← Hồi 41 | Hồi 43 → |
Đôi tuấn mã thiên lý long câu trổ nước đại phi như lướt trên mặt đất, nhưng xem chừng hai kỵ sĩ vẫn chưa chịu hãm cước tốc, mà càng ra roi thúc chúng phi nhanh hơn.
Tôn Quách vung roi da quất vào mông ngựa.
Chát!
Y vừa quất roi vừa lầu bầu nói:
- Mi chạy hết nổi rồi à?
Tú Tú lườm Tôn Quách:
- Tôn huynh còn muốn chúng chạy nhanh hơn được nữa sao?
Đôi tuấn mã thở phì phò phả ra làn hơn nóng bỏng. Tú Tú thoạt ghìm cương ngựa. Thấy nàng ghìm cương, Tôn Quách buộc phải hãm cước tốc ngựa của mình lại.
Y quay sang gắt gỏng đáp:
- Sao nàng lại hãm ngựa lại?
- Nếu cứ kiểu cách của huynh thì e rằng chưa đến được Hoa Sơn cặp ngựa này sẽ vỡ tim mà chết. Tôn huynh không nên hấp tấp như vậy!
- Ta chỉ lo cho Nghiêm phu nhân mà thôi!
- Tất nhiên huynh lo thì muội cũng lo vậy. Nhưng chưa hẳn Nghiêm phu nhân đã đến Hoa Sơn!
Tôn Quách trợn mắt:
- Nàng nói sao? Chính nàng suy đoán Nghiêm phu nhân đến Hoa Sơn giờ lại nói ngược lại. Hừ nàng định giở trò gì với ta hử?
- Muội chỉ đoán nhưng chưa hẳn đã đúng!
Tôn Quách hậm hực nói:
- Dù cho Nghiêm phu nhân không đến Hoa Sơn thì Tôn tiểu gia cũng phải đến đó chất vấn lão chưởng môn Hoa Sơn Vạn bá Thành. Nghe Nghiêm phu nhân kể mà tiểu gia không sao nhịn được. Vạn bá Thành đã là một chưởng môn nhân một phái lớn như Hoa Sơn thì phải biết đạo làm người, chứ cớ đâu lại giở thói thú vật đối với cả sư muội mình!
Tôn Quách nói hết lời lại ra roi đánh vào mông ngựa. Con tuấn mã lồng lên, trổ nước đại phi nhanh trên quan lộ. Tất nhiên Tú Tú đâu thể để bị bỏ rơi, đành phải thúc vào hông ngựa bám theo Tôn Quách.
Hai người cúi rạp mình trên lưng tuấn mã mà phi như gió hốt. Bóng Hoa Sơn hiện ra trước mặt Tôn Quách và Tú Tú, khiến cho họ càng nôn nao hơn.
Khi Tôn Quách và Tú Tú đến tới chân Hoa Sơn thì đã nghe tiếng binh khí chạm nhau phía trên tổng đàn Hoa Sơn.
Tôn Quách nhìn Tú Tú:
- Đích thị Nghiêm phu nhân đã đến đây rồi!
Rời lưng tuấn mã, Tôn Quách trổ Miêu hành cước băng theo con đường tam cấp dẫn lên tổng đàn Hoa Sơn phái. Tú Tú vội vã theo y luông miệng réo:
- Tôn huynh! Chờ muội với!
Trên tổng đàn Hoa Sơn, trước gian đại sảnh hội quán, Hoa Sơn chưởng môn Vạn Bá Thành khoanh tay trước ngực thị sát cuộc giao đấu giữa Nghiêm Lệ Hoa và bốn cao thủ Hoa Sơn phái.
Trở lại Nghiêm Lệ Hoa, sau khi được Diệu thủ thần y Chữ Hàn Thông dụng đôi kim trùng phục hồi thần thức, liền sực tỉnh, nhớ lại tất cả những ký ức u uất mà không dằn được lòng căm phẫn tột cùng đối với Vạn Bá Thành nên lén rời bỏ Hoàng thạch cương đến Hoa Sơn. Sự xuất hiện của Nghiêm Lệ Hoa buộc Vạn Bá Thành phải đoán biết việc gì sẽ xảy đến.
Lão không để cho Lệ Hoa thóa mạ mình, liền hạ lệnh cho Tứ tướng Hoa Sơn hợp sức bắt Nghiêm Lệ Hoa.
Nghiêm Lệ Hoa vốn xuất thân từ phái Hoa Sơn, do đó kiếm pháp của nàng đâu lạ lùng gì đối với lão chưởng môn lòng lang dạ sói.
Tứ tướng Hoa Sơn vốn đã được lệnh Vạn Bá Thành chỉ bắt Lệ Hoa mà không được làm tổn thương, nên chỉ đánh cầm chừng, bức ép đối phương mà thôi, trong khi đó Lệ Hoa lại đổ sự căm phẫn vào những chiêu kiếm liều thân quyết tử, chính vì thế mà cuộc đấu giữa Lệ Hoa và Tứ tướng Hoa Sơn biến thành một hoạt cảnh náo nhiệt bất phân.
Mặc dù trận giao thủ bất phân kẻ thắng người bại, nhưng nếu quan sát kỹ thì thấy Lệ Hoa không ngừng bị các vị tướng Hoa Sơn dồn vào thế bị động. Cho dù những thế kiếm của nàng vô cùng công mãnh và uy dũng.
Lệ Hoa thét lên:
- Lệ Hoa liều mạng với các người!
Cùng với lời nói đó, thanh trường kiếm trong tay Lệ Hoa run lên tạo ra những bông hoa kiếm chụp tới bốn gã tướng pháp Hộ đàn Hoa Sơn. Chiêu kiếm này Lệ Hoa đã có chủ định liều thân, không màng đến sự sống nữa.
Khi nàng vừa xuất thủ phát chiêu kiếm thì Vạn Bá Thành đã lên tiếng hạ lệnh:
- Triển kiếm!
Mệnh lệnh của Vạn Bá Thành ban phát, Tứ tướng Hoa Sơn đồng loạt hành động. Ba người biến chiêu hợp ba thanh kiếm thành thế chân vạc đỡ thẳng vào lưỡi trường kiếm của Nghiêm Lệ Hoa.
Keng!
Thanh trường kiếm của Lệ Hoa vừa chạm vào ba thanh kiếm hình chân vạc thì bị ghìm cứng lại đồng thời thanh kiếm thứ tư vung lên chém bổ xuống.
Keng...
Những tia lửa bắn tung tóe, thanh trường kiếm của Lệ Hoa gãy ngang và đốc kiếm cũng tuột khỏi tay của nàng.
Vạn Bá Thành mỉm cười phát tiếp mệnh lệnh:
- Truy nhân!
Tứ tướng Hoa Sơn đồng loạt hành động. Cả bốn người đều vươn bốn ngọn trảo chộp tới tứ chi của Lệ Hoa. Chỉ cần những chiêu trảo kia bắt được vào tứ chi của nàng thì xem như Lệ Hoa hoàn toàn bị khống chế. Mặc dù đã có tâm ý liều thân với Hoa Sơn phái để gột rửa những sự ô nhục, nhưng Lệ Hoa đâu phải là địch thủ của Tứ tướng Hoa Sơn, nên trước những ngọn trảo thần kỳ kia nàng không khỏi lúng túng.
Khi bốn ngọn trảo công gần như đã bắt được Lệ Hoa thì Tôn Quách với thuật Miêu hành cước cắt một đường vòng cung nhập cuộc. Sự xuất hiện bất ngờ của Tôn Quách khiến cho Tứ tướng Hoa Sơn không sao trở tay kịp, vì họ bận thực hiện mệnh lệnh của Vạn Bá Thành.
Bộp... bộp... bộp... Bộp...
Cả bốn gã Tứ tướng Hoa Sơn hứng trọn bốn tuyệt kỹ Miêu chưởng của Tôn Quách để lại những dấu tích trên mặt. Hứng những thế Miêu chưởng thần kỳ đó Tứ tướng Hoa Sơn đồng loạt thối lui lại ba bộ, đưa tay ôm mặt.
Tôn Quách chỉ Tứ tướng Hoa Sơn:
- Bốn con chuột thúi kia dám hỗn với Nghiêm phu nhân à?
Tôn Quách quay sang hỏi Nghiêm Lệ Hoa:
- Phu nhân có sao không?
Lệ Hoa nhìn Tôn Quách:
- Đa tạ thiếu hiệp, Lệ Hoa không sao, nhưng tôi đã làm phiền đến người!
- Ấy phu nhân đừng nói vậy, Tôn Quách hổ thẹn với Cát đại ca!
Tứ tướng Hoa Sơn bấy giờ mới định thần. Cả bốn đóng đinh vào Tôn Quách.
Một người gằn giọng nói:
- Tiểu tử dám đánh lén Tứ tướng Hộ đàn Hoa Sơn?
Tôn Quách nạt ngang:
- Đánh lén cái con khỉ. Bốn con chuột thúi các người đáng ra phải bị bổn Minh chủ trừng phạt nặng hơn mới đúng. Bốn người mà liên thủ hợp lực đối phó với một phu nhân chân yếu tay mềm.
Tôn Quách dấn lên một bộ:
- Các người thấy bổn Minh chủ đã không quỳ bái mà còn khệnh khạng cái mặt ra đứng nhìn nữa. Quỷ chủ Quỷ môn còn phải nhường chức vị Minh chủ cho tiểu gia, nếu như tiểu gia không có lòng quảng đại thì bốn người các người đã sớm chầu diêm chúa rồi!
Tôn Quách khoát tay:
- Các người lui ra để tiểu gia nói chuyện với lão già chưởng môn ôn dịch kia!
Tứ tướng Hoa Sơn còn đang lưỡng lực thì Vạn Bá Thành đã hạ lệnh:
- Các người lui ra đi!
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tứ tướng Hoa Sơn tháo bộ lui về trước đại sảnh hội quán Hoa Sơn.
Vạn Bá Thành nhìn Tôn Quách bằng hai mắt nảy lửa, nhưng khi lên tiếng thì lại từ tốn ôn nhu:
- Hôm nay là chuyện riêng của Hoa Sơn phái, sao tiểu huynh đệ lại xen vào?
Tôn Quách nghe Vạn Bá Thành gọi mình là tiểu huynh đệ, liền khoát tay như đuổi một bầy ruồi nhặng chực bâu vào gã:
- Hê hê tiểu gia không phải là tiểu huynh đệ với hạng người ôn dịch như lão đâu nghe!
Mặt Vạn Bá Thành đanh hẳn lại. Đôi mắt chảy xệ xuống biểu hiện sự bất nhẫn.
Tôn Quách thấy bộ mặt của Vạn Bá Thành dè bỉu nói:
- Lão ôn dịch đừng làm bộ mặt đó, khó coi lắm. Tiểu gia cho lão biết, tiểu gia đến Hoa Sơn lần này trong tư cách tân võ lâm Minh chủ!
Bá Thành giả lả cười, ôm quyền xá Tôn Quách nói:
- Hoa Sơn vô cùng hạnh ngộ khi được tân Minh chủ quá vãng. Lão phu đường đột không biết đành thất lễ với Minh chủ!
- Nói vậy tạm nghe được. Thế lão chưởng môn có biết nguyên cớ nào mà bổn Minh chủ lặn lội đến đây không?
Bá Thành từ tốn đáp lời Tôn Quách:
- Lão phu mong được Minh chủ chỉ giáo!
Tôn Quách hừ nhạt rồi nói:
- Lão không biết hay giả vờ không biết? Nói cho lão biết, chính bổn Minh chủ đã giúp Nghiêm phu nhân phục hồi thần thức để đến đây vấn tội lão đó!
Tôn Quách khoanh tay ra vẻ thượng trưởng rồi nói:
- Đã làm người thì trước hết phải giữ đạo nghĩa làm người. Đằng này lão đường đường là một chưởng môn nhân lại hành sự chẳng có chút nhân tính. Theo lão thì một người không có nhân tính thì phải xử như thế nào? Chặt đầu, phanh thây hay lăng trì, tất cả những hình phạt đó đều đáng dành cho lão ôn dịch. Nhưng nể tình lão đã có thời làm sư huynh của Nghiêm tẩu tẩu, bổn Minh chủ cho lão được quyền phán xét mình!
Vạn Bá Thành cau mặt, nhìn Tôn Quách:
- Nghe Minh chủ chỉ giáo, lão phu vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm.
Tôn Quách gật đầu:
- Ân hận là tốt rồi!
Hoa Sơn chưởng môn buông một tiếng thở dài, dấn đến ba bộ, rút ngắn khoảng cách giữa lão và Tôn Quách.
Lão tỏ vẻ đăm chiêu rồi nói:
- Tại tổng đàn võ lâm, lão được chứng kiến thần công tuyệt thế của Minh chủ, trong lòng vô cùng thán phục. Nay Minh chủ thân hành đến Hoa Sơn phán xét công đạo, việc làm của Minh chủ càng khiến lão khâm phục hơn!
Tôn Quách gật gù:
- Lão nghĩ như thế cũng tốt. Vậy lão sẽ xử mình như thế nào nói cho ta biết đi!
Bá Thành vuốt râu:
- Lão nghe Minh chủ nói nghĩ phải tự xử lấy mình để giữ đạo chính khí trên giang hồ!
- Thế thì tốt!
- Theo cách xử của lão phu là... là thay Minh chủ để giữ công đạo giang hồ!
Tôn Quách còn chưa hiểu câu nói của Vạn Bá Thành thì đã thấy muôn vạn bông hoa kiếm chụp tới tập kích mình. Kiếm quang chưa đến mà Tôn Quách đã cảm nhận sát kiếm chi chít phong tỏa ba mươi sáu huyệt đạo của mình.
Vốn Bá Thành đã có chủ định từ trước, nên lời vừa dứt đã xuất thủ tuyệt kiếm Hoa Sơn kiếm pháp tạo thành muôn vạn kiếm sát tử tập kích Tôn Quách với chủ định triệt hạ đối phương chỉ trong một chiêu.
Đột nhiên thấy những hoa kiếm xuất thủ tập kích mình, Tôn Quách buột miệng thốt:
- Lão tự xử cái gì mà kỳ cục vậy?
Miệng thì nói song thủ Tôn Quách liên tục phóng ra những đạo Kim Cang chỉ, tuyệt công của kỳ tài Thần cái Trình Tử Quang truyền thụ mà chẳng né tránh những bông hoa kiếm của Vạn Bá Thành.
Chát! Chát! Chát!
Ba đạo Kim cang của Tôn Quách công trực diện vào những hoa kiếm của Vạn Bá Thành, phát ra những âm thanh chan chát khô khốc, cùng với những âm thanh đó, những bông hoa kiếm thoạt tan biến vào hư vô.
Chủ động tấn công Tôn Quách với chủ định sát tử đối phương ngay từ chiêu kiếm đầu tiên, nhưng khi bị phản kích Vạn Bá Thành lại rơi vào tình huống bị động. Hoa Sơn kiếm pháp của lão như bị chạm vào một bức tường chỉ khí, không sao thi thố được hết những tuyệt kỹ của bổn môn, chính vì vậy lão chưởng môn Hoa Sơn không khỏi bối rối vội thu hồi kiếm pháp.
Thanh trường kiếm của lão vừa mới thu về, chưa kịp chuyển biến qua thế thủ thì mắt đã hoa bởi những bóng chưởng ảnh vồ tới.
Bốp!
Má phải của Vạn Bá Thành hứng trọn một chưởng của Tôn Quách khiến đầu lão vang những tiếng u u và mắt nảy đom đóm. Vạn Bá Thành phải thối lùi hai bộ mà vẫn không sao giữ được thăng bằng. Lão còn chưa kịp định thần định trí thì đã liên tục hứng thêm một lúc ba cái tát nảy lửa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đến lúc này thì lão không thể đứng vững được mà ngã ngửa về sau, buông cả trường kiếm đưa tay ôm mặt.
Thấy chưởng môn thất thế, Tứ tướng Hộ đàn Hoa Sơn đồng loạt xông vào, cả bốn người chưa kịp nhập cuộc thì có tiếng chim rúc trên cao.
Từ trên không trung, con hỏa điểu lao xuống. Nó giang rộng hai cánh lướt xoạt qua trước mặt bốn gã tướng pháp hộ đường Hoa Sơn phái. Cánh của hỏa điểu ví như lưỡi bảo đao sắc bén lia ngang yết hầu bốn người chỉ trong một thế bay nhanh như gió lốc.
Bốn tiếng rú cất lên lồng lộng, Tứ tướng Hộ đàn Hoa Sơn ôm lấy yết hầu thối lùi cho đến khi ngã ngửa xuống đất, giãy đành đạch, rồi nảy ngược người lên cho hồn thoát khỏi xác.
Cái chết của Tứ tướng Hoa Sơn khiến cho Vạn Bá Thành càng rúng động, hồn siêu phách lạc. Cánh hỏa điểu đảo một vòng trên không trung và khi Tú Tú xuất hiện nó mới nhẹ nhàng đáp xuống cánh tay nàng.
Tú Tú vừa bước đến bên Tôn Quách thì đã bị gã cau có, gắt gỏng nạt:
- Ả la sát, người không nhẹ tay được à? Bộ giết người là hay lắm sao?
Tôn Quách lườm Tú Tú, trong khi nàng thẹn đỏ mặt vì câu gắt gỏng của y.
Tôn Quách quay sang hỏi Vạn Bá Thành, y cáu gắt rít lên:
- Còn cái lão ôn dịch này nữa! Lão tự xử cái con khỉ gì mà kỳ cục vậy? Đáng ra lão phải quỳ xuống dưới chân Nghiêm đại tẩu dập đầu xin tẩu tẩu thứ tội, đằng này lại giở trò định giết bổn Minh chủ?
Vạn Bá Thành gục mặt lí nhí nói:
- Lão phu biết tội của mình!
Tôn Quách hừ nhạt gằn giọng nói:
- Bổn Minh chủ mới chỉ cảnh cáo lão bốn cái bạt tai Miêu chưởng chứ nếu ả la sát này thì đời lão tiêu rồi, biết chưa?
- Lão biết!
Tôn Quách cau mày lườm Vạn Bá Thành:
- Bổn Minh chủ cho lão thêm một cơ hội nữa đấy!
Vạn Bá Thành nhìn lên Tôn Quách:
- Đa tạ Minh chủ!
- Ta không thèm nhận sự đa lễ của lão đâu. Hãy đến mà van xin Nghiêm tẩu tẩu kìa!
Vạn Bá Thành toan đứng lên nhưng Tôn Quách nạt lớn:
- Không được đứng lên mà phải quỳ. Lão quỳ mà lết đến trước mặt Nghiêm tẩu tẩu, có như vậy thì tẩu tẩu mới xúc động tha cho lão chứ. Cũng như ta hồi đó đắc tội với lão nhân gia, phải quỳ mới được tha đó!
Nghe Tôn Quách nói Tú Tú chỉ chực bật cười nhưng nàng kịp nén tràng cười để khỏi làm cho Tôn Quách thẹn mặt với lão chưởng môn Vạn Bá Thành.
Bị Tôn Quách buộc đi quỳ đến xin tội với Nghiêm Lệ Hoa, Vạn Bá Thành không khỏi ê mặt. Sắc diện của lão tím bầm vì thẹn thùng.
Tôn Quách thấy lão lưỡng lự gắt gỏng nói:
- Lão còn chưa chịu xin Nghiêm tẩu tẩu à, hay đợi bổn Minh chủ hạt bút lệnh cho ả la sát thực thi công đạo phanh thây chặt đầu lão chứ?
Vạn Bá Thành buông tiếng thở dài, rồi quỳ xuống lê đến trước mặt Nghiêm Lệ Hoa.
Lão gượng nói:
- Lệ Hoa tha tội cho sư huynh!
Nhìn Vạn Bá Thành nghe lão nói mà mặt hoa của nàng đanh lại. Sự phẫn nộ càng lúc càng sục sôi dâng trào trong tâm trí và hai bên khóe, Lệ Hoa bặm môi cố nén những xúc cảm vào trong rồi mới ôn tồn nói:
- Một chưởng môn Hoa Sơn lại có thể quỳ dưới chân Lệ Hoa sao?
Nàng cười khảy lắc đầu:
- Hoa Sơn suy tàn rồi, suy tàn rồi. Nó không tồn tại trên chốn võ lâm giang hồ làm chi nữa!
Lệ Hoa cười mà nghe như khóc. Trạng thái khích động của Lệ Hoa khiến ngay cả Tôn Quách là người bàng quang cũng não lòng oán than.
Tôn Quách bực tức nói:
- Lão ôn dịch thấy chưa? Lão đường đường là một chưởng môn nhân đáng lý phải làm cho Hoa Sơn phái phát dương quang đại với các bang phái khác, đằng này... hừ...
Tôn Quách bất nhẫn xỉa ngón tay vào trán Vạn Bá Thành:
- Tiểu gia nhìn mặt lão thấy ghét quá hà. Nếu tiểu gia là thiên lôi thì cho lão một búa đi đời rồi!
Tôn Quách nhìn qua Nghiêm Lệ Hoa từ tốn nói:
- Tẩu tẩu định xử lý lão như thế nào?
Lệ Hoa buông một tiếng thở dài:
- Kể từ bây giờ lão đừng cho ta thấy mặt nữa, và đừng cho ta nghe đến Hoa Sơn phái. Nơi nào có Hoa Sơn phái thì nơi đó sẽ biến thành thảm trạng máu chảy đầu rơi!
Nàng bặm môi cố dằn những nỗi căm phẫn vào bên trong, nghiêm trang nói tiếp:
- Hôm này Nghiêm Lệ Hoa cùng với những bằng hữu đại nhân đại nghĩa cho lão một cơ hội bảo tồn tính mạng vì nghĩ đến quãng thời gian Lệ Hoa đã từng là môn hạ Hoa Sơn. Lão hãy đi đi!
Vạn Bá Thành nhìn lên nàng:
- Sư huynh...
Lệ Hoa hét lên:
- Im!
Nàng nhìn lão đăm đăm:
- Nếu như lão còn thốt ra hai tiếng sư huynh với ta thì mạng của lão không tồn tại!
Tôn Quách xen vào:
- Lão nghe rồi chứ? Tẩu tẩu đã cho lão đi thì mau chạy đi, còn nói nhăng nói cuội nữa làm gì?
Tôn Quách hất mặt:
- Đi đi!
Vạn Bá Thành từ từ đứng lên rồi nhanh chân trổ khinh công băng đi!
Nghiêm Lệ Hoa thở dài ảo não nhìn về phía đại diện Hoa Sơn, hai dòng lệ bất giác lại tuôn trào.
Tôn Quách nhỏ giọng từ tốn nói:
- Tỷ tỷ khóc cho Hoa Sơn phái, khóc cho những bậc tiền nhân đã dựng nên Hoa Sơn, nay Hoa Sơn phải nhận kết cục diệt vong đau lòng.
- Tỷ tỷ có thể thay lão ôn dịch dựng lại Hoa Sơn mà!
Lệ Hoa lắc đầu:
- Không! Tỷ tỷ không bao giờ là người của Hoa Sơn phái. Hoa Sơn đối với Lệ Hoa chỉ là cơn ác mộng trong đời, và khi nào nó mất đi thì tỷ tỷ mới thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Lệ Hoa nói xong tiến thẳng vào đại đường Hoa Sơn. Nàng bước đến trước bàn thời các vị tiền nhân Hoa Sơn phái đốt một nén nhang khấn thầm.
Nàng khấn xong trở bước ra ngoài đại đường Hoa Sơn, Lệ Hoa nói với Tôn Quách:
- Những gì đối với Hoa Sơn tỷ tỷ đã làm tất cả rồi. Và cái việc sau cùng là lập cho Hoa Sơn một tấm bia mộ!
Tôn Quách ngớ ngẩn hỏi:
- Đệ không hiểu ý của tỷ tỷ!
- Đệ sẽ hiểu ngay thôi!
Tôn Quách định hỏi lại thì Lệ Hoa đã quay vào đại đường phóng hỏa đốt, nàng trở ra nhìn Tôn Quách:
- Bây giờ thì đệ đã hiểu rồi chứ?
Ba người rời tổng đàn Hoa Sơn phái, quay trở xuống. Đi đến cuối con đường mòn tam cấp thì trên đỉnh Hoa Sơn giờ ví như miệng ngọn hỏa diệm sơn vừa bừng tỉnh.
Lệ Hoa dừng bước nhìn lên rồi dựng một tấm bia đá, dùng kiếm khắc dòng chữ: Hoa Sơn chi mộ!
← Hồi 41 | Hồi 43 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác