← Hồi 339 | Hồi 341 → |
Hoắc Linh Nhi ở Nam Dương đã tự mình lĩnh ngộ quyền ý, một lần đã bước vào hóa kình. Hai người Vương Siêu và Đường Tử Trần cũng được mãn nguyện ở Paris, mỗi ngày Vương Siêu ngoại trừ việc chỉ điểm cho một đám tinh anh của Hồng Môn và các đại xã đoàn khác luyện võ, thì chính là cùng Đường Tử Trần tản bộ trên đường phố Paris.
Paris là một thành thị điển hình của chủ nghĩa tình yêu lãng mạn, nơi thích hợp để nghỉ ngơi cho đôi phu thê Vương Siêu, Đường Tử Trần.
Thời gian nửa tháng, hai người tay trong tay đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Paris, du lịch sông Xen, lên tháp Eiffel, tận tình hưởng thụ thời gian đi chơi nhà hạ tự do tự tại, giống như tuần trăng mật sau đám cưới. Tình cảnh ân ái của hai người như vậy khiến hai thiếu phụ phú bà bán nước hoa Trương Đồng, Hạ Vũ trông thấy mà thèm.
Các nàng có thể là trông thấy nữ nhân, nam nhân kinh nghiệm nhiều lắm rồi, nhưng một đôi thần tiên quyến lữ giống như Đường Tử Trần và Vương Siêu thì chưa từng thấy qua.
Phương diện Tổ chức Hình cảnh quốc tế vốn hẳn là toàn bộ một ngày hai mươi bốn giờ đã soi chặt Vương Siêu, Đường Tử Trần, nhưng kể từ sau sự kiện Nghiêm Nguyên Nghi lần đó, Tổ chức Hình cảnh quốc tế hình như bỏ quên việc việc giám thị với Vương Siêu, Đường Tử Trần. tất cả như mai danh ẩn tích, không để hai kẻ thủ lĩnh Đường Môn ở trong lòng, coi hai kẻ đầu lĩnh của tổ chức khủng bố là những thị dân bình thường tốt đẹp.
Hai người Vương Siêu, Đường Tử Trần trái lại thì biết, Tổ chức Hình cảnh quốc tế nhất định cũng giống với giới quyền pháp Nhật Hàn, đều đang chuẩn bị công tác với sự tình Võ Đạo đại hội, Võ Đạo đại hội đối với thế giới ngầm, chợ đen quốc tế như là việc một lần trong đại chấn động, Với Hình cảnh quốc tế là một tổ chức cảnh sát thế giới chuyên cùng các giới xã hội đen mang tính chất toàn cầu giao thiệp mà nói, không thể nào không chú ý tới việc này.
Bất quá nếu đối phương bỏ quên việc giám thị, Vương Siêu, Đường Tử Trần cũng chỉ mừng rũ mà hưởng thụ sự thanh nhà không buồn không lo.
Thời gian thanh nhàn ngắn ngủi cũng khó có được, cần bình tĩnh trước cơn bão táp.
Một khi Võ Đạo đại hội mở màn, cái đó chỉ là một cuộc ảnh hưởng sâu sắc, tình hình gió tanh mưa máu, không ai có thể bình tĩnh được. Đúng như một câu nói kinh điển: "Bánh xe lịch sử cuồn cuộn về phía trước".
Bất quá an nhàn, thanh nhàn như vậy, ngày như keo như sơn cũng không quá lâu, sau nửa tháng, có một đám người đột nhiên xuất hiện đến thăm, phá vỡ sự an tĩnh ngắn ngủi của Đường Tử Trần và Vương Siêu.
Đám người kia cầm đầu chính là hai thầy trò, lai lịch hai thầy trò này rất lớn, rất lớn, Một kẻ là nguyên lão Hồng Môn, là một đại thông sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ thuật người Hoa, còn đồ đệ là một quan lớn trong chính phủ ở trong nước, ủy viên trung ương.
Rất hiển nhiên, hai người này chính là thầy trò Chu Hồng Trí và Liêu Tuấn Hoa, người thừa kế chính tông Tâm Ý Lục Hợp Quyền.
Liêu Tuấn Hoa là bằng hữu của Vương Siêu, sư phụ hắn Chu Hồng Trí lại càng là một đôi anh em kết nghĩa rùm beng với Vương Siêu, đột nhiên tới thăm, vô luận là nhân tình hay đạo lý, Vương Siêu không tiếp cũng không được.
"Bộ trưởng liêu, anh làm sao lại có thời gian đến Pháp tìm tôi vậy?"
Vừa mới sáng sớm, Vương Siêu đã tới Võ Đang kiếm thuật đàn tràng. Diễn luyện một bộ Bát Quái Chưởng, lại cùng vài gã tinh nhuệ hóa giải vài chiêu đả pháp, sau đó chuẩn bị về biệt thư ở sông Xen của Đường Môn mua bên nước Pháp thương lượng với Đường Tử Trần xem hôm nay nên đi đâu du lịch, có một người từ cửa kiếm thuật đàn tràng đi đến.
Vương Siêu liếc mắt đã nhận ra, nam tử có bộ dạng cỡ ba mươi mới xuất hiện, khí độ chững chạc thâm trầm, ánh mắt thanh minh, thân mặc áo khoác đen dài, tay cầm một cây kê đản đại, cây gậy đỏ chót, trên cây gậy còn buộc hai dải lụa hoa đỏ thẫm, nam tử ấy chính là Liêu Tuấn Hoa.
Áo dài đen, giày vải đen, tay cầm cây gậy đỏ, trên cây gậy buộc hai đóa hoa lụa cũng màu đỏ, trang phục như vậy, với một uy viên trung ương cao cấp thật sự chẳng ra làm sao.
Cây gậy trông giống như đả cẩu bổng của Cái Bang, mà cái bông hoa hồng kia thật giống như tấm lụa đỏ kết hôn ngày xa xưa, cuộc kết hôn của một tên khất cái. Bất quá đây cũng là trang phục chính thức của đám tinh nhuệ "Song hoa hồng côn" của Hồng Môn.
Đám tinh nhuệ ở đâu, vô luận là Hoa Thanh Bang hay là Hồng Môn, hoặc là các xã đoàn khác, vừa nhìn thấy trang phục đó của Liêu Tuấn Hoa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là đến màu sắc trên mặt.
Học võ chú trọng nhất là quy củ, hơn nữa quyền sử, xã đoàn bang hội ở nước ngoài, quy củ được coi là tôn nghiêm, bình thường cũng thế mà thôi, thời điểm then chốt nếu như xúc phạm đến quy củ xưa, nghi lễ cũ, lập tức sẽ bị đánh chết, nhẹ nhất là cắt gân chân, chặt ngón tay,
Đám người này vừa nhìn, đã hiểu được Liêu Tuấn Hoa là Song hoa hồng côn trong Hồng Môn, người khác không dám cầm cây gậy như vậy, hơn nữa khẳng định là có cuộc tụ hội quan trọng.
"Sư phụ của tôi cũng tới rồi, còn có vài người Thanh Bang nữa, bây giờ đang ở Thái Bạch Tửu lâu, mở tiệc chiêu đãi cậu, muốn ta đến mời, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Nếu như có thể thì không biết thủ lĩnh Đường Môn Đường Tử Trần của các cậu có thể tới hay không."
Liêu Tuấn Hoa sau khi thấy Vương Siêu, hình như thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngôn ngữ vẫn nghiêm chỉnh như cũ, vẫn là hình thức chính quy mời khách ăn cơm.
"Sư phụ của anh cũng tới sao? Mời tôi ăn cơm à? Còn có cả người của Thanh Bang?" Vương Siêu gật đầu: "Về phần Tử Trần, cô ấy bây giờ đang nghỉ ngơi ở nhà, sự tình Đường Môn, do một tay tôi làm chủ, mời cô ấy tay mời tôi cũng như nhau thôi."
Vương Siêu trái lại biết rõ tính cách Đường Tử Trần, thích thanh tịnh, hơn nữa mấy việc xã giao bang hội này, không cần thiết một thủ lĩnh tối cao của Đường Môn như nàng phải ra mặt.
"Ừm" Liêu Tuấn Hoa cười cười: "Cậu bây giờ cũng đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi, miệng vàng lời ngọc, đương nhiên là có tư cách làm chủ."
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ? Hư danh mà thôi, bất quá ta thì thấy tựa hồ bằng làm sao được quan lớn Bộ trưởng Liêu như anh. Tôi chẳng qua là bụi gai chiếm núi làm vua, đâu có thể sánh được với quan to triều đình như anh." Vương Siêu nói giỡn chơi.
"Lùm cỏ chiếm núi làm vua? Cậu là đầu lĩnh đại quân phiệt, đại tập toàn tại chính, là nhà tư bản lớn." Liêu Tuấn Hoa nói: "Bản thân tôi bội phục sự lựa chọn ban đầu của cậu, dứt khoát xuất quốc, nếu như không xuất quốc, khẳng định sẽ không xảy ra, làm gì có uy phong như hiện tại? Một hành động tùy tiện, đến ngay cả trung ương cũng phải coi trọng, khai báo một vài chuyện mà khiến cho ta sứt đầu mẻ trán đó."
"Tôi tại sao không thấy ông anh sứt đầu bể trán nhỉ? Ngược lại thấy khí chất ông anh dần dần lớn hơn đấy, công phu có tiến bộ." Vương Siêu nhìn Liêu Tuấn Hoa, biết ngay công phu gã này không hề thụt giảm.
"Đâu thể so sánh được với thiên hạ đệ nhất như cậu, chúng ta tới Thái Bạch Tửu lâu thôi, nếu để cho người ta chờ cũng không hay." Liêu Tuấn Hoa ôn chuyện hai ba câu với Vương Siêu, rồi tiện đứng dậy rời đi.
Vương Siêu cũng không khách khí, đi theo Liêu Tuấn Hoa ra cửa, tới Thái Bạch Tửu lâu ở đầu phố người Hoa.
Thái Bạch Tửu Lâu là nhà hàng lớn nhất phố người Hoa, cũng là sản nghiệp của Hoa Thanh Bang, vô cùng có danh tiếng, là một lớp quyền sư đầu bếp già của Hoa Thanh bang không muốn nghề buôn lậu thuốc phiện mà mở ra.
Bởi vì hồi đầu Hoa Thanh Bang có mấy vị đầu bếp Quảng Đông mang bối cảnh của Thanh Bang, quyền cước, đao pháp đều là nhất lưu sáng lập ra, cho nên thành viên thế hệ trước của Hoa Thanh Bang phần lớn là đầu bếp, nhà hàng được xây dựng ở phố người Hoa này vô cùng nổi tiếng,
Vương Siêu và Đường Tử Trần thỉnh thoảng cũng tới Thái Bạch Tửu Lâu này ăn cơm, đúng thực là khẩu vị thuần khiết, nguyên vật liệu, cách thức chế biến đều tương đối được chú trọng.
Thái Bạch Tửu Lâu ở phố người Hoa này tổng cộng có ba tầng, hai tầng dưới đều là nhà hàng người Hoa bình thường, còn tầng trên cùng lại đặc biệt an bài một tầng làm chỗ cho các Đại Lão xã đoàn mời khách, uống rượu, tổ chức yến hội.
Lúc Vương Siêu mới vừa đi vào Thái Bạch Tửu Lâu tầng thứ nhất, đã nghe thấy được tiếng hít thở của khá nhiều người trên tầng thứ ba, thỉnh thoảng lại truyền đến có tiết tấu thanh âm của tiếng gõ mõ, hình như trên đó còn có một hòa thượng.
"Còn có cả hòa thượng gõ mõ à?"
Bước được lên lầu ba, một cánh cửa có rèm được kéo ra, lập tức hoàn cảnh biến đầu, mặt sàn gỗ đều cùng một màu, phong cách cổ xưa, rất sạch sẽ, trong không gian rất lớn gia cụ bài biện đều là những chiếc ghế gỗ Hoàng hoa lê, gỗ Tử Đàn vây quanh bức bình phong bằng đá đá cẩm thạch hoa văn sơn thủy, có cái bàn bát tiên màu đỏ tươi của gỗ đào, hết thảy đều cổ kính. Vừa tiến vào giống như bước vào một gia đình vương hầu thời xưa.
Hôm này ở lầu thứ ba này, tổng cộng bày bốn bàn tiệc, đều là bài biện song song. Vương Siêu liếc mắt nhìn thấy Chu Hồng trí ngồi ở vị trí thủ tịch bàn đầu tiên, bên cạnh là vài lão nhân ăn vận nhìn khá cổ xưa, có lão râu tóc đã bạc phơ, nhưng tinh thần cực kỳ sung mãn, sức khỏe dồi dào.
Còn ở bàn thứ hai, thì là vãi gã trung niên, đều ngồi nghiêm chỉnh, khí độ bọn họ đều bất phàm, hiển nhiên là kiểu nhân vật Đại Lão có đôi chút uy vọng.
Bàn thứ ba, là vài người trẻ tuổi, nam nữ đều có, ánh mắt bọn họ như diện, hô hấp dài.
Người ở ba bàn này vốn đang cười cười nói nói, tựa hồ thập phần quen thuộc nhau, nhưng ngay khi Vương Siêu bước một bước vào trong nháy mắt, kỳ lạ là đã yên tĩnh trở lại, ánh mắt quét qua Vương Siêu, giống như là kẻ được mong đợi nhất đã xuất hiện.
"Đây chính là cao thủ thiên hạ đệ nhất? Thủ lĩnh Đường Môn Nam Dương, Vương Siêu chăng?"
Sau khi thấy rõ ràng diện mục của Vương Siêu, có vài người nam nữ trẻ tuổi ở bàn thứ ba liếc nhìn một cái, trong đó có một nữ hài tử hình như nói thầm vài câu nhưng thanh âm nhỏ quá, cơ hồ không nghe rõ.
"Vương Siêu lão đệ à, cuối cùng cũng mời được đệ tới rồi, đến ngồi bên này nào."
Chu Hồng Trí thấy Vương Siêu đi vào, cười ha ha, tay chống vào cây quải trượng cứng rắn đứng dậy, lớn tiếng chào hỏi, vô cùng nhiệt tình khách khí, giống như là thấy người bạn già lâu ngày không gặp nhau.
Mấy người còn lại, thấy Chu Hồng trí đứng dậy, tất cả nhiều hoặc ít cũng đều đứng cả dậy hướng Vương Siêu chào hỏi, ngay cả mấy người trẻ tuổi cũng như vậy.
"Không dám, không dám."
Vương Siêu tự nhiên biết, những người này chính là nể mặt mình, một mặt đương nhiên là vì mối quan hệ với Chu Hồng Trí, mặc khác tự nhiên bởi bản thân mình tung hoành vô địch, giết qua vô số cao thủ, lại thay đổi như chong chóng, dấu tay làm mưa, khống chế Võ Đạo đại hội, đánh lui thủ lĩnh GOD uy danh hiển hách.
Thế giới này quá lớn, cũng là quá nhỏ, chỉ cần là bên trong nó, Vương Siêu làm những thứ đó cũng đã coi là kinh hãi thế tục.
"Đương nhiên đâu có dám nhận, mấy lão già chúng ta đương nhiên biết sự lợi hại của Tập đoàn Ám sát THẦN. Hơn nữa, bang hội người Hoa chúng ta, đâu có bang hội nào có thể ăn được hai con rắn đó? Mà hai con rắn đó đều đã chết trong tay cậu, còn có thể nói được gì đây, ta bây giơh chỉ hy vọng thấy lão đệ cậu cùng cái gã THẦN đó giao thủ tại Võ Đạo đại hội, khẳng định là sẽ kinh thiên động địa." Chu Hồng Trí lắc đầu, tựa hồ không muốn đề cập chút nào đến chuyện cũ nữa, chỉ là mời chào Vương Siêu đến ngồi bàn thứ nhất.
Vương Siêu tùy ý ngồi xuống một chỗ trống, trong lỗ tai truyền đến âm thanh gõ mõ, ánh mắt hắn hướng về phía âm thanh ra từ bàn thứ tư.
Nhưng thật ra Vương Siêu đã sớm chú ý đến kẻ ngồi ở bàn thứ tư này.
Ở cái bàn bát tiên lớn này, khắp mọi nơi, dựa theo bối phận, có bốn cái bàn, từ già, trung niên rồi đến thanh niên, có thể nhìn ra được là rất chú trọng lễ nghi.
Nhưng cái bàn thứ tư chỉ có một người ngồi, người này cũng là một thanh niên, bộ dáng cỡ hai bảy hai tám tuổi, lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, ánh mắt cũng không nhìn ai, cũng chẳng ngồi, chỉ có một cái bàn, dùng lòng bàn chân thấp xuống bụng dưới, chân còn lại cong cong ngồi chồm hỗm nửa vời, ngồi kiểu tư thế người thành tiên câu cá, nhưng vững như núi Thái Sơn.
Hắn ta cứ ngồi chồm hỗm nửa vời với một cái bàn như vậy, hai tay từ từ làm thủ thế, dùng hư chưởng chém vào mặt bạn, trong miệng không ngừng niệm.
"Võ Đang Thuần Dương Chưởng, bảy mươi hai chiêu thức, canh tư chém túi gạo, tinh mãn chém ván giường, buổi trưa chém bàn cơm, sau bữa ăn chém hoàn bích, ngày đêm không ngừng chém, tu đến thuần dương đan..."
Hai tay hắn thong thả, chém hư chiêu vào mặt bàn, trong miệng càng không ngừng niệm, chẳng cố kỵ kẻ bên ngoài, nhìn qua thực là giống người điên thần kinh thất thường.
Vương Siêu cũng nhìn ra được, thần kinh gã này có vấn đề.
Thế nhưng ánh mắt Vương Siêu vô cùng sắc bén, liếc mắt nhìn ra được, gã điên này hai tay dường như chầm chậm tung ra hư chiêu chém nhưng lại rất có đường nét trong đó.
Lúc chầm chậm xuất ra một chưởng, gã này trước tiên đập nhanh ngón tay xuống, sau đó bắn ra ngón trỏ, lại cong ngón giữa, chuyển một vòng ở lòng bàn tay, ngón út ngón áp úp đồng thời cong vào phía trong, thủ thế trong nháy mắt này giống như đạo sĩ dùng đầu ngón tay lăng không vẽ bùa.
Đây nhất định là một thủ pháp khí công cao thâm.
Chỉ là gã lần này xuất chưởng, năm ngón tay vẽ bùa với tốc độ quá nhanh, giống như là biến thành ngón tay ma thuật, căn bản làm cho người ta thấy không rõ lắm là có chuyển động hay không. Kể cả là bậc luyện gia tử cao thâm nếu không cẩn thận chú ý đều tưởng rằng hư chưởng xuất ra thế chém của gã này chẳng có gì đặc biệt.
Bất quá mỗi khi hắn xuất ra hư chưởng chém xuống, là sẽ có ba ngón tay kéo theo kình phong đánh vào trên mặt bàn bát tiên, khiến cho mặt bàn phát ra âm thanh, âm thanh này ở xa, nghe cực kỳ giống tiếng hòa thượng gõ mõ!
"Khiến Vương sư phụ chê cười rồi, đây là Khâu trưởng lão của Thanh Bang bọn ta, chỉ bất quá ba năm trước đây luyện công bị tẩu hỏa nhập ma. Thần kinh thất thường nên mới trở thành cái dạng này, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, sau khi rời giường, không ngừng chặt chém, cũng không nhìn xem có người hay không, ăn cớm cũng chém, đi nhà cầu cũng chém, đã chém như thế ba năm rồi đấy."
Thấy Vương Siêu chú ý đến người điên ở bàn thứ tư, một gã trung niên ngồi bên cạnh Liêu Tuấn Hoa ở bàn thứ hai thở dài.
"Thanh Bang?"
Vương Siêu cũng là lần đầu tiên giao thiệp với người của Thanh Bang.
Thanh Bang mặc dù là bang hội lâu đời, tiếng tăm vô cùng lớn, thế nhưng sau thời kì Dân Quốc hoàng kim quang vinh, đã mai danh ẩn tích, thủy chung phát triển một đường riêng, vô cùng thần bí.
Chính là cái gọi là "Thanh Bang nhất điều tuyến, Hồng Môn nhất đại phiến." (Thanh Bang một đường riêng, Hồng Môn một mảng lớn).
Hồng Môn mọc lên như nấm, toàn bộ thế giới nơi nào cũng có, còn Thanh Bang cũng chỉ là có một con đường mà thôi.
"Ngày đêm không ngừng chém, tu đến thuần dương đan...." Ánh mắt Vương Siêu thủy chung nhìn Khâu trưởng lão tưởng mạo cỡ hai bảy hai tám này, trong lỗ tai nghe được rất rõ những lời niệm đọc của gã:
"Vị Khâu trưởng lão này danh tự là gì? Hảo công phu a"
"Khâu Vĩ Minh, ông ấy điên bởi vì võ, bọn tôi cũng không thể làm ông ấy tiếc nuối cho nên đã dẫn ổng tới, cho ổng tham gia Võ Đạo đại hội lần này. Lần Võ Đạo đại hội này, ngọa hổ tàng long, còn có cả trận giao thủ giữa Vương Siêu tiên sinh và thủ lĩnh GOD, có thể nói đó là cuộc luận võ đệ nhất thiên hạ. Vương Siêu tiên sinh là bậc đại hành gia trong quyền pháp, kính xin giám định một cái, Khâu trưởng lão của chúng ta có thể xếp thứ mấy tại Võ Đạo đại hội? Cũng là để tâm lý chúng ta xem xem có thể nắm được bao phần."
"Hở!"
Vương Siêu thấy vị Đại Lão Thanh Bang liếc mắt, "Vị trưởng lão Khâu Vĩ Minh này cũng không thể nói là điên, chỉ là mê đắm vào trong quyền pháp, không thể rút ra thôi, cho nên mới biến thành bộ dạng này. Thân thủ của ông ấy như vậy, cũng coi là nhân vật tuyệt đỉnh rồi. Bất quá lần Võ Đạo đại hội này theo ta được biết, nhân vật tuyệt đỉnh tham gia không hề ít, trong nước có ít nhất bốn vị, Nhật Ban ít nhất có một vị, còn lại cũng có phải có đến mấy vị nữa, phải đến lúc giao thủ, đánh qua thì mới biết được, luận võ thắng bại năm phần nằm ở vận khí, năm phần nằm ở thực lực."
"Vương Siêu tiên sinh ngài thân kinh bách chiến, từ khi xuất đạo tới nay, đã gặp qua vô số nhân vật tuyệt đỉnh, với nhiều cao thủ trên thế giới khẳng định là đều biết đến, tất nhiên đem thước đo tiêu chuẩn mà cân nhắc, không bằng ngài giúp đỡ Khâu trưởng lão một chút? Thử xem chút công phu của ông ta như thế nào?"
Vị Đại Lão của Thanh Bang này nói chuyện rất khách khí, rất uyển chuyển nhưng ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.
"Cũng được." Vương Siêu trái lại hiểu rõ, đám người này với mình thì ngoài mặt khách khí, nhưng thực chất là muốn cho mình biết, bọn họ cũng rất có thực lực, mặt khác muốn xem xem tình huống không đả thương, thử một chút bản thân một cao thủ đệ nhất thiên hạ như hắn thâm sâu đến cỡ nào.
"Chậm nào, ăn uống trước đã, Hoa Thanh Bang chúng tôi mở tiệc chiêu đãi Vương tiên sinh, đã đặc biệt chuẩn bị một món ăn, thần tiên đậu hũ, mọi người nhấm nháp trước nhé."
Đúng lúc này, một Đại Lão của Hoa Thanh Bang đứng lên, cùng lúc đó, hai tiểu đầu bếp y phục trắng tinh từ cửa tiến vào, đang cầm một lưỡi dao mổ heo khổng lồ, lưỡi dao này dàu chừng nửa thân người, to đến dọa người.
Đồng thời lại mang tới một thùng lớn nóng hổi, hình như mà đầu hũ vừa mới ra lò.
Tiếp đó, từ cửa tiến vào một đầu bếp, nhẹ nhàng đem cái dao mổ heo khổng lồ sáng loáng đó hướng vào trong thùng khẽ lựa chọn, một khối đậu hũ đã được chọn ra trên mũi dao.
Cổ tay vị đầu bép này rung động, "vù vù".... . Con dao mổ heo khổng lồ phát ra âm thanh vù vù, kéo theo một mảnh hoa đap, hoa đao lóe lên, khối đậu hũ nọ liền biến thành một pho tượng, giống y xì đúc Phật Di Lặc
"Hảo đao pháp." Vương Siêu nhẹ nhàng gật đầu, tặng một tiếng ca tụng.
← Hồi 339 | Hồi 341 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác