← Hồi 19 | Hồi 21 → |
… Khi đã ổn định, Mộ Dung Bạch hỏi ngay Công Tôn Phụng:
- Liệu còn phương cứu vãn chăng?
Công Tôn chợt nhình quanh:
- Chàng bảo chúng ta có nên tiếp tục lưu lại đây chăng một khi tình thế của Bạch lão ca ca kể như vô vọng?
Liễu Thanh Huệ thở dài:
- Nếu Hoa Đà Đại Y Nữ cũng cam thúc thủ, thì sinh mạng của lão Hội chủ kể như phải chấp nhận đã đến hồi kết cục. Dù vậy, Liễu này thật chẳng còn lời nào hầu mong lưu giữ tam vị phu phụ lại. Chỉ xin cố nán lại, chí ít là đến lúc lão Hội chủ trút hơi thở cuối cùng. Cũng nhân đó cho mọi người đây có đôi lời minh bạch, vì biết rằng chính những nhân vật võ lâm Trung Nguyên đã không ít phen làm tam vị thất vọng, nhất là Mộ Dung thiếu hiệp.
Sau lời này, ai cũng nhìn Mộ Dung Bạch và chờ đợi. Nhất là Liễu Thanh Huệ, một chưởng môn nhân tuy trẻ tuổi xinh đẹp chỉ bằng đôi ba lời nói đã biến cục diện chuyển từ nguy thành an, như vừa xảy ra, huống hồ nàng còn là nữ nhân duy nhất dám tự khoác vào thân bốn chữ Bách Gia Tử Sĩ, chủ ý là vì toàn thể võ lâm Trung Nguyên để nếu cần thì sẵn sàng hy sinh tánh mạng.
Mộ Dung Bạch vẫn bình thản. Không nhìn ai, chỉ nhìn lão ca ca đang nằm thiêm thiếp:
- Theo phụng muội, thật chẳng còn phương pháp nào khác? Hoặc giả còn nhưng bất khả?
Công Tôn Phụng nói:
- Đại ca hiểu và nói thật đúng. Vì như muội từng tỏ bày, trừ phi có Sầm Khiêm ở đây, thì dù muộn vẫn có cách giúp Bạch lão ca ca tạm chi trì sinh mạng hầu sống nốt chuỗi ngày tàn.
Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:
- Bảo là muộn vì Thanh Hỏa đã nhập tâm? Thế nếu có nội lực thật thâm hậu trút vào, hợp cùng họ Sầm vì am hiểu công phu và giả như tận tình cứu mạng, liệu có đạt kết quả nào gọi là khả dĩ chăng?
Công Tôn Phụng sững sờ:
- Chàng nói vậy có chủ ý gì?
Đến lúc này Mộ Dung Bạch mới đưa mắt nhìn mọi người qua lớp ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh chỉ vừa mới bắt đầu, sau cùng thì dừng mục quang ở ngay Liễu Thanh Huệ:
- Tại hạ vẫn mong biết ở chư vị bốn chữ Bách Gia Tử Sĩ thật sự có ý nghĩa gì. Và nếu đúng như đang mong chờ, một là lão Hội chủ của chư vị sẽ hoàn toàn bình ổn. Hai là tự tại hạ nguyện ý cùng nhị vị phu nhân chấp nhận lưu lại đây như ý chư vị chờ mong.
Công Tôn Nữ vụt kêu:
- Tỷ phu dựa vào đâu để dám quả quyết? Đừng quên, muội chưa hề luyện qua công phu đó, dù là người duy nhất ở đây từng có cơ hội am hiểu.
Mộ Dung Bạch đáp nhẹ:
- Mộ Dung Bạch ta thật sự chỉ cần mỗi một điều đó, kỳ dư những gì còn lại tự ta biết lo liệu.
Liễu Thanh Huệ thật thông tuệ, quả không hổ danh Đệ Nhất Tài Nhân phái Côn Luân:
- Ta có nghe và mục kích về tài lĩnh hội các công phu cực nhanh của thiếu hiệp. Và nếu ta đang tự hiểu không lầm thì để cứu lão Hội chủ, ngoài thiếu hiệp sẽ là người duy nhất chỉ điểm, kỳ dư bao nhiêu người đây đều phải góp lực, tiến hành chữa trị theo cách được chỉ điểm? Nếu mọi người không tiếc lực, thế mới đúng là Tử Sĩ Bách Gia, thì hai điều thiếu hiệp vừa nói quyết biến nên sự thật?
Mộ Dung Bạch thừa nhận:
- Đấy chính là ý của tại hạ. Chỉ xin được nói thêm, vạn nhất sau khi thực hiện, vì nội nguyên chân lực của chư vị tổn hao, giả như có địch xâm nhập, trận đồ ở bên ngoài lỡ ra khó thể cản ngăn. Hậu quả sau đó khó lường, mong chư vị thận trọng cân nhắc.
Tuệ Giác Đại sư lên tiếng:
- Mức độ tổn hao chân nguyên ước khoảng bao nhiêu? Một mình lão nạp giá như có trút cạn chân khí liệu đủ thiếu thế nào?
Mộ Dung Bạch nhìn qua Công Tôn Nữ:
- Ta cần nghe qua khẩu quyết công phu Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công, chí ít một lần.
Công Tôn Nữ miễn cưỡng đọc qua một lượt cho Mộ Dung Bạch nghe:
- Vẫn chỉ vô ích thôi một khi người lĩnh hội công phu là tỷ phu, còn người thực sự tinh thông y thuật lại là gia tỷ. Nếu được duy nhất một người cùng kiêm thông cả hai may ra mới có hy vọng.
Nhưng Công Tôn Phụng chợt thở ra:
- Vậy là nhị muội chưa biết rồi, vì hiện nay chàng còn tinh thông y thuật hơn cả ta. Chàng thật sự tài hoa.
Tuy vậy, thoạt nghe xong chính Liễu Thanh Huệ lại là người trước tiên lên tiếng, giọng hoảng hốt:
- Quả là thứ công phu lợi hại, vận dụng Ngũ Hàn, biến chân nguyên nội lực của chính nạn nhân thành lửa tam muội, tự thiêu hủy ngũ tạng của nạn nhân. Sau mới dồn cả vào tâm thất cũng là lúc tử kỳ đã điểm dành cho nạn nhân. Muốn hóa giải, chí ít phải có năm cao thủ nội gia cùng nhất loạt trút nguyên khí truyền vào mới mong thu hiệu quả.
Mộ Dung Bạch chợt gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Liễu chưởng môn nhận định không chỉ nhanh mà còn tương đối đúng. Bảo là tương đối vì nếu được một nội gia cao thủ thôi, chỉ cần kiêm luyện cùng lúc Âm – Dương nhị kình thì vẫn có thể dùng Nhị Nguyên hóa Ngũ Hành, vận dụng đạo lý sinh khắc ắt cũng đủ để cứu mạng Bạch lão ca ca. ở đây liệu có một nhân vật nào như thế chăng?
Tuệ Giác Đại sư lắc đầu:
- Ai di đà Phật! Nếu muốn tìm một đại cao thủ như thế thì trước đây, theo hiểu biết của lão nạp, duy nhất chỉ có một. Riêng ở đây thật chẳng ai đạt bản lãnh đó.
Mộ Đạo trưởng phái Võ Đang tiếp lời:
- Vô lượng thọ Phật. Bần đạo Vũ Năng cũng vừa nghĩ đến một nhân vật, ắt cũng là một so với lời của phương trượng vừa hàm ý. Phải chăng lão nhân Mộ Dung Khuê – Hôn Thiên Ám Địa Độc Chiếu Cô Tinh?
Thừa nhận lời của Vũ Năng Đạo trưởng là một lão sư thái phái Nga My:
- Được xưng tụng vưa Hôn Thiên vừa Ám Địa, quả thật phi lão thí chủ Mộ Dung Khuê e chẳng còn ai đủ bản lãnh cùng một lúc kiêm luyện Âm – Dương Nhị kình. Chỉ tiếc, Nam mô A di đà Phật! Bóng người đã như bóng câu, vượt qua rồi thật không mong gì còn có ngày tái lai.
Liễu Thanh Huệ nhắc lại chính đề:
- Tóm lại vẫn cần năm nội gia cao thủ?
Mộ Dung Bạch nói:
- Được bảy vẫn tốt hơn. Thay vì năm, sẽ bị tổn hao khá nhiều chân nguyên nội lực.
Nam Cung Hải, Hoa Sơn phái lên tiếng:
- Bảy thì bảy, thật vừa đủ số với Bách Gia Tử Sĩ cũng đúng bảy người.
Liễu Thanh Huệ cau mày:
- Bảo là bảy vì ngoài Ngũ Tạng còn thêm hai phương vị nào nữa cần được trút truyền chân nguyên? Ta thật nghĩ không ra.
Công Tôn Phụng xen lời:
- Đó là hai đại huyệt Bách Hội và Đan Điền. Nếu không, dù toàn mạng, Bạch lão ca ca sẽ chỉ là một phế nhân.
Mộ Dung Bạch tán đồng:
- Sẽ chiếu theo thất tinh hóa giải Thanh Hỏa Giáo và tổn hao chân nguyên của mỗi người không thể ít hơn mười năm công phu tu vi chân lực. Tại hạ nói rõ như thế là để đáp lại nghi vẫn đã do phương trượng phái Thiếu Lâm lúc đầu có nêu.
Tuệ Giác thở dài:
- Vậy sẽ do Thất vị chưởng môn đảm đương, vì không thể để Bách Gia Tử Sĩ tự hủy hoại thành quả gần hai mươi năm dài khổ luyện. Có khó chăng. A di đà Phật, là khó cho Liễu chưởng môn. Vì vừa là Tử Sĩ vừa là Nhất môn chi chủ của phái Côn Luân.
Mộ Dung Bạch nói:
- Nếu như vậy, chư vị chỉ cần sáu là đủ.
Liễu Thanh Huệ ngỡ ngàng:
- Thiếu hiệp định nói sẽ nhờ một trong nhị vị phu nhân đây tương trợ? Được chăng?
Công Tôn Phụng kêu lên:
- Phu quân chàng xin đừng miễn cưỡng tỷ muội thiếp chuyện này. Vì thiếp đã có sẵn dự định cho việc giúp chàng khôi phục chân nguyên.
Mộ Dung Bạch đưa mắt nhìn mọi người:
- Trong chư vị thế nào cũng có vài ba nhân vật đủ nhận thức và bản lãnh để có nhận định tương đối chuẩn xác về kinh mạch huyệt đạo của bất luận ai. Trường hợp ở đây chính là tại hạ?
Công Tôn Phụng chợt hiểu:
- Chàng muốn nhờ họ hiệp lực giúp chàng phục nguyên? Liệu có được chăng?
Mộ Dung Bạch đáp:
- Ta chỉ giả định như thế. Còn được hay không vẫn chờ nghe mọi người nhận định thế nào về trường hợp của ta. Và đầu tiên phải là nàng ái thê của ta. Nào, muội mau xem hộ toàn bộ kinh mạch của ta xem sao?
Công Tôn Phụng hoang mang càng thêm hoang mang, nhất là sau khi xem qua toàn kinh mạch cho Mộ Dung Bạch:
- Tại sao kinh kỳ Bát mạch, kể cả Nhị đại mạch Nhâm – Đốc của huynh cứ thông suốt một một cách kỳ lạ? Ngược lại thì ở Đan Điền chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho biết là lực chân nguyên?
Liễu Thanh Huệ lấy làm lạ cũng tiến lại gần Mộ Dung Bạch:
- Có thể cho ta xem được chăng? Ôi chao, quả là lạ chưa từng có. Tuệ Giác phương trượng, xin hãy thử xem nào. Kể cả chư vị chưởng môn nữa. May ra có ai trong chư vị đã gặp hoặc đã nghe hiện trạng nào tương tự chăng?
Họ lần lượt xem qua, để rồi cứ lần lượt kêu như Công Tôn Phụng và Liễu Thanh Huệ đã kêu:
Mộ Dung Bạch cười cười:
- Dù là vậy, tại hạ nghĩ vẫn có thể thực hiện nếu sau đó chúng ta cùng nhau tiến hành thương lượng.
Công Tôn Nữ giật mình:
- Tỷ phu định cùng họ thương lượng chuyện gì? Đừng quên, công phu U Minh Thanh Hỏa Giáo nếu tỷ phu chịu khởi luyện vị tất hiện trạng này không thể không bị loại bỏ.
Mộ Dung Bạch thở ra nhè nhẹ:
- Bảo là thương lượng chứ kỳ thực vì đã am hiểu nên ta không thể không giúp Thất phái. Có chăng là ta chỉ nuôi một ít hi vọng, nếu thất bại thì đó là số phận, còn thành sự, thì Thất phái đỡ áy náy vì đã có chút gì đó bù đắp lại chuyện ta giúp họ.
Liễu Thanh Huệ kinh nghi:
- Thiếu hiệp đã đoán biết Thất phái đang cần gì ở thiếu hiệp?
Mộ Dung Bạch nhún vai:
- Liễu chưởng môn muốn nghe giải thích? Được, vậy hãy nghe. Thứ nhất, ai cũng biết sau thảm biến và hóa thành nghi án Thiên Không Bách Gia Động, nguyên khí của các võ phái, kể cả Thất phái đều suy giảm nghiêm trọng. Thứ hai, chư vị lập ra Bách Gia Hội, cụ thể là Bách Gia Tử Sĩ, kỳ thực là chỉ mong khôi lại toàn bộ nguyên khí đội nào. Nhưng chư vị đã không thể, chỉ vì đã mất hoặc khiếm khuyết kinh văn. Và đó là điều duy nhất mà chư vị biết tại hạ có thể. Đồng thời là có thừa bản lãnh giúp chư vị. Đúng chứ?
Một trong những nhân vật được gọi là Bách Gia Tử Sĩ chợt lên tiếng bất phục:
- Thiếu hiệp liệu có quá lời chăng khi cho rằng có thừa bản lãnh thực hiện? Xin đừng quên, ở đây còn có Côn Luân Đệ Nhất Tài Nhân, thế nhưng để giúp bọn mỗ đây lĩnh hội, Liễu chưởng môn cũng cam bất lực.
Mộ Dung Bạch nhìn nhân vật đó, có niên kỷ xấp xỉ Nam Cung Hồ:
- Nhân huynh thuộc phái nào? Có thật sự cần tại hạ chứng minh chăng? hãy cho phép tại hạ được một lần thất lễ.
Và Mộ Dung Bạch tự tiến lại gần nhân vật đó.
- Chúng ta thử chiết chiêu. Nhân huynh xuất thủ, tại hạ đối khẩu. Và bằng cách này vẫn có thể chỉ ra đâu là phương vị nhân huynh chưa hoặc không thể xuất tròn chiêu, cho dù tại hạ không hề biết nhân huynh có xuất xứ từ phái nào trong Thất phái. Ghi nhớ, xin đừng dụng lực. Vì hiện trạng của tại hạ thế nào ắt nhân huynh cũng thừa biết rõ. Nào, bắt đầu đi.
Liễu Thanh Huệ lo ngại:
- Bản lãnh thật của bất luận ai trong Bách Gia Tử Sĩ quyết không hề kém, dù so với những nhân vật được xưng tụng là Nhất bang, Nhị bảo, Tam trang, Tứ hiệp, Ngũ hùng, Lục nhân và Thất phái, nếu không muốn nói là cao minh hơn. Thiếu hiệp xin chớ mạo hiểm.
Mộ Dung Bạch mỉm cười:
- Chỉ cần nhân huynh đây đừng dụng lực thì Liễu chưởng bất tất phải lo cho tại hạ. Bất quá nếu bại tại hạ chỉ bị chạm khẽ vào người rồi thôi, đâu đến nỗi nguy đến sinh mạng.
Nhân vật nọi cũng phần nào lo ngại:
- Liệu có ổn chăng?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Sẽ ổn, nhất định là khi được nhân huynh toàn ý phát chiêu. Đừng vì dè dặt chỉ làm chiêu thức hoặc kém hoặc không thể biến hóa theo ý muốn. Bắt đầu đi.
Nhân vật nọ thở hắt ra:
- Được. Vì cùng lắm thiếu hiệp cũng chỉ bị ngã mà thôi. Hãy cẩn trọng, chiếu thứ nhất!
“Vù..”
Tuy bảo không dụng lực nhưng nhân vật nọ khi phát chiêu vẫn bộc lộ kình phong.
Công Tôn Nữ lao đến:
- Sao các hạ dám..
Vừa lúc đó có tiếng Mộ Dung Bạch nạt nhanh:
- Chiêu thức chưa đủ uy lực. Đánh lại đi.
Nhân vật nọ khựng lại:
- Vì sao chưa đủ?
Mộ Dung Bạch gật đầu:
- Nhân huynh ngại gây tổi hại, thế nên thoạt phát chiêu đã có ý buông kình, chủ tâm làm tại hạ sợ, kỳ thực vẫn còn ba cách biến hóa nữa nhân huynh không chịu thi triển cho thật đủ.
Nhân vật nọ biến sắc:
- Ta chỉ giữ lại hai biến hóa thôi. Làm gì có đến ba như thiếu hiệp cố tình phóng đại?
Mộ Dung Bạch đề quyết :
- Nếu là vậy, kinh văn khẩu quyết ai đã truyền cho nhân huynh vẫn còn thiếu. Vì thoạt nhìn tại hạ đã nghĩ tất phải có ba biến hóa nữa.
Một lão nhân cất giọng ồm ồm lên tiếng:
- Lão phu hiện đang chấp chưởng và là chưởng môn phái Điểm Thương. Sở học bổn phái vốn dĩ thế nào, lão phu đã cứ thế ấy truyền thụ cho tệ đồ, quyết không giấu bớt, nói gì chỉ điểm sai. Xin được thỉnh giáo, liệu chiêu đó có đến những ba biến hóa thật chăng?
Mộ Dung Bạch thoáng bối rối, vội thi lễ với lão nhân:
- Vãn bối cũng chỉ nhận thấy thế nào thì cứ thật tâm theo ấy mà nói, quyết không hàm ý sâu xa, hoặc chê bai hoặc miệt thị quý phái hay chưởng môn tiền bối. Vạn nhất có thất ngôn, xin được lượng thứ.
Liễu Thanh Huệ chợt xua tay:
- Quả thật, Thất phái vì muốn khôi phục nguyên khí thuở nòa, đã biết về tâm cơ cực kỳ thông tuệ của thiếu hiệp nên cũng thật tâm mong được nhờ cậy càng nhiều càng tốt những chỉ điểm của thiếu hiệp. Và để thuận lợi hơn, nên chăng chúng ta đừng quá khách sáo với nhau, cũng chớ vội để tâm nếu có những lời nói cử chỉ dễ gây ngộ nhận. Sẽ là tốt nhất một khi mọi nghi nan vấn nạn được giải thích thật minh bạch. Tiểu nữ chỉ vì đại cục nên có những lời này, chẳng rõ Hà chưởng môn tiền bối phái Điểm Thương cảm thấy có được chăng?
Lão nhân họ Hà thở ra nhè nhẹ:
- Tất cả sẽ được y như thế với điều kiện mọi lời Mộ Dung thiếu hiệp nói đừng chỉ là khẩu thuyết vô bằng. Xin được chỉ giáo.
Mộ Dung Bạch nhẹ gật đầu và quay trở lại với nhân vật lúc nãy. Là đệ tử phái Điểm Thương được tiến cử vào Bách Gia Tử Sĩ:
- Tại hạ xin mạo muội giải thích thế này, nếu không đúng cũng đừng cười chê. Có phải chiêu của nhân huynh vừa rồi chỉ mới phô diễn một thủ một công? Đạo lý võ học, dù của môn phái nào cũng thế, thường cẩn trọng công có thủ hoặc khi phòng thủ cũng hờm sẵn một vài vị thế để nếu cần. Không bỏ lỡ cơ hội phản công ngay, gọi là phản thủ hoàn công. Hãy nói xem, những gì tại hạ vừa kiến giải đến đây là đúng hay sai?
Nhân vật nọ gật đầu:
- Những gì thiếu hiệp vừa nói do chỉ là điều cơ bản, bất luận ai sau khi nhập môn đều biết. Hiển nhiên không thể sai. Thế nhưng..
Mộ Dung Bạch xua tay:
- Xin đừng vội, trái lại hãy cứ để tại hạ nói. Chỉ khi nào không đúng, tự khắc tại hạ sẽ xin nhân huynh điểm hóa. Còn bây giờ, hãy trở lại với chiêu vừa rồi, tại hạ chợt nhận ra tại sao nhân huynh bảo chỉ còn hai biến hóa đã vì từ tâm nên giấu bớt? Đó là vì hai biến hóa đó cùng xuất phát từ phần thủ, phòng trường hợp gặp đối phương cao minh hơn thì hai biến hóa này ngay lập tức đổi thành sát chiêu, bức đối phương một là sa tử địa, hai là phải lùi, nhượng lại tiên cơ tiến chiêu cho nhân huynh. Nhưng nếu đối phương vẫn cao minh hơn, không dễ sa tử địa, cũng không chịu lùi, trái lại kịp phát chiêu và dồn ngược nhân huynh vào tử địa thì sao? Do vậy, nếu cũng với chiêu đó, nhân huynh có thêm một biến hóa hờm sẵn nữa, sẽ là một hư chiêu, nhưng vẫn đủ cho đối dè dặt, không dám manh động dù là nhất thời, có phải nhân huynh cũng chiếm được tiên cơ bất chấp bản lãnh đối phương cao minh như thế nào?
Nhân vật nọ càng nghe càng phục, cứ gật đầu theo từng lời Mộ Dung Bạch nói, để rồi chợt nôn nóng hỏi ngay:
- Liệu có cách nào giúp biến hóa thứ ba như thiếu hiệp vừa luận giải thay vì là hư chiêu, nếu được một thực chiêu thì tốt hơn?
Mộ Dung Bạch dè dặt hơi ướm lão nhân họ Hà:
- Vãn bối cũng định nêu điều này, không biết Hà chưởng môn tiền bối có chấp thuận hoặc giả đừng vì thế mà khó chịu chăng?
Lão nhân họ Hà thở dài:
- Nghe một lời luận giải, nhất là lời cao minh, quả nhiên còn hơn bỏ ngàn ngày đọc sách. Xin được nghe thiếu hiệp chỉ giáo. Vì nếu ở biến hóa thứ ba, quả thật do chiêu đó từ lâu vốn dĩ vẫn vậy, thế nên chỉ được tệ phái sử dụng với mục đích thăm dò là chính, vạn nhất có thêm một thực chiêu nữa thì từ thăm dò chiêu này sẽ tăng lên bội phần lợi hại.
Mộ Dung Bạch thoáng mỉm cười:
- Chiêu này sẽ giữ nguyên dụng ý thăm dò hoặc để tỏ ra lễ độ nếu buộc phải vận dụng với đối thủ có thân phận ngang hàng trưởng bối. Vì một biến hóa nữa với tính năng như một thực chiêu được vãn bối sắp nói đây vẫn chỉ là dồn đối phương vào thế hạ phong. Bất luận đối phương bản lãnh cao minh đến bực nào. Quyết không có ý sát hại hoặc tỏ ra kém lễ trước đối phương. Xin hãy bảo lệnh đồ diễn lại chiêu đó với đầy đủ chân lực, chỉ xin nâng cao tả thủ thêm lên. Đừng để ngang tầm ngực,mà phải mường tượng là sắp sửa tấn công vào huyệt Hầu lộ của đối phương. Nếu được đích thân Hà chưởng môn tiền bối cùng lệnh đồ thử chiết chiêu giải chiêu này ắt sẽ dễ dàng phân định mức độ lợi hại đã đổi khác như thế nào nhiều hơn.
Lão nhân họ Hà ngẩn người.
- Nâng cao ta thủ lên cao hơn như thế.Ồ ..! cao minh, quả thật cao minh. Vũ nhi, hãy lại đây nào Sư phụ sẽ cố hóa giải, phần đồ đệ thì cứ làm theo chỉ giáo của Mộ Dung thiếu hiệp. Nào, khởi thức!
Nhân vật họ Vũ vì chỉ là đệ tử nên lúc thực hiện cũng còn phần nào dè dặt:
- Sư phụ, đệ tử xin thất lễ. Tiến chiêu!
“ Vù..”
Nhưng dù vậy,nghĩa là chiêu của họ Vũ chưa được tận lực triển khai. Thế mà lão nhân họ Hà không những chưa kịp chiết giải. Trái lại chỉ chớp mắt còn bị tay tả của đồ đệ chạm ngay vào huyệt Hầu lộ, sinh mạng lập tức như hóa thành trứng để đầu đẳng.
Họ Vũ thất kinh lùi ngay:
- Đệ tử đắc tội!
Còn lão nhân họ Hà dù hụt chết vẫn đột nhiên phá lên cười.
- Lợi hại. Quả nhiên lợi hại. Nào, Vũ nhi mau thay sư phụ, tuần tự diễn lại hết pho chưởng pháp. Tuy chỉ có sáu chiêu nhưng nếu cứ mỗi chiêu đều đạt mức độ lợi hại như vừa rồi thì toàn pho chưởng pháp sẽ trở thành tuyệt học trấn môn của phái Điểm Thương chúng ta.
Nhưng Mộ Dung Bạch vội ngăn lại:
- Thời gian hãy còn nhiều, không phải tại hạ hẹp lượng nhưng để chư vị tin mới xảy ra cảnh huống như vừa rồi. Thật ý của tại hạ là nếu chư vị đã trọn tin, thoạt tiên xin hãy lo nghĩ ngay cho sinh mạng Bạch lão ca ca.
Công Tôn Phụng gật đầu phụ họa ngay:
- Cứu nhân như cứu hỏa. Ý tiểu nữ muốn nói, chỉ cần chư vị thật tâm tỏ ra luôn vì đại cục, xứng là Bach Gia Tử Sĩ, thì phu quân của tiểu nữ cũng sẽ vì vận mạng võ lâm, quyết không để chư vị thất vọng.
Mọi người gật đầu tán đồng, chỉ riêng Tuệ Giác Đại sư là phần nào miễn cưỡng.
Liễu Thanh Huệ phát hiện sự thể, vội hỏi:
- Phương trượng Đại sư như có ý gì chăng?
Nào ngờ chỉ nghe Tuệ Giác Đại sư giật mình và bối rối bảo:
- Lão nạp ư? Không! Không có ý gì đâu, chỉ là.. chỉ là…
Mộ Dung Bạch đoán ra:
- Phải chăng phương trượng đang có nan đề nhưng cảm thấy ngại nên chẳng dám bày tỏ? Có liên quan đến tại hạ chăng? nếu có, tại hạ xin rửa tai kính cẩn nghe.
Tuệ Giác vẫn bối rối, nhìn mọi người, sau đó mới miễn cưỡng thở dài:
- A di đà Phật! Qua diễn biến khá thuận lợi vừa xảy ra cho phái Điểm Thương, lão nạp tỉnh ngộ và nhận biết rằng chính là nhờ thông tuệ nên Mộ Dung thí chủ thay vì chỉ điểm hóa chiêu thức thì trái lại còn hơn thế nữa, là đã vô tình khởi phát một đường lối sở học hoàn toàn khác. Cao minh hơn cho toàn thể phái Điểm Thương sau này. Vậy đúng chăng nếu lão nạp nhận định cơ trí của Mộ Dung thí chủ thật sự đã vượt qua tổ sư tiền nhân khai sáng phái Điểm Thương? Và nếu cũng hành động được như thế, đối với tệ phái Thiếu Lâm chẳng hạn, sự thông tuệ của thí chủ cũng vượt quá Đạt Ma Tổ Sư đã sáng lập Thiếu Lâm phái?
Mộ Dung Bạch biến sắc, nhưng sau đó kịp trấn tĩnh và thở dài:
- Xin phương trượng chớ quá lời hoặc ngộ nhận và cho rằng tại hạ phô trương. Kỳ thực, tại hạ xin được thố lộ một điều. Đó là từ lâu, chính xác là ngay vài ngày đầu được ái thê chỉ điểm vừa công phu võ học vừa y thuật, tại hạ nhận thức ngay cả hai lĩnh vực này không chỉ có nhiều điểm tương đồng mà hầu như còn là một. Do vậy..
Công Tôn phụng chợt ngắt lời:
- Chỉ phần nào tương đồng thôi. Trừ phi chàng cho muội nghe một vài kiến giải nào đó đủ thuyết phục để muội tin cả hai thật sự chỉ là một.
Mộ Dung Bạch vụt để lộ sắc thái trầm tư:
- Ta nghĩ thế này. Bảo là một vì trong y thuật lúc phục dược, có phải dược tính thoạt tiên ngấm vào ngũ tạng, sau mới theo các kinh mạch dẫn khắp toàn thân? Có khi để thu hiệu quả nhanh hơn. Y thuật còn có thuật Kim Châm Đã Huyệt, tác động thẳng vào kinh mạch, giúp dược lực dẫn lưu toàn khắp và trọn vẹn? Vậy với võ đạo thì sao? Hãy nghĩ nội lực chính là dược lực. Nếu chỗ chứa nội lực là Đan Điền thì đại huyệt này cũng chính là nguồn khởi phát nội lực. Như ngũ tạng khởi phát dược lực. Cả hai đều theo các kinh mạch tản khai, một biến thành kình do là nội lực và dược lực dẫn lưu đến tận lòng bàn tay, gọi là chưởng. Một kia vì là dược lực, lại có phận sự hơi khác, là hóa giải và khu trừ bệnh tật, nên hiệu quả phát sinh chỉ bó hẹp trong phạm vi tấn công và tiêu diệt mầm bệnh. Suy rộng ra, chẳng phải cả hai vì có cùng công năng diệu dụng nên được xem là một, như nãy giờ ta đã nói sao? Và chính vì thế, nếu y thuật chỉ có một, hoặc do hãn hữu hơn nên có thêm một vài đường lối nào khác, thì tại sao võ đạo lại nảy sinh đến quá nhiều đường lối? Do mức độ lĩnh hội của từng vị khai sáng có sự chênh lệch chăng? hay do vị này mãi thiên về phương diện này, bỏ qua những phương diện còn lại nên cứ thế tự kiến giải khác đi, lâu dần hóa thành một đường lối hoàn toàn hữu biệt? Còn vị khai sáng khác cũng vì tự kiến giải phiến diện nên lại tạo một đường lối khác? Và sẽ như thế nào nếu các vị tiền nhân này được phép mầu làm cho tái sinh, cùng nhau gặp gỡ, cùng nhau luận đàm và kiến giải về những gì họ đã lĩnh hội? Có phải sẽ có người ắt thế nào cũng nhận ra, rằng đã vô tâm bỏ qua nhiều phương diện mà lẽ ra nếu họ chủ tâm hơn tất sở học lưu lại không chỉ có thế? Lời của ta liệu có quá đáng chăng? nàng có hiểu rõ ý ta chăng? Cả chư vị nữa, có thấu hiểu và cảm thông cho tại hạ đang mang tâm trạng hoang mang như thế nào chăng?
Tuệ Giác ngơ ngẩn thần tình:
- Kỳ tài! Lẽ ra nên nói Mộ Dung gia thời nào cũng sản sinh ra kỳ tài và thí chủ là bậc tài hoa nhất. Ắt là do ngay ngày đầu tiếp nhận võ học đã may mắn có thêm y thuật song hành bổ trợ nên mới có kiến giải tột cùng cao minh như thế này.
- Bạch sư phụ. Đệ tử có thể nhờ Mộ Dung Bạch tiểu thế huynh điểm hóa những chỗ vẫn còn mê muội?
Mộ Dung Bạch dường như không nghe lời của nhân vật nào đó vừa nói, vì đang mãi bàng hoàng nhìn Tuệ Giác Đại sư:
- Phương trượng vừa bảo tại hạ chính là hậu nhân của Mộ Dung danh gia? Có thể minh chứng chăng?
Nhưng loáng thoáng trước mặt Mộ Dung Bạch đã xuất hiện một nam nhân tuấn tú, vô tình che khuất khiến Mộ Dung Bạch hết nhìn thấy Tuệ Giác. Nam nhân tuấn tú đang mỉm cười với Mộ Dung Bạch:
- Tại hạ ở họ Độc Cô, độc danh là Phục. Vì kém phận nên lúc lên chín đã mất hết gia thân, may mắn được phương trượng sư phụ thương tình thu nhận. Lại do được chọn vào hàng Bách Gia Tử Sĩ nên hiện chưa thể xuất gia, cũng chưa cùng người đối địch bao giờ. Dám mong được cùng Mộ Dung Bạch tiểu thế huynh kết nghĩa, hoặc giả chỉ được hạ cố điểm hóa một vài chỗ mê muội cũng để khiến tại hạ ngàn lần cảm kích.
Mộ Dung Bạch thất vọng nhưng cố nén tiếng thở dài:
- Độc Cô Phục?! Được, tại hạ xin thuận ý. Chỉ mong lần sau Độc Cô huynh đừng quá nôn nóng như lần này. Vì lẽ ra nên để tại hạ thỉnh giáo thêm ở lệnh sư. Nào, bắt đầu đi.
Độc Cô Phục gật đầu:
- Tại hạ đã thất lễ ư? Được. Quyết sẽ không có lần sau. Xin cẩn trọng.
Và Độc Cô Phục chầm chậm tiến chiêu, chỉ là một chiêu vô lực đúng như điều lúc đầu Mộ Dung Bạch đã căn dặn và ai cũng nghe.
Thế nhưng chợt có tiếng Công Tôn Phụng khẽ kêu, đồng thời cũng có bóng của nàng cố tình tiến lại gần Mộ Dung Bạch:
- Phu quân sao không chịu chú tâm nhìn vào chiêu thức? Không khéo sẽ…
Đúng lúc đó chiêu của Đôc Cô Phục bất chợt nhanh lên và đổi thành hữu lực:
- Trúng!!
“ Ào..”
Tuệ Giác đang ở gần phía sau Độc Cô Phục cũng bật gầm:
- Suc sinh!! Sao ngươi dám.
Mắt Mộ Dung Bạch bị hoa, chỉ mơ hồ nhìn thấy ở trên miệng Độc Cô Phục xuất hiện một nụ cười độc ác. Nhưng đó đã là lúc kình lực của Độc Cô Phục chấn thẳng vào tâm thất Mộ Dung Bạch.
Công Tôn Phụng cũng đang gào hoảng loạn:
- Đại ca?!!
Mộ Dung Bạch bị chấn động. Không rõ vì tiếng thét của Công Tôn Phụng hay chỉ vì chấn lực do chưởng kình của Độc Cô Phục kích đúng vào tâm thất. Mộ Dung Bạch chỉ cảm nhận cùng với toàn thân bị chấn động thì từ nội thể cũng phát sinh đợt sóng kình trào dâng không làm sao ngăn cản hoặc tự kiểm soát. Và đợt sóng kình không chỉ ngay lập tức hóa giải chấn lực vừa từ bên ngoài đột nhập vào mà còn tạo ra một chấn kình mãnh liệt. Xuất phát từ tâm thất Mộ Dung Bạch, kích ngược vào chưởng tay của Độc Cô Phục khi ấy vẫn đưa ra phía trước.
“ Ầm..”
Độc Cô Phục bị chấn lùi:
Đó là lúc Tuệ Giác từ phía sau chồm vào Độc Cô Phục. Tương tự, từ phương vị khác Công Tôn Phụng cũng đang tận lực nhảy xổ vào Độc Cô Phục. Cả hai cùng xuất lực nhả kình và đối tượng chỉ là mỗi một mình Độc Cô Phục.
“ Bùng!!”
“ Bùng!!”
Độc Cô Phục gục xuống, chấp chới hất một tay lên cao, miệng thì trút tiếng gào cuối cùng:
- Mộ.. Dung.. phải … chết…
Liễu Thanh Huệ bỗng khẩn trương hô hoán:
- Ôi…Không, y ném độc..!! Tránh mau! Tất cả bế khí mau!!
Quá muộn.
Tuệ Giác và Công Tôn Phụng lảo đảo gục xuống. Toàn thân từ từ xạm đen. Thất khiếu rỉ huyết.
- Tỷ tỷ!!
Liễu Thanh Huệ lập tức ngăn lại:
- Chớ chạm vào!
Công Tôn Nữ bị cản, cơn cuồng nộ bộc phát
- Cút mau. Chính độc kế của bọn ngươi sát hại tỷ tỷ ta. Tiện tỳ phải chết!!
Và Công Tôn Nữ phát kình:
“ Ào…”
Liễu Thanh Huệ bị bất ngờ, quá muộn để lẩn tránh, đành bặm môi tận lực xuất thủ ngăn đỡ.
Nhưng
“ Ầm!!”
Công Tôn Nữ bản lãnh lợi hại hơn, Liễu Thanh Huệ bị kích lùi, miệng thổ huyết, lảo đảo suýt ngã. Chợt có Mộ Dung Bạch kịp đưa tay đón đỡ. Nên Liễu Thanh Huệ gượng lại được. Dù sắp hôn mê, Liễu Thanh Huệ vẫn cố thều thào, gọi Mộ Dung Bạch:
- Đừng để ai … chạm vào…rất độc.. Hự!
Mộ Dung Bạch cố gào lên:
- Công Tôn Nữ muội muôi!!
Tiếng kêu của Mộ Dung Bạch là động lực duy nhất khiến Công Tôn Nữ kịp rụt tay về, chỉ suýt nữa chạm vào tỷ tỷ Công Tôn Phụng. Nàng hốt hoảng quay mặt lại. Nhìn Mộ Dung Bạch:
- Tỷ phu có sao không?
Mọi diễn biến diễn ra quá nhanh và chỉ thoáng mắt giữa cục trường có đến năm người nằm bất động. Trong đó chỉ có lão Bạch Vân Thiên và Liễu Thanh Huệ là được mọi người biết chưa thể dễ chết. Họ nhìn nhau ngơ ngác, sau đó nhìn Mộ Dung Bạch đang gượng cười, bảo Công Tôn Nữ:
- Hãy mau bình tâm và thay ta giữ hộ Liễu chưởng môn. Ta không ngại độc, muội nhớ chứ? Vậy để ta đến giúp…giúp phu nhân của ta. Mau lên nào.
Công Tôn Nữ vượt qua cơn bàng hoàng xúc động đành ríu ríu làm theo lệnh Mộ Dung Bạch.
Mộ Dung Bạch tiến lại gần Công Tôn Phụng đúng vào lúc nghe Công Tôn Phụng nấc lên:
- Tam Kỳ Độc Hãn Thế!!
Mộ Dung Bạch chấn động, vội cho tay vào tìm khắp người Công Tôn Phụng:
- Tiểu Kiếm Ngư Trường? Ta muốn có ngay tiểu kiếm Ngư Trường! Dùng máu huyết của ta giải độc cho nàng.
Công Tôn Phụng lại nấc lên lần nữa:
- Đừng phí công…vô ích.. muộn rồi. Sa Nhược Thổ… hãy nghe thiếp…Mộ Dung Uyển Nhi …cốt nhục của chúng ta… hiện ở …Sa Nhược…Hự!!
Mộ Dung Bạch bàng hoàng
- Phụng muội!...muội đừng chết!
Cũng có tiếng Công Tôn Nữ gào to hơn, bi thảm hơn:
- Tỷ tỷ!!!
Tiếng của Công Tôn Nữ khiến Liễu Thanh Huệ choàng tỉnh:
- Hãy xem…xem khắp người Độc Cô Phục…nếu thiếu hiệp không ngại độc!
Công Tôn Nữ hất Liễu Thanh Huệ ra và đùng đùng lao nhào vào thi thể Độc Cô Phục:
- Tặc tử. Ta phải giết ngươi ngàn lần!
Mộ Dung Bạch thất kinh, vội nhoài người, vừa giang rộng hai tay vừa lấy thân mình cản lối Công Tôn Nữ:
- Nhị muội hãy nghe ta. Mau bình tâm, đừng gây thêm náo loạn nữa!
Công Tôn Nữ khựng lại, nhưng lập tức ôm chầm lấy Mộ Dung Bạch và úp mặt òa khóc uất ức:
- Tỷ phu…
Mộ Dung Bạch rúng động, dù thế vẫn đứng yên với hai tay cứ giang ra:
- Tay ta có độc. Nàng muốn khóc cứ khóc, miễn đừng chạm vào tay ta.
Sực nhớ lại, Công Tôn Nữ lùi về, mặt chan hòa nước mắt, giận dữ nhìn xung quanh:
- Nếu không ai giải thích minh bạch mọi chuyện, Công Tôn Nữ ta lập thệ sẽ tận sát tất cả!
Mộ Dung Bạch cau mày, nhưng lại thở dài:
- Nàng muốn thế ư? Được, nàng sẽ toại nguyện, nhưng hãy chờ chủ ý của ta. Rõ chưa, hãy chờ và nhìn xem ta làm cách nào báo thù cho tỷ tỷ nàng và cũng là ái thê của ta.
Công Tôn Nữ tạm nguôi ngoai. Cứ đứng yên và để mặc cho những dòng lệ thảm tuôn trào, thần tình như ngây dại, dù đang nhìn Mộ Dung Bạch lần lượt xem xét cho Tuệ Giác Đại sư và Độc Cô Phục.
Mộ Dung Bạch không thể giữ mãi bình thản vì cứ luôn miệng kêu
- Phương trượng Thiếu Lâm đã viên tịch!! Độc Cô Phục không có giải dược. Ở bên mình chỉ mang mỗi vật này. Có ai nhận ra chăng?
Chính Liễu Thanh Huệ là người duy nhất nhận biết xuất xứ của mảnh ngọc bội vừa được Mộ Dung Bạch lấy từ trong người Độc Cô Phục ra:
- Sao lại là Phỉ Thủy Như Ý Ngọc? Thiếu hiệp thử vận lực truyền vào làm cho ngọc bội phát tỏa hào quang lên xem. Mà thôi. Ta quên thiếu hiệp không thể tự vận dụng chân nguyên. Hãy để cho ta.
Và Liễu Thanh Huệ gắng gượng bước đến với một khăn tay vừa vội lấy ra.
Công Tôn Nữ giật phăng chiếc khăn tay của Liễu Thanh Huệ:
- Để ta. Cô nương đã bị chưởng thương, chuyện này cứ để ta làm thay. Tỷ phu mau đặt lên đây cho muội.
Liễu Thanh Huệ gượng cười và bảo:
- Nếu đúng là Ngọc Như Ý Phỉ Thúy, Công Tôn cô nương sẽ nhìn thấy hai chữ Mộ Dung ắt thế nào cũng lộ ra. Đấy là theo Tàng thư do sư tổ tự thu thập lau lại trong một bút lục.
Công Tôn Nữ đang làm cho mảnh Ngọc bội tỏa sáng hào quang:
- Quả nhiên có hai chữ Mộ Dung?!
Mộ Dung Bạch nghe lạnh khắp người:
- Vậy sao Độc Cô Phục có? Lẽ nào y chính là hậu nhân Mộ Dung gia?
Liễu Thanh Huệ tiến lại gần và nhìn mảnh ngọc bội vẫn đang do Công Tôn Nữ cầm giữ:
- Mộ Dung gia có một độ bị phát hỏa thiêu hủy toàn gia. Khiến mọi chân kinh bí kíp được nhiều đời thu thập cũng bị hỏa thiêu. Nhưng trước đó nghe bảo Mộ Dung gia có thu nhận một gia sư. Tính danh là…
Vũ Năng Đạo trưởng vụt ồ lên:
- Bần đạo cũng nghe biết chuyện này. Sư gia đó cũng mang họ Độc Cô. Vậy vật này là do Độc cô sư gia đánh cắp hoặc tình cờ nhặt lại được sau hỏa hoạn? Và Độc Cô Phục vì là di tử của vị sư gia kể trên nên việc cất giữ vật này cũng là hợp lẽ.
Công Tôn Nữ cau mặt:
- Nhưng y cố sát Mộ Dung đại ca, cuối cùng còn thốt lời phẫn hận đối với Mộ Dung gia, điều này giải thích thế nào?
Liễu Thanh Huệ thở dài:
- Trong bút lục của sư tổ có ghi thêm một nghi án. Rằng cảm thấy rất đáng nghi với việc Mộ Dung Khuê lão nhân sau khi thu nhận vị gia sư họ Độc Cô đã có thái độ lợt lạt với phu nhân. Khi ấy chỉ mới bái đường thành thân độ đôi ba ngày. Càng lạ hơn là sau cơn hỏa hoạn, Độc Cô sư gia biến mất, còn Mộ Dung Khuê bắt đầu nạp thiếp, càng thêm bỏ phế Đại Nương, để mặc Đại Nương bỏ đi đâu đó mất đến hơn một năm sau mới quay về. Hay là Độc Cô sư gia bị Mộ Dung Khuê trục xuất, sau sinh hận, đã căn dặn nhục tử là Độc Cô Phục phải phục thù?
Mộ Dung Bạch gật gù:
- Đặt tính danh là Độc Cô Phục quyết không ngoài ý này. Nhưng liệu y có có nôn nóng chăng khi chưa gì đã ra tay? Vội đến độ như sợ tại hạ còn sống tức là còn cơ hội giúp Thất phái lĩnh hội thêm công phu? Ý tại hạ đang lo nghĩ đến đại cục. Độc Cô Phục quyết sẽ chẳng vội nếu như không ngấm ngầm lo ngại đến điều tại hạ vừa mới nêu. Chư vị nghĩ sao?
Công Tôn Nữ rùng mình:
- Vạn Quỷ Cung?
Liễu Thanh Huệ chấn động:
- Nguy tai Độc Cô Phục vì biết chỉ có một mình Liễu Thanh Huệ này thi thoảng được hành tẩu giang hồ nên đã một lần nhờ chuyển cho Tuệ Không, sư thuc y một bức thư. Lẽ nào..
Lão nhân họ Hà bàng hoàng:
- Chính Tuệ Không đã nhặt Độc Cô Phục đưa về nài nỉ Tuệ Giác thu nhận. Và cũng do Tuệ Không đề xuất, Tuệ Giác mới ưng thuận và tiến cử Độc Cô Phục vào Bách Gia Tử Sĩ. Liễu cô nương ắt không lẻn xem phong thư đó.
Liễu Thanh Huệ giẫm chân:
- Tiểu nữ mãi sau này mới đặt chân vào Bách Gia Tử Sĩ Viện, làm gì biết những ẩn tình như Hà Chưởng Môn vừa thổ lộ? Chứ nếu biết, tiểu nữ ắt có cách mở phong thư ra xem. Vậy là hỏng cả rồi.
Mộ Dung Bạch giật mình:
- Hỏng?! Ý Liễu chưởng môn đoán nội dung phong thư là tiết lộ mọi chuyện đến địa điểm này?
Vũ Năng đạo trưởng chột dạ:
- Trận pháp bố phòng bên ngoài vì nghĩ chỉ lập một lần là đủ nên đều được kiến lập từ những vật cố định. Vạn nhất cách nhập trận bị tiết lộ. Ngộ nhỡ Tuệ Không lại là gian tế của Vạn Quỷ Cung, muốn thay đổi cách bố trận không thể dễ thực hiện trong một sớm một chiều. Làm thế nào bây giờ?
Lão sư thái Nga My phái bối rối:
- Nam mô A di đà Phật! Hay là chúng ta nên mau triệt thoái theo lối đã được chuẩn bị sẵn cho tình huống này?
- Làm gì trong thư Độc Cô Phục không mật báo tất cả? Chỉ mong Tuệ Không đừng là gian tế Vạn Quỷ Cung. Hoặc nếu phải thì ngay lúc này vì cái chết của Độc Cô Phục chỉ chúng ta biết, mong sao Vạn Quỷ Cung còn tuân thủ ước thúc, chưa vội đến đây. Chí ít cũng đủ thời gian cho chúng ta thay đổi trận bố phòng.
Mộ Dung Bạch tán thành:
- Nhưng với điều kiện trong chư vị đừng có thêm một hoặc nhiều Độc Cô Phục. Hoặc giả tại hạ xin kiếu, vì còn phải đưa di thể ái thê đi an táng.
Liễu Thanh Huệ bối rối:
- Xin đừng vội. Vì nếu Vạn Quỷ Cung xộc đến ngay lúc này thì đã rõ chủ tâm của chúng là nhắm vào thiếu hiệp. Còn nếu chúng chậm đến, để đề phòng có thêm Độc Cô Phục thứ hai, thứ ba. Liễu này xin mạo muội nêu một đề xuất. Là ngoại trừ Vũ Năng đạo trưởng, chưởng môn phái Võ Đang tạm ra ngoài kia lo thay đổi thế trận. Kỳ dư tất cả đều lưu lại. Sẽ chọn bảy cao thủ hiệp lực cứu mạng Bạch lão Hội chủ, những ai còn lại đều giao cho Công Tôn phu nhân điểm huyệt giám sát. Đó là những gì Liễu này vừa nghĩ ra, mong bộ lộ thành ý như thiếu hiệp mong chờ. Xin vì đại cục võ lâm, mong thiếu hiệp và tất cả mọi người chấp thuận.
Nam Cung Hồ lên tiếng:
- Tại hạ tự nguyện giao phó sinh mạng cho Công Tôn phu nhân. Và sau đó, nếu phát hiện bất luận ai là Độc Cô Phục thứ hai, Nam Cung Hồ này vì là Tử Sĩ, sinh mạng đã chẳng màng, quyết liều chết diệt trừ ngay gian nhân.
Nhân vật họ Vũ cũng lên tiếng:
- Giết gian nhân để ngăn ngừa mưu đồ độc bá võ lâm Trung Nguyên của Vạn Quỷ Cung. Vũ Hóa này cũng sẵn sàng tử chiến. Xin nguyện giao sinh mạng, tùy Mộ Dung thiếu hiệp và Công Tôn phu nhân định liệu.
Cứ như thế, mọi việc đều diễn ra đúng như Liễu Thanh Huệ đề xuất. Khiến Mộ Dung Bạch miễn cưỡng tán thành.
- Tại hạ có chủ ý thế này, phòng người thì nên phòng nhưng nếu vì thế mà quá đa nghi e chỉ khiến mọi việc sau này thêm khó xử. Điểm huyệt mọi người để giám sát thì bất tất, ngộ nhỡ lúc đang dở dang chuyện cứu người vạn nhất có địch xâm phạm thì sao? Phần tại hạ hiện thời vô ngại, vì thiển nghĩ qua hậu quả vừa xảy đến cho Độc Cô Phục chính tại hạ cũng biết tự thân vẫn có thể an toàn, cho dù đúng như Liễu chưởng môn nhận định. Tại hạ bất khả tự vận dụng chân lực. Thế nên, cúng là để tỏ thành ý, hết lòng vì đại cục. Công Tôn Nữ muội sẽ giúp tại hạ trong việc cùng mọi người cứu tử cho Bạch lão ca ca..
Công Tôn Nữ kêu lên:
- Tỷ phu, muội…
Mộ Dung Bạch xua tay:
- Muội hãy nghe ta nói hết chủ ý đã. Là thế này, đổi lại những thành ý đó, ắt chư vị hiện rõ Công Tôn Nữ có xuất thân thế nào, hãy vì thành ý này, đáp lại bằng cách hé lộ càng nhiều càng tốt những nguyên ủy khiến trăm năm trước võ lâm đã tận diệt U Minh Thanh Hỏa Giáo. Đó là nguyên nhân khiến giáo phái này dù vẫn tiếp tục tồn tại suốt thời gian qua nhưng vẫn quyết giữ kín lai tung, chờ ngày tạo đủ thực lực sẽ tận diệt võ lâm báo thù. Tại hạ tuyệt đối không muốn mục kích cảnh này, thế nên mới có ý mọn, mong chư vị thể tất và đáp ứng…
Nhiều người đương diện cùng chấn động, rõ nhất là Liễu Thanh Huệ lúc lên tiếng:
- Bút lục của tổ sư cũng đề cập rõ chuyện này, bảo nghi án Thiên Không Bách Gia Động qua nhiều bái thiếp phóng hạ đến các võ phái đều có bút tích từ một nhân vật, lại là môn hạ Thanh Hỏa Giáo U Minh. Và cũng theo gia sư tổ thu thập, có đồn đoán nhân vật đó ở họ Mục, một đại tính kỳ thực vì hiếm có nên không phải không dễ truy nguyên.
Công Tôn Nữ thất kinh:
- Liễu cô nương xin thứ lượng, những lời vừa nói liệu có đáng tin bao nhiêu phần?
Mộ Dung Bạch buột miệng hỏi ngay Công Tôn Nữ một câu:
- Có thật ở Quý Giáo trăm năm trước từng có một nhân vật mang họ Mục?
Công Tôn Nữ chợt lí nhí:
- Là ngoại tổ của Sầm Khiêm. Cũng chỉ do tình cờ muội được nghe Xuân Quỳnh chợt đề cập, bảo mẫu thân Sầm Khiêm ở họ Mục:
Mộ Dung Bạch bật kêu:
- Há lẽ Sầm Khiêm cũng là một Độc Cô Phục khác đối với U Minh Thanh Hỏa Giáo? Nếu Độc Cô Phục hận Mộ Dung gia thì đối tượng để Sầm Khiêm thống hận chính là quý Giáo. Ắt có lẽ vì thế, trăm năm trước chính nhân vật họ Mục đã gây ra tất cả, từ nghi án Thiên Không Bách Gia Động cho đến cảnh đồ sát U Minh Thanh Hỏa Giáo. Nhưng vì chưa thỏa nguyện sao đó nên bây giờ lại đến lượt Sầm Khiêm nối tiếp thực hiện và y đã thành sự.
Chợt có tiếng hắng giọng vang lên từ một nhân vật chưởng môn:
- Đoàn mỗ chợt nhớ đến một tình tiết này, thật chẳng biết có giúp được gì cho chư vị hay không?
Mộ Dung Bạch đã ngờ ngợ nhận ra nhân vật đó nên gật đầu:
- Chương môn nhân họ Đoàn? Tại hạ nhớ rồi, ở Lâm gia trang, lúc lo an táng cho Lâm trang chủ Lâm Uy Hùng, Đoàn Gia Trung chưởng môn có đến cùng với Tuệ Không phái Thiếu Lâm và Vũ Di đạo trưởng phái Võ Đang?
Liễu Thanh Huệ phụ họa, cũng là thừa nhận:
- Khi đó cũng có cả Liễu Thanh Huệ này. Thiếu hiệp đã nhớ về Đoàn chưởng môn Không Động phái rất đúng.
Đoàn Gia Trung bảo:
- Nhắc đến sự biến tại Lâm gia, Đoàn mỗ cũng xin nếu ý này, là tình cờ nghe Tuệ Không than phiền, vì lẽ ra đã là chưởng môn phương trượng thay vì phó giao cho Tuệ Giác theo ý có phần thiên vị của phương trượng tiền nhiệm.
Liễu Thanh Huệ sinh nghi:
- Sao tiểu nữ không được nghe? Chính Tuệ Không than phiền với Đoàn chưởng môn?
Đoàn Gia Trung lắc đầu:
- Với Vũ Di, mỗ chỉ tình cờ kể như bị nghe.
Chợt ai cũng thấy Vũ Năng đạo trưởng hối hả quay lại. Trên tay có cầm một mảnh hoa tiên.
Vì đang bàn đến Vũ Di, cũng là môn hạ Võ Đang nên Đoàn Gia Trung bối rối ngừng lời, Vũ Năng thấy lạ nên hỏi:
- Mọi người đang phân vân điều gì?
Liễu Thanh Huệ nhanh trí, vội lên tiếng hỏi khỏa lấp:
- Đạo trưởng chưởng môn đã kịp thay đổi trận pháp? Nhanh như thế sao?
Vũ Năng lắc đầu:
- Bần đạo đang lúc toan tính, liệu cách sao cho biến đổi nhanh nhất thì phát hiện vật này.
Đoạn vừa nhìn vào mảnh hoa tiên. Vũ Năng đạo trưởng vừa đọc rõ to:
- “ Mộ Dung ở đâu, Vạn Quỷ truy tung đến đó. Nếu có Bạch trong trận, nhờ nhắn khẩn cấp đến Lương Sơn gặp Kiều”. Không có thư danh. Và những lời này như dành cho Mộ Dung Bạch thiếu hiệp? Vậy hiểu thế nào nếu bảo Vạn Quỷ Cung có thể sớm xâm nhập.
Mộ Dung Bạch chợt nhìn qua Liễu Thanh Huệ:
- Chính là Kiều Ngọc Bội. Hi vọng Liễu chưởng môn vẫn nhớ?
Liễu Thanh Huệ gật đầu:
- Nếu là Kiều cô nương thì nên hiểu đã phát hiện Vạn Quỷ Cung vẫn lẩn quẩn xung quanh, quyết không thể báo chính nàng ta đưa Vạn Quỷ Cung đến tận đây. Vì nếu nàng có thể nhập trận, hai chữ khẩn cấp cũng có nghĩa nàng ắt không ngại để tự xông vào.
Mộ Dung Bạch nhìn Liễu Thanh Huệ bằng ánh mắt cảm kích, đoạn chuyển mục qua nhìn lại Đoàn Gia Trung:
- Mọi người đang đề cập đến họ Mục, có thể là nguyên do dẫn đến trận tận diệt U Minh Thanh Hỏa Giáo trăm năm trước. Và Đoàn chưởng môn bảo đang có ý toan nói? Xin cho nghe.
Đoàn Gia Trung cũng phần nào cảm kích vì kể như khỏi phải nhắc lại nữa câu chuyện tình cò lẻn nghe có liên quan đến một nhân vật phái Võ Đang:
- Điều mỗ toan nói là có liên quan đến Vạn Quỷ Cung. Còn nhớ, mười chín năm trước, khi cùng gia sư và rất nhiều nhân vật tiền bối các phái đến gặp Mộ Dung Khuê lão nhân để luận bàn và nghị kế đối phó với Cung Vạn Quỷ, chính tai mỗ nghe Mộ Dung Khuê lão nhân có nhắc đến một nhân vật cũng ở họ Mục, bảo đó là nhân vật hung hăng nhất, dù bản lãnh kém vẫn luôn thúc giục Vạn Quỷ Cung nên giữ chủ trương thà tận sát võ lâm, quyết không ưng thuận chuyện phó hội kỳ thực vẫn diễn ra giữa Mộ Dung Khuê lão nhân và Cung Chủ Vạn Quỷ Cung. Và mỗ không dám chắc họ Mục đang nói là có hay không có liên quan với họ Mục ở U Minh Thanh Hỏa Giáo.
Liễu Thanh Huệ chợt xua tay:
- Đã như thế mọi chuyện nên kết thúc ở đây hơn là mạn đàm tiếp nhưng chẳng đi đến đâu. Vì có chuyện khác, hệ trọng hơn, là nên hành động thế nào do Vạn Quỷ Cung không ai biết lúc nào sẽ tiến nhập. Mộ Dung thiếu hiệp có chủ ý gì chăng?
Mộ Dung Bạch chép miệng, vẻ luyến tiếc:
- Nếu có đủ hai canh giờ, tại hạ tin chắc vẫn kịp để cứu mạng Bạch lão ca ca.
Vũ Năng lắc đầu:
- Bần đạo vô năng. Vì như đã nói, vô lượng thọ Phật, không thể một sớm một chiều để mong biến đổi một trận đồ đã kiến lập cố định.
Liễu Thanh Huệ chợt hứa:
- Xin mọi người cứ thực hiện việc cứu người, theo điềm chỉ của Mộ Dung thiếu hiệp. Tự Liễu này có cách, miễn sao Vạn Quỷ Cung dù đến ngay lúc này cũng phải ngoài hai canh giờ nữa mới có thể vượt trận.
Vũ Năng bán tín bán nghi:
- Liễu chưởng môn có diệu kế gì?
Liễu Thanh Huệ tủm tỉm cười:
- Đó là kế sẽ cho Vạn Quỷ Cung biết Liễu Thanh Huệ không phải ngẫu nhiên được mọi người gọi là Đệ Nhất Tài Nhân. Mộ Dung thiếu hiệp tin chăng?
Mộ Dung Bạch không đáp, chỉ thúc mọi người và cũng gọi luôn Công Tôn Nữ:
- Tất cả xin mau mau bắt đầu cho. Chúng ta đã có Ngũ chưởng môn ngũ phái. Chỉ thiếu Côn Luân và Thiếu Lâm. Hai chỗ khiếm khuyết này sẽ có một Công Tôn Nữ muội muội thay thế vào, một còn lại đành nhờ một trong sáu Tử Sĩ Bách Gia nhưng xin miễn cho Liễu chưởng môn vì đã có trách vụ khác. Ai nào?
Nam Cung Hồ tiến lên:
- Tại hạ được chăng?
Mộ Dung Bạch bảo:
- Phải tổn hao suýt soát mười năm công phu tu vi, nhân huynh đã không ngại, tại hạ cũng chẳng ngại. Vì lúc nhất loạt hành động, bất luận ai thiếu chú tâm ắt phải chịu hậu quả từ chân kình của sáu phương vị còn lại do cùng dồn về nên tổn hại không thể lường. Nào, xin bắt đầu. Công Tôn nhị muội xin đảm trách đại huyệt Bách Hội. Những bộ vị còn lại phiền lục vị tự phân nhau. Còn đây là cách thực hiện.
Đang lúc mộ Dung Bạch dựa vào y thuật và những lĩnh hội từ khẩu quyết công phu Thanh Hỏa Phế Tâm U Minh Công để giải thích cho mọi người phương thức cứu mạng Bạch lão ca ca. Liễu Thanh Huệ cũng thì thầm bàn định kế sách cùng năm nhân vật Tử Sĩ còn lại.
Sau đó, lúc bọn Liễu Thanh Huệ bỏ đi đâu cả, thì chỉ còn lại một mình Mộ Dung Bạch ngồi ngay phía sau Công Tôn Nữ, vừa nhìn tất cả bảy cao thủ đang hiệp lực cứu mạng Bạch lão ca ca, vừa thi thoảng thầm thì vào tai Công Tôn Nữ vài câu. Thế nên cảnh quang ở đây dù đang khẩn trương, vẫn luôn tĩnh lặng như thể chẳng có gì xảy ra.
Và thời gian cứ thế kéo dài…
← Hồi 19 | Hồi 21 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác