Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 421

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 421: Đại hội võ đạo bắt đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Tường vây của Nam Dương Đường Môn vô cùng dày và rắn chắc, cũng không phải được xây bằng gạch đỏ bình thường mà là được xây nên bằng từng khối bê bông lớn nửa mét vông, nếu như nện vào người lập tức sẽ đè cả thân thể xuống mặt đất. Hơn nữa, những khối bên tông lớn này có khung bằng thép ở bên trong, thập phần rắn chắc, cho dù là đạn pháo trong phút chốc cũng khó mà đánh vỡ.

Tòa trường học Hoa ngữ Minh Luân đường của Đường Môn, vốn chính là người Hoa ở Indonesia vì phòng ngừa dân bản xứ một lần nữa bạo loạn, kích động giết người hàng loạt mà tu kiến thành nơi tránh loạn, tài liệu chắc chắn, vật liệu đã qua khảo cứu, xây dựng sao cho thật vững chắc, kiên cố, căn bản là không hề để ý tới vấn đề tiền bạc.

Với tâm lý như vậy mà xây dựng nên tòa nhà, có thể tưởng tượng được nó vững chắc như thế nào.

Huống chi đạo phòng tuyến đầu tiên chính là tường vây? Có thể nói không hề khoa trương rằng, bước tường vây cao ba mét này của Đường Môn chẳng khác gì tường đồng vách sắt.

Vương Siêu thấy Nhạc Bằng từ trên cây nhảy ra ngoài, âm thanh hạ xuống đất ở bên ngoài tường lọt vào tai hắn rất rõ ràng. Cùng lúc đó, hắn xác định vị trí tiếp đất của Nhạc Bằng cực kỳ chính xác. Trong khoảng thời gian 0, 3 giây, con mắt cũng không kịp phản ứng, hắn đã lao nhanh tới dưới tường vây, đột nhiên đánh ra một chưởng, kình lực phát ra mãnh liệt, đồng thời chân cũng đạp mạnh làm rung động mặt đất, tiếp đó lực lượng chấn động này đẩy tường bay lên, đánh tới Nhạc Bằng.

Một giậm một đẩy này của Vương Siêu, chính là bí thủ Đảo Tu Di trong đích Thiếu Lâm Khán Gia quyền.

Ý nghĩa của chiêu thức này là: Vừa mới phát ra ẩn chưa lực lượng Phật giáo vô cùng lớn, mênh mông tới mức thần sơn Tu Di cũng có thể đẩy ngã. Từ tên mà có thể nghĩ ra chiêu thứ này có sức mạnh lớn như thế nào.

Cả tòa tường đồng vách sắt bị Vương Siêu dùng một chiêu Đảo Tu Di hất lên, cả tấm tường nặng chừng năm đến sáu tấn bay lên, bạo phát va chạm trong cự ly ngắn có uy thế cùng tốc độ, lực lượng.... quả thật là dời non lấp biển.

Trong tích tắc mà tường vây bay lên, trái tim của tất cả mọi người đều muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Đại não sung huyết tới cực độ, bất kể loại cao thủ nào, người người đều đỏ con mắt, sắc mặt cũng như được quét một lớp chu sa. Đây là hiện tượng khiếp sợ tới cực độ mà khiến cho huyết dịch dâng lên não.

Người bất ngờ bị chấn kinh, dưới tình huống khủng hoảng, trong nháy mắt huyết dịch vọt tới đại não. Khiến cho trong thời gian ngắn trống rỗng mơ màng, điều gì xảy ra cũng không biết. Lúc này, cao thủ ở đây đều rơi vào tình huống như vậy.

Bọn họ không thể không khiếp sợ, khủng hoảng. Cũng không có lý do dể không khiếp sợ khủng hoảng. Bởi vì toàn bộ hi vọng của bọn họ đều đặt lên người Nhạc Bằng. Hơn nữa Nhạc Bằng thi triển ra thân pháp "Đại Bàng giương cánh". Mạnh mẽ thăng thiên mà chạy thoát làm cho bọn họ đều thở dài một hơi.

Nhưng mà, vừa lúc đó Vương Siêu đột nhiên ra tay. Một chưởng đánh bay cả bức tường. Một khối xi măng cốt thép nặng tới năm sáu tấn đột nhiên bị đánh văng lên. Vọt tới một người trong cự ly hắn. Tình cảnh như vậy rung động tới cỡ nào chứ? Đánh sâu vào lòng người tới mức nào? Nhất là đại bộ phận những người ở đây, đều đặt hết niềm tin lên người Nhạc Bằng, hi vọng lão có thể đào tẩu.

Mọi người ở đây không ai có thể ngờ được rằng, Vương Siêu ra tay lại chấn động tới như vậy! Người ta chạy trốn ra ngoài bước tường, hắn cũng không nhảy ra truy kích mà trực tiếp một chưởng đánh bay tường, muốn đè chết địch nhân.

Ra tay như vậy, có thể nói là đã nằm ngoài tầm hiểu biết của con người, cũng làm cho người ta cảm nhận được sự uy mãnh không cùng, là lực lượng không thể nào kháng cự.

Không sai, chính là vì lực lượng mà chấn động, sự áp đảo của lực lượng khiến cho tầm hồn người ta chấn động.

Biến hóa trong nháy mắt!

Nhạc Bằng đi! Vương Siêu truy(truy đuổi)! Nhạc Bằng đột nhiên thay đổi phương hướng, vọt lên cây nhảy qua tường mà đi! Còn Vương Siêu đi đến dưới tường, dùng mọt chưởng đánh bay vách tường, đụng vào Nhạc Bằng! Khoảng thời gian diễn ra những biến hóa này chỉ trong một hai giây, nhanh tới mức người ta không kịp nhìn rõ, quả thật là không thở nổi.

"Hống!" Vào thời khắc này Nhạc Bằng phát ra tiếng rống giận thật là kinh thiên động địa, bộc phát ra tất cả lực lượng của mình! Sóng âm cự đại tầng tầng lớp lớp phát tán ra xa hơn mười mét. Một vài của kính thủy tinh của Đường Môn bị chấn nát, thật giống như là nồi hơi nổ tung, mặt đất cũng bị chấn động làm rung lên. Vào lúc này, lão cũng không kịp né tránh. Vương Siêu ra tay quá là nhanh, khối bê tông cốt thép nặng năm sáu tấn bị đánh bay lên giống như là một hòn đá nhỏ vậy.

Chiêu thức ấy của Vương Siêu, chưa nói đến lực lượng làm cho người ta chấn động vô cùng. Đối với việc nắm bắt thời cơ cũng là áo tiên không thấy vết chỉ khâu(không chê vào đâu được), vừa vặn lúc Nhạc Bằng từ trên vách tường hạ xuống, trong chốc lát khí huyết thân thể hơi chấn động còn chưa kịp ổn định lại.

Cao thủ trong lúc đánh nhau, đều không sơ suất mà nhảy lên, huống chi là từ trên tường cao mà nhảy xuống? Đối với nhân vật tầm thường mà nói, nhảy lên không tính là cái gì, nhưng đối với tầm mắt của những người như Vương Siêu, nhảy cao như vậy quả thực là sơ hở dẫn tới con đường chết nhiều vô kể.

Tại thời khắc này, trong lòng Nhạc Bằng cũng vô cùng chấn động và hoảng sợ.

Lão là tuyệt đỉnh cao thủ, sự mẫn cảm siêu cường, vách tường ở sau lưng "Ầm ầm " bay về phía lão, tuy lão khôn quay đầu nhìn ra sau nhưng cảm giác được cực kỳ rõ ràng, là loại tốc độ cùng lực áp bách, lực va chạm có tính hủy diệt.

Gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên Nhạc Bằng xoay người, xoay eo duỗi vai, tụ huyết vào cốt, rung gân gồng cơ, lão kịch liệt phát lực! Hai mắt trợn trừng lên, hai con ngươi lồi ra, giống như muốn bay ra khỏi hốc mắt.

Cùng lúc đó, hai tay lão mở rộng, giống như hai cánh giãn ra, dưới chân bới móc, lập tức bụi đất phía dưới tung bay, thoáng cái đã bị đào thành một cái hố to.

Một loạt động tác này của Nhạc Bằng, quả thật là cực kỳ giống Đại Bàng Minh Vương trên đầu Phật tổ. Một thức này, chính là tuyệt chiêu cuối cùng trong Nhạc thức tán thủ, tên gọi là Bằng Vương Quyền.

Ầm ầm!

Nhạc Bằng quay người lại, làm ra một tư thế giống như Đại Bàng Minh Vương, hai tay mãnh liệt kích tới, cùng với vách tường đang lão tới va chạm.

Người và tường va chạm làm bốc lên bụi đất đầy trời, kình khí, mảnh vụn xi măng và thép bay toán loạn, tất cả bắn tung tóe ra tứ phía.

Một khối to lớn có hình dạng giống cơ thể người bị đánh văng từ mặt đất lên trên, sau đó bay xa hơn mười mét mới rơi mạnh xuống mặt đất, hai chân của Nhạc Bằng cắm sâu trong mặt đất, hai tay của lão ôm chặt lấy một khối xi măng so với thân thể lão còn lớn hơn gấp đôi. Hai mắt nhắm nghiềm, trên người bám đầy tro bụi, toàn thân đầy thương tích, máu tươi thẩm thấu chảy ra ngoài, hòa cùng một chỗ với tro bụi, một bộ dáng vừa bẩn lại vừa thôi, giống như thi thể đã mấy ngày đêm từ trong chiến trường bò ra ngoài, muốn nói chật vật bao nhiêu thì có thể chật vật bấy nhiêu.

Lão lấy mạnh mẽ đánh vỡ một góc nhỏ của vách tường, sau đó luồn lách, cố gắng hết sức lùi xa hơn mười mét, mới có thể miễn cưỡng hóa giải lực lượng của vách tường to lớn.

"Phốc!" Sau khi dừng lại, Nhạc Bằng phun ra một ngụm máu tươi.

Đó là do lão bị lực lượng của vách tường đánh vào, cả nội tạng bị tác động mà xuất huyết. Nhưng sau khi phum ra một búng máu, tuy toàn thân lão chật vật nhưng tinh thần lại được đề cao hơn rất nhiều.

Lên!

Nhạc Bằng đem khối xi măng cốt thép so với thân thể của mình còn lớn hơn gấp đôi ném sang một bên, "Ầm!" một tiếng rơi xuống vị trí cách đó đó năm mét. Đánh lõm thành một cái hố to, mặt đất rung động một lúc. Sau khi ném khối tường đi, ánh mắt Nhạc Bằng nhìn về phía trước, thần quang sáng ngời.

Tuy vừa rồi lão thổ huyết, nhưng mà với cường độ thân thể của lão, nội tạng rất mạnh mẽ, chỉ xuất huyết một chút, bị thương cũng hơi nặng, nhưng sức chiến đầu không bị mất đi.

Tinh thần của lão cũng không vì việc này mà triệt để bị phá tan, cho nên khí thế vẫn còn rất mạnh mẽ, chỉ là tinh thần so với lúc nãy sa sút hơn rất nhiều, không có khí chất ngạo nghễ 'thiên hạ chỉ có ta là anh hùng' nữa. Mà chuyển biến thành vô cùng cẩn thận.

Nhưng mà, thần quang sáng ngời của hắn nhìn về phía trước, thấy một tình cảnh làm cho c người như bị dội một gáo nước lạnh, khí thế lại bị tụt xuống một tầng, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Bởi vì hắn nhìn thấy Vương Siêu đang đứng ở miệng đoạn tường, bàn tay lại đang vuốt ve một mảnh tường khác, hình như là muốn nâng một mảnh tường khác lên đánh về phía lão.

"Nhạc Bằng sư phụ, thân thủ của ngươi thật tốt. Lực lượng phát ra cũng vô cùng cương mãnh, Nhạc thức tán thủ quả nhiên là quả nhiên là môn võ công thượng thừa cực kỳ tinh diệu. Bằng Vương Quyền thực sự cũng có chút môn đạo. Nhưng mà, nghe nói năm đó một vài hòa thượng phát triển võ công, đem kết hợp Vũ bộ cùng võ công của Phật giáo, mượn Nhạc gia quân Nam Tống tiến hành thực chiến, sáng chế ra Nhạc thức tán thủ, ở trong Phật giáo gọi là Bằng Vương Quyền."

" Trừ bộ võ công đó ra thì còn có một bộ là Khổng Tước Vương quyền. Chỉ thấy một sát chiêu Khổng Tước Khai Bình ở trong Âm Phù Thương. Còn lại đều là một vài chiêu thức vận kình, không biết trong Nhạc thức tán thủ của Nhạc gia các người, có còn tồn tại hay không?" Con mắt Vương Siêu cũng không nhìn Nhạc Bằng, hai ngón tay duỗi ra, xuất ra móng tay thật dài vạch một ấn ký lên tường, móng tay cùng vách tường bê tông cọ xát tạo thành những âm thanh sắc bén như kim thiết va chạm cùng nhau. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng ra dấu, con mắt của Nhạc Bằng đóng chặt lại. Bởi vì Nhạc Bằng đã nhìn ra, ngón tay của Vương Siêu ám chỉ chiều dài của vách tường, nói cách khác, nếu như Vương Siêu ra tay một lần nữa, thì lập tức một mảnh tưởng nữa bay lên đánh về phía lão, nếu như vậy thì thật sự là lão không thể nào chống lại được.

" Nhạc gia chúng ta, cũng có người tu luyện Khổng Tước Vương quyền. Khổng Tước sinh Đại Bàng, Khổng Tước là Phật Mẫu. Quyền pháp chính tông vĩ đại, bao dung hết thảy, bộ quyền pháp này cũng không phải là người bình thường có thể tu luyện được".

Lông mi Nhạc Bằng nhướng lên sau đó lại hạ xuống, cố gắng trả lời câu hỏi của Vương Siêu, trong lòng căng thẳng. Lão cũng không ngờ rằng, Vương Siêu đối với võ công của Nhạc gia quyền lại hiểu rõ ràng như vậy.

Bên trong Nhạc gia quyền, Bằng Vương Quyền là một loại, còn có một loại càng thêm phức tạp và khó luyện, có ý cảnh quyền pháp khác biệt, đó chính là Khổng Tước Vương quyền, cũng là Phật giáo và Nhạc gia ở trong quân đội sáng tạo ra. Lấy danh tự Phật Mẫu Khổng Tước Minh Vương trong Phật giáo, lại lấy ý cảnh của Khổng Tước Đại Điểu trong Vũ bộ.

Khổng Tước Khai Bình sát chiêu của Âm Phù Thương Lưu Mộc Bạch cũng chính là một chiêu trong Khổng Tước Vương quyền. Cũng là một trong Nhạc gia thương.

Bằng Vương Quyền, Khổng Tước Vương quyền, là cách xưng hô của Phật giáo, hai bộ quyền pháp này được hàm chứa bên trong Nhạc thức tán thủ cùng Nhạc gia thương, danh tự tục gia là tán thủ cùng thương thuật, cũng không có cái tên hoa lệ như Phật giáo. Nhưng mà hai bộ quyền pháp này là bí mật thâm sâu nhất của Nhạc gia. Trong khi trả lời, Nhạc Bằng cũng chỉ nói một cách hàm hồ không rõ ràng.

"A!" Vương Siêu hỏi xong một câu thì cũng không hỏi nữa mà lại nói: "Xem ra Nhạc Bằng sư phụ tuy nội tạng hơi có chút xuất huyết nhưng mà thể lực, sức chiến đấu vẫn đang còn, dũng khí cũng chưa mất đi, có thể tiếp được một quyền của ta trong thiên không có hơn mười người. Ngươi có thể tiếp một quyền của ta mà không chết, chỉ bị thương nhẹ, như vậy cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Nhưng mà xem ra, ngươi cũng chưa hoàn toàn cảm thấy hài lòng. Một quyền vừa rồi ta chấn bay vách tường, cũng đã dùng chín thành lực lượng, không biết ngươi có hứng thú tiếp một quyền với toàn bộ lực lượng của ta hay không?"

Móng tay của Vương Siêu không tiếp tục vẽ nữa, mà dừng lại trên vách tường. Đồng thời, một tay của hắn đặt ở sau lưng, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, thật giống như văn nhân đang vịn tường ngắm hoa.

Nhưng mà ở trong mắt của Nhạc Bằng, thì khác biệt một trời một vực.

"Vừa rồi hắn mới chỉ dùng chín thành lực lượng? Còn chưa đánh ra toàn bộ lực lượng của mình? Nếu hắn bạo phát toàn bộ lực lượng thì sẽ khủng khiếp tới cỡ nào? Hơ nữa xem dáng vẻ của hắn, thể lực cũng không hề tiêu hao. Thật sự là thâm sâu không lườn được. Nếu hắn dùng toàn bộ lực lượng, hẳn là ta không thể tiếp được một quyền, khả năng là sẽ chết ở nơi này. Tuy ta không sợ chết nhưng mà bị tường đè chết, đụng mạnh mà chết, cũng thật là oan uổng, quả là không đáng". Nghĩ tới đây, trong nội tâm Nhạc Bằng không lạnh mà run, trong đầu hiện lên một mà vừa rồi thiếu chút nữa mình đã bị đè chết.

Nội tạng lại âm ỷ đau nhức.

Ực!

Yết hầu của Nhạc Bằng mãnh liệt nhấp nhô, nuôt vào một ngụm nước bọt.

Âm thanh nuốt nước bọt rất lớn, gần như tất cả những người có mặt tại hiện trường đều có thể nghe thấy. Đây là do lão khẩn trương, lại đang bị thương, do không thể khống chế nổi nội tiếp mà gây ra hiện tượng như vậy.

"Nhuệ khí của ngươi đã tiêu tan, nếu như tiếp tục đón đỡ một quyền nữa của ta, hẳn là sẽ chết không thể nghi ngờ, người luyện võ công đạt tới trình độ như ngươi thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, ta cũng không nỡ xuất thủ nữa, ngươi đi đi. Hy vọng đến khi đại hội võ đạo bắt đầu, quyền pháp của ngươi có thể 'bách xích can đầu, canh tiến nhất bộ'(1). Đến lúc đó, đem vinh quang về cho các võ thuật thế gia các ngươi ".

Vương Siêu nghe thấy tiếng nuốt, yết hầu đang nhấp nhô của Nhạc Bằng. Suy nghĩ một chút, sau đó thả lỏng tay, phất phất, quay đầu lại, nhẹ nhàng bước đi.

"Ngươi đi đi". Lúc này nhuệ khí của Nhạc Bằng đã dao động, Vương Siêu lập tức không còn hứng thú xuất thủ nữa.

"Đường Môn quả nhiên là cao thủ như mây, đệ nhất thiên hạ cũng là danh bất hư truyền. Hôm nay ta coi như là đã giữ được lại cái mạng. Tây Quy, đi thôi". Nhạc Bằng trông thấy Vương Siêu quay lưng về phía lão, sự khẩn trương trong nội tâm lập tức được buông long, hô một tiếng, sau đó đột nhiên đứng dậy thở dài một hơi, nhấp nhô lên xuống mấy lần, đã khôn còn thấy bóng dáng thân thể.

" Vương Siêu sư phụ, tiếp kiếm". Nhạc Bằng đi rồi, Vương Siêu đi tới trong sân. Đột nhiên trong lúc này, một bóng ảnh bay vụt tới, thẳng tắp mà cắm ở dưới chân Vương Siêu.

Vương Siêu giương mắt quan sát, đó chính là một thanh kiếm, vừa rồi kiếm bay vụt tới, cũng không có một tia địch ý nào, cho nên Vương Siêu tùy ý để cho nó bay tới mặt đất dưới chân mình.

"Đây là lưỡi pháp Nguyên Thủy Chi Chương, từ lúc ta hai mươi tuổi đã bắt đầu tập luyện, tổng cộng hai mươi năm mài dũa tôi luyện mới hoàn thiện. Giờ đây lưỡi kiếm này hẳn là đã tìm được chủ nhân của nó. Hôm nay, ta cũng đã mở rộng tầm mắt, thật sự là tâm phục khẩu phục, có ý muốn gia nhập Đường Môn, không biết Đường Môn có thể tiếp nhận một người luyện võ nho nhỏ như ta?" Kẻ phóng kiếm tới chính là Lôi Minh Viễn.

Sau khi hắn phóng kiếm tới, cất lời muốn gia nhập Đường Môn.

Vừa rồi hắn cũng bị thủ đoạn của Vương Siêu làm cho rung động, cũng bị võ học bác đại tinh thâm của Đường Môn làm cảm phục.

"Đường Môn ta là 'trăm sông đổ về biển', chỉ cần Lôi sư phụ có ý muốn tự nhiên có thể gia nhập". Vương Siêu vươn ngón tay kẹp lấy pháp kiếm rút ra khỏi vỏ. Lập tức vang lên âm thanh ' long long! " của cương thiết.

"Kiếm tốt!"

"Ta cũng muốn gia nhập Đường Môn". Titan đang quỳ gối trên mặt đất lập tức đứng lên. Vị hoàng đế Hắc Thị quyền thân kinh bách chiến này vừa rồi cũng đã trải qua rung động trước nay chưa từng có. Hắn lập tức đem ra quyết định của mình.

"Uy phong của Đường Môn chúng ta đã được kiến thức, bản lĩnh của đệ nhất thiên hạ chúng ta cũng đã mắt thấy rõ ràng, quả thật là có tư cách lãnh tụ của võ thuật thế giới, cũng có tư cách làm minh chủ của xã đoàn người Hoa, chúng ta tâm phục khẩu phục, lần tụ hội hôm nay, ta đã đạt được lợi ích không nhỏ, được hiểu biết về bản lĩnh nhiều tuyệt thế cao thủ nhiều như vậy. Sau này hẳn là sẽ đạt được thành tựu, toàn bộ kinh nghiệm trong hôm nay đều bổ ích vô cùng". Đột nhiên lúc này, Nhạc Tây Quy đi từ từ đến biên giới sân bãi, nói một câu, sau đó từng bước cung kính đi ra khỏi cửa lớn.

Sau khi hắn nói xong, cũng rất nhiều người bắt chước mà phụ họa theo, không còn kích động có ý nghĩ muốn động thủ cùng Vương Siêu như vừa rồi nữa.

Rất hiển nhiên, đám người kia đều bị lực lượng trong nháy mắt đánh bay bức tường của Vương Siêu hù cho khiếp sợ.

"Các ngươi có thể đi rồi". Vương Siêu nói một câu, sau đó đi vào đạo trường quốc thuật, buổi tụ hội hôm nay, những người ở đây đều đã bị dọa cho kinh sợ, cũng coi như là đã tạo được uy phong.

Mọi người nghe thấy Vương Siêu nói những lời này, quả thật như là được đại xá, đều cực kỳ cẩn thận theo cửa mà đi ra ngoài. Cũng không nhảy tường như lúc đến. Có vài người không có đi, mà là muốn gia nhập Đường Môn, Vương Siêu cũng không phản đối.

Lập uy trước khi diễn ra đại hội võ đạo, ngay khi Nhạc Bằng bị một chiêu đánh cho thổ huyết mà kết thúc, những cao thủ ẩn tàng có mặt ngày hôm nay, cũng không có người nào không bị khuất phục.

Những thể lực ẩn tàng đều chính thức hiểu được Đường Môn có lực lượng rất hùng mạnh cùng tuyệt đỉnh cao cũng rất nhiều.

Sau khi tràng diện này kết thúc thì tiếp đến là thời gian của yên tĩnh. Một tháng cứ như vậy trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua, toàn bộ giới võ thuật thế giới, cùng với thế lực của thế giới ngầm, đều bình lặng như như nước, gió êm sóng lặng, không hề phát sinh bất cứ sự tình gì.

Nhưng mà đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Trong cuộc sống bình lặng này, không biết ẩn chưa bao nhiêu cơn sóng ngầm.

Ba tháng đã trôi qua, lại một cái tết Dương lịch bắt đầu. Mà hành trình của đại hội võ đạo cũng sắp chính thức bắt đầu khởi động.

(1) Bách xích can đầu, canh tiến nhất bộ:"Dù đã lên tới đầu cây sào cao trăm thước, nhưng vẫn cố tiến thêm một bước nữa". Ý nói: Có tài cao, nhưng không lấy làm tự mãn, vẫn cố gắng để tiến bộ thêm. Thành ngữ "bách xích can đầu" chỉ người có tài năng, đạo đức ở đỉnh cao.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-458)


<