← Hồi 25 | Hồi 27 (c) → |
… Hầu như họ đang là năm hồn ma thêm nữa vào những oan hồn vất vưởng lâu nay luôn hiện diện và ngự trị tại một cơ ngơi vì quá đồ sộ nên trở thành thâm u đến huyền hoặc. Họ không dám cả thắp sáng dù xung quanh đang dần bị màn đêm đen thống lĩnh
Do đó, họ chỉ thì thào và đây là lúc để giọng nam nhân duy nhất trong họ buộc phải cất lên:
- Xin thay Mộ Dung gia. Bạch này có lời đa tạ những phu nhân đã thể hiện tấm lòng tận chung tận thủy. Nếu kiếp này không thể đáp đền, Bạch ta xin nguyện đến kiếp lai sinh. A…, ta dù thông tuệ nhưng cho đến nay do vô dụng nên chỉ mãi trông cậy vào chư Nương Tử. Thật hổ thẹn biết bao.
Công Tôn Nữ thì thào đề quyết.
- Sinh mạng này từng do chàng cứu, muội dẫu muôn thác nguyện vẫn cam lòng.
Liễu Thanh Huệ thì vẫn cứ thần phục.
- Muội yêu và không ngại hiến mạng cho chàng vì chàng hầu như chưa một lần nghĩ đến bản thân. Chỉ mãi lo cho đại cục, lo cho từng người trong bọn muội. Tài hoa như thế, hiệp nghĩa và quân tử như thế, muội quyết không oán hận nếu phải mất mạng vì chàng. Vì Mộ Dung gia, cho dù chưa một lần danh chính ngôn thuận trở thành người của Mộ Dung gia.
Kiều Ngọc Sương lòng luôn hớn hở.
- Chàng là nam nhân duy nhất không chỉ bằng lời nói mà qua hành vi đã khiến muội đây khẩu phục, tâm phục. Một chính nhân quân tử như chàng, muội quả quyết Mộ Dung gia vẫn mãi mãi trường tồn. Bất luận chàng có khôi phục võ công hay vẫn cứ như thế này. Và từ nay, vì bọn muội tất cả điều được chàng chỉ điểm. Kiến giải cho lĩnh hội khá nhiều tuyệt học. Chỉ với tứ phu nhân này thôi, liệu có ai dám xem thường Mộ Dung gia của chúng ta chăng?
Kiều Ngọc Bội gật đầu phụ họa:
- Với di vật Mộ Dung gia muội luôn cất giữ, thì từ lâu muội đã kể là người của Mộ Dung gia. Vậy thì vì chàng, vì Mộ Dung gia, muội chỉ biết bộc lộ thế này, sẽ suốt một đời nguyện sinh tử cùng Mộ Dung gia. Bọn muội bốn người quyết không để ai xem thường Mộ Dung gia.
Mộ Dung Bạch thở hắt ra:
- Ta vẫn là người vô dụng, thật khuất tất cho những phu nhân của ta. Xin lượng thứ và đừng bao giờ để ta thất lễ hoặc thiếu tôn trọng với bất kỳ ai trong những Nương Tử đáng yêu. Đáng ngưỡng mộ của Mộ Dung Bạch ta.
Công Tôn Nữ cũng thở ra:
- Chàng sẽ không bao giờ như thế, đúng không. Miễn là hứa, ngoại trừ Phụng tỷ đã vắn số mệnh chung, đừng nghĩ đến ai khác ngoài bốn người bọn muội. Được chứ?
Nhưng rồi cũng chính Công Tôn Nữ khẽ kêu:
- Có người lẻn đột nhập?!
Liễu Thanh Huệ giật mình:
- Đến cả Bạch lão ca ca cũng chẳng biết chúng ta đang mạo hiểm lánh nạn tại cơ ngơi Mộ Dung gia hầu âm thầm luyện công chờ ngày quang phục. Vậy thì ai biết đến để lẻn đến đây giờ này?
Mộ Dung Bạch cười nhẹ:
- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Nhưng dù biết là thế, cơ ngơi Mộ Dung Gia từ lâu vẫn luôn hoang vắng, biết đâu có người vì đang cần lánh nạn như chúng ta nên tình cờ tìm đến? Hãy cẩn trọng, vì đó là điều cần, nhưng đừng vì thế mà thiếu bao dung, nhân hậu nếu người đang đến thật sự cần điều đó.
Công Tôn Nữ lại thì thào cáo giác:
- Người này đã dừng chân như đang có mang thêm một người nữa. Vì vừa có tiếng động tương tự đặt ai đó trên lưng xuống.
Mộ Dung Bạch cau mày:
- Hãy liệu xem, nếu có thể thì đừng chần chừ, trái lại hãy cứu giúp họ.
Chợt có thanh âm nhỏ nhẹ từ xa đưa đến vẳng đến tận chỗ năm người bọn họ.
- Trộm nghe Mộ Dung Bạch thiếu gia không những tài hoa tuyệt thế mà còn là chính nhân quân tử. Trọng nghĩa khinh tài, nhân hậu từ tâm. Nay được nghe lời này, tiểu nữ thật không uổng phí đã bỏ thời gian ngoài việc tìm thấy Mộ Dung Bạch thiếu gia mà còn có được chỗ dung thân lánh nạn trong cảnh gia phụ đang lâm đại họa. Xin được bái kiến.
Tứ phu nhân vùng đứng cả lên:
- Tung tích chúng ta đã bị lộ?
Mộ Dung Bạch ngăn lại:
- Thì đã sao? Huống hồ người đến đó đã hỏi đích danh, lẽ ra chư muội đã phải thay ta cung thỉnh thượng khách thay vì làm kinh đông. Nào, Công Tôn Nữ muội vì là nhị tỷ. Hãy mau cùng Liễu muội tam nương, chứng tỏ ngay chúng ta là chủ nhân lúc này của Mộ Dung gia. Còn tứ muội, ngũ muội, nương tử thắp đèn lên. Phải giữ lễ thay vì để mọi người đánh giá Mộ Dung gia toàn là hạng người khiếp hèn. Không dám chường mặt trước bất kỳ ai.
Thanh âm kia lại nhỏ nhẹ đưa đến:
- Vì không dám nhận là khách, huống hồ còn là thượng khách, chỉ mong tìm một chỗ dung thân. Thế nên tiểu nữ nào dám phiền đến tứ vị nương phu nhân. Xin hãy để tiểu nữ tự đến. Riêng gia phụ, chờ lúc Mộ Dung Bạch thiếu gia nếu sau khi minh bạch vẫn còn đó phong thái đức độ của trang quân tử. Hãy tùy nghi tỏ thái độ thích đáng, được chứ?
Mộ Dung Bạch chậm chậm đứng lên:
- Dường như lệnh tôn thế trạng bất ổn? Nếu thế ắt cần có cô nương cận kề chăm sóc. Hãy cứ để Bạch này tự thân đi đến, thoạt tiên xin lượng thứ vì tội chậm tiếp nghinh, sau xin được vấn an lệnh tôn dẫu sao cũng là bậc trưởng thượng để tỏ tấm lòng địa chủ. Hãy mau mau thắp sáng và chúng ta cùng đi. Nào.
Chỉ có hai ngọn bạch lạp được hai tỉ muội Kiều Ngọc Sương và Kiều Ngọc Bội cầm, thế nên cũng hai nàng này đi gần như song hàng cùng Mộ Dung Bạch. Trong khi đó. Công Tôn Nữ và Liễu Thanh Huệ dù cố tình chếch lùi về phía sau nhưng vẫn luôn tư thế chuẩn bị ứng phó mọi bất trắc.
Đến khi vượt qua khá nhiều gian phòng hầu như trống vắng, lúc ánh nến tạm soi tỏ dung diện một nữ nhân đang tư thế đợi chờ. Mộ Dung Bạch khựng lại ngay.
- Là cô nương?
Bọn Công Tôn Nữ cả bốn người cũng khá bất ngờ khi diện đốn diện với một nữ nhân tuy vóc dáng thanh mảnh thướt tha nhưng diện mạo quả là không thể so với cả bốn, nếu không muốn nói là xấu.
Dù vậy Công Tôn Nữ vẫn khe khẽ hỏi:
- Chàng có quen? Khi nào?
Mộ Dung Bạch cười gượng:
- Có thể để huynh giải thích sau? Vì ta không muốn thất lễ. Dù vậy chư muội nương tử nên khoan tâm được rồi. Cô nương này tuy ta chưa rõ lai lịch nhưng quyết không có địch ý với chúng ta.
Đoạn Mộ Dung Bạch thi lễ với nữ nhân:
- Cô nương vẫn an khang? Và nếu tại hạ đoán không lầm, ắt lệnh tôn cũng bị thù nhân hạ độc hãm hại? Đã vậy, cứu nhân như cứu hỏa, sao không để tại hạ xem xét qua cho lệnh tôn, sau đó hãy tỏ bày tự sự?
Nữ nhân lập tức thở ra nhè nhẹ:
- Luôn biết quý trọng nhân mạng, hành vi của Mộ Dung Bạch thiếu gia càng khiến cho tiểu nữ đây ngưỡng mộ. Vậy xin phiền Mộ Dung thiếu gia giúp cho. Mời…
Mộ Dung Bạch gọi Liễu Thanh Huệ:
- Ta cần có thêm nàng. Hãy cầm nến và đi cùng huynh nhanh nào.
Và Mộ Dung Bạch nhìn thấy một lão nhân có lẽ niên kỷ không dưới thất tuần, vẫn cứ nằm thiêm thiếp cho dù dáng dấp vẫn còn kỳ vĩ, quắc thước:
- Tiền bối không phải bị trúng độc?
Lão nhân lào thào phát thoại qua chòm râu đã dài, dã bạc:
- Lão phu bị gian nhân ngấm ngầm mưu hại, võ công cứ bị ngưng trệ. Nếu thiều hiệp tinh thông y thuật xin giúp cho?
Mộ Dung Bạch mỉm cười trấn an:
- Vãn bối chỉ ngại gặp phải điều vượt quá năng lực. Nếu không vãn bối nguyện tận tâm
Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Bạch thất sắc:
- Tiền bối có xuất xứ lai lịch thế nào? Có thể dùng nội nguyên chân khí tự phong bế toàn bộ kinh mạch thế này, nếu không phải để thử thì cũng có chủ ý làm khó cho vãn bối.
Lão nhân chợt phá lên cười, tiện tay chộp vào uyển mạch tay của Mộ Dung Bạch:
- Thật chẳng mảy may sai ngoa so với những gì lão phu đã nghe biết về ngươi. Hay là..
Liễu Thanh Huệ tức thì động thủ:
- Tặc nhân to gan. Nếu hại đến Bạch ca chàng..
Nhưng Mộ Dung Bạch kịp kêu, vì lại nhác thấy những phu nhân còn lại cũng chực động thủ. Nhất là đối với nữ nhân xấu xí nọ:
- Đựng vội manh động. trái lại, như tiền bối đây sắp có một hảo ý nào đó, nhất là đối với ta. Tất cả dừng tay mau.
Quả thật lão nhân chỉ chộp tay Mộ Dung Bạch để xem xét là chủ yếu, tuyệt đối chưa có bất kỳ hành vi gì muốn gây phương hại đến bản thân Mộ Dung Bạch.
Nữ nhân nọ hiển nhiên vì biết rõ sự tình nên tỏ ra lo lắng, hỏi lão nhân:
- Như thế nào thân phụ?
Lão nhân biến sắc, thậm chí không biết bao nhiêu lượt mà kể. Nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài:
- Hài tử đừng oán trách, cho rằng phụ thân đây không hết lòng. Vì tuy phụ thân chưa hề gặp tình huống này bao giờ nhưng kỳ thực, đối với tiểu tử kể như vô phương. Chúng ta đi thôi.
Nữ nhân rúng động:
- Có thật như thế chăng phụ thân? Xin đừng quên hài nhi còn nợ y một mạng, cũng nợ cả một đời.
Lão nhân ngoe nguẩy đứng lên, chẳng còn mảy may nào dấu hiệu của người mang thương thế nghiêm trọng như lúc đầu:
- Nợ thì trả. Và phụ thân tự biết cách lo liệu, miễn sao đền ân y đã cứu mạng hài tử. Nhưng đẻ giúp y khôi phục công phu, phụ thân bất khả. Hãy đi thôi.
Mộ Dung Bạch cũng đứng lên:
- Hóa ra chủ ý của tiền bối là muốn thay lệnh ái đáp ân cứu mạng? Xin chớ để tâm, vì ở cảnh ngộ đó dù bất kỳ nhân vật nào cũng không thể hành động khác vãn bối. Hành hiệp trượng nghĩa, thì ân bất cầu báo, vãn bối quyết không để hổ danh dòng họ Mộ Dung gia.
Lão nhân xua tay:
- Chớ vội đề cập Mộ Dung gia với lão phu. Còn việc thi ân bất cầu báo như lời ngươi vừa nói, lão phu dù tin bản thân ngươi quả thật là một nhân vật đủ tư cách nói câu này nhưng nếu chẳng để lão phu đáp đền thì chẳng khác nào ngươi bảo lão phu là hạng vô ân? Nhưng thôi. Lão phu tự khắc có cách của lão phu. Đi thôi hài tử.
Nữ nhân chợt lắc đầu:
- Hài nhi không thể. Và điều đó thì phụ thân đã nghe hài nhi nói rồi.
Lão nhân cũng lắc đầu:
- Không được. Và nguyên nhân thì hài tử vừa biết. Y quá vô dụng.
Công Tôn Nữ chột dạ:
- Ám chỉ Mộ Dung Bạch, tướng công của bọn tiểu nữ chăng?
Mộ Dung Bạch lại kịp đứng ra dung hòa:
- Vãn bối cam chịu tiếng vô dụng. Vì hiện thời lúc này điều đó là sự thật. Xin được tiễn chân.
Lão nhân sa sầm nét mặt, lại gọi ái nữ.
- Ý đã có lời trục khách, hài tử sao chưa chịu đi. Mau.
Nhưng nữ nhân vẫn khăng khăng.
- Ý hài nhi đã quyết, xin thân phụ đại lượng, cố nán lại chờ một lúc. Trừ khi tự y khước từ, khi đó phụ thân không cần bảo, hài nhi vẫn lập tức đi ngay.
Mộ Dung Bạch kinh ngạc:
- Cô nương còn có lời thỉnh cầu ư? Liệu tại hạ có giúp gì được chăng một khi kể cả cô nương lẫn lệnh tồn điều không có dấu hiệu gì trúng độc, là phương diện duy nhất tại hạ tuy vô dụng vẫn có thể giúp?
Nữ nhân bỗng thở dài ai oán:
- Chuyện đã xảy ra với tiểu nữ, Mộ Dung thiếu gia có thật vẫn vì nỗi bất hạnh nên chưa hề thổ lộ cùng ai, nhất là đối với tứ vị phu nhân.
Mộ Dung Bạch vỡ lẽ:
- Chuyện đó ư? Xin yên tâm, Mộ Dung Bạch này tự biết đâu là điều nên nói và đâu là điều cần giữ kín. Quyết không thổ lộ.
Lão nhân có vẻ nôn nóng:
- Y là quân tử đại trượng phu. Phụ thân tin vào lời hứa của y. Đi thôi, hài tử.
Nhưng nữ nhân chợt sụp người xuống:
- Hài nhi một lần nữa xin phụ thân đại lượng. Vì chuyện này dù y quyết không hở môi thì với hài nhi vẫn là nổi ám ảnh suốt một đời. Trừ khi phụ thân ưng thuận, cho hài nhi được một lần bộc bạch tâm can cùng y.
Lão nhân nổi giận:
- Hài tử định trước mặt phụ thân làm điếm nhục tông môn ư? Huống hồ y đã nên thân vô dụng, dù y thuận, phụ thân quyết không thuận. Mau theo phụ thân ngay.
Nữ nhân lập tức đặt một chưởng tay lên ngay đỉnh đầu:
- Điếm nhục tông môn là một tử tội. Vậy thà hài nhi hoàn trả sinh mạng này cho y hơn là tự gây khó khăn cho bản thân, khó xử cho chính thân phụ.
Lão nhân chấn động:
- Đừng! Hoặc giả đây là cách hài tử dùng để uy hiếp thân phụ?
Mộ Dung Bạch cũng quá ngỡ ngàng:
- Không chuyện gì lại không có cách vẹn toàn để ứng phó. Xin cô nương cứ từ từ nói. Và nếu cần, tại hạ dù vô dụng vẫn dốc lực giúp cô nương. Cũng đừng quên ân sinh thành khôn bề đền đáp. Xin chớ bức bách lệnh tôn, tự biến bản thân mình thành bất hiếu tử.
Nữ nhân khẩn thiết nhìn Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung thiếu gia hứa giúp tiểu nữ?
Mộ Dung Bạch mỉm cười:
- Chỉ cần là chuyện đừng vượt quá năng lực, tại hạ hứa. Được chứ?
Nữ nhân nhẹ nhõm:
- Quân tử nhất ngôn?
Công Tôn Nữ đã bắt đầu khó chịu:
- Tứ mã nan truy. Người của Mộ Dung gia một lời đã hứa quyết luôn tuân giữ. Nào, cô nương muốn gì xin cứ nói. Vì lúc này đêm đã khuya, lệnh tôn dù có là cao thủ thì cũng là do cao niên nên cũng cần sớm nghỉ ngơi. Cô nương không thấy sao?
Nữ nhân nhìn thân phụ:
- Mọi chuyện có thể vẫn ổn. Nếu thấy bất tiện, phụ thân xin cứ để một mình hài nhi tự thu xếp.
Lại đến lượt lão nhân không chịu đi:
- Nhưng ý phụ thân đã đổi. Vì y vô dụng phụ thân quyết không thuận. Trừ khi hài tử cố tình nghịch ý phụ thân.
Nữ nhân vẫn khăng khăng:
- Phụ thân không thể vì hài nhi?
- Không.
Nữ nhân cười thiểu não:
- Vậy nữ nhi cam bất hiếu. Phụ thân đã một lần suýt để mất nữ nhi, không lẽ cứ khăng khăng để mất một lần nữa?
Lão nhân quá giận, run cả người:
- Vậy thì tùy ngươi. Ta không lý tới nữa. Kể cả chuyện kia ta cũng không bỏ qua. Trừ phi ngươi có thể vì y, giúp y mau chóng trở thành người hữu dụng, bằng không hậu quả tất yếu vẫn sẽ đến. Hãy chọn đi, kẻo lúc hối đã quá muộn.
Nữ nhân cũng run cả người nhưng dường như chỉ vì sợ:
- Phụ thân phải quyết liệt đến thế sao? Nếu vậy số phận định thế nào hài nhi đành cam chịu. Nhưng dẫu sao bất hiếu tử cũng sinh lạy tạ ân sinh thành. Xin phụ thân bảo trọng.
- Hừ!
Sau tiếng hừ cộc lốc, lão nhân ngoe ngoắt bỏ đi, vô tình ve vẩy ống tay áo làm cho hai ngọn bạch lạp cũng tắt.
Vừa thấy bóng đêm bao trùm, tứ phu nhân cùng chuyển dịch, tự lao đến đứng sát cạnh Mộ Dung Bạch từ tứ phía:
Mộ Dung Bạch chợt nói:
- Là thân phụ, lệnh tôn không thể không nghiêm khắc. Nhưng tình ý này của lệnh tôn khiến tại hạ ngưỡng mộ bội phần. Xin các nương tử chớ có nghi ngại.
Nữ nhân nọ lên tiếng kinh ngạc:
- Mộ Dung thiếu gia bảo gia phụ không phải bỏ đi lúc đang giận? Là tình gì, ý gì, tiểu nữ thật không hiểu.
Mộ Dung Bạch lại bất ngờ bảo:
- Đừng ai thắp sáng lên. Vì đó chính là tình, là ý của phụ thân cô nương đây.
Liễu Thanh Huệ mơ hồ hiểu:
- Chàng ám chỉ, câu chuyện cô nương đây toan nói là khó giải bày?
Mộ Dung Bạch đáp:
- Muội rất thông tuệ. Nếu ở cương vị ta, muội thừa đoán tất cả.
Nữ nhân nọ lí nhí trong màn đêm đen vây kín xung quanh:
- Mộ Dung thiếu gia muốn nói đã đoán biết ý tiểu nữ?
Mộ Dung Bạch thở dài:
- Tại hạ nếu không đoán biết mới là lạ. Nhưng liệu có thật sự cần như thế chăng, cô nương?
Nữ nhân sột soạt tự đứng lên:
- Có cần hay không, sao Mộ Dung thiếu gia không để tiểu nữ cứ một lần giải bày? Xin hãy lại thắp sáng để tiểu nữ đem lòng này tỏ lộ tâm can.
Mộ Dung Bạch vẫn cứ thở dài:
- Tội làm chi như thế, cô nương? Và nếu buộc phải nói, xin cứ để tại hạ giải bày, trừ phi cô nương ngại.
Công Tôn Nữ lại nôn nóng:
- Chàng nói đi, đừng mập mờ mãi.
Liễu Thanh Huệ chợt than:
- Chàng đã mạo phạm cùng người ư?
Công Tôn Nữ giật mình
- Nói sao? Mạo phạm? Thế này thì…
Nữ nhân nọ vội kêu:
- Không phải như thế, Mộ Dung thiếu gia là trang quân tử hiếm thấy, mọi việc không hoàn toàn như chư vị nghĩ đâu. Xin hãy nghe tiểu nữ giải bày và chuyện là như thế này…
Nữ nhân nọ dường như là bức bách nên cứ thuật lại những gì đã xảy ra ở Thiên Không Bách Gia Động. suýt bị hai dâm tặc Tường – Trang, hai nhân vật trong Lục Nhân, toan cưỡng nhục như thế nào và đã được giải thoát cách ra sao. Cuối cùng nữ nhân bảo:
- Là quân tử. Lại là người hiệp nghĩa, Mộ Dung thiếu gia dẫu vô lực vẫn dụng tâm cứu mạng, cứu cả tiết danh cho tiểu nữ. Xin đừng kể đây là vì tiểu nữ quá mến mộ, không biết tự lượng sức nên cố cưỡng cầu. Mà kỳ thực, cũng là nữ nhân như nhau, chư tỷ nói đi, có phải thân này dù chưa hoen ố thì vì do định mệnh khiến xui nên kể như chỉ có thể trao thân gửi phận cho người từng vì cứu mạng nên thân kề thân, tay trong tay và máu huyết đã tan hòa vào máu huyết?
Đã rõ nguồn cơn, tứ phu nhân vụt lặng im, chẳng một ai biết nói lời nào.
Mộ Dung Bạch đành mở miệng:
- Vì đang lúc nguy tử, quả thật tại hạ chỉ biết hành sự mà không suy xét hậu quả. Nên chăng…
Nữ nhân vụt lạnh giọng:
- Ý Mộ Dung thiếu gia chê tiểu nữ xấu xí?
Mộ Dung Bạch hoảng hốt:
- Tại hạ không phải hạng người tham sắc. Nếu cô nương không tin xin cứ việc hỏi Ngọc Bội. Nàng ấy trước đây đã tự dị dung làm cho diện mạo khó coi ngần nào.
- Có thật thế chăng, Ngọc Bội tỷ?
Kiều Ngọc Bội miễn cưỡng:
- Chàng chỉ trọng tình không trọng sắc.
- Vậy ý Mộ Dung thiếu gia đang phiền muộn, tự cho bản thân vì hành động thiếu suy xét nên bây giờ lãnh hậu quả là bị tiểu nữ đây cố tình đeo đuổi xin ban phát chút tình?
Mộ Dung Bạch vụt nghiêm giọng:
- Tại hạ chỉ muốn nói. Mộ Dung gia kỳ thực đang lâm đại họa diệt môn. Hậu quả ở đây là sẽ hệ lụy thêm nếu cô nương, ngoài tứ nương tử tại hạ hãy còn mãi áy náy.
- Vậy ý chê tiểu nữ sẽ khiến chư vị bận lòng?
Công Tôn Nữ đáp ngay:
- Đúng vậy. Vì từ khi bọn ta cùng chàng hồi gia, ngụ ở đây, quả thật Mộ Dung Bạch chàng không lúc nào là không áy náy vì chẳng đủ bản lãnh chỉ để tự lo thân, nói gì đến chuyện bảo bọc thê nhi.
- Giả như tiểu nữ bảo bản lãnh chẳng những đủ lo thân không phiền đến chư vị. Trái lại vẫn còn nguyện cùng chư vị chu toàn cho Mộ Dung gia thì sao?
Liễu Thanh Huệ kinh nghi:
- Cô nương nói thật ư?
- Rất thật.
Kiều Ngọc Sương cật vấn:
- Nhưng lệnh tôn không thuận thì sao?
- Có đấng sinh thành nào mà không mong, sao cho côt nhục vạn toàn hạnh phúc? Huống hồ như Mộ Dung thiếu gia vừa bảo, gia phụ dù bỏ đi nhưng có thái độ hữu ý, hữu tình? Tiểu nữ tự tin rồi đây gia phụ vẫn thuận.
Chợt có tiếng cười của lão nhân khi nãy đột nhiên vang vọng đưa vào:
- Đừng quá tự tin như thế một khi tiểu tử kia mãi mãi vẫn là kẻ vô dụng. Mà này, đã muộn rồi đấy. Hãy mau mau kết thúc đi thì hơn. Ha ha..
Kiều Ngọc Bội rúng động
- Bản lãnh này quả vô lượng. Cô nương thật sự là ai? Lệnh tôn là cao nhân phương nào?
- Tiểu nữ vì còn nhiều ẩn tình nên chưa thể, chứ không phải không dám bộc lộ tính danh. Vậy liệu chư tỷ có bao dung, Mộ Dung thiếu gia có thuận tình dung nạp?
Đến lượt Công Tôn Nữ lên tiếng cuối cùng:
- Nếu cô nương đã chẳng ngại, cứ khăng khăng trở thành oan hồn uổng tử của Mộ Dung gia, thì đấy, lời nói đùa trước đây của tiểu tử dù muốn dù không cũng vô tình lộng giả thành chân. Y bảo phải có sau phu nhân mới bằng phụ thân y trước đây. Bây giờ thì tùy y định đoạt. Bọn ta thân phận thê nhi, có dám bất tuân ư?
Mộ Dung Bạch chợt cười:
- Tại hạ vẫn là kẻ vô dụng, ân tình này của cô nương tại hạ quyết không khước từ nhưng e mãi đến kiếp sau mới có thể đền đáp. Mà thôi, đó là chuyện về sau. Còn bây giờ mau thắp nến lên ta xin được dẫn kiến Lục phu nhân, Lục muội muội cùng chư nương tử. Đây là..
Vì nến đã thắp sáng, vì đã nhìn tỏ mặt nhau nên nữ nhân nọ tự lên tiếng ngay, không cần chờ Mộ Dung Bạch dẫn tiến:
- Muội đã biết mọi người. Hãy gọi muội là Hương nhi, hoặc Hương muội. Xin đa tạ Công Tôn tỷ, Liễu tỷ, Ngọc Sương tỷ, Ngọc Bội tỷ đã bao dung tiếp nhận. Nhưng chúng ta tất cả chỉ có năm, sao chàng lại bảo Lục phu nhân?
Công Tôn Nữ miễn cưỡng giải thích:
- Vì chàng còn một chính thất, đã chết do bọn người Mục gia. Độc Cô gia, Điềm gia và Sầm Khiêm gây ra.
Vừa nhắc đến họ Sầm, thanh âm của họ Sầm chợt lồng lộng đưa đến:
- Mộ Dung Bạch.. phải chăng ngươi đang chui đầu thụt cổ, hơn mười ngày qua ẩn ở Mộ Dung gia…? Có muốn ta hỏa thiêu Mộ Dung gia một lần nữa chăng…?
Tất cả chấn động, toan tắt nến, Mộ Dung Bạch lập tức ngăn lại:
- Đừng. Bọn chúng đã đến và chúng ta sau ngần ấy thời gian ẩn diện, ý đồ cũng đã đạt, Mộ Dung Bạch này cũng đã kịp giúp tất cả lĩnh hội thêm nhiều tuyệt kỹ. Đằng nào cũng một lần quyết tử, tránh đêm nay chứ không thể tránh mãi mai sau. Đi.
Tứ phu nhân lập tức phân hai thành hình tứ trụ, tiền – hậu – tả – hữu, vừa di chuyển vừa quyết giữ Mộ Dung Bạch ở giữa. Chỉ có nữ nhân xú diện tên Hương vì lẻ loi nên lủi thủi đi phía sau một mình.
Mộ Dung Bạch phát hiện điều đó:
- Công Tôn Nữ muội hãy ra phía trước, đi cùng với Liễu muội. Cứ để Hương muội đoạn cuối cho ta.
Nàng Hương lên tiếng:
- Không cần đâu, vì chư tỷ đã quen theo lối sắp đặt này. Xin hãy cứ để như thế. Đừng ngại muội buồn vì đơn lẻ. Huống hồ đây là thế trận Tứ Tượng rất kiên vững. Bất quá muội có một chủ ý này mong chàng chấp thuận.
Mộ Dung Bạch kinh ngạc:
- Nếu bản lãnh của nàng cao minh như kiến văn vừa thể hiện qua lời nhận định về trận thế Tứ Tượng. Ta hoàn toàn yên tâm. Vì rõ nàng thừa tư cách tự lo cho thân. Nàng có chủ ý gì? Nếu hay, ta nguyện nghe chỉ giáo.
Nàng Hương đỏ mặt, vì được khen:
- Chẳng có gì đâu. Ý muội chỉ muốn đề xuất, vì đằng nào ai cũng rõ về những xung đột giữa Mộ Dung gia và nhóm nhân vật ắt thế nào cũng do Sầm Khiêm đưa đến. Vậy nên chăng nếu để Lục phu nhân của chành hợp lực, cùng một lần đối phó với Lục Nương? Cũng là cách Mộ Dung gia tự xử, bọn muội thay chàng thanh lý môn hộ cho Mộ Dung gia.
Liễu Thanh Huệ buột miệng khen:
- Cao kiến. Vậy là quá danh chính ngôn thuận. Sẽ không cho phép bất kỳ ai đã là ngoại nhân thì chẳng được xen vào.
Công Tôn Nữ bất phục:
- Nhưng sẽ như thế nào nếu Vạn Quỷ Cung hoặc bọn Hàn Mai Thuyết – Trầm Bích Quân, nhất là Sầm Khiêm vì hay dùng thủ đoạn sẽ bất chấp đạo lý, cứ cùng nhau xông ùa vào? Hoặc tệ hơn, chúng sẽ nhân lúc bọn ta đối phó với Lục Nương vạn nhất tìm cách ngấm ngầm ám hại Mộ Dung tướng công thì sao? Đừng nghĩ là điều đó không thể hay khó thể xảy ra.
Mộ Dung Bạch gật gù:
- Hương muội có trù liệu sự biến này chưa?
- Muội tuy chưa có sẵn trù liệu nhưng nghĩ sẽ ổn thôi.
Công Tôn Nữ cau mày liễu:
- Ổn? Là thế nào?
Mộ Dung Bạch thì luôn luôn nhẹ nhàng, luôn luôn biết lắng nghe:
- Có phải ý nàng là cần tốc chiến tốc thắng?
Nàng Hương ngỡ ngàng:
- Quả là muội có ý đó, vì hai nguyên do. Thứ nhất chư vị tỷ tỷ có lẽ sau khi được lĩnh hội thêm nhiều tuyệt kỹ, hiển nhiên Lục Nương dù có lường trước thì bất ngờ vẫn cứ là bất ngờ. Thứ hai, chẳng có một ai trong họ biết bản lãnh thật của muội. Vậy thì chỉ cần họ chấp thuận..
Liễu Thanh Huệ lại tăng thêm một tầng thán phục:
- Nghĩa là ngay khi họ chấp thuận, tất cả ngũ phu nhân chúng ta cùng nhất loạt xuất thủ, xuất kỳ bất ý, đánh cho họ không kịp trở tay. Đến khi họ phát hiện thì đã muộn, bọn Sầm Khiêm dù muốn ngấm ngầm gây hại cho Bạch ca thì chúng ta vì đã đắc thủ nên vẫn kịp quay về, lập lại trận Tứ Tượng? Thật cao minh. Nhưng chỉ bất tiện là không biết nên hạ thủ bọn Lục Nương đến mức độ nào là vừa?
Nàng Hương nhún vai:
- Xin hãy để Bạch ca chàng định đoạt.
Mộ Dung Bạch hít vào một hơi thật dài:
- Chuyện đó ư? Một là gia phụ đã có ý lệnh, hai nữa họ toàn là lũ dâm ô, có để chỉ thêm nhơ danh Mộ Dung gia. Đã thanh lý môn hộ thì không thể tỏ ra nhân từ. Đây là điều trăm năm trước từng xảy ra, kéo dài hệ lụy đến tận bây giờ. Gần đây hơn là gương của gia phụ trước mắt. Hãy giết, nếu chư nương tử đủ bản lãnh và nhất là đủ quyết tâm.
Liễu Thanh Huệ cười cười:
- Cũng là gương cho bọn muội cứ thế trông theo để đừng bao giờ lập lại với chàng ư? Hãy yên tâm, nhất là về phần bọn muội. Có chăng là nên lo cho thân chàng. Và nhớ chàng trước sau đã đủ sáu phu nhân rồi, liệu có còn thêm nữa chăng?
Công Tôn Nữ giãy nãy:
- Thêm nữa ư? Không bao giờ. Và điều này ta phó giao cho Hương muội. Nếu chàng có thêm dù chỉ là một phu nhân nữa thôi, Hương muội vừa tỏ ra là người có nhiều diệu kế. Hãy nhớ giúp bọn tỷ ngăn ngừa ngay. Rõ chưa?
Nàng Hương lập tức ứng tiếng:
- Nhị tỷ đã có lệnh, muội xin theo đó thi hành.
Mộ Dung Bạch chợt nhăn nhó:
- Địch đang ở trước mặt. Chư nương tử chỉ cầu mong được sống là đủ. Ta cũng vậy thôi, làm gì còn tâm trí lo chuyện viễn vông. Huống hồ ta được cả năm nàng cùng tận tình chăm sóc thế này. Thật chẳng dám mong gì hơn, chỉ mua thêm khổ vào thân. Phải thế chăng Ngọc Sương – Ngọc Bội muội?
Ngọc Sương chợt hắng giọng:
- Bọn chúng đông quá. Đúng là chúng ta chỉ mong sống được qua đêm nay thôi.
Trước mặt họ. Ngay bên ngoài khu cơ ngơi đồ sộ của Mộ Dung gia quả nhiên là có nhiều thật nhiều những ngọn đuốc sáng. Đủ để cho họ thấy lớp lớp những nhân vật lạ mặt ắt là môn hạ của Vạn Quỷ Cung, xen vào giữa thì có nào là Đông Môn Trạch – Giang Nam Tuyệt Bút, Uông Sa Vệ – Đại Mạc Tuyệt Phi, Bắc Hải Tuyệt Chưởng trong Tứ Hiệp. Nhị bảo thì có Nguyệt Đao Bảo và Ô Kiếm Bảo, có cả Trình Phi Tuyết, Trang Phù Dung (Lâm phu nhân). Lâm Hải Yến và Lâm Thừa Dũng. Thêm Quách gia Trang, Tổ gia Trang, Trầm Bích Quân, cùng ba nhân vật thuộc Ngũ Hùng. Bọn Sầm Khiêm, Độc Cô Tú và Lục Nương Mộ Dung gia thì chủ lĩnh toàn cục. Về Thất phái thì có đủ nhân vật nhất môn chi chủ. Ngoại trừ Liễu Thanh Huệ đang ở gần Mộ Dung Bạch và hiển nhiên là do Đạo trưởng Vũ Năng cùng Tuệ Không đại sư vừa đứng giữa vừa giám sát.
Mộ Dung Bạch vẫn đứng giữa bốn mỹ nhân chợt lên tiếng:
- Sao không thấy Hàn Mai Thuyết, môn chủ Cổ Linh Môn?
Lập tức từ một góc khuất vang lên tiếng Hàn Mai Thuyết cười:
- Bổn môn chủ đến muộn vì còn phải thay tiên sư thanh lý môn hộ. Ắt tiểu tử ngươi thừa rõ ta muốn ám chỉ ai? Ha ha…
Mộ Dung Bạch chấn động tinh thần vì phát hiện Hàn Mai Thuyết đang vận lực ném hai nhân vật đến tận chỗ có hai hàng đuốc sáng. Hàn Mai Thuyết còn trịnh thượng ra lệnh cho hai nhân vật lạ mặt vừa tiến ra đón đỡ hai thân hình bất động nọ:
- Vạn Quỷ Cung bọn ngươi kém quá. Nếu không phải ta thi thố chút ít tài mọn, liệu ngay đêm nay có kịp đưa lão quỷ họ Bạch cùng đệ tử lão là Hoàng Trung Thông về đây chăng? hay cố giữ bọn chúng và đừng để bổn Hội Tử Diện phải thất vọng vì bọn ngươi. Hừ.
Mộ Dung Bạch tìm nhìn Trầm Bích Quân:
- Hóa ra chỉ đêm nay Tử Diện Hội mới thật sự bộc lộ dã tâm?
Trầm Bích Quân cười lạt:
- Ngươi đừng vội mai mỉa. Vì Bạch Gia Hội do lão Bạch chủ xướng cuối cùng vẫn là muốn thay võ lâm thống lĩnh quần hùng mà thôi. Và bằng chứng là nhờ Bổn Hội. Hạn kỳ với Vạn Quỷ Cung kể từ đêm nay xem như hóa giải.
Mộ Dung Bạch chấn động, chuyển mục quang nhìn qua Sầm Khiêm và Độc Cô Tú:
- Mối họa tâm phúc đã loại xong? Và đó là nguyên do khiến bọn ngươi đêm nay không ngại gì cung chủ Vạn Quỷ Cung bất ngờ xuất hiện trị tội bội phản?
Độc Cô Tú phá lên cười:
- Lão cung chủ kỳ thực vẫn ăn ngon ngủ yên tận ngoài Đông Hải. Nào biết rằng ở tại đây, ngay lúc này ta đã là Cung chủ Vạn Quỷ Cung với chúng thuộc hạ đều là tâm phúc. Và cũng đêm nay, câu chuyện giữa Mộ Dung gia và Mục gia cũng đã đến lúc kết thúc. Mộ Dung gia đừng mong nhìn thấy ánh dương quang ngày mai. Ha ha..
Mộ Dung Bạch nhìn quanh:
- Bọn ngươi vẫn khiếp sợ uy thế của Mộ Dung gia, đến nỗi ngay đêm nay phải dàn trải một cục diện như thế này ư?
Đến lượt Sầm Khiêm lên tiếng:
- Tất cả là do ta sắp đặt, cho mọi người cùng có cơ hội mục kích một trận quyết tử giữa Mộ Dung gia và Mục gia sẽ có kết quả như thế nào. Ngươi yên tâm. Sẽ không ngoại nhân nào xen vào, trừ phi vì tham sinh úy tử, hễ ngươi bỏ chạy thì đừng trách bao nhiêu nhân lực đây sẽ chẳng dung tha ngươi.
Mộ Dung Bạch bật cười:
- Thoạt nghe ai lại chẳng nghĩ đây sẽ là trận công bằng quyết đấu? Nhưng kỳ thực, ta thừa biết chỉ cần lũ Mục gia các ngươi thất thế, lập tức sẽ có nhiều sinh mạng được bọn ngươi sử dụng hầu uy hiếp ta. Thậm chí tất cả những kẻ được ngươi bảo là ngoại nhân cũng sẽ xông ùa vào. Vì làm gì họ Sầm ngươi đủ quân tử và bản lãnh thực hiện đúng như lời vừa nói. Tốt hơn, tất cả cứ xông lên ngay. Mộ Dung gia nếu đã mấy đời vì võ lâm thì đêm nay có tận số cũng là vì võ lâm. Mục gia bọn ngươi chỉ là lũ tiểu nhân dâm loạn. Tư cách gì cùng Mộ Dung gia đối đầu? Ha ha..
Sầm Khiêm động nộ:
- Triệt thoái. Xin tất cả tạm lui xa mười trượng. Hãy tận mắt nhìn Mục gia tận diệt Mộ Dung gia.
Hàng đuốc và hàng người lùi xa chỉ chừa lại Sầm Khiêm, Độc Cô Tú và Lục Nương.
Mộ Dung Bạch cười lạt:
- Vẫn còn một nhân vật nữa?
Tuệ Không tiến lên. Nhưng Tuệ Không chưa kịp mở miệng thì từ xa bỗng vang đến một tiếng quát âm rền như tiếng gọi hồn.
- Độc Cô Tử.!? Vậy hai mươi năm trước, linh dược do Thiếu Lâm phái ưu ái trao tặng, có phải chính ngươi đã giở trò, tẩm vào đó Xuân Dược trước khi giao cho lão phu? Kế thật hay, thật thần tình. Ha ha.. Ắt cũng nhờ Xuân Dược tương tự, ngươi đã mê hoặc Đại nương tử của lão phu, hạ sinh một lũ nghiệt chủng họ Độc Cô? Ha ha..
Tuệ Không bủn rủn tứ chi:
- Mộ Dung Khuê?! Lão quỷ… lão quỷ quả thật chưa chết?
Nhưng Mộ Dung Khuê không xuất hiện, chỉ là lời nói dành cho Mộ Dung Bạch:
- Hài tử. Phụ thân không thể đến. Mọi việc đều phó giao cho hài tử. Dù thế nào đừng để hổ danh Mộ Dung gia. Ha ha…
Cảm nhận đang có những biến chuyển ngấm ngầm và thuận lợi. Mộ Dung Bạch vội phụ nhĩ Công Tôn Nữ, để được nghe Công Tôn Nữ cất tiếng hỏi thay lời Mộ Dung Bạch:
- Mộ Dung lão nhân gia. Tiểu nữ được Mộ Dung Bạch nhờ thay lời thỉnh giáo. Là chàng có được quyền vì Mộ Dung gia thanh lý môn hộ?
Mộ Dung Khuê lại đưa thanh âm đến:
- Y đang chấp chưởng Mộ Dung gia, sao lại hỏi lão phu điều đó? Hãy bảo y tự quyết định.
Và được Mộ Dung Bạch ra hiệu. Liễu Thanh Huệ chợt bước dấn lên:
- Ta là Tam phu nhân của Mộ Dung Bạch tướng công. Dám hỏi Lục Nương có thuận tình tứ giáo? Vì người của Mộ Dung gia cần tự xử lấy nhau hoặc nếu muốn, xin Lục Nương cứ nghĩ, chư vị thì vì Mục gia, bọn ta năm người thì vì Mộ Dung gia, nên chăng cứ một phen quyết tử?
Tam thái thái phá lên cười:
- Trước kia ta nào nghe Liễu chưởng môn có khẩu khí này. Hoặc giả gần đây tiểu tỳ ngươi đã đem thân xác đánh đổi với tiểu tử và được tiểu tử chỉ điểm cho một vài chiêu lợi hại? Có lẽ là như thế, thảo nào, thảo nào. Ha ha..
Liễu Thanh Huệ xúc nộ, chợt nhờ nàng Hương kịp tiến lên xoa dịu:
- Tam tỷ xin chớ để lầm kế khích nộ của kẻ thù. Vì gì thì gì chúng ta cũng đều là thân phận nữ nhân như nhau. Ai thế nào thì đều tự phơi hày như thế ấy. Lời của kẻ thù xấu xa đâu thể mong chờ là lời tốt đẹp.
Mụ Tam thái thái tái mặt:
- Ngươi là ai? Nói về xấu xa ta thật chẳng thèm so với ngươi.
Nàng Hương rất có bản lĩnh:
- Tiểu nữ chỉ là Lục phu nhân của Bạch ca chàng. Tiểu nữ tuy xấu về diện mạo nhưng tâm địa quyết không dám so với ai kia. Nếu cảm thấy không thuận tai. Lục Nương sáu mụ sao không xông cả lên thử dạy cho bọn tiểu nữ chỉ năm người một bài học lễ độ? Đừng khua môi, múa mép, tranh hơn tranh tiếng chỉ phí thời gian.
Lục Nương giận dữ cùng xông lên:
- Tiện tỳ mồm mép thật lợi hại. Chỉ mong bản lảnh võ công của ngươi cũng được như thế.
Công Tôn Nữ, Kiều Ngọc Sương và Kiều Ngọc Bội cũng lập tức tiến ra và kịp thời nghe tiếng của Liễu Thanh Huệ cố tình cất giọng gọi Sầm Khiêm:
- Sầm Khiêm ngươi nghĩ sao? Nếu cũng muốn xông vào, bọn ta dù vẫn chỉ năm người nhưng tuyệt đối không ngăn cản.
Sầm Khiêm nhìn quanh và vẫn thấy hiện tình bình ổn:
- Lão Mộ Dung Khuê đã khiếp nhược, chẳng dàm lộ diện thì dù có bất kỳ thủ đoạn nào Sầm Khiêm ta cũng nội đêm nay thừa bản lãnh tống tiễn tất cả bọn ngươi vào quỷ môn quan. Hãy cứ để Lục Nương thu thập bọn ngươi trước, rồi sẽ đến lượt Mộ Dung Bạch vẫn theo kịp bọn ngươi. Ha ha.. Vì đừng ngỡ bọn ta không biết tiểu tử Mộ Dung cho đến nay vẫn còn thất tán công phu, nào phải chỉ mới một lần tiểu tử càng vì miễn cưỡng đột phát công phu càng tự chuốc họa vào thân. Ha ha..
Dưới vầng hỏa quang được soi tỏ từ nhiều ngọn đuốc sáng. Mộ Dung Bạch thật sự lo lắng khi kể cả Liễu Thanh Huệ hay nàng Hương có xuất xứ lai lịch đáng ngờ dù từng minh chứng có đủ công phu hàm dưỡng hầu đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào từ phía đối phương thì lúc này chỉ vì lời nói của Sầm Khiêm, cả năm người đều để lộ thần tình chấn động, mất hết nhẫn nại đến mức độ cả năm nàng dù đang biến những phẫn hận giận dữ thành hàng động. nghĩa là cùng lúc xông cả vào Lục Nương thì vì thần thái mất trầm tĩnh của họ vẫn khiến Mộ Dung Bạch mơ hồ cảm nhận những bất lợi thế nào cũng còn nữa đang chờ họ.
Quả nhiên là thế, đấu pháp xuất kỳ bất ý và tốc chiến tốc thắng của họ ngay thoạt đầu đã bị mất tác dụng. Vì Lục Nương như đã sẵn có ý đồ. Ngay loạt chiêu đầu cũng dốc toàn lực và tức thì phân khai. Mỗi mụ chọn một nàng. Chiêu thức xuất phát thì cực kỳ hung hiểm. Riêng vây hãm một mình Công Tôn Nữ là hai mụ tỷ muội họ Điềm, mụ Đại nương và mụ Tam nương.
Và thoạt nhìn qua chiêu công hung hiểm đầy lợi hại của Lục Nương, bản thân Mộ Dung Bạch phải thất sắc:
“ Vù..ầm !!”
“ Ào..ào…ầm!!”
Nàng Hương bản lãnh kể cũng khá, dù tạm thời chưa thể hiện có điểm nào lợi hại hơn hay kém hơn so với tứ phu nhân nhưng chính vì thế nên cùng chung hiện trạng như nhau, nghĩa là sau loạt chiêu đầu động thủ, quả thật chưa thực hiện được ý đồ tốc chiến tốc thắng.
Mộ Dung Bạch xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, cuối cùng đành dồn mọi nỗ lực bản thân qua tràng cười, lên tiếng trấn an và khích lệ cả năm vị nương tử:
- Mộ Dung Bạch ta thật diễm phúc, được có cùng lúc năm vị phu nhân võ công và thông tuệ đều đáng khâm phục. Sự tồn vong của Mộ Dung gia đều phó thác cả vào tay những phu nhân kiệt xuất của ta. Hãy nghe đây. Mục gia tuy tạo ra nghi án Thiên Không Bách Gia Động, tuy đã uy hiếp và buộc các cao thủ võ lâm trăm năm trước phải di lưu võ công tuyệt học cho bọn chúng và đó là những công phu đang do Lục Nương vận dụng thi triển. Nhưng chúng đâu biết rằng những cao thủ năm xưa cũng đã có kế sách đối phó lại? Họ đã ngấm ngầm bóp vỡ các linh đan trị thương, hòa vào mực, tạo ra hai loại mực thoạt nhìn thì ngỡ giống nhau nhưng chỉ sau ít ngày, loại mực nào có hòa linh đan không tự phai đi thì cũng bị những sinh vật gậm nhấm phá hủy, biến những kinh văn họ lưu lại thành những câu khẩu quyết khiếm khuyết. Bọn chúng đang miễn cưỡng luyện và vận dụng những công phu có kinh văn khiếm khuyết. Các phu nhân cố bình tâm chi trì, ta quả quyết chỉ sau vài chiêu nữa thôi. Tự bọn chúng sẽ tự chuốc hậu quả, nếu không chết thì cũng bị tẩu hỏa nhập ma do bị chân khí nghịch hành.
Đang lúc Mộ Dung Bạch cố nói to cho những phu nhân nghe. Công Tôn Nữ do một mình phải đối phó đến hai đối thủ nên đang dần rơi vào thế hạ phong, buộc phải lùi và vô tình lùi đến gần phương vị nàng Hương cũng đang cùng một đối thủ giao đấu.
Và khi Mộ Dung Bạch dứt lời thì chẳng hiểu sao mụ Tam thái thái đang toan phát chiêu hạ thủ Công Tôn Nữ bỗng tự khuỵu người và bật kêu kinh hoàng:
- Ối ..chân khí của ta sao tự dưng bị ngưng trệ thế này..
Nàng Hương lập tức không bỏ lỡ cơ hội, cất tiếng hô hoán:
- Chàng đã đoán đúng. Những mụ này đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị chân khí nghịch hành. Chư vị tỷ tỷ hãy mau mau tận lực, vì Mộ Dung gia, thanh lý môn hộ.
Công Tôn Nữ nhờ giảm áp lực nên lập tức phấn khích hô hoán:
- Đã có một mụ bị như thế, tất cả tỷ muội chúng ta còn chần chừ gì nữa? Đáng!!
Công Tôn Nữ đứng dựa vào nàng Hương, hợp lực nhau, cùng một lúc đối phó với hai mụ đối thủ.
“ Vù..”
“ Ào..”
Nhưng vì chợt phát hiện có cơ hội, nàng Hương lập tức khom người, vỗ ngay một kình vào não bộ mụ Tam thái thái đang cố dịch chuyển xa phạm vì uy lực tàn sát của cục diện. Nàng Hương bật thét cả tiếng
- Vì Mộ Dung gia, mụ phải C.H.Ế.T!!
“ Ầm .”
Mụ Tam thái thái ngã vật ra chết ngay..
- Oa!
Hai mụ đối thủ đang giáp đấu với nàng Hương và Công Tôn Nữ vì cũng đứng gần nên đương nhiên không thể không mục kích cảnh trạng thê thảm vừa xảy đến cho mụ Tam thái thái. Cả hai mụ thoáng chấn động.
Thì chính lúc đó, cả hai mụ bất chợt cùng lảo đảo chực ngã.
Công Tôn Nữ đắc ý cười:
- Lại hai mụ nữa bị nghịch hành chân khí. Hương muội, chúng ta cùng vì Mộ Dung gia, mau thanh lý môn hộ, trị tội lũ dâm loàn. Ha ha..
“ Ầm! Ầm!”
Diễn biến tuy không thật nhanh nhưng vì đều là những bất ngờ, thế nên khi có thêm hai mụ nữa thảm tử, ba mụ còn lại quá rúng động vội vã nhảy lùi.
Nàng Hương chộp tay Công Tôn Nữ:
- Đừng để họ thoát. Nhị tỷ, chúng ta hãy cùng xông đến mau.
Công Tôn Nữ quá phấn khích, lập tức cùng nàng Hương hùng hổ xông ào đến, hợp lực với ba nàng còn lại. Vây kín và chặn mọi lối thoát của ba mụ đối thủ:
- Hương muội đúng là phúc tinh của bọn ta. Nào, thì xông lên. Vì Mộ Dung gia. Thanh lý môn hộ. Ha ha..
Độc Cô Tú, Tuệ Không và Sầm Khiêm ở bên ngoài cùng thất sắc. Đến mãi lúc này bọn chúng mới kịp có phản ứng và cùng nhau xông vào. Độc Cô Tú thì lao ập vào nàng Hương:
- Tiện tỳ ngươi là ai? Mộ Dung Bạch kịp thời thu nạp ngươi làm nương tử lúc nào? Hãy mau cung xưng lai lịch. Nếu khong chớ trách bổn Cung chủ ta độc ác!
Miệng nói nhưng tay đã đánh, Độc Cô Tú quật ngay vào hậu tâm nàng Hương một kình
“Ào..”
Nàng Hương hốt hoảng, vụt khom người và chỉ lo lạng tránh. Nhưng chẳng may, nàng Hương tránh đâu không tránh, chợt xộc thẳng vào giữa vòng vây do chính các nàng bố lập toan triệt hạ ba mụ còn lại của Lục Nương.
“ Vù..”
Phát giác sự thể này, Kiều Ngọc Sương bối rối kêu tránh:
- Hương muội sao lại chạy vào đây? Ôi.., tránh mau.
Những nàng còn lại cũng đang lúc giao thủ với ba mụ, đà phát chiêu đành phải khựng lại vì không nỡ gây phương hại đến nàng Hương chỉ vì hốt hoảng nên xông loạn vào.
- Ối…, Hương muội?! Hãy tránh mau!
Nàng Hương càng thêm hoảng, dù thế ở lần hoảng này nàng đã may mắn chạy thoát được ra bên ngoài. Và cũng nhờ đó. Nàng Hương vì chợt phát hiện có chuyện chẳng lành nên kinh hãi hô hoán:
- Bạch ca! chàng mau tránh kẻ tập kích.
Và nàng Hương tận lực chạy đến chỗ Mộ Dung Bạch.
“Vút!”
Nhưng quá muộn, kể cả đối với Mộ Dung Bạch cũng vậy. Vì Tuệ Không đã xuất phát lực đạo, đang lẳng lặng đẩy ập vào Mộ Dung Bạch một cương kình uy mãnh.
“ Ào..”
Mộ Dung Bạch thất kinh, đành theo bản năng vừa lùi vừa huơ loạn hai tay.
Nào hay từ hai chưởng tay của Mộ Dung Bạch lại bật phát ra cả hai vầng Thanh Quang dù mờ nhạt nhưng vẫn nhìn được khá rõ.
Hai vầng Thanh Quang vừa chạm vừa ngăn cản đạo uy kình tập kích của Tuệ Không.
“ Ầm! Ầm!!”
Vừa lúc đó có tiếng Công Tôn Nữ chợt hân hoan bật rú lên:
- Ba mụ này cũng bị nghịch hành chân khí?! Ngã này, ngã này. Chư muội, đây là cơ hội thật hãn hữu, mau giết! Ha ha..
“Bung! Bung! Bung!”
Chẳng thể biết sinh mạng của ba mụ ấy thế nào, chỉ biết rằng lần kích ứng nội lực của Mộ Dung Bạch vừa rồi đang khiến Tuệ Không bật dội, vừa lảo đảo lùi vừa liên tiếp thổ huyết lai láng:
- Tiên Thiên Cang Khí.. Ọe. Đây mới chính là Cang Khí Tiên Thiên. Mục gia, kể cả Độc Cô Tử ta vậy là hết mộng phục hận rửa nhục. Ọe..
Sầm Khiêm chợt quát vang:
- Tất cả mau dừng tay. Lũ Mộ Dung gia các ngươi cũng thế nếu như không muốn ta tận diệt lũ võ lâm Thất phái và sư đồ lão họ Bạch. Dừng mau!
Mộ Dung Bạch thở dài và đành gọi các phu nhân quay về:
- Ta đã đoán biết trước như thế. Sầm Khiêm ngươi thật vô sỉ
Sầm Khiêm cười lạt, nhìn Mộ Dung Bạch lại được các phu nhân đứng bảo vệ xung quanh:
- Nhưng ta không vô sỉ đến đội chỉ biết núp sau váy phu nhân như ngươi. Hãy ra đây, nếu ngươi thật sự là đại trượng phu nam tử hán, ta cho ngươi một cơ hội cùng ta công bằng quyết đấu. Hay không dám? Ha ha..
Mộ Dung Bạch cũng cười lạt:
- Ngươi dụng mưu tuy khá, thủ đoạn cũng cao minh, chỉ tiếc mỗi một điều, nếu thật sự muốn cùng ta công bằng quyết đấu há không biết dù ngươi dùng bao nhiêu sinh mạng của võ lâm Thất phái, hoặc tính mạng của sư đồ Bạch lão ca ca uy hiếp ta lập tức trở thành vô ích sao? Được, ta chấp thuận. Chỉ mong ngươi lần này thật sự tỏ ra nam tử hán đại trượng phu, chớ nuốt lời, hoặc đột ngột thay đổi, không dám cùng ta một phen quyết tử.
Sầm Khiêm biến sắc, dường như đã hiểu ngụ ý của Mộ Dung Bạch là thế nào.
Tương tự, có lẽ vì cũng hiểu Độc Cô Tú chợt lao đến cạnh Sầm Khiêm:
- Thân huynh đã đoán được chăng? y toan mạo hiểm, cùng thân huynh liều mạng, sau đó y dù chết, Mộ Dung gia vẫn thắng vì đã tiêu diệt dầu hết Mục gia chúng ta. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta cứ một phen nhất võng đã tận. Nghịch ngã giả vong, thuận ngã giả tồn. Thà một phen tận diệt, hơn là để đêm dài lắm mộng.
Sầm Khiêm dù phật ý vẫn tán đồng.
- Chỉ tiếc là ta kể như mất cơ hội, một mình tận diệt lũ Mộ Dung gia. Nhưng thôi, xin cứ tuân theo ý Cung chủ.
Độ̣c Cô Tú đắc ý, chợt gọi nàng Hương:
- Bổn cung chủ rất cao hứng, muốn được cùng xú nha đầu ngươi tỷ đấu vài cao chiêu. Vì đối với ai khác thì không biết. Nhưng đối với riêng ngươi, bổn Cung chủ cảm thấy thật đáng ngờ.
Nàng Hương vụt lạnh giọng:
- Nghe ngươi tự xưng, ta mới biết ngươi đang có thân phận cực cao ở Vạn Quỷ Cung. Nhưng điều này liệu có đúng với thật chăng, một khi chẳng phải chỉ riêng ta, trái lại mọi người ở đây hầu như đầu thấy có những chuyển dịch ngấm ngầm nào đấy thì phải đang diễn khai đâu đó trong hàng ngũ môn nhân Vạn Quỷ Cung của ngươi? Hãy quay đầu nhìn lại xem nào.
Thật lạ, nàng Hương vừa dứt tiếng, quả nhiên ai ai cũng nghe có tiếng xôn xao thoạt đầu nhỏ, sau lớn dần ở hàng ngũ môn nhân Vạn Quỷ Cung. Không chỉ có thế, những môn nhân Vạn Quỷ Cung đang cầm đuốc cuối cùng dịch chuyển, làm cho những đuốc sáng cứ thi nhau chạy loạn, sau cùng thì phân khai, tạo thành hai hàng đuốc dài, xuất phát từ giữa cục trường đang diễn khai khẩn trương sinh tử của hai nhóm nhân vật Mục gia và Mộ Dung gia, được nối dài đến mãi tận xa xa, với khoảng cách giữa mỗi nhân vật cầm đuốc là độ hai trượng.
Mục kích cảnh này, Độc Cô Tú thất sắc:
- Lão quỷ Cung chủ?!
Dù thế, hai hàng đuốc từ khi định hình bất động, vẫn không thấy có thêm nhân vật nào xuất hiện, để hợp với cảnh quang là hai hàng đuốc cố ý tiếp nghinh một nhân vật phải có bối phận cực cao thế nào cũng đại giá quang lâm.
Độc Cô Tý sinh nghi:
- Thân hộ pháp. Chuyện này là thế nào? Tại sao tự ý dịch chuyển, nhất là khi chưa có lệnh của ta đã được tất cả chư vị đồng tình, tôn xưng là Cung chủ bổn Cung?
Hộ pháp họ Thân vẫn đứng lẫn đâu đó trong nhóm môn nhân Vạn Quỷ Cung và oang oang lên tiếng:
- Tôn xưng Thiếu cung chủ làm Cung chủ vì bọ ta vẫn ngỡ người thực hiện theo mệnh lệnh của lão Cung chủ. Nhưng gần đây được biết, lão Cung chủ tuy cũng quyết thoái vị vẫn kịp ấn định phó trao trọng trách cho Bách Lý tiểu thư và còn nghe Bách Lý tiểu thư đã bị trúng độc thủ của gian nhân nên uổng mạng. Thế nên lão Cung chủ có lệnh tất cả đều triệt thoái. Trước là để tuân thủ ước thúc đã có với võ lâm Trung Nguyên suốt hai mươi năm qua, sau là án binh bất động. chờ truy nguyên hung thủ sát hại Bách Lý tiểu thư, cũng là chờ hạn kỳ đến. Khi đó tự thân lão Cung chủ sẽ đại giá quang lâm, cùng võ lâm Trung Nguyên ước hội. Thượng lệnh bất khả bất tuân. Mong Thiếu cung chủ lượng xét.
Độc Cô Tú chấn động:
- Ý chư vị đang tiến hành nghi lễ, cung thỉnh ta quy hồi tổng đàn?
Họ Thân quả quyết:
- Vì thanh danh bổn cung mong Thiếu Cung chủ tuân thủ đúng ước thúc đã do đích thân lão Cung chủ hai mươi năm trước cùng võ lâm Trung Nguyên thỏa thuận.
Độc Cô Tú xoay chuyển ý nghĩ:
- Vậy những nhân vật võ lâm Trung Nguyên bổn Cung đã bắt giữ thì sao? Buông tha tất cả ư?
Họ Thân truyền đạt ý lệnh của lão Cung chủ Vạn Quỷ Cung:
- Bổn Cung vẫn có thể sinh cầm, chờ sau khi hội ước, nếu đã phân thắng phụ, tất cả sẽ do lão Cung chủ định đoạt. Nhưng không chỉ riêng những nhân vật đã bị bắt mà tất cả những ai đang hiện diện phàm là nhân vật võ lâm Trung Nguyên cũng đều chung số phận. Y lệnh này của lão Cung chủ. Thiếu Cung chủ nên mau mau thi hành?
Sầm Khiêm chấn động:
- Dám sinh cầm cả Sầm Khiêm này ư?
Họ Thân bật cười:
- Trừ phi các hạ không là nhân vật Trung Nguyên thì được miễn xá. Kỳ dư tất cả đều chung số phận. Ha ha..
Hàn Mai Thuyết phẫn nộ:
- Bọn Vạn Quỷ Cung các người đều là một lũ vô dụng. Kẻ nào đủ tư cách đối phó và sinh cầm Hàn Mai Thuyết ta?
Họ Thân vẫn cười:
- Vị tất bọn ta đều vô dụng như Hàn thất phu ngươi nghĩ. Hãy hỏi Thiếu Cung chủ xem. Bản lãnh thật của Thất Long Đông Hải Hộ pháp bọn ta là thế nào? Chỉ e ngươi đến cả một ý nghĩ ngay lúc này đào tẩu cũng không thể. Nếu chẳng tin cứ thử một lần xem sao? Ha ha..
Trầm Bích Quân chấn động, chợt lẳng lặng tung người lao bỏ đi thật nhanh.
“Vút..!”
Nhưng lập tức từ nhóm môn nhân Vạn Quỷ Cung xuất hiện một bóng nhân ảnh lao vút theo với khinh thân pháp cực kỳ vô thượng. Bóng nhân ảnh này còn khẽ nạt:
- Đã bảo không thể thoát thì đừng mong chạy.
Và một nhu kình chợt xuất phát, kéo toàn thân Trầm Bích Quân khựng lại:
- Ối ..!
Mục kích bản lãnh này, kể cả Sầm Khiêm cũng chấn động và phẫn nộ:
- Sao Thiếu Cung chủ để xảy ra cơ sự này? Chúng ta làm sao vì Mục gia tận diệt Mộ Dung gia?
Độc Cô Tú thoáng thất vọng vì bất lực, chưa kịp nghĩ ra phương cách gì thì chợt nghe họ Sầm gầm vang:
- Hàn Môn chủ, chư vị lão huynh đệ bằng hữu, đã thế này thì vì vận mệnh mỗi chúng ta. Hãy hợp lực nhau động thủ. Mau.
Độc Cô Tú hốt hoảng kêu ngăn lại:
- Thân huynh đừng hồ đồ. Ôi.. muộn rồi !!
Sự thật quả là muộn. Vì từ những môn nhân Vạn Quỷ Cung chợt xuất hiện những xáo trộn đáng kể, cơ hồ tất cả đều chuyển dịch và hễ phát hiện nhân vật võ lâm Trung Nguyên nào có dấu hiệu xuất thủ thì họ nhờ bản lãnh thật sự cao minh hơn nên chỉ thoáng chốc đã có thể chế ngự ngay nhân vật đó.
Và chỉ thoáng chốc, thật lợi hại, ngoài Độc Cô Tú và nhóm người Mộ Dung Bạch vì không có dấu hiệu động thủ nên tạm thời vô sự, kỳ dư mọi nhân vật võ lâm Trung Nguyên đều bị những môn nhân Vạn Quỷ Cung khống chế sinh cầm. Chẳng ai thoát, kể cả Sầm Khiêm.
Những huyên náo vừa tạm lắng thì thanh âm của họ Thân vang lên:
- Mộ Dung Bạch thiếu hiệp thì sao? Vì cam thúc thủ nên quyết chẳng phản kháng ư?
Mộ Dung Bạch cười lạnh:
- Ở quý Cung, có phải Thân tôn giá hiện đủ tư cách nhất để định đoạt cục diện?
Độc Cô Tú bất bình:
- Ngươi có ý gì? Người có thân phận cao nhất hôm nay và ở đây đối với Vạn Quỷ Cung chính là ta.
Mộ Dung Bạch bình thản tiếp nhận:
- Nếu vậy. Xin cho thỉnh giáo Quý Cung tuân thủ ước thúc đã có với võ lâm Trung Nguyên là như thế này sao? Dám hỏi, hạn kỳ đã đến chưa?
Độc Cô Tú hậm hực:
- Dù hạn kỳ chưa đến nhưng đó là ý lệnh của lão Cung chủ. Ta không thể không tuân, kể cả bọn ngươi, tốt nhất hãy mau ngoan ngoãn đi theo bổn Cung.
Mộ Dung Bạch cười cao ngạo:
- Đi đâu? Nếu là đi để ước hội thì hạn kỳ vì chưa đến nên xin lượng thứ, tại hạ khó thể tuân theo.
Độc Cô Tú gắt:
- Ngươi dám ư? Và chỉ với ngần này bọn ngươi?
Mộ Dung Bạch bĩu môi:
- Dựa vào nhân số thì đương nhiên tại hạ không dám. Nhưng để thay mặt cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên, ngay tại đây, tại hạ vẫn dám cùng Thiếu Cung chủ, nhân vật thân phận cao nhất quý Cung ở đây. Xin được cùng nhau phó hội tam chiêu, định phần thắng phụ giữa Trung Nguyên và Đông Hải. Xin mời.
Mộ Dung Bạch chực tiến ra thì nghe Độc Cô Tú cười ngạo nghễ:
- Ngươi đủ tư cách ư? Huống hồ lão Cung chủ đã có lệnh. Tội gì ta bẩn tay đối phó với ngươi vào lúc này. Thân hộ pháp! Hãy thay ta thực hiện mệnh lệnh lão Cung chủ. Bắt giữ tất cả và đưa về tổng đàn chờ lệnh.
Nhưng họ Thân vẫn không lộ diện, cứ từ chỗ đứng oang oang lên tiếng:
- Hai mươi năm trước, thay mặt võ lâm Trung Nguyên là Mộ Dung Khuê lão anh hùng. Nếu Mộ Dung Bạch thiếu hiệp thật sự tự cho cũng có tư cách tương tự lệnh tôn. Đề xuất này Thiếu Cung chủ lẽ ra nên đáp ứng. Đừng để người cười chê bổn cung Vạn Quỷ.
Mộ Dung Bạch lần này mới thật sự tiến ra, sau khi đã ra hiệu cho các phu nhân cứ lưu lại phía sau:
- Một lần nữa, dù chưa đến hạn kỳ. Mộ Dung Bạch cũng xin thay võ lâm Trung Nguyên, phó hội tam chiêu. Mong được Thiếu Cung chủ chỉ giáo. Và khi đã định phân thắng phụ. Vạn nhất tại hạ thắng, xin cho tại hạ được nhận lại toàn bộ các nhân vật võ lâm Trung Nguyên hiện do quý Cung sinh cầm. Mời!
Độc Cô Tú lần này dù chực tiến ra nhưng chợt nghe họ Thân nói:
- Thiếu Cung chủ nên cân nhắc. Nếu cảm thấy bất khả, nhất là sau một hiện trạng kỳ quái đã khiến lão trọc Tuệ Không phải thảm tử. Chứng tỏ bản lãnh của Mộ Dung thiếu hiệp có thể đã đạt mức tối thượng thừa, luyện được Cang Khí Tiên Thiên, thì nên tạm đình hoãn, chờ đến hạn kỳ sẽ do lão Cung chủ đích thân pháo hội. Hơn là Thiếu Cung chủ vì bất cẩn, chẳng những làm nhơ danh bổn Cung mà bao nhiêu nhân vật võ lâm Trung Nguyên đây, bổn cung vì nhục bại buộc phải tuân thủ và giao tất cả cho Mộ Dung thiếu hiệp. Thiển ngôn nhưng đã tận ý, mong Thiếu cung chủ cạn suy.
Độc Cô Tú chấn động và dường như mãi lúc này mới phát hiện Tuệ Không đang lẳng lặng ngồi bất động một chỗ, đã chết và chẳng được ai đoái hoài quan tâm.
Nàng Hương đợi đúng lúc này chợt lên tiếng:
- Xem ra ngươi chưa đủ bản lãnh lẫn tư cách thay Vạn Quỷ Cung phó hội. Còn như cố miễn cưỡng, ngươi bại là điều chắc chắn. Vì Cang Khí Tiên Thiên đâu dễ xem thường, và cùng với ngươi là gã họ Sầm kia cũng phải mất mạng. Cuối cùng Mục gia vẫn mãi mãi nhục bại với Mộ Dung gia.
Độc Cô Tú giật thót người. Đành thở dài:
- Thân hộ pháp như có ý dung tha cho bọn Mộ Dung gia?
Họ Thân cả cười:
- Tuy ta chẳng muốn dung tha nhưng vạn nhất hạn kỳ đến, lão Cung chủ liệu sẽ cùng ai phó hội đây? Huống hồ dù muốn bắt giữ sinh cầm, e ta cũng khó thể đối phó nổi Cang Khí Tiên Thiên? Đó là sự thật, đúng chăng, Thiếu Cung chủ? Ha ha..
Độc Cô Tú hậm hực lùi về, long mắt sòng sọc nhìn nàng Hương và Mộ Dung Bạch:
- Bọn ngươi chớ đắc ý. Vì chỉ mười ngày nữa thôi sinh mạng bọn ngươi cũng do chính tay ta định đoạt. Hừ.
Và vừa lùi đến ngang chỗ họ Sầm. Độc Cô Tú bất ngờ hành sự:
- Thân huynh hãy chạy mau!!
Độ Cô Tú giải huyệt cho họ Sần, nhân đó cả hai cùng chạy.
“ Vút! Vút!”
← Hồi 25 | Hồi 27 (c) → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác