫn cố giữ ý như thế...
Tiếng nói của thiếu niên áo vàng từ từ chậm lại, bỗng im bặt tiếng cười. Mục quang phát ra những tia lạnh lùng, hung dữ nói:
– Thế thì các hạ đừng trách tại hạ xuống tay không lưu tình.
Mục quang lạnh lẽo của thiếu niên áo vàng quét khắp nơi như muốn tìm kiếm một cái gì rồi cất giọng:
- Vị bằng hữu nào có thể ra đây làm chứng. Nếu trong vòng ba chiêu mà tại hạ không thắng nổi vì bằng hữu đây thì tại hạ sẽ bò từ trong này ra ngoài kia. Nhưng nếu là...
Tiếng nói của tiếu niên hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía Quản Nhất Sài, cất gọng lạnh lẽo:
– Nhưng nếu trong vòng ba chiêu, vị bằng hữu này...
Quản Nhất Sài trợn mắt quát to một tiếngcắt ngang lời nói của thiếu niên áo vàng, giọng giận dữ:
– Thế thì mặc ý bằng hữu tùy tiện xử trí họ Quản này.
Sau đó y chỉnh đốn lại thân trên, cước bộ hơi chuyển lên, nói lớn:
– Bằng hữu hãy tiếp chiêu.
Tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên thân hình đã lướt tới mé tả của Hoàng Y thiếu niên. Hữu chưởng hoành ngang mặt thiếu niên, tả chưởng lại từ trỏ tay hữu mà xuyên ra, dùng lưỡng chỉ điểm vào huyệt Khí Hải. Chưởng tâm chứa đầy chưởng lực Tiểu Thiên Tinh.
Tuy Vô Sí Thần Ưng kiêu ngạo vô cùng nhưng chiêu vừa ra lại có thể thấy rõ y chẳng khinh địch một chút nào. Thân pháp của y không có chút nào lộ vẻ lấy cường đánh nhược. Trong lúc xuất chiêu tuy công mà thủ, chuẩn bị sẵn một đường thoát cho mình. Sử dụng chiêu thức này, Vô Sí Thần Ưng rõ ràng cẩn thận hơn so với lúc cùng Vân Trung Trình động thủ.
Một chiêu hai thức, nhanh như chớp giật, trong tiếng cười lớn, thân hình Hoàng y thiếu niên khẽ lay động.
Quản Thần Ưng vừa mới xuất chưởng, bỗng nhiên đã không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu cả. Trong chớp mắt, thân hình quỉ dị của thiếu niên kia vừa chớp động, đã không biết đi đâu rồi.
Quản Nhất Sài còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, đã nghe thấy tiếng quát lớn ở đằng sau:
– Chiêu thứ nhất.
Quản Nhất Sài hồn phi phách tán, không kịp chuyển mình quay lại. Bỗng nhiên ngã nhào về phía trước, phút chốc đã lộn đi mấy vòng. Giang Nam đại hào, Hắc Mễ Bang chủ lúc này đã thi triển bộ pháp “Lãn lư đả cổn“ thật là thân pháp của phường vô lại.
Quần hào lúc này ngơ ngơ ngác ngác, mấy hào sĩ đã từng lưu lạc giang hồ võ lâm nhiều năm, cũng chưa từng thấy việc nào kỳ quái như việc này. Sau một chiêu của một thiếu niên vô danh tiểu tốt, khiến cho Quản Nhất Sài, bang chủ Hắc Mễ Bang, người khiến giới võ lâm mấy năm gần đây phải bái phục. Tuy chưa lạc bại, nhưng đã mất hẳn tư thế của một đại nhân.
Trong khi quần hào còn đang ngơ ngác thì Quản Nhất Sài đã đứng dậy. Thấy Hoàng y thiếu niên đang đứng trước mặt, luôn miệng cười nhạt, nhìn họ Quản cất giọng lạnh lùng:
– Còn hai chiêu nữa.
Lúc này trong lòng Quản Nhất Sài vừa thẹn vừa tức, một cao thủ chẳng cần phải thử nhiều đã có thể phân biệt được thân thủ cường nhược rồi.
Quản Thần Ưng hoàn toàn chẳng phải là người không có con mắt tinh đời. Cái loại thân thủ này, chẳng những y chưa từng thấy một lần nào mà cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Y luôn luôn tự phụ với võ công của mình, nhưng một chiêu vừa rồi, đến cả thân pháp của đối phương, y chưa kịp nhìn rõ thì đã lạc bại.
Lúc này diện sắc của Đa Tý Thần Kiếm cũng thất sắc, vì khi thấy thân thủ của thiếu niên này, ông bèn nhớ tới một người. Ông tin chắc mắt mình không hoa, cái việc mình vừa thấy đây là tuyệt đối không thể sai lầm được.
Hoàng y thiếu niên cất cao đầu, mục quang từ thân mình Quản Nhất Sài chuyển sang nhìn khắp đấu trường. Tiếng cười càng lúc càng lồng lộng, sau đó cúi đầu, cất giọng sang sảng:
– Còn hai chiêu nữa.
Bốn chữ này giống như tên bắn, va trúng tim đen của Giang Nam Hắc Mễ Bang tổng đà chủ Quản Thần Ưng. Y chỉ cảm thấy ánh mắt chăm chú của quần hào xung quanh đang nhìn mình. Nếu y còn trai trẻ như thời hai mươi năm trước đây thì nhất định sẽ hùng hổ lao vào.
Chỉ vì lúc này, tuổi tác của y đã nhiều, kinh nghiệm giang hồ chẳng ít. Y chính là một tay giang hồ lão luyện, biết rõ võ công mà mình đem ra xưng hùng xưng bá với võ lâm so với thân pháp quỉ dị của thiếu niên ở trước mặt như ánh sáng của ngọn nến đem so với ánh sáng mặt trời vậy. Nếu như còn xuất thủ nữa, há chẳng phải là tự chuốc lấy thất bại nhục nhã ư ?
Do đó Quản Thần Ưng thở dài một tiếng, nhìn Hoàng y thiếu niên với ánh mắt đờ đẫn thất thần, hạ giọng nói:
– Quản Nhất Sài này thực có mắt mà không tròng, nhìn không ra bằng hữu là cao nhân, nhưng Quản Nhất Sài này chẳng phải là kẻ đui mù, xin cúi đầu nhận thua, còn hai chiêu kia bằng hữu cũng bất tất phải thi triển làm gì.
Quần hào lại nổi lên tiếng bàn tán xôn xao, hàng lông mày bạc phơ của Đa Tý Thần Kiếm đang chau lại, đột nhiên ghé tai Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long nói thầm mấy câu. Hai đạo mục quang của Sở Chiếm Long lập tức nhìn Hoàng y thiếu niên từ đầu đến chân một lượt.
Chỉ thấy hai mắt Hoàng y thiếu niên vẫn lạnh lẽo, hừ nhẹ một tiếng mà chẳng có chút phản ứng nào đối với lời nói của Quản Nhất Sài cả.
Quản Thần Ưng lại thở dài, giọng nói khô khan:
– Quản Nhất Sài này tự biết võ công chưa cao nhưng cũng chẳng phải bất tài.
Nhưng thân thủ của bằng hữu, tại hạ dám nói là vô địch thiên hạ, không biết các hạ có thể đem đại danh ra chỉ giáo, khiến bằng hữu võ lâm thiên hạ, ai nấy đều biết rằng trong đương kim võ lâm, lại đã xuất hiện một dị tinh.
Quản Nhất Sài đã làm bang chủ một bang, quả nhiên ngoài chút kiêu cuồng ra, lòng dạ của y cũng rất sâu xa, lúc này ý nghĩ của y đã xoay sang hướng tâng bốc thiếu niên kia.
Y vừa nói như vậy, quần hào đã dỏng tai lên để nghe xem thử võ công cao tuyệt của thiếu niên kia là loại võ công gì. Mấy hào khách này đều là những hán tử trẻ tuổi, lòng dạ nông cạn. Tuy lúc trước còn bất mãn với thiếu niên cuồng ngạo, nhưng lúc này sau khi chứng kiến võ công của thiếu niên, họ lại không khỏi có chút hảo cảm.
Hoàng y thiếu niên bỗng lại nổi tràng cười ròn rã, lớn tiếng, nói:
– Quản bằng hữu không lấy thắng bại làm trọng, thực là một hảo hán lỗi lạc. Tại hạ mới rồi thật đắc tội lắm.
Mục quang Quản Nhất Sài hơi chuyển, y nghĩ tuy võ công của Hoàng y thiếu niên cao tuyệt, nhưng chưa phải là người lịch duyệt, rất thích được người khác nịnh nọt tâng bốc.
Vừa nghĩ đến đó, lại thấy mục quang của thiếu niên nhìn về phía các hào sĩ nói:
– Tại hạ Sầm Xán, mới ra giang hồ. Hôm nay muốn thỉnh Quản bằng hữu chiếu cố, dị tinh hai chữ, tại hạ thật chẳng dám đảm đương.
Thiếu niên nói rồi lại cười lớn, nhưng trong khi cười, mục quang lại quay khắp lượt quần hùng dường như lưu ý đến thái độ của mọi người đối với mình như thế nào.
Trong ánh lửa bập bùng, chỉ thấy quần hào đang chăm chú theo dõi y.
Vì vậy tiếng cười của thiếu niên lại càng lồng lộng. Nào ngờ, trong khi thiếu niên đang dương dương tự đắc, ngoài cửa bỗng đột nhiên có một người xuất hiện, tiến thẳng vào giữa sân, luôn miệng nói:
– Kiều mỗ đến trễ, đáng chết, đáng chết ...
Sau đó lại tiếp:
– Vân lão gia, kẻ mọn này đến chúc thọ lão gia đây.
Trong lúc quần hào còn đang trợn mắt lên nhìn, đã thấy một hán tử gầy gò mặc một chiếc áo gầm từ ngoài bước vào tay ôm một cái hộp lớn, tay cắp ba cuộn giấy lớn.
Hán tử gầy gò tiến đến trước mặt Vân Khiêm, nghiêng mình vái chào, rồi cười nói:
– Tiểu điệt Kiều Thiên kính chúc Vân lão đại gia phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.
Lão thọ Vân Khiêm vừa cười ha hả, vừa quay người lại nói:
– Nói hay, nói hay, hiền điệt đừng khách sáo.
Mặt khác quay qua nói:
– Trung Trình, còn không mau tiếp Kiều tam ca.
Vân Trung Trình bước tới, cười nói:
– Tam ca, xem thấy thứ đồ tam ca cầm kia có vẻ nặng lắm, hãy để đệ đỡ một tay.
Hán tử gầy gò chính là Quỉ Ảnh Kiều Thiên, ngoài tuyệt nghệ khinh công nổi tiếng võ lâm ra, y còn tự xưng là Diệu Thủ thần thâu.
Quỉ Ảnh Kiều Thiên này xuất thân thế gia, vốn là công tử con nhà giàu. Tuy xưng Thần thâu nhưng khẳng khái hiệp nghĩa. Hình dung cổ quái, lòng dạ ngay thẳng, không phải là phường trộm đạo thông thường. Kiều Thiên lúc này đã đứng thẳng người lên, mắt nhìn xung quanh, cười ha hả nói:
– Các bằng hữu coi thử, Vân lão gia chúng ta chẳng phải là đức cao vọng trọng hay sao, thế mà bao nhiêu bằng hữu võ lâm đã tề tựu. Tại hạ lại còn đến trễ, chẳng phải Kiều Thiên này thật đáng chết lắm sao Mục quang y vừa chuyển, đã thấy ngay Hoàng y thiếu niên đang đứng giữa sân, mặt mày đang sa sầm lại. Tiếng nói của y cũng bất giác dừng lại. Sau đó lại nhìn thấy Quản Nhất Sài thì trong mắt đảo mấy lượt, dường như đã đoán được đây là chuyện gì rồi, liền vội vàng cười nói tiếp:
– Lúc trước tiểu đệ còn đang lấy làm lạ, không hiểu tại sao các bằng hữu không uống rượu trong đại sảnh mà lại đứng cả ở trong sân. Hoá ra là có người muốn tỉ võ để chúc thọ Vân lão gia. Mời, mời, Quản đại gia, chỉ cần đại gia bắt đầu thì tiểu đệ sẽ đứng tránh ra ở một bên ngay.
Vân Trung Trình than thầm một tiếng, ngầm trách Kiều Thiên đã lớn tuổi rồi mà tính khí vẫn trẻ con như thế, còn chưa biết rõ sự việc như thế nào đã vội nói xằng nói bậy nên vội gượng cười phân trần:
– Kiều tam ca, huynh nghĩ sai rồi...
Còn chưa dứt lời, Quản Nhất Sài đột nhiên cất giọng cười lớn nói:
– Vân Trung Trình, các hạ khỏi cần lo cho ta. Quản Nhất Sài này không cần các hạ phải lo lắng hộ. Kều lão tam, ta nói thực cho lão tam hay. Vừa rồi ta đã cùng vị Sầm thiếu anh hùng này động thủ qua rồi.
Quỉ Aûnh Kiều Thiên tròng mắt lại đảo mấy lượt. Trong lòng đang còn có chút kinh ngạc, đã nghe Quản Nhất Sài cất tiếng:
– Nhưng ta mới chỉ động thủ có một chiêu thì đã bại trận rồi. Kiều lão tam, hôm nay lão tam gặp may đấy. Nào, nào, để ta giới thiệu với lão đệ vị tiểu anh hùng có võ công kinh nhân vày. Vị này họ Sầm danh Xán, chính là Sầm thiếu anh hùng.
Quỷ Ảnh Kiều Thiên không khỏi trợn trừng hai mắt. Vô Sí Thần Ưng Quản Nhất Sài lừng danh võ lâm mà chỉ trong vòng một chiêu đã bại dưới tay Hoàng y thiếu niên này. Thật khiến cho người ta khó có thể tin được.
Hoàng y thiếu niên Sầm Xán nãy giờ đứng yên. Trong lòng có chút bực bội vì việc xuất hiện của Quỷ Aûnh Kiều Thiên đã lôi kéo sự chú ý của quần hào về phía y.
Lúc này nghe Quản Nhất Sài vừa nói như thế, nụ cười cuồng ngạo đã lại xuất hiện.
Trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm đối với Quản Nhất Sài này.
Lúc y còn nhỏ, đã được một vị dị nhân khổ luyện, đã học được một thân tuyệt nghệ. Lúc này mới ra giang hồ nhưng đã bị nhiễm tính khí cổ quái của sư phụ. Hành sự chỉ biết có một mình mình, còn việc đó có đúng hay không, có ảnh hưởng đến thiên hạ hay không thì y chẳng thèm điếm xỉa tới.
Kiều Thiên còn đang ngơ ngác đã thấy Quản Nhất Sài chắp tay bái chào tứ phía, giọng sang sảng:
– Các vị, Quản mỗ cáo từ.
Sau đó y đến bên cạnh Hoàng y thiếu niên Sầm Xán nói nhỏ vài ba câu. Sầm Xán gật đầu mỉm cười tự đắc. Kiều Thiên lòng tự cảm thấy kỳ lạ. Quản Nhất Sài bình nhật tính khí khó ưa, vậy mà nay đã bại dưới tay người ta rồi lại còn tỏ ra thân mật với người ta như vậy.
Sắc diện Nhân Nghĩa Kiếm Khách lại thay đổi. Mục quang chiếu thẳng vào Quản Nhất Sài. Đột nhiên bước tới một bước, nào ngờ đã bị Đa Tý Thần Kiếm nắm tay giữ lại.
Quỷ Ảnh Kiều Thiên tròng mắt hơi đảo, cười nhạt nói:
– Các vi, các vị đứng ở đây làm gì vậy ? Sao còn chưa vào trong uống rượu. Ngoài mấy thứ tại hạ mang đến chúc thọ cho Vân lão gia, tại hạ còn muốn báo cho các vị một chuyện lạ.
Vân Trung Trình định thần lại, miễn cưỡng phục hồi thần sắc, tự mời quần hào vào trong sảnh. Đa Tý Thần Kiếm và Hoành Giang Kim Sách Sở Chiếm Long nhìn nhau.
Ánh mắt như ngụ ý điều gì. Sau đó ông bước đến bên Sầm Xán, khẽ cung tay, cười nói:
– Huynh đài võ công cao tuyệt, thực là tuổi trẻ mà tài cao, khiến cho lão phu đây rất lấy làm ngưỡng mộ.
Hoàng y thiếu niên Sầm Xán ciũng cung tay đáp lễ cười nói:
– Vân lão tiền bối hẳn có chút bất mãn đối với hành động vừa rồi của tại hạ chăng ?
Tia mắt Vân Khiêm bỗng lóe lên nhưng tức thì lại trở về vẻ an nhiên tự tại, cười ha hả rồi nói:
– Mấy lời vừa rồi của Sầm thiếu hiệp thực là khách sáo. Thiếu hiệp hãy xem, tất cả mọi người đều đã vào trong nhà cả. Sầm thiếu hiệp lẽ nào lại chẳng vào uống thêm vài chén rượu nữa. Lão phu đây cũng còn một chuyện muốn thỉnh giáo Sầm thiếu hiệp.
Sầm Xán cất giọng cười sang sảng rồi nói:
– Thế thì xin cứ tự nhiên.
Rồi y ngẩng đầu bước vào sảnh, đi thẳng đến bàn đào chúc thọ mà ngồi vào chỗ Quản Nhất Sài khi nảy đã ngồi. Mắt nhìn xung quanh. Quần hào lúc này cũng đang ngưng thần nhìn y.
Vân Khiêm khẽ vuốt chòm râu, đi tới bàn chủ tọa, tự nâng cao chén rượu. Lại thấy Quỷ Aûnh Kiều Thiên tay bưng hộp gỗ đứng cạnh Nhân Nghĩa Kiếm Khách và Linh Hồ Tri Thù, lúc này đã bước tới, bỏ ba cuộn giấy kia xuống, hai tay nâng hộp gỗ lên, cười nói:
– Tiểu điệt Kiều Thiên, nay kính cẩn đem hai cây bàn đào đá lại mừng thượng thọ Vân lão gia.
Vân Khiêm cười lớn, hai tay tiếp lấy. Aùnh mắt của quần hào không khỏi chú mục vào cái hộp gỗ. Nghĩ rằng lần này vị cự phú thần thâu kia không biết tặng món quà gì.
Chỉ thấy Vân Khiêm mở nắp hộp ra, rồi lại nghe một tiếng” ồ” nhẹ. Đột nhiên từ trong hộp gỗ lại có hai hài nhi cao không quá một thước đứng dậy. Hai vật này được chế tạo cực kỳ tinh xảo. Một nam, một nữ, trong tay là một đôi bích ngọc bàn đào.
Chính là Kim Đồng Ngọc Nữ trong lễ thượng thọ Vương Mẫu.
Quần hào cả thảy đều trầm trồ, ca ngợi. Tiếng cười của Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm càng lớn hơn nữa. Một lúc sau, lão lại chuyển mình đem món quà tinh xảo này đặt lên bàn đào chúc thọ. Lại nghe Quỷ Aûnh Kiều Thiên cất giọng:
- Theo lý mà nói thì hôm nay là ngày vui của Vân lão gia, người khác đến trễ còn không được. Huống hồ lại là Kiều Thiên này thì đây ắt phải có nguyên nhân gì rồi.
Y tự trỏ vào mình rồi tiếp:
– Vì tại hạ đột nhiên bỗng nghe được một tin tức. Tin này, tại hạ dám chắc rrằng các bằng hữu thiên hạ võ lâm đều muốn nghe. Nhưng lúc đó, tại hạ còn có chút nghi hoặc cho nên liền vội đi ngay đến Thiên Mục Sơn để xem. Lúc đó mới biết là tin tức này thực là chính xác lắm.
Y thao thao đến đây, quần hào cũng đã có biến động. Hoàng y thiếu niên Sầm Xán cũng lộ vẻ chú ý lắng nghe. Quỷ Aûnh Kiều Thiên nheo mắy cười, nói tiếp:
– Các vị, cổ ngữ có nói:
“ học đắc kinh nhân nghệ. Thụ vì thức hoá gia “ ( Học được một nghề giỏ thì phải đem ra mà dùng). Các vị hãy mau mau thu xếp công việc mà đến Thiên Mục Sơn đi. Kiều Thiên này bảo đảm rằng chuyến đi này sẽ khiến các vị hứng thú.
Y ngừng lời, đảo mắt ngang dọc. Quần hào quả nhiên bị kích động. Một số thì bàn tán không hiều là chuyện gì. Số khác lại cho rằng chuyện này đương nhiên có uẩn khúc gì ở trong. Ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương.
Vân Khiêm vỗ vai y một cái, cười ha hả nói:
– Hiền điệt, ngươi có chuyện gì thì hãy mau mau nói hết ra đi. Đừng có úp úp mở mở khiến người nghe phải sốt ruột.
Kiều Thiên nhếch mép cười nói:
– Trước khi cái tin tức tại hạ sắp nói ra, các vị phải tặng cho tại hạ chút gì mới phải chứ. Các vị xem, chẳng lẽ chuyến đi đến Thiên Mục Sơn của tại hạ lần này há lại là không công sao.
Quần hào đột nhiên cười ầm lên. Có người cùng Kiều Thiên là chỗ quen biết thì vừa cười vừa nói:
– Kiều tam gia, chúng tôi cũng muốn tặng tam gia một vật nhưng mà vật chúng tôi tặng không biết tam gia có vừa ý hay không ?
Có người lại nói:
– Kiều gia, bình nhật lão gia rất thích nói đùa. Tại hạ thấy lời vừa nói đó tám phần bỡn cợt. Tại hạ đã lưu lạc giang hồ bao nhiêu năm rồii cũng có thể không biết rằng trên Thiên Mục Sơn lại có mặt trăng.
Lúc này trong sảnh, không khí thật huyên náo. Hiển nhiên đã quên hẳn sự không vui vừa rồi. Vân Khiêm cũng đang tự nghĩ, chắc là Kiều Thiên nói đùa để khiến mọi người vui lên một chút.
Nào ngờ đã lại thấy vị cự phú thần thâu đột nhiên đứng lên, đưa tay gạt hết chén dĩa trên bàn bay sang một bên, lộ ra một khoảng trống. Sau đó cúi xuống lấy ra ba cuộn giấy đặt lên bàn với dáng điệu thận trọng, một mặt nói:
– Các vị, nếu các vị cho rằng tại hạ nói đùa thì các vị lầm rồi. Nói thực với các vị, lúc này trên Thiên Mục Sơn đã đặt sẵn đài tỉ võ. Chỉ cần các vị chiến thắng tại lôi đài, xưng hùng võ lâm, thì mấy cái này sẽ thuộc về các vị.
Nói rồi, y cầm một cuộn giấy ở trên bàn, mở ra. Chợt thấy trên giấy kim quang sáng lòe. Ở trên vẽ không biết bao nhiêu thỏi vàng, nhiều vô kể.
Hoàng y thiếu niên Sầm Xán nâng chén rượu lên, ngửa cổ nốc cạn một chén.
Gắp một miếng hải sâm bỏ vào miệng nhai, chẳng thèm để mắt đến bức họa vẽ đầy vàng bạc châu báu này.
Những người ngồi sau, trong đám hào sĩ, có người đã đứng hẳn lên, nhìn ngắm một cách thèm thuồng.
Quỷ Aûnh Kiều Thiên một mặt cẩn thận cuốn bức họa lại, một mặt nói:
– Đây chưa phải là kỳ lạ, mời hãy xem tiếp bức tranh này.
Tiếp đó, lại cầm bức hoa. thứ hai lên, mở ra. Quần hào lại ồ lên một tiếng, miệng há hốc, mắt trợn trừng.
Hoàng y thiếu niên Sầm Xán, mục quang khẽ liếc bức họa này một cái.
Chỉ thấy trên đó, tinh quang chói mắt. Không biết dùng chất liệu gì để vẽ nên, họa rất nhiều trường kiếm.
Phải biết phàm những người học võ đều xem trọng lợi khí thần binh hơn hết thảy các kỳ châu bị bảo khác. Rõ ràng Kiều Thiên mở bức tranh thứ hai này ra, so với bức thứ nhất lại khiến người ta thèm thuồng gấp bội.
Kiều Thiên tay tả nắm lấy bức tranh giơ lên cao, tay hữu đưa ra chỉ các thanh kiếm vẽ trên đó, từ từ cười nói:
– Nào là Kim Xà, Đằng Xà, Phi Phụng, Cù Long Kiếm. Các vị đã từng nghe qua tên của mấy thanh kiếm này nhưng vị tất đã có ai thấy chúng nào chưa ?
Y cố ý kéo dài giọng, cười ha hả rồi lại nói:
– Nhưng nếu các vị đến Thiên Mục Sơn, chỉ cần ra tay tham gia vào mấy trò chơi do người ta sắp xếp. Hà hà, mấy thanh kiếm kia sẽ có một thanh là của các vị.
Một giọng nói khàn đục từ trong đám người nhốn nháo vang lên:
– Kiều tam gia, các hạ không lừa ta chứ ?
Kiều Thiên đưa mắtt nhìn, chỉ thấy người vừa nói mấy lời này chính là Quách Thác Bình, một danh gia trong Giang Nam Tam Tài Kiếm, thì không khỏi cười lớn:
- Quách đại gia, Kiều tam này khi nào dám gạt đại gia. Nếu đại gia muốn có thanh Phi Phụng kiếm này thì ngoài việc tham dự vài trò chơi vui nhộn ra, đâu còn có phải làm gì nặng nhọc mà đã được ngay thanh kiếm này rồi...
Lời nói còn chưa dứt, Quách Thác Bình đã đứng ngay lên, bước nhìn đi nhìn lại vài lần. Sau đó nghiêng mình vái Đa Tý Thần Kiếm một cái, cất giọng trầm khàn:
– Vân lão gia, tiểu điệt thất lễ.
Sau đó, y quay lại phía quần hào mà vái chào một lượt. Lại không đợi Vân Khiêm đáp lễ, đã hấp tấp bước ra rồi. Quách Thác Bình này nguyên là người nóng nảy vội vàng. Y nói đi là đi ngay.
Hoàng y thiếu niên kia vẫn một mình ăn uống. Dường như hắn vốn không có nhu cầu về mấy thứ thần binh lợi khí mà người tron võ lâm ai nấy đều ước mơ.
Vân lão gia khẽ chau mày nói với Kiều Thiên:
– Hiền điệt, nếu như đây là trò đùa thì thật đã quá đáng lắm rồi đấy !
Kiều Thiên lại cuốn bức tranh lại, cầm bức thứ ba lên, cười nói:
– Xin Vân lão gia cứ an tâm. Nếu như tiểu điệt bày trò bỡn cợt thì lão gia cứ kêu Vân Trung Trình chém đầu tiểu điệt đi.
Nói rồi lại từ từ mở bức thứ ba ra. Lần này đến cả Hoàng y thiếu niên, vốn chẳng màng gì ngoài chuyện ăn uống, sắc mặt cũng thay đổi. Tiếng hô của quần hào lại càng ghê gớm hơn nữa.
← Hồi 03 | Hồi 05 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác