← Hồi 040 | Hồi 042 → |
Quan quyền trên đời đều có cùng một đặc trưng: đó là "trở mặt không nhận quen".
Đường lối đó, đối với thanh quan thì gọi là tận lực làm đúng chức vụ, chí công vô tư, có lúc có thể gọi là thiết diện vô tư, chấp pháp như sơn; còn tham quan cũng kêu là làm chuyện công, y theo pháp luật mà hành sự, thậm chí có thể nói là lục thân bất nhận, đại nghĩa diệt thân, nói cho cùng đều là chữ "pháp", trong tay bọn họ, vừa có thể xoay ba lật bảy, cũng có thể thi hành đảo ngược, pháp lý co duỗi như chơi, mượn pháp mà làm chuyện tư, muốn làm kiểu gì thì ra tay kiểu đó, tùy theo sở thích.
Phàm là quan viên, tựa như có một giọng điệu quan quyền.
Nghe quan viên ra giọng quan quyền, nào phải là chuyện tầm thường không cần để ý tới, bởi giọng điệu quan quyền tuy không dễ nghe, lại không thể không nghe, vạn nhất đang lúc cúi nghe mà thần thái có gì sai trái, nặng thì diệt tộc, nhẹ cũng bị tịch thu nhà cửa, sự tình ghê gớm như vậy, ai dám coi thường?
Hoàng Kim Lân hiện đang lên giọng điệu quan quyền với Cao Kê Huyết.
May là Cao Kê Huyết con người này đã quá quen nghe giọng điệu quan quyền.
Thậm chí có thể nói hắn cả đời đều trải qua giữa lắng nghe giọng điệu quan quyền cũng như lên giọng quan quyền.
Có những người đã quá quen hàng ngày lên giọng quan quyền, ngày nào bất chợt không lên giọng quan quyền, trong lòng sẽ không được thoải mái, khó chịu vô cùng.
Giống như người hàng ngày ngồi kiệu, có hôm đột nhiên phải dùng hai chân mà lặn lội đường xa vậy.
Cao Kê Huyết mặt mày tươi cười: "Chắc nên lục soát một chuyến. Bất quá lại cũng có chỗ bất tiện".
Hoàng Kim Lân chằm chằm nhìn Cao Kê Huyết, mắt không chớp: "Đã là nên lục soát, còn có gì bất tiện nữa, lẽ nào Cao lão bản che giấu cái gì mờ ám không thể đem ra ánh sáng trong khách điếm?"
Cao Kê Huyết cười híp mắt, gật đầu: "Quả là vậy".
Hoàng Kim Lân nhãn thần biến thành hung mãnh: "Cao huynh mập mờ làm gì, chi bằng nói thẳng".
Cao Kê Huyết thốt: "Phụng thánh dụ của Hoàng thượng, đến đây giăng bày thiên la địa võng, bắt nghịch tặc Thích Thiếu Thương, đại nhân kéo quân rầm rộ vào, không phải sẽ làm hư hết cục diện tại hạ khổ tâm bố trí sao? Đó là nguyên nhân!".
Hoàng Kim Lân ngẫm nghĩ, nhún nhường: "Cao huynh, hạ quan cũng gánh quân lệnh trên mình, không thể không chấp hành công vụ, vào trong lục soát một lượt".
Cao Kê Huyết nhướng mày: "Hoàng đại nhân không nể mặt nể tình sao?".
Hoàng Kim Lân nói: "Cao lão bản nặng lời rồi".
Cao Kê Huyết hỏi: "Không còn cách nào khác?".
Hoàng Kim Lân đáp: "Hạ quan cũng hy vọng có đường khác, để không làm tổn thương hòa khí, chỗ này đã không có tàng trữ khâm phạm, sao không để hạ quan dẫn bảy chục tinh binh vào trong lục soát?".
Cao Kê Huyết cười nói: "Nói cũng có lý". Hắn nghiêm mặt nói tiếp: "Ta thì không thành vấn đề, chỉ tiếc có một vị bằng hữu không thể đáp ứng".
Hoàng Kim Lân nhìn song thủ của hắn chằm chặp, thần sắc bất biến, toàn thân đang trong trạng thái giới bị: "Không biết là vị bằng hữu nào, chi bằng thỉnh y ra tương kiến".
Chợt nghe xa xa một thanh âm vọng lại: "Là ta".
Nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa rầm rập, trong bóng đêm, một thớt ngựa xám từ xa lao đến.
Tốc độ bôn hành của thớt ngựa này cũng không mau mắn gì, tư thế đặc biệt, bọn Hoàng Kim Lân tuy người đông thế mạnh, nhưng cũng có một thứ cảm giác rởn da gà.
Con ngựa xám lẹ làng tới gần.
Trên lưng ngựa lại không có người.
Cung tiễn thủ lập tức nhắm ngay bụng ngựa.
Dưới bụng ngựa cũng không có người.
Ngựa không có người cưỡi, sao có thể nói chuyện?
Lẽ nào kẻ nói chuyện không phải là người, mà là ngựa?
Hoàng Kim Lân biến sắc, giữa ánh lửa tranh sáng tranh tối, có vẻ cười không nổi.
Cao Kê Huyết hỏi: "Bằng hữu của ta đã đến, ngươi không nhận ra sao?".
Tay Hoàng Kim Lân đặt trên chuôi kiếm.
Chỉ nghe một giọng nói kỳ quái, từ từ thốt: "Nghe nói con người đó từ khi thăng quan phát tài đã không còn nhận lão bằng hữu rồi".
Thanh âm của người kia không ngờ truyền ra từ miệng ngựa.
Đuốc lửa, cung tiễn, đao thương đều nhắm vào thớt quái mã đó.
Quái mã vỡ ra, như một bức tượng thạch cao bị đánh nát.
Ngựa vỡ tan, người ở trong ngựa.
Người đó xuất hiện, khí định thần nhàn, là một người gầy ốm.
Hoàng Kim Lân vừa thấy người đó, lập tức mặt mày khoan hòa, quát lên: "Không được động thủ".
Sau đó đi lên hai ba bước, nồng nhiệt rùn vai chào hỏi: "Ông đã đến, Vưu đại sư".
Trên giang hồ, trong võ lâm, Vưu đại sư chỉ có một, Vưu đại sư vào triều đình, trong quan trường cũng là đồng nhất một người.
Vưu đại sư chỉ có một.
Tên tuổi đầy đủ của Vưu đại sư là "Vưu đại trù sư Vưu Tri Vị".
Con người của Vưu Tri Vị cũng không có gì đặc biệt, võ công của lão cao thấp ra sao, không ai biết, định lực của lão ra sao, cũng không ai biết, lề lối của lão ra sao, cũng không thể biết; cái duy nhất người ta biết là đương kim thiên tử thích đồ ăn lão tận tay xào nấu, điểm đó trọng yếu hơn hết.
Hoàng Kim Lân còn biết hơn người khác chút ít.
Đó là Vưu Tri Vị không những đã khống chế khẩu vị của Hoàng đế, đồng thời còn là thân tín của Phó thừa tướng quyền lực tối cao trong đương kim thiên hạ.
Đơn thuần bằng hai điểm đó, Hoàng Kim Lân biết dưới tình thế này quyết không thể đắc tội với nhân vật số một đó.
Hoàng Kim Lân là kẻ thông minh.
Hắn với Vưu Tri Vị cũng đã gặp mặt ba lần.
Đụng phải hạng nhân vật trọng yếu này, hắn chỉ cần liếc thấy một lần là lập tức ghi nhớ, lần sau gặp lại liền biến thành người quen thân. Có lúc "người quen thân" của Hoàng Kim Lân căn bản chưa từng mặt đối mặt nữa.
Vưu Tri Vị điềm đạm hỏi: "Ngươi muốn vào trong kiểm tra?".
Hoàng Kim Lân ngây người: "Là...".
Vưu Tri Vị ngắt lời: "Trước khi ngươi tiến vào, tốt hơn hết là xem bức mật hàm này". Nói xong rút ra một công văn, Hoàng Kim Lân thấy vậy, thần sắc kính cẩn hẳn.
Vưu Tri Vị đợi hắn xem xong, lại hỏi: "Sao?".
Hoàng Kim Lân trán đã lộ những giọt mồ hôi bự bằng hạt đậu: "Hạ quan không biết Phó đại nhân có phái nhân thủ khác tiếp quản chuyện này...".
Vưu Tri Vị cười lạnh: "Các ngươi hành sự bất lực, lao sư động chúng, tìm bắt vài tên phản tặc cỏn con mà cũng hao hơi vô công, tướng gia bực mình không vui lắm rồi".
Hoàng Kim Lân mồ hôi dầm dề: "Dạ, dạ... Bọn hạ quan quả đã tận lực, chỉ hy vọng Vưu đại sư trước mặt tướng gia nói vài lời tốt đẹp giùm".
"Vậy... ta phải xem có làm được không". Vưu Tri Vị khoanh tay trầm ngâm.
Hoàng Kim Lân bước tới một bước, thấp giọng: "Đại sư, cạnh Long Phượng Pha ở thành nam có một tòa đại trạch, chính là đất long bàn hổ cứ, sơn u thủy tú, hè mát đông ấm, tôi và vợ tôi đã mua rồi, chỉ là chốn phong thủy thịnh vượng như vậy quý nhân mới có thể nhận được, chi bằng đợi lúc đại sư lai kinh lần tới, bọn tôi lại tiếp ngài đến xem căn đó, không biết đại sư thấy sao?".
"Vậy...". Vưu Tri Vị thần sắc hơi hòa hoãn, thốt: "Lễ hậu như vậy, đâu có được chứ".
Hoàng Kim Lân vội nói: "Đó là chỗ ở cho người quyền quý, tại hạ sao hưởng được chứ? Vưu đại sư mới là người quyền quý thật sự, đại sư nếu kiên quyết cự tuyệt thì thật là không cho tại hạ chút mặt mũi đó".
Vưu Tri Vị thốt: "Vậy... đợi bọn ta về kinh rồi hãy nói nữa... Ngươi có còn muốn lục soát chỗ này nữa không?".
"Không lục soát, không lục soát". Hoàng Kim Lân vội vàng đáp trả: "Đã có thủ lệnh của tướng gia, hạ quan có mấy cái đầu cũng đâu dám tìm! Tôi sẽ y theo lời phân phó, thoái ra mười lăm dặm...". Rồi quay sang Cao Kê Huyết vái dài: "Cao lão bản, thật đắc tội quá, xin ngài cao nhân khoan thứ, không để ý giữ trong bụng".
Nói xong xoay mình điều động binh mã, đám hung thần ác sát trong chốc lát đã đi sạch sạch gọn gọn.
Cao Kê Huyết nhìn đoàn quân đi xa như gió cuốn mây tàn, cười nói: "Hoàng Kim Lân quả là một bằng hữu chịu chơi".
Vưu Tri Vị cũng cười thốt: "Ít ra hắn là một bằng hữu rất hữu dụng".
Cao Kê Huyết quay sang Vưu Tri Vị, cười nói: "Cái hữu dụng là danh tiếng của ngươi".
Vưu Tri Vị xoay tay chỉ: "Kỳ thực hữu dụng nhất vẫn là vị sư đệ bảo bối của ngươi, là bản lãnh hay chữ và phỏng khắc đồ chương của Vi Áp Mao!".
Cửa lớn của "An Thuận sạn" mở ra, Vi Áp Mao cùng Vũ Toàn Thịnh đi ra, Vi Áp Mao nói: "Bây giờ nên làm sao? Tự chương phỏng chế của ta đâu thể che mắt hoài".
Vưu Tri Vị thốt: "Bây giờ quyết không thể mạo hiểm đi ra, bên ngoài có có thiên la địa võng của kẻ lục soát, còn có mũi nhọn lợi hại Lưu Độc Phong chưa đến".
Cao Kê Huyết có hơi ưu lo: "Cố Tích Triều đâu? Hình như không có trong đội".
Vưu Tri Vị mặt mày đắc ý: "Ta cuối cùng sắp được gặp Tức đại nương, vậy là toại tâm nguyện rồi". Lão nhìn mười ngón tay thon dài của mình, thốt: "Có lẽ ta bỗng nổi hứng, thấy mọi người chạy đến mức đói bụng rồi, trước hết nấu cho các người một bữa rồi hãy nói!".
Vũ Toàn Thịnh cao hứng đến mức cơ hồ muốn nhảy dựng, vỗ tay: "Hay cực kỳ, được ăn đồ Vưu đại sư tận tay xào nấu là phước phần của vương thân quốc thích mới có!".
"Nói bậy!". Vưu Tri Vị cảm khái gắt giọng: "Thật ra đám triều thần hoàng thất biết ăn gì chứ? Ta trong nhà bếp hoàng cung chỉ lo chất đống sơn hào hải vị, sắp xếp cho đẹp mắt cao sang là được rồi, nói gì tới vi? Ai biết thưởng thức đánh giá chứ?".
Vũ Toàn Thịnh chất chứa hy vọng: "Ta biết, ta biết".
Vưu Tri Vị cười cười: "Ngươi cũng không cần gấp vội, Tức đại nương chạy đã mệt, cũng đói quá rồi, để ta nấu cho nàng một bữa ngon, miệng các ngươi tự nhiên cũng có phước".
Vi Áp Mao cũng vui ra mặt: "Ta kêu ba bốn người đầu bếp giúp ngươi".
"Cũng được". Vưu Tri Vị thốt: "Tuy ta cũng có người giúp việc, nhưng có bọn họ giúp ta lo củi lửa xắt đồ ăn cũng đỡ hơn là không. Bây giờ ngươi nói cho ta biết coi Tức đại nương đang ở đâu? Còn nhà bếp ở phương hướng nào?".
*****
Tức đại nương và Thích Thiếu Thương ra gặp mặt Vưu Tri Vị.
Những vết thương trên mình Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã được thủ hạ của Cao Kê Huyết băng bó sạch sẽ.
Vưu Tri Vị thấy Tức đại nương nhìn Thích Thiếu Thương thắm thiết, hừ khẽ một tiếng: "Nàng nợ ta lần này đó".
Tức đại nương thốt: "Bọn ta còn chưa thoát hiểm".
"Ta biết". Vưu Tri Vị nói: "Ta không phải muốn nàng trả nợ ân tình bây giờ".
Lão cười hềnh hệch: "Bây giờ ta chỉ muốn mời các ngươi đi ăn, ăn cháo ‘tư vị’ Vưu đại trù sư ta nấu".
Lão nói xong liền đi xuống lầu, nhỏ giọng hỏi Cao Kê Huyết: "Sao trong tủ có người vậy? Là ai?".
Cao Kê Huyết đem chuyện Thiết Thủ cùng Đường Khẩn lực chiến bọn Vương Mệnh Quân kể hết một lượt, đồng thời cũng không bỏ qua Lý Phúc, Lý Huệ đến bắt Thiết Thủ, cho tới chuyện bọn nha sai Hỷ Lai Cẩm quay lại ổ, dẫn dụ "Liên Vân Tam Loạn" cùng một đám quan binh ra, cuối cùng thủ hạ của Vi Áp Mao chế ngự đám đó hết.
Vưu Tri Vị nghe xong, trầm ngâm một hồi, Vi Áp Mao hỏi: "Có phải muốn đem giết bọn Liên Vân Tam Loạn, hoặc thả Thiết nhị gia, hay là... mời bọn họ cùng đến ăn cháo ‘tư vị’ của Vưu đại sư ngươi?".
Vưu Tri Vị đáp: "Bất tất. Giữ bọn họ ở chỗ kín đáo, đợi sau khi bọn Thích Thiếu Thương thoát hiểm rồi hãy giết kẻ nào đáng giết, tha kẻ nên tha, vậy mới an toàn".
Vi Áp Mao nói: "Đại sư nói phải".
Vưu Tri Vị thốt: "Lời nói của ta đâu phải luôn luôn có lý, còn về nấu nướng thì có danh tiếng hơn".
Cao Kê Huyết làm ra vẻ cung thỉnh: "Chính đang muốn đại sư đại triển thân thủ đó".
Vưu Tri Vị xoay người mở cửa lớn, có hai người đứng trước cửa.
Hai người này phảng phất đã đứng trước cửa từ rất lâu.
Một người đầu tóc lòa xòa, mặt mày đầy bùn đất, mục quang loang loáng, thần tình đáng sợ; người kia lại giống như một công tử quyền quý, nhưng mắt trái bị chột, dùng bao da che độc nhãn, trên mặt gần sống mũi có một vết thẹo dài thượt, mắt lộ thần quang, làm cho người ta không dám nhìn lâu.
Vi Áp Mao và Vũ Toàn Thịnh vừa liếc thấy lại thầm thất kinh.
Càng kinh dị là bên ngoài đã bố trí không ít cao thủ, không ngờ không ai biết hai ngươi đó đã đến trước cửa.
Vưu Tri Vị lại thốt: "Người tóc lòa xòa là Thân Tử Thiển, ngoại hiệu ‘Tam Thập Lục Tý’. Người độc nhãn là Hầu Thất Kiếm, ngoại hiệu chỉ có hai chữ, gọi là ‘Huyết Diêm’".
Lão ngưng một lúc rồi nói: "Nấu nướng giống như sát nhân, động võ vậy, xuất thủ phải chuẩn phải nhanh, Thân Tử Thiển đủ chuẩn đủ nhanh; nấu đồ ăn không thể thiếu muối, Hầu Thất Kiếm là muối của ta. Chỉ bất quá người này một khi động thủ là mặc cho bất kỳ phía nào, đều coi trọng như bỏ muối vào đồ ăn".
Lão vỗ vai hai người: "Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của ta".
Nhờ có câu nói cuối cùng đó, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao, Vũ Toàn Thịnh mới có thể nhẹ bớt tảng đá trong lòng.
Đối thủ đáng sợ khôn lường như vậy, bọn họ thật không muốn gặp phải.
Nhưng trợ thủ như vậy lại ích lợi quá xá.
*****
Đối với món cháo "tư vị" thơm ngon khó quên đó, bọn Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao, Vũ Toàn Thịnh ăn vào quả là rất có tư vị. Đám hán tử giang hồ này ăn theo phiên, không ngờ chỉ ăn được hai chén chưa thấm vào đâu.
Khơi khơi ăn mới vừa thấm thía tư vị, lại không được ăn nữa, thứ tư vị đó phải gọi là khiến cho người ta nổi cuồng.
Có lẽ Vưu Tri Vị vì đồ gia vị có hạn, món cháo "tư vị" này nấu không được bao nhiêu, nhưng lão lợi dụng điểm đó đến mức thật tinh xảo, phần cháo vừa đúng, khiến cho mọi người bồi hồi thưởng thức mùi vị khôn cùng, khó mà quên được.
Đặc biệt là Thích Thiếu Thương cùng Tức đại nương, chạy trốn liên miên, lấy đâu ra cơ hội được một bữa no? Chuyến này bọn họ ăn thật đã điếu.
Cao Kê Huyết chợt nghĩ ra gì đó, liền hỏi: "Ngươi sao lại biết có người trốn trong tủ cây?".
Bởi chuyện Thiết Thủ trong tủ, cả Thích Thiếu Thương và Tức đại nương cũng không phát giác, võ công của Vưu Tri Vị có cao tới cỡ nào cũng đâu đến mức đó.
"Ta ngửi thấy". Vưu Tri Vị cười lớn: "Ngươi không biết sao? Kẻ thiện nghệ nấu nướng mũi và lưỡi đều linh mẫn một cách đặc biệt!".
Cao Kê Huyết giờ mới hiểu ra, nghĩ tới nghĩ lui, múc một chén cháo còn lại và một dĩa đồ ăn, đưa cho Vũ Toàn Thịnh nói: "Ngươi đem phần này cho Thiết nhị gia ăn đi".
Thích Thiếu Thương ngồi một bên nghe vậy kinh ngạc, hỏi: "Thiết nhị gia?".
Cao Kê Huyết thốt: "Là danh bộ Thiết Thủ --- Thiết nhị gia".
Thích Thiếu Thương giật nảy người: "Thiết nhị gia? Hắn đang ở đâu?".
"Hắn nằm sát tầm tay ngươi thôi". Cao Kê Huyết an ủi: "Hắn đã lọt vào tay bọn ta, huyệt đạo bị chế ngự, bị nhốt trong cái tủ nhà bếp ở gian phòng các ngươi đi qua hồi nãy, ngươi yên tâm đi".
Thích Thiếu Thương khẩn trương hẳn: "Không được, Thiết nhị gia là người trợ giúp bọn ta, hắn tuyệt không có ý thù địch với bọn ta".
Cao Kê Huyết nào ngờ được, "ồ" lên một tiếng, nhìn nhìn Vưu Tri Vị. Vưu Tri Vị mỉm cười không nói gì.
Thích Thiếu Thương run rẩy đứng dậy: "Ta phải đi giải khai huyệt đạo cho hắn...", nhất thời lại cảm thấy trời đất chao đảo, Tức đại nương vội đỡ lấy chàng, nhưng cũng cảm thấy chóng mặt muốn xỉu.
Vưu Tri Vị thốt: "Ồ, thì ra Thiết Thủ là người mình, các ngươi mau đi mời hắn tới đi...".
Cao Kê Huyết biến sắc mặt.
Hắn thầm vận khí, nhưng không tụ khí còn đỡ, một khi vận nội công, đan điền cào xé đau điếng, tứ chi bải hoải, thân thể như hư thoát, không còn sức lực.
Hắn tựa như vừa giận vừa hoảng, ngoái đầu liếc Vi Áp Mao, Vi Áp Mao mặt mày đổ mồ hôi hột, cũng vừa tức vừa sợ.
Vưu Tri Vị cười thốt: "Mời hắn đến thì sao? Chết sớm chút à?", lại hỏi: "Tư vị của cháo ‘tư vị’ ra sao?".
Cao Kê Huyết ráng trấn tĩnh: "Vưu Tri Vị, ngươi đã bỏ gì trong cháo?".
"Ta xin thề ta không có hạ độc". Vưu Tri Vị cười cười dang tay: "Hạ độc không dễ, hơn nữa các ngươi lại là cao thủ đỉnh điểm, lỡ ai khám phá trước khi nếm, đâu có tốt đẹp gì cho ta. Ta chỉ bỏ thuốc, chút xíu thôi, từ từ thôi, để các ngươi nuốt vào cũng vẫn không biết, để các ngươi nội trong một canh giờ không vận công lực nổi...".
Nụ cười của lão vụt tắt: "Một canh giờ, đủ để bọn ta làm chuyện bọn ta muốn làm rồi!".
← Hồi 040 | Hồi 042 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác