Vay nóng Tinvay

Truyện:Nguyệt dị tinh tà - Hồi 11

Nguyệt dị tinh tà
Trọn bộ 31 hồi
Hồi 11: Tuyệt kỹ Vô Song La Tụ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-31)

Siêu sale Shopee

Ý thương hại của Trác Trường Khanh mới nảy sinh thì đã thấy hai ống tay áo như đao kiếm của nàng đánh tới, kiếm mi của chàng khẽ nhướng, song chưởng đảo ngược, chưởng phong cuốn ào lên trời, thổi dạt mấy ống tay áo kia lạị. Nhưng hai ống tay áo của thiếu nữ xinh đẹp đã dài gần trượng, trong khi phấp phới tung bay chẳng những phát ra những chiêu thức quỷ dị mà lúc thu chiêu biến chiêu cũng cực kỳ nhanh chóng, tuyệt kỹ này thật hiếm thấy trong thiên hạ võ lâm.

Lúc này Trác Trường Khanh đã thi triển thân thủ, hai chân bộ tấn vững như núi, tuy chiêu thức chuyển động tương đối chậm chạp, nhưng chưởng phong từ trong tay của chàng phát ra lại như tường đồng vách sắt, dựng phía trước bóng tay áo đầy trời của giai nhân tuyệt sắc kia. Nhưng trong nhất thời vẫn thủ nhiều công ít.

Lúc này, hai bóng hồng y đã lướt tới dưới chân thành, đột nhiên ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp bỗng lóe lên một tia độc ác, ống tay áo của tay hữu «vù» lên một tiếng nhanh tựa chơp phóng ra, cuốn tới tay hữu của Trác Trường Khanh.

Thân pháp của thiếu nữ rõ ràng biến đổi, phải biết tay tả của nàng đã phất xa, hữu thủ công gần, một xa một gần, khoảng cách tuy còn quá xa nhưng trong khi xuất thủ thì lại không vì thế mà có chút bất tiện nào cả, chỉ thấy thân hình nàng uyển chuyển, chợt công xa, thoắt thủ gần, thân pháp quỷ dị, diệu kỳ.

Trác Trường Khanh từ lúc sinh ra đã được dạy dỗ và truyền thụ một căn cơ võ công tối cao của phụ thân, sau đó lại được một nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm, được võ lâm xưng là «Thái sơn Bắc đẩu», phá lệ thu làm đệ tử, mười năm khổ luyện, nay đã thành tài.

Bảy mươi năm trước, võ lâm giang hồ rơi vào tình trạng hỗn loạn vô cùng, khi đóc chính tà hai phái, các cao thủ lần lượt xuất hiện, chẳng những các danh môn chính phái như:

Võ Đang, Thiếu Lâm, Côn Lôn đã nổi tiếng trong võ lâm từ xưa nhân tài rất nhiều, mà trong tà phái cũng xuất hiện mấy ma đầu náo động giang hồ, khuấy đảo các môn các phái khiến thiên hạ phải lắc đầu ngán ngẩm, ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Chính vào lúc này, Tư Không Nghiên Nhật xuất đạo giang hồ, trong thời gian không đầy vài năm, đã tác chủ không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, chưởng chết Đại Hán Tam Hung, xả đôi Nam Hoang Nhất Quái, đả thương Thập Nhị Liên Hoàn Ô Trung, đơn thương độc mã quét sạch quần ma khiến ông ta cùng Cổ Côn – một vị cao thủ trong võ lâm đương thời, sư phụ của Trác Hạo Nhiên – được võ lâm tôn làm Thiên Địa Song Tiên.

Thiên Tiên Tư Không Nghiên Nhật vì hồi trẻ phạm vào sát nghiệp quá nặng nên vãn niên đã quy ẩn nơi hoang sơn, không muốn dính líu vào chuyện giang hồ nữa. Lại nữa, vì bẩm tính thanh cao, cô độc, suốt đời độc lai quá vãng, về già chẳng những vợ con không có mà cả đồ đệ cũng chẳng thu nạp.

Nhưng khi vì chậm một bước mà khiến cho vợ chồng Trác Hạo Nhiên – đệ tử của Địa Tiên Cổ Côn là cố nhân của Tư Không Nghiên Nhật – phải bỏ mạng dưới ngọn Thủy Tín Hoàng Sơn. Hơn nữa, trong lòng có chút tự phụ, lại thêm Trác Trường Khanh thiên tư khác hẳn người thường, dung mạo khôi ngô tuấn tú, rốt cục đã lọt vào mắt xanh của kỳ nhân võ lâm Tư Không Nghiên Nhật. Do vậy, ông mới động lòng thu làm đồ đệ và võ công độc bá võ lâm của Thiên Tiên Tư Không laõ nhân không bị tuyệt truyền.

Phải biết kiến thức võ công của Tư Không lão nhân cực kỳ uyên thâm, võ công của các môn các phái trong thiên hạ ông đều tinh tường. Vãn niên thu nhận đệ tử, tự nhiên yêu mến bội phần, cũng vì thế mà Trác Trường Khanh chẳng những võ công của các môn phái đều biết, mà lại còn hơn người một bậc.

Nhưng lúc này, dù Trác Trường Khanh lục tung trí nhớ lên, moi óc mà tìm kiếm cũng không nhìn ra được thân pháp quỷ dị, kỳ ảo của thiếu nữ kia là thuộc về môn phái nào trong võ lâm.

Vầng thái dương đã chiếu những tia sáng đầu tiên trên mặt đất, khiến cho thân hình của thiếu nữ trông như một ngọn đuốc sống, Trác Trường Khanh bỗng cất một tiếng hú dài, thân hình đã vọt lên như thần long thăng thiên.

Thiếu nữ khẽ ngước mái đầu kiều diễm, chỉ thấy thân hình chàng đã vọt lên không gần ba trượng, chiếc áo chàng vận đang phất phới trên cao tuy có một màu đen huyền khiến cho nàng thấy chàng giống như một con hạc đen (huyền tinh), nhưng đôi hài mà chàng mang nơi chân, dưới đó lại vân trắng tinh, chỉ dính một ít bụi mờ, rõ ràng trong khi đi, chân chàng rất ít khi chạm đất, dường như lúc nào cũng chỉ là lướt đi mà thôi. Nàng thầm lo sợ, không biết trong cử động của đối phương, có tàng ẩn một điều gì khôn lường, thân hình nàng không khỏi nghiêng đi, thối lui năm bước, toàn thần ngưng trọng, quan sát đối phương.

Ngờ đâu thân hình trong không trung của Trác Trường Khanh không thay đổi tư thế, uyển chuyển đáp xuống nhẹ hơn một chiếc lá rụng, thiếu nữ kia thoáng sửng sốt, lúc này nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn của chàng đã biến đổi lộ ra sắc lạnh như tiền.

Giờ này, hai bóng người vận hồng y từ đàng xa lướt tới cũng đã đến dưới chân thành, hai người này chính là hai hồng y cô nương đã đến chúc thọ cho Đa Tý Thần Kiếm khi ông tổ chức tiệc mừng thọ thất tuần và tại đó đã khiến cho quần hào phải một phen run sợ.

Hai hồng y cô nương này cùng đuổi đến đây, họ đã tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc đã kiếm ra được người mà họ muốn tìm. Trong ánh nắng vàng nhạt buổi sớm, hai má của hồng y cô nương đã đỏ hồng lên tựa hoa đào, bàn tay ngọc ngà khẽ đặt hờ trên ngực nhô lên hạ xuống không ngớt, hiển nhiên là đã đi quá vội vàng, gấp gáp. Nhưng vừa dừng chân, họ đã quay ngay trở lại, ngước mắt nhìn lên bức tường thành cao vút, dựng đứng, hai cô cùng nhìn nhau rồi đột nhiên nhât tề nhảy lên.

Trong không trung, áo quần bằng lụa mỏng của hai cô nương này tung bay phấp phới, trông xa tựa như hai cánh bướm dập dờn trong nắng ban mai.

Hai cô cùng vọt lên chừng hai trượng, thấy sắp hết đà, thiếu nữ bên tả đột nhiên giơ hữu thủ đặt hờ lên vai thiếu nữ bên hữu, thân hình kiều diễm của nàng liền mượn thế này mà tiếp tục bay lên, còn thiếu nữ bên hữu thì rớt trở lại xuống đất.

Thiếu nữ bên tả mượn thế mà lăng không bay lên tường thành, làn thu ba khẽ chuyển thì thấy chủ nhân đang giơ tay lên ra hiệu cho mình, bèn khẽ gật đầu, một mặt cho tay vào trong bọc lấy ra một cuộn dây màu hồng rất lớn, rũ thẳng xuống một đoạn.

Thân hình thiếu nữ dưới chân thành khẽ búng lên không, nắm chặt lấy sợi vải hồng mà nhẹ nhàng bay lên đầu thành.

Trác Trường Khanh cất tiếng nhảy vọt lên, lại đáp xuống hú dài, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc kia, rồi lạnh lùng nói:

– Ôn Như Ngọc là gì của các hạ?

Nguyên lai, chàng vừa lục lọi trong óc, lại vẫn nhìn không rõ thân pháp của giai nhân mỹ lệ này lai lịch ra sao, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi. Chàng biết rõ kiến thức võ công uyên bác của sư phụ, thế nên sự việc này chỉ có một cách giải thích, đó là cái thứ thân pháp quỷ dị của thiếu nữ kia, có lẽ là do một cao thủ võ lâm trong mấy năm gần đây đã sáng chế ra.

Sau khi cố gắng suy nghĩ tìm hiểu, chàng lại thấy thiếu nữ vận y phục màu đỏ tươi từ trên xuống dưới, thì bỗng trong lòng chàng chợt hiện ra cảnh tượng thê thảm dưới ngọn Thủy Tín núi Hoàng Sơn cách đây mười năm. Chàng phảng phất nhìn thấy người đàn bà xấu xí quái gở bận hồng y kia. Sau đó chàng đã biết mụ chính là Xú nhân Ôn Như Ngọc, đang thò cánh tay như cành cây khô, giết chết song thân của chàng một cách tàn khốc, vì thế trong khoảnh khắc, chàng cảm thấy một bầu nhiệt huyết đang dâng trào cuồn cuộn trong lòng, bèn cất tiếng hú rùng rợn cất mình lên cao.

Khi nghe chàng nói như thế, thiếu nữ tuyệt sắc cũng không khỏi có chút sững sờ, làn thu ba khẽ liếc thì thấy thủ hạ của mình đều đã trèo lên tường thành cả rồi, bèn nhè nhẹ đưa tay ngọc lên sửa mớ tóc mai và nhân đó mà ra hiệu cho hai người kia rồi chợt cất tiếng cười dịu dàng.

Trác Trường Khanh nhìn đăm đăm vào thiếu nữ, tuy trong lòng đầy nỗi oán hận, cừu thù, thần trí có phần hỗn loạn, nhưng một cao thủ võ lâm như chàng, nội công, ngoại công đều rèn luyện đến mức thượng thừa, thính giác cùng các giác quan khác cũng đã tới chỗ phi phàm, trong tình hình này, chàng vẫn cảm thấy được đàng sau có người đang tới. Nhưng mục quang của chàng vẫn dán chặt, quan sát nhất cử nhất động của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời kia mà chưa đưa mắt nhìn về sau, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú của nàng chợt xuất hiện một nụ cười tươi như hoa, ngọt ngào nói:

– Các hạ quen biết Ôn Như Ngọc chăng?

Cánh tay nõn nà thong thả buông nhẹ xuống rồi tiếp:

– Các hạ hỏi thế để làm gì?

Trác Trường Khanh mày kiếm dựng ngược, gầm lên:

– Lời tại hạ vừa hỏi, nếu các hạ không trả lời cho rõ thì đừng trách tại hạ không khách sáo.

Thiếu nữ khẽ phất tay áo, cất tiếng cười khe khẽ, chỉ vào Trác Trường Khanh mà nói:

– Cái người này thế mà lại hung ác quá, lời các hạ nói, ta không trả lời thì sao nào ...

Lời nói vừa ngưng, trên khuôn mặt vốn đang tươi như hoa kia đột nhiên lộ vẻ độc hiểm, lạnh lùng hét lên:

– Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh, các ngươi mau bắt lấy hắn cho ta.

Trác Trường Khanh chỉ cuời nhạt một tiếng, thân hình chợt vút lên cao. Phải biết rằng tuy chàng chưa lịch duyệt giang hồ, kiến thức nông cạn, nhưng lại là người thông minh tuyệt đỉnh, nên đã biết được người đến từ đàng sau mình hẳn là cùng phe với thiếu nữ kia, cho nên, tuy mặt không để lộ ra vẻ gì cả nhưng kỳ thực đã ngấm ngầm phòng bị từ trước. Mục quang của chàng nhìn xuống, quả nhiên đã thấy hai bóng áo hồng từ đàng sau lướt đến, nhưng thân hình chàng lúc này đã ở trên không trung, hai thiếu nữ kia tự nhiên một chưởng lạc không, đâm bổ về chỗ không người.

Thiếu nữ xinh đẹp khẽ cau mày, cười nhạt nói:

– Các hạ đã lên được, chẳng lẽ người khác không lên được sao?

Nói đoạn, nàng khẽ nhún mình bay vọt lên cao, «vù vù» hai tiếng, hai ống tay áo đã bung ra.

Thứ võ công quỷ dị này, tuy thoát thai từ tuyệt kỹ «Lưu Vân Phất Tụ» của Võ Đang, nhưng lại có chút bất đồng với tuyệt kỹ chính tông nội gia. Tuyệt kỹ này chính là «Vô Song La Tụ» do Hồng y Tiên Tử Ôn Như Ngọc khổ luyện mà thành.

Do đó, Trác Trường Khanh không thể biết lai lịch của loại thân pháp này. Nhưng lúc đó chàng cũng biết rằng ba hồng y thiếu nữ kia chắc chắn có quan hệ mật thiết với cừu nhân giết cha của mình.

Trong không trung, thân hình chàng khẽ ngoặc, song chưởng đột ngột cùng phát, ngũ chỉ như những móc câu nhanh như chớp bắt lấy hai ống tay áo, miệng gầm lên giận dữ, cổ tay bẻ mạnh.

Chỉ nghe «xoạt» một tiếng, hai ống tay áo rách toạc ra, để lộ nửa cánh tay.

Thiếu nữ xinh đẹp kêu lên một tiếng, sắc ngọc biến đổi, thân hình nàng rơi xuống một ụ đất trên thành.

Trác Trường Khanh vung tay vứt hai mảnh áo ra, lập tức thân hình cũng nhẹ nhàng đáp xuống. Chàng dùng toàn lực, một chiêu đắc thủ, không để cho nàng có cơ hội phản công, trong chớp mắt liền công ra mấy chiêu, chẳng những chưởng chưởng hàm súc nội lực mà thế công cực kỳ hiểm ác.

Sắc mặt thiếu nữ lúc này chuyển sang màu trắng bệch, liên tiếp thối lui để tránh khỏi mấy chưởng của Trác Trường Khanh, trong lòng sợ hãi, giận dữ cũng trào dâng, từ bé đến giờ nàng chưa từng phải chịu nhục như thế và cũng không biết tại sao thiếu niên này lại đối phó với mình như vậy. Nàng đã quen được nâng niu chìu chuộng, chỉ biết có mình, không cần quan tâm xem người khác ra sao, lúc này bị người ta làm nhục, trong lòng lửa giận cuồn cuộn bốc lên, miệng hét liên thanh, chưởng vung loạn xạ, trong chớp mắt đã cùng Trác Trường Khanh chiết mười mấy chiêu.

Hai hồng y thiếu nữ Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh, trong mắt cũng lộ rõ vẻ kinh sợ, họ luôn cho rằng võ công của tiểu thư của họ là vô địch thiên hạ, họ không ngờ được võ công của thiếu niên anh tuấn nọ lại cao đến thế, có thể chỉ một trảo đã xé rách «Vô Song La Tụ» của chủ nhân. Sau khi sửng sốt, mỗi người đều tự thi triển tuyệt kỹ, hò hét vang trời, liên tiếp vung ngọc chưởng nhằm Trác Trường Khanh đánh tới.

Thoáng chốc, chỉ thấy bóng hình của ba vị cô nương như những ngọn đuốc sống, bay lên đầy trời, y phục của họ cũng tung bay phấp phới mỗi khi phát chưởng.

Trong khi thân hình của họ chuyển động như mây bay nước chảy thì Trác Trường Khanh lại tịnh như Thái Sơn, giống như một tòa huyền băng sừng sững đứng giửa biển lửa.

Tất cả bọn họ từ trước vốn còn ỷ vào thân thủ của mình, ai nấy đều có ý khinh thường đối phương, nhưng sau khi giao thủ xong, người nào người nấy đều tự cảnh giới, thiếu nữ xinh dẹp tuy mới bị Trác Trường Khanh xé rách tay áo, nhưng chỉ bất quá là vì trong khi nàng xuất thủ, có chút khinh xuất và cũng không thể ngờ được là trong không trung Trác Trường Khanh lại có thể thi xuất nội lực.

Lúc này nàng đã phòng bị vững vàng, xuất thủ tuy vẫn ngụy dị độc hiểm nhưng hiển nhiên đã có cẩn thận hơn so với khi trước. Lại thêm hai hồng y cô nương Tiểu Linh, Tiểu Quỳnh tiếp tay, công lực của họ tuy không sâu nhưng chiêu thức lại cực kỳ biến ảo, thâm diệu.

Võ công của Trác Trường Khanh rất cao, tuy đã đạt đến xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, nhưng lúc này lấy một chọi ba, chàng vẫn chưa chiếm được thượng phong.

Sương sớm long lanh dưới ánh mặt trời, từng đạo dương quang như những mũi tên vàng, từ trong những khoảng trống của các đám mây mà chiếu ra. Một ngày mới đã đến, nhưng trong cái ngày mới này, trong võ lâm lại sắp xảy ra biến cố nào mới nữa đây?

Thân hình Trác Trường Khanh sừng sững như Thái Sơn, tuy bị vây trong chưởng phong đầy trời của ba hồng y thiếu nữ, lại chẳng có chút nào gọi là nao núng cả. Nhưng, giao thủ đã lâu, trong lòng Trác Trường Khanh không khỏi thất vọng, buồn rầu, thầm nghĩ:

“Nếu mấy cô gái này đều là đệ tử của Xú nhân Ôn Như Ngọc, lúc này ta không thể thủ thắng thì còn có hy vọng gì thủ thắng được sư phụ của họ, còn nói gì đến báo cừu nữa?”.

Lòng nghĩ đến đây thì không khỏi lại tự trách mình:

“Ôi, sư phụ khuyên ta phải ba năm nữa mới có thể hạ sơn, ta vì quá nóng nảy, giờ hối hận vì đã không nghe lời ông nói ...”.

Trong lòng Trác Trường Khanh tự oán tự trách, hiển nhiên thân thủ cũng chậm lại, giai nhân tuyệt sắc kia hô lên một tiếng, đôi ngọc chưởng từ trong ống tay áo bị rách tung liến năm chưởng, lúc phát chưởng tuy có trước có sau, nhưng chưởng phát ra cực nhanh nên khi chưởng đến lại như cùng lúc phát chưởng vậy.

Trong nháy mắt, Trác Trường Khanh đã thấy chưởng ảnh đang bủa tới trước ngực và hai vai mình, trước giờ chàng chưa hề thấy chiêu số nào vừa hung hiểm xảo quyệt lại vừa quỷ dị đến vậy. Chàng không khỏi toát mồ hôi lạnh, khuỵu chân nghiêng người né tránh, nào ngờ trước mặt chưởng phong lại ào ào rít lên, hai cặp ngọc chưởng của Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh cũng đang đánh tới, thế chưởng cực kỳ vũ bão cơ hồ như muốn chỉ trong vài chưởng này là có thể rửa nhục cho tiểu thư của họ.

Cao thủ trong khi động thủ quá chiêu, sai một ly là đi một dặm, thần trí của Trác Trường Khanh mới rồi có chút phân tán, liền đó bị đối phương thừa cơ áp đảo, chiếm lấy tiên cơ. Hiện tại, từ bốn phương tám hướng chưởng thanh rít lên veo véo, chưởng ảnh chập chùng như thiên la địa võng bủa vây lấy Trác Trường Khanh.

Trên khóe miệng của giai nhân tuyệt mỹ lại lộ ra nụ cười có vẻ đắc ý, ngờ đâu hai vai của Trác Trường Khanh bỗng thụt xuống, cổ tay lắc mạnh, hai ống tay áo chợt khua lên một vòng mang theo phong thanh ghê rợn. Nụ cười của giai nhân bỗng tắt ngúm, thân hình lắc mạnh, thoái lui ba bước, lại nghe Tiểu Linh, Tiểu Quỳnh đồng thanh la lên, hóa ra họ hồi chiêu không kịp, cổ tay bị ống tay áo quét phải liền cảm thấy cánh tay tê chồn, đau thấu tâm can.

Trác Trường Khanh cười nhạt một tiếng, hai tay từ trong ống tay áo rộng thùng thình chợt phóng ra, chàng đem một chiêu «Lưu Vân Phi Tụ» chính tông để chiếm lại tiên cơ, cước bộ khẽ chuyển dịch, đang chuẩn bị đánh tới giai nhân tuyệt sắc kia thì đột nhiên dưới thành có tiếng reo hò ầm ỹ truyền tới, một giọng nói già cả từ trong đám đông hét lên:

– Trường Khanh, hảo công phu.

Trác Trường Khanh không ngăn nổi ngạc nhiên, song chưởng chênh chếch phát ra một chiêu «Khổng tước khai bình» đánh về phía ba hồng y thiếu nữ, thân hình chàng khẽ nghiêng, mắt liếc xuống dưới thì thấy ở dưới có một dắm người rất đông đang nghểnh cổ xem, người đang đứng trước đám đông râu tóc đều bạc phơ chính là Đa Tý Thần Kiếm Vân Khiêm.

Hóa ra khi Trác Trường Khanh đang đứng trên đầu thành kịch chiến với ba thiếu nữ kia, chưởng phong hồng ảnh cực kỳ đẹp mắt, có người trông thấy bèn chạy đến xem cuộc nhiệt náo này. Cha con Vân Khiêm sau khi giúp đỡ khoái đao Đinh Thất chu đáo cho các huynh đệ Khoái Đao Hội xong, vốn còn đang lo lắng cho nơi ăn chốn ở của Trác Trường Khanh thì lại nghe thấy có người đang kịch đấu trên thành bèn chạy đến như bay, quả nhiên nhìn thấy Trác Trường Khanh đứng trên một ụ đất đầu thành, đang động thủ với ba hồng y thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần kia.

Lúc này, khi Trác Trường Khanh đang trong thế công đẩy lùi ba hồng y cô nương, Vân Khiêm thấy đứa con của cố nhân có võ công cao siêu đến vậy liền ngăn không nổi mà hét to lên, hào sĩ võ lâm trong thành Lâm An lúc bấy giờ đều đến xem rất đông, mấy người này cũng đều là con nhà võ, cho nên tự nhiên cũng biết chiêu «Lưu Vân Phi Tụ» này của Trác Trường Khanh.

Tiếng reo hò cổ vũ khiến tinh thần Trác Trường Khanh phấn chấn hẳn lên, trên khuôn mặt lạnh lùng đã lộ ra một nét cười duyên dáng, thủ chưởng khoa nửa vòng từ ngoài vào trong, hợp lại trước ngực, đột nhiên lại cùng vung ra đúng vào lúc thiếu nữ xinh đẹp kia hồi thủ.

Hồng y thiếu nữ «hừ» một tiếng lảo đảo thoái lui năm thước đến trên một ụ đất khác nơi đầu thành.

Một chiêu này của Trác Trường Khanh chẳng những tư thế ung dung đĩnh đạc, mà trong công có thủ, trong thủ có công tuyệt diệu vô cùng, hơn nữa song chưởng của chàng hợp nhất, có thể thấy rõ là chàng thi lễ với đám đông anh hùng hào kiệt ở dưới chân thành.

Quần hào thấy trong tình huống đó mà chàng lại có thể thi xuất chiêu thức này, lại vận dụng kịp thời, đúng lúc, đúng chỗ, cũng không tự chủ được mà reo hò ầm ĩ cả lên.

Đa Tý Thần Kiếm vuốt chòm râu dài, cười ha hả, rồi quay qua Vân Trung Trình mà nói lớn:

– Trung Trình, con xem xem, đây mới gọi là hổ phụ sinh hổ tử, chỉ có đứa con trai như thế mới xứng với Trác Hạo Nhiên lão đệ, một chiêu «Lưu Vân Phi Tụ» này của Trác hiền điệt, Bạch Thanh đạo nhân trên núi Võ Đang vị tất có thể hơn được chăng? Ôi, thật khó mà tưởng tượng nổi làm sao mà Khanh nhi lại học được tuyệt kỹ này và sử dụng tuyệt vời đến thế.

Vị lão anh hùng này khi thấy cố nhân có đứa con tuyệt vời, trong lòng vui mừng khôn xiết mà lớn tiếng tán tụng khen ngợi. Anh hùng hào kiệt đứng một bên vừa nghe thiếu niên đang động thủ trên thành chính là con trai của Trung Nguyên đại hiệp Trác Hạo Nhiên năm xưa từng uy chấn giang hồ, được giới võ lâm tôn là Đệ nhất cao thủ, quần hào võ lâm đều bàn tán xôn xao khi biết được thiếu niên này là ai.

Lúc này thiếu nữ xinh đẹp dồn hết tâm trí vào cuộc đấu, mặt hoa da phấn đã lấm tấm mồ hôi cho nên những lời nói ở phía dưới căn bản là nàng không có nghe thấy.

Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh lướt đến trên một ụ đất xa xa, đưa cổ tay lên xem, chỉ thấy trên da thịt ngọc ngà lúc này đã nổi lên một vệt xanh tái thì trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh sợ, bất quá họ chỉ mới bị ống tay áo kia quệt phải mà đã như thế, nếu như lãnh trọn một chiêu «Lưu Vân Phi Tụ», e rằng cổ tay đã gãy lìa từ lâu rồi. Họ cùng nhìn nhau, mặt hoa da phấn đều đã thất sắc.

Nhưng giai nhân tuyệt sắc kia lại chẳng có chút nào nhụt chí, ra chiêu càng lúc càng dữ dội, ghê gớm. Tuy trong lòng các cô nương này đã có chút sợ hãi, nhưng cũng không thể không tiếp tục động thủ được, cho nên lại đã thi nhau phát chưởng, chưởng ảnh đầy trời, chưởng phong veo véo, thân hình tựa những ngọn lửa chập chờn, bay lượn trên nền trời xanh nhạt tạo nên một bức họa vô cùng sống động.

Quần hào dưới thành chỉ chỉ trỏ trỏ, tuy trong lòng đều tán dương khen ngợi Trác Trường Khanh, nhưng cũng không khỏi kinh hãi trước võ công cao siêu của ba cô nương kia, ai nấy đều ngấm ngầm kỳ quái, không biết tại sao trong võ lâm lúc này lại xuất hiện nhiều thiếu niên cao thủ đến thế. Mọi người ngẩng đầu nhìn xem thì thấy bóng người trên thành thân pháp mỗi lúc một nhanh hơn.

Tiểu Quỳnh, Tiểu Linh đã cố nén đau cùng tiểu thư của họ thi triển chưởng pháp như cuồng phong bão tố, dường như đã giam chặt Trác Trường Khanh dưới uy lực chưởng phong kinh thiên động địa của họ.

Nhưng, Trác Trường Khanh vẫn sừng sững như núi, song chưởng vung ra, ung dung thong thả, dáng vẻ điềm nhiên như không. Tuy chưởng pháp của mấy nàng hồng y thiếu nữ cực kỳ quỷ dị, chưởng lực kinh nhân, nhưng lại đều bị Trác Trường Khanh với dáng điệu qua loa cẩu thả mà nhất nhất giải khai.

Đa Tý Thần Kiếm nhiều năm xông pha giang hồ, tuy võ công chưa đến mức đăng phong tạo cực, nhưng trong mấy chục năm qua đã kinh qua trăm trận, sự lịch duyệt từng trải đã nhiều, kiến thức giang hồ cực kỳ phong phú. Lúc này khi thấy mấy người kia đang kịch chiến, biết rằng Trác Trường Khanh đã chiếm được thượng phong, ông cũng có ý muốn đề cao Trác Trường Khanh, để cho người thiếu niên mới ra giang hồ này được giương oai diễu võ trước quần hùng thiên hạ, nên cười ha hả:

– Trung Trình, con xem thử võ công của ba thiếu nữ kia như thế nào?

Vân Trung Trình hơi ngớ ra, còn chưa kịp trả lời cha thì Vân Khiêm lại cười lớn nói:

– Con có biết họ chính là đệ tử của nữ ma đầu Hồng Y Nương Nương năm xưa không? Con xem chiêu «Phất Vân Thủ» của thiếu nữ kia kìa, cô nương đó sử chiêu này thật cao siêu. May là Trường Khanh ở trên đó, chứ nếu là người khác thì ...

Tiếng ông vừa dứt, Vân Trung Trình cười thầm trong bụng, biết phụ thân cố ý nói ra võ công của ba cô nương này chỉ là để đề cao võ công của Trác Trường Khanh, nên cũng phụ họa theo:

– Nếu để cho con lên trên ấy thay Trác Trường Khanh, chẳng đến mười chiêu thì bị họ đánh rớt xuống rồi.

Vân Trung Trình vừa nói tới đây, quần hùng đều không khỏi thất sắc, phải biết Vu Hồ Vân Môn có địa vị chí cao trong võ lâm mà Nhân Nghĩa Kiếm Khách Vân Trung Trình lại là một lãnh tụ tài ba trong võ lâm Giang Nam, lúc này ông ta vừa nói như thế, xem ra quần hùng phải nể phục Trác Trường Khanh.

Giọng nói của Đa Tý Thần Kiếm sang sảng như hồng chung, lời của ông nói từng câu từng chữ như rót vào tai Trác Trường Khanh, chàng vừa nghe được ba thiếu nữ kia quả nhiên là đệ tử của kẻ thù không đội trời chung, bất giác máu huyết chảy ngược, trào sôi giận dữ, thần trí có chút phân tán.

Giai nhân tuyệt đẹp kia hô lên một tiếng nho nhỏ, Tiểu Quỳnh Tiểu Linh nhất tề phất áo, công liền bốn chiêu, còn giai nhân kia lại lướt tới bên tả Trác Trường Khanh.

Trác Trường Khanh thân tùy ý chuyển, tránh khỏi bốn chiêu của Tiểu Quỳnh và Tiểu Linh, nào ngờ lại di chuyển đến ngay trước mặt giai nhân.

Giai nhân tả chưởng đẩy tới, năm ngón tay hữu khoằm khoằm điểm tới bốn đại huyệt lớn trước ngực Trác Trường Khanh. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy mười ngón tay đỏ hồng trên những ngón tay ngà ngọc thon thon lấp lánh tia sáng.

Nhưng Trác Trường Khanh đã có tính toán, biết rằng chỉ cần nhường ngũ chỉ của nàng kia thì nàng sẽ lại giành được thế quân bình. Phải biết, chàng phán đoán suy xét tình thế khá tinh tường, đã thấy rõ Tiểu Quỳnh và Tiểu Linh bất quá chỉ là a hoàn của thiếu nữ xinh đẹp mà thôi, cho nên lúc xuất thủ cũng có vài phân lưu tình với hai thiếu nữ này. Nhưng lúc này, chàng lại vì sợ áp chế của họ mà gặp phải hiểm chiêu, máy kiếm nhướng cao, bỗng hét lớn một tiếng, tả chưởng kích ra một luồng chưởng phong kịch liệt đẩy lui Tiểu Quỳnh và Tiểu Linh ra xa năm bước, hữu chưởng vừa trầm xuống vừa lắc, ngũ chỉ như câu móc, vũ bão chụp tới cổ tay hữu của thiếu nữ xinh đẹp kia.

Thiếu nữ xinh đẹp biết công lực của Trác Trường Khanh hơn mình rất nhiều, nên không dám đối chưởng với chàng, bèn rút tay hữu về, tả chưởng vẫn nguyên thức đánh ra. Ngờ đâu chỏ hữu của Trác Trường Khanh đột ngột gấp lại, đánh tới tả chưởng của thiếu nữ. Giai nhân hốt hoảng vội thu chiêu, lại thấy ngũ chỉ từ thiết chưởng của Trác Trường Khanh bung ra, chưởng lực «Tiểu Thiên Tinh» của nội gia từ trong chưởng tâm kích tới trước ngực nàng.

Trác Trường Khanh chỉ với một chiêu mà đã chiết thành ba thức:

một trảo, một đẩy, một kích, sự tinh diệu của chiêu thức có thể nói là đã đến chỗ tuyệt đỉnh, tốc độ ra chiêu nhanh hơn chớp giật, một chiêu này chính là «Thiên long hành không» trong «Thần Long Bát Thức» đã từng chấn động thiên hạ võ lâm giang hồ năm nào của Thiên Tiên Tư Không lão nhân.

Khi phát chưởng nửa chừng, hốt nhiên ánh mắt Trường Khanh chạm phải bờ ngực mềm mại đang nhấp nhô trong làn lụa mỏng của giai nhân tuyệt sắc kia, lúc này nàng bị hoa mắt động tâm, thần trí hỗn loạn, chân tay luống cuống trước một chiêu «Thiên long hành không» đang đánh tới trước ngực nàng. Tuy lực của chàng đã thấu đến chưởng chỉ, nhưng vừa thấy tình hình đó, lòng chàng lại bỗng xao xuyến, miệng «hừ» một tiếng não nề rồi bèn dừng phắt ngay chưởng này lại.

Giai nhân tuyệt đẹp khẽ cười nhạt, ngọc chưởng nhanh như chớp kích ra, Tiểu Linh và Tiểu Quỳnh vừa bị ả chưởng của chàng quét tới buộc phải thối lui năm bước, lúc này thân hình lại đã như mây bay nước chảy mà lướt tới, công liền bốn chưởng.

Trác Trường Khanh quát lớn một tiếng, thân hình vặn ngược, nhưng huyệt Khúc Trì nơi chỏ hữu đã bị cạnh chưởng của giai nhân quét trúng. Trong nhất thời, tay hữu chàng cảm thấy tê dại, mấy thiếu nữ kia không dám để chàng có cơ hội nghỉ ngơi, bèn vội và tung liền mấy chưởng. Trác Trường Khanh lắc mạnh thân hình, thoái liền bốn bước, nào ngờ, một chân bỗng đạp hụt vào khoảng không, cùng lúc vai hữu lại bị trúng một chưởng của Tiểu Quỳnh, không giữ được thế quân bình cho thân hình, ngã lộn cổ từ trên thành xuống.

Quần hùng ở dưới thành đều kinh hoàng mà nhất tề la lên một tiếng. Mặt mày Đa Tý Thần Kiếm thất sắc, vén tà áo dài tung mình tới đón lấy, ngờ đâu thân hình Trác Trường Khanh đang rơi xuống như diều đứt dây, vừa đến lưng chừng thì bỗng từ từ chậm lại, đầu trên chân dưới nhẹ nhàng rớt xuống như lá rụng mùa thu.

Đa Tý Thần Kiếm giọng lộ vẻ khẩn trương:

– Làm sao mà đến nông nổi này?

Trác Trường Khanh mặt mày cau có, giơ tả chưởng ra vỗ nhanh hai cái vào vai hữu và dưới sườn mình vừa nói:

– Chỉ là không phòng bị cẩn thận mà thôi.

Ngước mắt trông lên, chỉ thấy bóng hồng thấp thoáng trên đầu thành, vì nơi chàng đứng là ở góc tường nên không nhìn thấy lúc này mấy cô nương kia đang làm gì.

Đa Tý Thần Kiếm hạ giọng nói:

– Ba cô nương này đều là môn hạ của Hồng y nương nương, con phải cẩn thận một chút mới được, nếu không có thù oán gì sâu xa, cũng bất tất phải khổ đấu với họ, tránh được mối hiềm khích của người ta.

Căn bản ông không biết chân tướng của việc này, do vậy mới thốt ra mấy lời khuyên giải này.

Trác Trường Khanh nhướng mày, bỗng kêu khẽ một tiếng, hai tay xòe ra bay vút lên trên đầu thành. Một chiêu không đánh ra khi nãy tuy vì chàng có lòng nhân đạo không nỡ xuống tay, nhưng lại bị người ta bức chế rơi xuống thành trước mắt thiên hạ nên trong lòng uất ức không chịu nổi, lúc này dường như muốn khoe khoang thân pháp một chút, do vậy trong cú tung mình lên này, chàng đã sử dụng tuyệt kỹ khinh công «Thần Long Thăng Thiên» bay vọt lên hơn ba trượng.

Chàng vốn có căn cơ vững chắc lại thêm khổ luyện mười năm nội lực huyền môn chính tông nên lúc này tuy đã kịch chiến nhưng nội lực lại chẳng có chút tổn hao, thân hình lăng không mà lên, tai lại nghe thấy quần hùng dưới thành hò reo cổ vũ.

Đa Tý Thần Kiếm cũng hét lớn:

– Trường Khanh, hãy thận trọng.

Chàng lại thở dài một tiếng, đôi ống tay áo phất mạnh ra ngoài, thân hình chuyển ngoặc, song chưởng bám lấy bờ tường, mượn thế bay vọt lên lần nữa.

Nào ngờ trên đầu thành bỗng truyền xuống một trận cười ầm ĩ, tiếng cười lanh lảnh như xoáy vào óc ...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-31)


<