Vay nóng Homecredit

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 407

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 407: Anh hùng thiên hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

"Sinh tử đúng là đại sự, nhưng so với sự phấn khích cả một đời thì chỉ là chuyện nhỏ. Mỗi người sống ở đời, tự trong nội tâm đều có những phấn khích cảm động nào đó. Ngươi nếu đã cho rằng ta là một sự phấn khích không nhìn thấu, vậy cứ tiếp tục khám phá đi."

Vương Siêu nghe Nghiêm Nguyên Nghi nói như vậy, cảm xúc vẫn như trước không có dao động gì, chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía Nghiêm Nguyên Nghi, hai tay sau lưng, cước bộ nhẹ nâng, không thể biết được bước chân nặng nhẹ thế nào.

"Ngươi cũng đã ngủ nhiều ngày như vậy, hôm nay tỉnh lại cũng xem như là một đại hỷ sự, cùng đi với ta gặp người nhà của ngươi đi, còn có cả vị hôn phu kia nữa."

Vương Siêu nâng chân bước ra ngoài cửa.

Nghiêm Nguyên Nghi vội vàng từng bước, đi theo phía sau hắn hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Ước chừng khoảng một hai tháng." Vương Siêu cũng không quay đầu lại, trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghiêm Nguyên Nghi.

"Vậy cũng không phải là lâu lắm..." Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng cân nhắc một chút, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trong ánh mắt hiện lên một thần tình cổ quái không thể nhận ra, ở phía sau nhìn hình dáng của Vương Siêu một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Đại hội võ đạo cũng chưa diễn ra, nhưng ngươi hiện tại cũng đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ, uy vọng càng ngày càng lớn, trong một hai tháng vừa rồi, ta có thể tưởng tượng được, ngươi chắc chắn lại làm rất nhiều đại sự kinh thiên động địa."

Tâm tình lúc này của Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã từ trong chấn động sinh tử hồi phục lại, nàng lúc nói chuyện khuôn mặt luôn nở nụ cười, thần tình và khí chất rõ ràng thay đổi so với trước kia, tựa hồ có một loại hương vị bí ẩn ở bên trong."

"Khí chất của ngươi càng ngày càng phẳng lặng, ngày đó ở trong tổng hội Hồng Môn, ngươi cũng đã đột phá chướng ngại của tâm linh, tiến nhập vào một loại cảnh giới quyền pháp tiền tri, khám phá ra tâm lý động cơ chưa nảy mầm, loại cảnh giới này, ngoại trừ thê tử Tử Trần của ta, ta, thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, thêm cả hai người là người trẻ tuổi ở Nhật Bản Đại Bản giáo và gã Xuyên Đảo Huyền Dương kia, bây giờ có cả ngươi. Nhưng mà hai gã người Nhật Bản kia đi theo tà đạo, so ra thì vẫn kém ngươi rất xa."

Y phục sau lưng Vương Siêu bị Nghiêm Nguyên Nghi nhìn chằm chằm khiến cho hắn không có gió mà tự giật mình, hắn cũng đã đạt tới Như Lai chi cảnh, Nghiêm Nguyên Nghi cho dù chết đi sống lại, nhìn thấu sinh tử, cảnh giới đề cao, ở trước mặt hắn vẫn như trước có chút chưa đủ sức.

"Một hai tháng nay cũng không có đại sự gì, chỉ có năm lão nhân người Nhật đột nhiên mai phục ám sát ta, bị ta giết chết, chẳng qua chỉ giúp ta điều tra một chút về giới võ thuật Nhật Bản mà thôi."

"Năm lão nhân người Nhật? Xuyên Đảo Huyền Dương? Người này lại có thể tiến nhập đan kính? Xem ra cũng chính là chuyện vài năm về trước, giáo chủ Vân Lang của đại bản giáo kia, từ nhỏ đã tiến hành tu luyện trấn hồn quy thần, tinh thần cảnh giới cao mười phần, nhưng mà thời điểm ta thành danh thì hai người này vẫn còn rất yếu ớt, không đáng nhắc tới. Mấy lão già kia thì lại không giống thế." Lúc Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy Vương Siêu nói tới thê tử Đường Tử Trần của hắn, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang, rồi lập tức biến mất, nhưng khi nghe tới năm lão nhân người Nhật thì lại hơi sửng sốt: "Giới võ thuật Nhật Bản cũng không phải tuyệt tự, trong đó có vài lão nhân trăm tuổi, tuy rằng thể lực đã thoái hóa, nhưng sức bạo phát kinh người, đối với lĩnh ngộ về quyền pháp cảnh giới lại cao thâm khó dò, ta cũng không theo kịp, trong đó khủng bố nhất chính là đám người Y Đằng Nam, Điền Thôn Thượng Nghĩa, Cúc Mục Viên Chi Trợ, Trúc Sơn Đại Chi, Vũ Điền Giác Vinh. Những người này nếu cùng mai phục ám sát một người, chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ. Ngươi nói những kẻ mai phục ngươi có mấy người?"

"Xem ra ngươi rất quen thuộc với thông tin tình báo trên thế giới." Vương Siêu dừng bước, "Những kẻ vây công ta, chính là năm người ngươi vừa nói, còn thêm mười chiến sĩ Terminator của Mỹ, chẳng qua toàn bộ đã chết trong tay ta, nghĩ lại vẫn thấy đáng tiếc."

"Toàn bộ đã chết trong tay ngươi..."

Hai hàng lông mi của Nghiêm Nguyên Nghi đang nhìn bình thường bỗng nhiên cau lại, biểu hiện ra một bộ dáng vô cùng thùy mỵ, thở dài: "Ngươi lúc nào cũng là vô địch thiên hạ, chẳng lẽ trên thiên hạ thật sự không ai có thể khiêu chiến với quyền uy của ngươi?"

"Ngươi cho rằng như thế?" Vương Siêu nói: "Tình báo của ngươi rất nhiều, đối với ta cũng rất có lợi, ngươi hiện tại nếu đã tỉnh lại mà không đối nghịch với ta, không bằng hợp tác cùng với ta, ta hiện tại đang muốn làm một chuyện đại sự, với thân phận của ngươi chắc hẳn sẽ rất hứng thú."

"Chuyện đại sự gì?" Nghiêm Nguyên Nhi cũng dừng người lại, cùng Vương Siêu một trước một sau cách nhau không đến một thước, thập phần gần kề sát nhau.

"Một lưới bắt hết anh hùng trên thiên hạ, đây là sự chuẩn bị trước khi đại hội võ thuật diễn ra." Vương Siêu nói dăm ba câu, liền đem mục đích lần này đến Bắc Kinh cùng Phong Thái hợp tác nói cho Nghiêm Nguyên Nghi. Nghiêm Nguyên Nghi cũng là nữ nhân đã thông minh thành tinh, Vương Siêu mới nói vài câu, nàng đã hoàn toàn hiểu được.

Vương Siêu vừa mới nghe được những lời vừa nói của Nghiêm Nguyên Nghi, đã biết rằng nữ nhân này trong nhiều năm chấp chưởng bộ đội đặc chủng Trường Phong, biết vô cùng nhiều tin tức bí mật. Chính mình muốn tại đại hội võ đạo có thể điều tra nắm giữ toàn bộ thông tin của các cao thủ bí ẩn trên thế giới, Nghiêm Nguyên Nghi đương nhiên chính là trợ lực lớn nhất.

"Một lưới bắt hết anh hùng trong thiên hạ, khí phách thật là lớn, ngươi có biết rằng thế giới này phức tạp đến thế nào không?" Nghiêm Nguyên Nghi nói xong, đột nhiên cười quỷ dị, hỏi một vấn đề tràn ngập mùi thuốc súng, "Nhưng mà, ngươi nói ta tỉnh lại sẽ không đối nghịch với ngươi, nếu ta bảo ta còn muốn đối nghịch với ngươi thì làm sao?"

"Vậy thì đương nhiên phải..." Hai tay Vương Siêu vẫn đặt ở sau lưng, đem khoảng không không đến một thước giữa chính mình và Nghiêm Nguyên Nghi hoàn toàn lộ rõ, không hề cố kỵ nhẹ nhàng nói: "Cho ngươi lại tiếp tục hôn mê!"

"Á..." Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy lời nói này của Vương Siêu, trong ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang sắc bén trước kia chưa từng có, nhưng rồi lại ảm đạm đi, chân hơi hơi trượt lùi về phía sau hai ba thước, hơi hơi thở dài một cái, lấy ngón tay vuốt vuốt sợi tóc của chính mình, đã có một ít dáng vẻ con gái, nhẹ nhàng nói: "Đường đường thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhân vật tung hoành vô địch, lại khi dễ một nữ nhân như ta, đây là cái bổn sự gì?"

Vương Siêu thật ra chưa từng nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nhi hiển lộ ra dáng vẻ con gái, trước kia Nghiêm Nguyên Nghi tuy rằng đúng là con gái, nhưng cứng rắn mười phần, sát ý đằng đằng, thật sự là bá chủ thống lĩnh đội quân át chủ bài, mà hiện tại Nghiêm Nguyên Nghi sau khi tỉnh lại, tuy rằng không thể nói rằng tính tình đại biến, nhưng kết hợp giữa cương với nhu lại có một loại cảm giác càng thêm khó hiểu.

Vương Siêu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ của Nghiêm Nguyên Nghi một chút, lắc đầu nói: "Ngươi cũng không phải là nữ nhân bình thường, ngươi đứng thứ năm trong thiên hạ cao thủ."

"Nghi nhi..."

Ngay lúc ấy, mấy tiếng hô to liên tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.

Nguyên lai là Nghiêm Thọ Kính và Nghiêm mẫu nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy lại đây. Đến khi bọn họ nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi duyên dáng yêu kiều, dáng đứng xinh đẹp, đều không hẹn mà cùng dụi chính con mắt của mình một chút, dường như không thể tin được vào chính mình, tưởng rằng đang mơ giữa ban ngày.

"Người của Lý gia đã đi chưa?"

Nghiêm Nguyên Nghi thấy cha mẹ của mình, cũng không kích động như vậy, chỉ hơi hơi tiến lên hai bước, nói hai ba câu, sau đó hỏi.

"Chưa đi, vẫn còn đợi. Cũng đã qua năm ngày năm đêm rồi, không tưởng được còn có thể thấy ngươi khỏe mạnh vui vẻ như vậy, ta an tâm rồi, ai."

Nghiêm mẫu lau nước mắt, sờ sờ vuốt vuốt tay của Nghiêm Nguyên Nghi.

"Vậy là tốt rồi, đúng lúc bọn họ ở đây, vừa vặn đang có chuyện muốn nói với bọn họ." Nghiêm Nguyên Nghi tựa hồ đã khôi phục lại tính cách lãnh ngạo, quyết đoán như trước khi chết.

"Ngươi có chuyện gì? Vừa mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi đi." Nghiêm Thọ Kính nói, hắn nhìn nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, lại nhìn nhìn Vương Siêu, dường như cảm thấy có gì đó không bình thường."Cơ thể của ta không có việc gì, chẳng qua chỉ là cảm giác ngủ một giấc hơi dài một chút thôi." Nghiêm Nguyên Nghi lắc đầu: "Chuyện ta muốn nói rõ ràng cùng Lý gia, đương nhiên là từ hôn."

"Từ hôn!"

Nghiêm Thọ Kính cùng Nghiêm mẫu đều chấn động, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, việc đầu tiên mà con gái mình muốn làm sau khi tỉnh lại lại là việc này.

"Chuyện của ta cũng đã làm thỏa đáng rồi, ta đi trước một bước."

Vương Siêu nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói như vậy, đột nhiên nói ra một câu, cước bộ vừa nhẹ nhàng nhấc lên đã đi tới hơn mười thước, thêm vài bước sau đó là không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Khoan đã."

Nghiêm Nguyên Nghi tại thời điểm Vương Siêu vừa động, lập tức vươn tay muốn nắm lấy y phục của Vương Siêu, thủ pháp của nàng tuy rằng tinh diệu khoái tốc (rất nhanh và tinh xảo), nhưng dù sao cũng là người bị bệnh mới khỏi, làm sao túm được một nửa cái chân lông của Vương Siêu.

Vương Siêu đương nhiên sẽ không để ý tới chuyện tình giữa Nghiêm gia và Lý gia, hôn ước giữa hai nhà, giải trừ hay không giải trừ cũng không phải là chuyện của hắn. Nếu hắn không đi ngay, Nghiêm Nguyên Nghi thực sự có thể sẽ giống như Chu Giai năm đó, kéo hắn ra làm lá chắn.

"Thực đúng là lục địa thần tiên..."

Thấy Vương Siêu lững thững như đi dạo, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả một tướng quân kinh nghiệm bể dâu như Nghiêm Thọ Kính cũng đều sinh ra một loại cảm giác hâm mộ.

"Ba, Vương Siêu hùng bá thiên hạ, so với tiểu tử Lý Dương kia thì thế nào?"

Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy phụ thân của mình cảm thán, sắc mặt bình tĩnh giống như một cái giếng cổ.

Ngoại ô Bắc Kinh.

Trong một câu lạc bộ.

Phòng trà thanh tịnh, một mùi thơm ngát, một bàn cờ.

Hai người đánh cờ chính là Phong Thái và Vương Siêu.

"Không thể tưởng được, ta lại có thể thắng được thiên hạ đệ nhất cao thủ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thực là vinh hạnh." Ván cờ cũng đã kết thúc, phần bàn cờ phía bên Vương Siêu khói lửa hỗn độn, bị Phong Thái đánh cho nát bét.

"Ta ngoại trừ võ công ra, mấy thứ cầm kỳ thi họa này đều rối tinh rối mù." Vương Siêu cũng không quan tâm đến thắng bại của ván cờ.

"Đây là tất cả tư liệu tình báo mà Hồng môn bên kia thu thập được, hơn nữa ta còn sử dụng một ít tài nguyên, bên trong có tư liệu tỉ mỉ của tám nhân vật, bọn họ hoặc từng là cao thủ, nhưng đã ẩn tàng hơn mười năm rồi, hoặc là thâm tàng bất lộ, chưa ai nghe thấy, nhưng ngẫu nhiên bị người biết được, hoặc là cao thủ bên trong tổ chức võ trang thần bí, nhưng đây cũng chỉ là một phần nhỏ thôi."

Sau khi đánh xong ván cờ, Phong Thái xuất ra một chồng tư liệu.

"Đã tra được tám người? Chẳng lẽ đều là cao thủ đan kính?"

Vương Siêu hơi hơi giật mình một chút, thật sự cảm thán thế lực to lớn của Hồng môn, năng lực điều tra thật là rộng.

"Cũng không phải, nhưng những người này đều là cao thủ, năng lực cụ thể chúng ta cũng không biết, người điều tra cũng không đủ khả năng để nhận ra được, đây đều là những nhân vật thâm tàng bất lộ. Trước hết ngươi cứ xem tư liệu điều tra đi, ta thấy tư liệu này chắc là phần lớn cũng không chính xác, nhưng ngược lại trong đó có hai tên ta chưa xác định được, những tên này đều có tâm tư đối với đại hội võ đạo."

Phong Thái đem tư liệu giao cho Vương Siêu.

"Thiên hạ anh hùng, nhiều làm sao."

Ngay lúc Vương Siêu đang xem tư liệu, Nghiêm Nguyên Nghi đã tới.

*****

"Thiên hạ anh hùng, nhiều vô cùng... Mà đại hội võ đạo lần này, có thể nói chính là thiên hạ hỗn loạn, rồng rắn cùng lên, quần hùng tranh giành, là thời loạn của võ thuật, vô luận là anh hùng, bụi cỏ, là rồng là rắn, đều sẽ tại đây lên võ đài triển khai thân thủ, chứng minh thực lực của chính mình. Đây là một lần kỳ ngộ mà giới võ thuật ngàn năm khó gặp, Vương Siêu, ngươi đoán sẽ có bao nhiêu nhân vật lợi hại xuất hiện?"

Đang lúc Vương Siêu nhận lấy tư liệu từ Phong Thái chuẩn bị đọc, Nghiêm Nguyên Nghi xông vào nói chuyện, giọng cười trong trẻo.

" Thiên hạ anh hùng, thiên hạ anh hùng..." Nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi xông vào, ánh mắt Phong Thái chợt lóe, đưa tay vỗ lên mặt bàn, một cái chén sứ khảm ngọc trắng tinh xảo bị hất lên, sau khi rót đầy trà thơm, Phong Thái đột nhiên vung tay, ném cái chén mang theo nước chè đi, rít lên một tiếng, bay thẳng đến Nghiêm Nguyên Nghi.

Chén trà kịch liệt xoay tròn, trong không trung cơ hồ cắt ra một vết rách, nhưng nước trà bên trong không bị xoáy ra một chút nào, đây là một loại ám khí thủ pháp phi tiêu, vô luận là tinh thần hay dùng lực đều phải khéo léo đến cực điểm.

Chỉ một chiêu này, đã hiện ra công phu cao thủ tuyệt đỉnh của Phong Thái.

"Giỏi cho công phu mai hoa tiêu của nhất thủ Hồng quyền."

Nghiêm Nguyên Nghi đối mặt với chén trà đang hung mãnh bay tới, tay nhẹ nhàng đưa về phía trước, giống như bắt muỗi, giương ra Lan Hoa Chỉ, nhẹ nhàng một tiếng đem chén trà đón ở trong tay, vững vàng cầm lấy, không bắn ra lấy một giọt.

Nhẹ nhàng ngửi một chút hương trà, Nghiêm Nguyên Nghi nhấp một ngụm, gật gật đầu tán thưởng: "Trà ngon! Đã sớm nghe nói Tô phu nhân tại Bắc Kinh mở một câu lạc bộ hội tụ đủ mọi thứ tốt trên thiên hạ, có điều chưa có thời gian mở mang kiến thức, sớm biết như thế này, ta hẳn là nên đến sớm một chuyến, còn có thể kiến thức một chút tuyệt học Tam hoàng pháo chủy của Tô phu nhân!"

"Nguyên nhân là vì ngươi suốt ngày ru rú ở nhà, huống hồ đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ngươi tuy rằng đang làm chính trị, lại chẳng khác nào một kẻ nhạt nhẽo, mà ta cũng là người kín đáo với chính phủ."

Mới rồi Phong Thái ném chén trà là có ý thử bản lĩnh khéo léo của Nghiêm Nguyên Nghi, sau khi thấy được Nghiêm Nguyên Nghi dễ dàng tiếp được thì cũng bất động thanh sắc.

Hai nữ nhân này tuy rằng đều giống nhau là đại nhân vật trong phạm vi thượng tầng ở Bắc Kinh, nhưng lại chưa từng cùng xuất hiện một chỗ, càng không nói tới chuyện gặp mặt.

Đúng là theo lời Phong Thái nói, Nghiêm Nguyên Nghi chỉ ở nhà không ra ngoài, căn bản ngoại trừ việc ra ngoài giết người, chỉ ở trong quân đội tu luyện quyền pháp, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cũng chỉ cùng Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch ngồi tán gẫu mấy câu về quyền pháp. Cho dù là vị hôn phu Lý Dương trước kia của nàng, muốn gặp nàng cũng không hề dễ dàng.

Nếu dùng từ ngữ hiện đại mô tả, Nghiêm Nguyên Nghi chính là một "trạch nữ".

Mà Phong Thái lại hoàn toàn là một nhân vật sôi nổi giao tiếp xã giao trong phạm vi thượng tầng.

Hai nàng đúng là giống như hai đường thẳng song song, cho dù gần nhau đến đâu, cũng sẽ không xuất hiện cùng lúc.

"Ngày hôm nay ngồi đây, Vương Siêu tiên sinh, ta, Nghiêm Nguyên Nghi ngươi, đều có thể nói là cao thủ có tiếng trên thiên hạ. Không luận thắng thua, chỉ luận võ công, có thể coi là anh hùng nên cũng có tư cách bình luận anh hùng trên thiên hạ. Ngày xưa Tào Tháo uống rượu luận anh hùng, hôm nay ba người chúng ta một phen bàn luận anh hùng thiên hạ cũng là một việc rất sảng khoái."

Khi Phong Thái nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói muốn kiến thức tuyệt học Tam hoàng pháo chủy của nàng, trong ánh mắt lập tức phát ra một tia sáng trước giờ chưa từng có.

Nàng chậm rãi nói, nhưng Vương Siêu đang ngồi, lại nhạy cảm cảm giác được, trái tim của Phong Thái đang đập càng lúc càng chậm lại, nhưng mà mỗi lần đập, đều đem huyết dịch vận chuyển tới toàn thân, nhất là ở lòng bàn chân và hai ngón tay. Huyết dịch ở trên huyệt Dũng Tuyền tưởng như tụ lại thành một khối.

Bên trong cảm giác của Vương Siêu, dưới chân Phong Thái thật giống như là đổ thủy ngân vậy, nặng nề vô cùng, nhưng một khi bung ra, khẳng định thực sự sẽ trời long đất lở.

Không hề nghi ngờ, đây là dấu hiệu trước khi phát động thế công, khí huyết sẽ xuống hạ bàn.

"Nói như vậy Tô phu nhân cũng muốn kiến thức một chút Nga Mi truy phong đoản đả của ta, ta tuy rằng bệnh nặng mới khỏi, cải tử hoàn sinh, nhưng quyền pháp cũng không hề thụt lùi, Tô phu nhân nếu muốn thừa cơ hội chiếm một ít tiện nghi thì đó là chủ kiến sai lầm rồi."

Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Phong Thái, chân nhẹ nhàng giẫm xuống đất một cái, căn phòng khe khẽ lay động một chút, bức tường chỉ làm bằng gỗ, cây cột trụ phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt rất khó nghe, giống như lúc nào cũng có thể sập xuống.

"Được!"

Phong Thái nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói lời này, nhẹ nhàng đập bàn, thân thể lập tức đứng lên, đem tay trái giương ra bên ngoài, lưng cong lại thành hình nửa vòng cung, giống như một con cóc nửa ngồi chuẩn bị nhảy lên, đồng thời tay phải thẳng đứng, khuỷu tay điên cuồng hướng ra bên ngoài, một khuỷu tay đánh tan không khí, như trường thương đại mã đang xông lên đâm tới, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Nghiêm Nguyên Nghi, muốn đánh mạnh một cái khiến cho Nghiêm Nguyên Nghi tan xương nát thịt!

Đây là sát chiêu của Tam hoàng pháo chủy, "Trương Phi Vũ Mâu".

Một khuỷu tay của Phong Thái đánh ra, hình dáng tựa như đại thương đại mã, nhưng khuỷu tay trong lúc đánh ra mạnh mẽ, nháy mắt chớp lên, dường như nơi nơi đều là mũi nhọn, đánh giết tứ phương, giống như kiếm pháp cổ mãng xà tấn công. Nhìn không giống như sử dụng sát pháp dùng tay thay thương, mà là dùng binh khí cổ đại hung mãnh xà mâu tám trượng! Lộ ra một cỗ sát ý sắc bén mãnh liệt như trên chiến trường cổ xưa, so với chỉ đơn thuần dùng đại thương thì hung tàn hơn rất nhiều.

Sát pháp bên trong Tam Hoàng pháo chủy, nơi nơi đều lộ ra hình ảnh binh khí cổ đại.

Một khuỷu tay Phong Thái đánh ra, quả thật giống như Trương Phi tái sinh, cầm xà mâu tám trượng, cưỡi liệt mã phi nhanh hướng thẳng tới đối thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Tại thời điểm Phong Thái vừa di chuyển, Nghiêm Nguyên Nghi cũng di chuyển.

Nàng là nhân vật như thế nào chứ? Vương Siêu cũng đã nói, nàng đứng thứ năm trong thiên hạ cao thủ. Tuy rằng bệnh nặng mới khỏi, nhưng bởi được Tề Lạc Á tẩy tủy, thể lực của nàng cũng không giảm đi bao nhiêu. Hiện tại Phong Thái vừa ra tay đã ra sát chiêu, nàng đương nhiên sẽ không chịu yếu thế.

Đạp mạnh một bước tiến về phía trước, cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi vung lên phía trước, thân người lướt nhẹ, đột nhiên bộc phát ra quyền phong tí ảnh đầy trời, hướng về phía quyền của Phong Thái chặn lại.

Khổng tước khai bình!

Một chiêu này của Nghiêm Nguyên Nghi, không ngờ lại là tuyệt sát thế gian "Âm Phù Thương" của Lưu Mộc Bạch, khổng tước xòe đuôi.

Hai nữ nhân vốn là hai đường thẳng song song, đều là cao thủ nữ nhân tuyệt đỉnh, chưa bao giờ cùng xuất hiện, nhưng hôm nay cùng xuất hiện thì chưa kịp nói xong ba câu, đã chuyển sang dùng tay xuất ra toàn là sát chiêu không cần mạng, giống như là có thù giết cha, cướp chồng vậy.

Phành!

Ngay tại khoảnh khắc cảm tưởng rằng quyền cước giữa hai người sẽ va chạm vào nhau, đột nhiên khoảng trống giữa hai người lại xuất hiện một thân ảnh.

Người này đương nhiên là Vương Siêu.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có Vương Siêu mới có thể tại thời điểm gấp gáp như vậy, đứng ở vị trí giữa hai đan kính nữ nhân cao thủ đang công kích hung mãnh.

Phành!

Tay trái của Vương Siêu kết ấn, năm ngón tay gập lại, từ từ hướng về phía trước chống lại, thực sự là đại thủ ấn trong "Kim Cương Đỉnh", đột nhiên mạnh mẽ va chạm một chỗ với khuỷu tay của Phong Thái, đối kháng với "Trương Phi Vũ Mâu", một quyền chống lại này khiến cho Phong Thái phải liên tiếp lui về phía sau ba bước mới có thể đứng vững thân thể được.

Cùng lúc đó, tay phải của Vương Siêu vẽ ra một đường tròn, làm ra hình dáng "Long Xà Giao Triền", đáp lên cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi, quấn dính được một lúc, thuận thế kéo lại, Nghiêm Nguyên Nghi liền lập tức cảm thấy được thân hình không ổn, phải lùi về phía sau, thu tay về đặt ở sau lưng, mỉm cười: "Vương Siêu, ngươi vì sao phải ra tay?"

"Các ngươi không nên đánh nhau trước mặt ta, hôm nay đàm luận việc khác, không động tay động chân. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn đánh nhau đến như vậy, tại đại hội võ đạo có thể phân chia thắng bại. Cho ta một chút mặt mũi, hôm nay không giao thủ."

Vương Siêu thu tay lại, ngồi trở lại trên ghế, lắc đầu cứng rắn nói. Hắn tuy rằng hiểu được, các tuyệt đỉnh cao thủ căn bản chẳng cần lý do gì cũng muốn giao thủ, muốn đánh là đánh, hơn nữa hai nữ nhân hiện tại đều là nhân vật tàn nhẫn, gặp mặt mà không động thủ mới là chuyện lạ.

Không có năng lực áp chế như Vương Siêu.

"Vương Siêu, ngươi đúng ra không nên khuyên can, nhưng nếu thiên hạ đệ nhất cao thủ đã điều đình, vậy thì thôi đi." Phong Thái cũng đã ngồi trở lại, cười trong trẻo nói.

Nghiêm Nguyên Nghi cũng không động thủ nữa.

"Sở trường số một của ta chính là đánh nhau luận võ, đương nhiên sẽ không khuyên can." Vương Siêu khoát tay, lại cầm tư liệu trên bàn cẩn thận xem xét.

Ánh mắt hắn đảo qua vài nhân vật ở đầu, rồi đột nhiên ngừng lại ở nhân vật thứ năm và nhân vật thứ sáu.

Theo tư liệu hai người này là một trung niên và một thiếu niên, trung niên ước chừng khoảng hơn kém bốn mươi tuổi, người nhỏ hơn khoảng chừng hai mươi tuổi, đều mặc hắc y, da vàng, tóc đen, dáng người trung bình. Ảnh chụp trong tư liệu đã ngả vàng, hình như là đã chụp từ hơn mười năm trước.

Tư liệu giới thiệu cũng rất sơ sài, chỉ có vài thông tin, "Không biết tên, thành viên tổ chức Mãnh Hổ, từng giao thủ một lần với Liễu Viên Phi của Đại Quyển bang, Liễu Viên Phi trốn thoát. Về sau trộm răng Phật của Sri Lanka, bị quân chính phủ tiêu diệt, nhưng hoài nghi chưa chết..."

"Tư liệu mười ba năm trước? Mười ba năm trước giao thủ một lần với Liễu Viên Phi, Liễu Viên Phi thế nhưng lại không phải đối thủ? Nhưng vào thời điểm đó Liễu Viên Phi cũng chưa tiến nhập đan kính, nếu vẫn có thể trốn được, vậy hai người kia cũng chưa tiến nhập đan kính, có lẽ chỉ là giao thủ giữa hóa kính mà thôi, cũng không tính là gì. Hai người kia, đúng là hai thầy trò, trộm răng Phật, bị quân chính phủ Sri Lanka bao vây diệt trừ, đã chết? Hoài nghi rằng chưa chết. Có tư liệu hiện tại hay không? Hoặc là hiện tại có ai nhìn thấy những người này ở đâu không?"

Vương Siêu điểm qua một chút thông tin trong tư liệu.

Đây là tư liệu mười ba năm trước, căn bản là không thể kiểm chứng.

"Thời hiện đại có những cao thủ đang hoạt động mạnh mẽ mà chúng ta còn không biết. Muốn tìm những nhân vật ẩn tàng này, chúng ta chỉ có thể xem lại lịch lão hoàng mà thôi. Hiện tại không có ai thấy, có thể thật sự là đã chết."

Phong Thái buông tay than khẽ.

"Những nhân vật đã từng hoạt động mạnh mẽ hơn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm trước, sau đó lại mai danh ẩn tích, tựa hồ đã chết, lại không xác định được, ta có rất nhiều. Nhưng đôi sư đồ trên ảnh chụp này, hơn mười năm trước khi ta chưa thành đan kính cũng đã từng đụng phải." Nghiêm Nguyên Nghi cũng nhìn tư liệu, tuy rằng đúng là đã qua vài cái lịch lão hoàng, nhưng vẫn khiến nàng lâm vào hồi ức.

Cùng lúc đó, nàng ho khan một tiếng, ở bên ngoài tiến tới một chiến sĩ, cầm trong tay túi hồ sơ, bên trong đầy các tư liệu bí mật đã phủ bụi từ rất lâu!

"Thiên hạ anh hùng... Hôm nay đúng lúc có thể cùng Vương Siêu ngươi phẩm trà trường đàm, hãy để cho ta phẩm đàm về một vài anh hùng thiên hạ đi."

*****

"Tư liệu của ngươi rất nhiều, không hổ là Trường Phong quân đoàn đệ nhất vương bài tổng tham mưu trưởng kiêm chức giáo luyện, tình báo nắm giữ được thật không phải tổ chức xã đoàn bình thường có thể so sánh một góc."

Sau khi Phong Thái ngồi vào chỗ của mình, nhìn thấy một chồng lớn tư liệu trên tay Nghiêm Nguyên Nghi dường như đã phủ đầy bụi từ rất lâu, ánh mắt lóe lên, trong câu tán thưởng còn mang theo một tia ý cảnh cùng ý nhị không thể diễn tả thành lời.

"Làm sao có thể nhiều như tình báo của Tô phu nhân, chẳng những phạm vi rộng, mà còn có đại xã đoàn Hồng môn kia ở hải ngoại giúp đỡ."

Nghiêm Nguyên Nghi thản nhiên mỉm cười, một bên đưa tư liệu trong tay cho Vương Siêu, một bên cùng Phong Thái đấu khẩu.

Hai nữ nhân này, vừa thấy mặt là đã động thủ, tuy rằng đã bị Vương Siêu ngăn lại, nhưng mồm miệng vẫn "minh đao ám tiễn" như trước, không thả lỏng với đối phương, tựa hồ kiên quyết muốn lúc nào cũng phải giành được thế thượng phong.

Vương Siêu thấy hai nữ nhân cường hãn ngoài miệng luôn thăm dò đấu nhau, thật sự không biết làm cách nào, cũng không tiện ngăn cản.

Trong lòng hắn hiểu vô cùng rõ ràng, hiện tại trong lúc hai người Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thái giao phong, không giống như cái loại nữ nhân tầm thường khoe khoang khoe mẽ linh tinh, mà là một loại thăm dò tinh thần và khí chất, bởi vì chỉ sợ trong lòng hai người cũng đã ước định sẵn, tới đại hội võ thuật sẽ tiến hành một trận chiến.

Không có cách nào khác, tam đại nữ cao thủ tuyệt đỉnh trên thiên hạ, ngoại trừ Đường Tử Trần, chính là Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thái.

Dựa theo tâm tư cao ngạo của cao thủ đan kình, lại cùng là nữ nhân, trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi tự nhiên là muốn áp phục Phong Thái, thậm chí còn có tâm tư áp phục Đường Tử Trần. Trước khi chết đi sống lại, nàng thậm chí còn muốn tranh đoạt ngai vàng thiên hạ đệ nhất cao thủ với Vương Siêu, đây là một nữ nhân cực kỳ cao ngạo.

Nghiêm Nguyên Nghi tâm tư cao ngạo, Phong Thái cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Hai cường giả đụng nhau một chỗ, lại cùng giới tính, lại là tuyệt đỉnh cao thủ luyện võ, tự nhiên là sinh ra đối địch.

Vương Siêu sau khi tiếp nhận một chồng lớn tư liệu từ tay Nghiêm Nguyên Nghi, lật từng trang từng trang lên xem.

Quả nhiên, các tư liệu ở phần trên đều đã cũ, ghi chép lại các quyền pháp cao thủ xuất hiện mạnh mẽ trên thế giới vào thời cận đại khoảng ba mươi năm trước, ngoại trừ Luyện Quốc thuật còn có Muay Thái, Yo-ga, võ thuật Nhật Bản, đấu vật của Nga, vật Hồi giáo vân vân đủ loại tu luyện đều có ở trong đó.

Vương Siêu vừa liếc mắt ngay tư liệu trên cùng đã thấy Worton, Morgan, Maiti. Đại danh của ba người này ở trên tư liệu, dùng mũi tên màu đỏ son cực kỳ sáng màu chỉ tới hai chữ "Nguy Hiểm".

Ngoài ra, còn có tư liệu của thủ lĩnh GOD, đánh dấu ở trên chính là bốn chữ lớn đẫm máu "Cực Kỳ Nguy Hiểm".

Thật hiển nhiên, trong quân đoàn của Nghiêm Nguyên Nghi đã sớm tiến hành nghiên cứu cùng tổng kết một cách có hệ thống thế giới cường giả.

Thật sự có chút tương tự với việc nghiên cứu của tổng bộ hình cảnh quốc tế Interpol.

Vương Siêu nhìn từng nhân vật quen thuộc, cũng không thấy kinh ngạc, cơ cấu quân sự của mỗi quốc gia đều có bộ phận chuyên nghiên cứu về các cường giả, mà thường được gọi một cách dễ nghe là "khoa học đời sống".

Lật qua một vài nhân vật quen thuộc, Vương Siêu phát hiện ra tư liệu của Xuyên Đảo Huyền Dương. Nhưng trên tư liệu của người này cũng chỉ đánh dấu "Tương đối nguy hiểm", hiển nhiên là cũng không được coi trọng cho lắm.

Vương Siêu lại tiện tay lật lật, phát hiện vài thành viên của tiểu đội Luân Hồi, đánh dấu ở mặt trên cũng là "Tương đối nguy hiểm". Trình độ tuy rằng cũng được coi trọng, nhưng còn xa mới bằng được những đan kình cao thủ như Worton, Morgan, Maiti.

Dễ nhận thấy rằng, đánh dấu "Tương đối nguy hiểm" đều là hóa kình cao thủ.

"Tư liệu này của ngươi cũng đã rất cũ, dựa theo cấp bậc hiện tại của Xuyên Đảo Huyền Dương thì hẳn phải là một phần tử nguy hiểm. Ai, có chút cường giả thì đều là người quen cũ, cũng không phát hiện ra người nào mới mẻ."

Vương Siêu lật lật một lúc, lật đến một nửa, phát hiện thấy trên tư liệu của một ít cao thủ hầu như đều là những khuôn mặt quen thuộc, cũng không có đột nhiên nhảy ra một siêu cấp cường giả hoàn toàn mới mẻ.

"Siêu cấp đan kình cao thủ cũng không phải là đất đá, không có nhiều như vậy. Hơn nữa cao thủ đan kình không ai không phải là người có tiếng tăm lẫy lừng, làm cách nào cũng không thể ẩn giấu được ánh hào quang. Ngươi muốn tra ra những cao thủ ẩn tàng ấy, đề phòng bọn họ đến làm loạn đại hội võ đạo, đây đúng là một sự tình rất khó hoàn thành. Hiện tại là thời đại thông tin, không có khả năng xảy ra cái chuyện đột nhiên xuất ra một đan kình cao thủ không ai biết đến. Một người tiến nhập đan đạo trở thành cao thủ, cũng phải từng bước từng bước trưởng thành lên, mỗi một người đều có quá khứ huy hoàng, không có khả năng hoàn toàn giữ bí mật. Cho nên chúng ta điều tra đầu tiên chính là cái loại người như Xuyên Đảo Huyền Dương, là loại người bản thân đúng là cao thủ hóa kình, nhưng lại ẩn náu để tu luyện đột phá. Căn cứ phỏng đoán của ta, người như thế khi đại hội võ thuật diễn ra, tuy rằng không có khả năng nhiều, nhưng khẳng định sẽ có. Chẳng hạn như ở Hồng Môn ta biết có một cô gái gọi là Thu Thiền, đao pháp rất khó lường, hay như Vương Khanh của Hoa Thanh bang? Lại như bạn tốt Trần Ngả Dương của ngươi, đều là nhân vật thiên tài hơn người, ai có thể đảm bảo bọn họ khi đại hội võ thuật diễn ra đã tiến vào đan kình hay chưa?"

Nghiêm Nguyên Nghi vừa nói lật lại, lập tức đã uốn nắn lại mạch suy nghĩ về cuộc đại điều tra.

"Ừm, đúng là không sai, những cao thủ ẩn tàng này trước kia khẳng định cũng là cao thủ." Vương Siêu gật gật đầu, đối với ý nghĩ của Nghiêm Nguyên Nghi thì rất đồng tình.

"Ta cũng đã từng dành không ít thời gian để điều tra về phương diện này. Trên thế giới này cao thủ có thể tiến nhập đan đạo, cùng lắm không tới mười người, mà cao thủ cấp bậc hóa kình, ít nhất cũng có mấy trăm người, kiểu gì trong đó chẳng có một nhân vật khác thường có tiềm lực đan đạo. Mà hiện tại cũng đã cách thời điểm ta điều tra tới bảy tám năm, ngươi nói thay đổi sẽ lớn đến thế nào?"

Nghiêm Nguyên Nghi lại kể tiếp.

"Thời gian bảy tám năm, có thể khiến cho một người không biết tí tẹo quyền pháp nào, đả phá hư không, thấy thần không sợ, trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ. Thay đổi đó cũng ghê gớm thật."

Vương Siêu nghĩ lại chính mình, bảy tám năm, mười năm trước vẫn còn là một học sinh đang đọc sách, hiện tại lại là cao thủ đệ nhất hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch.

Bảy tám năm trước, toàn bộ thế giới có mấy trăm cường giả là cao thủ hóa kình, trong đó có ai sau khi tiến nhập đan đạo, lại ẩn tàng không lộ diện? Có ví dụ đầu tiên là Xuyên Đảo Huyền Dương, Vương Siêu cũng hiểu rằng, khẳng định sẽ có ví dụ thứ hai, thứ ba nữa.

Đã có manh mối, việc điều tra tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Vương Siêu lật tư liệu của Nghiêm Nguyên Nghi, rồi ở hồ sơ năm năm trước, phát hiện ra một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp rất nhiều binh sĩ đang tác chiến ở trong rừng cây, dường như là một loại rừng nhiệt đới.

Mà trên bức ảnh chụp này có rất nhiều hình dáng của các binh sĩ, Vương Siêu đang nhìn, đột nhiên có hai hình dáng quen thuộc đập vào mắt hắn, thân hình của hai binh sĩ mặc quân trang, tay không trong rừng, vẫn như cũ là một trung niên, một thanh niên.

Mặc dù cũng không có điểm nào đặc biệt kỳ lạ, nhưng Vương Siêu lại nhạy cảm phát hiện, người trung niên và thanh niên này, lại cực kỳ giống với hai người trong tấm ảnh chụp đã ố vàng ở trên tư liệu mà Phong Thái cầm tới.

"Xem ra hai cao thủ trộm răng Phật, nghe đồn bị quân chính phủ Sri Lanka tiêu diệt, cũng chưa chết."

Vương Siêu ánh mắt khẽ động, lấy ra tư liệu của Phong Thái, đối chiếu với tư liệu của Nghiêm Nguyên Nghi một chút.

"Hai người này đúng là một đôi thầy trò, không biết quốc tịch là gì, từng là cao thủ Muay Thái, cũng tu luyện qua Yoga, cũng tinh thông quyền thuật Thiếu Lâm, từng được tổ chức Mãnh Hổ thuê, đến Sri Lanka trộm răng Phật, cùng quân chính phủ xảy ra một trận đấu kịch liệt. Nghe đồn rằng đã chết, nhưng năm năm trước trong một lần hành động của một tổ chức lính đánh thuê ở bán đảo Ấn Độ Dương, lại phát hiện bóng dáng của hai người này."

Nghiêm Nguyên Nghi sau khi xem Vương Siêu đối chiếu thì bổ sung thêm: "Liễu Viên Phi của Đại Quyển bang hình như biết rất rõ chi tiết cụ thể của hai thầy trò này." "Thế à? Vậy phải phiền toái một chút, điều tra rõ ràng về tình huống của hai thầy trò này, khoảng mười ngày sau, đón tiếp bọn họ đến Nam Dương Đường môn tổng hội làm khách."

Vương Siêu chỉ chỉ tư liệu, rồi lại lật sang một trang khác.

"Lôi Minh Viễn? Mười năm trước là danh gia võ thuật người Hoa trong thế giới Ảrập? Từng cùng người lãnh đạo của Trung Đông Đường môn Ôn Diệu Kiền giao thủ qua, còn hạ thủ lưu tình? Về sau nghe nói Y Mãi Đề võ công đại thành, lập tức mai danh ẩn tích không thấy bóng dáng, đến bây giờ cũng không thấy tung tích? Phỏng chừng là ẩn cư trở về nước? Tốt, chú trọng điều tra người này, trong vòng mười ngày, cũng nhất thiết phải mời đến Nam Dương."

Vương Siêu lại nhìn một nhân vật vừa biến mất, lấy tay chỉ chỉ một chút.

"Ấn Tình? Nữ nhân? Sống ở Ấn Độ? Tám năm trước, khi hai mươi tuổi từng là nữ lão Đại của một hắc bang, đã từng bị Worton truy sát, rồi bị Worton một người tiêu diệt toàn bộ hắc bang hội, sau đó mai danh ẩn tích? Điều tra, cũng mời đến Nam Dương đi."

"Đã từng bí mật huấn luyện "Cực Thực Không Thủ đạo" cho hoàng gia Jordan, người Hàn Quốc? Đồ đệ thân truyền của Đại Sơn Bội Đạt, tám năm trước sau khi Y Mãi Đề viếng thăm hoàng gia Jordan, thì người này biến mất một cách bí mật, hoài nghi là do luận võ thất bại, chưa chết? Rồi, cũng đi tìm, mời hắn đến Nam Dương."

"Còn có..."

Vương Siêu lật xong hết tư liệu của Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, chỉ điểm tùy ý, liên tiếp chỉ ra hơn mười nhân vật đáng chú ý cần phải mời.

Những cao thủ này tuy rằng mai danh ẩn tích, nhưng chỉ cần còn sống, luôn luôn có dấu vết để lại. Vương Siêu thông qua những việc trải qua, những câu chuyện của bọn họ, cũng đã chọn được những người có đan kình tiềm lực, đương nhiên là phải mời từng người đến Nam Dương, để tìm hiểu rõ hơn.

Về phần có thể mời đến hay không, hiện tại Vương Siêu chỉ một câu là có thể điều động Đường môn, Hồng Môn, Đại Quyển, Hoa Thanh v. v... tất cả các tập đoàn thế lực khổng lồ, ở trong nước còn có hai nữ nhân lợi hại Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thái trợ giúp, thế lực có thể nói là khổng lồ đến cực điểm.

"Những người này đều là những nhân vật lợi hại, nếu như họ không đến thì làm sao bây giờ?"

Phong Thái nói.

"Vậy làm phiền hai vị, Liễu Viên Phi tiên sinh của Đại Quyển bang, ta sẽ mời hắn hỗ trợ. Nếu Nguyên Nghi các người cũng không mời được bọn họ đến, ta tất nhiên sẽ tự ra tay."

Vương Siêu nhẹ nhàng nắm tay đặt lên bàn.

Hắn muốn mời những nhân vật anh hùng thiên hạ, cao thủ ẩn tàng đến Nam Dương. Đầu tiên để những người Nghiêm Nguyên Nghi, Liễu Viên Phi ra mặt, nếu mời không đến, sẽ dùng biện pháp cứng rắn, cứng rắn cũng không được, thiên hạ đệ nhất cao thủ là hắn, sẽ tự mình ra tay.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<