Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 081

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 081: Đường Tử Trần VS Trần Ngả Dương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Vương Siêu cùng Chu Giai đã gần hai năm không gặp mặt.

Chẳng qua Vương Siêu vẫn còn nhớ rõ, là ngày đó bên ngoài đại viên ở Bác Kinh, Chu Giai chuẩn bị giới thiệu cho hắn quen một đám công chúa thái tử thuộc giới thượng lưu về mặt chính trị lẫn quân sự.

Nhưng hắn bởi vì sự lôi cuốn của ông cụ Lý, đối với những người này cũng không có cảm tình, bởi vậy cự tuyệt.

Cho đến một năm sau, Vương Siêu trường chinh tôi luyện tâm trí trở về, muốn tìm cơ hội giải thích một chút, dù sao sự tình kia cũng là Chu Giai có ý tốt, là bản thân Vương Siêu không nhận mà thôi.

Huống hồ về mặt làm ăn của công ty, Diêu Tiểu Tuyết lợi dụng quan hệ với Chu Giai, đã thu được không ít ưu đãi, dù tình dù lý, Vương Siêu cũng nên vì ngày đó bất chợt rời đi mà cho người ta một lời giải thích.

Chỉ tiếc khi Vương Siêu trở lại tỉnh S, Chu Giai đã đi mất, ngay cả số di động cũng thay đổi. Vương Siêu lại gặp phiền toái bám vào thân liên tục, không có thời gian tra tìm, hai người cho tới bây giờ cũng không liên hệ.

Không thể tưởng được ngày hôm nay sau hai năm, tại ngôi biệt thự bên bờ biển của Liêu Tuấn Hoa lại chạm mặt.

Chu Giai giống như rất quen thuộc với Liêu Tuấn Hoa, tại ngôi biệt thự này tùy ý hô gọi đi lại, so với trong nhà mình còn muốn tùy ý hơn. Gọi cửa cũng không lớn, chỉ một chút liền đẩy cửa tiến vào.

Khí chất của Chu Giai, so với hai năm trước lại thành thục hơn rất nhiều. Trang phục đơn giản, màu trắng hòa nhã, đơn giản sang sủa.

Tuy không phải là trang phục bó sát người, những vẫn hiện lên những đường cong lả lướt, mái tóc đen nhánh bộc ở sau đầu, biểu hiện ra đầy sức sống cùng sự từng trải.

Trong ánh mắt của ànng ta, thần thái sáng láng, ý khí dang cao, rất có sức sống.

Hơn nữa trên cánh mũi trắng nõn là một cái kính râm tinh xảo, càng tăng thêm cho nàng rất nhiều hương vị thần bí.

Chu Giai chạy ào vào, Liêu Tuấn Hoa nhún nhún vai, xua xua tay đối với Vương Siêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười ra vẻ không thể né tránh được.

"Ừm, Liêu ca, huynh có nhiều bằng hữu như vậy ở trong này sao?"

Chu Giai vừa tiến đến, ánh mắt giấu ở sau kính râm quét một vòng, chỉ hơi chút dừng lại trên gương mặt Vương Siêu một chút, mày khẽ nhíu lại, qua vài giây mới dãn ra.

Nhìn khách dò xét lâu thực không phải là hành vi lễ phép, nàng xuất thân từ đại gia tộc, day dỗ phi thường tốt, tuy cảm giác được mặt Vương Siêu có điểm quen, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng ức chế được hành vi dò xét lâu.

Vương Siêu hai năm nay tinh tu quyền thuật, đột nhiên tăng mạnh, vô luận về khí chất hay là hình thể, đều thoát thai hoán cốt biến hóa, càng huống chi Liêu Tuấn Hoa làm sao lại quen biết với Vương Siêu được.

Mấy nguyên nhân này làm cho Chu Giai không nhận ra được Vương Siêu.

"Đây là bằng hữu trong giới võ thuật của huynh. Đúng rồi, Giai Giai, muội muốn làm ký sự sao? Ta nói với muội, tốt nhất là buông tha ý niệm này trong đầu đi, thế lực của người Hoa ở nước ngoài rất phức tạp, cũng không phải đơn giản nưh muội nghĩ đâu. Muội muốn xâm nhập điều tra, chẳng khác nào muốn phỏng vấn một trùm buôn thuốc phiện tại khu vực Tam giác vàng".

Liêu Tuấn Hoa giống như bị Chu Giai bám lấy không phải lần đầu tiên, vừa mở miệng ngữ khí đã khuyên bảo cùng giáo huấn.

"Chẳng lẻ so với Iraq còn nguy hiểm hơn sao?" Chu Giai hạ kính râm, trước tiên là mỉm cười gật đầu chào hỏi với mấy người Vương Siêu, Đái Quân, Lâm Nhã Nam, sau đó trên mặt tạo ra biểu tình khổ sở đánh thương: "Liêu ca. Đây chính là bộ phim tư liệu lớn đầu tiên từ khi muội tiến vào kênh quốc tế. Đề tài này, muội đã chuẩn bị hơn một năm. Có thể tạo nên chấn động hay không, đều dựa vào nó. Huynh nghĩ lại đi, người Hoa lưu lạc tại hải ngoại cả ngàn cả vạn. Phương thức bọn họ sinh sống, còn có truyền thống, võ thuật từ xưa, vân vân, Tất cả đều liên hệ với nhau, chỉ cần quay được nó thể hiện ra, đây là thành công lớn trong sự nghiệp của muội. Chẳng lẻ huynh không hy vọng muội thành công trong sự nghiệp sao?"

"Không phải không nghĩ, muội phải đi từng bước, chậm rãi mà tiến, chứ không thể một miếng muốn ăn ngay được. Dù sao huynh cũng không tán thành muội làm kế hoạch quay phim nguy hiểm như vậy. Huynh cũng sẽ nói với cha mẹ muội, ngăn cản hành vi của muội" Liêu Tuấn Hoa vẻ mặt lạnh lùng, đối mặt với vẻ đáng thương của mỹ nữ, vẫn như trước không chuyển sắc.

"Hừ!" Chu Giai tựa hồ đã nổi giận, hừ nhẹ một tiếng, sau đó thay đổi vẻ mặt, hiển lộ ra một nụ cười nhè nhẹ thần bí, ý tứ Liêu Tuấn Hoa cũng sẽ không thoát được đâu.

Liêu Tuấn Hoa vừa thấy biểu tình này của Chu Giai, đầu cũng muốn phình to lên.

Hắn rất là quen thuộc biểu tình này của Chu Giai, đó chính là ý sẽ trói chặt ngươi.

Hai nhà bọn họ kết giao rất sâu, trưởng bối thuộc loại vào những năm năm mươi sáu mươi, cùng ăn chung một nồi. Liêu Tuấn Hoa so với Chu Giai lớn hơn bốn năm tuổi. Từ lúc nhỏ, Chu Giai đã là tiểu nha đầu đi theo đuôi hắn.

"Mấy người này đều là bằng hữu trong giới võ thuật của Liêu ca sao? Liêu ca, người khác không biết huynh là cao thủ, nhưng không thể gạt được muội đâu. Đúng rồi, muội khi ở tại tỉnh S, cũng quen được một cao thủ tuổi còn trẻ, ngay cả Lý lão gia tử gặp cũng khen không ngớt miệng" Chu Giai chuẩn bị chuyển mềm để lay chuyển Liêu Tuấn Hoa, liền đem đề tài thay đổi một chút.

Vương Siêu trong lòng chợt động, "Không phải chính là ta chứ?"

"Ồ, cao thủ trẻ tuổi tại tỉnh S? Ngay cả Lý lão gia tử cũng khen không ngớt miệng? Công phu của Lý lão gia tử huynh cũng biết, Võ Đang tục gia đệ tử, lại kế thừa võ công Bát quái môn, khi còn trẻ công phu xuất thần nhập hóa, chính là cùng với sư phụ cũng không phân cao thấp. Có thể tìm được người làm cho ông ấy tán thưởng, khẳng định phải là đại cao thủ".

Quả nhiên, một câu này khiến cho Liêu Tuấn Hoa hứng thú.

"Ta cũng nghe sư phụ nói qua, tại Bắc Kinh có một vị cao thủ họ Lý, trước giải phóng sư phụ cùng với ông ấy đều còn trẻ, có thử sức với nhau, kết quả không phân biệt được thắng bại".

Đái Quân gật gật đầu.

"Vương sư phụ. Ngài là quyền thuật đại sư tại tỉnh S, nếu có có người tuổi trẻ xuất sắc như vậy, chắc cũng sẽ không lạ" Liêu Tuấn Hoa đột nhiên nhớ tới, Vương Siêu cũng tới từ tỉnh S.

Một nói không thể có hai hổ, dựa theo đạo lý, Liêu Tuấn Hoa cũng nên hỏi Vương Siêu.

"Cái này... chỉ sợ sự tình có chút hiểu lầm..." Vương Siêu hơi nghiêng người, nhìn Chu Giai cười cười: "Chu Giai, hai năm không gặp. Không ngờ cô lại chuyển công tác đến đây".

"Ngươi, ngươi, ngươi... là Vương Siêu?" Chu Giai chấn động, thiếu chút nữa đã thả rơi cái kính râm trong tay xuống đất.

Trợn to hai mẳt, nhìn chằm chằm vào Vương Siêu ước chừng mười mấy giây, lúc này mới xác nhận ra, người trước mắt này đích thật là Vương Siêu.

Không có biện pháp, Vương Siêu khí chất biến hóa thật sự là quá lớn.

Vốn lấy nhân vật quyền cao chức trọng như Liêu Tuấn Hoa, bản thân lại là quyền thuật đại sư, tu vi võ học cùng quan uy tập hợp cùng một chỗ, nhất cử nhất động, đều có khí thế hiếp người, căn bản không phải người thường có thể so sánh được.

Đồng thời Đái Quân khí chất tu dưỡng cũng không giống bình thường.

Lâm Nhã Nam càng không cần phải nói. Bản thân là đại úy hải quân thần bí, lại là cao thủ tu luyện Bát cực quyền.

Ba người này đều thuộc loại nhân vật cấp cao, nếu đổi lại là một người thường ngồi ở giữa họ, người nào cũng có thể nhìn ra cảm giác "Kê lập hạc quần (gà giữa bầy hạc)".

Nhưng Vương Siêu ngồi ở giữa bọn họ, chẳng những không có cảm giác thua thiệt, mà Chu Giai còn có cảm giác, thậm chí hắn mới là chủ chốt trung tâm của bốn người, đứng đầu trong bọn họ.

Cái này cũng không có gì lạ, Vương Siêu vừa mới so tài, hắn lấy một đánh hai, đều đại chiếm thượng phong. Liêu Tuấn Hoa cùng Đái Quân trước mặt hắn, không có lý do gì có thể cao hơn được, Lâm Nhã Nam lại là trợ thủ của hắn.

Trong ấn tượng của Chu Giai, Vương Siêu tuy thực không bình thường, nhưng còn xa mới có được khí thế cùng địa vị như vậy.

Vương Siêu hai năm trước, thật giống như một gã nhà giàu mới lên, chỉ học theo lối phong nhã của giới thượng lưu, mà hiện tại hắn lại như là một hào môn thế gia đứng vững ngàn năm không thể lay chuyển.

Sự khác nhau trong đó quá lớn, Chu Giai không kinh ngạc mới là lạ.

"Hừ! Đúng là ngươi!" Đến khi xác định người này thật sự là Vương Siêu, Chu Giai trên mặt đột nhiên phủ lên một bàn băng sương giá lạnh.

"Thực xin lỗi, chư vị, ta có thể cùng vị Vương sư phụ này ra ngoài nói chuyện một chút được không? Đã quấy rầy mọi người".

"Không sao, không sao. Bằng hữu cũ gặp mặt mà thôi" Đái Quân cùng Liêu Tuấn Hoa nhìn nhau. Chỉ có Lâm Nhã Nam vẫn nhàn nhã uống trà, không nói một lời, giống như sự tình gì cũng không của gây ra sự hứng thú với nàng, lại giống như sự tình gì cũng nằm trong lòng bàn tay của nàng.

Bộ dáng của Lâm Nhã Nam, làm cho Liêu Tuấn Hoa cùng Đái Quân đều cảm thấy thần bí khó lường.

Ngoài hành lang.

Chu Giai sau khi nhìn thấy Vương Siêu, tựa hồ tâm tư rất nặng nề, dựa vào hành lang chạm trổ hoa, nhìn về phía biển khơi xa xa, không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, dùng ngón tay thon nhỏ trắng trẻo đưa lên rít một hơi.

Đợi khi Vương Siêu đi đến, Chu Giai đột nhiên xoay người thổi một luồng khói thuốc vào mặt hắn.

Hỗn hợp mùi khói thuốc cay mũi cùng mùi hương của Chu Giai xông vào mũi, Vương Siêu khẽ khép mắt lại một chút, cũng không có tức giận, chỉ cười một chút, "Cô sao lại học hút thuốc, hút thuốc đối với thân thể không có lợi".

"Hừ, đừng nói chuyện đó với ta, ngươi ngày đó có ý gì? Nói đi là đi, cả năm cũng không có một tin nhắn? Uổng ta xem ngươi là bằng hữu, có người đối đãi với bằng hữu như vậy sao?"

Ngày đó Vương Siêu trước mặt bằng hữu của nàng, nói đi là đi, đích xác chuyện này làm cho Chu Giai mất mặt, cả năm sau, Vương Siêu trường chinh đoạn tuyệt tất cả liên hệ với bên ngoài, điều này làm cho Chu Giai thiếu chút nữa tức đến phát điên.

"Khụ... khụ khụ khụ khụ!!!!!!!"

Chu Giai tức giận lại rít một hơi thúôc lá, đột nhiên giống như bị sặc, ho khan lên, mặt chợt đỏ bừng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

Vương Siêu lập tức biết, đây là một người không thường xuyên hút thuốc lại hít vào quá mạnh, khói thuốc chạy vào phổi, làm cho ho khan lịch liệt, nếu ho nặng quá, rất dễ làm cho phổi xuất huyết.

Một bước tiến lên, chợt đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chu Giai, một cổ ám kình như hòa đột nhiên qua da tiến vào.

Hự! Một hơi thở cùng khói mù hỗn loạn được tống ra, Chu Giai mới ngưng ho khan, đem điếu thuốc trong tay hung hăng quẳng xuống đất, sau đó lại dùng chân đạp lên hai cái.

"Không cần ngươi quản, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta!"

Chu Giai trải qua một đợt ho khan mãnh liệt, tựa hồ đem sự tức giận đều ho bay ra ngoài, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Siêu, ngữ khí tuy lạnh như băng, những cũng đã bình tĩnh trở lại.

Vương Siêu trong lòng nàng chiếm một vị trí rất lớn, điều này cũng không phải là ngẫu nhiên. Vào buổi tối vây bắt bọn buôn thuốc phiện hôm đó, nàng lần đầu tiên dùng súng giết người, tâm tình bối rối hồ đồ, may có Vương Siêu ở với nàng một buổi tối chuyện trò cho hết buồn, cũng chính từ ngày hôm đó, Vương Siêu trong lòng nàng hình bóng đã in đậm.

Lần đầu tiên giết người được an ủi, có thể làm cho nàng nhớ mãi.

"Chuyện của tôi, nhất thời cũng khó mà nói cho rõ ràng, cô trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đem sự tình nói rõ cho cô nghe".

Vương Siêu cũng không giấu diếm, đem chuyện ngày đó gặp ông cụ Lý, lại thấy chiến hữu của ông khóc cùng tâm tình đều không chút giấu diếm từ từ nói ra.

"Tôi lúc ấy đối với người này đích xác là phản cảm, hơn nữa đối với việc tu hành đã không kịp chờ đợi, đích thật là không chú ý tới sự cảm thụ của cô" Vương Siêu trịnh trọng giải thích.

"Hừ!" Chu Giai tuy hừ lạnh, nhưng sắc mặt đã dịu đi một ít: "Thời đại khác nhau, con người cũng sự việc đều có sự biến hóa, không thể đi thay đổi thời đại được, phải dung nhập với thời đại. Chẳng qua tôi cũng có thể lý giải tâm tình lúc đó của anh, được rồi, tôi hiện tại không trách anh nữa".

Nói xong, Chu Giai cũng thoải mái lên nhiều.

"Đúng rồi, anh hiện tại sao lại ở một chỗ với Liêu ca? Hình như anh lăn lộn cũng không ít?" Chu Giai sau khi đã thoải mái, vấn đề cũng nhiều lên, phát huy ra bản sắc của phóng viên.

"Triệu Quân an bài một trận luận võ muốn dồn tôi vào chỗ chết, kết quả là tôi đã thắng trận luận võ này, còn được thêm một triệu tiền mặt. Có tiền, phát triển lên cũng rất nhanh" Vương Siêu tự nhiên che giấu chuyện gia nhập tổ chức.

"Ừm, tôi cũng nghe nói qua chuyện này, chỉ là công tác gần đây thực không thuận lợi, đến kênh quốc tế của CCTV, nơi đây nhân tài rất nhiều, hơn nữa quan hệ của mỗi người đều không bình thường..." Chu Giai trên mặt lộ ra rất nhiều phiền não, lại giống như quay lại buổi tối giết người hôm đó, muốn chuyện trò với Vương Siêu, để giải trừ buồn bực trong lòng.

Ở địa phương, mỗi người đều xem Chu Giai là công chúa, nhưng đến trung ương, mỗi người đều không phải là người bình thường, thái độ đối đãi với nàng khó tránh kém hơn trước, điều này Vương Siêu cũng lý giải được.

"Phiền não nhiều, cũng không nên hút thuốc" Vương Siêu khí chất như xuân phong hóa vũ, so với trước đây càng dễ đánh động lòng người hơn nhiều.

Trong khi Vương Siêu cùng Chu Giai ở bên ngoài nói chuyện phiếm, Liêu Tuấn Hoa ngồi ở trong phòng đều thấy rõ.

"Ta đang sợ Giai Giai bám chặt không tha, chẳng qua hiện tại xem ra... tựa hồ người khắc chế được nàng đã xuất hiện. Nghe nói nữ nhân khi yêu đều mất đi sự minh mẫn, ta đang muốn thanh tịnh, còn phải giúp cho Vương Siêu này một tay... Hơn nữa, Vương Siêu này sâu như biển, cũng có thể mượn cơ hội này tìm hiểu một chút chi tiết, về sau còn có cơ hội hợp tác".

Liêu Tuấn Hoa trong đầu cấp tốc luân chuyển, Lâm Nhã Nam đang ngồi ở trên ghế vẫn không chút biểu tình.

Trong khi Vương Siêu đang lắng nghe Chu Giai nói, xa tận Tổng bộ tập đoàn Trần thị Singapore, một luồng sát khí đang kịch liệt dấy lên.

*****

Tại Singapore.

Eo biển Malucca, là một trong thương cảng lớn nhất trên thế giới, giàu có, phồn hoa, xinh đẹp, thành thị hoa lệ. Tất cả các loại ngôn ngữ ca ngợi đều có thể áp dụng tại đây.

Nơi đây thuộc vùng nhiệt đới, gần sát xích đạo, nhưng do địa hình ven biển, gió biển mang đến không khí ẩm, làm cho nơi này trong năm bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân.

Phía đông là Myanmar, Việt Nam, Lào, phía tây là biển, còn lại giáp Indonesia. Có thể nói, đây là vị trí trọng tâm của Đông Nam Á. Các khu vực xung quanh nôi tiếng trên toàn thế giới về thuốc phiện, hải tặc, lính đánh thuê. Thế nhưng sinh hoạt của người dân trong nước đều rất an toàn.

Tổng bộ của Tập đoàn Trần thị, chính là một tòa nhà chọc trời gần sát bờ biển của Singapore.

Sản nghiệp của cả tập đoàn đều là của gia tộc, liên quan đến hắc bạch lưỡng đạo, trừ điện tử, vận chuyển viễn dương, năng lượng ra, thuốc phiện, thậm chí là vũ khí, đều trong phạm vi làm ăn của tập đoàn này.

Thế lực của tập đoàn lan tỏa cả Singapore, Indonesia, Philippin, ngoại trừ Lý gia hiện tại đang chấp chính cùng mấy gia tộc đang được Mỹ hỗ trợ ra, cơ hồ không có đối thủ. Tại cả Đông Nam Á, nằm trong mười tập đoàn mạnh nhất.

Đối mặt một tập đoàn gia tộc lớn như vậy, người kế thừa tài sản mấy trăm triệu đôla. Lúc nào cũng có thể tạo nên tranh đấu đẫm máu.

"Lão gia rõ ràng không được khỏe, lần này cho dù trở lại, tinh lực cũng không bằng trước kia, chuyện người kế thừa cũng nên xác định".

Trong một văn phòng, hội nghị bí mật đang được khẩn cấp mở ra.

Tham gia hội nghị chính là bốn nam ba nữ, chính là những người có hy vọng kế thừa gia tộc Trần thị nhất.

"Trần Ngả Dương đã trở lại, với danh khí của hắn trong giới võ thuật người Hoa, lần này lão gia đang muốn chỉ định hắn là người thừa kế của gia tộc" Một thiếu phụ xinh đẹp chừng hơn ba mươi tuổi cau mày, nàng ta tên là Trần Lệ, là chị họ của Trần Ngả Dương.

"Đúng vậy, lời của lão gia, chính là luật, chỉ cần lời ra khỏi miệng, chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc thay đổi được" Một trung niên nam tử cũng lên tiếng, "Lệ nhi, cô có ý kiến gì hay không?"

Nam tử này vai vế so với Trần Lệ hiển nhiên cao hơn, là chú của Trần Ngả Dương, tên là Trần Đại Quyền.

Gia chủ hiện tại của Tập đoàn Trần thị là Trần Lập Ba, bởi vì chứng Parkinson, nên phải nằm viện để điều dưỡng.

Trần Lập Ba đức cao vọng trọng, ở trong gia tộc là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, nắm giữ đại quyền toàn bộ tài chính, nhân sự, hơn nữa còn có một đám lão nhân trung thành chỉ nghe lời hắn. Chỉ cần hắn phát một câu, so với di chiếu hoàng đế truyền ngôi còn muốn vững chắc hơn.

"Ta thấy lão gia cũng không có gì, rõ ràng chúng ta một là không làm, hai là đã làm thì làm cho trót. Phái người hạ độc, đem lão gia xử lý! Ta không tin, lão gia một khi chết đi, chúng ta nhiều người, lại không đấu lại đám không cha mẹ như huynh muội Trần Ngả Dương kia?"

Thanh âm hung hăng kia là từ miệng một nam tử tuổi còn trẻ truyền ra.

Nam tử tuổi trẻ này chỉ chừng hai lăm hai sáu tuổi, tên là Trần Tân, đang học y tại Mỹ, lần này nghe nói Trần Lập Ba lâm bệnh nặng, lập tức trở về tranh đoạt gia sản.

"Thúi lắm! Lão gia dễ dàng bị xử lý như vậy sao? Hơn nữa người ở bên cạnh lão gia, đều đã theo hắn nhiều năm. Mỗi người đều hết sức trung thành, vạn nhất chuyện bại lộ. Chúng ta liền xong đời. Thủ đoạn của lão gia năm đó, ngươi không được biết".

Một trung niên nam tử vỗ bàn, "Láo lếu!"

"Hừ! Lão hổ cũng có lúc ngủ gật, càng huống chi, hiện tại chỉ là một con hổ già bị bệnh! Ta thấy các ngươi đều nhát gan như thỏ đế, khó trách lão gia không chỉ định các ngươi làm người kế thừa".

Trần Tân cười lạnh một chút, "Cho dù xử lý lão gia khó khăn, chúng ta tùy tiện xuất ra một tay bắn tỉa, xử lý Trần Ngả Dương không phải là êm chuyện sao? Chẳng lẻ không có Trần Ngả Dương, lão gia sẽ đem gia tộc giao cho người ngoài? Huyền vũ môn, Lý Thế Dân đã làm thế nào?"

Hắn miệng liên tục nói giết người, bộ mặt dữ tợn, âm hiểm độc ác, không hổ là người du học từ nước ngoài về.

"Ta thấy xử lý lão gia là điều không thực tế, xử lý Trần Ngả Dương cũng có thể cân nhắc. Trần Tân tại Mỹ quả thật đã học được tâm ngoan thủ lạt" Một người khác của gia tộc Trần thị tỏ vẻ đồng ý.

"Sự tình này chỉ sợ không thể làm âm thầm được" Thiếu phụ xinh đẹp Trần Lệ kia lắc lắc đầu, "Lão gia không phải là Lý Uyên, Trần Ngả Dương cũng là Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát. Kỳ thật sự tình hiện tại, lão gia trong lòng cũng rất rõ ràng. Cho dù chúng ta xử lý huynh muội bọn họ, ngươi nghĩ lão gia sẽ không biết làm chúng ta làm sao? A Tân, ngươi tuy học được tâm ngoan thủ lạt, nhưng có một số việc, không thể dùng âm mưu được. Ngươi phải học dương mưu, chúng ta quang minh chính đại mà làm!"

"Như thế nào là dương mưu pháp? Quang minh chính đại? Cô có ý định gì?" Trần Tân giống như đối với Trần Lệ còn có chút cố kỵ, cũng không có lớn tiếng cười lạnh trào phúng, thu liễm một chút sự phô trương của bản thân.

"Xử lý lão gia ý nghĩ này trong đầu chúng ta cũng không cần nghĩ đến, cho dù là Trần Ngả Dương, cũng không phải muốn xử lý, là có thể xử lý! Trần Ngả Dương kinh doanh nhiều năm, dưới tay cũng có một đám thủ hạ thân tín, huynh đệ Lâm Lập Cường, Lâm Lập Quân kia cũng không phải là người hời hợt. Lần trước Lâm Lập Quân đến đại lục giao dịch thuốc phiện, đả thông thị trường, bị cảnh sát địa phương xử lý, thật ra cũng đã trừ được cánh tay phải của hắn".

Lâm Lập Quân đúng là cao thủ Vịnh xuân bạch hạc quyền bị Chu Giai dùng súng bắn chết tại ruộng bắp.

"Lần này, ta liên hệ với một vị đại nhân vật thuộc tầng lớp lãnh đạo trong liên minh tiền tệ châu Âu tại Phi châu, Tomas. Dương" Trần Lệ cười lạnh một chút: "Hắn đáp ứng hỗ trợ ta, Trần Ngả Dương không phải rất khó đánh bai sao? Trogn giới võ thuật nổi danh lắm sao? Ta lần này chính là phá đi thanh danh của hắn. Ở trước mặt lão gia, lấy phương thức luận võ, quang minh chính đại đánh bại hắn, đánh cho hắn tàn phế. Ngươi nghĩ thử xem, một người bị đánh bại đến tàn phế, lão gia còn có thể chỉ định hắn là người kế thừa không?"

"Như thế đúng là ý kiến hay! Chỉ là, Trần Ngả Dương võ công ai cũng đều nói xuất thần nhập hóa, đánh đã nhiều năm như vậy, cao thủ chết ở dưới tay hắn vô số kể, làm sao có cao thủ nào có thể trong giao đấu chính quy mà thắng được hắn?"

Trần Đại Quyền cau mày.

"Tomas Dương đại nhân, hôm nay bí mật đáp máy bay tới đây. Hắn nói mời đến một vị cao thủ, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này cho chúng ta" Trần Lệ nói.

"Cái giá phải trả là gì?" Trần Đại Quyền vội vàng hỏi.

"20% cổ phiếu của tập đoàn Trần thị chúng ta" Trần Lệ bất động thanh sắc, mọi người ngồi ở đây đều ồ cả lên.

"20% cổ phiếu!"

"Cái này không phải là chuyện mấy chục triệu sao!"

"Cái giá này quá lớn!"

"Không được, kiên quyết không thể đồng ý!"

"Hừ! Tàm nhìn hạn hẹp!" Trần Lệ hung hăng vỗ bàn một cái."Năm đó các ngươi đã đối đãi với huynh muội Trần Ngả Dương thế nào? Hắn mà trở mặt, đám các người chẳng phải chỉ có con đường chết sao?

Nói đến, Liên minh tiền tệ châu Âu là tổ chức gì! So ra còn mạnh hơn cả Mỹ! Lý gia không phải nhờ vào Mỹ âm thầm hỗ trợ, mới chấp chính được Singapore sao. Về sau chúng ta được Âu Minh hỗ trợ, cũng có hy vọng lật đổ được Lý gia! Đưa bản thân lên chấp chính tại Singapore! Đây mới là ích lợi lâu dài".

Những lời này, làm cho những người chung quanh không nói được gì. Hiển nhiên là đã chấp nhận giao dịch.

Vào lúc này, một chiếc máy bay tư lớn đang hạ cánh xuống sân bay Changi của Singapore.

Trong khoang hạng nhất của máy bay, có một nữ tử mặc trang phục truyền thống màu tím đang lẳng lặng ngồi, cả khoang hạng nhất, cũng chỉ có một mình nàng ta ngồi. Mà bên cạnh có một nam tử da trắng tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn đang đứng thẳng.

Trong cabin hạng trung ở sau, toàn bộ là những nam tử đang ngồi ánh mắt cứng đờ, cứ như là máy móc vậy.

"Huấn luyện viên. Đã đến Singapore".

Nam tử da trắng cung kính nói.

Nữ tử áo tím mở to mắt, gật gật đầu: "Tomas, ngươi ngồi đi".

Tomas xấu hổ cười cười: "Nói thật, ta đối với huấn luyện viên có chút sợ hãi, không dám ngồi" Hắn nói chính là tiếng Trung, khá lưu loát, thanh âm êm dịu, còn có chứa chúng thanh âm Bắc Kinh.

"Ngươi sợ cái gì" Nữ tử áo tím dùng ngón tay gõ gõ lên bàn ở trước mặt.

Tomas tựa hồ không dám trả lời nhiều, xảo diệu chuyển đề tài: "Huấn luyện viên, với thân phận của người, làm gì lại để ý tới một tập đoàn Trần thị tại Singapore nho nhỏ này?"

"Tomas, Singapore là trung tâm Đông Nam Á, mà tập đoàn Trần thị, lại là một quân cờ trọng yếu tại Singapore, chúng ta muốn phát triển tại Đông Nam Á, phải nắm được quân cờ này".

"Cái này ta biết. Nhưng cũng không cần đến người tự thân ra tay như vậy".

"Không không không. Người kế thừa kia, Trần Ngả Dương. Trong giới võ thuật người Hoa chúng ta, có danh vọng rất lớn, phải quang minh chính đại giao đấu mà đánh bại hắn. Trừ ta tự mình ra tay, những người còn lại đều không có mười phần nắm chắc".

Oành, một tiếng sấm nổ vang, máy bay đã hạ cánh thành công.

Phi cơ chạy trong đường băng vừa mới dừng lại, lập tức có năm sáu chiếc xe bus sang trọng cùng ba chiếc xe có nhãn hiệu hàng đầu trên thế giới chạy tới, đưa mọi người trong máy bay bí mật rời khỏi sân bay.

"Ồ, Tomas Dương đại nhân, ngài khỏe chứ!"

Trong một khách sạn của tập đoàn Trần thị.

Đám người lúc nãy hội họp bí mật đều có mặt, đều bí mật đến nghênh đón vị Tomas. Dương đại nhân này.

"Ha ha, Trần tiểu thư, cô vẫn xinh đẹp như vậy" Tomas thân mật hôn tay của Trần Lệ.

"Tomas đại nhân, kế hoạch của chúng ta..." Trần Lệ sau khi tiếp đón, chần chừ nhìn người ở bên cạnh Tomas, một nữ tử áo tím, mười mấy vệ sĩ ánh mắt như tro tàn. Nhìn thế nào cũng không ra ai có thể cùng Trần Ngả Dương luận võ.

"Trần tiểu thư, ta một khi đã đáp ứng cô, tự nhiên có kế hoạch. Cô cứ an bài chỗ cho chúng ta ở là được, đến lúc đó, tự nhiên sẽ đúng theo ý của cô! Tất cả các chuyện khác, cô cũng không cần hỏi tới, chuyện này đối với các cô cũng khônh có lợi" Tomas cũng không có giới thiệu nữ tử áo tím này.

"Được rồi! Một khi ngài đã sớm có chuẩn bị, ta cũng không hỏi nhiều" Trần Lệ ánh mắt vãn nghi hoặc, nhưng không hề hỏi thăm."Mời ngài, chúng ta đã sớm an bài cho ngài phòng Tổng thống".

"Các ngươi không cần làm bại lộ mục tiêu! Nghe theo chủ nhân an bài".

Bốp! Tomas vừa lòng gật gật đầu, vỗ tay một cái. Đám vệ sĩ phía sau lập tức tản ra, đi theo phục vụ của khách sạn tiến vào trong thang máy, hiển nhiên bọn họ cũng được bố trí phòng.

"Huấn luyện viên, mời người đi trước" Tomas thể hiện đúng nghi lễ quý tộc.

Nữ tử áo tím gật gật đầu, đi vfo thang máy trước, Tomas liền đi theo sau.

Trần Lệ đang muốn đi cùng, Tomas lập tức ngăn lại: "Trần tiểu thư, cô không cần tự mình an bài, ngày mai, khi gia chủ của cô xuất viện mở hội nghị gia tộc, ta sẽ đến đó".

Nói xong, Tomas cùng nữ tử áo tím di lên tầng trên.

"Tomas này thật kiêu ngạo! Ngươi là hạng gì chứ? Hừ!" Trần Tân thấy tất cả sự việc, trong lòng vừa bực bội, rồi lại có một tia thần bí."Chẳng lẻ nữ tử áo tím kia, chính là cao thủ đối phó với Trần Ngả Dương? Không có khả năng, làm sao có thể? Chẳng qua, nữ nhân này bộ dạng cũng rất có khí chất... hắc hắc, hắc hắc... chỉ là không biết là dạng nữ nhân gì..."

Từ lúc gặp Tomas cùng nữ tử áo tím kia, Trần Tân trong đầu rất nhanh luân chuyên suy đoán.

Nữ tử áo tím cùng khí chất thần bí, đối với hắn rất là sức hấp dẫn.

Khi thấy đám người Trần Lệ đi rồi, Trần Tân đột nhiên gọi một nhân viên phục vụ tới.

"Vừa rồi Trần Lệ đưa mấy người Tomas an bài ở nơi nào?" Trần Tân hỏi.

"Tại phòng Tổng thống ở trên tầng cao nhất" Người phục vụ nói.

"Còn nữ tử mặc áo tím kia có ở một mình không? Đám vệ sĩ của bọn họ ở nơi nào?"

"Chỉ ở một mình, đám vệ sĩ của bọn họ đều được an bài ở phía dưới".

"Vậy quá dễ rồi. Đến đây, ngươi làm cho ta một việc" Trần Tân hắc hắc cười âm hiểm, xoay người đi ra ngoài, một lát quay lại, kéo người phục vụ vào trong góc bí mật nói.

Từ trong ngực lấy ra một bình chất lỏng màu hồng, vừa thấy đã biết là loại thuốc kích dục rồi.

"Ngươi đem thuốc này thừa cơ buổi tối, đổ vào trong nước uống hoặc thức ăn của nữ tử áo tím. Tối nay ta tới, sự tình sau khi làm thỏa đáng, ta cam đoan ngươi sẽ có lợi! Bằng không" Trần Tân hừ hai tiếng, trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn.

Người phục vụ kia liên tục gật đầu.

"Tomas. Ngươi có thấy tên trẻ tuổi đứng ở sau Trần Lệ không?"

Cùng lúc đó, trong phòng Tổng thống trên lầu thượng, nữ tử áo tím hỏi Tomas.

"Tên đó?" Tomas nhớ lại một chút: "Người trẻ tuổi đó hình như là trong gia tộc bọn họ gọi là Trần Tân, du học ở Mỹ. Cũng có một chút tư cách tranh đoạt quyền kế thừa. Thế nào, huấn luyện viên có chuyện gì?"

"Đem hắn bí mật dìm xuống eo biển Malucca đi" Nữ tử áo tím dùng đầu ngón tay gõ gõ xuống bàn.

"Huấn luyện viên! Đây là vì cái gì?" Tomas lắp bắp kinh hãi, "Tổ quốc của huấn luyện viên không phải có một câu, Cường long không áp địa đầu xà sao? Càng huống chi, giết người trẻ tuổi kia, đối với chúng ta thực không có lợi".

"Tomas. Ngươi tuy biết 'Cường long không áp địa đầu xà?' Không sai" Nữ tử áo tím mỉm cười nói: "Không biết ngươi còn có nghe qua một câu nói khác không?"

"Câu gì?" Tomas hỏi.

"Thu phong vị động thiền tiên giác, ám tống vô thường tử bất tri (Gió thu không thổi người hiểu chuyện, vô thường ngầm tiễn kẻ vô tri)" Nữ tử áo tím cười, "Không cần hỏi nhiều, đi làm đi".

"Vâng, huấn luyện viên" Tomas biết, lời của huấn luyện viên, không thể kháng.

*****

Quyền thuật đến "Luyện hư hợp đạo" là đưa bản thân tiến nhập cảnh giới "Chí Hư Chí Vô", lúc bất động thì trong lòng tịch mịch trống không, tâm không chút gợn; còn khi có chuyện bất ngờ xảy ra, tuy không thấy không nghe nhưng vẫn cảm giác được mà tránh né. Trung Dung có câu "Đạo luyện đến chí thành thì có thể biết trước", chính là ý này.

Đạt đến mức chí thành, ba phái quyền thuật ta chỉ biết có bốn người, Lý Lạc Năng tiên sinh của Hình Ý, Đổng Hải Xuyên tiên sinh của Bát Quái, nhị vị Dương Lộ Thiền và Võ Vũ Nhượng tiên sinh của Thái Cực. Bốn vị này đều đến bậc tri giác "Bất Kiến Bất Văn" (không nghe thấy nhưng có thể dự cảm).

Những vị còn lại đều chỉ ở mức tri giác thấy nghe mà thôi. Nếu bên ngoài có sự gì bất ngờ, chỉ cần mắt nhìn thấy tai nghe được, bất kể là đến nhanh thế nào họ cũng có thể tránh né.

Luyện võ dù đã nhập vào hư cảnh nhưng chưa đạt đến Chí hư, vẫn không thể có được trình độ Bất kiến bất văn.

Người luyện quyền những phái khác, nghe nói cũng có vị đạt đến cảnh giới này, nhưng vì chưa rõ danh tính nên không chép vào đây.

(Trích "Hình Ý Từ Chân" của Tôn Lộc Đường).

......................... .

"Các thế lực người Hoa hải ngoại bao gồm rất nhiều bang hội, xã đoàn, liên minh, đan xen phức tạp, công khai có phi pháp có, có cả lính đánh thuê. Thậm chí ở châu Âu còn có một tập đoàn Hoa kiều trực tiếp gia nhập, hơn nữa còn ngầm thao túng các hội nghị cao cấp của Trung ương tổ chức này. Điều đó cũng giống như người Do Thái có thể thao túng các cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ."

"Mọi người đều nói dân Do Thái là chủng tộc ưu tú, thực ra người Hoa cũng không hề thua kém, huống hồ người Hoa ngoài truyền thống còn có Tổ quốc, hàng nghìn năm nay luôn đứng sừng sững ở phương Đông, chưa từng bị lật đổ."

(hihi có đúng hem chỉ?)

.....................

Thanh Đảo, Sơn Đông.

Gió biển thổi nhẹ, mang theo hơi mát thổi vào khu biệt thự hào hoa nằm ẩn mình trong rừng. Những giọt mưa li ti rơi xuống, bao phủ trên biển một màng sương mờ, như trong giấc mộng ảo đầy thi vị.

Liêu Tuấn Hoa đứng trong đình hóng gió rộng giữa sân biệt thự, tận hưởng làn hơi nước từ biển nhẹ thổi qua, tâm tình hết sức thư thái.

"Giai Giai, kế hoạch làm phim của cô e là không thể hoàn thành đâu, nó còn khó hơn đến Iraq làm phóng sự chiến trường đó!"

"Tôi không sợ!" Chu Giai hất đầu vẻ kiên cường, nhìn sang Vương Siêu bên cạnh.

"Được rồi, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cứ từ từ tính cũng được mà..." Vương Siêu không muốn tranh luận, bèn chuyển đề tài: "Liêu tổng, chúng ta nói chuyện võ công đi. Giai Giai thật ra công tác cũng có khó khăn riêng... À, không biết Chu lão tiền bối quyền thuật đạt đến cảnh giới nào rồi?"

"Sư phụ tôi lúc trẻ công phu đã tiến vào hóa lực, cả tâm và ý đều tu luyện đến hư cảnh, chỉ cần tai nghe thấy mắt nhìn đến, cho dù tấn công nhanh đến đâu cũng có thể tránh kịp, bao gồm cả súng đạn bình thường. Sư phụ đã nhiều lần ra chiến trường, nhưng chưa hề bị trúng đạn."

"Tâm và ý tu luyện đến mức Luyện thần hoàn hư, đây là bậc tri giác nghe biết" Vương Siêu trầm ngâm một lúc: "Theo Hình Ý Từ Chân của Tôn lão gia thì đây là cảnh giới thứ cấp, trên đó còn có cảnh giới chí hư Bất kiến bất văn mà vẫn cảm giác được để né tránh, không biết Chu lão tiền bối nay đã đạt đến chưa?"

"Trong quyền thuật, cảnh giới Chí hư là cảnh giới tối cao, cũng là đỉnh cao của việc tu luyện tâm ý..." Liêu Tuấn Hoa cười cười: "Không phải Tôn lão gia đã nói trong sách sao, trong đời Lão gia chỉ biết qua bốn người có khả năng tiên tri như vậy. Sư phụ tôi bây giờ cũng chưa đạt đến cảnh giới ấy, đại khái là tâm và ý muốn đạt đến cảnh giới chí hư còn phải dựa vào cơ duyên, không phải chỉ nhờ vào tu hành của bản thân mà được!"

"Điều này không sai, Trung Dung của Nho giáo không phải đã nói "Đạo đạt chí thành có thể biết trước" sao? Trong lịch sử, một số đại nho hiền giả tâm ý tu dưỡng đến đỉnh điểm, tuy sức trói gà không chặt nhưng lại luôn có thể tiên tri tránh được nguy hiểm." Vương Siêu đáp lại, chí khí dâng lên như mặt trời buổi sáng, sắc mặt hồng hào, thần thái rạng rỡ.

Tuy hôm nay mưa bụi mịt mù nhưng hắn vẫn cảm giác được, mặt trời đang dâng lên ở bên ngoài. Tâm và ý phối hợp cùng quy luật và cảnh ý lên xuống của mặt trời mặt trăng, đã có thể tự nhiên bộc phát mà không cần cố ý tìm kiếm.

"Những lý luận đó đối với bậc tôn sư có lẽ rất bình thường, nhưng chúng ta càng nói càng mờ mịt, không thể hiểu nổi. Giống như nông dân thập niên sáu bảy mươi, không thể tưởng tượng con người có thể lên mặt trăng, luôn cho rằng nơi đó chỉ có Hằng Nga và chú Cuội... Cảnh giới hiện nay của tôi so với các bậc đại sư đó cũng như những người nông dân kia thôi. Có điều tôi thấy hình như anh đã lĩnh ngộ được gì đó, sự thay đổi khí chất tinh thần hằng ngày đều rất có quy luật?"

Liêu Tuấn Hoa và Vương Siêu ở bên nhau cả ngày, anh ta cũng cảm thấy chàng buổi sáng sớm khí chất nổi lên, buổi trưa thu lại giữ chặt đống mở động tĩnh tùy thời, lúc trời chạng vạng tốt thì nhàn tản thung dung, ban đêm thì thanh u, yên ắng. Thần thái hơi khí thay đổi có quy luật như vậy thật là kỳ diệu.

"Thu nhặt tinh hoa của mặt trời mặt trăng, đây chẳng qua chỉ là đạo lý dưỡng sinh cơ bản nhất mà thôi."

Đối với bằng hữu trong quyền thuật, Vương Siêu chân thành không chút giữ gìn. Đường lối tu luyện hoặc tự tìm tòi hoặc do người khác chỉ cho, nhưng muốn thành công đều phải do mình tự thực hiện.

Cũng giống như cùng một buổi sáng, Thanh Đảo thì mịt mờ mưa bụi nhưng Singaporre lại nắng sáng huy hoàng.

Trần Ngãi Dương đang chậm rãi luyện Thái Cực Quyền dưới bóng mát hàng cây. Động tác y một đến một đi, từ trái sang phải rồi lại từ phải quay trái, liên tục như dòng nước chảy.

Ánh nắng chiếu qua tán cây soi xuống, trên người y hiện lên những chấm sáng, dao động theo cơ thể như những chiếc vảy vàng.

Um, um, um... Một loạt âm thanh nửa như bò rống nửa như ếch kêu từ bụng, ngực và các khớp trên toàn thân y vang lên. Chính là "Điêu Thiềm Kình" tinh túy bí truyền trong Thái Cực Quyền.

Theo động tác của Trần Ngãi Dương, tiếng kêu cứ liên tục phát ra khiến mấy con chim sẻ giật mình bay tung, nhảy qua nhảy lại.

Bỗng cả người y nhẹ nhàng bật lên, hướng về một cây to bên cạnh, không dùng tay chân mà cả người dính vào trườn lên, cội cây to một người ôm thẳng đứng.

Đây là thân pháp "Ly Miêu Thượng Thụ" trong Thái Cực Quyền, khi thi triển phảng phất cả người hóa thành một con mèo to tướng.

Trườn hai ba cái, bỗng nhiên lăn một cái, hai bàn tay Trần Ngãi Dương phối hợp, một duỗi một tóm, chộp đúng một con chim sẻ vừa giật mình bay lên vào lòng bàn tay, nắm lại nhè nhẹ rồi trườn xuống.

Động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, khiến người xem phải trầm trồ thán phục.

Xuống đến đất, y mở lòng bàn tay mình ra. Con chim vội vã bay lên, nhưng đúng khoảnh khắc nó đập cánh thì từ lòng bàn tay Trần Ngãi Dương phát ra ám kình nhu hoà, triệt tiêu sức thăng không của nó.

Sau đó y lại hất tay, tung con chim lên vai. Xoay chuyển trên dưới, đứng lên ngồi xuống, con chim vẫn bay loạn sát người. Mỗi lần con chim sắp dứt ra bay lên, Trần Ngãi Dương đều cảm giác chính xác, phát ra ám kình kéo nó trở lại.

Dần dần, con chim như chỉ lòng vòng lượn quanh người Trần Ngãi Dương, không thể bay xa được.

Đột nhiên một tiếng ễnh ương kêu to, Trần Ngãi Dương thu nhanh công phu, con chim giật mình rơi xuống đất.

Y nhặt con chim lên, vuốt nhẹ vài cái. Con chim tỉnh ra, bay vụt đi, chốc lát đã trốn vào tán cây.

"Chúc mừng Thiếu gia, rốt cuộc anh đã có thể đưa Thái Cực Kình Quyền tản khắp toàn thân, tiến vào giai đoạn Hóa kình!" Một nam nhân tướng mạo khôi ngô bước tới. Người này có khuôn mặt hơi tròn, lông mày thưa thớt nhưng vóc dáng hệt như được dao cắt từ đá, hết sức mạnh mẽ cứng rắn.

Gã chính là cánh tay phải của Trần Ngãi Dương, cũng là một cao thủ Đàn Toái Vĩnh Xuân Quyền, Lâm Lập Cường.

"Là do năm trước lúc giao lưu với đại sư Vương Siêu người chiến thắng Trương Uy, kiến thức quyền thuật sâu sắc của anh ta gợi mở nhiều cho ta. Hôm nay xem như ta mở được cánh cửa cuối cùng, tiến nhập vào cảnh giới mới. Đúng rồi, hôm nay lão gia xuất viện triệu tập cuộc họp, bên đó có động tĩnh gì không?" Trần Ngãi Dương hỏi.

"Tin tức vừa nhận được sáng nay, Trần Tân mới từ Mỹ về lại mất tích tối qua, giờ vẫn chưa tìm thấy, có điều cũng không ai quan tâm!" Trên mặt Lâm Lập Cường thoáng qua vẻ khinh miệt.

"Gia tộc nào cũng có hạng tử đệ hư hỏng, muốn tất cả đều giỏi giang tài ba, khó lắm..." Trần Ngãi Dương đi đến rửa tay dưới vòi phun: "Kệ hắn, chắc là chạy đi đâu đó ăn chơi rồi. Lão gia không để ý thì chúng ta cũng không cần quan tâm. Đi, chúng ta đến tổng bộ!"

Đại sảnh tổng bộ Tập đoàn Trần thị...

Một lão nhân tóc bạc trắng ngồi trên xe lăn, thân hình gầy gò, mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt lúc nào cũng sáng rực. Đẩy xe là một phụ nữ trung niên, bên cạnh còn có bốn nam nhân cao tuổi ăn vận chỉnh tề, phía sau là mười mấy người đứng xếp hàng, đều là nhân viên cao cấp của Tập đoàn Trần thị.

Lão nhân chính là Trần Lập Ba, lãnh đạo tối cao của Tập đoàn.

"Ngãi Dương, A Lệ, Đại Quyền, chúng đến chưa?" Trần Lập Ba hỏi bằng một giọng già nua.

"Xe đã đến bên ngoài, họ vào ngay bây giờ!" Một trong bốn lão nhân bên cạnh đáp khẽ.

"Ừm... đợi chúng một chút, không cần vội!" Trần Lập Ba đưa mắt nhìn một lượt căn phòng họp sang trọng, những gương mặt cung kính xung quanh đoạn khẽ khép mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chãi vang bên tai, Trần Lập Ba mở mắt. Trần Ngãi Dương xuất hiện ngoài cửa.

"Ngãi Dương, qua đây thúc công nhìn xem nào!" Với đứa cháu đã giành nhiều thanh danh cho gia tộc này, Trần Lập Ba xem ra rất quý mến.

"Ngài Thomas, xin mời, ông tôi ở trong!"

Đúng lúc đó lại có tiếng bước chân, nhóm Thomas, Trần Lệ, Trần Đại Quyền cùng bước vào, phía sau còn có một cô gái áo tía toát lên một vẻ rất thần bí.

"Trần tiên sinh, chúc mừng ông đã bình phục!" Thomas lên tiếng trước. Vốn là quan chức kinh tế cao cấp của, cũng có nhiều cuộc làm ăn lớn với Trần thị, gã và Trần Lập Ba không lạ gì nhau.

"Thomas tiên sinh, anh đến Singapore có chuyện gì vậy?" Trần Lập Ba khẽ nghiêng người trên xe lăn, thái độ rất lịch sự nhưng trong mắt lộ vẻ nghi ngờ lớn.

"Hôm nay là ngày kỷ niệm trong nội bộ gia tộc, ngài Thomas có thể đợi chút nữa được không? Tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho anh, buổi trưa bàn chuyện làm ăn, buổi tối xin được chiêu đãi các vị?"

"Không không Trần tiên sinh, tôi hoàn toàn không có ý can thiệp vào chuyện nội bộ gia tộc ngài mà là vì chuyện khác. Một thầy dạy võ của chúng tôi nghe nói Trần gia có vị đại sư võ học tên Trần Ngãi Dương, giỏi võ thuật và giao đấu, sinh lòng yêu mến muốn đến giao lưu thôi. Tôi chỉ là người dẫn đường, sự việc chỉ đơn giản có vậy, không ngờ lại gặp cuộc họp gia tộc các ngài... Không biết ngài Trần Ngãi Dương có đây không?"

Trần Ngãi Dương công phu đã tiến vào Hóa kình, có thê tự nhiên phân biệt được mạnh yếu, vừa nhìn đã chú ý đến nữ nhân áo tía.

Chỉ vì áp khí trên người cô ta không biểu lộ thật mạnh mẽ..."Có thể là võ công đã đến ám lực, không biết có phải là cao thủ Trần Lệ mời đến đánh bại mình tại trận không? Họ muốn giở trò trước mặt lão gia... ?"

Trần Ngãi Dương đã đoán đúng âm mưu của đám Trần Lệ. Nếu y bại trận dương trường thì danh tiếng sẽ lập tức tan vớ, Lão gia dù muốn chỉ định là người thừa kế cũng phải nghĩ lại.

"Hóa ra là bằng hữu trong giới võ thuật! Đã chủ ý tìm tôi giao lưu thì không cần phải chọn lựa làm gì, cứ tiến hành ở đây đi!"

Sau khi thành danh, Trần Ngãi Dương đã quen nhận những lời khiêu chiến, vì thế y cũng không khách khí, bảo đánh là đánh ngay tắp lự.

Đối với những chuyện về võ học y có đủ tự tin, dù trước mặt Trần Lập Ba y vẫn là một Đại sư Thái Cực Quyền.

"Được, có phong độ của người chèo chống lắm!" Với sự quyết đoán của Trần Ngãi Dương, Trần Lập Ba rất tán thưởng.

"Mọi người tản ra! Đẩy ta đến lầu hai, để lão già ta cũng xem trận tỉ võ này, những người không phận sự đi cả đi!" Chỉ một câu ra lệnh, đại sảnh lập tức không còn một bóng người của Trần thị.

"Võ sư, đã bắt đầu được chưa?" Thomas hỏi nhỏ.

"Anh cũng tránh ra đi!" Cô gái áo tía bật móng tay, trên mặt thoáng lộ ra vẻ đáng tiếc.

Đoàn tùy tùng lên lầu hai, đại sảnh rộng rãi chỉ còn lại hai người.

"Luyện võ muốn tiến vào nhập hóa, ngoài tư chất tài năng, thầy giỏi truyền đạt, chuyên cần khổ luyện, còn cần có cơ duyên. Anh có thể tiến vào nhập hóa trước ba mươi tuổi quả là nhân vật thiên tài, tám mười năm nữa có lẽ cũng là một Đại tôn sư võ học, thực đáng tiếc... !"

"Hừm..." Nghe lời cô gái áo tía, Trần Ngãi Dương nhíu mày, tâm thần ngưng tụ, khí lực toàn thân nhanh chóng dâng cao đến đỉnh điểm.

"Cô tên gì?"

"Tôi họ Đường, động thủ đi!"

Chính là Đường Tử Trần mà Vương Siêu đang ngày mong đêm nhớ. Đáng tiếc, trận tỉ võ này hắn đang ở Sơn Đông xa đến vài vạn dặm, không hề biết chút gì.

Trần Ngãi Dương không phí lời, bởi trước khi đấu kỵ nhất là nhiều lời.

"Được!" Mũi phì ra một tiếng, y động thân, cả người như con ếch lớn xộc ra từ bụi cỏ, phốc một cái đã vượt qua tám mét đứng trước mặt Đường Tử Trần, một chiêu Thủ Tiên Phản Thân Trừu Kích tung ra.

Thân hình xẹt qua không khí rít lên tiếng xé gió, hệt như một đoàn xe chạy nhanh dậy lên làn sóng khí và lực, mấy người đứng gần trên lầu hai thậm chí bị thổi bay cả áo.

Thủ Tiên tung ra... Rầm! Tiếng nổ dữ dội như lốp xe bị vỡ.

Cường lực mạnh mẽ đến mức ấy, thực sự khó ai chống đỡ được.

Thái Cực luyện đến tối nhu, khi đánh ra sẽ mạnh nhất thiên hạ. Dùng nhu dưỡng cương, càng âm nhu càng có thể phát ra lực mạnh nhất.

Nhóm Trần Lệ trên lầu cùng giật mình... Không thể nghi ngờ, cho dù trước mặt là bê tông cốt thép cũng sẽ bị một chiêu công của Trần Ngãi Dương đánh vỡ nát.

Có điều, trước chiêu Thủ Tiên hung hãn Đường Tử Trần lại không hề né tránh, chân dậm mạnh, thân hình nháy mắt căng ra. Hai chân phát lực, nền nhà lát cẩm thạch lập tức lún xuống.

Nền đại sảnh tòa nhà Trần thị đều lát bằng cẩm thạch, bên dưới là lớp bê tông chắc chắn.

Năm ngón tay Đường Tử Trần vòng lại, nắm thành quả chùy rỗng như "Xung Thiên Chùy" trong Thái Cực Quyền. Cú đấm này của cô cũng như bạo phát, như quả cầu sắt từ trong quả pháo lớn nổ ra, ầm ầm vang động, lực chân đạp mạnh đến ngươi trên tầng hai cũng phải lắc lư.

Thế chùy xung thiên hướng thẳng lên, chính diện nghênh đón Thủ tiên công xuống của Trần Ngãi Dương.

Tiên chùy giao kích, toàn thân Trần Ngãi Dương rung lên, chân dậm liền mấy cái, vẫn không lấy hơi mà hai tay đồng thời xuất động, đánh ra như cuồng phong bão táp.

Một hơi mười ba thế tiên của Thái Cực Quyền, cánh tay còn ghê gớm hơn hai sợi roi thép.

Cánh tay còn cách mặt sàn ba bốn thước, tiên lực đã vỗ lên sàn, âm thanh rẹt rẹt dữ dội như một cây roi vô hình quất xuống.

Năm xưa, bậc tôn sư Bát Cực Lý Thư Văn luyện chưởng, một chưởng vỗ xuống, cách mặt đất năm sáu thước cát bụi đã bay tung, có thể thấy tốc độ, lực đạo, lực phát mãnh liệt thế nào. Tiên thế hôm nay của Trần Ngãi Dương cũng hàm ẩn uy thế đó.

Đây mới là cuộc tỉ võ vượt qua giới hạn của cơ thể.

Đối diện với thế công này, Đường Tử Trần vận lực lách nhanh ra, một mạch lướt tám chín mét đến cửa, bay phất lên nhanh như điện xoẹt, hai tay nắm lại thành chùy, đối chọi với thủ tiên của Trần Ngãi Dương.

Chùy pháp của Đường Tử Trần mạnh mẽ, hơi gió nổ tung, mỗi lần phất lực đều phát ra tiếng ầm ầm như sấm.

Sấm phát theo tay, uy lực rõ ràng áp đảo tiên thế của Trần Ngãi Dương.

"Ở đâu ra cao thủ lợi hại như vậy chứ?" Trần Ngãi Dương dùng roi đối chùy, chỉ hai ba đợt là chân khí suy yếu, không khỏi giật mình.

Y lập tức thay đổi đấu pháp, hai cánh tay tung chưởng, trong cương có nhu, dùng Thái Cực Vân Thủ điều tiết lực.

Nào ngờ Đường Tử Trần biến hoá còn nhanh hơn, hầu như tiên tri tiên giác, thân người lúc áp sát lúc tách ra, lúc tránh lúc hợp, lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên xoẹt qua cách xa năm sáu mét, rồi bỗng như lửa điện phóng vụt đến.

Thân hình nhanh nhạy vô tỉ, lực cũng trầm hùng vô song, mỗi bước của cô sàn nhà đều nứt toác, đá bắn rào rào chẳng khác một chiếc máy ủi loại nặng đang hoạt động.

Những mảnh đá vỡ văng tung toé, bụi bay mù mịt. Trần Ngãi Dương biết không thể chống đỡ, lùi vội ra sau.

Đường Tử Trần bỗng vút tới như mũi tên, quyền xuất như thương đánh vào ngực Trần Ngãi Dương.

Trần Ngãi Dương vội hất người, tinh thần lập tức tiến nhập trạng thái tập trung cao độ, khí dâng đến huyệt Thái dương, hai mắt loé lên nhìn chằm chằm vào thế quyền của đối thủ.

Đây là công phu thượng tầng trong quyền thuật. Trong mắt y lúc này, mỗi động tác của đối phương đều chậm lại một chút, thực ra không phải đối phương chậm mà vì tinh thần tập trung vào hai mắt nên phản ứng đột ngột tăng lên.

Cơ thể y thả lỏng, bụng co lại, cột sống công xuống, chân bắn ra lui về phía sau, nhanh như cắt lách qua một tấc.

Một tấc này, theo cảm quan và tính toán của Trần Ngãi Dương, dù chiêu công của Đường Tử Trần dùng bất cứ lực gì thì cả khớp và ngón đều phải cách một tấc, không thể đánh trúng.

Đường Tử Trần ba ngón tay quặp lại, hai ngón kia hóa thành thế lưỡi kéo điểm đến. Có điều quả nhiên, ngón điểm này còn cách ngực Trần Ngãi Dương một tấc!

Trần Ngãi Dương là đại võ sư, các khớp trên người dài ra co lại đến đâu đều biết rõ, huống hồ hiện giờ khí lực y đang quán thông lên mắt, cảm giác càng nhanh nhạy. Võ công của Đường Tử Trần dù cao mấy cũng không thể vượt qua sự cực hạn của cơ thể.

Nhưng, trong lúc tự cho mình đã tránh được đòn, đang toan thi triển thế phản công thì bỗng trước ngực Trần Ngãi Dương đau nhói. Cảm giác như có kim sắt thọc qua, khí lực không dâng lên được nữa.

"Rõ ràng cô ta đánh không tới, sao mình lại trúng chiêu? Ám kình đả huyệt? Sao có thể! Cô ta là Dương Lộ Thiền tái thế ư?"

Trần Ngãi Dương đứng khựng lại, ngực áo xuất hiện một vết ướt bằng đầu ngón tay. Mường tượng áo hắn vừa bị một giọt a xít vẩy trúng, vừa động đến liền tan ra thành bột.

Cảm giác đau buốt như bị một lưỡi dao găm đâm vào, không thể động đậy, bởi chỉ khẽ động là vô cùng đau đớn.

"Ngoại gia đốt tay đả trúng một tấc, nội gia cách không điểm trúng một tấc. Sau mười năm nữa có thể ta không còn chế phục được anh, nhưng người Hoa chúng ta, thiên tài như anh chết quả thực đáng tiếc... Ám kình còn có thể luyện được, nhập hóa lại hết sức khó khăn..." Đường Tử Trần cũng đột nhiên dừng tay.

"Thomas, chúng ta đi!" Đường Tử Trần khẽ hắng giọng, bất ngờ xoay người bỏ ra ngoài.

Trần Ngãi Dương đứng sững tại chỗ, nhìn mãi theo hình bóng màu tía đang khuất dần...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-458)


<