Vay nóng Tima

Truyện:Mộ Dung chí tôn - Hồi 17

Mộ Dung chí tôn
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 17: Dụng mưu như thần Ôn lão thoát - Vạch rõ chân tướng cứu anh hùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-27)

Siêu sale Shopee

- Trầm mỗ thật không uổng công chờ đợi. Ôn lão huynh không những không kém về khinh thân pháp, kể cả mưu kế Âm Độ Tần Thương cũng được vận dụng thật hay. Bái phục, bái phục, ha ha..

Cùng với loạt cười đắc ý, Trầm Bích Quân cũng từ một tàng cây cao bên vệ đường ung dung hạ thân xuống chặn lối Ôn Gia Ngộ và Mộ Dung Bạch.

Khác với Mộ Dung Bạch có sắc mặt lo ngại. Ôn Gia Ngộ vẫn cười cười và nhìn Trầm Bích Quân:

- Họ Trầm ngươi quả không hổ danh Ngọa Long Thần Thư. Nhưng cũng nhờ thế, lão phu đoán chỉ cần bảo Mộ Dung Bạch trao ra vật ngươi cần từ Lâm Uy Hùng thì mọi trở ngại sẽ từ lớn biến thành nhỏ, nhở hóa thành không, liệu có được chăng?

Mộ Dung Bạch giật mình:

- Ôn lão ca sao lại nói như thế? Lâm Uy Hùng nào có phó giao tàng đồ gì cho đệ?

Ôn Gia Ngộ hỏi:

- Hiển nhiên một nhân vật như họ Trầm, đã mệnh danh là Ngọa Long Thần Thư, chuyện gì cũng thấu hiểu, thì lẽ nào lại không biết mọi lời đồn đại về tàng đồ chỉ là hoang đường nhảm nhí? Lão phu nói như thế có đúng chăng?

Trầm Bích Quân gật đầu nhè nhẹ:

- Ôn lão vẫn bảo toàn được sinh mạng sau ngần ấy năm bị Hàn Mai Thuyết lần lượt uy hiếp quả nhiên cũng nhờ phần nào thấu hiểu và biết cách vận dụng đạo lý tiến thoái hợp thời hợp lúc. Và lẽ tất nhiên Trầm mỗ không bao giờ tin dù đã nghe khá nhiều về tàng đồ Bách Gia Động Thiên Không. Vậy thì nói theo lời Ôn lão, có phải Mộ Dung Bạch ngươi cũng đã nhận từ tay Lâm Uy Hùng một vài vật và đã đến lúc giao lại cho ta?

Mộ Dung Bạch thoáng liếc nhìn lão Ôn Gia Ngộ, sau đó mới cùng Trầm Bích Quân đối thoại:

- Tại hạ vẫn chưa rõ lắm đấy là những vật gì Trầm các hạ hàm ý đề cập?

Trầm Bích Quân cười lạt:

- Ôn lão luôn biết thức thời, khác với ngươi dù đã nên người vô dụng vẫn không đủ khôn ngoan để tự chọn cho bản thân con đường sống. Ngươi có biết là đang phụ lòng Ôn lão chăng?

Mộ Dung Bạch cười lạt:

- Tại hạ cũng là người, lẽ đương nhiên không thể không tự quý sinh mạng. Nhưng dù vậy tại hạ cũng không thể hồ đồ, vạn nhất khi đã trao vật, Trầm các hạ lại bảo là chưa đủ hoặc không đúng, phải chăng khi đó tại hạ vừa để mất vật, mất luôn cả sinh mạng ư? Tốt hơn giữa chúng ta nên có thương lượng, bởi các hạ chỉ cần vật không cần người, ngược lại tại hạ và Ôn lão ca sẵn sàng đánh đổi vật miễn bảo toàn sinh mạng.

Trầm Bích Quân lừ lừ tiến đến:

- Ngươi liệu đủ tư cách nói với ta những lời đó ư?

Ôn Gia Ngộ hốt hoảng xua tay:

- Chờ đã, chuyện đâu còn có đó. Và nếu Trầm Bích Quân ngươi muốn sao cũng để lão phu thuyết phục lão đệ Mộ Dung Bạch.

Mộ Dung Bạch chợt bảo:

- Ôn lão ca chớ sợ hãi. Vì đệ quyết không để hệ lụy đến lão ca ca. đồng thời hãy cứ để họ Trầm tùy tiện. Vì vị tất y dám gây tổn hại đến đệ nếu như thật sự cần, nhất là cần đến những gì đệ chỉ ghi nhớ trong đầu.

Trầm Bích Quân khựng lại:

- Ngươi bảo chỉ ghi nhớ và không hề lưu giữ bất kỳ vật gì bên người?

Mộ Dung Bạch nhún vai:

- Thật thất lễ. Và biết làm sao được một khi tại hạ có quyền nhìn qua những gì người ta bảo tại hạ nhìn, nào có cơ hội hoặc được phép cất giữ?

Trầm Bích Quân lạnh giọng:

- Hai chữ “những gì” ngươi vừa nói là gồm có những vật gì?

Mộ Dung Bạch nói:

- Có thể là tất cả những gì đã một thời từng thuộc quyền sở hữu của một nhân vật, hiện nay đã phát cuồng. Ắt Trầm các hạ ngươi có nghe biết về Kiều lão?

Trầm Bích Quân cau mặt:

- Ta chỉ quan tâm đến những vật thuộc về họ Lâm, hà cớ sao ngươi nhắc đến Kiều Vân lão anh hùng ở đây?

Mộ Dung Bạch cười nhẹ:

- Thì ý ta cũng không khác gì. Bởi những vật Lâm Uy Hùng có đều nhờ cướp đoạt từ tay Kiều lão, cho dù thảm họa xảy đến cho Kiều gia lại không do họ Lâm gây ra.

Trầm Bích Quân gạt đi:

- Đừng đề cập đến Kiều gia, vì không liên quan gì đến ta, cũng chẳng can hệ đến điều ta đang cần và chờ nghe Mộ Dung Bạch ngươi đáp ứng.

Mộ Dung Bạch chợt bảo:

- Các hạ ngươi chớ vội, vì ta quyết không đề cập đến nếu thấy chẳng có liên quan. Ngươi có từng biết một nhân vật gọi là Sầm Khiêm? Ắt ngươi phải biết, vì có ngại họ Sầm, Lâm Uy Hùng mới nhờ ngươi hỗ trợ cho kế trá tử.

Trầm Bích Quân nhăn mặt:

- Nếu họ Lâm đã nói với ngươi như thế, ắt ta có nghe nhưng không lưu tâm đến nhân vật này. Thế thì sao?

Mộ Dung Bạch cười:

- Chẳng sao cả ngoại trừ một điều, là Sầm Khiêm không hiểu sao cũng từng sở hữu không ít vật lẽ ra chỉ thuộc một mình họ Lâm. Và điều đáng quan tâm hơn chính là Sầm Khiêm do sở hữu nhiều hơn nên hầu hết mọi vật được ta ghi nhớ đều xuất phát từ Sầm Khiêm. Vạn nhất ngươi thấy không cần thiết quan tâm thì ta chỉ có thể cùng ngươi thương lượng về mỗi một vật, cũng là vật duy nhất được Lâm Uy Hùng cho ta xem. Ngươi định lẽ nào?

Trầm Bích Quân động tâm:

- Dù cố tình nói vòng vo thì rốt cục ngươi vẫn là kẻ duy nhất đã ghi nhớ tường tận mọi vật vừa thuộc sở hữu họ Lâm vừa có từ họ Sầm?

Mộ Dung Bạch thừa nhận:

- Không sai. Và có lẽ đã đến lúc chúng ta nói thẳng ra, rằng hiện thời một mình ta đang ghi nhớ và sở hữu đến sáu loại công phu tất cả. Liệu có đủ cho ta ra yêu sách, là phiền ngươi cứ để Ôn Gia Ngộ, lão ca ca của ta bình yên ly khai, chỉ để một mình ta lưu lại thôi?

Ôn Gia Ngộ chợt lên tiếng xen vào:

- Chúng ta là huynh đệ vong niên, nỡ nào lão đệ xem thường ta, ngỡ ta có thể bỏ đi, để lại một mình lão đệ trong hiểm cảnh?

Mộ Dung Bạch cảm kích, nhìn Ôn lão:

- Nhưng đệ chỉ có thể thực hiện mỗi một điều đó cho lão ca ca. gọi là đáp đền ân cứu tử. Trừ phi lão ca ca nghĩ được cách giúp hai ta cùng thoát hiểm. Nhưng liệu có được chăng hay cuối cùng cả hai phải chịu chung số phận?

Trầm Bích Quân cười lạt:

- Ôn lão có thể vì tình bằng hữu, quả là điều bất thường. Khiến Trầm mỗ vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ. Dù vậy xin chớ xuẩn động, ngỡ lần này lão có thể dùng khinh thân pháp Cổ Linh Môn đưa tiểu tử cùng thoát như đã một lần xảy ra. Vì mỗ xin nói trước, lão sẽ không mong toại nguyện, trái lại có thể chính Ôn lão tự chuốc phiền não vào thân.

Mộ Dung Bạch sực nhớ đến một việc:

- Nghe ngươi nói như thế, ta chợt nhớ đến một điều không thể không hỏi. Đó là vì sao ngươi dám quả quyết như thế, cứ như rất tự phụ về khinh công. Khiến tại hạ sực nghĩ đến một nhân vật cũng thuộc Tử Diện Hội lại tình cờ am hiểu đúng công phu thành danh của Đại Mại Tuyệt Phi. Là Triển Dực Phi Vô Ngấn công phu? Hay nhân vật đó chính là ngươi và hiện nay đang làm Đại Mạc Tuyệt Phi Uông Sa Vệ vì phẫn hận nên ráo riết truy tìm, hầu hỏi cho minh bạch nguyên nhân?

Trầm Bích Quân vụt gắt :

- Chớ nói nhảm chỉ cố tình làm phí thời gian của ta,

Bỗng có thanh âm khinh khỉnh luôn chế giễu của chính Uông Sa Vệ vang đến:

- Tiểu tử không nói nhảm đâu. Vì kỳ thực chính Uông mỗ cũng toan xuất đầu lộ diện để mong nghe Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân cho một lời giải thích là nhờ đâu am hiểu khinh thân pháp từ Uông gia?

Trầm Bích Quân hốt hoảng nhìn Mộ Dung Bạch:

- Ngươi không bị thất tán công phu? Và cũng ngươi cố tình gợi chuyện này, tạo cơ hội cho người đào tẩu?

Uông Sa Vệ xuất hiện, miệng vẫn khinh khỉnh cười:

- Sẽ không ai thoát, nhất là tiểu tử, một khi chưa được Uông Sa Vệ ta chấp thuận.

Mộ Dung Bạch biến sắc, vội nhìn quanh:

- Sầm Khiêm cùng đến?

Uông Sa Vệ đắc ý cười dài:

- Hóa ra ngươi chỉ ngại mỗi Sầm Khiêm, kẻ tử đối đầu truyền kiếp của Mộ Dung gia? Há lẽ ngươi quên vẫn còn một thế lực khác đã từ lâu cũng rất muốn tiêu diệt tất cả nhưng ai liên quan đến Mộ Dung gia? Ngươi mau quên thật đấy. Ha ha…

Mộ Dung Bạch hốt hoảng. Vội gào lão Ôn:

- Vạn Quỷ Cung sắp đến. Lão ca ca mau chạy đi.

Đúng lúc đó, Trầm Bích Quân đột ngột bật người lao vụt đi

“Vút!”

Uông Sa Vệ dù phát hiện vẫn không đuổi theo, chỉ đứng nguyên vị và cười:

- Quả nhiên họ Trầm ngươi vẫn có cách am hiểu chính công phu khinh thân pháp của Uông gia. Nhưng đã bảo ngươi không thể thoát thì dù có chạy cũng vô ích. Ha ha…

Lập tức có một vật đen ngòm, to thật to, từ một phương vị vô hình chợt xuất hiện và thần tốc lao ngược chiều vào họ Trầm.

“Vù..”

Mộ Dung Bạch bàng hoàng:

- Quỷ Kiệu?! Chạy mau, Ôn lão ca!!

Và với cước lực thần sầu quỷ khốc, cỗ Quỷ Kiệu mang màu đen tử thần không chỉ kịp chận lối thoát của họ Trầm, trái lại còn hất một lực đạo cực mạnh, vỗ vào chính diện Trầm Bích Quân.

- Chạy đi đâu?

“Ào..”

Mộ Dung Bạch đang dõi nhìn và chờ một trận giao phong ác liệt thế nào cũng diễn khai giữa cỗ Quỷ Kiệu và Trầm Bích Quân, chợt cánh tay bị Ôn lão kéo giật đi thật mạnh, kèm theo tiếng của chhính Ôn lão nạt khẽ:

- Đi!!

“ Vù…”

Không thể ngờ đã lâm cảnh trạng này, lão ca ca Ôn Gia Ngộ vẫn quan tâm và mong đưa cả hai cùng thoát. Mộ Dung Bạch xoay ngang mặt nhìn lão Ôn và cũng vừa vặn phát hiện có Uông Sa Vệ bất ngờ xuất hiện ngăn cản. Uông Sa Vệ còn quát:

- Đã bảo không thể thoát, sao lão Ôn vẫn chấp nê bất ngộ? Đỡ!

“ Vù..”

Nhưng thật ảo diệu. Ôn Gia Ngộ vẫn kịp xoay người, vận dụng công phu Cổ Linh môn là Tán Luân Thập Linh Khúc. Đưa Mộ Dung Bạch cùng thoát khỏi chưởng kình của Uông Sa Vệ trong gang tấc. Nhân đó lão Ôn tiếp tục cật lực đưa Mộ Dung Bạch lao đi.

“ Vù..”

Uông Sa Vệ hậm hực, vẫn đuổi theo?

- Người đâu? Sao không mau xuất hiện ngăn lối? Hừ!

Đúng lúc đó xuất hiện hai bóng nhân ảnh từ xa lao đến đón đầu lão Ôn:

- Đứng lại!

- Chạy đâu cho thoát? Đỡ!

“ Ào..”! “Ào”!

Ôn Gia Ngộ dù bất khả vẫn tung hữu thủ hất kình giao chiêu:

- Muốn lão phu đứng lại, liệu bọn ngươi đủ tư cách chăng? mau đỡ!

“ Vù..”! “ Ầm…”!

Một điều làm Mộ Dung Bạch kinh ngạc, một kình của Ôn lão ca ca đã thắng và lúc này cả hai vẫn tiếp tục lao đi, kỳ thực là Ôn lão đưa Mộ Dung Bạch cùng đi.

“ Vút..!”

Uông Sa Vệ quả có kinhh thân pháp tuyệt phàm và lúc này đã đuổi kịp lão Ôn:

- Muốn thoát phải lưu mạng lại. Đỡ!

“ Ào..”

Mộ Dung Bạch kinh tâm, lo sợ thay cho Ôn lão ca ca. nào ngờ nhờ đó phát hiện thêm ở Ôn lão một điều nữa làm Mộ Dung Bạch kinh ngạc. Đó là lão Ôn vụt xoay người, thần tốc cùng Uông Sa Vệ tay chạm tay chưởng chọi chưởng:

- Đỡ!

Chấn kình vang dội

“ Ầm..!!”

Và chính dư kình khí đẩy Ôn lão lùi thì lại là trợ lực giúp Ôn lão có cơ hội đưa Mộ Dung Bạch thoát nhanh hơn.

“ Vút!”

Uông Sa Vệ lại giận dữ đuổi theo :

- Lão dám dùng kế trá ngụy, vờ chạm chưởng để nương đà bỏ chạy ư? Uông Sa Vệ ta quyết không để lão thoát. Mau đứng lại mau.

Và một lần nữa, lại có thêm người bất thần xuất hiện chặn lối lão Ôn. Và tuy xuất hiện chỉ có một, nhưng tiếng gầm quát của nhân vật này lại tràn trền nội lực. Lập tức gây ngỡ ngàng và kinh hoàng cho Mộ Dung Bạch. Vì nhân vật nọ có giọng quát nghe rất quen:

- Đã có Sầm mỗ ở đây, Uông nhân huynh hãy yên tâm giao cả hai cho mỗ liệu lý. Hãy đứng lại nào!

“ Vù …”

Mộ Dung Bạch chực hô hoán cho Ôn lão biết kẻ xuất hiện chính là Sầm Khiêm. Nào hay đã nghe Ôn lão trổ thần oai cũng gầm quát cực lớn:

- Muốn ngăn lão phu, kẻ cả ngươi cũng chưa đủ tư cách. Hãy xem kiếm!!

Lập tức từ tay Ôn lão phát xuất ra một đạo kiếm quang chớp ngời. Đến như Sầm Khiêm vừa phát hiện vẫn phải kinh tâm lùi ngay:

- Hảo kiếm pháp! Bản lãnh và đởm lược của lão Ôn quả làm ta kinh ngạc đây.

Ôn lão theo đà vẫn hùng hổ lao xấn đến. Vừa tiếp cận vừa thi triển kiếm chiêu tấn công Sầm Khiêm:

- Trên võ lâm chợt xuất hiện thêm một Sầm Khiêm như ngươi cũng làm lão phu kinh ngạc vậy. Và theo lão phu biết từ lâu ngươi dù không xuất đầu lộ diện vẫn có cách ngấm ngầm thao túng võ lâm? Quả là một bản lãnh với tâm cơ thật khá. Đỡ!

“ Ầm…”

Sầm Khiêm lại lùi và lần này thừa cơ hội vụt phát xạ vào Ôn lão một tia chỉ lực:

- Ôn lão muốn chết!!

“ Víu”

Nhưng Ôn lão đã ung dung xoay kiếm và bằng một thủ pháp ảo diệu, đến Mộ Dung Bạch cũng không nhận thấy kịp, tạo ngay một vần kiếm quang phong tỏa và hóa giải chỉ kình của Sầm Khiêm:

- Lão phu vì chưa muốn chết, thế nên đành nói lời cáo biệt vậy. Đỡ! Ha ha…

“ Choang..”

Chỉ kình chạm kiếm quang và một lần nữa dư kình khi tác động lại là động lực giúp Ôn lão đưa Mộ Dung bạch có cơ hội thoát nhanh.

“ Vút!”

Mộ Dung Bạch nửa thán phục, nửa sững sờ nhìn Ôn lão:

- Bản lãnh của lão ca ca không hề vô dụng như vẫn luôn miệng tự nhận?

Ôn lão chẳng nói chẳng rằng, chỉ dồn toàn bộ sức lực vào khinh thân pháp, đưa Mộ Dung bạch càng lúc càng thoát xa chiến trường ngỡ đâu thập phần hung hiểm và khó thể thoát.

Được một lúc, khi tin chắc đã thoát. Ôn lão vụt chuyển đổi phương hướng. Đột ngột đưa Mộ Dung Bạch vào ẩn kín trong một ngôi miếu hoang.

“ Vút!”

Mộ Dung Bạch lấy làm lạ toan lên tiếng, chợt nghe Ôn lão thầm thì căn dặn:

- Đừng gây kinh động. Trái lại nếu vẫn tin ở lão ca ca này, lão đệ cứ theo chân một lúc khắc rõ. Đi nào.

Và Ôn lão khom người, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn trọng tự chui mất hút vào một khẩu huyệt sâu hun hút nằm kín lấp ngay bên dưới và phía sau bệ thờ hiện vẫn phủ kín bụi bẩn.

Mộ Dung Bạch thấy vậy cũng thận trọng chui theo và lập tức bị màn đêm dày đặc ở trong bí đạo che kín lấp thị tuyến, không còn nhìn thấy Ôn lão đâu nữa.

- Lão ca ca?

Thật may vẫn có tiếng Ôn lão từ ngay phía trước thì thào ứng vọng lại:

- Đừng nghi ngại. Chẳng phải như Trầm Bích Quân từng bảo, Ôn lão ta nhờ am hiểu đạo lý tiến thoái nên mãi tận lúc này vẫn chưa đến nổi uổng mạng ư? Chúng ta sắp thoát rồi.

Bảo là sắp nhưng kỳ thực Mộ Dung Bạch vẫn cứ lò dò bước theo một lúc thật lâu mới có cảm nhận bí đạo đang chếch dần lên cao.

Sau cùng, khi bí đạo kết thúc, lúc Mộ Dung Bạch thoát ra mới vỡ lẽ vì sao Ôn lão dám qủa quyết cả hai sẽ thoát. Vì chỗ cả hai chui ra thật khéo làm sao lại là miệng một hầm đã bỏ không của một khách điếm đúng vào lúc những kẻ tạp dịch đang bận bịu đến tối mắt tối mũi vì đông khách trọ.

Chỉ có một nhân vật trông như quản sự là phát giác sự xuất hiện của cả hai. Nhưng thay vì kinh hãi hoặc bất đồ kêu toáng lên thì quản sự gia lại kính cẩn gật đầu với Ôn lão:

- Lão nhân gia đã về?

Ôn lão xua tay ngay:

- Đừng làm cho mọi người chú tâm. Y phục ta đã dặn đâu?

Quản sự gia lập tức với tay mở rộng một cánh cửa ngách khá nhỏ:

- Có cần như thế chăng một khi mọi việc chỉ cần lão nhân gia nói một tiếng, tiểu nhân sẽ đích thân thực hiện ngay?

Lão ôn chẳng nói gì, cứ nắm tay Mộ Dung Bạch lôi vào gian xép nhỏ và chỉ lên tiếng khi cánh cửa được lão Ôn tự tay chốt lại:

- Lão đệ đừng ngớ người ra như thế, hãy cứ trông theo ta mà hành động. Đây, mau thay đi.

Và Mộ Dung Bạch thật sự ngỡ ngàng khi nhận được từ tay lão Ôn một bộ y phụ chỉ dành cho hạng tạp dịch. Dù thế, vì lão Ôn cũng đang tự mặc một bộ y phục tương tự nên Mộ Dung Bạch chỉ còn biết lẳng lặng làm theo.

Thay xong, lão Ôn chợt tỏ ra rất quen thuộc từng ngõ ngách ở chốn này bằng việc tự mở một cửa ngách khác, là cánh cửa thông ra phía sân sau cũng của khách điếm:

- Mau theo ta.

Nhưng lão Ôn không thoát theo lối xuất nhập của phía sân sau. Trái lại lão đưa Mộ Dung Bạch đi men theo một dãy phòng.

Đến một gian phòng, lão Ôn dừng lại và gõ vào cửa:

- Tam thái thái.

Mộ Dung Bạch giật thót mình, nhưng chưa kịp có phản ứng gì thì nghe âm thanh từ gian phòng đó vang ra:

- Ôn lão gia đấy ư? Kết quả thế nào?

Lão Ôn lấy mắt ra hiệu cho Mộ Dung Bạch, cho dù ngoài miệng vẫn cùng vị Tam thái thái Mộ Dung Gia đang ẩn trong phòng đối đáp:

- Đúng như lão nô dự đoán. Tiểu tử quả đã chạy đến ẩn ở Sa Nhược Thổ. Có điều vì đến muộn nên chỉ nhìn thấy một cảnh huyên náo không thể ngờ là có.

Tam thái thái Mộ Dung gia ừ hữ:

- Nói nghe nào?

- Tử Diện Hội cùng Cổ Linh Môn không hiểu sao cũng đến.

- Ắt chỉ vì di vật tiểu kiếm Ngư Trường thôi. Sau đó thì sao?

- Vạn Quỷ Cung cũng đến.

- Nghĩa là tiểu tử đã bị Vạn Quỷ Cung thu thập?

- Có lẽ thế. Vì khi phát hiện có Vạn Quỷ Cung, lão nô tự hiểu phải khẩn cấp đưa tin và chờ nghe Tam thái thái cho lệnh hành động.

- Ôn lão cư xử như thế rất đúng, quả không phụ lòng kỳ vọng của ta. Nhưng nhiệm vụ của Ôn lão kể như đã xong, hãy đi đi.

Nhưng Ôn lão vẫn chưa đi:

- Tam thái thái vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Giọng của Tam thái thái như sực nhớ:

- Nhưng sao Ôn lão tỏ ra quan tâm đến điều đã xảy ra cho Mộ Dung Khuê, phu quân của ta?

Ôn lão lại nháy mắt với Mộ Dung Bạch:

- Vì ai cũng bảo có thể tiểu tử là hậu nhân cốt nhục của Mộ Dung gia. Đến như Vạn Quỷ Cung cũng có nhận định tương tự. Ngược lại, Mộ Dung Khuê vì luyện Nguyên Dương Đồng Tử Công nên dù lập gia thất và có đến những Lục nương thủy chung không hề lưu lại cho Mộ Dung gia dù chỉ là một cốt nhục. Mâu thuẫn này khiến lão nô không thể không quan tâm.

- Thôi được. Vì chúng ta đằng nào cũng có những giao dịch, những thỏa thuận bất khả bất tuân, cho dù phần lợi lớn vẫn luôn thuộc về Ôn lão, thế nên ta không thể không thổ lộ. Đó là từ sau khi Mộ Dung Khuê thay võ lâm đối đầu và làm cho Vạn Quỷ Cung triệt thoái thì cũng là lúc vĩnh viễn ly khai Mộ Dung gia. Chẳng một ai rõ bỏ đi đâu hay đã có mệnh hệ nào. Ta đáp như thế đã quá thật tâm. Ôn lão dẫu không tin ta đành chịu vì chẳng thể có cách nào giải thích khác hơn về sự thất tung quá ư kỳ bí của phu quân ta.

***

Ôn lão vẫn đứng mãi bên ngoài gian phòng:

- Nghĩa là đã mười chín năm?

- Cộng thêm nửa năm nữa, vì hạn kỳ hai mươi năm với Vạn Quỷ Cung cũng chỉ độ nửa năm nữa là mãn.

Ôn lão lại nói:

- Niên kỷ của tiểu tử lại vào khoảng mười tám tuổi hơn. Nếu không là trùng hợp thì hiểu thế nào đây về tính danh của tiểu tử cũng ở họ Mộ Dung? Trừ phi có ai đó bất ngờ gặp lại Mộ Dung Khuê để nghe giải thích minh bạch và tường tận.

Giọng của Tam thái chợt cất cao:

- Ôn lão sao bỗng dung có ý niệm này, là điều đã từ lâu không riêng gì Lục nương bọn ta mà hầu như toàn thể võ lâm vẫn mong đạt nhưng không thể nào thực hiện?

Ôn lão cười cười:

- Vì hạn kỳ với Vạn Quỷ Cung sắp mãn, thêm nữa là chẳng ai dám quả quyết Mộ Dung Khuê thật sự đã chết. Thế nên lão nô trộm nghĩ, biết đâu đến lúc quan yếu, Mộ Dung Khuê vì vẫn tại thế nên có thể sẽ đột ngột xuất hiện.

Tam thái thái chợt gắt:

- Ta không tin như thế. Nhất quyết không thể tin.

Ôn lão vụt nghiêm giọng:

- Là thê nhi, sao Tam thái thái có tâm trạng khác người. Không tin và nhất là không trông mong có ngày Mộ Dung Khuê quay lại, phu phụ đoàn viên?

Giọng của Tam thái thái vang lên, cắt đứt câu chuyện:

- Ôn lão sao vẫn chưa đi, đã vậy còn mãi quan tâm đến những việc kỳ thực không đến phần Ôn lão bỗng tỏ ra lo lắng?

Ôn lão cũng đổi giọng, không còn vẻ nhún nhường thường có ở bọ hạ nhân:

- Vì lão nô có điều muốn mật báo nhưng tuyệt đối không thể nói ra nếu không được cùng Tam thái thái

Giọng của Tam thái thái có phần ngỡ ngàng:

- Có thật sự cần thiết chăng? huống hồ đây cũng là một phần thỏa thuận giữa ta và Ôn lão?

Ôn lão khăng khăng:

- Đã lâu không được hội diện, lão nô vẫn nhiều khi tự hỏi liệu diện mạo của Tam thái thái có giữ được vẻ thanh xuân như độ nào? Nhưng nếu Tam thái không thuận thì thôi. Chỉ tiếc là tin này Tam thái thái càng chậm hay biết càng thêm bất lợi. Cáo từ.

- Chờ đã. Hãy nán đợi một lúc,tự ta sẽ ra đó gặp Ôn lão.

Trong gian phòng liền vang ra nhiều tiếng động lịch kịch khẩn trương.

Ở ngoài, chính Mộ Dung Bạch cũng khẩn trương khi nghe những tiếng động đó phát ra từ gian phòng. Và nếu như không vì tin ở Ôn lão, ắt Mộ Dung Bach đã xoay người tìm đường bổn tẩu.

Nhưng khác với những ý nghĩ của Mộ Dung Bạch. Nhất là của Tam thái thái Mộ Dung gia. Ôn lão đột ngột đặt tay vào cửa và bất thần xô bật vào trong.

Mộ Dung Bạch trợn mắt kinh hãi, nhờ đó thấy trong gian phòng có một phụ nhân cũng đang kinh hãi trợn mắt. Phụ nhân còn quát:

- Ta đã bảo sẽ tự tay thu dọn trong này, lũ tạp dịch bọn ngươi từ lúc nào không còn biết tuân lệnh ta đằng nào cũng là phu nhân của bọn ngươi. Mau lui ra và gọi quản sự gia đến gặp ta.

Ôn lão kéo Mộ Dung Bạch cùng vào. Và khép cửa. Ôn lão vừa cười cười:

- Tam thái thái không nhận ra lão nô ư?

Thật kỳ quái là phụ nhân vẫn cứ kinh hoàng. Đến nỗi không nhận ra Mộ Dung Bạch trong cung cách y phục người tạp dịch.

- Sao Ôn lão cố tình mặc trang phục này? Còn đưa thêm kẻ nào nữa cùng đến?

Ôn lão lượt mắt nhìn khắp phòng, sau cùng dừng lại ở đống chăn mền ngay phía sau lưng phụ nhân:

- Mộ Dung gia cơ ngơi rộng khắp, sản nghiệp đâu đâu cũng có và gồm đủ nghành nghề, tạo sanh ý cho thuộc nhân khiến họ luôn trung thành và biết cách giữ kín hành tung cho chủ nhân. Nếu lão nô không dùng cách này, liệu cánh cửa ngay khi bật mở thì Tam thái thái có tạo cơ hội cho lão nô tiến vào chăng. hay đã lập tức phát tín hiệu gây kinh động khắp nơi?

Tam thái thái trấn tĩnh dần dần:

- Nghĩ là ngay lúc này Ôn lão chẳng lo ngại ta phát tín hiệu gây kinh động?

Ôn lão thản nhiên lấy một tay chỉ vào đống chăn mền phía sau lưng Tam thái thái:

- Vị tất Tam thái thái dám, trừ phi tự cáo giác với mọi người hành vi điếm nhục liệt tổ liệt tông Mộ Dung gia đã lâu nay Tâm thái thái lén lút hành sự.

Sắc diện lạnh lùng cũng đang dần xuất hiện trở lại trên gương mặt phần nào mỏi mệt của Tam thái thái Mộ Dung gia:

- Hóa ra bấy lâu nay Ôn lão ngoài việc nhận lời giúp ta còn tuân theo sự sai phái của kẻ khác hầu dò xét ngược lại từng hành vi của ta? Có lẽ Ôn lão đã chán sống?

Ôn lão không biết sợ, đã thế còn ngoặc tay chỉ vào Mộ Dung Bạch:

- Nào chỉ riêng một mình lão nô chán sống. Kể cả tiểu tử Mộ Dung Bạch đã đứng trước mặt Tam thái thái cũng thế.

Mụ giật mình nhìn qua và tức thì nhận ra ngay Mộ Dung Bạch. Vì thế, nhanh thật nhanh, mụ bật chồm vào Mộ Dung Bạch.

- Chính là ngươi? Muốn chết!

“ Vút!”

Nhưng mụ chồm đến Mộ Dung Bạch chính là tạo cơ hội cho Ôn lão lao thẳng đến đống chăn mền. Và khi đã hắt tung đống chăn mền ra. Ôn lão phá lên cười đăc ý:

- Nếu Tam thái thái muốn ý trung nhân toàn mạng thì ngay lập tức nên ngoan ngoãn dừng tay theo mệnh lệnh lão phu. Ha ha..

Mụ khựng người và quay phắt lại, mặt tái mét.

- Không được chạm đến y. vì nếu y có mệnh hệ gì ta lập thệ sẽ không chần chừ băm vằm lão thành muôn mảnh.

Mộ Dung Bạch nhờ đó thoát chết nhưng lại lâm cơn chấn động khi nhận ra nam nhân hầu như lõa lồ đang bị Ôn lão uy hiếp là ai:

- Vương Y Kiện?! Là nam cô nữ quả nhưng cùng ở chung một phòng. Lại thêm đang ở tình trạng đồi bại thế kia. Phải chăng sau sự kiên Mộ Dung Khuê lão nhân đột nhiên thất tung quả nhiên còn nhiều điều uẩn khúc và liên quan đến mụ dâm loạn?

Vương Y Kiện cũng đang biến sắc, chợt gắt bảo mụ Tam thái thái:

- Nương tử còn chờ gì nữa? Mạng ta kể như hỏng rồi. Nhưng đừng vì ta khiến nương tử mãi mãi nhơ danh, chịu tiếng thất tiết với võ lâm. Hãy mau hạ thủ cả hai.

Ôn lão lại cười, lần này là cười vào mũi Vương Y Kiện:

- Ngươi chung tình đến thế ư? bất chấp cả sinh mạng? Nếu vậy, sao không bảo một tiếng, lão phu ngay lập tức cho ngươi toại nguyện? Thế nào, ngươi muốn chết theo cách nào? Một chưởng chết ngay hay là một cái chết từ từ để còn thời gian cùng nương tử nói lời vĩnh biệt?

Mụ Tam thái thái vụt thở hắt ra và nhân nhượng:

- Được lắm, Ôn Gia Ngộ lão thật khá. Vậy lão muốn gì để đổi lại sự toàn mạng cho Vương Y Kiện chính là tình lang của ta?

- Ôn lão nhấc Vương Y Kiện cùng đứng lên:

- Với cánh cửa vẫn đang mở toang thế kia, cộng thêm khinh thân pháp bấy lâu nay lão phu luôn tự phụ, tinh chắc rằng Tam thái thái sẽ không dám giở trò. Vì một khi hành động như thế, ắt Tam thái thái thừa rõ Ôn Gia Ngộ lão phu sẽ cứ thế này đưa họ Vương ra ngoài kia tha hồ bêu rếu. Lúc đó dù có giết được lão phu. Tam thái thái cũng không thể một tay bịt miệng thế gian.

Mụ bảo:

- Ta tự hiểu tình cảnh của ta. Vậy lão muốn gì?

Ôn lão liếc nhìn Mộ Dung Bạch:

- Mộ Dung Bạch có cách nào minh chứng thân thế hoặc liên quan hoặc không với Mộ Dung gia?

Mụ cười lạt:

- Lão quyết nhúng tay vào nội tình Mộ Dung gia? Cũng được thôi, cứ tìm Mộ Dung Khuê mà hỏi, đúng như lời khi nãy lão đề xuất.

Ôn lão cười lạt:

- Đừng đem quy ước giữa Mộ Dung gia và võ lâm dọa dẫm lão phu. Bởi với hiện tình là thế này. Ngươi không còn tư cách xưng là người của Mộ Dung gia. Còn về Mộ Dung Khuê, đây là điều lão phu đang muốn hỏi, Mộ Dung Khuê đang ở đâu?

Mụ nhún vai:

- Lão hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?

Ôn lão không chấp nhận:

- Quyết truy tìm và bằng mọi cách hạ sát Mộ Dung Bạch. Lại còn đang tâm mượn cả thế lực Vạn Quỷ Cung thực hiện. Hãy nói xem có phải sự thất tung của Mộ Dung Khuê là do cấu kết giữa ngươi và Vạn Quỷ Cung mười chín năm trước?

Mụ gạt phăng:

- Chớ nói nhảm. Vì tuy lão bắt quả tang ta thất tiết với Mộ Dung gia nhưng đừng vì thế đề quyết ta đã từ lâu có ý phản bội Mộ Dung gia.

Mộ Dung Bạch chợt khẩn trương lên tiếng:

- Đã quá đủ rồi, lão ca ca. chúng ta đi thôi nếu lão ca ca thật có cách giúp cả hai ta cùng thoát an toàn.

Ôn lão giật mình:

- Há lẽ lão đệ không muốn minh bạch thân thế lai lịch? Sao lại vội đi?

Mộ Dung Bạch cười gượng:

- Dù thế nào cũng không có gì hệ trọng cho bằng sinh mạng. Trừ phi lão ca ca nghĩ được cách hiệu quả hơn để mong nghe những lời cung xưng cần thiết.

Ôn lão nhìn Mộ Dung Bạch một lúc, sau đó mới gật nhẹ đầu:

- Ta hy vọng lão đệ đã có đủ những cân nhắc cần thiết. Nhưng dù sao lão đệ cũng nên mau thay đổi y phục một lần nữa. Ta hứa chúng ta vẫn sẽ thoát.

Mộ Dung Bạch tán thành và ngay sau đó dẽ dàng tìm thấy khá nhiều y phục của Vương Y Kiên được sắp đặt sẵn và ngăn nắp trong chính gian phòng này. Và lúc thay xong. Mộ Dung Bạch còn mang theo một bộ y phục khác:

- Để lão ca ca tiện thay đổi khi có cơ hội.

Ôn lão mỉm cười:

- Cùng hành sự với người có tâm co nhạy bén và linh hoạt như lão đệ. Ôn lão ca này thật yên tâm.

Nhưng dù thế, ngay khi vừa dứt lời. Chính Ôn lão lại tỏ ra bất cẩn khi ném trả Vương Y Kiện vào ngay tay mụ Tam thái thái.

- Lão phu đủ tự tin để đoan quyết rằng ngươi thừa đủ khôn ngoan và không ra tay hoặc gây kinh động gọi mọi người đuổi theo lão phu. Đi thôi nào, lão đệ.

Quả nhiên lúc cả hai chưa ra đến cửa, ở phía sau chợt vang lên một tiếng động khô không khốc:

“ Bộp!”

Mộ Dung Bạch ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Vương Y Kiện đã là thi thẻ không hồn với thủ cấp vỡ nát đừng mong bất luận ai nhận ra diện mạo. Và đấy cũng là lúc mụ Tam thái thái phẫn nộ từ phía sau lao ập vào Mộ Dung Bạch và lão Ôn:

- Nạp mạng!!

Nhưng sự việc diễn ra quá nhanh, đến nỗi Mộ Dung Bạch cũng không kịp kêu tiếng kinh hoàng nào. Đó là lão Ôn vụt quay phắt lại với một mũi kiếm chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang được lão chỉ ngay vào yết hầu mụ Tam thái thái:

- Tối độc phụ nhân tâm. Nhưng dù sao độc phụ cũng không thẻ nhanh hơn độc chiêu của lão phu. Trừ phi ngươi muốn tự tìm chiết, đó là điều lão phu không thể và cũng không cần ngăn cản. Thế nào?

Mụ tái mặt khựng lại

- Kiếm pháp của lão..

Lão Ôn tủm tỉm cười:

- Vẫn là Tàn Liễu Kiếm do ngươi chỉ điểm và đổi lại lão phu đã tuân lệnh hành sự theo ý ngươi gần suốt một năm qua. Cũng may lão phu đã không thật sự vô dụng như bao nhiêu người từng nghĩ. Bây giờ thì phiền ngươi tiễn chân bọn ta một đỗi đường. Được chứ.

Mụ cam thúc thủ:

- Liệu có được chăng một khi lũ thuộc nhân ở đây chưa lần nào mục kích cảnh ta tiễn chân bất luận ai, huống hồ là lão với bộ dạng như thế này?

Lão trở kiếm, điểm nhanh vào vài huyệt đạo của mụ:

- Nếu vậy, lão phu cũng chẳng cần đến ngươi. Vì trước khi tiến hành dự định này, thật may lão phu cũng có một vài thu xếp khá chu tất.

Và Ôn lão để mụ đứng bất động ở đó. Riêng bản thân lão thì thay y phục thật nhanh. Cuối cùng, lão và Mộ Dung Bạch bỏ đi, lưu lại một mình mụ trong gian phòng lúc này đã khép kín cửa:

- Vì mụ là phu nhân Mộ Dung gia nên được nhận khách điếm này là sản nghiệp cho riêng mụ. Và khi chưa có lệnh của mụ, sẽ không ai dám thiện tiện bước vào. Nhờ đó, chí ít chúng ta có được gần hai khắc thời gian để tiến hành một vài việc nữa. Cứ bình thản mà để mặc Ôn lão ca này lo liệu. Đây rồi, chúng ta vào gian phòng này.

Lão xô cửa bước vào một gian phòng khác, hoàn toàn không có người.

Nhưng dù thế, lão vẫn cẩn trọng mở hé một rèm cửa và cứ để nguyên như thế. Sau đó, lão tìm một vài vật dụng và gọi Mộ Dung Bạch:

- Lão đệ sẽ là người đang mang trọng bệnh, vì thế cần có một cỗ xa mã, lại đây nào.

Mộ Dung Bạch sững sờ nhìn lão cứ thoăn thoắt thi triển thuật dị dung. Như thể đó là điều lão từng làm và rất thuần thục điêu luyện. Và bản lãnh dị dung cao minh của lão càng thêm được minh chứng khi đến lượt Mộ Dung Bạch nhìn lão tự dị dung cho bản thân. Bởi chỉ thoáng mắt lão đã hóa thành một lão đạo râu năm chòm, thật uy nghi với đạo bào và một mũ đạo quan đội lên đầu:

Sau khi hoàn tất, lão với tay dùng một dùi gỗ gõ vài lượt vào chiếc khánh dựng trước ở chỗ khuất mà nếu không am tường, nhất là không phải người từng lưu ngụ ở những khách điếm ắt không bao giờ biết hoặc không thạo việc gõ vào khánh để làm gì.

“ Coong coong..”

Tiếng ngân của loạt gõ chưa kết thúc thì ở ngoài đã lập tức có tiếng người hỏi vọng vào:

- Khách quan cho gọi?

Lão mở cửa:

- Vô lượng thọ phật! Tệ đồ chợt ngã bệnh, quý điếm có thể giúp bần đạo tìm một cỗ xe, có xa phu càng tốt. Bần dạo cần đưa tệ đồ tìm đại phu chẩn trị.

Gã tiểu bảo lui đi thật nhanh:

- Vừa may, ở phía trước có một cỗ xe mới đưa thêm hai khách nhân đến trọ. Tiểu nhân xin gọi lại, hầu đạo trưởng ngay.

Chờ lão khép cửa xong, Mộ Dung Bạch chỉ tay vào chiếc rèm vừa nãy được chính tay Ôn lão chỉ hé mở một ít:

- Lão ca ca có người tiếp ứng? Vì không thể nào trùng hợp, lão ca ca đang lúc cần liền có một cỗ xe chờ sẵn?

Lão nháy mắt vài lượt:

- Lão đệ rất mẫn tiệp. Ta đã biết thế nào lão đệ cũng phát hiện, chỉ mong trong bọn chúng đừng có ai thông tuệ tương tự.

Gã tiểu bảo quay lại, nói vọng vào:

- Họ báo không thể đi xa. Đạo trưởng nếu cảm thấy bất tiện xin đợi tiểu nhân đi tìm phương tiện khác.

Lão ôn mở cửa:

- Vô lượng thọ phật. Bần đạo cũng không cần đi xa. Vì lẽ nào loanh quanh trong trấn thành này lại không tìm thấy đại phu? Mà này, đây là thưởng cho tiểu ca, xin hãy giúp bần đạo đưa tệ đồ cùng đi. Nào!

Được lão giúi cho một ít ngân lượng gã tiểu bảo sẵn sàng phục dịch và rất chu đáo. Đến nỗi khi đã đưa Mộ Dung Bạch vào tận lòng cỗ xe gã còn tận tâm sữa tư thế ngồi. Giúp Mộ Dung Bạch thật thoải mái mới yên lòng bước xuống.

Cỗ xe bắt đầu lắc lư chạy, Mộ Dung Bạch nhìn Ôn lão, cũng là lúc hất hàm về phía trước cỗ xe, ám chỉ xa phu:

Ôn lão hiểu ý, gật đầu:

- Cứ yên tâm, chớ ngại. Có phải lão đệ đã phát hiện ở gã tiểu bảo có dấu hiệu khả nghi? Khá đấy, cho dù gã chỉ nhận ra lão đệ cuối cùng vẫn là người không có võ công. Và nếu gã bám theo ắt sẽ phải thất vọng, khiến tự tan biến mọi nghi ngờ.

Mộ Dung Bạch kinh ngạc:

- Ý lão ca, chúng ta vẫn dừng đâu đó quanh trong trấn thành này?

Ôn lão gật đầu:

- Cỗ xe không thể đi xa. Vì thế, để tránh mọi sơ suất không cần thiết. Chúng ta sẽ đến một chỗ đại phu. Chỉ từ đây chúng ta mới thật sự thoát, nhờ một cỗ xe khác.

Mộ Dung Bạch sinh nghi:

- Lão ca ca còn nhiều viện thủ đến thế ư? Vậy đúng chăng nếu đệ đề quyết cùng với lão ca, những nhân vật hỗ trợ đều chung một bang hội? Là Huynh Đệ Minh ư?

Ôn lão nhăn mặt:

- Sao lại nhắc đến Huynh Đệ Minh?

Mộ Dung Bạch hoang mang:

- Vì Trang Phù Dung, cũng như lão ca ca, đều am hiểu Tàn Liễu Kiếm của Bất Toàn Lão?

Ôn lão giật mình:

- Là phu nhân của Lâm Uy Hùng? Lão đệ tin chắc mụ ấy cũng am hiểu Tàn Liễu Kiếm?

Mộ Dung Bạch thừa nhận :

- Lâm phu nhân còn có thanh đoạn kiếm tàn liễu. Chính mắt đệ nhìn thấy.

Ôn lão lập tức hỏi vọng ra ngoài:

- Ngươi nghĩ thế nào về điều vừa nghe. Bắc Hải?

Đáp lại là giọng của xa phu, lần đầu tiên Mộ Dung Bạch được nghe:

- Gia tổ từng cùng thất tung ở Thiên Không Bách Gia Động. Rất có thể công phu Lâm phu nhân am hiểu là từ chung nguồn gốc xuất phát như đã xảy ra với Kiều gia.

Mộ Dung Bạch kinh ngach đến thiểu điều bật kêu, nhưngđã kịp kềm nhỏ lại.

- Là Bắc Hải Tuyệt Chưởng, một trong Tứ hiệp? Sao lại gọi Bất Toàn Lão là gia tổ trong khi sở đắc thành danh lại thuộc về kiếm - chưởng, hoàn toàn hữu biệt?

Ôn lão xua tay:

- Hiển nhiên phải có điều ẩn tình và không thể giải thích chỉ trong một đôi câu. Nhưng sau này, sẽ có lúc lão đệ được minh bạch. Nhân tiện, lão đệ thử giải thích xem, Lâm phu nhân liệu có cách nào cũng đắc thủ một tuyệt học cùng chung xuất xứ từ Kiều gia, một điều lẽ ra chỉ có một mình Lâm Uy Hùng thủ đắc vì đã lẻn giấu được thê nhi?

Mộ Dung Bạch chợt máy động tâm cơ:

- Lâm Uy Hùng từng thừa nhận phu nhân lão có tính cả ghen. Và cái chết của mẫu thân Bàng Các cũng là do lão quá phóng túng, sàm sỡ và gây thành nổi nhục hận cho Bàng Các sau nay. Có thể hiểu, vì ghen nên Lâm phu nhân gây áp lực, buộc lão Lâm phải tự tay hại sát mẫu thân của Bàng Các? Tiếp đó, vì chứng nào tật ấy chăng, nên lão Lâm lại bị phu nhân phát hiện vài lần nữa cũng thói trăng hoa của lão? Và để phu nhân nguôi giận, liệu đệ đoán thế này có đúng chăng. rằng mọi công phu Kiều gia đều do một mình lão Lâm đắc thủ, lão buộc phải nhả ra một. Cho phu nhân lão, sau đó lại bị Sầm Khiêm dùng lực uy hiếp, lão Lâm đã mất tiếp năm công phu còn lại, chỉ lẻn giấu lại cho bản thân mỗi một tuyệt học mà thôi.

Có tiếng xa phu Bắc Hải Tuyệt Chưởng khen vọng vào:

- Thiếu hiệp quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử hiện nay. Cách giải thích đó thật sự thuyết phục. Và vì ghen nên sinh hận, Trang Phù Dung mới xui Bàng Các, kỳ thực là tạo cơ hội cho Bàng Các hạ thủ Lâm Uy Hùng, sau mới đến lượt mụ dùng Châu Sa Chưởng quyết đẩy họ Lâm vào tử địa.

Ôn lão gật gù:

- Nhưng gian hùng và xảo quyệt hơn vẫn là họ Lâm. Thủ đoạn của Bàng Các cùng Trang Phù Dung không những không hại được họ Lâm, trái lại còn bị họ Lâm lợi dụng, tương kế tựu kế, chỉ một phen trá tử là thoát.

Mộ Dung Bạch thở dài:

- Đã là phu phụ, lại để mất lòng tin vào nhau, lỗi này là do Lâm Uy Hùng. Có thể vì chưa thật sự tin phu quân chỉ đắc thủ mỗi một tuyệt học công phu nên sau này chính Lâm phu nhân lại nhờ Trầm Bích Quân quay lại tìm khắp Lâm gia, đến nỗi về sau lại bị chính Trầm Bích Quân trở mặt. Thật đúng với câu tối độc phụ nhân tâm.

Chợt cỗ xe dừng lại: 

- Đến nơi rồi. Đạo trưởng mau xuống đi, tiểu nhân còn phải quay lại vì đã được dặn như thế.

Họ bước xuống.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-27)


<