Vay nóng Tima

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 342

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 342: Phát uy nhanh, ngất cũng nhanh!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

Một miếng cắn đứt cương đao, sau đó nhai ngấu nghiến trong miệng vang lên răng rắc, nhai nát thành một đống bã, vậy lực răng lớn đến bực nào? Khả năng cắn xé của khoang miệng kiên cô bao nhiêu? Quả thực như mười mấy mồm con cá mập kết hợp lại.

Mặc dù răng cửa của cao thủ nói là chắc chắn, xương cốt không hề lung lay, có uy năng cắn sắt nhai thép, nhưng ấy cũng chỉ là ví dụ, đại đa số cao thủ quyền pháp đều không làm được điểm này.

Từ xưa đến nay việc biểu diễn lực lượng cường đại của miệng, Lý Thư Văn của Bát Cực Quyền là duy nhất, ăn xương gà, dùng miệng phun ra, cái xương cắm chặt vào bên trong bàn, hơn nữa còn có thể cắn nát đá nuốt vào bụng.

Ấy là đã đủ thần kỳ rồi, mọi người lại chẳng nghĩ tới hôm nay xuất hiện một Vương Siêu còn lợi hại hơn, có thể cắn đứt một thốn đại đao vừa cứng vừa dầy, hơn nữa còn nhai nát bét.

Càng quan trong hơn đó là cũng chẳng phải biểu diễn, mà là tranh đấu lúc thực chiến, đối thủ cầm đao là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, đao pháp tinh xảo, lực lượng cường đại. Có thể trong nháy mắt nắm được quỹ tích đao pháp của vị cao thủ, sau đó dùng miệng cắt đao, đánh lui đối thủ, còn bản thân vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, đến thân mình cũng chẳng động, bản lĩnh lợi hại như vậy có bao nhiêu đây?

Bản lĩnh như thế, đã không còn gọi là thân thủ, có thể xưng là thần thông, xưng là pháp thuật!

"Pho tượng đậu hũ Phật Di Lặc này mùi vị rất ngon, khẩu vị trơn nhẵn, nuốt vào trong bụng vô cùng ấm áp dễ chịu. Đáng tiếc ta không có thể hồi báo được gì, lại còn cắn hỏng con dao mổ trâu của Khanh sư phụ, thật sự là xấu hổ. Ở lần Võ Đạo đại hội, ta sẽ gặp nhau một lần nữa chế tạo cho ông một con dao mổ trâu khác. Đường Môn chúng ta đặc biệt có mấy vị sư phụ rèn đao, tay nghề rất khá."

Vương Siêu nhổ ra bã thép, vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, nói cười một phen đầy không khí hòa hoãn.

"Cái đó không cần, con dao mổ trâu đó của ta đã dùng được hai mươi năm lẻ chín tháng rồi, lúc ban đầu chế tạo, mài mũi dao đến một tháng, mài hỏng hơn mười khối đá mài! Bây giờ lại bị ngài một miếng cắn đứt rồi, tiếc thật, tiếc quá..."

Sau khi một đao "Thái Bạch Kính Tửu", bị Vương Siêu nửa đường đánh chặn, dùng miệng cắn đứt rời, đầu bếp Khanh thúc thật giống như già đi hơn mười tuổi, lớp da căng thẳng trên mặt bắt đầu lỏng dần. Khóe mắt buông xuống, lão tựa hồ cực kỳ đau lòng với con dao trong tay, lấy tay khẽ vuốt lên chút hoa văn trên thân đao to bản, rồi nhắm mắt lại, tựa hồ như vô ý chia buồn với thanh đao đã theo bản thân hơn hai mươi năm.

Đau buồn yên lặng trong chốc lát, Khanh thúc mở mắt: "Bất quá nó lại bị gãy trong miệng cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng không phải quá buồn, đáng giá, rất đáng giá, ấy là vinh hạnh của nó, chết có ý nghĩa."

Một cái phẩy tay của Khanh thúc, gã tiểu đầu bếp nọ lập tức nâng cái hộp gấm to ở một bên lên. Khanh thúc bỏ đao vào trong hộp, phủ nắp lên, phân phó: "Cúng ở vị trí bên cạnh Quan Nhị Gia, mỗi ngày dâng hương cho nó."

Tiểu đầu bếp vâng dạ, cung kính cầm thanh đao gãy đi ra ngoài.

Sau khi đao bị cắn gãy lại còn cung phụng bên cạnh bài vị Quan Nhị Gia! Mỗi ngày dâng hương! Hành động như vậy, quả thực là đã xem thanh đao như tổ tiên vậy, cũng đủ để nhìn ra được, tình cảm sâu sắc của Khanh thúc đối với thanh "Giải ngưu đao" (dao mổ trâu) của mình, quả thực so với vợ lão còn quan trọng hơn nhiều.

Vương Siêu cũng vô cùng hiểu được việc làm như vậy, vô luận là kẻ luyện kiếm hay luyện đao, luyện thương, đều coi binh khí như một người thày đáng kính ở trong lòng, mỗi ngày trước lúc luyện võ, cũng cần khúm lúm hành lễ trước binh khí, đó là nghi lễ cổ xưa truyền lại, để làm tinh thần mình cùng binh khí câu thông, để vận dụng muốn như nào sẽ như thế.

Cái thứ này tuy rằng nói là ảo, nhưng thật ra cũng chỉnh là rèn luyện và điểu chỉnh tâm ý, cũng chỉ có chấp nhất như vậy mới có thể luyện được đao pháp thần hồ kỳ thần như Khanh thúc vậy.

Lưỡi đao đó quý như tính mạng nhưng đã bị cắn đứt, bất quá cũng là đứt do nằm trong miệng cao thủ đệ nhất thiên hạ, mặc dù đứt trên vinh quang, từ điểm này có thể nhìn ra được, Khanh thúc cũng là nhân vật cầm được thì cũng buông được. Lão không phải là một đầu bếp đơn giản, nhất định là một Đại Lão thân phận cực cao.

Quả nhiên sau khi Khanh thúc cất đao, liền có một tiểu đầu bếp giúp lão cởi bỏ trang phục, mũ nón đầu bếp trên người, lộ ra phong độ nho nhã của bộ âu phục và cái cà vạt, tựa như một nhà buôn thành công, khí chất đầu bếp mới vừa rồi tan biến sạch, giống như thay đổi thành người khác.

"Kè hèn là phó hội trưởng ban trị sự xã đoàn Hoa Thanh. Vương Siêu tiên sinh, mời vừa rồi thất lễ."

Khanh thúc sửa lại y phục, báo cáo một chút thân phận của mình, có thêm một cái ghế, lão ngồi ở bàn thứ hai bên cạnh Liêu Tuấn Hoa "Nguyên lai là lãnh đạo cao cấp Hoa Thanh bang." Vương Siêu gật đầu, cởi bỏ y phục đầu bếp, chuyển đổi thân phận, Khanh thúc đã từ một vị đầu bếp đao pháp cao mình biến thành lão đạo xã đoàn.

"Vương Siêu tiên sinh, bắt đầu từ bây giờ, Hoa Thanh Bang chúng ta tạm thời tán thành chuyện ngài liên manh tổ chức các bang hội người Hoa, tại Võ Đạo đại hội, lãnh đạo cao cấp Hoa Thanh Bao sẽ tới đó, cùng các lãnh đạo các đại xã đoàn khác cùng nhau thương lượng việc này.

Khanh thúc đã tỏ thái độ.

Dáng vẻ của lão tỏ ra là người đại diện cho cả Hoa Thanh Bang.

Một đao kinh thiên động địa mới vừa rồi kia, trong lòng Khanh thúc đã thực sự thừa nhận địa vị cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu, hơn nữa thực lực khổng lồ phía sau hắn, Hoa Thanh Bang cũng cho rằng Vương Siêu có tư cách tổ chức một đại liên minh bang hội người Hoa

Hắn giờ đây tỏ ý tứ thái độ chính là tại Võ Đạo đại hội Hoa Thanh Bang chúng tôi sẽ có lãnh đạo cao cấp đến đó, thương lượng một vài sự tình cụ thể, tạo ra hiệu ứng có tính vang dội. Tuy rằng không nhất định toàn bộ phiếu sẽ tàn thành Vương Siêu ngươi làm minh chủ, nhưng cũng sẽ không hủy đi cái bục của ngươi, chúng ta giữ vững thái độ quan vọng.

Vương Siêu nghe thấy những lời tỏ thái độ này, trái lại đã nằm trong dự liệu, đối phương dĩ nhiên không thể nào lập tức coi ngươi là người lãnh đạo tối cao của liên minh, phải ở tại trên võ đài, bản thân cùng với thủ lĩnh GOD giao thủ phân ra kết quả.

"Hoa Thanh Bang chúng ta đã tỏ thái độ rồi, không biết ý kiến của chư vị Đại Lão Thanh Bang như thế nào?"

Sau khi Khanh thúc tỏ thái độ với Vương Siêu, quay mặt sang hỏi qua hai vị Đại Lão Thanh Bang.

Thanh Bang, Hoa Thanh Bang đều cùng một rễ, lần đó mượn hơi nguyên lão Hồng Môn nước Mỹ mới tồn tại.

"Ài, mới vừa rồi một đao Thái Bạch Kính Tửu của Khanh thúc ông đáng tiếc không thể thi triển ra, bị Vương Siêu sư phụ nửa đường chặn lại, tựa như trường giang đại hà bị chặn ngang, không thể phát tiết đến đỉnh cao nhất, nếu không thì rất là đáng giá."

Một Đại Lão Thanh Bang lên tiếng, hắn cũng không phải là tỏ thái độ mà là bình luận về trận giao thủ mới vừa rồi giữa Vương Siêu và Khanh thúc.

"Hở? Ông nhìn rất chuẩn, thật tinh mắt, quý tính?"

Vương Siêu giương lông mày lên, nhẹ nhàng hỏi vị Đại Lão Thanh Bang, ngữ khí rất đơn giản, không có khách sáo quá nhiều, chỉ là nhẹ nhàng tán dương một câu thật tinh mắt.

Hắn vừa mới cùng Khanh thúc giao thủ, lúc một chiêu "Thái Bạch Kính Tửu" này của Khanh thúc phát ra, nếu để cho chiêu thức đó sử ra từ đầu chí cuối, đao thế hoàn toàn triển khai ra, Vương Siêu cứ như vậy ngồi bất động đón lấy, nhất định sẽ bị thế đao bao phủ, ngay cả không bị thương, nhưng sẽ thực khó cứ như vậy mà cắn được mũi đao.

Cho nên Vương Siêu nắm chắc thời cơ, lúc Khanh thúc vừa động, hắn cũng chuyển động, nghênh đón trả lại, chặn ở nửa đường, một miếng cắn lấy đao quang.

Đao thế của Khanh thúc vừa phát, giống như bánh xe cuộn xoay tròn, càng chuyển càng nhanh, cuối cùng ùn ùn kéo đến, nhưng Vương Siêu đột nhiên xuất hiện nghênh đón chẳng khác nào việc chiếc bánh xe còn chưa kịp thực sự quay tròn đã bị một cây thiết côn chọc ở trục bánh xe. Thừa lúc khí lực đối phương con chưa tới điểm xác định, một phát cắt đứt thế tới của đối phương, lực lượng phia sau ấy cũng tự nhiên tản mát, khó có thể phát tiết ra nữa.

Đây là một chiến thuật nắm thời cơ, cũng chỉ có người như hắn, so với tốc độ của Khanh thúc còn nhanh hơn gấp mấy lần, ánh mắt sắc bén gấp mấy lần, dũng khí cũng thần cấp gấp mấy lần mới có được bản lĩnh như vậy, tại thời khắc quan trọng dùng miệng cắn lấy mũi đao.

Đổi lại là người khác, cho dù trong nháy mắt thấy rõ nhãn lực, thực lực thế tới của đao pháp, cũng không thể có lòng gan dạ như vậy được.

Quyền pháp của Khanh thúc mặc dù không có bão đan, nhưng đã quẩn quanh kém chút xíu là sắp đến bờ rồi, nhất là nhãn lực, lực cổ tay, phối hợp toàn thân rõ ràng so sánh với kiểu cao thủ hóa kình cao hơn một tầng lớn, quan trong hớn đó là đao pháp.

Đao pháp của Khanh thúc đã vượt qua kiếm pháp của Lâm Đình Phong! Kỳ bá - gã sát thủ lão luyện Thiếu Lâm Mai Hoa Châm! Đạt đến cảnh giới nhân-đao hợp nhất, nếu như phải so sánh, đao trong tay Khanh thúc, chẳng khác nào súng trong tay Trình Sơn Minh. Hoàn toàn là thấu hiểu đạo lí nhân và đao có một loại thân thiết, vượt qua cả linh cảm huyết thống. Cho nên sau khi đao gãy, Khanh thúc vẫn còn cất vào trong hộp mà cung phụng, mỗi ngày dâng hương.

"Kẻ hèn Đỗ Nguyệt Hà, Vương Siêu sư phụ, quyền pháp của ngài thông thần, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ, bất quá vừa mới ăn xong thân tiện đậu hủ của xã đoàn Hoa Thanh, đó chỉ là chuyện nhỏ, chính là mới vừa rồi ngài đã đáp ứng giúp đỡ trưởng lão Khâu Vĩ Minh của chúng tôi, xem xem chút công phu của hắn có thể xếp thứ mấy tại Võ Đạo đại hội."

Đại Lão Thanh Bang Đỗ Nguyệt Hà đối mặt gặng hỏi Vương Siêu, ngữ khí so với vừa nãy cung kính hơn, nhưng vẫn mang theo hy vọng, ấy chính là đặt hy vọng lên trên người kẻ luyện võ luyện thành điên Khâu Vĩ Minh. Mặc dù là bị điên, nhưng trong nội bộ Thanh Bang, bất cứ ai cũng đều biết đến sự khủng bố của Khâu Vĩ Minh. Gã điên này cùng người ta giao thủ, chưa từng có ai có thể chịu quá ba hiệp trong tay hắn.

Sự lợi hại của trưởng lão Khâu Vĩ Minh, đã ở trong lòng người thâm căn cố đế, kể cả mới vừa rồi công phu Vương Siêu kinh hãi thế tục, nhưng vẫn như cũ không thể xua tan hết một tia ảo tưởng trong lòng họ.

Vừa nãy Hoa Thanh Bang đã tỏ thái độ, ấy là đã thực sự thừa nhânm địa vị của Vương Siêu, Thanh Bang thân là một bang hội khổng lồ, cũng không có thể ngay cả đến thử cũng không dám mà tỏ luôn ngay thái độ được.

Cho nên, Đõ Nguyệt Hạ hy vọng Vương Siêu cùng Khâu Vĩ Minh giao thủ một lần.

"Được rồi, ta sẽ giúp đỡ hắn."

Vương Siêu khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trưởng lão Khâu Vĩ Minh, một mình ngồi ở bàn thứ tư.

Tướng mạo gã này cỡ thanh niên hai bảy hai tám tuổi, vẫn như cũ là một gã điên lôi thôi, vẫn như cũ ở tư thế đan bàn, dùng tư thế tiên nhân câu cá đứng yên bằng một chân, chủ là bây giờ thay đổi sang chân còn lại, vẫn không ngừng chém ra hư chiêu, hư chiêu chém vào, như thủ pháp khí công lăng không vẽ bùa biến ảo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chém chém chém chém chém chém chém chém.... ."

Thần thái động tác này, giống như sự việc trên đời, gã ngoại trừ chém, không bao giờ làm bất cứ thứ gì khác.

"Vậy xin chỉ giáo..."

Đỗ Nguyệt Hà nghe thấy vậy, thân thể tránh sang một bước, chờ Vương Siêu đứng dậy.

Nhưng Vương Siêu cũng không đứng dậy, mà ánh mắt đột nhiên cắt ngang, phóng thẳng nhìn tới gã điên Khâu Vĩ Minh, động tác liếc ngang nho nhỏ này, vậy mà mọi người ở đây đột nhiên cảm giác được nhiệt độ kịch liệt giảm xuống, gió rét lạnh thấu xương, sát khí bức người, thần kinh bị kích thích, gần như muốn hết ầm lên!

Đó thuần túy là một loại áp lực tinh thần, cũng chính là sự mẫn cảm mà chỉ duy cao thủ mới có, nếu như là một kẻ bình thường cái gì cũng không biết, thì độ mẫn cảm không thể nào lớn như vậy.

"Oàng đùng!"

Ánh mắt địch ý của Vương Siêu nhìn vào Khâu Vĩ Minh, trong nháy mắt giống như kiểu có chút bạo phát của thùng thuốc súng.

Ánh mắt Vương Siêu cơ hồ rơi vào trên người Khâu Vĩ Minh, cũng đồng thời vị đại cao thủ điên này mạnh mẽ khởi thân, toàn thân xoành xoạch thật giống như vô số rút ra vô số cái roi, khắp nơi đều là tiếng nổ, cái bàn bát tiên lớn bằng gỗ đào trước mặt gã đột nhiên bể ra thành nhiều khối, mảnh gỗ vỡ nát lả tả trên mặt đất.

Đồng thời, thân thể gã biến thành một cái bóng, ngay cả đến da cũng không thấy, chớp mắt đã đến trước mặt Vương Siêu, trực tiếp tung một chưởng đánh về phía mặt Vương Siêu, kình phong mãnh liệt mang theo trống rỗng, biến hóa ra thanh âm gấm vóc bị xé, vô cùng chói tai!

Vương Siêu cứ dùng ánh mắt địch ý như vậy, lập tức làm bùng nổ công kích của vị cao thủ vốn chẳng lúc nào phân biệt được thế sự này! Tốc độ cực nhanh, uy thế rất mạnh, làm đông đảo thần kinh cao thủ ở đây không khỏi trong nháy mắt đề cập tới!

Lần bạo kích đột ngột lần này, so với đường đao của Khanh thúc càng thêm uy mãnh, chỉ từ một lực lượng, xem tốc độ tăng lên, thì gã Khâu Vĩ Mình này nếu so với Khanh thúc cũng đủ mạnh hơn gấp đôi lần rồi! Rất hiển nhiên, đây là gã mà do luyện võ hóa điên, cả ngày chỉ biết điên cuồng chém, đã tiến vào cảnh giới bão đan.

Vương Siêu cũng đương nhiên nhìn ra, đồng thời, hắn đối với tình huống của loại người này cũng rất rõ ràng, kẻ luyện võ hóa điên chỉ có dưới tình trạng si ngốc ngu ngơ, tâm vô tạp niệm mới có thể tập trung toàn bộ tinh thần, khống chế khí huyết toàn thân vận chuyển, giống như Khâu Vĩ Minh nếu như một khi khôi phục thần trí, tâm tư đa dạng, ngược lại sẽ không khống chế được khí huyết trong cơ thể, nếu kẻ luyện võ luyện tập trong thời gian ngắn sau đó không hề luyện nữa, kéo theo cơ bắp cũng sẽ tụt lùi.

Khâu Vĩ Minh một khi khôi phục thần trí, khí huyết hoạt bát hăng say cũng sẽ trở nên tồn đọng, thể lực cũng từ từ héo mòn, quyền pháp theo đó mà thoái hóa.

Nói một cách nghiêm trọng, thật ra Khâu Vĩ Minh cũng không phải bão đan, bất quá điều này cũng không thể đại biểu rằng lực chiến đấu của gã thấp xuống, ngược lại, lực chiến đấu của kẻ này vô cùng cường hãn, toàn bộ dựa vào độ mẫn cảm, một khi đã nhận ra địch tại sao, lập tức tung ra một kích lôi đình!

"Phản ứng tốt!"

Đối mặt với một kích đột ngột xuất hiện, một chưởng trước mặt, Vương Siêu nhất thời đóng lại cặp mắt, chỉ lộ ra một khe hở, nén ánh sáng, đột nhiên trong lúc đó, tay chợt nhấc, vòng hai vòng, quấn quanh cổ tay đối phương, vẫn như cũ ngồi bất động, cứng rắn đón lấy chiêu ấy của Khâu Vĩ Minh.

Thủ pháp của Vương Siêu, chính là tuyệt học "Tàm Ti Khiên" của thủ lĩnh GOD, chỉ là hắn không đâm ra hai ngón tay.

Khâu Vĩ Minh thấy một kích thiên quân vạn mã của mình cư nhiên bị đối phương vòng vòng, quấn quấn rồi hóa giải, cũng không nghĩ ngợi, một tay đột nhiên cắt ra, năm ngón tay bắn ra, giống như liễu rủ chập chờn trong gió, chính là thủ pháp khí công "Phong Bài Liễu". Từng chỉ bắn ra, đong đưa, lộn xộn, lại như là quỷ họa đào phù (quỷ vẽ bùa).

Chiêu thức ấy tinh diệu tuyệt luân, đầu ngón tay bắn ra, đung đưa, rơi xuống rất nhiều huyệt vị trên người Vương Siêu.

Nhưng, gã đã chậm.

Ngay lúc "Phong Bài Liễu" mới vừa thi triển ra, một cánh tay khác của Vương Siêu hướng lên vung mạnh, đã che đi."Oàng đùng!", so với thanh thế của hắn mới vừa rồi còn lớn hơn gấp mười lần, chính là "Phiên Thiên Ấn" đã ập xuống!

Vương Siêu cũng mặc kệ hắn tinh diệu thế nào, biến hóa hay không biến hóa, chính là trực tiếp dốc hết sức lực, để chấm dứt tốc độ đả kích trước đó, mặc cho ngươi có xảo diệu ra làm sao, trước tiên cứ đập chết ngươi rồi hẵng nói.

Lần này, tay Khâu Vĩ Minh còn chưa tới, Phiên Thiên Ấn đã đến trên đầu, gã cảm giác được nguy hiểm, trong nháy mắt biến chiêu, khua lên một cánh tay, đột nhiên giơ lên hướng về phía trước, cứng rắn chống lại Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu.

Nhưng gã lầm rồi, với Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu, cách cứng đối cứng căn bản không phải gã có thể chống được.

"Bùm bùm!" tấm ván gỗ dưới đất vỡ tan, sau khi vừa va chạm, cánh tay Khâu Vĩ Minh bị chặn lại, hạ thõng xuống, đồng thời, áp lực quá lớn thật giống như có mười mấy con xe lu nện xuống từ trên trời, ép tới nỗi đầu gối Khâu Vĩ Minh cong xuống, quỳ trên sàn nhà, làm vỡ tan sàn nhà vốn làm bằng gỗ tuyết tùng cao cấp, vụn gỗ tung ra, người chung quanh để tránh tai họa ập đến lây sang mình, trốn tránh còn nhanh hơn cả thỏ.

"A!" Hai tay Khâu Vĩ Minh toàn bộ đã khoác lên trên hai cánh tay của Vương Siêu, từ cổ họng phát ra tiếng rống giận khổng lồ, cố gắng nghĩ rằng phải đứng lên.

Lần phát lực này, cả tòa lâu đều chao đảo lung lay, lay động đến nỗi giống như muốn đổ.

"Hừ?" Vương Siêu ngẩng đầu, tia chớp vừa xuất ra, lại vắt lên một cái tay, Khâu Vĩ Minh gào thét không lên lời, thoáng chốc đã bị đập cho lăn xuống đất.

Vương Siêu thừa lúc cái đập này, đối phương không chịu nổi, ngay tiếp theo vừa vỗ, vừa uốn, tựa như nhào bột.

Lần này, Khâu Vĩ Minh khinh khỉnh không còn lăn được nữa, mà ngất luôn.

Vị đại cao thủ này, bộc phát nhanh mà ngất cũng nhanh.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-458)


<