Vay nóng Homecredit

Truyện:Mộ Dung chí tôn - Hồi 05

Mộ Dung chí tôn
Trọn bộ 27 hồi
Hồi 05: Những hiểm nguy chực chờ từng bước - Người với người sử kế dụng mưu
1.00
(một lượt)


Hồi (1-27)

Siêu sale Lazada

…Những dấu vết cùng nhiều tiếng động khả nghi ngày càng xuất hiện rõ rệt hơn quanh nơi Tiểu Bạch ngỡ chỉ có mỗi một mình lưu ngụ:

Có khi chỉ là tiếng động mà lúc được Tiểu Bạch nỗ lực phát hiện thì lại do đôi thỏ rừng độ nào vì đi kiếm ăn nên ngẫu nhiên gây ra. Nhưng đôi khi lại là những tiếng động cùng dấu vết mà Tiểu Bạch không thể phát giác nguyên ủy xuất xứ vẫn tự quả quyết chỉ có thể do con người gây ra. Như lần này chẳng hạn, chính là một nhánh cây nhô cao ngang tầm người do có một lực va quệt nên bị giập gãy, hiện còn đung đưa rung động.

Theo hướng nhánh cây đung đưa Tiểu Bạch lặng lẽ băng mình lao đi và rồi phải kinh ngạc dừng lại do đã đối diện một lần nữa thảm địa y xanh rờn, vốn che dấu một hiểm địa bên dưới, là Sa Nhược Thổ.

Tiểu Bạch đang ngây người nhìn thảm địa y, chợt giật mình và ngay lập tức lao thoát lên cao triền núi, ẩn thân ngay vào lớp cây xanh vốn bao phủ kín sườn núi.

Và từ chỗ ẩn. Tiểu Bạch có cảm giác hoang mang tột độ khi phát hiện ở cạnh thảm địa y đã bất chợt xuất hiện có đến năm nhân vật. Kỳ lạ nhất chính là diện mạo họ đều bị che khuất bởi những giả diện y hệt nhau. Có cùng một màu đỏ sáng. Cũng bị ánh dương quang chiếu vào và hắt trở lại những tia kim quang lấp lánh.

Từ một diện mạo kỳ quái như thế, có một thanh âm vừa trầm vừa khàn phát ra.

- Để che giấu tung tích, có cần hạ thủ kết liễu bất kỳ kẻ nào đã tình cờ có mặt quanh đây ngoài bổn hội?

Tiểu Bạch lập tức bế khí, cho dù vẫn quyết lưu lại để chờ xem diễn tiến thế nào. Và Tiểu Bạch ngỡ ngàng khi nghe có tiếng đáp từ nhân vật khác.

- Chúng ta chẳng phải đã dò xét kỹ mấy ngày qua và vẫn chỉ phát hiện vỏn vẹn mỗi một tiểu tử thật chẳng đáng bận tâm? Đừng tự hạ thấp uy danh bổn hội như thế. Hãy cứ tiến hành phần việc của chúng ta. Khi hoàn thành, tự khắc mỗ có phương kế. Miễn sao vẫn giữ kín hành tung của bổn hội.

Tiểu Bạch rùng mình, đã hiểu những tiếng động là và những giấu vết khả nghi từng xuất hiện đều do năm nhân vật kỳ quái này gây ra. Và Tiểu Bạch càng rùng mình nhiều hơn vì ngay sau đó lại nghe nhân vật thứ ba lên tiếng

- Vậy đừng chần chừ nữa. Phiền Thất Hội Sứ bắt đầu cho. Và nhớ thật cẩn trọng, vì Sa Nhược Thổ vốn là hiểm địa, chưa từng dung tha ai bao giờ, dù chỉ một lần.

Vậy là trước sự kinh hãi hoang mang của Tiểu Bạch, một trong năm nhân vật nọ ung dung tự cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, lộ phần y phục bên trong vừa dính sát vào thân vừa có nhiều chỗ tự phồng lên xẹp xuống theo từng cử chỉ cởi y phục của chính nhân vật nọ, nhất là ở dưới hai khuỷu tay và ở trên hai khuỷu chân. Tiếp đó, nhân vật nọ thản nhiên để thân hình trượt dài trên thảm địa y, theo tư thế nằm sấp, khiến Tiểu Bạch hiểu vì sao ở y phục của nhân vật nọ buộc phải xuất hiện những chỗ tự phồng lên, do lúc này, để có thể trượt dài và lâu trên bề mặt thảm địa y, nhân vật nọ đã cố ý chống hai khuỷu tay và hai gối chân lên mặt thảm địa y. đấy là những vị trí vẫn còn đó những chỗ tự phồng lên từ lớp y phục mặc sát thân, đang giúp nhân vật nọ cơ hồ đã trượt đến tầm giữa của mặt thảm chỉ toàn là lớp địa y

Chính lúc này, toàn thân nhân vật nọ vụt sụt sâu vào bên dưới mặt thảm và chỉ chớp mắt đã biến mất.

Cũng như Tiểu Bạch, bốn nhân vật còn lại đều có dấu hiệu giật mình lo ngại. Nhưng ngay lúc đó, có một nhân vật tự lên tiếng.

- Có thể đó chính là lối xuất nhập duy nhất ở khắp Sa Nhược Thổ này. Mọi hư thực sẽ tự minh bạch nếu chỉ một lúc ngắn nữa chúng ta được nhìn thất Thất Hội Sứ phát tín hiệu như đã định.

Nhưng có một nhân vật khác chợt kêu lên:

- Không thể đợi được đâu. Vì hãy nhìn đây, Thất Hội Sứ do vội nên đã quên, vẫn để lại vật phát tín hiệu ngay trong lớp y phục bên ngoài

Và để minh chứng, cũng nhân vật vừa kêu đã khom người chộp vào bộ y phục được Thất Hội Sứ lưu lại. Từ đó, một vật dài. Thân tròn bỗng rời ra. Khiến một nhân vật phải buột miệng bật ra tiếng thóa mạ

- Thật phỉ thúi, sao lại có thể sơ xuất như thế?

Dù vậy vẫn có người trấn an

- Nếu đã không thể phát tín hiệu. Chúng ta cứ chờ độ một khắc, thế nào Thất Hội Sứ cũng quay lại, cho dù có tìm thấy lối xuất nhập hay không? Bởi dẫu sao Thất Hội Sứ cũng đã bỏ công gần hai năm để khổ luyện tuyệt kỹ Nê Hà. Để quay lại thì không gì không khả dĩ.

Bốn chữ tuyệt kỹ Nê Hà đã làm Tiểu Bạch chấn động và thêm lưu tâm

Nhưng sau hai khắc, Thất Hội Sứ vẫn bặt vô âm tín.

Một nhân vật bảo:

- Lục Hội Sứ. Đành phải phiền đến Lục Hội Sứ vậy:

Lại có thêm một kẻ nọ tự cởi bỏ lớp y phục bên ngoài và đã cẩn thận cầm theo vật phát tín hiệu. Chính là vật có thân tròn và dài bằng chiều dài một cánh tay

Lục Hội Sứ vẫn tự trượt xuống theo thảm địa y, cũng với tư thế nằm sấp, chỉ cho hai tay và hai đầu gối tỳ lên mặt thảm.

Ba nhân vật còn lại vừa đưa mắt nhìn theo vừa khen:

- Lục Hội Sứ quả đúng là nhân vật luôn cẩn trọng. Với phương hướng vừa chọn hoàn toàn khác, cho dù đã giảm đi cơ hội có thể tiếp ứng Thất Hội Sứ. Nhưng ý đồ thật của Lục Hội Sứ vẫn là quyết tâm tìm cho được điều bí ẩn đã lâu được chôn vùi dưới Sa Nhược Thổ. Hy vọng Lục Hội Sứ sẽ hoàn thành. Có như thế, dù Thất Hội Sứ phải hy sinh tính mạng vì bổn hội thì chết cũng nhắm mắt.

Sở dĩ có câu nói đó vì cũng như Tiểu Bạch đang chú mục nhìn. Lối Lục Hội Sứ trượt xuống quả thật có khoảng cách khá xa so với Thất Hội Sứ đã trượt đến một trượng hơn. Và dĩ nhiên Lục Hội Sứ hoàn toàn có cơ may không bị sa vào chỗ đã nuốt mất Thất Hội Sứ. Nghĩa là hành động tiếp ứng hoặc cứu nguy cho Thất Hội Sứ đã không được Lục Hội Sứ quan tâm. Thế nhưng, giống như điều đã xảy đến cho Thất Hội Sứ. Toàn thân Lục Hội Sứ cũng bất ngờ bị sa tụt xuống, mất hút dưới thảm địa y.

Tiểu Bạch trố mắt nhìn và chỉ mong nhìn thấy có tín hiệu xuất hiện.

Được một lúc, điều Tiểu Bạch mong chờ cũng tan biến theo thanh âm có ý nghi ngại của một trong ba nhân vật còn lại bất chợt vang lên sau khi đã chờ đủ hai khắc.

- Sao chưa thấy phát tín hiệu?

Hỏi là để mong được đáp, nhưng vì chẳng ai đương diện có đủ tư cách để đáp nên giữa ba nhân vật nọ lập tức diễn ra những lời đối thoại, bảo là họ thi nhau phỏng đoán thì đúng hơn. Bởi có người tự hỏi

- Hoặc giả Lục Hội Sứ vẫn đang dò xét?

Người khác vặc lại:

- Đã lâu thế này, hoặc đã hoặc không phát hiện lối xuất nhập, đâu lý nào vẫn còn đang dò xét?

Có người thở dài:

- Những vẫn phát tín hiệu? Một khi a…

Một nhân vật khác tiếp lời, nói rõ thêm câu nói chỉ phần nào hàm ý của người đang thở dài

- Trừ phi Lục Hội Sứ đang tự lo cứu mạng, nhờ tuyệt kỹ Nê Hà, nên chẳng có cơ hội phát tín hiệu.

Người kế tiếp lên tiếng nghi ngờ:

- Là chưa có hay thật sự chẳng có cơ hội?

Câu hỏi này lập tức có người lên tiếng minh bạch rõ hơn:

- Cứ lấy tính mạng của Thất Hội Sứ mà suy, e rằng cả hai đều chẳng có cơ hội. Vì họ đều am hiểu tuyệt kỹ Nê Hà ngang nhau, nếu thật sự có cơ hội, lý ra Thất Hội Sứ đã phát tín hiệu:

Họ kết luận:

- Vậy là hết, Sa Nhược Thổ đúng là nơi sẽ chẳng bao giờ dung tha ai.

- Cũng có thể hiểu tuyệt kỹ Nê Hà hoàn toàn vô dụng.

Và có người bảo;

- Chưa thể kết luận sớm như thế nếu chưa thực hiện thêm một lần nữa.

Hai nhân vật kia kinh ngạc:

- Có thể thực hiện thêm sao? Nhưng sẽ là ai, một khi cả ba chúng ta đều chưa luyện tuyệt kỹ Nê Hà bao giờ, kể cả dự liệu trước để có sẵn thứ y phục như nhị vị Hội Sứ cũng chẳng có?

Nhân vật đã nêu đề xuất lập tức giải thích:

- Dĩ nhiên sẽ không phải bất luận ai trong ba chúng ta. Trái lại, Ha ha… chẳng phải chúng ta đã sẵn có một nhân vật phù hợp cho việc này?

Tiểu Bạch vụt hiểu họ ám chỉ ai, vì thế càng thêm bế kín hô hấp, quyết không để họ phát hiện nơi đang ẩn nấp trong tâm trạng sợ hãi

Nhưng bản lãnh của ba nhân vật kỳ quặc nọ lợi hại hơn Tiểu Bạch nghĩ. Vì có một người trong bọn họ cố tình phát thoại hướng đúng về phía Tiểu Bạch đang ẩn thân:

- Bọn ta đã thấy cách ngươi luyện tuyệt kỹ Nê Hà suốt mấy ngày nay. Hoặc ngươi tự nguyện xuống đây và giúp bổn Hội thực hiện điều đó hoặc ngươi cũng phải tiến hành thay vì chịu mất mạng do dám trái lệnh bọn ta. Tiểu tử ngươi định chọn lẽ nào?

Tiểu Bạch đành hiện thân, cố gắng thản nhiên qua thái độ từ từ tiến dần xuống chỗ họ. Và khi đến đủ gần, Tiểu Bạch dừng lại, nhìn lướt qua từng người bọn họ:

- Tại hạ đang tự hỏi chư vị tôn giá thật sự muốn nhờ hay chỉ thích dựa vào nhân số đông áp đảo và uy hiếp, buộc tại hạ phải tuân lệnh?

Họ đứng theo hàng ngang, nhân vật đứng giữa xạ tia nhìn khinh khỉnh qua hai lỗ mắt của lớp giả diện lấp loáng tia kim quang đỏ kỳ quái vào mặt Tiểu Bạch:

Trầm tính được như ngươi kể cũng khá. Vậy nói đi, theo ngươi thì nên chọn điều nào? Muốn bọn ta nhờ hay chỉ thích thực hiện theo lệnh?

Tiểu Bạch ngầm rúng động cho dù ngoài mặt đã xuất hiện vẻ bất bình

- Đã lên tiếng hỏi, lẽ đương nhiên tại hạ chỉ thích được nhờ hơn là sai khiến. Trừ phi chư vị nghĩ tại hạ là ngốc tử nên chỉ muốn điều ngược lại.

Họ cũng cười và nhân vật đứng giữa lên tiếng:

- Ngươi không ngốc. Đó là điều bọn ta đều nhận thấy. Vậy chờ gì nữa ngươi chưa tiến hành ý định? Ha ha…

Tiểu Bạch đang bị nổi tức giận làm cho quên đi tâm trạng sợ hãi:

- Tại hạ chưa thể tiến hành một khi chưa rõ bản thân sẽ được lợi gì qua việc nguyện ý giúp chư vị. Đạo lý này là quá công bằng, có phải không.

Họ hết cười

- Quả nhiên ngươi không hề ngốc, trái lại còn to gan lớn mật hơn bọn ta tưởng. Vậy ý ngươi là thế nào?

Tiểu Bạch đắc ý

- Thông thường chỉ là bằng hữu mới giúp nhau. Chư vị cứ cho tại hạ nhìn thấy lư sơn chân diện mục, cũng có thể vì thành ý này, tại hạ sẵn sàng giúp và xem chư vị là bằng hữu. Thế nào?

Họ nhìn nhau và cùng nhau lẳng lặng gật đầu. Tiếp đó chỉ mỗi một nhân vật đứng giữa là lừng lững tiến đến gần Tiểu Bạch:

- Ngươi đang tự làm khó ngươi. Và điều đó cũng có thể hiểu chính ngươi đã chọn sẽ bị bọn ta sai khiến hơn là nguyện ý. Nào, hoặc lập tức tuân lệnh bọn ta hoặc phải mất mạng. Ngươi muốn thế nào?

Tiểu Bạch cười lạnh:

- Tại hạ cũng hiểu ở những kẻ giấu đầu giấu mặt như chư vị đâu dễ gì có đủ thành ý để nhờ và mong được tại hạ đáp ứng giúp đỡ. Hãy ra tay. Chứng tỏ thật sự có thừa bản lãnh uy hiếp và sai khiến tại hạ. Nhược bằng vô năng bất tài, thái độ ngông cuồng quá đáng của chư vị thật khó dung tha. Xuất thủ đi.

Với sắc mặt vẫn được giấu kín dưới lớp giả diện ma quái, nhân vật nọ chồm thật nhanh vào Tiểu Bạch

- Không phải ta mà chính là ngươi thật quá ngông cuồng cao ngạo. Trúng!

“ Vù”

Tiểu Bạch lạng người thật nhanh:

- Vị tất trúng!

Và quả vậy, Tiểu Bạch đã thoát khiến đối phương cười lạnh và buông tiếng gầm thịnh nộ:

- Ngươi tránh được lần nữa sao? Trúng!

“ Vù”

Tiểu Bạch lại lạng người và lần này còn đắc ý cười thành tiếng.

- Sao lại không? Xem đây.

Đối phương thoáng khựng người:

- Tán Luân Thập Linh Khúc ?!

Đến lượt Tiểu Bạch chủ động chồm đến xuất chiêu:

- Thế thì sao? Hay đã sợ vì nhận ra bản lãnh quá kém? Vậy hãy đỡ?

“ Ào”

Hai kẻ đứng ngoài quan chiến, có một kẻ bật kêu:

- Là Cổ Linh Chưởng đấy?! Thật quái lạ!!

Nghe kêu, đối phương của Tiểu Bạch càng lên tiếng gầm to hơn:

- Chỉ là công phu Cổ Linh thì có gì đáng ngại? Tiểu tử ngươi rồi sẽ biết thân thủ lợi hại của ta. Đỡ chiêu!

“ Ầm”

Chấn kình đẩy bật đối phương, khiến bản thân Tiểu Bạch cũng phần nào ngẩn người. Và đó là lúc hai nhân vật còn lại cùng nhất loạt lao vào, đồng thời cùng quát:

- Hảo nội lực?! Bọn ta quá đã xem thường ngươi. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Tiếp chiêu!

- Cả ta nữa cũng muốn dự phần. Tiểu tử ngươi kể như chết chắc. Đỡ!

“ Ào”

“ Vù”

Tiểu Bạch cười lớn hơn, khẩu khí cũng tăng theo vì đã qua rồi tâm trạng sợ hãi:

- Nếu chư vị chỉ có bản lãnh thế này, ha ha…, e rằng chính tại hạ sẽ cho chư vị mở rộng tầm mắt. Thoạt tiên xin hãy xem cách tại hạ thoát chiêu.

Và khi đã thoát, Tiểu Bạch vẫn cười:

- Đã nhìn thấy rồi chứ? Nào có gì khó, đúng không? Và bầy giờ thì phiền chư vị, xin hãy tiếp mỗi người một chiêu Cổ Linh của tại hạ. Vì không lẽ tại hại chỉ giao đấu với một, trong khi chư vị đủ cả ba đều muốn cùng tại hạ giao chiêu? Cứ như thế nha? Đỡ! Ha ha ….

“ Bùng ! Bùng ! Bùng !”

Thủ thức của Tiểu Bạch không chỉ nhanh mà còn mang đầy uy lực khiến cứ mỗi tiếng chấn kình vang lên là có một đối thủ bị chấn lùi.

Sự thật này khiến ba nhân vật nọ dù không hô hoán gọi nhau mà vẫn bất thần lũ lượt tung người tháo chạy.

Tiểu Bạch lập tức đuổi theo và chỉ quyết liệt nhằm vào mỗi một kẻ mà thôi

- Muốn thoát thân chí ít tôn giá cũng phải lưu lại một chút gì đấy, như tính danh chẳng hạn? Bằng không, đừng trách tại hạ sao cố tình đắc tội. Hãy tạm dừng lại nào.

Nhân vật nọ đành quay lại và cố tình quật dốc một lực đạo vào Tiểu Bạch cũng vừa vặn đuổi tới.

- Sao ngươi cố tình đuổi theo mỗi mình ta? Đừng ngỡ ta sợ mà lầm. Xem chưởng!

“ Vù”

Tiểu Bạch vụt dịch ngang, đồng thời khua tay tung một chiêu chộp vào lớp giả diện của đối phương:

- Nếu không sợ thì sao cứ che giấu diện mạo thật? Hãy lọ diện ra nào.

“ Ào”

Đối phương lách ngang đầu, nhân đó kéo chếch tả thủ lên cao, vỗ mạnh vào đại huyệt Linh Đài của Tiểu Bạch một kích

- Lan Hoa Tuyệt Mệnh Thức?! Quả nhiên ngươi là di mệnh truyền nhân của Lan Hoa Tiên Tử. Đỡ chiêu.

“ Vù”

Tiểu Bạch cười gằn, cố tình tiến sát thêm vào đối phương và dùng hữu thủ chộp vào đại huyệt Đan Điền đang do đối phương tự phơi bày ngay trước mặt:

- Ai nhanh hơn sẽ đắc thủ. Chỉ e tôn giá khó thể nhanh tay hơn. Trúng!

“ Ào”

Qua lớp giả diện che kín mặt, đôi mắt của đối phương vụt chớp lẹ. Và chính trong lượt chớp mắt đó, toàn thân đối phương vụt lao vút lên với tư thế cong ngược người về phía sau. Một tư thức cực kỳ ngoại mục, đồng thời cũng đưa đến cho đối phương một kết quả toàn mỹ, là kịp thoát xa chiêu thức và đấu pháp gần như chỉ muốn lấy mạng đổi mạng của Tiểu Bạch:

“ Vút”

- Mục kích tư thức này, Tiểu Bạch ngỡ ngàng đến độ ngây người, vô tình tạo cơ hội cho đối phương tha hồ tẩu thoát, chỉ ném lại cho Tiểu Bạch mỗi một lời đe dọa:

- Chưa nhân vật nào đối đầu bổn Hội mà không nhận hậu quả. Suốt kiếp này của ngươi, ha ha…, nhất định sẽ chỉ là những cơn ác mộng mãi mãi kéo dài, bất kể thân thủ ngươi là thế nào. Ha ha…

Tràng cười làm Tiểu Bạch bừng tỉnh. Nhưng thay vì tiếp tục truy đổi, Tiểu Bạch đột ngột quay lại nhìn thảm địa y

- Ái thê xin chớ trách ta. Vì đã quá muộn nếu ta vẫn tiếp tục luyện tuyệt kỹ Nê Hà mà kết quả đạt được cũng chỉ là những thảm cảnh như vừa xảy ra. Xin hãy yên nghỉ và cứ tin rằng ta vẫn mãi mãi khắc ghi hình bóng của nàng từ tận sâu thẳm tâm hồn ta. Đã đến lúc ta phải đi, cũng là cách để không ai tìm đến nữa quấy rầy nương tử. Hẹn một ngày thật gần, ta sẽ quay về cạnh nàng. Tạm biệt

Và bóng dáng Tiểu Bạch từ đó xa dần vùng Sa Nhược Thổ.

***

Từ một chỗ thật khuất lấp nào đó trong vô vàn những chỗ ẩn khuất xung quanh chợt có tiếng gằn hỏi vang lên thật đột ngột.

- Kẻ nào to gan, dám lẩn khuất đâu đây

Nhưng không gian xung quanh chợt yên ắng. Khiến nhân vật vừa lên tiếng đành miễn cưỡng tự lẩm bẩm một mình.

- Không lẽ chỉ là lũ chuột. Nhân cơ hội Lâm gia trang đã bị bỏ hoang, tuy tiện chiếm dụng làm chỗ lưu ngụ?

Và theo tiếng nói, một nhân vật cũng lờ mờ xuất hiện với những bước chân vừa nhẹ nhàng vừa cẩn trọng, di chuyển như một bóng u linh, cũng một phần do bầu trời đang dần ngả về chiều.

Cứ di chuyển như thế, nhân vật nọ đã thản nhiên bò qua nhiều gian phòng và không một lần tỏ ra quan tâm để thử thò đầu nhìn vào xem xét chỉ khi tiến đến một vuông cửa. Nhân vật nọ như đã rõ chủ tâm muốn gì nên an tường dừng lại. Quả quyết xô cửa để mạnh dạn đặt bước vào trong. Cảnh cửa lúc dịch chuyển đã tạo ra tiếng động kéo rẹt. Dù vậy, chính bản thân nhân vật nọ cũng giật mình dừng lại và ngoái đầu nhìn lướt thật nhanh về phía sau. Để rồi cùng nhân vật nọ tự lẩm bẩm:

- Hôm nay ta thật chẳng ra làm sao tự dưng cứ để thần hồn nát thần tính làm cho bản thân lo sợ hão. Đã một phen lầm vì ngỡ tiếng lũ chuột rúc là do có kẻ gây ra, giờ lại đinh ninh vừa có người lẻn bám theo bằng một kinh thân pháp đến cả ta cũng không thể phát hiện. Đời thuở nào lại có chuyện như thế? Muốn không bị ta phát hiện, trừ phi kẻ đó phải là hồn ma. Vì thậm chí chưởng môn Thiếu Lâm phái cũng chưa đủ bản lãnh che giấu được tai mắt ta nữa là. Thật rõ là ta chỉ sợ hão. Hừ!

Nhờ đã tự trấn an, nhân vật nọ mới có thể tiếp tục bước đi, di chuyển đến tận cuối gian phòng, ở chỗ này, nhân vật nọ bật hỏa tập lên, dùng ánh hỏa quang cháy bập bùng soi qua khắp lượt mọi vt tại trong gian phòng đang có nhiều dấu hiệu đã bị bỏ hoang từ lâu.

Ánh hỏa quang cũng quét qua nhiều lớp mạng nhện, sau cùng thì dừng lại ngay trên bề mặt một án thư cũng bị phủ không ít bụi. Nhân vật nọ cứ chú mục tìm kiếm theo từng luồng hỏa quang được dịch chuyển thận trọng. Nhưng vì không đạt ý nguyện có lẽ thế, nhân vật nọ chép miệng thở dài, đồng thời tự dập tắt hỏa tập, nhưng chính lúc đó, khi ánh hỏa quang chẳng còn, phần gian phòng thì bị bóng tối ùa vào, nhân vật nọ vụt quát vang:

- Ai?

Và không chờ nghe tiếng hồi đáp, bóng nhân ảnh của nhân vật nọ cũng bất thần dịch chuyển, mang theo tiếng quát thứ hai:

- Lần này ta quyết không lầm và cũng bất luận ngươi là ai, mau đỡ ta một chưởng:

Kình phong phát dậy, cuồn lông lốc và va loạn khắp gian phòng với cảnh quang hoàn toàn biến đổi cả sắc diện của nhân vật nọ cũng biến thành nổi hoang mang tột độ:

- Thân thủ nhân vật đó quá nhanh hay vẫn chỉ là ta trông gà hóa cuốc? Nhưng ai có thể nhanh đến độ kịp thoát một chưởng xuất kỳ bất ý và tận lực bình sinh của ta? Nhanh đến mức không màng cùng ta chạm chưởng? Trừ phi ta đã thật sự gặp ma? Ôi ….

Nhưng đang kêu mục quang của nhân vật nọ vụt chăm chú nhìn vào một chỗ. Đó là án thư lúc nãy nhưng bây giờ đã bị dịch lệch qua một bên do chưởng kình vừa rồi của chính nhân vật nọ tác động. Và ở chỗ án thư từng ngự trị, lúc này đây bỗng lộ ra một miệng huyệt tối thâm u, chính là phương vị nhân vật nọ đang chú mục nhìn. Và nhân vật nọ mĩm cười đắc ý:

- Lâm Uy Hùng ôi Lâm Uy Hùng, chí ít ta cũng đoán đúng một phần nào đó, chứ không lẽ ngươi tự dưng ngã lăn ra chết sao? Mong sao lần này ta khám phá những gì ẩn giấu quanh ngươi.

- Tuy tự nói như vậy nhưng trước khi tiến đến xem xét, nhân vật nọ tuyệt đối không dám khinh suất, vì thoạt tiên dùng một vật dụng sẵn có xung quanh ném cho lọt vào miệng huyệt.

“ Bộp!”

Sau khi nghiêng tai lắng nghe tiếng vật dụng nó chạm đáy huyệt vang lên, nhân vật nọ tự gật đầu một mình, đoạn tắt hỏa tập và nhẹ nhàng nhưng quả quyết chui mất hút vào miệng huyệt.

Liền ngay lúc đó chợt xuất hiện thêm một bóng đen khác, đúng vào chỗ nhân vật nọ đã đứng nhưng vừa chui xuống miệng huyệt.

Bóng đen này cũng không dám khinh suất, cứ từ từ nghiêng người và cúi đầu nhìn xuống huyệt.

Bất chợt từ bên dưới phát lên tiếng động khẽ, đồng thời làm cho ánh hỏa quang bật sáng, rọi chiếu vào gương mặt bóng đen và là gương mặt vụt thộn ra do ngỡ ngàng vì bất ngờ.

Và cùng ánh hỏa quang, từ bên dưới huyệt lúc này cũng hất lên một bàn tay vỗ thật nhanh vào mặt bóng đen

- Nếu không dụng kế, làm sao ta có thể dẫn dụ ngươi lộ diện?

“ Vù”

Bóng đen vẫn có phản ứng vi diệu, vụt lách đầu qua một bên và khẽ đánh tiếng:

- Mau dừng tay. Vì tại hạ không hề có địch ý với Trầm Bích Quân các hạ.

Bàn tay nọ vậy là vỗ trượt. Tuy vậy, bàn tay vẫn linh hoạt biến chiêu, vỗ thêm vài loạt nữa, dĩ nhiên cũng nhắm vào mặt bóng đen, đồng thời là thanh âm của Trầm Bích Quân đối đáp, dồn dập hỏi bóng đen: 

- Tiểu tử là ai? Sao biết rõ Trầm Bích Quân ta? Về việc ngươi có thể lẻn dò xét ta nãy giờ, thân thủ ngươi thật khá, quyết chẳng phải hạng vô danh. Hãy mau nói ngươi có xuất xứ thế nào? Cao nhân nào đã sai phái hành sự?

“ Vù” “ Ào”

Để tránh khá nhiều loạt vỗ của Trầm Bích Quân, bóng đen đành lùi xa miệng huyệt, vẫn tìm cách lên tiếng mong Trầm Bích Quân dừng tay: 

- Tại hạ Mộ Dung Bạch. Nếu Trầm Bích Quân các hạ đã quên. Ắt vẫn nhớ một Tiểu Bạch cách đây ngoài một năm từng hiện diện ở Lâm gia khi Lâm trang chủ thọ tử? Tại hạ không có chủ ý dò xét, nếu như không vì sự xuất hiện quá bất ngời của các hạ khiến tại hạ lo ngại đành cố giữ kín hành tung. Xin đừng ngộ nhận, động thủ mãi.

Mộ Dung Bạch lùi thì Trầm Bích Quân từ bên dưới nhảy lên. Chỉ một tay cầm hỏa tập, tay còn lại cứ tiếp tục xuất chiêu liên tiếp tấn công vào Mộ Dung Bạch:

- Lời xảo quyệt của ngươi chớ mong gạt được ta. Tiểu Bạch, ta biết, và chỉ là một gã không biết võ công. Thật không thể tin nếu bảo chỉ sau một năm gã có bản lãnh tương tự ngươi lúc này. Trừ phi ngươi có thêm những bằng chứng thuyết phục, cho thấy ngươi chính là Tiểu Bạch ta từng biết. Nhược bằng không thể, chớ trách ta quyết không dung tha ngươi.

“ Vù.” “Ào”

Mộ Dung Bạch gượng cười, thủy chung vẫn lo tránh chiêu và giải thích:

- Tại hạ còn biết minh chứng thế nào một khi các hạ đã đề quyết với một năm tại hạ khó thể đạt bản lãnh tương tự? Nhưng vốn dĩ tại hạ vẫn là Tiểu Bạch, chỉ vì phát giác toàn bộ Lâm gia bị bỏ hoang nên không thể không dò xét tìm hiểu. Các hạ định động thủ mãi thế này sao?

Trầm Bích Quân đã có sắc mặt ngưng đọng và nghiêm trọng, vụt thở hắt ra và dừng tay:

- Nếu ngươi chính thực là Tiểu Bạch. Để có bản lãnh này ắt trong thời gian qua đã gặp kỳ tích. Nhưng ta chỉ tin nếu ngươi có thể thuật rõ ta và ngươi đã gặp nhau lần cuối như thế nào

Mộ Dung Bạch cũng thở hắt ra và nhẹ nhõm:

- Quả nhiên đấy là cách duy nhất để tại hạ tự minh chứng bản thân là ai. Phải chi tại hạ nghĩ đến sớm hơn thì đâu đến nỗi bị các hạ quần cho một phen khốn đốn. Là thế này, cũng ngay trong ngày hôm đó, khi chư vị đến Lâm gia trang vì cái chết của Lâm trang chủ, tại hạ đã được gặp các hạ những hai lần. Riêng ở lần cuối cùng chỉ có tại hạ, các hạ và mỗi một nhân vật nữa mà thôi, nếu như đừng tính đến sự xuất hiện thêm của Quách trang chủ chỉ có mỗi một tác dụng là giải tỏa mối nghi ngờ của các hạ đối với hai người tại hạ

Trầm Bích Quân sững sờ:

- Nhân vật thứ ba, ngoài ta và ngươi ở lần đó là ai? Nếu ngươi nói đúng, là thật, ta không thể không tin ngươi chính là Tiểu Bạch, cho dù thật khó tưởng ngươi hiện có bản lãnh thế này.

Mộ Dung Bạch đáp:

- Chính là Hoa Đà Đại Y Nữ, cùng là Lục nhân như các hạ

Trầm Bích Bích Quân chợt tự ý dập tắt hỏa tập:

- Thật không sai, ngươi chính là Tiểu Bạch. Mà này, ngươi có thể giải thích về bản lãnh hiện nay của ngươi?

Do bóng đêm đã tràn vào vây phủ nên cả hai chỉ còn biết dựa vào thanh âm để đối đáp nhau, không ai nhìn rõ ai:

- Không phải tại hạ muốn dấu nhưng lúc này thật không tiện giải thích dài, nhất là để các hạ minh bạch vì sao chỉ độ một năm tại hạ đạt bản lãnh tạm đủ để hộ thân.

- Ngươi ám chỉ gì khi bảo không tiện giải thích dài.

- Vì tại hạ nhận thấy các hạ như có ý nghĩ về hành tung của Lâm trang chủ trước đây?

- Ta. Không sai, và hẳn ngươi cũng đã mục kích, đồng thời đã nghe ta có suy nghĩ gì lúc phát hiện ở thư phòng họ Lâm lại ẩn tàng một bí đạo.

- Bí đạo?

- Đúng vậy, một bí đạo dẫn đến một bí môn. Và nếu như không có ngươi xuất hiện làm gián đoạn. Ắt lúc này ta đã qua bí môn, lọt vào bí thất nào đó chỉ có thể do Lâm Uy Hùng ngấm ngầm kiến tạo.

- Tại hạ có thể cùng tiến vào?

- Tại sao? Hay đã có điều gì khiến ngươi từ lâu vẫn có ý ngờ họ Lâm?

- Bảo lâu thì không lâu lắm. Bất quá chỉ cách đây một tuần trăng. Đó là lần đầu tiên tại hạ quay lại Lâm gia. Sau khi đã ly khai một năm trước đó. Nhờ một tình cờ may mắn tại hạ phát hiện tại Lâm gia có một địa đạo ngầm thật dài dẫn đến một địa điểm thật hoang vắng. Chỉ từ đó tại hạ mới có ý ngờ Lâm gia

- Ngươi nghi ngờ điều gì?

- Tại hạ…

- Ngươi lại không tiện giải thích dài?

- Không phải.

- Thế thì sao?

- Kỳ thực, nhờ có Hoa Đà Đại Y Nữ, tại hạ đã minh bạch cái chết của gia mẫu không bình thường

- Có bất thường ư?

- Gia mẫu vốn chỉ là một thảo dân, không biết võ công. Nhưng trong cốt tro của gia mẫu có tiềm tàng độc chất. Chính Hoa Đà Đại Y Nữ cùng Vương Y Kiện đều thừa nhận điều này. Theo các hạ có bất thường không?

- Nếu Vương Y Kiện cũng thừa nhận thì nhất định trong tro cốt của mẫu thân ngươi quả thật có chất độc. Vậy thì sao?

- Có kẻ đã hạ độc sát hại gia mẫu.

- Ngươi nghĩ cho Lâm gia?

- Ở Lâm gia có địa đạo ngầm, một điều khá kỳ quái so với uy danh của Lâm gia vốn dĩ được xem là chính phái. Thêm nữa Lâm gia đột ngột bỏ đi, không chỉ đôi ba người mà là tất cả. Há lẽ chưa đủ cho tại hạ nghi ngờ.

- Nhưng nếu mẫu thân ngươi không phải chết vì độc, trái lại chỉ là có kẻ cố ý hạ độc sau đó vào tro cốt của mẫu thân ngươi thì sao?

- Dụng ý gì chứ? Huống hồ chỉ có ở Lâm gia mới biết tại hạ luôn khăng khăng muốn di táng mẫu thân. Theo các hạ nói thì vẫn là Lâm gia cố ý hại và dụng ý nhắm vào tại hạ?

- Nếu đã là chủ ý của Lâm gia, ngươi nói đi, tại sao Lâm gia trước đó không hạ thủ ngươi, một việc thật dễ như trở bàn tay? Vì thế, ta nghĩ dụng ý của kẻ hạ độc không phải nhằm ngươi

- Vậy thì ai?

- Công Tôn Phụng chẳng hạn?

- Vô lý. Vì mãi đến lúc sự việc diễn ra. Hoa Đà Đại Y Nữ mới tỏ bày ý định, vừa hậu thuẫn bênh vực tự nguyện cùng đi với tại hạ. Kẻ hạ độc không thể đoán biết trước để sắp đặt sẵn?

- Ngươi quên lần đó còn có thêm sự xuất hiện của Lệnh Tử Vong?

- Các hạ nghi ngờ chủ nhân Tử Vong Lệnh cố tình hạ độc nhắm vào Hoa Đà Đại Y Nữ?

- Hành sự của kẻ này luôn thần bí khó lường. Ta chỉ muốn giúp ngươi suy luận, tin hay không, hoặc nghĩ thế nào thì tùy. Nhưng hãy cho ta hỏi. Công Tôn Phụng hiện nay ra sao?

- Điều này…

- Đã lâu ngươi không gặp lại?

- Có gặp nhưng….

- Sao?

- Hoa Đà Đại Y Nữ đã chết!

- Chết! Chính vì chất độc chứa trong tro cốt như ngươi vừa nói?

- Điều đó.

- Sao tro cốt do ngươi giữ nhưng kẻ bị hại lại chính là Công Tôn Phụng? Điều này như muốn nói Tử Vong Lệnh chủ nhân hoặc liệu việc như thần hoặc

- Tại hạ cũng bị trúng độc, sau còn có thêm Vương Y Kiện vẫn chung số phận. Nếu không nhờ Hoa Đà Đại Y Nữ vận dụng hết y tài, vị tất tại hạ toàn mạng. Các hạ chớ hồ đồ, lại nghi ngờ tại hạ có liên quan với Tử Vong Lênh chủ nhân?

- Hừ, nhưng Công Tôn Phụng vẫn chết, đấy là điều ngươi vừa tự miệng nói. Nếu y thuật của Công Tôn Phụng cao minh đến vậy, sao chỉ cứu mạng mỗi mình ngươi, không thể tự cứu bản thân?

- Các hạ có bao giờ nghe về chất độc Nhân Vong Tử Hí?

- Tam kỳ độc hãn thế?

- Quả không hổ danh Ngọa Long Thần Thư. Vậy các hạ còn biết gì thêm về độc chất này?

- Ta hiểu ngươi muốn ám chỉ điều gì. Phải ngươi định nói chỉ vì ngươi khi đó chưa luyện võ công nên sinh mạng tạm chi trì, không đến nỗi vong mạng như Công Tôn Phụng hoặc Vương Y Kiện vì thân càng hoài tuyệt kỹ thì càng thêm bị độc chất Nhân Vong Tử Hí gây bất lợi?

- Các hạ tin chăng?

- Ta chỉ tin nếu ngươi cho biết nhờ đâu sau đó ngươi hoàn toàn hóa giải chất độc? Và đừng quên độc chất Tử Hí Nhân Vong vốn dĩ không có giải dược. Nghĩa là bất quá y thuật của Công Tôn Phụng chỉ có thể giúp ngươi tạm chi trì sinh mạng mà thôi.

- Chẳng phải các hạ vốn đang ngờ tại hạ từng gặp kỳ tích?

- Ngươi đã gặp kỳ tích thật? Thảo nào chỉ độ một năm ngươi đã sớm có thân thủ bất phàm. Là kỳ tích gì thế? Và võ học của ngươi xuất xứ từ đâu?

- Tại hạ….

- Ồ, ta quên. Ngươi đã nói là chưa tiện giải thích dài. Vậy ngươi đã hết ngờ Lâm gia?

- Ý các hạ không muốn tại hạ được một lần nhìn vào bí thất của Lâm trang chủ?

- Ta đâu bảo thế?

- Vậy phải chăng tại hạ nên đáp lại bằng cách chỉ cho các hạ thấy địa đạo?

- Ngươi chỉ một năm đã thay đổi nhiều. Vừa có bản lãnh cao minh vừa thêm tâm cơ linh mẫn, khá thật đấy. Ha ha….

- Các hạ tán thành?

- Hiển nhiên, vì ta vẫn quyết tâm làm sáng tỏ nguyên nhân vì sao Lâm Uy Hùng đột tử. Thật không dễ có cơ hội thuận lợi như thế này. Đi nào.

“ Xoạch”

Hỏa tập lại cháy, giúp Mộ Dung Bạch nhìn thấy cách Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân cười, đầy vẻ đắc ý.

Họ lần lượt nhảy xuống huyệt, đi theo một bí đạo ngắn, dừng trước một bí môn chỉ là một vuông cửa gỗ không đủ chắc chắn để ngăn cản họ.

Trầm Bích Quân luôn cẩn trọng:

- Để đề phòng mọi bất trắc, ngươi tính, nên xô cửa tiến vào hay cứ tung chưởng phá hủy?

Mộ Dung Bạch đang đứng ngay phía sau Trầm Bích Quân:

- Thoạt nhìn cũng thấy vuông cửa này được khép hờ. Chứng tỏ Lâm trang chủ không hề dự liệu sẽ có người phát hiện lối dẫn vào đây, huống hồ ở bên ngoài đã có án thư che lấp chính là cơ quan ẩn giấu chỉ những người có liên quan với Lâm trang chủ mới biết. Vậy thì sau bí môn vị tất có thêm cơ quan chỉ gây khó khăn hoặc bất lợi cho chính chủ nhân.

- Ta cũng nghĩ thế. Vả lại có tung chưởng vạn nhất phá hủy luôn một vài dấu tích ở bên trong thì sao? Vậy là ta cứ xô cửa?

Mộ Dung Bạch bảo:

- Nếu các hạ ngại, xin cứ phó giao cho tại hạ.

Trầm Bích Quân lập tức bước tránh qua một bên, tay vẫn nâng cao hỏa tập:

- Không phải ta ngại. Nhưng nếu ngươi muốn thì tùy.

Mộ Dung Bạch ung dung tiến đến lấy tay xô cửa. Nhưng thay vì dịch chuyển, cả cánh cửa chợt đổ vào trong.

“ Rào”

Ánh hỏa quang cũng vụt tắt, làm cho Mộ Dung Bạch phải lên tiếng:

- Trầm các hạ?

Lập tức có tiếng Trầm Bích Quân cất lên:

- Ngươi vẫn vô sự?

Mộ Dung Bạch đáp nhẹ:

- Các hạ vẫn luôn cẩn trọng và nhảy lui trước bất kỳ tình huống nào bất ngờ? Xem ra tại hạ nên ghi nhớ để sau này cũng cần cẩn trọng như các hạ. Thật may ở lần này quả thật không hề có nguy hiểm ẩn tàng. Các hạ hãy bật hỏa tập lên.

Trầm Bích Quân vừa bật cho hỏa tập cháy lại vừa cười gượng

- Ắt ngươi chỉ mới thật sự bôn tẩu giang hồ, lần này là lần đầu? Mai hậu nhớ luôn cẩn trọng. Không phải do ta nhát đảm nhưng chính nhờ như thế, ta mới giữ được sinh mạng đến tận hôm nay.

Mộ Dung Bạch không nói gì, chỉ đứng yên và quan sát bí thất.

Trầm Bích Quân cũng quan sát:

- Chỉ là một chỗ không thật đủ rộng nếu Lâm Uy Hùng muốn dùng làm chỗ náu thân khi lâm hữu sự. Cũng không có bất kỳ dấu vết gì khả nghi, trừ phi tất cả đã được thu xếp sạch sẽ từ trước. Rốt cuộc Lâm Uy Hùng cần một chỗ như thế này để làm gì?

Mộ Dung Bạch bất ngờ lên tiếng:

- Các hạ có am tường từng địa thế địa hình ở Lâm gia?

Trầm Bích Quân hỏi ngược lại

- Đê làm gì?

Mộ Dung Bạch trầm ngâm.

- Để thử đoán xem ngay bên trên bí thất sẽ là chỗ nào so với toàn bộ Lâm gia có quá nhiều phòng?

Trầm Bích Quân vỡ lẽ:

- Ta nghĩ như thế này chẳng biết có đúng hay không? Miệng huyệt thì xuất phát từ thư phòng của Lâm Uy Hùng, nhưng hướng được bí đạo dẫn đi cho dù ngắn thì chiếu với địa hình bên trên lại chính là lối dẫn từ thư phòng đến linh phòng, nơi từng dùng để quàng linh cửu của chính họ Lâm. Không lẽ trên bí thất này chính là chỗ dùng để đặt linh cửu?

Mộ Dung Bạch buột miệng khen?

- Các hạ tuy không từng lưu ngụ lâu ở Lâm gia nhưng am hiểu địa hình đúng thế này, quả thật đã có những quan sát vừa tinh tế vừa có nhận định chẳng sai dù là một mảy may.

Trầm Bích Quân không vì thế mà có thái độ đắc ý, trái lại chợt tỏ ra nghiêm trọng, tự bước vào bí thất và ngước mặt ngó thẳng lên trên.

Bất chợt Mộ Dung Bạch kêu:

- Có tiếng chuyển động, các hạ lùi mau

Trầm Bích Quân không kịp lùi, đã vậy còn bị cả một mảng to từ trên rơi tụt xuống, suýt đè lên đầu

“ Ào”

Nhưng vì là cao thủ, Trầm Bích Quân lập tức có phản ứng thật nhanh, hất mạnh hữu chưởng lên cao.

- Đi!!

“ Ầm “

Tiếng chấn kình dù vang dội nhưng chỉ khiến Trầm Bích Quân lảo đảo suýt ngã khuỵu. Trong khi đó mảng to ở bên trên cứ tiếp tục đè áp xuống làm cho Trầm Bích Quân chỉ còn mỗi một cách là tự ngã nhào xuống. Lăn ào ra ngoài, vượt qua chỗ Mộ Dung Bạch vẫn đang đứng phía ngoài bí thất.

“ Vù”

Hỏa tập vì thế cũng tắt phụp, hoặc có thể do Trầm Bích Quân ném bỏ đi trong lúc quá khẩn trương nên ánh hỏa quang chẳng còn.

Sau đó, khi vạn vật đã im ắng trở lại, có tiếng Mộ Dung Bạch cất lên giữa bóng đêm đen:

- Chỉ là một thiết phiến, có cơ quan điều động. Khi các hạ đặt chân vào bí thất. Các hạ kịp thoát như thế là quả là may. Vì dường như thiết phiến chỉ tự dừng lúc còn cách nền bí thất độ hai thước, nghĩa là cùng ngang tầm thắt lưng của các hạ. Nếu như không có phản ứng vi diệu tương tự, chỉ e các hạ khó thoát cảnh bị ép đến gãy gập toàn thân. Các hạ vẫn ổn chứ?

Trầm Bích Quân hằn học phàn nàn:

- Sao ngươi không tiếp ứng ta? Đến bây giờ hỏi thì có ích gì?

Mộ Dung Bạch cất giọng áy náy, vừa giải thích vừa có ý biện minh:

- Xin lượng thứ. Tại hạ cứ ngỡ các hạ vốn cẩn trọng, dù có biến cũng toan liệu sẵn cách ứng phó. Phần tại hạ kỳ thực bản lãnh chỉ đủ để tạm phòng thân, bất quá thêm chút lợi hại là nhờ thân pháp phần nào linh hoạt, để tránh chiêu thì còn khả dĩ, mong gì đủ nhanh, hầu tiếp ứng các hạ nhân lúc nguy cấp vừa rồi. Một lần nữa xin được lượng thứ

Trầm Bích Quân thở ra nhè nhẹ và chép miệng bảo:

- Thôi, ngươi đừng để tâm. Nghĩ lại, ta cũng sai khi bỗng dưng lên tiếng trách ngươi. Thay vì tự trách đã quá khinh suất. Nhưng ta không còn hỏa tập, ngươi có chăng? Hãy thắp lên để xem đấy là cơ quan gì?

Mộ Dung Bạch đáp:

- Tại hạ đang mặc y phục của tiểu thiếu gia Lâm Thừa Dũng. Chẳng là y phục tại hạ đã quá cũ nát, lúc nãy gây tiếng động cũng do tại hạ đang sục tìm và may sao vẫn phát hiện một bộ vừa vặn. Nhưng không hề có hỏa tập.

Trầm Bích Quân lại chép miệng:

- Nếu không có thì biết làm thế nào? Chỉ mong đó là tấm thiết phiến trước kia từng dùng đặt linh cửu Lâm Uy Hùng ngay tại gian linh phòng, và nếu vậy, ngươi có suy nghĩ gì về cơ quan này?

Mộ Dung Bạch chợt hạ thấp giọng :

- Chỉ có một cách giải thích. Đó là trong cái chết của Lâm trang chủ còn nhiều ẩn tình.

- Ngươi đoán ẩn tình gì?

Mộ Dung Bạch đáp:

- Có thể Lâm trang chủ chỉ trá tử.

- Trá tử?

- Không sai.

- Vì sao?

- Vì ngại Tử Vong Lệnh chẳng hạn?

- Nếu là vậy, ai đã đồng mưu, điều động cơ quan để đưa Lâm Uy Hùng từ trên đó tụt xuống đây, thay vào đó là đặt thi thể khác thế vào linh cữu?

- Nhất định chỉ có thể là Lâm phu nhân.

- Sai rồi. Vì Lâm phu nhân không hề nghĩ trượng phu trá tử. Kể cả cơ quan này Lâm phu nhân cũng không hay biết.

- Sao các hạ dám quả quyết như thế?

- Vì ta …

- Sao?

Có tiếng Trầm Bích Quân thở dài ra vẻ miễn cưỡng giải thích :

- Vì Lâm phu nhân đang ở đâu, ta biết. Và cũng chính Lâm phu nhân lần này nhờ ta quay lại Lâm gia để dò xét. Như thế đủ minh chứng giả như Lâm Uy Hùng có trá tử thì đây là việc chưa hề bàn qua cùng Lâm phu nhân.

Mộ Dung Bạch kinh ngạc:

- Lâm phu nhân nhờ các hạ dò xét? Nói vậy, Lâm phu nhân dù là thê tử từ lâu vẫn có ý ngờ đấng trượng phu? Chuyện này quả ly kỳ, bất luận ai nghe cũng cảm thấy khó tin.

Trầm Bích Quân lại thở dài:

- Ngươi nói cũng phải. Nhưng chuyện họ là phu thê lại nghi ngờ lẫn nhau, theo ta cũng dễ giải thích nếu ngươi nhớ lấy lời nói cùng hành vi của Bàng Các ngày hôm đó.

Mộ Dung Bạch nhớ lại:

- Bàng Các dù là truyền nhân nhưng vẫn cứ oán hận nhất là muốn hạ sát Lâm trang chủ sư phụ để báo thù. Các hạ bảo Lâm trang chủ thật sự đã có những hành vi cầm thú đó? Giết huynh đệ để cưỡng đoạt thê nhi?

Trầm Bích Quân bỗng hắng giọng:

- Ngươi sẽ còn nghe nhiều nữa về những hành vi tương tự của Lâm Uy Hùng nếu sau câu chuyện lần này, ưng thuận cùng ta đến gặp Lâm phu nhân một lần.

Mộ Dung Bạch phân vân:

- Các hạ thật sự có ý gì khi khuyên, nhất là mong tại hạ hội diện Lâm phu nhân?

Trầm Bích Quân bảo:

- Ta chỉ đoán thôi, vì thế vị tất đúng, nhưng biết đâu điều xảy ra cho mẫu thân Bàng Các cũng là điều từng xảy ra cho mẫu thân ngươi?

Mộ Dung Bạch chấn động:

- Ý bảo chính Lâm Uy Hùng đã tìm cách hạ thủ gia mẫu?

Trầm Bích Quân hắng giọng:

- Mọi điều đều có thể kể từ khi ngươi nêu nhận định về hành vi trá tử của Lâm Uy Hùng. Nhưng hư thực thế nào, tốt nhất ngươi cứ hỏi Lâm phu nhân. Và ta quyết chắc chính Lâm phu nhân sẽ phải sững sốt nếu biết tin này.

Mộ Dung Bạch đột ngột hỏi:

- Lâm phu nhân đang ở đâu?

Thì nghe Trầm Bích Quân đáp:

- Đó là nơi, khó thể tiết lộ, vì ngươi nên biết rằng chính Tử Vong Lệnh đã hai lần liên tiếp xuất hiện tại Lâm gia. Nếu lần đầu là nhắm vào Lâm Uy Hùng, thì ở lần thứ hai, ắt ngươi tự hiểu đối tượng là ai?

Mộ Dung Bạch không thể hỏi gì thêm:

- Đã vậy, tại hạ xin có lời đa tạ và phiền các hạ một lần.

Trầm Bích Quân bật cười:

- Nhưng cũng phải chờ khi trời sáng, đủ để giúp chúng ta dò xét thật minh bạch những gì Lâm Uy Hùng đã từng thực hiện, giấu cả thê nhi. Được chứ? Ha ha….


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-27)


<