← Hồi 364 | Hồi 366 → |
"Các loại số liệu thể năng của hắc quyền chi vương Peter Major: Giẫm mạnh 4567 bảng (đơn vị đo trọng lượng của Anh, Mỹ. Một bảng bằng 0, 9072 cân), thứ quyền bình thường 1345 bảng, kéo mạnh 1867 bảng, nằm đẩy 2789 bảng. Loại số liệu này là trắc lượng bình thường tới từ quân phương nước Nga, số liệu chỉ rõ là gấp ba bốn lần một số quyền vương đai vàng. Hơn nữa Peter Major lúc kiểm tra khẳng định là không dùng toàn lực, chỉ làm lấy lệ mà thôi. Nếu dùng toàn lực, số liệu về mỗi phương diện phải phải di động thêm khoảng 1000 bảng."
Khi vị tướng quân này của cục quân tình nước Mỹ tin mà như không tin kết luận của đám gián điệp rằng Vương Siêu rất có thể không phải là người địa cầu, liền liên hệ với thượng cấp, một gián điệp lại một lần nữa trình lên cho ông ta số liệu và cách nhìn chuẩn xác.
Các quốc gia Tây phương số liệu hóa thể năng, lực lượng của con người không phải là chuyện mới mẻ gì. Những gián điệp của cục quân tình nước Mỹ này cũng quả thực rất xuất sắc, không ngờ có thể từ trong tay quân phương nước Nga lấy được tư liệu về hắc quyền chi vương Peter Major.
"Vậy số liệu về tên Vương Siêu này là nhiều hay ít?" Chuẩn tướng nước Mỹ hỏi lại một lần nữa.
"Trừ phi hắn phối hợp với chúng ta để tiến hành các lại trắc lượng. Nói cách khác, khó có thể đưa ra được số liệu chuẩn xác, có điều, căn cứ vào quan sát ở hiện trường của chúng ta lần này, cùng với các loại phương pháp ghi hình và ảnh chụp phân tích. Lúc hắn biến hình, thể lực ít nhất cao hơn hắc quyền chi vương năm tới bảy lần. Đây là một số liệu kinh khủng, không thể tính toán ra. Cho dù là với năng lực phân tích của tổ chức hình cảnh quốc tế, người này cũng đã vượt sa cấp S, cho dù là trắc thí thể năng của hai người Wharton tướng quân và Morgan tướng quân cũng còn lâu mới bằng, cũng không phải là lực lượng mà cơ thể con người có thể đạt tới. Cho nên chúng tôi mới đưa ra kết luận sơ bộ, giả thiết mạnh dạn rằng hắn cho dù không phải là dị hình thì cũng chắc là cơ nhân biến dị. Nói chung, người này phi thường có giá trị nghiên cứu, là một tiêu bản sống."
Một gián điệp nói.
Thì ra hai người Wharton, Morgan đã trải qua một số trắc thí đối với thể năng nhân thể của quân phương nước Mỹ, nói một cách đơn giản là đã từng làm chuột bạch. Nhưng hai người này vẫn ẩn tàng một phần số liệu của mình, hơn nữa cũng ẩn tàng một số năng lực của mình, để người ta không nhìn ra điều ly kỳ bên trong. Nhờ đó mà không dẫn tới sự chấn kinh, nhưng hiện tại Vương Siêu để chấn nhiếp một số người, cũng không cố kỵ mà bạo lộ lực lượng của mình, thẳng tay đánh chết hắc quyền chi vương, khiến một số gián điệp của quân phương nước Mỹ phỏng đoán ra được lực lượng khinh khủng của hắn.
Thử tưởng tượng, một số số liệu của Wharton, Morgan đã được nước Mỹ coi là siêu nhân, ở trước số liệu của Vương Siêu, quả thực như một đứa bé đứng trước một tráng hán, sao có thể không dẫn tới sự chấn động.
"Tướng quân, điện đã nối rồi."
Đúng vào lúc này, trên một màn hình lớn trong phòng làm việc được kết nối, xuất hiện đầu của một người phụ trách cấp cao của quân phương nước Mỹ. Vị tướng quân này lập tức hồi báo công tác vừa rồi.
"Đã có giá trị nghiên cứu quan trọng, vậy thì an bài hành động nghiêm mật đi! Trước tiên phải lấy được những số liệu chuẩn xác về các phương diện của hắn, đặc biệt là tiêu bản máu, mệnh lệnh kiên quyết của bên trên sẽ được truyền đạt xuống tiếp...
Lúc này, Vương Siêu lại không hề phát giác ra mình không ngờ đã trở thành một tiêu bản nghiên cứu quan trong của quân phương nước Mỹ. Công phu của hắn tuy tu luyện tới cảnh giới thần hồ kỳ thần, những chỉ cần là võ thuật gia hiểu quyền pháp, biết vận chuyển khí huyết, biết tẩy tủy đều cảm thấy đạt tới cảnh giới của hắn tuy là bất khả tư nghị, nhưng không phải là không có khả năng.
Có điều cho dù hắn biết, cũng sẽ không ngạc nhiên, người phương Đông chú trọng cảnh giới, người phương Tây chú trọng số liệu, khoa học kỹ thuật. Phương thức tư duy bất đồng, suy luận, giả thiết tất nhiên cũng khác biệt nhau rất lớn.
Lúc này, Vương Siêu đã tới quốc nội.
Thi thể của Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã được Liêu Tuấn Hoa mang về trước, còn việc sẽ dẫn tới oanh động gì, hắn không thèm bận tâm. Đồng thời, khi Liêu Tuấn Hoa mang Nghiêm Nguyên Nghi về, hắn cũng muốn xem xem một người của quốc nội sẽ có phản ứng gì, để tiện xác định xem hắn có nên về nước hay không.
Chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi không phải là tầm thường, Vương Siêu cũng biết ít nhất có một số người của quốc nội hận hắn đến thấu xương. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hắn tại quốc ngoại, một số người của quốc nội cho dù có quyền lực lớn hơn nữa cũng khó mà sờ được tới hắn. Nhưng tới quốc nội rồi, cho dù hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ, thủ đoạn để xử hắn cũng có rất nhiều.
Có điều chuyện qua hơn một tháng rồi, Vương Siêu cũng nhiều lần phái người hóa trang thành mình, thông qua một số cửa biển, nhưng đều không có chuyện gì phát sinh, giống như hắn là chuyện hắn từng bị Ngô Văn Huy nghiêm mật truy bắt đã bị ném ra ngoài chín tầng trời rồi. Đồng thời, thông qua một số nhân thủ tại thủ đô, bí mật điều tra, nhưng không phát hiện ta chuyện gì lớn.
Rất rõ ràng, Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD chưa làm ra động tĩnh gì lớn.
Vương Siêu cũng biết, Ba Lập Minh này bên ngoài tuy thô lỗ cục mịch, nhưng không phải là kẻ ngốc, muốn chính thức khiêu chiến một người, khẳng định trước tiên phải nắm rõ tình huống của đối thủ, đặc biệt là đối phó với dạng người như thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh càng không thể đem tính mạng của mình ra mà chơi đùa.
Vương Siêu đánh giá, Ba Lập Minh trong mấy ngày vừa về nước này, khẳng định là đang tìm một cơ hội tốt nhất để xuất thủ.
Đối với trận đấu này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Cho nên sau khi thám thính rất lâu, Vương Siêu liền bí mật về nước. Thủ đoạn mà hắn dùng là nhập cư trái phép, không thông qua con đường chính quy nào, hơn nữa cũng không thông tri cho bất kỳ ai, bao gồm cả Liêu Tuấn Hoa.
Vào lúc Vương Siêu tiến vào quốc nội, một số người mắt đầu tiến hành tìm kiếm và giám thị hắn.
Quốc nội, trong phòng làm việc của Ngô Văn Huy, lúc này đang có một đống người tụ tập ở bên trong.
Những người có mặt đều có con mắt ẩn sâu, thỉnh thoảng loại lóe lên ánh sáng kinh người, khiến người ta không thể nhìn thẳng, mỗi một nhân vật đều giống như là chuyên gia điều tra vậy.
Trừ những người này ra, còn có mấy người trông giống như là con em của cán bộ cao cấp đang ngồi bên trong, dường như đang lắng nghe một số báo cáo.
"Căn cứ vào tin tức của Liêu Tuấn Hoa, tên Vương Siêu này rất có khả năng là trong đoạn thời gian này sẽ về nước, các người đã lần ra được tin tức gì chưa?" Một người trẻ tuổi bi phẫn nói.
Người trẻ tuổi này chính là Nghiêm Tiểu Lãng, em ruột của Nghiêm Nguyên Nghi.
Hắn vừa nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi gặp phải độc thủ của Vương Siêu, lập tức về nước, hiện tại tất nhiên là hận tên Vương Siêu này đến tận xương cốt.
"Chỉ thị của bên trên không phải là muốn bắt hắn, tiểu Lãng, chuyện lần này phải lấy đại cục làm trọng, nhưng lần này hắn được thủ trưởng tiếp kiến, chúng ta không thể không nắm rõ tất cả hành tung của hắn, nếu như một chút động tĩnh của hắn cũng không biết, vậy thì cũng quá mất mặt rồi. Niên Mãnh, cậu nói đi, những ngày này cậu đã có được những kết quả gì rồi?"
Ngô Văn Huy ngồi rất ngay ngắn, hỏi một quân nhân ngồ ở bên cạnh. Người này đặt mũ kê-pi ở trền bàn rất cẩn thận, ngồi còn ngay ngắn hơn cả Ngô Văn Huy.
"Những ngày này chúng tôi thông qua các loại con đường, nghiêm mật kiểm tra, chú ý tới hành động của các phương diện một cách rất mật thiết, cũng tra ra không ít tình huống của các người trẻ tuổi phù hợp với đặc điểm của Vương Siêu ra vào cảnh nội. Nhưng không một điều kiện nào là thực sự phù hợp, tôi hoài nghi, tên Vương Siêu này đang cố ý bài binh bố trận, giống như là không để chúng ta nắm rõ được đông tây nam bắc. Xem ra, hắn cũng biết là chúng ta đang giám thị mật thiết hắn rổi."
Quân nhân này tên là Niên Mãnh, chậm rãi phân tích tình hình. Nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ uể oải vô cùng.
Những người này đều là nhân tài tinh anh trong bộ đội chứ không phải là nhân tài về phương diện võ thuật, mà là nhân tài về phương diện điều tra, theo dõi, tìm kiếm.
Lần này Vương Siêu về nước, tuy nhận được tin tức của bên trên là đừng tìm bắt hắn để làm ảnh hưởng đến đại cục, nhưng giám thị nghiêm mật khẳng định là điều cần thiết.
"Âu Dương, tình huống của cậu thì sao?"
Ngô Văn Huy lại hỏi một quân nhân khác.
"Con đường tiến vào quốc nội có quá nhiều, sáng có, tối có. Bản thân Vương Siêu có thể hóa trang, thân hình cũng có thể tùy ý rút xương, nhô xương, có thể cao có thể thấp, có thể lớn có thể nhỏ. Căn bản không để người ta nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, muốn điều tra thì quả thật là rất khó khăn."
Quân nhân tên là Âu Dương này đứng dậy, ngôn ngữ giống như là người máy, không chút cảm tình, phân tích: "Người giống như hắn, bản thân có thực lực cường đại, tiền lại nhiều, có thế lực khổng lồ hậu thuẫn, có thể nói là còn khó chơi hơn cả Bin Laden, đầu mục của tổ chức khủng bố, một khi quyết tâm dung nhập vào xã hội quốc nội, không dốc hết sức, kiểm tra toàn dân thì căn bản là không thể tra ra hành tung của hắn."
"Xem ra độ khó quả thật là rất lớn." Ngô Văn Huy nhắm mắt lại, khe khẽ day huyệt Thái Dương. Nhớ tới tình cảnh tiếp xúc với Vương Siêu, cảm thấy con người này quả thực quá nguy hiểm, còn khó chơi hơn bất kỳ trùm khủng bố nào.
"Bất kể là thế nào, tôi hạ mệnh lệnh ở đây, nhất định phải tra ra tin tức về Vương Siêu, khóa chặt người của hắn. Nếu để hắn tới thủ đô mà chúng ta vẫn chưa biết, vậy thì sinh nhai của quân nhân chúng ta cơ bản là kết thúc rồi."
Ngô Văn Huy đứng dậy, hạ một tử mệnh lệnh.
Ngô Văn Huy lại không biết rằng, vào lúc hắn hạ mệnh lệnh này, Vương Siêu đã xuất hiện trên một con phố ở Bắc Kinh rồi.
"Thời tiết gần đây biến thành nóng rồi. Quả nhiên, cho dù là nhập cư trái phép cũng có người của quân phương chú ý. Năng lượng máy móc của quốc gia lớn thật, cơ hồ như tra tới mỗi một ngóc ngách, nhân lực còn lâu mới bằng được. Có điều xem ra không có ý tứmuốn bắt ta, nhưng giám định là điều chắc chắn." Trên một con đường, mặt trời nóng rực chiếu xuống dưới, mắt đất nóng như thiêu, không có một làn gió nào, người trên đường khá thưa thớt, hiện tại là giữa trưa, ánh mắt trời chiếu thẳng.
Vương Siêu đứng trong đoàn người lưa thưa ở đầu đường, nhớ lại một số chuyện trên đường về nước. Tuy hắn nhập cư trái phép, thập phần kín đáo, nhưng trên đường cũng thấy rất nhiều nhân vật khả nghi, đặc biệt là ở bên cảnh, mật độ người tra xét nhiều hơn cả chục lần. Nếu không phải hắn có thân thủ thông thần, sớm đã bị bắt rồi.
Quả thật là vậy, với thân thủ, thân pháp của hắn, cho dù bị người ta hoài nghi, chỉ nhoáng một cái thôi là chẳng thấy bóng dáng đâu rồi, sao có thể chú ý tới hắn được.
Lại thêm hắn căn bản không cần phương tiện giao tông nào cả, vượt nóc băng tường, xuyên núi vượt đèo, một ngày đi ngàn dặm, ban đêm đi trăm dặm, quả thực là một thần hành thái bảo. Đi xe cũng không cần vé, tùy tiện một động tác thôi là lên được rồi, gặp chuyện gì không đúng liền tùy tiện một động tác thôi là xuống được xe, người bình thường căn bản không thể chú ý tới hắn được.
Muốn tìm thấy hành tung của hắn, từ phi người của quân phương ai ai cũng là dạng cao thủ có cảm giác siêu mạnh như Lưu Mộc Bạch, Vũ Văn Long,
Có thể nói, cho dù phái mấy chục quân nhân mẫn cảm, nhốt Vương Siêu vào trong phòng, dùng súng ngày đêm trông coi, cũng chỉ một thoáng sơ hở thôi là không thấy bóng dáng hắn đâu rồi.
Năm đó rất nhiều võ thuật gia ở trước mặt một số quan to quân chính biểu diễn dạng công phu thân pháp này, nhà tù căn bản không nhốt nổi.
Phòng giam còn không nhốt được người, huống chi là trong phạm vi toàn quốc giám thị loại nhân vật tài lực hùng hậu, quyền pháp thông thân, có thể mê hoặc nhãn cầu như Vương Siêu.
Có điều tuy là vậy, lúc Vương Siêu đứng trên con phố của Bắc Kinh, tâm thần vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vương Siêu từ lúc nhập cư trái phép vào biên cảnh rồi tới Bắc Kinh, tốn mất ba ngày thời gian, trên đường tâm thần lúc nào cũng kéo căng, chỉ gió thổi cỏ động thôi là đã lập tức cảnh giác rồi.
Cứ như vậy ba ngày, cho dù là thể lực, tinh thần của Vương Siêu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vương Siêu tính toán được, nếu ở quốc nội liên tục sống một tháng, không cần người khác tìm, tới giám thị, chỉ tinh thần căng thẳng của mình thôi cũng xảy ra vấn đề không nhỏ rồi.
"Chẳng trách năm đó Tam Hoàng Pháo Chủy tông sư Lý Nghiêm Thần chỉ sống được tới năm 97 tuổi, con người muốn sống thọ, công phu cao, thể năng tốt cũng chỉ là một phương diện, nhưng quan trọng là hoàn cảnh sinh hoạt phải an nhàn. Nếu như mình là Lý Nghiêu Thần, ngày nào cũng lo lắng hôm nay người này tới phê bình, ngày mai người khác tới bắt, tin thần cả ngày căng thẳng, không có lúc nào được buông lỏng, mình chắc cũng không sống thọ được hơn ông ta đâu."
Vương Siêu thở dài một tiếng.
← Hồi 364 | Hồi 366 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác