← Hồi 424 | Hồi 426 → |
Khi Vương Siêu tiếp nhận 'võ đạo kim kiếm', là vật đại biểu cho vinh dự cao nhất của đại hội võ đạo lần này, thủ lĩnh God cũng vừa vặn đi tới, ánh mắt hai người lập tức đụng vào nhau. Hai đại tuyệt thế cao thủ, một lần nữa gặp nhau. Mặt đối mặt nhìn nhau.
Một người hùng bá thiên hạ đã vài chục năm, trong tổ chức ám sát mạnh nhất thế giới, được xưng là "Thần". Người đời đều coi như là cường giả hùng mạnh nhất, người kia lại là kẻ xuất đạo được mười năm, tung hoành vô địch, chưa bao giờ thất bại, được công nhận là đệ nhất thiên hạ, chính là Vương Siêu.
Giờ đây ở trên đại hội võ đạo, là vũ đài mà sinh mệnh mỏng manh nhất. Hai đại tuyệt thế cao thủ vì bảo tọa đệ nhất thiên hạ mà sẽ gặp nhau ở trận chiến cuối cùng.
Khi ánh mắt của thủ lĩnh God cùng Vương Siêu đối mặt ở cự ly xa thì cả hiện trường lập tức chịu áp lực rất lớn! Vô cùng yên tĩnh!
Vốn năm sáu ngàn cao thủ ở đây đều lặng ngắt như tờ, nhưng mà giờ đây lại yên tĩnh tới mức đáng sợ. Không ai dám phát ra âm thanh, thậm chí những cao thủ này đều ngừng hô hấp, tựa hồ nếu như mình hô hấp lớn một chút, sẽ khiến cho hai tuyệt thế cao thủ này nện cho mình một kích rồi dẫn tới diệt vong.
Cao thủ chính là như vậy, làm sao có thể chống nổi.
Nhất là cao thủ lính đánh thuê của công ty Hắc Thủy nước Mỹ, còn có những thành viên của đoàn thể võ thuật Hoa Kỳ, lại càng khẩn trương hơn, nhưng trong khẩn trương lại chứa đựng sự hưng phấn.
Những cái máy giết người cường đại này đương nhiên hiểu rõ thủ lĩnh God kinh khủng tới mức nào, dù sao hắn cũng là đầu não cao nhất của tổ chức ám sát thế giới, vài chục năm nay giết người vô số.
Bọn họ hiểu rằng, cũng chỉ có vị "Thần" này mới có thể chống lại Vương Siêu. Mới có thể ngăn cản Vương Siêu mượn đại hội lần này để thống nhất xã đoàn người Hoa trên toàn thế giới.
"Vương Siêu! Lần này cao thủ trong thiên hạ tụ hội, hàng ngàn hàng vạn người, cao thủ như mây. Nhưng chân chính có thể giành lấy bốn chữ đệ nhất thiên hạ thì chỉ có ta và ngươi. Hy vọng một trận chiến lần này của chúng ta, vô luận là là ai bước lên đỉnh cao thì song phương đều không có ai phải cảm thấy tiếc nuối."
Bay giây đồng hồ sau khi mục quang va chạm, thủ lĩnh God cất ra từng chữ, thanh âm của hắn trên mỗi chữ đều rất trầm trọng. Một sân vận động khổng lồ như vậy, cho dù là loại radio siêu cấp cũng khó có thể làm cho âm thanh khuếch tán đến toàn trường. Nhưng mà hắn phát ra lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một.
Trong lúc nói chuyện, mỗi một từ phát ra thật giống như khối sắt nặng vài tấn từ trên mái nhà cao mười tầng rơi xuống.
Nghe thấy câu hắn nói, bất người nào ở đây cũng sẽ cảm thấy một điều. Đó chính là Trịch địa hữu thanh (Nói năng có khí phách), không phải nói là "Tạp địa hữu thanh".
Mỗi chữ hắn nói ra chấn lên mặt đất đều gây rung động.
Loại lực lượng này, đã không thuộc phạm vi của con người, nói là Thần cũng không phải là quá.
Chỉ nói vài câu có thể thấy được, thực lực của thủ lĩnh God cũng đủ để có thể chống lại Vương Siêu.
" Ta tích súc đại thế đã thành, miễn cưỡng áp chế ngươi. Nhưng mà ngươi cũng là một kẻ phi thường, lại có thể mượn áp lực của ta, trong một năm thời gian, mạnh mẽ mà tiến lên cảnh giới Đại viên mãn cuối cùng 'Kiến Thần Bất Phôi'. Luôn luôn tiến nhập vào trạng thái tinh thần dung nhập và hòa hợp vào cảnh vật chung quanh, thực lực của ngươi càng ngày càng hùng hậu. Xem ra trận chiến lần này của chúng ta, thật sự có thể tận hứng".
Vương Siêu duỗi hai ngón tay ra, nâng một thanh kiếm vừa dài lại vừa rộng màu vàng rực, chính là biểu tượng cao nhất của võ thuật 'võ đạo kim kiếm'. Hắn đưa mắt nhìn thủ lĩnh God, dùng giọng điệu vui mừng mà thốt lên.
Thanh âm của Vương Siêu vừa ra khỏi miệng, cũng vang vọng toàn trường, nhưng lại không mãnh liệt như thủ lĩnh God, mà là một loại hùng vĩ, giống như chuông lớn được mãnh liệt đánh vang lên, thanh âm khuếch trương, đi xa tới hơn mười dặm, lọt vào tai người ta thì giống như là 'mộ cổ thần chung' làm khiến cho người ta tỉnh ngộ.
"Trong vòng mười năm vô địch thủ, lần này có thể tận hứng rồi!" Thanh âm của Vương Siêu tràn đầy vui mừng. Người ở trong này đều cảm nhận được được sự xúc động, đồng thời họ cũng hiểu rằng lời nói của Vương Siêu là thật sự vui mừng, cũng không phải là những lời khách sáo, mà là sự vui sướng chân chính phát ra từ nội tâm.
Đó là do tung hoành vô địch, tịch mịch đã lâu. Đột nhiên gặp được đối thủ, cho nên cuồng hỉ vì có thể tận lực phóng thích thực lực của mình.
Lời nói của Vương Siêu, dường như mang theo lực lượng cảm nhiễm nhân tâm. Thật giống như Tâm ấn của Phật gia. Lấy tâm truyền tâm, thoáng cái đã đi sâu vài nội tâm của người ta,
Cho dù người ngoại quốc nghe không hiểu hắn nói gì, cũng có thể từ lời nói của hắn mà hiểu rõ ý tứ cùng tình cảm của hắn.
Trong mắt của Vương Siêu, toàn bộ thân thể của thủ lĩnh God đang ở trong trạng thái tinh thần hoàn toàn dung hợp với cảnh vật chung quanh. Dùng lời nói thông tục thì chính là Thiên Nhân Hợp Nhất. Bình thường, quyền sư Hóa kình cũng có thể đột nhiên gặp kỳ ngộ mà tiến vào loại trạng thái này, chẳng hạn như là Vương Siêu thì đã từng tiến vào rất lâu từ trước, khi mà nghênh chiến một quyền kia của Trình Sơn Minh.
Nhưng mà loại cảnh giới này, quả thật là khả ngộ bất khả cầu, cũng không thể bảo trì được. Cho dù tiến nhập Đan kình, cương kình, có thể điều chỉnh trạng thái, tiến vào loại cảnh giới này, cũng chỉ là trong phút chốc chiến đấu, kích phát tiềm lực có thể khống chế được phần nào.
Nhưng mà giờ đây thủ lĩnh God, vô luận là đi đứng hay ngồi hay là nằm.. v.. vv. thì mọi thời khắc đều ở trong loại cảnh giới này.
Ở cảnh giới của hắn, trạng tinh thần dã chính thức cùng với môi trường dung hợp cùng môt chỗ, không phân biệt lẫn nhau, cũng không thể rời khỏi cảnh giới kia.
Thiên, Địa, Nhân, đã trở thành một khối không thể tác rời.
Đây là cảnh giới thực sự của đạo hợp, lúc này, trạng thái tinh thần của thủ lĩnh God, cũng không phải là người, mà thật sự chính là 'Thần'.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ không thể rời khỏi trạng thái tinh thần này để trở thành người bình thường.
Một bước bước đi, đa không còn thuộc về mình. Tâm tình thay đổi không thể trở lại.
Đây có lẽ là một loại thanh công, nhưng cũng là một loại bi ai.
Hắn giải tán tổ chức ám sát đệ nhất thiên hạ của mình, dưới áp lực khổng lồ của Vương Siêu, cuối cùng hắn cũng đã lột xác. Lột xác và chính thức trở thành "Thần". Thần về mặt tâm thái, Thần về mặt tinh thần, Thần về mặt thể lực.
Chính vì như thế, Vương Siêu cuồng hỉ. Bởi vì trong thiên hạ, cuối cùng cũng có một người có thể khiến cho hắn xuất thủ không cần phải lưu lại thực lực, đem hết toàn lực bộc lộ hết thực lực cường đại của mình.
Vô luận là Đường Tử Trần hay là Ba Lập Minh. Vương Siêu đều khó có khả năng toàn lực ra tay. Cho tới bây giờ chính bản thân Vương Siêu cũng không thể đoán ra, nếu hắn toàn lực ra tay, không biết tinh thần và lực lượng sẽ đạt tới trình độ như thế nào.
Trong thiên hạ, đối thủ có thế khiến cho hắn ra tay để nghiệm chứng quyền pháp cực hạn gần như là không có.
Giờ đây, cuối cùng đã xuất hiện, hắn làm sao có thể không vui mừng?
Bất luận thắng hay bại, bất luận kết quả như thế nào thì cũng là một điều rất đáng mừng, là chuyện tình vui sướng tới cùng cực.
" Phật gia đại cực lạc, đại vui mừng, không có điều gì đáng mứng hơn điều này". Vương Siêu nhìn thủ lĩnh God đã chính thức trở thành "Thần", trong nội tâm thầm nghĩ.
"Tranh đoạt vị trí đệ nhất thiên hạ, làm sao có thể thiếu được ta? Ha ha ha ha ha! Có thể tham gia thịnh hội ngàn năm mới xuất hiện một lần, cho dù là thành hay bại thì cũng là một sự trải nghiệm cực kỳ đáng giá. Trường Mi, một trận chiến ở Di Hoà viên của chúng ta, tuy ta thua. Nhưng lại bại mà không chết, lần này lại có thể ngóc đầu dậy, lúc này chúng ta cũng nên làm một trận cuối cùng để chấm dứt".
Khi mà Vương Siêu cùng thủ lĩnh God, hai vị nhân vật đỉnh cao đối thoại, thì một tràng cười vang lên truyền vào sân vận động.
Tiếng cười này tùy tiện, phóng khoáng, thiên hạ vô song.
Nghe thấy tiếng cười này, mỗi người đều có một loại cảm giác, cảm giác giống như là ở trước mặt mình chính là thủy triều đang dâng lên mãnh liệt, có một cảm giác không thể chống lại.
Thanh âm có thể quét đi mọi sự vật trên thế gian.
Thanh âm như vậy, tiếng cười lớn như vậy, trong thiên hạ chỉ có một người phát ra được. Người này chính là Ba Lập Minh.
Ba Lập Minh quy hình hạc bối (thân như rùa, lưng như hạc), ngang tàng mà đứng, thân thể mặc dù không có cao hơn hai thước như những người Nga kia. Nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được hơi thở long bàng hổ cứ (thế cọp chầu rồng cuộn). Người có võ công hơi yếu một chút nghe thấy tiếng cuồng tiếu của Ba Lập Minh, lập tức thân hình lắc lư lảo đảo, có cảm giác bế tắc hít thở không thông.
Mà cao thủ cấp bậc Đan kình, sắc mặt đều nổi lên những biến hóa rất nhỏ.
"Hay hay hay.... . Không thể tưởng được ngươi cũng bước chân vào con đường cuối cùng của quyền pháp". Thủ lĩnh God nhìn thấy Ba Lập Minh đi tới, cất lời: "Đại hội võ đạo lần này, xem ra là không uổng chuyến đi này, quyền pháp của chúng ta đều đã tới cực hạn, lại khuyết thiếu một trận chiến sinh tử cường đại nhất. Ta có một loại dự cảm, người cuối cùng trong trận chiến này, nếu có người có thể sống sót. Thì hắn sẽ bước vào một cảnh giới mà ai cũng không thể nào đoán trước..."
Thủ lĩnh God đã sớm tu luyện tới Hàng Bạch Hổ, cảnh giới toàn thân vô mao(không lông, ở đây ám chỉ có thể nhìn xuyên suốt cơ thể, không có gì có thể cản được). Nhãn quang cực kỳ lợi hại, trên thế giới không có mấy người có thể so sánh. Giờ đây hắn từ khí huyết tuần hoàn của Ba Lập Minh, thoáng cái đã nhìn ra trạng thái tinh thần, đại hán này đã bước chân vào cảnh giới Đả Phá Hư Không.
"Nếu như không có trận chiến lần trước cùng ngươi, không có đại hội võ đạo lần này, thì qua một trăm nữa, một kiếp người nữa, ta cũng sẽ không thể nào bước vào cảnh giới này". Ba Lập Minh phóng túng cười ha hả: "Ta nghĩ hôm nay nhiều cao thủ như vậy ở đây, trong số bọn họ thì số người vì nguyên nhân diễn ra dại hội này mà có đột phá, hẳn là chiếm một bộ phận rất lớn". Ba Lập Minh nói không hề sai, nếu như ngày đó hắn và thủ lĩnh God ở Di Hoà viên không có một trận sinh tử chiến, không có đại hội võ đạo, thì cuối cùng hắn cũng không có cách nào tiến tới một bước cuối cùng.
Nhất là đại hội võ đạo, là vũ đài cho phép võ giả phóng túng sinh mệnh. Là một khích lệ lớn nhất cho người luyện võ trên toàn thế giới. Khiến cho hắn phải gấp rút đột phá.
Có thể nói, trong thời gian rầm rộ chuẩn bị đại hội võ đạo hơn một năm, trong thời gian này. Có ngàn vạn cao thủ toàn tâm toàn ý tu luyện. Không có đại hội võ đạo thì căn bản là bọn họ không thể có tinh thần quyết tâm như vậy.
"Người này, so với lão thúc công Nhạc Bằng càng thêm phóng túng, càng thêm có khí phách!.... Thật là lợi hại, thật là khí khái.... Người này thật là phóng khoáng.... Đúng vậy, không có đại hội võ đạo, trong thời gian ba tháng cuối cùng, ta làm sao có thể đột phá một tầng cuối cùng? Thu Thiền.... Lạc Tiểu Manh... Còn có Hoắc Linh Nhi.... Những người này, hẳn là đều đã đột phá? Nghe thấy lời nói của Ba Lập Minh, cô gái ở bên cạnh Nhạc Bằng, là nữ nhân duy nhất trong nhóm tam người, tâm thần chầm chậm xoay chuyển.
"Hay, hay! Ta rất có hứng thú giao thủ cừng người này..." Ngồi bên cạnh thiếu nữ này là một lão nhân, ánh mắt của lão đầu này dường như mang theo màu sắc bảy màu, giống như là ngọc lưu ly, tuy lão so với Nhạc Bằng còn lợi hại hơn, nhưng mà trên người lại có một loại khí độ nhàn nhã, ung dung.
"Lão ca, ngươi tu luyện Khổng Tước Vương quyền hai mươi năm, và tham nhập Khô Thiền ba mươi năm, lần này cuối cùng có thể toàn lực xuất thủ". Nhạc Bằng nhìn lão nhân có tròng mắt như ngọc lưu ly này, sau đó cất lời.
Không nói đến Vương Siêu, thủ lĩnh God, Ba Lập Minh, ba người đang đối thoại, cao thủ võ thuật tại hiện trường, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.... .
Lúc này, ở vị trí cao nhất của áo vận tràng(như là sân của thế vận hội đó), trong phòng bí mật có hơn mười người, hơn mười người thần bí xuất hiện ở đây.
Nếu như là người thường xuyên xem TV, vừa nhìn thấy mười nhân vật thần bí này, lập tức sẽ cảm thấy gương mặt phi thường quen thuộc. Bởi vì này những người này, đều là người lãnh đạo trọng yếu hoạt động rất sôi nổi trong chính đàn các quốc gia, trong đó thân phận một người rõ ràng nhất. Người này sống mũi cao, mắt màu lam, mặc Tây trang, bên người có năm người bảo tiêu, như là sao vây quanh trăng, là người Nga, chính là thủ tưởng Putin của Nga hiện giờ, đã từng quan sát võ thuật của Thiếu Lâm Tự.
Bởi vì ngoài hắn ra, người của của các quốc gia khác tới đây mặc dù đều là đại nhân vật, nếu nếu không phải Tổng Thống thì là Thủ tướng, hay là lãnh đạo tối cao nhất. Nhưng chỉ có hắn là là chân chính nắm giữ đại quyền của cả nước Nga.
Vị tổng thống này xuất thân từ lính trinh sát, là nhân vật nắm thực quyền ở nước Nga, đối với võ thuật cảm thấy hứng thú, bản thân cũng là cao thủ nhu đạo đai đen.
Hôm nay là thịnh hội của các võ giả, những người có thực lực mạnh nhất trên toàn thế giới đều hội, vị đại nhân vật này mặc dù rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến xem.
"Một đám người thật khủng bố.... Nếu như bây giờ là thời đại vũ khí lạnh, thì kẻ thống trị thế giới cũng không thuộc về chúng ta... Mà là bọn hắn..."
Khi nghe ba người: Vương Siêu, thủ lĩnh God, Ba Lập Minh trò chuyện, vị 'Sa Hoàng' thật sự của nước Nga cũng nghe được, trên mặt vẻ khiếp hiện lên rất rõ ràng.
Một áo vận tràng quán có thể dung nạp hơn mười vạn người, một người cất lời lại có thể khiến cho toàn trường chấn động, khắp mỗi ngõ ngách có thể nghe thấy rõ ràng, lực lượng như vậy, đã nằm ngoài tầm nhận thức của con người.
Putin nói với một lão nhân ở bên cạnh, lão nhân bên cạnh hắn đúng là gia gia của Tiểu Bảo.
Những nhân vật trọng yếu của các quốc gia nghe thấy Putin nói, đều lâm vào trầm tư, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, con mắt không nhìn chằm chằm về phía dưới.
"Chắc chắn sẽ không, thời cổ đại ở Trung Quốc chúng ta cũng không hề thiếu những người như vậy, nhưng mà bọn họ cũng không phải là người thống trị...." Gia gia của Tiểu Bảo mỉm cười, thần bí mà nói: "Cũng không phải là lực lượng cường đại thì có thể nắm giữ chính quyền".
Ở phía dưới......
" Các võ thuật gia môn trên thế giới lúc này đến cũng đã khá đông đủ. Đại hội võ đạo cũng nên bắt đầu rồi, chuôi kiếm này nặng ba mươi sáu cân, là 'kim kiếm' vinh dự võ thuật cao nhất, sẽ được đặt ở chính giữa sân. Ai có thể ngạo nghễ mà trụ lại cuối cùng, thì kim kiếm sẽ thuộc về người đó".
Lúc này, Vương Siêu đột nhiên vung mạnh tay, kim kiếm trên tay phá không tạo thành một hồi âm thanh bén nhọn, tiếp đó theo một đường thẳng tắp bay tới một vài vòng tròn trên trụ cao, cắm xuống thẳng đứng, dưới ánh đèn chiếu xuống, lại càng phát ra những tia vàng óng ánh chói mắt.
Áo vận tràng quán này vô cùng rộng lớn. Chính giữa cũng không có lôi đài. Chỉ có một đài cao hình trụ để cắm kim kiếm, cao chừng mười mét. Nhưng mà đài cao này cũng không phải dùng để thi đấu.
Sau khi Vương Siêu phóng 'võ đạo kim kiếm' đi, liền chính thức tuyên bố đại hội võ đạo bắt đầu. Hiện trường lại lâm vào tình trạng yên lặng chưa từng có.
Sau khi yên tĩnh qua đi, tất cả các cao thủ ở đây đều đem mắt nhìn về phía Đông của sân vận động, bởi vì ở phía Đông xuất hiện một màn hình khổng lồ, trên màn hình liên tiếp xuất hiện những cái tên, ngàn vạn cái tên chạy rất nhanh.
Đây là máy tính random chọn đối thủ.
← Hồi 424 | Hồi 426 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác