Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 353

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 353: Ba Lập Minh và thần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Shopee

"Tên Vương Siêu này không những thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân, công phu khổ luyện toàn thân cũng e rằng đã đạt tới trình độ kim cương bất hoại, đao chém búa bổ đều không thể mảy may làm hắn bị thương! Thật sự là quá khinh khủng rồi..."

"Hồng quyền Bạch hổ chùy kình của tôi cho dù là một khối thép thuần cũng có thể đánh nứt toác, nhưng khi đánh lên người hắn lại không gây tổn thương một chút nào, ngược lại còn bị cơ nhục lồi lên của hắn chấn cho khí huyết sôi sục, hơn nữa tôi còn có cảm giác rằng hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không, thủ chưởng của chúng ta sợ rằng đã bị chấn cho rách toạc."

"Công phu hoành luyện quả thực là quá lợi hại rồi, đây chính là thực lực của cao thủ thiên hạ đệ nhất ư? Vậy thì chắc chắn là hắn có thể tung hoành bất bại."

Trên bãi biễn tối mịt, lúc này Vương Siêu đã biến mất không còn bóng dáng, cho dù là người ở đây có ngồi xe Ferrari cũng đuổi không kịp hắn, càng không thể tiến hành tìm kiếm trên quy mô lớn, dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của chính phủ nước Mỹ, Hồng môn có cường đại hơn đi chăng nữa cũng không thể cường đại đến mức độ đó.

Huống chi vừa rồi Vương Siêu đã hạ thủ lưu tình, lại ra ước định với Hồng môn, tại đại hội Võ đạo, trước khi dẹp tan cao thủ của các nước, sẽ không để xảy ra nội chiến.

Đại hội Võ đạo lần này sẽ vô cùng sục sôi, hơn nữa còn dính dáng đến cả bố cục của thế giới ngầm. Người tham gia khẳng định là không ít, rất có thể sẽ là một lần luận võ lớn nhất, có sức ảnh hưởng nhất từ trước tới nay. Quyền sư người Hoa muốn dương danh lập vạn ở đó, trước tiên phải vứt bỏ nội đấu, điểm này, tất cả mọi người trong lòng điều hiểu rất rõ.

Bản thân Vương Siêu cũng hiểu rất rõ điều này, cho nên hắn không đả thương bất cứ một người nào của Hồng môn. Hồng môn cũng hiểu rõ, cho nên hiện tại sau khi Vương Siêu đi rồi, cũng chỉ đành tạm thời bỏ ân oán này xuống.

Có điều tuy là cừu địch, nhưng vào lúc mà Vương Siêu vừa biểu hiện ra công phu của mình, đích xác là đã khiến tất cả cao thủ có mặt ở đây đều phải bội phục không thôi.

Chỉ biến hóa trong nháy mắt, nhưng có thể liên tục bóp vỡ súng của Trình Sơn Minh, lại bất tri bất giác lấy đi một khẩu súng khác giấu ở chân Trình Sơn Minh mà thần không biết quỷ không hay. Chỉ bằng vào thủ đoạn này, tất cả những người có mặt ở đây đều cho rằng Vương Siêu là tiên, là thần!

Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất không phải là điểm này, mà là việc ba Hóa Kình đại lão của Hồng môn công kích Vương Siêu từ đằng sau.

Công phu của ba đại lão Hóa kình này đích xác là rất không tầm thường, nếu không cũng không thể ở dưới tình huống đêm tối mờ mịt, cát vàng bay lượn, khí kình giao nhau này mà tìm được vị trí chính xác của Vương Siêu để tiến hành công kích.

Nhưng công kích của bọn họ tuy rằng đánh trúng đối phương, nhưng lại không thu được hiệu quả gì, ngược lại còn bị Vương Siêu chấn cho cánh tay tê dại, đó mới chính là điều đáng sợ.

Quyền kình của bọn họ lăng lệ tới mức nào chứ? Muốn đập nát bia vỡ đá cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng lại không làm tổn thương một chút nào tới thân thể của Vương Siêu. Ba đại lão này vĩnh viễn ghi nhớ, vào sát na mà quyền đầu lăng lệ của bọn họ đánh lên lưng của Vương Siêu, cơ nhục ở sau lưng hắn đột nhiên lồi lên ba cục thịt to như miệng bát, đánh lên bên trên thì giống như là đánh lên quả cầu sắt vậy.

Loại công phu hoành luyện này, không cần dùng tay để thử, chỉ mắt nhìn thấy thôi cũng khủng bố lắm rồi.

Người ở mặt ở đây đều biết rằng, những người có công phu hoành luyện cao thâm, toàn thân có thể chịu được thiết bổng, thiết chùy đánh lên, nhưng cũng phải chuẩn bị trước, được người khác nói cho biết là sẽ đánh vào bộ vị nào, sau đó vận khí tới bộ phận đó, khiến cơ nhục biến thành cứng rắn như nham thạch thì mới có thể không bị tổn thương gì. Đây chỉ là một loại công phu biểu diễn, trong thực chiến không có hiệu quả gì.

Trong thực chiến chân chính, quyền đầu không có mắt, đánh trên đánh dưới, đánh trái đánh phải, căn bản không thể cho anh có thời gian để chuẩn bị mà vận khí. Cho nên công phu hoành luyện trên cơ bản là không có công dụng gì lớn.

Nhưng một chiêu đó của Vương Siêu, quả thức là khiến người ta phải rúng động tâm can, thịt đột nhiên lồi lên, căn bản không cần thời gian, hơn nửa trình độ cứng rắn còn vượt quá cả sắt thép. Loại năng lực cường đai tâm ý khống chế khí huyết này, khiến cho ba vị quyền sư Hóa kinh cường đại này của Hồng môn cảm thật hắn thực sự không còn là nhân loại nữa rồi.

Khi bọn họ nhớ tới một màn đó, trong lòng lại cảm thấy tê dại.

"Nếu như nói hai cao thủ cục quân tình Wharton và Morgan của nước Mỹ trước kia là Đại Đường Song Long, vậy thì Vương Siêu khẳng định là Ma Sư Bàng ban rồi, không biết trên thế giới này liệu có Lãng Phiên Vân hay không?"

Đúng vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặt Tây trang đột nhiên thốt lên.

"Ma Sư Bàng Ban, Lăng Phiên Vân gì cơ?" Một lão quyền sư nghe vậy liền ngây người. Bọn họ tuy biết Wharton và Morgan có biệt hiệu là Đại Đường Song Long, nhưng chưa hề đọc qua tiểu thuyết võ hiệp.

"Ý của tôi là, nếu như Vương Siêu là Dương Lộ Thiền, trên thế giới này không biết có Đổng Hải Xuyên không?" Nam tử trẻ tuổi này liền vội vàng sửa lại ví dụ của mình.

"Cứ xem hắn và thủ lĩnh tập đoàn ám sát GOD giao thủ là biết ngay thôi. Trước mắt có thể chống lại Vương Siêu cũng chỉ có người này thôi, ài, hoành không xuất thế, quyền pháp suy bại xuống dốc cho tới hiện tại, không ngờ còn có thể xuất hiện nhân vật như thế này, là bi ai hay là may mắn của chúng ta đây?" Kỷ Phù Trần cảm thán một cách sâu sắc.

"Bất kể là như thế nào, Hồng môn của chúng ta lần này nhất định phải dùng toàn lực để đối phó, triệu tập tất cả các cao thủ lại đi, xem ra, phu phụ chúng ta cũng chỉ có đi thông tri cho đám người Trường Tín thúc thôi." Tạ Phiên Phiên nhíu mày nói.

"Bọn Trường Tín thúc ư? Làm phiền sự thanh tịnh của bọn họ hình như không hay lắm, có điều, cũng chỉ có cách đấy thôi. Bọn họ từng nhận được sự tiếp kiến của người lãnh đạo quốc nội, chuyện lần này đã quá ẫm ĩ rồi, cũng chỉ có bọn họ ra mặt mới có thể giải quyết chu toàn mà thôi, trong bọn họ cũng có cao thủ, dạy ra không ít đồ đệ lợi hại, lần này Hồng môn chúng ta xảy ra chuyện lớn, cho dù không muốn thì cũng đành phải làm phiền tới họ thôi."

Kỷ Phù Trần thở dài, đám đại lão trong Hồng môn này ai ai cũng đều mất hứng, mặt mày ủ rũ quay về.

Trình Sơn Minh cũng ném súng xuống đất, nhìn thấy khẩu súng đã bị bóp vỡ, vết thủng trên chân, ánh mắt lấp lánh, một hồi lâu vẫn không nói gì, không biết là trong đầu ông ta đang nghĩ gì.

"Súng trên người của lão Trình rất nhiều. May mà mình biết nội tình, nếu không lần này sẽ rất nguy hiểm. Nếu trên người ông ta còn có khẩu súng thứ tư, vậy thì rất phiền phức rồi."

Trên đường cái, Vương Siêu ôm Nghiêm Nguyên Nghi chầm chậm hành tẩu, không hề đi nhanh, sắc trời đã tối khuya, trăng tròn treo lơ lửng trên cao, hắn hiện tại cách tổng hội Hồng môn ở Honolulu đã hơn trăm dặm, ra khỏi Honolulu, đang dạo bước trên quần đảo Hawaii.

"Trăng nước ngoài quả nhiên tròn thật, cũng sáng nữa, ài! Ai cũng nói trăng ở cố hương là sáng nhất, mình lúc nào mới có thể về cố hương để an an tĩnh tĩnh mà hân thưởng trắng sáng đây? Hiện tại hình như càng không thể quay về được nữa rồi. Nghiêm Nguyên Nghi à... Vương Siêu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên trời, rồi lại cúi đầu xuống nhìn Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng mình, ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt Nghiêm Nguyên Nghi, sắc mặt của cô ta vẫn hồng hào như trước, giống như đang ngủ say, vô cùng an tường.

Vương Siêu lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Chỉ một lát sau, mấy chiếc xe xuất hiện, dừng lại ở phía sau hắn.

Vương Siêu lúc này mới đứng lại, nhìn một chiếc xe đang mở ra, Đường Từ Trần từ bên trong bước ra ngoài.

"Tiểu đệ. Đệ ra tay cũng ác quá đó." Đường Tử Trần vừa xuống xe, nhìn thi thể Nghiêm Nguyên Nghi đang được Vương Siêu ôm trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân cũng không thể nói rõ là đang vui hay đang buồn, vẫn lạnh lùng không có biểu cảm, giốn như Nghiêm Nguyên Nghi không phải là kẻ địch đối nghịch lâu năm của cô ta vậy.

Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần, trong mắt hiện ra thần thái an tâm, nói: "Đệ đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô ta, tạo thành một nỗi ám ảnh trong lòng cô ta, cô ta cũng biết rất rõ điề này. Nhưng lại không lựa chọn thỏa hiệp, mà lại lựa chòn cách giết đệ để phá đi ám ảnh trong lòng mình. Sau này cho dù không có cừu hận, cô ta muốn tiến lên trước thêm một bước thì không thể không giết đệ. Cho nên đệ cũng chỉ đành hạ thủ giết chết cô ta mà thôi."

"Ừ, đằng nào thì chuyện cũng xong rồi, Honolulu không phải là nơi nên ở lâu. Tiểu đệ, tình huống sau này bất kể là có gian nan như thế nào, tỷ đều sẽ không để đệ phải chịu bất kỳ một sự thương hại nào đâu, cũng sẽ luôn giống như ngày xưa vậy." Đường Tử Trần đưa tay ra chỉnh lại quần áo và mái tóc đã hơi tán loạn do vừa rồi vừa đả đấu của Vương Siêu, lại dùng ngón tay thon nhỏ lau sạch cát trắng và bụi bặm bám trên mặt Vương Siêu.

Cảm giác được sự ấm áp do ngón tay của Đường Tử Trần chạm lên mặt mình, Vương Siêu đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay của Đường Tử Trần, để cô ta áp tay lên mặt mình.

Đường Tử Trần không hề rụt tay lại, mà trong mắt thủy chung vẫn là một mảng ôn nhu.

Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ, trên thế giới này người có thể chống lại hắn có lẽ không đếm đủ trên năm đầu ngón tay, hiện giờ hắn đã đứng trên đỉnh phong của thế giới. Nhưng, ở thế giới này cũng chỉ có một người duy nhất, đó chính là Đường Tử Trần mới có thể nói ra rằng sẽ bảo hộ hắn, để hắn không phải chịu bất kỳ một sự tổn thương nào. Bởi vì Đường Tử Trần đã đạt tới cảnh giới chí thành chi đạo, không thấy không nghe mà vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm đang đến gần để né tránh.

Chuyện trên thế giới này, phân phân loạn loạn, thực sự là quá nguy hiểm. Vương Siêu thụ địch quá nhiều, Đường Tử Trần cũng đích xác là có tư cách để bảo hộ hắn.

Quá khứ đã là như vậy, tương lai cũng sẽ vẫn là như vậy.

"Chúng ta về đâu đây?" Vương Siêu đột nhiên hỏi.

"Tới Nam Dương trước đi. Nơi đó là đại bản doanh của đệ. Chúng ta ở nước ngoài, chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi cho dù quốc nội có phản ứng thì cũng chẳng có cách nào làm gì chúng ta. Chỉ có điều đại hội Võ đạo lần này, tuyệt đối không thể để chúng ta dễ dàng nắm đại quyền liên minh đâu. Lần này tuy đã đắc tội với Hồng môn, có điều Hồng môn quá lớn, ai cũng có bè phái riêng, là chư hầu một phương, cũng không phải là khó đối phó đâu, chúng ta trước tiên cứ thu gom lực lượng, yên lặng xem kỳ biến, tiếp đó mới tính toán chuyện đại hội Võ đạo, chuyện đệ đưa Nghiêm Nguyên Nghi về nước, hay là tạm thời hoãn lại đi đã, hiện tại không phải là lúc làm việc đó."

"Cái này thì đệ cũng biết, chỉ là chuyện lần này, không biết sẽ có ảnh hưởng tới Liêu Tuấn Hoa như thế nào. Hắn cố hết sức để hòa giải đệ và Nghiêm Nguyên Nghi, hiện tại lại loạn thành như thế này." Vương Siêu đột nhiên nhớ tới Liêu Tuấn Hoa.

"Liêu Tuấn Hoa?" Đường Tử Trần trong mặt lộ ra thần thái như cười mà như không cười, nói: "Hắn muốn tác hợp đệ và Nghiêm Nguyên Nghi, một là vì đệ và hắn là bằng hữu, nếu như đệ và Nghiêm Nguyên Nghi thực sự có gì đó, thế lực của hắn có thể bành trướng một cách nhanh chóng, thế không thể ngăn. Hai là hắn muốn chuyển đổi và đả kích đối thủ trên chính trị, vị hôn phu của Nghiêm Nguyên Nghi thế lực cực lớn, là đối thủ chủ yếu mà Liêu Tuấn Hoa muốn đối phó, nếu Nghiêm Nguyên Nghi chuyển sang phía đệ, đối thủ của hắn sẽ bị đả kích rất trầm trọng, ít nhất hắn cũng bớt đi được hai mươi năm phấn đấu."

"Đúng vậy. Hắn cũng coi như là một người trung tình có cá tính, nếu như bớt đi được hai mươi năm phấn đấu thì đúng là sẽ có vương giả chi khí, vậy thì đối với chúng ta cũng chưa chắc là không có lợi." Vương Siêu vừa nghĩ một chút cũng cho rằng như vậy.

"Vương giả chi khí không phải dễ dàng dưỡng thành như vậy đâu, vương giả cũng chẳng phải là dễ làm như vậy. Không có một chút ma luyện và vận khí, thuận buồn xuôi gió của vương giả, trên thế giới này không hề có chuyện tốt như vậy. Trời cao giáng xuống làm quân tử, có thật là quân tử giáng phúc hay không thì phải xem vào tạo hóa của bản thân hắn, nếu hắn vì chuyện này mà hận đệ, vậy thì cũng không có gì. Còn nếu hắn có thể hóa giải chuyện này, vậy thì hắn quả thức có tố chất của vương giả, có vận khí của vương giả."

Đường Tử Trần khẽ lắc đầu.

"Trên trời giáng họa làm quân, nhưng có thật sự là quân tử giáng phúc hay không? Thực lực của vương giả, vận khí của vương giả..." Vương Siêu suy ngẫm kỹ càng lời của Đường Tử Trần, "Nếu như lần này đệ và Nghiêm Nguyên Nghi hòa hợp, kết thúc một cách ôn hòa, Liêu Tuấn Hoa quả thật sẽ bớt đi hai chục năm phấn đấu, có điều loại vương giả này hình như làm quá dễ dàng thì phải, tựa hồ như không được ổn thỏa cho lắm! Mình đứng tại vị trí cao thủ đệ nhất thiên hạ, những năm này, đều phải trải qua một cách cửu tử nhất sinh, gặp biết bao hung hiểm? Còn có rất nhiều thành phần vận khí đóng góp trong đó mới giành được địa vị như ngày hôm nay.

Vương Siêu trong lòng vốn cảm thấy có chút khó ăn nói với vị bằng hữu Lưu Tuấn Hoa này, nhưng sau khi nghe Đường Tử Trần nói vậy thì đã cảm thấy bình thường trở lại.

Chuyện gặp mặt với Nghiêm Nguyên Nghi vốn không thuộc sự khống chế của hắn. Hắn lúc đó còn muốn tạm hoãn, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại nói một câu: "Ngươi không chết, lòng ta khó yên." Sau khi cô ta nói câu này, Vương Siêu biết rằng chuyện đã khó mà thu xếp thỏa đáng được nữa rồi. Hắn giống như tên đã lên dây cung, không thể không bắn. Hắn tuy là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng không thể tức giận là bạo phát, để Nghiêm Nguyên Nghi phải cúi đầu phục tùng, sau đó giống như những gì Liêu Tuấn Hoa nói, chơi trò mập mờ với cô ta rồi nhận cô ta làm tình nhân.

Tính cách của Nghiêm Nguyên Nghi quá cường liệt, quá độc lập. Nếu chỉ hơi yếu mềm một chút như Liêu Tuấn Hoa nghĩ, cũng vị tất là không có khả năng thành công. Con người của Vương Siêu không giỏi về phương diện tình cảm lắm, cho nên hiện tại vẫn còn có phiền phức ở chỗ Hoắc Linh Nhi.

"Quay về Nam Dương. Thế nhưng Hoắc Linh Nhi vẫn còn ở đó..." Vương Siêu nói tiếp.

"Không sao cả... chẳng lẽ chỉ chút chuyện nhỏ này mà đệ cũng không xử lý thỏa đáng được ư?" Đường Tử Trần mỉm cười.

Sau hai ngày, Đường Tử Trần và Vương Siêu từ Honolulu của nước Mỹ trở về đại bản doanh của tổng bộ Đường môn tại Jakarta, Indonesia.

"Sư phụ về rồi ư?"

Giữa trưa, trên bãi cát của bờ biển, ánh mắt trời chói chang, cát trắng phản xạ ánh mặt trời, tạo thành cảnh sắc lung linh rực rỡ khiến người ta phải chói mắt.

Hoặc Linh Nhi đứng trên bãi cát, để đầu trần hứng nắng, đánh một bộ quyền pháp, trên mặt không có một giọt mồ hôi nào. Da cũng không bởi vì phơi nắng quá mức mà rám nắng, ngược lại còn trắng nõn, mềm mãi giống như cánh hoa ban mai.

"Ba thúc đang luyện Đại Thiềm Khí, đừng làm phiền ông ấy."

Mắc Hoắc Linh Nhi sáng lên, bởi vì cô ta nhìn thấy Vương Siêu, hưng phấn gọi một tiếng. Nhưng Vương Siêu lại xua xua tay, mỉm cười chỉ về phía bờ biển.

Ba Lập Minh lúc này đứng trên bờ biển ở tít đằng xa, nửa ngồi nửa đứng ở trong biển, cổ khí thổ nạp, đầu duỗi lên trước. Mỗi lần ông hít hơi vào đều vô cùng kịch liệt, thời gian dài phải tới nửa phút, giống như là hút tất cả không khí vào trong cơ thể của mình vậy.

Đồng thời, trong quá trình mà hắn hít khí. Thân thể bành trướng kịch liệt, giống như là một quả cầu lớn được bơm căng khí, phồng lên tới cực diểm, khiến người ta phải hoài nghi là ông ta có phải là muốn hít đủ khí để nổ tung tự sát hay không.

Tư thế nửa ngồi nửa đứng, hít khí căng phồng người này giống như là một con cóc lớn.

Hô! Hô! Hô!

Sau khi hít đủ khí, Ba Lập Minh lại thở ra ngoài, trong miệng phát ra thanh âm rất to, ồm ồm giống như là trâu rống, nhưng thanh âm lại to hơi cả tiếng trâu rống rất nhiều, chấn cho xung quanh phải vang vọng, vang tới tận mây xanh.

Ngọn sóng ở trước mặt ông ta bị dòng khí lưu lớn do ông thở ra đẩy cho lộn ngược trở lại, cuộn trào rầm rập, giống như là thuyền nhanh xông vào sóng, uy thế cuồn cuồn, rất là kinh người, khiến người ta thấy mà phải cho rằng ông ta là yêu quái.

Bởi vì hít khí rồi lại thở khí mạnh như thế này, đẩy ngược cả sóng biển, quả thực là có thể thổi bay cả người ra xa.

Chính xác là vậy, cho dù là một người nặng hai trăm cân đứng trước mặt Ba Lập Minh, bị ông ta hít đủ khí rồi thở ra một cái, cũng khẳng định là sẽ không thể đứng vững, trực tiếp bị thổi bay rồi lăn như hồ lô.

Đây là thổ nạp hô hấp pháp cao thâm nhất của Võ Đang, Ngoại Cương Đại Thiềm Khí trong Thiềm kình của Kim Thiềm phái. Ba Lập Minh đang luyện là dùng khí hít vào tràng vị tiểu phúc, vận động kịch liệt, thanh trừ khí trọc, bảo trì sự thuần tịnh và hoạt lực trong cơ thể.

Thở ra!

Tới sau cùng, Ba Lập Minh kiềm hãm lại, một tiếng vang lớn vang lên, giống như một khối đá lớn bị ném lên mặt biển, làm nước biển bắn lên tung tóe. Ba Lập Minh ướt sũng từ trong nước biển nhảy lên bờ, nhìn Vương Siêu rồi ha ha cười lớn, sải bước tới, thần thái trên mặt ung dung, tràn đầy tinh thần.

"Nghe nói gần đây cậutại Pari đại chiến với người ta hai trận? Không ngờ có người lại có thể đánh hòa với cậu? Người đó rốt cuộc là ai vậy. Hiện tại đang ở đâu?"

Ba Lập Minh vừa thấy Vương Siêu, câu đầu tiên lại không hỏi về việc gỉ khác mà lại hỏi về thủ lĩnh GOD, người đã đại chiến với Vương Siêu hai trận mà không rơi vào thế hạ phong.

Có điều việc này cũng không có gì là lạ cả, với dạng người như Ba Lập Minh, người có thể được ông ta thấy vừa mắt trên thế giới cũng chẳng có được bao nhiêu, ông ta chỉ đặc biệt bội phục Vương Siêu, hiện tại đột nhiên nghe nói không ngờ lại có cao thủ có thể đánh ngang tay với Vương Siêu, không khỏi thập phần kinh ngạc. Không có lý do gì mà không hỏi cho rõ, đồng thời trong lòng vô cùng muốn kiến thức xem nhân vật này rốt cuộc là như thế nào.

"À! Người đó quả thật là cao thủ, một thân khí công đã tuy luyện tới trình độ hạ bạch hổ, toàn thân không còn lông, có thể được xưng là kình địch của tôi. Hiện tại có thể đang ở Bắc Kinh, có điều lão Ba sao lại biết chuyện này vậy?" Vương Siêu thuận miệng trả lời một câu, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.

"Lão Ba không phải là sẽ đi tìm người này đòi tỉ võ chứ?"

Quả nhiên, Ba Lập Minh sau khi nghe thấy câu trả lời của Vương Siêu liền thở dài một hơi, nói: "Nói như vậy, tôi thực sự cũng muốn quay về kiến thức một phen."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-458)


<