← Hồi 061 | Hồi 063 → |
Lương khô e là thực vật quen dùng mà người giang hồ sợ ăn nhất.
Người đi đường xa, không phải ở đâu cũng có quán ăn, tửu lâu để cung phụng kẻ đói lòng, để không bị đói giữa hoang sơn đất vắng, mang theo lương khô là chuyện cần thiết.
Bất quá rất ít người có lương khô ngon lành như bọn họ --- qua sự bào chế của Liêu Lục, phần lương khô đó khiến người ta chảy nước miếng còn hơn thịt cá ê hề.
Thích Thiếu Thương không nhịn được khen ngợi: "Tay nghề của Lục ca thật hạng nhất. Xem ra ‘Trù Vương’ Vưu Tri Vị cũng phải gờm". Miệng vừa nhắc tới Vưu Tri Vị, lòng lại nhớ liền tới Tức đại nương, nhất thời không nói được nữa.
Bụng dạ chàng kêu gào, kêu mình đừng nghĩ ngợi nữa, đừng nghĩ về nàng... Chàng bây giờ khó bảo vệ được bản thân, sắp chết đến nơi, cuộc đời đâu còn hy vọng, có nhớ nhung Tức đại nương và các lão huynh đệ trước đây thì cũng đâu có làm được gì ngoài thêm phần thương tâm.
Liêu Lục khiêm tốn vài câu, cùng Trương Ngũ quét sạch một chỗ, dùng rơm rải chêm dưới đất, rồi dùng nhung lụa trải lên, lại đặt gối, mền ấm, thêm củi lửa, rồi mới mời Lưu Độc Phong: "Lão gia, thuộc hạ và lão Ngũ đi đánh đuổi đám phiền hà kia".
Lưu Độc Phong khoanh gối ngồi, mắt mũi cụp xuống, tay bắt quyết, đang im lặng luyện huyền công: "Đi đi, nhưng đừng giết ai hết".
Trương Ngũ nói: "Dạ". Hai người sóng vai đi ra.
Được một hồi, Lưu Độc Phong ngạc nhiên: "Đi đi".
Liêu Lục nói: "Dạ, lão gia". Nhưng chưa ly khai.
Lưu Độc Phong mở mắt: "Cái gì?".
Liêu Lục nhìn về chỗ Thích Thiếu Thương ngồi, chớp chớp mắt: "Lão gia xin bảo trọng".
Lưu Độc Phong cười tươi: "Đừng lo. Thích trại chủ không lợi dụng lúc này bỏ chạy đâu".
Thích Thiếu Thương đã hiểu, xen miệng: "Ta cho dù có muốn đi, cũng đâu có thoát pháp võng của Lưu đại nhân".
Liêu Lục nói: "Vậy bọn tôi đi".
Lưu Độc Phong phất tay: "Đi đi". Trong lòng lại hơi kinh ngạc: sao hai tên bộ thuộc đã theo mình biết bao lâu, hôm nay lại bà bà mụ mụ như vậy?
Trương Ngũ, Liêu Lục thường theo Lưu Độc Phong truy bắt phạm nhân, leo núi vượt đèo, hơn nữa vẫn không để Lưu Độc Phong trong kiệu bị chấn động, khinh công dĩ nhiên cực cao, thêm vào bọn họ cậy bóng tối thi triển thân pháp độn ẩn, lại càng thần không biết quỷ không hay.
Bọn họ chia nhau đi, không lâu sau hội hợp dưới một gốc cây cổ thụ bị sét đánh ngã phân nửa. Liêu Lục lè lưỡi nói: "Tên Hồng Phóng kia nhĩ lực không tệ, ta xém chút bị hắn phát hiện".
Trương Ngũ nói: "Bọn chúng chia làm ba đội, ba mặt đông, nam, bắc cách nhau một dặm, cách Sơn Thần miếu cũng cỡ một dặm, có ba nhóm như vậy, chiếu theo tình hình này, một khi có chút gió xua cỏ động, bọn chúng tất có một kiểu ám hiệu liên lạc".
Trương Ngũ nghĩ ngợi, nói: "Trận thế này rõ ràng là bao vây ba mặt, buông mở một mặt, vậy chỗ hướng tây là Bí Ma Nhai dòng Dịch Thủy xuôi Nam, đâu ai qua được".
Liêu Lục nói: "Bọn chúng một đội ba người, chia làm ba đội, vậy đỡ cho bọn ta".
Trương Ngũ nói: "Bọn chúng lực lượng phân tán, bọn ta chia ra đánh phá từng chỗ một cũng được".
Liêu Lục mỉm cười: "Không phải là đánh phá, mà là hù phá".
Trương Ngũ cười nói: "Lẽ nào ngươi muốn...".
Liêu Lục cười cười: "Đó không phải là trò đùa vui nhộn lắm sao?".
Lửa không cháy dữ lắm.
Ba tên vệ sĩ đang ăn lương khô, bọn chúng không dám quá huyên náo, cũng không dám đốt lửa mạnh quá, vì không muốn kinh động tới người trong Sơn Thần miếu cách đây một dặm.
Ba tên vệ sĩ đó dĩ nhiên oán hận khôn cùng.
Ba người từ lúc ngồi vây quanh đống lửa đã hậm hực thán oán không ngừng:
"Tướng quân cũng thật vô lý, bắt bọn ta theo lão họ Lưu kia, chịu lạnh chịu đói, hoàn toàn vô lý!".
"Ai bảo bọn ta là kẻ dưới làm chi! Tướng quân kêu bọn ta đi hướng đông, bọn ta dám đi hướng tây sao!".
"Tướng quân sai chín sư huynh đệ bọn ta ra hết, vạn nhất có người ám toán y, không phải nguy hiểm lắm sao!".
"Chỗ nhỏ rí này có ai dám động chạm y? Ngày nay đâu như năm xưa, bọn ta theo tướng quân đi tiễu trừ loạn phỉ, lúc đó thật hiểm nguy trùng trùng".
"Bây giờ tướng quân bổng cao lộc hậu, thái bình an định rồi, còn bọn ta thì sao? Không phải vẫn ở đây uống sương nuốt gió sao?".
"Xem ra tướng quân vẫn chỉ sủng tín một mình Hồng lão đại, bọn ta trong mắt y đâu có ra gì!".
"Thôi đi, bớt nhiều lời đi". Một hán tử tuổi tác cao hơn trong số nói: "Hồng Phóng tàn nhẫn hơn bọn ta, công phu mạnh hơn bọn ta, hai ngày gần đây hắn lại đổi tính, mặt mày mọc đầy nhọt đậu, không biết có phải bị nhiễm độc kỹ viện hay không? Tính khí hung hăng đáng sợ, bây giờ mà động chạm với hắn, không tốt đẹp gì, bớt nói chút đi".
"Không nói thì không nói". Tên cao cao cằn nhằn nhiều nhất đứng dậy ưỡn mình vươn vai: "Ta đi tiểu".
"Dư Đại Dân chỉ giỏi chuyện đái ỉa". Tên trẻ hơn hết thoát miệng khịt mũi: "Ngươi đó, ngươi cả đời đại tiện tiểu tiện cho đã đi".
Hai người cười khì. Dư Đại Dân không thèm để ý tới chúng, bương bả đi về bụi cây cao cỡ đầu người, vừa cởi quần bỗng thấy trong bụi có vật gì động đậy.
--- Rắn?
Dư Đại Dân chật nảy sinh một ý niệm: "Nếu thật là rắn, bắt đem nướng cũng ngon à".
Nghĩ đến đó, ngón trỏ máy động, vừa mới khom người định xuất thủ, chợt thấy hỏa quang mập mờ sau lưng, có một thanh âm nghèn nghẹn tựa như than khóc xộc vào tai.
Thanh âm thoang thoảng như có như không, nghe thật không dễ chịu, Dư Đại Dân còn chưa rõ là chuyện gì, dưới chân đạp phải gì đó xém chút té ngửa, định thần nhìn, thấy một thi thể mặc áo rộng, không ngờ không có đầu lâu!
Dư Đại Dân cũng đâu phải là kẻ nhát gan, chuyện chém giết đao kiếm gã đâu có lạ gì, nhưng thấy một thi thể giữa hoang sơn ngay trước mắt cũng khó tránh khỏi rùng mình, thầm cầu khẩn: "Xin đừng quở trách, tôi không phải cố ý đạp, cô hồn dã quỷ xin đừng quở trách...".
Nhưng tiếng động lạ kia lại thấp thoáng truyền tới.
Dư Đại Dân lần này nghe rất rõ, tóc gáy dựng đứng.
Thanh âm đến từ đằng sau.
Dư Đại Dân rút một đôi Lục hợp câu ra, siết chặt trong tay, mới dám quay phắt đầu lại.
Đằng sau không có ai.
Cả một bóng quỷ cũng không có.
Thanh âm vẫn vang vọng, bi thảm vô cùng.
Thanh âm tựa như truyền từ dưới chân.
Dư Đại Dân rùng mình cúi xuống nhìn, nhìn thấy một vật:
Đầu người!
Đầu người bị chém rụng.
Máu tươi nhuộm đầy mặt.
Càng đáng sợ hơn là đầu người bị chém đang mấp máy môi nói: "Trả... mạng... cho... ta...".
Dư Đại Dân rú lên một tiếng, rút chân muốn chạy, nhưng song cước lại rút không ra.
Gã kinh hãi nhìn, một đôi tay từ dưới đất thò lên, nắm giữ hai mắt cá chân.
Huyết thủ!
Gã nghĩ quỷ nắm chân, nổi da gà khắp mình, tim đập như sấm dậy, chạy lại chạy không được, nhất thời chỉ có thể rú một tiếng xé nát ruột gan, sau ót chợt bụp một cái, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Dư Đại Dân phát ra tiếng rú đầu tiên, hai đại hán bên đống lửa đều cảm thấy tức cười.
"Dám lão Dư đã đạp phải cương thi". Tên trẻ hơn hết cười nói.
"Không đâu, lúc đi cầu...". Hán tử tuổi cao nói đến đó, đột nhiên nghe tiếng rú thứ nhì của Dư Đại Dân, gã vụt im miệng, rút đơn đao nhảy vọt lên, nói: "Chắc có gì không hay".
Tên trẻ vẫn chưa cảnh giác: "Gì chứ?".
Hán tử già nói: "Dư Đại Dân không phải là kẻ la hoảng tầm bậy".
Tên trẻ cũng rút côn ra: "Đi xem xem".
Hai người lướt tới rừng, thấy chỗ nào cây cỏ rậm rạp, tên trẻ Lâm Các cùng hán tử già Trần Tố gọi một hồi, kẻ trái người phải đi sục sạo một vòng. Tên trẻ đến một chỗ thấy bụi rậm động đậy, quát: "Còn không mau chui ra!". Giơ côn một đập xuống, một người đứng bật dậy, chỉ thấy một cương thi đầu tóc bù xù, mũi miệng ứa máu, mặt mày cứng đờ, răng nhanh nhe ra, mặt đối mặt sát ngay mình gã!
Hai bên không phát ra tiếng nói nào.
Vụt Lâm Các rú một tiếng chói tai, xoay mình chạy, gã vốn nhát gan nhất, lại chưa từng giết người, nửa đêm gặp ác mộng cũng thường toát mồ hôi lạnh, bây giờ nhìn thấy quỷ, hồn phi phách tán, chân tay bủn rủn chạy loạn.
Gã chưa chạy còn đỡ, vừa xoay mình, lại định phải một khuôn mặt máu me khác. Khuôn mặt máu me này thịt da bầy nhầy, miệng trễ toét đến mang tai, khóe mắt toét tới bên trán, giữa trán một đường toét, xét xuống mũi, mặt mày không còn là mặt mày nữa, toét bốn toét năm, may là chưa nát tan rơi rớt.
Khuôn mặt đó còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Một mùi hôi thúi như thây rữa xộc vào mũi Lâm Các.
Lâm Các giơ côn định đập, đột nhiên một cánh tay trờ tới, đánh cây côn bay vụt ra.
Bay vù đi khỏi tay, không biết bay đi đâu.
Hai cương thi kia một trước một sau ép sát gã, Lâm Các vừa kinh vừa sợ, la lớn một tiếng: "Quỷ!". Cảm thấy sau ót có người đập một cái, hôn mê liền.
Lúc Lâm Các thấy quỷ, Trần Tố lướt đến chỗ cây cỏ động đậy, thấy Dư Đại Dân nằm dài dưới đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Trần Tố vực gã dậy, dùng hai ngón tay xoa xoa bên trán gã, Dư Đại Dân mới tỉnh dậy một chút, lẩm bẩm lầm bầm: "Quỷ... có quỷ...".
Trần Tố nghe vậy rùng mình, gã lăn lộn trên giang hồ lâu nay, bao nhiêu truyền thuyết quỷ ma gã đều nghe kể qua hết, chuyện tà môn cũng đã gặp nhiều lần. Dư Đại Dân đó giờ không tin tà ma, chuyến này nếu không phải đã thật sự đụng phải gì đó, quyết đâu thể bị hù bán sống bán chết như vầy. Dư Đại Dân nói như vậy, gã mới cảm thấy xung quanh sương khói lờ mờ, quỷ khí âm trầm.
Ngay lúc đó, lại truyền đến tiếng rú của Lâm Các: "Quỷ...", rồi bặt tăm bặt tiếng.
Dư Đại Dân mới tỉnh được chút ít, thoạt nghe vậy, vụt giật nảy mình, đẩy Trần Tố ra, chạy bán mạng đi, mặt mày tái mét la lên: "Quỷ... quỷ! Tha cho ta, tha cho ta".
Trần Tố không hoài nghi gì nữa, mắt thấy tình thế không hay, người đâu đấu lại quỷ, đơn đao vùn vụt giở mấy bài đao pháp, miệng lẩm bẩm niệm kinh, đọc hết mấy câu thần chú trừ tà đuổi quỷ, vừa niệm vừa sải chân theo sát đằng sau Dư Đại Dân, chạy tối tăm mặt mũi, không thèm để ý tới một đồng bọn còn bỏ rơi đằng sau.
Trương Ngũ và Liêu Lục cười muốn đứt ruột.
Mấy con "quỷ" đó đương nhiên là trò đùa của hai người bọn họ.
Trương Ngũ và Liêu Lục võ công chính đạo tuy không biết nhiều, nhưng mấy trò đùa hù dọa người ta lại biết không ít. Hai người phục sức đủ để khiến người ta kinh tâm động phách, mặt mày như nhuộm đầy máu tươi, một người vùi đầu dưới đất, chỉ lộ thân mình bên ngoài; một người chôn thân dưới đất, ló đầu bên trên. Hai người phối hợp với nhau, biến thành thi thể không đầu lại nói năng được, hù Dư Đại Dân hồn phi phách tán, nói gì tới Lâm Các vốn nhát gan như vậy.
Trò đùa của hai người đã thành công, cao hứng còn hơn đánh thắng trận, cười hỉ hả một hồi, Trương Ngũ nói: "Xem ra bọn chúng sợ muốn chết rồi, còn không cút về nhà được sao!".
Liêu Lục nhịn cười nói: "Còn có hai đám nữa, bọn ta còn phải diễn hai vở nữa".
Trương Ngũ nói: "Đâu có khó gì. Chi bằng chia nhau mỗi người diễn một vở, ngươi đi hù đám bên đông, ta đi hù mặt bắc, xem hai đắc thủ trước, người đó là vua hù người!".
Liêu Lục hơi trầm ngâm: "Vậy đâu có được...".
Trương Ngũ luôn luôn hiếu thắng: "Có gì mà không được chứ! Vạn nhất để bọn chúng khám phá ra, đánh đấm với nhau, lẽ nào ta thua cho cái đám mềm yếu mà khoe khoang vô địch đó sao?".
Liêu Lục nghiêm nghị nói: "Ta đánh bên đông, có Hồng Phóng ở đó, ngươi dĩ nhiên dễ đắc thủ hơn".
Trương Ngũ nghe vậy, đương nhiên không nhịn được, vỗ ngực nói: "Vậy cũng được, ngươi đi mặt bắc, ta phụ trách mặt đông, họ Hồng kia cũng đâu ra gì, hãy coi ta hạ thủ thanh toán gã".
Liêu Lục liền nói: "Không hù được người ta, chưa đến lúc tất yếu, không cho phép làm tổn thương người ta! Ngươi không nghe lời lão gia phân phó sao?".
Trương Ngũ không có tính nhẫn nại: "Nghe rồi. Đảm bảo hắn sẽ bị hù ướt quần, cụp đuôi bỏ chạy. Đi làm đi!". Rồi nhắm hướng đông lướt đi.
Liêu Lục đã quá quen tính tình của Trương Ngũ, Hồng Phóng xem ra rất có bản lĩnh, y cũng phải gờm, hơn nữa thực tế võ công của Trương Ngũ cũng cao hơn y, đâu có lo sẽ xảy ra chuyện. Liêu Lục nghĩ vậy, liền tung mình về hướng bắc.
Chạy được một đoạn, chợt nghe đằng trước có tiếng nói khẩn trương, liền ẩn mình sau đám loạn thạch, rồi thò đầu ra nghe ngóng. Nghe xong lại cười khì.
Thì ra Dư Đại Dân kia chạy đến chỗ ba sư huynh đệ mặt bắc, hì hục tự thuật chuyện hồi nãy gặp quỷ. Ánh lửa chiếu rọi trên mặt ba đại hán kia, thoạt sáng thoạt tối, mặt mày đờ đẫn, xem ra trong đầu đã tin nửa phần.
Liêu Lục thấy vậy, biết đại cục đã định: thật là trời giúp ta mà! Dư Đại Dân kể hết sự tình, đã đánh động tâm lý của ba người, chỉ cần hù thêm là thành công. Xem ra hán tử có tuổi kia có thể đã chạy sang hướng đông báo tin, mình muốn thắng Trương Ngũ thì nên mau mau động thủ.
Bên này Dư Đại Dân còn sợ ba người không tin, vừa nói vừa run lẩy bẩy: "Ta xin thề đó là một cái đầu đã bị chặt, máu chảy đầy đất, nhưng nó... nó còn nói chuyện được... nó...".
Một đại hán mặt khỉ trong số nhịn không được nói: "Dư sư huynh, chỉ tiếc kẻ mà huynh vừa gặp là ác quỷ, không phải là quỷ đẹp! Hì hì hì".
Câu đó khiến cho hai người đang bần thần trong không khí quỷ dị phải cười phá lên.
Dư Đại Dân mặt dài thượt ra, trầm giọng: "Nghê Bốc, ngươi có ý gì đây?".
Hán tử tên Nghê Bốc liền nói: "Dư sư huynh, không phải tôi không tin huynh, mà là chuyện huynh nói nãy giờ thật quá... hoang đường, tôi chỉ là chọc cười một tiếng, huynh đừng để ý".
Một hán tử tai chuột cũng nói: "Vùng hoang dã này không yên bình. Mấy ngày trước trên loạn táng cương đã chết mấy người, có người tận mắt chứng kiến là một nữ yêu chân không tóc xõa, hai hốc mắt đỏ hõm bay đi bay lại trên không trung gào rít ‘trả mạng cho ta, trả mạng cho ta’...". Hán tử tai chuột vừa nói xong, chợt thấy ba người đối diện đều biến sắc.
Gã còn chưa nói thêm gì, nhưng tiếng rên "Trả... mạng... cho... ta..." đang vang vọng trong gió đêm.
Tay bốn người nhất tề án giữ binh khí.
Trừ Dư Đại Dân nãy giờ siết chặt đôi Lục hợp câu trong tay ra, ba người kia lại không mò trúng binh khí của mình. Có người giắt binh khí trên lưng, có người treo bên hông, còn một người cắm thương trên lưng ngựa. Nhưng ba binh khí lại hoàn toàn biến mất.
Đống lửa dưới đất bỗng mờ mịt, biến thành ánh lửa xanh dờn, chiếu rọi lên mặt bốn người không ai không run sợ.
Thanh âm quỷ dị như nam mà lại như nữ kia vẫn bay bổng: "Ta... chết... rất... thảm... thương... Trả... mạng... cho... ta...".
Hán tử tên Nghê Bốc đột nhiên lên giọng: "Nhược Lan sơn trang!". Bốn người cùng rú lên, đồng thời nghĩ tới một chuyện cuồng dại mà bọn chúng từng làm qua. Bọn chúng lúc hành quân từng mượn danh tiêu diệt trộm cướp để tiến vào "Nhược Lan sơn trang", làm những hành động tàn ác không để ai biết được. Chín sư huynh đệ tuy đã phủi tay không bị coi dính dấp vào vụ hãm hiếp sát nhân đó, nhưng trong lòng đến nay vẫn không tránh khỏi ngấm ngầm lo sợ, giờ nghe thanh âm đòi mạng, dĩ nhiên đều nghĩ đến chuyện u tối mình từng làm, ai nấy cũng rùng mình.
Lúc đo, chỉ thấy một bóng trắng phất phơ trên không. Trong bốn người, Nghê Bốc và Dư Đại Dân không còn chút đấu chí, hai người kia một người vẫn không tin mấy trên thế gian có quỷ, một người thì thấy chi bằng liều mạng, ngay lúc đó, bỗng một tiếng rống kinh tâm động phách, đáng sợ đến cùng cực từ đằng xa xé gió truyền vào tai.
Nếu không phải đụng phải chuyện quỷ dị khủng bố đến cực đoan, bất cứ một ai cũng không phát ra tiếng rú ghê gớm như vậy.
Bọn chúng nhận ra đó là thanh âm của nhị sư huynh Chu Hồn.
Chu Hồn ngoại hiệu là "Thất Hồn", con người này chỉ có thể chém giết địch nhân đến mức thất tán thần hồn, cả đời có thể nói chưa từng sợ bất cứ cái gì.
Cả gã cũng phát ra tiếng rú thảm như vậy, tình huống có thể tưởng tượng được đến mức nào.
Chu Hồn đó giờ là kẻ có chết cũng không rên một tiếng.
Tiếng rú thảm đó đã hủy diệt đấu chí của bốn người.
Bốn người nhất tề phát ra một tiếng rú hoảng loạn, bỏ chạy thục mạng.
Liêu Lục thành công hù dọa bốn tên này.
Nhưng y còn chưa cảm thấy hứng chí, mà là cảm thấy kỳ quái.
--- Y ngạc nhiên Trương Ngũ sao lại có bản lĩnh khiến cho đám người giang hồ quen xông pha hiểm nguy lại bị hù đến mức phát ra một tiếng rú chẳng khác nào không phải tiếng người đó.
← Hồi 061 | Hồi 063 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác